Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 57: Tứ yêu

Phó Tráng Tráng

18/06/2014

Tầm mắt trước mặt bị vải đen ngăn trở, chỉ có khoảng không gian đen kịt, nhưng nhờ đó mọi cảm quan xúc giác trên thân thể nhất là ở tai liền dị thường nhạy cảm.

Khẽ ngẩng đầu lên, cô tìm kiếm anh hai, "Anh hai . . . . . Anh hai. . . . . ." Không thấy được ánh sáng làm cho lòng cô sinh bất an, trực giác muốn chạm tới bóng người ấm áp kia, dường như chỉ có như vậy tâm tính mới có thể từ từ hít thở bình thường trở lại.

Anh hai đón lấy tay cô từ giữa không trung rồi kéo đến trước ngực, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Anh ở chỗ này." Ngay sau đó ngón tay dài bắt đầu tùy ý thăm dò nơi mật triều mềm mại kia, "Ướt. . . . . ." Cô nghe thấy tiếng xì xì do đầu lưỡi linh xảo của anh hai bú mút chất lỏng, gương mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng mắc cỡ mà đỏ hồng lên.

Đột nhiên, cô nghe trên đầu truyền đến thanh âm đê mê khêu gợi của anh hai: "Qủa bóng nhỏ, em thật là đẹp cực kỳ." Bàn tay của anh hai dẫn dắt tay của cô tới trước ngực của anh, "Qủa bóng nhỏ. . . , sờ anh . . . . . ."

Cơ ngực bền chắc dưới sự vuốt ve của cô cũng hơi rung động, lòng cô co rụt lại, có chút khiếp sợ mà rút lui, nhưng anh hai đã bắt được tay của cô không cho cô bỏ trốn, "Qủa bóng nhỏ, hãy nhớ chức trách hôm nay của em, em phải lấy lòng anh tiểu nô bộc!"

Cô khẽ cắn răng, tay nhỏ bé lần nữa sờ lên làn da ấm áp kia, mỗi lần đều là do anh hai đụng chạm làm cho cô đánh mất lý trí, không kềm chế được. Trước đây cô cũng từng nghĩ có ngày cô sẽ lật ngược tình thế. Mang theo lòng trả thù nho nhỏ cùng lòng hiếu kỳ không nhận thua, cô nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trơn bóng thô ráp kia, cười khẽ, "Lần đầu tiên sờ anh hai." Xúc cảm cứng rắn kia cô nghĩ so ra kém hơn trơn mềm trên người cô, nhưng khi vuốt cũng có một chút cảm giác, không biết hôn lên thì cảm giác sẽ như thế nào.

Nghĩ như vậy, cô cúi người xuống, hôn lên đầu vú ở trên người anh hai rồi hôn luôn đầu vú bên phải, "Thật thích anh hai, anh hai. . . . . ." Cô lè lưỡi, liếm liếm anh hai, trong miệng không tự chủ lẩm bẩm ra tiếng. Anh hai ở dưới thế công của cô, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, ngay sau đó cười nhẹ không ngừng hôn cô, "Qủa bóng nhỏ, em thật là rất có thiên phú mà." Vừa nói xong, bàn tay liền bao phủ hai vú của cô, vừa mập mờ lại nhu thuận mà vuốt ve, ngón cái thon dài cũng không ngừng xoay tròn quả anh đào hồng diễm kia.

Cô nhẹ nhàng lộ ra đầu lưỡi từ từ đuổi theo anh hai, cùng anh hai vũ động triền miên, thân thể cũng chầm chậm nóng lên hư mềm, liên tục hướng trước ngực anh hai tới gần.

"Không được." Anh hai đột nhiên mãnh lực đẩy cô ra, "Hôm nay em còn chưa có phục vụ anh tốt đâu, cứ như vậy mà muốn lấy được ngon ngọt, em không khỏi quá khinh địch đi." Anh hai nói xong, đem cái lưỡi chống đỡ hương vị ngọt ngào trong khoang miệng của cô, ở bên môi của cô tế tế hôn, "Đừng nóng vội, quả bóng nhỏ, bảo bối của anh, hôm nay anh sẽ cho em một đêm trọn đời khó quên." Hừ nhẹ một tiếng, anh hai dùng sức nắm lấy cô, để cho thân thể vững vàng dán tới nguồn nhiệt của anh hai.

"Bảo bối, cảm thấy không?" Anh hai khàn giọng cười đem tay của cô hướng về phía nguồn nhiệt kia, "Trước cởi nơi này ra đi."

Cô nghe theo chỉ thị của anh hai dò vào địa phương nóng rực kia, cẩn thận cởi ra quần của anh hai, không ngờ tay nhỏ bé không chú ý lướt qua vật cứng rắn khổng lồ kia, cô có chút sợ run trong chốc lát, theo trực giác cô cúi đầu muốn nhìn rõ chổ kia một chút, nơi đó cỏ hoang rậm rạp, rốt cuộc là có hình dáng thế nào nhỉ, cũng bởi vì miếng vải đen trước mắt mà cô không thể thấy gì cả.

"Anh hai?" Mày cô nhăn lại, kinh nghi nói.

Anh hai nhẹ nhàng cười một tiếng, "Lấy lòng anh, quả bóng nhỏ." Anh hai kéo tay cô đến nắm lấy nhiệt thiết thô ráp kia.

Cô có chút kinh ngạc với xúc cảm trong tay, thô ráp, nong nóng, cảm giác giống như cầm khoai nướng nóng hổi, cô thử dò xét to dài tráng kiện kia, nhưng lại không biết phải xuống tay như thế nào, "Anh hai, em. . . . . . Em phải làm như thế nào để lấy lòng anh?"

Anh hai thở dài một cái rồi hôn lên gương mặt của cô, nói: "Nắm nó rồi di động trên dưới."

Cô tự nhận là chính mình đúng là một người ngoan ngoãn nghe lời, cho nên sau khi nghe xong lời anh hai nói, cô chuyên tâm tiếp xúc tuân theo chỉ thị của anh hai, đỡ lấy vật cứng thẳng tắp kia mà từ từ trên dưới di động. Không lâu sau, trong miệng anh hai liền tràn ra tiếng thở dốc, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc thỏa mãn không nói nên lời, cảm giác ở chỗ riêng tư của cô cũng chầm chậm tràn ra chất lỏng sềnh sệch, bụng dưới càng thêm bốc lên một ngọn lửa quen thuộc, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, mở miệng nói: "Anh hai, là như thế này sao?"

Anh hai cười khẽ, vỗ vỗ đầu của cô, tán thưởng nói: "Làm rất tốt, bảo bối ngoan của anh." Bàn tay cũng thuận thế đi tới trước ngực của cô, cầm lấy tiểu bạch thỏ đang nhảy lên của cô mà nhẹ nhàng vuốt ve, "Bảo bối ngoan, thật là có thiên phú, em xem, quả hồng nhỏ cũng cứng rắn rồi này."

Cô đỏ bừng cả mặt, ngừng động tác, kêu lên: "Anh hai. . . . . ." Thật là ghét anh hai, chỉ biết khi dễ cô.

Sau khi cô ngừng động tác anh hai mới vô lực rên rỉ lên một tiếng, khàn khàn mở miệng, "Đừng ngừng lại, bảo bối. . . . . ."

Cô làm nũng ra tiếng, "Nhưng mà, người ta mỏi tay. . . . . ."

Anh hai vịn mông của cô, nhẹ nhàng kéo thân thể làm cô quỳ rạp xuống giữa hai chân của anh, thanh âm có chút tà nịnh ở trên đỉnh đầu cô truyền đến, "Như vậy thì, đành phải dùng miệng nhỏ của em phục vụ nó thôi." Nói xong, đè ép đầu của cô đi tới cái kia đang cao cao nhô lên. Ngón tay dài cũng nhẹ nhàng chen khoang miệng mật ngọt của cô, từ từ kéo ra những sợi chỉ bạch. Hồi lâu anh hai mới rút ngón tay ra, một vật thể cứng rắn hình trụ ngay sau đó liền tranh thủ đưa vào lúc cô chưa kịp khép lại cái miệng nhỏ nhắn, cũng dần dần hướng phía sâu trong cổ họng mà đi vào.

"Ngô. . . . . ." Là cái gì vậy? Cô bị vật thể khổng lồ chận lại cái miệng, cũng ngăn chận cả nghi vấn đồng thời cũng không cho cô kêu ra tiếng.

Anh hai giống như biết được nghi ngờ của cô, cười cười giải thích: "Bảo bối, liếm liếm nó thật tốt đi, nó là thứ đồ sẽ phục vụ làm em thoải mái vui vẻ đó."

Cô đỏ mặt lên, cô không phải là thiếu nữ chưa từng trải đời thanh thuần, chẳng phải không biết đây là vật gì. Hơi thở phái nam mãnh liệt tràn đầy trong khoang miệng, cô chỉ cảm thấy trong đầu ong ong loạn thành một đống, muốn ngậm miệng nhưng lại không thể, trong lòng vừa xấu hổ vừa vội, nhưng lại không biết phải làm sao bây giờ, đành không thể làm gì khác hơn là ngẩn người tại chổ, ngơ ngác hàm chứa cái thứ kia.



Lúc này, ngón tay dài của anh hai đã đi tới bên môi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, "Bảo bối ngoan, làm như thường ngày ăn kẹo que vị nho ấy, nhẹ nhàng liếm liếm nó, mút mút nó là được "

Cái gì, giống như mút kẹo que hả? Nói thì nhẹ nhàng dễ dàng như vậy, anh có nhìn thấy anh lớn đến cỡ nào không, hơn nữa còn muốn liếm trên dưới cái thứ thô to này như kẹo que sao? Cô âm thầm oán thầm, nhưng ngoài miệng cũng vẫn y theo chỉ thị của anh hai mà từ từ bắt đầu mút. Thỉnh thoảng nó còn đặc biệt không nghe lời, cô chỉ có thể một bên thì vươn tay vịn lấy nó mà mút vào, còn một bên thì lấy tay trên dưới di động.

Không biết đã trải qua bao lâu, thanh âm anh hai thở dốc dần dần nặng hơn, tay nhỏ cùng miệng nhỏ của cô cũng càng ngày càng mỏi, chỉ có thể nhổ ra tráng kiện kia, âm thầm hút khí, "Quá lớn, em ngậm không nổi nữa." Quai hàm thật là đau quá mỏi quá a.

Anh hai đưa tay tới gần cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ nhàng giúp cô vuốt ve, "Qủa bóng nhỏ thật biết nghe lời, thật ngọt!" Ý tứ đầy cưng chìu dụ dỗ.

Tiếng cười thật thấp truyền ra, anh hai nắm eo nhỏ của cô, mạnh mẽ để cô giạng chân ở trên đùi của anh, "Bảo bối, anh thật sự là đau lòng em." Nói xong, ngón tay dài dò vào nơi ướt át, dằng dặc xen kẽ.

Cô không khống chế được ôm lấy đầu anh hai, cong eo lên, ưỡn ngực, tế tế rên rỉ giãy dụa, cảm giác vật cứng kia mới vừa rồi vẫn còn ở trong cái miệng nhỏ nhắn của cô mà tùy ý dao động nay đã ở gần bên đùi cô di động làm thân thể cô ê ẩm, chân như nhũn ra, từ từ hướng nguồn nhiệt kia mà ngọ nguậy, ma sát.

Anh hai cười ha ha, nâng cằm của cô lên, vừa đốt lửa nóng vừa hôn, "Làm sao vậy? Qủa bóng nhỏ, muốn sao?"

Cô vô ý thức gật đầu một cái, rầm rì lên tiếng: "Ngô. . . . . . Miên Miên. . . . . . Muốn. . . . . ."

Anh hai không buông tha cô, chống đỡ trán của cô, hỏi: "Bảo bối ngoan, nói cho anh hai nghe, em muốn gì?"

Cô hừ hừ bừa bãi giãy giụa eo ếch, "Muốn, anh hai. . . . . . Muốn anh hai đi vào. . . . . . Miên Miên muốn vật lớn của anh hai đi vào. . . . . ."

Anh hai buông thanh âm buồn bực cười một tiếng, "Như em mong muốn." Nói xong, vật nóng bỏng thẳng tắp kia liền xông vào trong địa phương ẩm ướt kia mà tùy ý hoành hành.

"Thoải mái không?" Anh hai nắm quả châu nhỏ đỏ ửng kia, nhẹ nhàng hô tức, thật thấp hỏi.

Kích thích, rất kích thích, vừa nghĩ tới kia vật cứng trước đây không lâu vẫn còn ở trong miệng cô ra vào không ngừng, đột nhiên lại một lần đổi chổ chuyển qua chỗ tư mật say lòng người kia mà ác ý thẳng tiến, nguồn nước ngọt ngào kia cứ như suối ào ào chảy ra mật ngọt, xen lẫn với việc anh hai dùng sức nắm lấy ngọc châu đỏ thẫm kia mà sinh ra khoái cảm, càng tăng thêm khoái ý khiến chất lỏng liên tục tuôn ra, cô không biết làm thế nào chỉ có thể cao giọng ngâm kêu, giống như muốn đem hương vị ngọt ngào vui vẻ kia mà sảng khoái lớn tiếng kêu lên.

"A. . . . . ." Cô nắm lấy vai anh hai, tóc dài tuông xõa ra theo chuyển động của anh hai mà từ trên xuống dưới, phiêu phiêu nổi nổi. Mái tóc kia đón gió nhẹ nhàng bay lên, mang theo nồng đậm tình ý.

Đột nhiên, cô nhạy cảm phát hiện tay của anh hai đi tới nơi tiếp hợp, bắt đầu từ từ lục lọi, thăm dò, làm cô thật thấp run lên. Cả người không ngừng run rẩy. Thấy thế, anh hai hài lòng cười một tiếng, bàn tay mới thăm dò đến nơi cánh hoa khin khít tràn đầy kia, đè lại hai bên cánh hoa nhỏ, rồi lật mở ra ngoài, sau đó ngón tay dài nhẹ nhàng vuốt ve lên trước thăm dò vào, đi theo vật nóng rực kia cùng nhau hướng tới chổ sâu trong tiểu huyệt mà đâm tới.

Mãnh liệt khoái cảm, cô sợ hãi kêu lên thành tiếng: "A. . . . . . Không cần. . . . . . Anh hai, Miên Miên sẽ hư đấy!" Động tác của anh hai vẫn không ngừng, tiếp tục nhẹ nhàng đè ép kích động nơi đó, ngón tay dài bắt đầu từ từ đút vào , lại vừa dùng thanh âm trầm thấp an ủi cô, "Đừng sợ, quả bóng nhỏ, bình tĩnh đi, em có thể. . . . . . Ngoan, mở ra, ngoan, để anh hai đi vào. . . . . ."

Lời anh hai vừa nói xong, giống như ánh đèn thắp sáng bóng đêm, làm cho cõi lòng đang bất an của cô trở nên an ổn lại, "Ngô. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Ngô. . . . . . A. . . . . ."

Một cây, hai cây, ba cây, anh hai tiến hành theo chất lượng, gia nhập ba ngón tay dài từ từ theo nhiệt thiết kia bắt đầu ra sức đụng vào, thăm dò, mỗi một lần xâm nhập đều làm cho cô không kìm hãm được thét chói tai ra tiếng, sau đó trong một tia sáng thoáng qua, cô chìm vào hương vị ngọt ngào mà hôn mê.

Trong lúc giật mình, thanh âm anh hai xuyên thấu qua bóng đen truyền đến, "Em cho rằng ngất xỉu, anh sẽ bỏ qua cho em sao? Thật là một đứa bé ngây thơ."

Một đêm ấy, cô trong cơn hỗn loạn, mơ mơ màng màng, đi theo bước chân anh hai ngao du về phía chân trời, cho tới khi cô quên cả sự tồn tại về thời gian, quên cả sự tồn tại của cha và dì nhỏ. Nép người ở bên dưới anh hai, bị che đi đôi mắt, không thấy rõ bộ dáng anh hai, chỉ có thể dựa vào thính giác nhạy bén cùng khứu giác còn có vật to lớn vững vàng chiếm cứ bên trong thân thể kia, cảm thụ nhất cử nhất động của anh hai, cảm thụ ấm áp của anh hai. . . . . .

Hi vọng trận hoan ái cuồng dã này, cùng nhau đốt lên nhiệt độ của đối phương để có thể đuổi hết rét lạnh thấu xương trong nội tâm của cô

Mang thai 1

Người ta thường nói đàn ông bốn mươi như lang như hổ, trong con mắt của cô,về mặt đói khát khó nhịn anh hai cũng đều khó nhịn hơn người thường gấp đôi. Nằm lỳ ở trên giường, cô nhàm chán lật đi lật lại quyển sách trên tay, tâm tư không tự chủ được mà bay tới trên người anh hai đang ở nơi xa. Lửa nóng đụng chạm, vuốt ve tà ác thậm chí là dã man đều đủ để khiến cô đỏ mặt, ngượng ngùng e rằng tự mắng, nhưng lại không tự chủ được mà nghĩ về anh hai. . . . . .



Cô cảm thấy thật kỳ quái, tinh lực anh hai sao lại tốt như vậy chứ, làm xong một lần lại một lần, làm xong trước mặt rồi lại làm tiếp phía sau, thậm chí ngay cả mặt bên dựng ngược đều thử qua, hơn nữa còn khoác lác vô sỉ mà nói muốn thử dưới nước nữa. Di, ha, thật là quá không thuần khiết rồi, cô tại sao có thể vừa nghĩ tới anh hai liền nhớ lại những thời điểm trên giường đây.

Cô ra sức lắc đầu, mò lấy cái gối đầu bên cạnh ôm vào trong ngực, kê cái cằm thon ở trên gối đầu mềm mại, tâm tư lại hỗn loạn một mảnh.

Nhắc tới hai tháng qua, anh hai đối với cô quả thật chính là nâng niu trong lòng bàn tay mà thương yêu. Mỗi tiếng nói mỗi cử động của anh hai, thậm chí dù là một động tác nho nhỏ cũng là đối với cô yêu thương dịu dàng cùng cưng chiều, nhưng mà bên dưới cái viễn cảnh tốt đẹp tựa như tranh này lại cất giấu một viễn cảnh hắc ám mà không ai muốn nhắc tới. Cái chết của cha, dì nhỏ mang thai rồi sanh non. . . . . . Vậy mà cô lại không thể nghi ngờ đối với anh hai những sự việc đã qua ấy giống như một khu vực cấm kỵ mà vĩnh viễn cô cũng không muốn vượt qua.

Cô không biết có phải là do cô tàn nhẫn máu lạnh không, rõ ràng anh hai hại chết người cha duy nhất của cô, rõ ràng anh hai cùng cái chết của dì nhỏ không khỏi có liên quan với nhau, thậm chí còn có đứa bé kia nữa . . . . . . Nhưng mà cô lại làm như cái gì cũng không xảy ra mà tiếp tục núp ở dưới cánh của anh hai, thu lấy nhiệt độ ngọt ngào say lòng người kia cho riêng mình. Có lẽ trong tiềm thức, cô thật sự là đúng như lời anh hai nói não cô có chức năng lựa chọn trí nhớ nên nhớ hay quên đi mãi mãi, mỗi lần gặp phải chuyện không vui không như ý, đại não liền tự động che giấu những thứ bất an này đi.

Thật ra, cô mới là người âm hiểm xảo trá nhất trên thế giới này, vì không muốn mất đi anh hai mà mình yêu mến, không muốn mất đi cánh chim duy nhất trong hiện tại này, thâm cừu đại hận gì đối với cô cũng có thể không là gì cả. Má Lâm đã từng nói, cái này gọi là trân trọng người trước mắt, nhưng mỗi khi cô từ trong mộng mà tỉnh giấc lúc nửa đêm, vô số lần cô nhìn thấy ông ngoại với cặp mắt đầy máu, bộ mặt dì nhỏ đầy thù hận, tròng mắt đen thâm thúy của cha thì bao hàm hàm ý không cam lòng cùng khinh bỉ, tất cả mọi người đều khóc ra máu rồi cùng biến thành một hình dạng ác ma ghê sợ nhất mà nhào về phía cô.

Những khuôn mặt dữ tợn, những tiếng tố cáo thê lương giống như một thanh đao bén nhọn thẳng tắp cắm vào trái tim của cô, đòi lấy tánh mạng của cô. Ở trong một buổi tối yên tĩnh đó, cô cư nhiên nhìn thấy một đứa bé con trên người đầy máu giương bàn tay bé nhỏ đang chảy máu đầm đìa về phía cô rồi từ từ bò tới, thanh âm ư a bén nhọn của trẻ con thê thảm như cầu xin sự giúp đỡ, đồng thời cũng làm người ta thấy khiếp sợ cực độ.

Sau khi tỉnh dậy sau giấc mộng, mồ hôi cô đầm đìa, nước mắt cũng rơi đầy mặt. Sờ sờ chổ ngủ bên cạnh, cũng đã sớm lạnh như băng không có nhiệt độ, anh hai không biết đã rời đi từ lúc nào rồi, trên bàn sách bên cạnh có một tờ giấy viết: Nước Mĩ, đừng nhăn mày, chờ anh trở lại.

Thở dài, cô đứng dậy bước xuống giường. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời tỏa nắng sáng rỡ, má Lâm đang tu bổ lại những cây và hoa kiểng kia, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên đôi mắt tang thương của má Lâm không ngờ lại có vẻ yên tĩnh cùng an bình như vậy. Cô tựa cửa sổ, thở dài một tiếng: khí trời thật là tốt nha. Chỉ là, anh hai hiện tại lại đang ở nơi đâu rồi. Anh hai có biết hay không, cô rất nhớ anh, rất muốn anh hai có thể bồi ở bên cạnh cô, vì cô xua tan giấc mộng rợn người kia. Ngáp một cái, cô lại từ từ thong thả bước đi về trên giường, dựa vào gối đầu, người có chút buồn ngủ. Nói đến thì thật kỳ quái, gần đây không biết làm sao mà cô luôn rất buồn ngủ.

Cô vốn cho là nhiều nhất anh hai đi một tuần lễ rồi sẽ trở về nhà, nhưng mà ước chừng đã qua một tháng rồi mà anh hai vẫn không thấy bóng dáng như cũ, trừ Lăng Thịnh đến truyền lời một câu chờ anh hai trở về thì cơ hồ là tin tức gì cũng hoàn toàn không có. Đối với lần này, cô thật là ăn không ngon, đùi gà bảo mà trước kia thích ăn hay vưu ngư cuốn cũng bị mất khẩu vị, thậm chí có lúc còn thấy ghê tởm muốn buồn nôn. Chẳng lẽ là do quá nhớ thương một người mà khiến người ta ăn ngủ không yên sao, nhưng mà cũng không đúng nha, trừ bệnh kén ăn ra, cô lại ngủ được càng ngày càng nhiều hơn, hơn nữa khi cô soi gương quan sát mình, cô cư nhiên phát hiện mình chẳng những không có dáng vẻ gì gọi là ưu buồn tương tư mà ốm o gầy mòn, ngược lại còn sinh mập ra thêm một vòng nữa.

Sờ sờ ngang hông rõ ràng có thịt dư đầy đặn, cô thở dài, mập thành quả bóng nhỏ, lần này anh hai được như ý rồi. Một năm trước cô không biết tại sao lại biến thành gầy đi, anh hai vẫn cau mày oán trách ôm vào không thích.

"Bang bang. . . . . ." Má Lâm ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa, nói: "Miên Miên tiểu thư, có điện thoại của Sơ thiếu gia gọi tới ."

Tần Nhật Sơ, đã lâu không gặp cậu nhỏ rồi, cô có cảm giác giống như cậu ấy đã mai danh ẩn tích rồi vậy, nhưng mà hôm nay sao lại đột nhiên tìm cô có việc gì vậy nhỉ.

Cô có chút thấp thỏm nói qua điện thoại, " Cậu nhỏ."

Bên đầu dây điện thoại bên kia Tần Nhật Sơ vẫn lấy thanh âm ôn tồn nho nhã như cũ mà cười nói: "Miên Miên, em ở nhà sao?"

Cô ở đầu dây bên này theo quán tính mà gật đầu, đáp: "Đúng vậy là ở nhà, cậu nhỏ có chuyện gì sao?"

Thanh âm Tần Nhật Sơ bỗng ngừng lại chốc lát, thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng nói: "Miên Miên, anh phải về Mỹ, có lẽ cũng sẽ không trở về nữa, anh. . . . . ." Dừng lại một chút, Tần Nhật Sơ nói tiếp: "Anh muốn gặp mặt em, được chứ?" Nói xong lời cuối cùng ngữ điệu kia giống như hơi cầu xin .

Một khắc kia, lòng cô lại thấy hơi đau nhói, giống như lại sắp phải mất đi một người thân nữa vậy, không có bất kỳ suy tính gì, cô mở miệng đáp ứng.

Đối với Tần Nhật Sơ cô vẫn luôn thấy áy náy. Cho tới nay, người chiếm cứ nội tâm của cô cũng vẫn chỉ có anh hai, cho nên đối với Tần Nhật Sơ hữu ý hay vô ý dịu dàng, cô chỉ có thể lựa chọn không để ý tới cùng cô phụ anh ta. Nhất là khi ông ngoại muốn cô thề gả cho anh ta lúc ấy cô kiên trì kháng cự. Dường như cô cũng đã cho anh ta một đòn trí mạng, nhưng tình yêu không được phép có bất kỳ sự đồng tình nào cả, điều ấy đối với cô hay anh ta là đều không công bằng. Cho nên, cả đời này cô chỉ có nói tiếng xin lỗi với cậu nhỏ.

Nhân dịp đầu thu, khí trời có chút ngoài ý muốn nóng bức lên, nhất là lúc xế chiều hai ba giờ, mặt trời càng thêm cay độc dọa người.

Cô đứng ở công viên ven đường chờ Tần Nhật Sơ, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, đến cuối cùng cô thấy trước mặt càng ngày càng trở nên mờ tối. Vuốt ve cái trán có chút thấy đau, cô nhìn người đến người đi trên đường phố, thầm nói: "Cái cậu nhỏ này, bình thường luôn luôn đúng giờ, tại sao hôm nay lại tới trễ như vậy chứ. Chẳng lẽ ở trên đường đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là anh ta đã quên cuộc hẹn của hai người rồi? Thôi, không đoán nữa vẫn là nên gọi điện thoại xem sao."

Điện thoại vừa thông, cô há mồm hỏi: "Cậu nhỏ, cậu ở chỗ nào vậy?"

Tần Nhật Sơ cười ha ha, "Em xoay người lại xem. . . . . ."

Nghe vậy, cô nghe lời xoay người, nhìn thấy chính là Tần Nhật Sơ đang mở mắt kính ra, từ chiếc Porsche bước xuống bộ dáng thật tuấn tú .

Cô ngẩng mặt lên, muốn cho đối phương một nụ cười thật tươi, nhưng không ngờ trước mắt đã tối sầm lại, sau đó cái gì cô cũng không biết

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Kỵ Chi Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook