Cấm Kỵ Sư

Chương 4: Luyện Cốt Sư

Ngô Nhất Tiên

26/01/2021

Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn vào cái lò sắt đang bốc cháy, cười dữ tợn nói:

- Đừng sợ, còn phải chờ một lúc nữa mới đến lượt mày, mày không phải cảm thấy hứng thú với thần dược của tao sao, tao hiện tại liền cho mày nhìn xem bí mật của thần dược.

Ánh mắt của hắn rất là điên cuồng, dùng sức kéo tôi qua một cái lò sắt, tôi cực kỳ sợ hãi, bắt đầu liều mạng giãy giụa, trong miệng la to:

- Tôi không xem, tôi không muốn xem, ông là một kẻ điên, ông dùng tất cả đều là xương người......

- Ai nói tao dùng tất cả đều là xương người?

Hắn cười lạnh, kéo tôi tới một bên lò sắt, chỉ vào lò sắt có lửa đang cháy nhè nhẹ:

- Mày thấy đấy, thứ được đốt bên trong đây chính là cuống rốn của đứa bé và sau bảy ngày, chỉ cần nghiền thành bột, điều chế bằng bí pháp độc nhất vô nhị của tao, sinh con trai hay con gái đều do mày quyết định.

Hóa ra thần dược dùng để chữa trị vô sinh của hắn được chế ra bằng cách đốt cuống rốn, trong lòng tôi kinh ngạc, lại bị hắn kéo tới một lò sắt khác, nói:

- Còn đây là một sinh viên qua đời đột ngột vì một căn bệnh nặng, đừng sợ, chỉ là bộ não của hắn mà thôi, cũng giống với cuống rốn, đốt cháy bảy ngày, dùng bí pháp điều chế, ăn vào liền có thể thi đậu đại học.

Bỗng nhiên hắn lại cười dữ tợn, nói với tôi:

- Thật là đáng tiếc, nếu mà mày sống lâu một chút, nói không chừng mấy năm sau cũng có thể ăn loại thần dược này, ha ha ha ha......

Trong lòng của tôi cảm thấy cực kỳ ghê tởm, âm thầm lắc đầu và không nói gì, hắn cũng không để ý tới tôi, tiếp tục chỉ vào một cái lò sắt khác và nói:

- Đây chính là xương cốt của con người, tuy không có hiệu quả gì đặc biệt, nhưng có thể làm cho thân thể trở nên khỏe mạnh hơn.

Nói xong, hắn kéo tôi đi đến cái lò sắt đang cháy hừng hực kia, một luồng hơi nóng kèm theo một mùi hôi thối lập tức đập vào mặt tôi.

Nghĩ đến thứ đốt bên trong chính là cánh tay của người què, tôi không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng vẻ mặt hắn lại đắc ý nói ra:

- Đây là một cánh tay bị tật trong làng của mày, một cánh tay phù hợp với thuộc tính ngũ hành, tao vất vả lắm mới tìm được, chỉ cần dùng thứ này liền có thể tạo ra thuốc tốt, tao ăn vào liền có thể khỏi hẳn bệnh. Ngũ hành, ngũ hành mày hiểu không, cốt cách mỗi người đều tương ứng với một trong năm loại ngũ hành, cho nên tao phải dùng năm cái lò phân biệt ra để luyện chế, đây là một môn bí thuật rất cao thâm. Trên thế giới này, những người luyện cốt sư có đẳng cấp cao giống như tao không có nhiều...... Hơn nữa mày biết tại sao trong quan tài còn thừa lại cái đầu với cái chân không, bởi vì hắn chính là người què trong thôn của mày, chân của hắn bị liệt, não thì bị teo, nên không thể dùng để làm thuốc, ha ha ha ha ha......

Nhìn thần sắc điên cuồng trên mặt của hắn, cả người tôi không ngừng run rẩy, mở miệng nói:

- Ông là một người điên, là ma quỷ hại người, hai người bạn của tôi có phải bị ông làm hại rồi không...

- Hại người? Không, mày nói sai rồi. Tao chưa bao giờ hại người, tao chỉ dùng xương cốt người chết mà thôi. Nhưng mày thì ngoại lệ, bởi vì mày là người của Hàn gia, hơn nữa còn là xương cốt trời sinh, xương cốt như vậy, tao chỉ mới ăn qua có một lần, mùi vị đó thật sự rất tuyệt......



