Chương 20: Cuộc Sống Đại Học
Ngô Nhất Tiên
04/02/2021
Trở về nhà, tôi mở chiếc tủ mà ông nội đã để lại cho tôi với một tâm trạng phức tạp.
Bên trong tủ là một chiếc hộp gỗ lớn, tôi mở ra hộp gỗ, thấy ở bên trong còn có một hộp gỗ khác.
Cái này có ý tứ gì đây, bộ búp bê sao?
Tôi hơi nghi hoặc ôm hộp gỗ có kích thước ngang ngửa với cái cặp của tôi ra, chiếc hộp có vẻ hơi nặng.
Mở hộp gỗ ra, có ba thứ ở bên trong, một túi vải màu xanh dương, một hộp gỗ đàn dài, và một túi da trâu.
Bên trong hộp gỗ dài kia, chứa đựng dẫn hồn hương, nhưng khi tôi mở ra xem, mặt trên hộp gỗ lại có một lớp kép khác, được che bằng một miếng vải mềm, có ba cây ngân châm cắm vào bên trên.
Mấy cây ngân châm này tôi đã thấy trước đó, chính là những cây ngân châm mà ông nội đã dùng qua để cứu người, tôi âm thầm thở dài, ông nội à, con cũng đâu có biết châm cứu chữa bệnh, người đưa cái này cho con, sợ là phải làm cho người thất vọng rồi.
Sau đó tôi lại mở cái túi da trâu kia ra, thấy rằng bên trong có để một cây bút lông, một hộp chu sa, và một sắp giấy dày màu vàng.
Cuối cũng tôi mở ra chiếc túi vải màu xanh dương kia, nhưng nhìn vào thứ ở bên trong đã làm cho tôi sửng sốt, trong này nặng như vậy, hóa ra là một cọc tiền, trong đó có tờ một trăm đồng, có năm mươi đồng, tính sơ sơ cũng có hơn mười vạn đồng.
Tôi nhớ tới những lời của ông nội, trong lòng tôi cảm thấy chua xót, ông nội sống một cuộc đời tiết kiệm, cơm canh đạm bạc, không nỡ lòng dùng dù chỉ một phân tiền, lại vì chuẩn bị hết cho cuộc sống sau này của tôi.
Thư thông báo rất nhanh đã được gửi tới, tôi cuối cùng cũng đã ổn định lại và giành thời gian cuối cùng vượt qua một mình trong căn nhà này.
Thời gian qua mau, lập tức liền muốn đến thời điểm nên rời đi, tôi đem tất cả mọi thứ đều thu thập xong, bỏ hết vào một rương hành lí cỡ lớn, sau đó ra khỏi nhà, đem cửa sổ và cửa ra vào đóng chặt, khóa lại hàng rào, cuối cùng nhìn chăm chú vào căn nhà một lát, lập tức xoay người rời đi.
Tôi là hài tử duy nhất trong thôn thi được lên đại học, rất nhiều người hàng xóm đến đây đưa tôi, có người mang theo thức ăn, có người mang theo nước uống, tôi cố nén nước mắt từ chối tất cả bọn họ, những người dân quê giản dị này, họ cũng không biết ông nội đã đi rồi, tôi cũng chỉ nói với bọn họ là ông nội đã đi một nơi rất xa, không chắc là khi nào ông sẽ về, nhưng mà sau khi tôi tốt nghiệp, cũng nhất định sẽ quay trở lại gặp bọn họ.
Vì vậy tôi liền một mình bước chân lên đoàn tàu, đây là lần đầu tiên đi xa trong cuộc đời của tôi, nhìn vào vùng Thanh Sơn càng ngày càng mơ hồ ở cửa xe, tôi không biết được khi nào tôi mới có thể trở về cố hương.
Thành phố Bình Sơn, cách xe quê hương của tôi tới hai tỉnh, cách xa nhau hàng ngàn dặm. Tôi ngồi ghế cứng ở trên xe lửa, chịu đựng hơn mười tiếng, rốt cuộc mới đến địa phương mà tôi sắp bắt đầu một cuộc sống mới.
Thành phố này lớn hơn nhiều so với huyện thành nhỏ ở chỗ chúng tôi, đường phố rộng rãi, ở trên phố có đủ loại phương tiện giao thông, các cửa hàng san sát ở mọi nơi, và một đám người nhộn nhịp.
Tôi là một hài tử từ trong núi đi ra, nhất thời cảm thấy hoa cả mắt, chưa thích ứng kịp, nhưng cũng còn tốt, chiếc xe buýt của trường học đang đợi ở bên ngoài nhà ga xe lửa, ở đó có người chịu trách nhiệm tiếp đón, tôi dựa vào giới thiệu trên thư thông báo nên rất dễ dàng tìm đến xe buýt trường học. Vừa vặn chỉ còn có một chỗ trống, vì vậy sau khi tôi lên xe, xe rất nhanh khởi hành. Khoảng chừng hơn một giờ sau, xe buýt thuận lợi đến trường học.
Vị trí của ngôi trường này có chút hẻo lánh, không, phải nói là quá hẻo lánh mới đúng, được xây dựng gần những mảnh ruộng ở vùng ngoại ô, xa xa còn có một ngọn đồi, nhìn thấy một mảnh xanh mượt.
Khi tôi nhìn thấy nó từ xa, tôi còn tưởng rằng đó là một khu du lịch sinh thái, kết quả sau khi xe buýt dừng ở trước cổng trường học, tâm tình của tôi nhất thời nguội ngắt.
Bà mẹ nó, mới vừa trong ngọn núi đi ra, bây giờ lại quay trở về núi?
Xuống xe, nhìn xung quanh, ngôi trường này được xây dựng theo phong cách khá hoài cổ, bên trong trường chỉ có hai dãy lớp học, chỉ cao có bốn tầng, bức tường loang lổ, cửa sổ cổ xưa, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt. Nếu không phải dòng chữ to được ghi ở bảng hiệu trước cổng, Trường Sư Phạm phụ thuộc Học Viện Nghệ Thuật thành phố Bình Sơn. May mà có dòng chữ này chứng minh được đây là một trường đại học, nếu không tôi quả thực tin rằng ngồi xe lửa hơn mười tiếng, kết quả lại trở về trường cấp ba của tôi.
Quên đi, dù sao đã lỡ phá điểm rồi, trường học 240 điểm có thể thế nào đây? Dù sao, tôi cũng không phải đi đến đây để hưởng thụ. Tôi tự an ủi bản thân mình.
Vừa đi vào khuôn viên trường học, đúng là náo nhiệt thật, các băng rôn chào đón tân sinh viên ở đâu cũng có, những người ồn ào tụ hội lại với nhau, nhưng có nhiều bậc phụ huynh đưa con họ đến trường thì chỉ tụ tập lại thầm thì với nhau.
Có người nói:
- Đây là cái trường học cổ lỗ sỉ gì a, trong tờ giấy giới thiệu thì viết rất tốt, mà kết quả đi thật xa rồi mới biết được nơi đây đúng là đồng không mông quạnh, những đứa nhỏ đi đến đây cũng đã khổ sở, vào cửa cũng khó khăn, học phí hơn một vạn đúng là quá bất công mà...
Có người thậm chí còn nói:
- Thực ra cũng rất tốt mà, mấy chị suy nghĩ thử một chút mà xem, ở thành phố bây giờ có quá nhiều đồ vật màu sắc rực rỡ, hài tử nếu cứ mãi chạy ra bên ngoài, cái tốt không học còn học cái xấu. Tôi cảm thấy nơi này rất tốt, giống y như nhà tù vậy, muốn chạy đều không chạy ra được, sau đó liền có thể an tâm học tập.
Bên cạnh một người khác nói tiếp:
- Đúng vậy đúng vậy, đều nói hiện tại cho con của mình đến trường học đắt tiền, kỳ thực đều trở thành những kẻ ăn nhậu chơi bời, mà xung quanh đây lại không có chỗ tiêu tiền, nhìn bọn nó còn xài vào cái gì. Tôi đã nhìn qua, toàn trường này chỉ có một cửa hàng nhỏ, bên cạnh là một quán cà phê, tất cả đều là do nhà trường mở ra, hài tử nếu học ở đây thì cũng yên tâm, cho ít tiền, muốn xài cũng không có chỗ để xài....
Đương nhiên, những lập luận này cở bản đều là gia đình có điều kiện khá và bình thường, thực tế có mấy người phụ huynh, vừa xuống xe chỉ liếc mắt một phát liền không cho con mình vào trường, xoay người thuê xe đi nơi khác ngay, phỏng chừng muốn bỏ tiền đi trường học khác, bình thường loại này hẳn là trong nhà có tiền, con họ lại học tập không giỏi.
Đúng là đa dạng thật, hạng người gì cũng có, nhưng mấy điều đó có quan hệ gì tới tôi sao. Tôi đã quyết định chủ ý, ngày sau học tập ở đây.
Ngay sau đó, những người giảng viên phụ trách tiếp đón và các anh chị năm cuối sắp xếp tất cả cho chúng tôi, làm thủ tục, nộp học phí, phân ký túc xá, đi lấy đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, bận rộn hơn nữa ngày mới coi như xong xuôi.
Ký túc xá của chúng tôi, nhìn qua cũng còn tốt, so với lớp học còn muốn mới hơn, cũng chia ra hai dãy, một dãy là ký túc xá nam sinh, dãy còn lại là ký túc xá nữ sinh, cũng không biết là ai thiết kế mà hai dãy nhà này lại đối diện với nhau, hơn nửa khoảng cách còn rất gần, không ít nam sinh bắt đầu thì thầm to nhỏ, thậm chí còn vài nam sinh nở nụ cười xấu xa, có mấy tên đã bắt đầu tìm kiếm mục tiêu bên trong ký túc xá nữ sinh, tôi nhìn họ với thái độ xem thường, trong lòng nghĩ chắc chiều nay bọn này đi mua kính viễn vọng cho coi.
Một mình tôi xách theo hành lý cùng với mùng mền chiếu gối đi vào bên trong ký túc xá, từ trên xuống dưới đều là học sinh nô nức đi tới đi lui, còn có phụ huynh nữa. Nhìn thấy những người phụ huynh đầu đầy mồ hôi mang theo các loại đồ vật chạy lên chạy xuống, trong lòng tôi hơi cảm thấy khó chịu và không thoải mái, người khác đều có phụ huynh đưa tới, chỉ có mình tôi đi chỗ nào cũng là một người.
Ở bên trong ký túc xá, tiếng huyên náo ồn ào ở đâu cũng có, tôi làm bộ không nghe thấy, mà mấy thứ đó cũng chẳng quan hệ gì đến tôi, tôi không thuộc về nới này. Tôi yên lặng và tự nói với bản thân.
Ký túc xá của tôi là phòng 303, là phòng thứ hai ở phía bên phải của cầu thang. Sau khi mở cửa phòng, trong phòng đã có một người tới sớm hơn tôi. Người này trông lịch sự nho nhã, vóc dáng không cao, khá gầy, đeo một chiếc mắt kính màu đen, tóc hơi ít ỏi, mồ hôi trộn lẫn với tóc chảy trên trán, nhìn giống như không đủ dinh dưỡng, đang ở nơi đó thu dọn đồ đạc.
Thấy tôi mang theo một rương hành lí cỡ lớn đi vào, hắn vội vàng tiến lên giúp đỡ tôi, tôi cười chào hỏi, đồng thời cùng hắn đem đồ đạc chuyển vào nơi này, tìm một chỗ trống ném cái nệm vào, lúc này mới ngồi xuống và thở dài một hơi.
Sau đó, cả hai chúng tôi làm quen với nhau, người anh em này nhìn rất ôn hòa, ngay cả cái tên cũng đã thấy ôn hòa rồi, họ Hồ, Hồ Văn Tĩnh, nghe giọng nói giống như người Sơn Đông, nhưng vóc dáng và tính tình thì không giống cho lắm, tôi cảm thấy hơi buồn cười, đều nói là Sơn Đông đại hán, Sơn Đông đại hán, lúc này tôi lại nhận thức một Sơn Đông tiểu hán.
Hắn nói với tôi rằng hắn chỉ đến sớm hơn tôi một lúc mà thôi, còn có người khác đã đến đây hai ngày trước, đến rất sớm, nên giờ rãnh rỗi không chịu nỗi, vừa rồi còn ở trong phòng, nhưng lúc này lại chạy đi ra ngoài tham gia náo nhiệt.
Tôi đơn giản đem giường chiếu cùng với hành lý sắp xếp một chút, mọi thứ được đặt ở trong tủ, sau đó đang muốn đi ra ngoài múc nước để chùi rửa, cửa phòng ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, một thanh niên dáng người rất cường tráng, trên mặt có rất nhiều mụn trứng cá, thoạt nhìn giống như một tên cứng đầu xông vào, Hồ Văn Tĩnh liền nói:
- A Long, đây chính là bạn cùng phòng mới của chúng ta, mới vừa tới, tên là Hàn Thanh Thiên.
Người kêu A Long này liền nhe răng cười vui vẻ, vuốt đầu và nói:
- Ai nha, thì ra là Thanh Thiên đại nhân đã đến ghé thăm phòng của tiểu nhân.
Người này giọng nói mang theo chất giọng người Đông Bắc, đột nhiên tôi cảm thấy thân thiết, bởi vì quê hương của tôi, chính là ngọn núi Trường Bạch, tôi tính ra cũng là một người Đông Bắc.
Hơn nữa ngoại hiệu này của tôi, thời học cấp ba đã được người khác gọi, không nghĩ tới vừa đến đại học ngày thứ nhất, liền bị một người gọi như vậy.
- Gọi tôi Tiểu Thiên là được, cậu đến sớm, sau này phải nhờ cậu chăm sóc nhiều hơn.
Tôi mỉm cười và giơ tay ra với hắn, hắn cười ha ha, vỗ vào lòng bàn tay tôi một cái, uy phong lẫm liệt nói:
- Được rồi, không cần khách khí, tôi tên là Vương Chí Mạnh, có điều tôi không thích cái tên này, tôi hiện tại đổi tên mình thành Vương Kim Long, sau này cậu liền gọi tôi là A Long đi, tôi nghe ra cậu cũng là đồng hương người Đông Bắc, thật tốt, đây chính là duyên phận đó, bữa trưa này tôi sẽ khao, sau đó buổi chiều sẽ mang các cậu đi dạo, quen thuộc với hoàn cảnh quanh đây, tôi nói với cậu, đừng xem thường ngôi trường này, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, muốn cái gì cũng có hết.
Khi hắn nói chuyện liền lải nhải, không chỉ nói nhiều, mà còn nói tào lao, tôi đã không còn gì để nói, cứ gật đầu liên tục, làm như hắn càng nói càng hưng phấn, đột nhiên thần thần bí bí vừa hạ thấp giọng nói:
- Tôi còn nói cho các cậu điều này nữa, phòng ngủ chúng ta có phong thủy đẹp nhất, thấy không hả, đối diện là ký túc xá nữ, vào mùa hè này, thấy quyến rũ không....Các cậu nhìn vào cánh cửa của chúng ta đi, còn bọn kia liền thảm rồi, bên ngoài cửa sổ toàn thấy bắp, vào mùa hè còn nhìn thấy chút màu xanh, chờ mùa thu tới, sẽ trở thành một mảnh đất hoang, cái gì cũng không xem được khà khà, tôi đều cảm thấy đau khổ thay cho bọn họ...
Cuối cùng khi hắn nói đến đây cũng đã ngừng miệng lại, tôi thầm nghĩ cũng không thể để bầu không khí buồn chán như vậy, vì thế không thể không nghĩ ra một câu nói tiếp:
- Cậu nói xem, sao mà trường của chúng ta sao lại xây dựng ở một nơi mà ngay cả thỏ cũng không thèm ị thế này? Lỡ có việc gấp gì muốn đi vào thành phố, thậm chí một chiếc xe cũng không có a.
Hắn vỗ đùi, tức giận nói:
- Ai da nói ra cũng nổi điên, ban đầu tôi định thay đổi một trường học khác. Thành thật mà nói thì nhà của tôi cũng không thiếu tiền, nhưng mà mẹ tôi nói học ở đây mới tốt. Giống như một nhà tù, tôi có thể thu liễm tính tình của bản thân, sau đó liền bỏ tôi lại rồi quay lưng về nhà. Làm cho tôi muốn điên lên, nhưng mà nếu không phải thấy chất lượng mấy em gái trường này cũng tàm tạm, nói thật với các cậu, tôi sớm đã bỏ đi rồi, học phí tôi cũng không thèm... Này, tôi cũng nói cho các cậu một tin này, buổi trưa ngày hôm qua trong lúc vô tình tôi phát hiện một chuyện tốt, chính là ở phía sau cánh đồng ngô...
Cái tên này giống y như một thằng chuyên kể chuyện xưa, nói mà mê mẩn, Hồ Văn Tĩnh nghe cũng hiểu được ý nghĩa, bận rộn chạy đến hỏi:
- Nói nhanh lên, rốt cuộc vào buổi trưa ngày hôm qua cậu phát hiện được chuyện tốt đẹp gì?
A Long nở nụ cười xấu xa, sau đó bộ dáng trông nghiêm túc hẳn lên, xua xua tay, nói lời chân thành:
- Quên đi, chuyện này hơi khó nói, trẻ em thì không nên biết, lỡ truyền ra ngoài cũng không tốt, hôm nào đi, hôm nào lại nói...
Tôi cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc là có chuyện gì, mà tên này lại lộ ra vẻ mặt dâm tà vậy, còn trẻ em thì không thích hợp, hay là bên trong cánh đồng ngô kia, có phải là...chuyện kia không?
Bên trong tủ là một chiếc hộp gỗ lớn, tôi mở ra hộp gỗ, thấy ở bên trong còn có một hộp gỗ khác.
Cái này có ý tứ gì đây, bộ búp bê sao?
Tôi hơi nghi hoặc ôm hộp gỗ có kích thước ngang ngửa với cái cặp của tôi ra, chiếc hộp có vẻ hơi nặng.
Mở hộp gỗ ra, có ba thứ ở bên trong, một túi vải màu xanh dương, một hộp gỗ đàn dài, và một túi da trâu.
Bên trong hộp gỗ dài kia, chứa đựng dẫn hồn hương, nhưng khi tôi mở ra xem, mặt trên hộp gỗ lại có một lớp kép khác, được che bằng một miếng vải mềm, có ba cây ngân châm cắm vào bên trên.
Mấy cây ngân châm này tôi đã thấy trước đó, chính là những cây ngân châm mà ông nội đã dùng qua để cứu người, tôi âm thầm thở dài, ông nội à, con cũng đâu có biết châm cứu chữa bệnh, người đưa cái này cho con, sợ là phải làm cho người thất vọng rồi.
Sau đó tôi lại mở cái túi da trâu kia ra, thấy rằng bên trong có để một cây bút lông, một hộp chu sa, và một sắp giấy dày màu vàng.
Cuối cũng tôi mở ra chiếc túi vải màu xanh dương kia, nhưng nhìn vào thứ ở bên trong đã làm cho tôi sửng sốt, trong này nặng như vậy, hóa ra là một cọc tiền, trong đó có tờ một trăm đồng, có năm mươi đồng, tính sơ sơ cũng có hơn mười vạn đồng.
Tôi nhớ tới những lời của ông nội, trong lòng tôi cảm thấy chua xót, ông nội sống một cuộc đời tiết kiệm, cơm canh đạm bạc, không nỡ lòng dùng dù chỉ một phân tiền, lại vì chuẩn bị hết cho cuộc sống sau này của tôi.
Thư thông báo rất nhanh đã được gửi tới, tôi cuối cùng cũng đã ổn định lại và giành thời gian cuối cùng vượt qua một mình trong căn nhà này.
Thời gian qua mau, lập tức liền muốn đến thời điểm nên rời đi, tôi đem tất cả mọi thứ đều thu thập xong, bỏ hết vào một rương hành lí cỡ lớn, sau đó ra khỏi nhà, đem cửa sổ và cửa ra vào đóng chặt, khóa lại hàng rào, cuối cùng nhìn chăm chú vào căn nhà một lát, lập tức xoay người rời đi.
Tôi là hài tử duy nhất trong thôn thi được lên đại học, rất nhiều người hàng xóm đến đây đưa tôi, có người mang theo thức ăn, có người mang theo nước uống, tôi cố nén nước mắt từ chối tất cả bọn họ, những người dân quê giản dị này, họ cũng không biết ông nội đã đi rồi, tôi cũng chỉ nói với bọn họ là ông nội đã đi một nơi rất xa, không chắc là khi nào ông sẽ về, nhưng mà sau khi tôi tốt nghiệp, cũng nhất định sẽ quay trở lại gặp bọn họ.
Vì vậy tôi liền một mình bước chân lên đoàn tàu, đây là lần đầu tiên đi xa trong cuộc đời của tôi, nhìn vào vùng Thanh Sơn càng ngày càng mơ hồ ở cửa xe, tôi không biết được khi nào tôi mới có thể trở về cố hương.
Thành phố Bình Sơn, cách xe quê hương của tôi tới hai tỉnh, cách xa nhau hàng ngàn dặm. Tôi ngồi ghế cứng ở trên xe lửa, chịu đựng hơn mười tiếng, rốt cuộc mới đến địa phương mà tôi sắp bắt đầu một cuộc sống mới.
Thành phố này lớn hơn nhiều so với huyện thành nhỏ ở chỗ chúng tôi, đường phố rộng rãi, ở trên phố có đủ loại phương tiện giao thông, các cửa hàng san sát ở mọi nơi, và một đám người nhộn nhịp.
Tôi là một hài tử từ trong núi đi ra, nhất thời cảm thấy hoa cả mắt, chưa thích ứng kịp, nhưng cũng còn tốt, chiếc xe buýt của trường học đang đợi ở bên ngoài nhà ga xe lửa, ở đó có người chịu trách nhiệm tiếp đón, tôi dựa vào giới thiệu trên thư thông báo nên rất dễ dàng tìm đến xe buýt trường học. Vừa vặn chỉ còn có một chỗ trống, vì vậy sau khi tôi lên xe, xe rất nhanh khởi hành. Khoảng chừng hơn một giờ sau, xe buýt thuận lợi đến trường học.
Vị trí của ngôi trường này có chút hẻo lánh, không, phải nói là quá hẻo lánh mới đúng, được xây dựng gần những mảnh ruộng ở vùng ngoại ô, xa xa còn có một ngọn đồi, nhìn thấy một mảnh xanh mượt.
Khi tôi nhìn thấy nó từ xa, tôi còn tưởng rằng đó là một khu du lịch sinh thái, kết quả sau khi xe buýt dừng ở trước cổng trường học, tâm tình của tôi nhất thời nguội ngắt.
Bà mẹ nó, mới vừa trong ngọn núi đi ra, bây giờ lại quay trở về núi?
Xuống xe, nhìn xung quanh, ngôi trường này được xây dựng theo phong cách khá hoài cổ, bên trong trường chỉ có hai dãy lớp học, chỉ cao có bốn tầng, bức tường loang lổ, cửa sổ cổ xưa, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt. Nếu không phải dòng chữ to được ghi ở bảng hiệu trước cổng, Trường Sư Phạm phụ thuộc Học Viện Nghệ Thuật thành phố Bình Sơn. May mà có dòng chữ này chứng minh được đây là một trường đại học, nếu không tôi quả thực tin rằng ngồi xe lửa hơn mười tiếng, kết quả lại trở về trường cấp ba của tôi.
Quên đi, dù sao đã lỡ phá điểm rồi, trường học 240 điểm có thể thế nào đây? Dù sao, tôi cũng không phải đi đến đây để hưởng thụ. Tôi tự an ủi bản thân mình.
Vừa đi vào khuôn viên trường học, đúng là náo nhiệt thật, các băng rôn chào đón tân sinh viên ở đâu cũng có, những người ồn ào tụ hội lại với nhau, nhưng có nhiều bậc phụ huynh đưa con họ đến trường thì chỉ tụ tập lại thầm thì với nhau.
Có người nói:
- Đây là cái trường học cổ lỗ sỉ gì a, trong tờ giấy giới thiệu thì viết rất tốt, mà kết quả đi thật xa rồi mới biết được nơi đây đúng là đồng không mông quạnh, những đứa nhỏ đi đến đây cũng đã khổ sở, vào cửa cũng khó khăn, học phí hơn một vạn đúng là quá bất công mà...
Có người thậm chí còn nói:
- Thực ra cũng rất tốt mà, mấy chị suy nghĩ thử một chút mà xem, ở thành phố bây giờ có quá nhiều đồ vật màu sắc rực rỡ, hài tử nếu cứ mãi chạy ra bên ngoài, cái tốt không học còn học cái xấu. Tôi cảm thấy nơi này rất tốt, giống y như nhà tù vậy, muốn chạy đều không chạy ra được, sau đó liền có thể an tâm học tập.
Bên cạnh một người khác nói tiếp:
- Đúng vậy đúng vậy, đều nói hiện tại cho con của mình đến trường học đắt tiền, kỳ thực đều trở thành những kẻ ăn nhậu chơi bời, mà xung quanh đây lại không có chỗ tiêu tiền, nhìn bọn nó còn xài vào cái gì. Tôi đã nhìn qua, toàn trường này chỉ có một cửa hàng nhỏ, bên cạnh là một quán cà phê, tất cả đều là do nhà trường mở ra, hài tử nếu học ở đây thì cũng yên tâm, cho ít tiền, muốn xài cũng không có chỗ để xài....
Đương nhiên, những lập luận này cở bản đều là gia đình có điều kiện khá và bình thường, thực tế có mấy người phụ huynh, vừa xuống xe chỉ liếc mắt một phát liền không cho con mình vào trường, xoay người thuê xe đi nơi khác ngay, phỏng chừng muốn bỏ tiền đi trường học khác, bình thường loại này hẳn là trong nhà có tiền, con họ lại học tập không giỏi.
Đúng là đa dạng thật, hạng người gì cũng có, nhưng mấy điều đó có quan hệ gì tới tôi sao. Tôi đã quyết định chủ ý, ngày sau học tập ở đây.
Ngay sau đó, những người giảng viên phụ trách tiếp đón và các anh chị năm cuối sắp xếp tất cả cho chúng tôi, làm thủ tục, nộp học phí, phân ký túc xá, đi lấy đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, bận rộn hơn nữa ngày mới coi như xong xuôi.
Ký túc xá của chúng tôi, nhìn qua cũng còn tốt, so với lớp học còn muốn mới hơn, cũng chia ra hai dãy, một dãy là ký túc xá nam sinh, dãy còn lại là ký túc xá nữ sinh, cũng không biết là ai thiết kế mà hai dãy nhà này lại đối diện với nhau, hơn nửa khoảng cách còn rất gần, không ít nam sinh bắt đầu thì thầm to nhỏ, thậm chí còn vài nam sinh nở nụ cười xấu xa, có mấy tên đã bắt đầu tìm kiếm mục tiêu bên trong ký túc xá nữ sinh, tôi nhìn họ với thái độ xem thường, trong lòng nghĩ chắc chiều nay bọn này đi mua kính viễn vọng cho coi.
Một mình tôi xách theo hành lý cùng với mùng mền chiếu gối đi vào bên trong ký túc xá, từ trên xuống dưới đều là học sinh nô nức đi tới đi lui, còn có phụ huynh nữa. Nhìn thấy những người phụ huynh đầu đầy mồ hôi mang theo các loại đồ vật chạy lên chạy xuống, trong lòng tôi hơi cảm thấy khó chịu và không thoải mái, người khác đều có phụ huynh đưa tới, chỉ có mình tôi đi chỗ nào cũng là một người.
Ở bên trong ký túc xá, tiếng huyên náo ồn ào ở đâu cũng có, tôi làm bộ không nghe thấy, mà mấy thứ đó cũng chẳng quan hệ gì đến tôi, tôi không thuộc về nới này. Tôi yên lặng và tự nói với bản thân.
Ký túc xá của tôi là phòng 303, là phòng thứ hai ở phía bên phải của cầu thang. Sau khi mở cửa phòng, trong phòng đã có một người tới sớm hơn tôi. Người này trông lịch sự nho nhã, vóc dáng không cao, khá gầy, đeo một chiếc mắt kính màu đen, tóc hơi ít ỏi, mồ hôi trộn lẫn với tóc chảy trên trán, nhìn giống như không đủ dinh dưỡng, đang ở nơi đó thu dọn đồ đạc.
Thấy tôi mang theo một rương hành lí cỡ lớn đi vào, hắn vội vàng tiến lên giúp đỡ tôi, tôi cười chào hỏi, đồng thời cùng hắn đem đồ đạc chuyển vào nơi này, tìm một chỗ trống ném cái nệm vào, lúc này mới ngồi xuống và thở dài một hơi.
Sau đó, cả hai chúng tôi làm quen với nhau, người anh em này nhìn rất ôn hòa, ngay cả cái tên cũng đã thấy ôn hòa rồi, họ Hồ, Hồ Văn Tĩnh, nghe giọng nói giống như người Sơn Đông, nhưng vóc dáng và tính tình thì không giống cho lắm, tôi cảm thấy hơi buồn cười, đều nói là Sơn Đông đại hán, Sơn Đông đại hán, lúc này tôi lại nhận thức một Sơn Đông tiểu hán.
Hắn nói với tôi rằng hắn chỉ đến sớm hơn tôi một lúc mà thôi, còn có người khác đã đến đây hai ngày trước, đến rất sớm, nên giờ rãnh rỗi không chịu nỗi, vừa rồi còn ở trong phòng, nhưng lúc này lại chạy đi ra ngoài tham gia náo nhiệt.
Tôi đơn giản đem giường chiếu cùng với hành lý sắp xếp một chút, mọi thứ được đặt ở trong tủ, sau đó đang muốn đi ra ngoài múc nước để chùi rửa, cửa phòng ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, một thanh niên dáng người rất cường tráng, trên mặt có rất nhiều mụn trứng cá, thoạt nhìn giống như một tên cứng đầu xông vào, Hồ Văn Tĩnh liền nói:
- A Long, đây chính là bạn cùng phòng mới của chúng ta, mới vừa tới, tên là Hàn Thanh Thiên.
Người kêu A Long này liền nhe răng cười vui vẻ, vuốt đầu và nói:
- Ai nha, thì ra là Thanh Thiên đại nhân đã đến ghé thăm phòng của tiểu nhân.
Người này giọng nói mang theo chất giọng người Đông Bắc, đột nhiên tôi cảm thấy thân thiết, bởi vì quê hương của tôi, chính là ngọn núi Trường Bạch, tôi tính ra cũng là một người Đông Bắc.
Hơn nữa ngoại hiệu này của tôi, thời học cấp ba đã được người khác gọi, không nghĩ tới vừa đến đại học ngày thứ nhất, liền bị một người gọi như vậy.
- Gọi tôi Tiểu Thiên là được, cậu đến sớm, sau này phải nhờ cậu chăm sóc nhiều hơn.
Tôi mỉm cười và giơ tay ra với hắn, hắn cười ha ha, vỗ vào lòng bàn tay tôi một cái, uy phong lẫm liệt nói:
- Được rồi, không cần khách khí, tôi tên là Vương Chí Mạnh, có điều tôi không thích cái tên này, tôi hiện tại đổi tên mình thành Vương Kim Long, sau này cậu liền gọi tôi là A Long đi, tôi nghe ra cậu cũng là đồng hương người Đông Bắc, thật tốt, đây chính là duyên phận đó, bữa trưa này tôi sẽ khao, sau đó buổi chiều sẽ mang các cậu đi dạo, quen thuộc với hoàn cảnh quanh đây, tôi nói với cậu, đừng xem thường ngôi trường này, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, muốn cái gì cũng có hết.
Khi hắn nói chuyện liền lải nhải, không chỉ nói nhiều, mà còn nói tào lao, tôi đã không còn gì để nói, cứ gật đầu liên tục, làm như hắn càng nói càng hưng phấn, đột nhiên thần thần bí bí vừa hạ thấp giọng nói:
- Tôi còn nói cho các cậu điều này nữa, phòng ngủ chúng ta có phong thủy đẹp nhất, thấy không hả, đối diện là ký túc xá nữ, vào mùa hè này, thấy quyến rũ không....Các cậu nhìn vào cánh cửa của chúng ta đi, còn bọn kia liền thảm rồi, bên ngoài cửa sổ toàn thấy bắp, vào mùa hè còn nhìn thấy chút màu xanh, chờ mùa thu tới, sẽ trở thành một mảnh đất hoang, cái gì cũng không xem được khà khà, tôi đều cảm thấy đau khổ thay cho bọn họ...
Cuối cùng khi hắn nói đến đây cũng đã ngừng miệng lại, tôi thầm nghĩ cũng không thể để bầu không khí buồn chán như vậy, vì thế không thể không nghĩ ra một câu nói tiếp:
- Cậu nói xem, sao mà trường của chúng ta sao lại xây dựng ở một nơi mà ngay cả thỏ cũng không thèm ị thế này? Lỡ có việc gấp gì muốn đi vào thành phố, thậm chí một chiếc xe cũng không có a.
Hắn vỗ đùi, tức giận nói:
- Ai da nói ra cũng nổi điên, ban đầu tôi định thay đổi một trường học khác. Thành thật mà nói thì nhà của tôi cũng không thiếu tiền, nhưng mà mẹ tôi nói học ở đây mới tốt. Giống như một nhà tù, tôi có thể thu liễm tính tình của bản thân, sau đó liền bỏ tôi lại rồi quay lưng về nhà. Làm cho tôi muốn điên lên, nhưng mà nếu không phải thấy chất lượng mấy em gái trường này cũng tàm tạm, nói thật với các cậu, tôi sớm đã bỏ đi rồi, học phí tôi cũng không thèm... Này, tôi cũng nói cho các cậu một tin này, buổi trưa ngày hôm qua trong lúc vô tình tôi phát hiện một chuyện tốt, chính là ở phía sau cánh đồng ngô...
Cái tên này giống y như một thằng chuyên kể chuyện xưa, nói mà mê mẩn, Hồ Văn Tĩnh nghe cũng hiểu được ý nghĩa, bận rộn chạy đến hỏi:
- Nói nhanh lên, rốt cuộc vào buổi trưa ngày hôm qua cậu phát hiện được chuyện tốt đẹp gì?
A Long nở nụ cười xấu xa, sau đó bộ dáng trông nghiêm túc hẳn lên, xua xua tay, nói lời chân thành:
- Quên đi, chuyện này hơi khó nói, trẻ em thì không nên biết, lỡ truyền ra ngoài cũng không tốt, hôm nào đi, hôm nào lại nói...
Tôi cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc là có chuyện gì, mà tên này lại lộ ra vẻ mặt dâm tà vậy, còn trẻ em thì không thích hợp, hay là bên trong cánh đồng ngô kia, có phải là...chuyện kia không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.