Thanh âm của hắn trở nên cực kỳ quái dị, nheo lại đôi mắt, liếm liếm môi, đột nhiên nhìn tôi và nói:

- Mày có biết được người có được xương cốt trời sinh kia là ai không?

Tôi tự nhiên không biết, cũng không muốn hỏi, chỉ liều mạng lắc đầu, hắn lại tự trả lời:

- Người kia, chính là vợ của tao, mày biết không, vốn tao chỉ là một luyện cốt sư bình thường, chỉ dùng dược liệu để chế ra thuốc, nhưng hiệu quả lại không tốt lắm. Rốt cuộc có một ngày tao gặp cô ấy, đêm tân hôn, tao mới phát hiện thân thể nàng là xương cốt trời sinh. Nhưng mà nàng là vợ của tao, luyện cốt sư không được dùng xương cốt người nhà làm thuốc, đây chính là điều cấm kỵ.

Thanh âm của hắn dần dần mờ ảo, ánh mắt nhìn phía xa, giọng nói trở nên chậm chạp:

- Nhưng ý muốn trở thành một luyện cốt sư cao cấp đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí của tao. Tao cố nhịn mấy năm, nhưng vẫn không thể nào nhịn được. Rốt cuộc có một ngày, tao giết chết nàng, dùng xương cốt của nàng chế ra phương thuốc mà tao hằng mong ước, vì thế tao mới có nhiều thần dược như vậy......

Hắn vươn tay, như là muốn ôm hết đống chai lọ đó, cả người hắn bắt đầu run rẩy, lẩm bẩm nói:

- Nhưng tao lại bị báo ứng, vì xúc phạm cấm kỵ của một luyện cốt sư, đứa con duy nhất của tao, 5 năm trước cũng đã bỏ tao mà đi, mặt dù tao đã hủy hoại khuôn mặt của nó, tao thậm chí vận dụng tới cấm pháp, vẫn không có hiệu quả...Nhưng tất cả điều này, đều phải trách ông của mày!

Giọng nói của hắn càng lúc càng to, kích động hét lớn:

- Ông của mày có thể loại trừ cấm kỵ của tao, nhưng hắn lại không giúp tao, không chịu cứu con của tao, hắn thấy chết mà không cứu, hắn chính là một người đê tiện, hắn ăn cắp tuổi thọ của mày, vì vậy không những hắn đáng chết, mày cũng đáng chết, bọn người Hàn gia chúng mày nên biến mất khỏi thế giới này, bọn mày là yêu nghiệt, là ác ma....

Hắn đột nhiên quay lại và nhìn chằm chằm vào tôi, bỗng nhiêu đưa tay ra bóp cổ tôi, mạnh mẽ đem tôi từ mặt đất xách lên, cặp mắt của hắn lạnh như băng.

- Tao lại không ngờ rằng mày lại là xương cốt trời sinh, tuy máu của mày không được sạch sẽ, nhưng xương cốt lại rất tuyệt vời, thần dược của tao còn có thể luyện chế thêm nữa, Hàn gia bọn mày từ nay sẽ không còn một ai hết!

Đôi tay hắn đột nhiên dùng sức, cổ của tôi như bị kìm sắt kiềm chặt, hô hấp trở nên khó khăn, tôi cố hết sức cầm chặt lấy tay hắn, liều mạng giãy giụa, thậm chí móng tay của tôi cào chảy máu mu bàn tay của hắn, nhưng hắn lại không hề quan tâm, tay của hắn càng lúc càng bóp chặt hơn, vết sẹo lớn trên mặt của hắn cứ y như một con rắn độc không ngừng cọ quậy, càng lúc càng dữ tợn.

Tôi cố gắng dùng hai chân đá loạn xạ, dùng hết sức của mình để giãy giụa cầu sinh, nhưng như thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn. Hắn xách tôi giữa không trung đi nhanh về hướng lò sắt cuối cùng.

Hắn buông ra một bàn tay, mở ra cửa lò sắt, lại lấy ra một ít bột phấn rải vào đó. Đột nhiên ngọn lửa trong lò bốc lên, hơi nóng đập vào mặt tôi. Trong ánh lửa, khuôn mặt của hắn đỏ bừng, càng lúc càng trở nên dữ tợn.

- Bây giờ thì thời gian của mày đã đến. Mà tao cũng quên nói cho mày, xương cốt trời sinh phải luyện dược trong lúc còn sống mới tốt nhất. Vì thế sử dụng xương của mày làm vật liệu chế thuốc sẽ so với những phương thuốc lúc trước càng tốt hơn...

Tôi cảm thấy khó thở, ý thức mơ hồ, sức lực cả người đều biến mất. Nhưng những lời nói này tôi lại nghe được rõ ràng. Tôi dùng hết sức lực ít ỏi cuối cùng của mình, khó khăn mở ra cửa miệng nói mấy từ.

- Ông ơi...cứu con...



Hắn cười lớn lên, giọng nói của hắn ở trong ngọn lửa dần trở nên vặn vẹo, vang vọng mãi ở trong hang động.

- Ông của mày đúng là có thể cứu mày, nhưng thật không may, hắn cũng xúc phạm phải cấm kỵ, đây chính là số mệnh của mày!

Hắn dùng cả hai tay giơ tôi lên cao lần nữa. Tôi tuyệt vọng quay đầu nhìn ra hướng cửa động.

Ánh sáng đầy màu sắc ở cửa động, trông mỹ lệ mà lại rất chói mắt, tôi biết ở ngoài cửa động ấy có những ngọn núi xanh, những ngọn cỏ xanh và hương thơm tươi mát, tôi muốn được chạy lên những ngọn núi ấy và hít thở bầu không khí tươi mát.

Nhưng mà.....

Tôi quay đầu lại và nhìn vào gương mặt như ác ma của hắn, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ oán hận. Tôi muốn vĩnh viễn nhớ kỹ người đã giết mình, dù cho tôi có hóa thân thành quỷ dữ, hay đầu thai sống lại một kiếp khác, cũng không muốn hắn chết được tử tế!

Hắn bị kinh ngạc bởi ánh mắt đáng sợ của tôi, trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ hoảng hốt, nhưng sau đó hung tợn nói:

- Tuy rằng mày là người của Hàn gia, nhưng mày chính là một thằng nhóc vô dụng, mày có nhìn tao cũng vô ích!

- Giờ thì mày đi chết đi!!!

Hai tay của hắn dùng lực, liền muốn ném tôi vào lò sắt. Nhưng vào lúc này, cửa động đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm. Giống như là ở cửa hang có sấm sét, làm cho hang động này như đang run rẩy.

Tôi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, cả người như ngây dại. Ngay sau đó, ở cửa động lại truyền đến tiếng vang lớn hơn, lúc này cả hang động đều kịch liệt run động. Hai chân của hắn không thể đứng thẳng được, kinh hoảng nhìn về phía cửa hang. Hai tay của hắn đột nhiên buông lỏng ra.

Nắm lấy cơ hội này, tôi cố hết sức dùng một chân đá vào hạ bộ của hắn. Hắn hét lên một tiếng đau đớn rồi buông tay ra, lảo đảo lùi về phía sau, té ngã trên mặt đất.

Tôi cuối cùng cũng đã thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn, vội vàng đứng dậy, chạy ngay về hướng cửa hang.

Tiếng sấm thứ ba vang lên, oanh một tiếng, liền thấy ánh sáng đầy màu sắc ở cửa động tản ra. Ánh nắng mặt trời chiếu vào trong hang. Đồng thời, thân ảnh của một người cao lớn xuất hiện ở cửa động.

- Ông ơi, con ở đây......

Nhìn thấy thân ảnh đấy, tôi nhịn không được cả người run rẩy, một thứ ấm áp cháy lên trong ngực tôi, vừa rồi còn kiên cường đấu tranh, giờ lại lảo đảo ngã vào trong ngực của ông.

Một cảm giác quen thuộc, bàn tay to đầy ấm áp, khẽ vuốt đầu tóc của tôi, ông nội hiền hoà nhìn tôi, nhẹ giọng an ủi:

- Đừng sợ, đừng sợ gì hết cháu của ông. Cháu là người của Hàn gia, nhớ kỹ dù cho xảy ra chuyện gì cũng không được khóc.

Tôi mím mím môi, gật đầu thật mạnh, ông nắm tay của tôi, nhìn vào hang động, sắc mặt dần dần lạnh lẽo...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Kỵ Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook