Chương 13: Mèo Gọi Hồn
Ngô Nhất Tiên
04/02/2021
Vừa về đến nhà, tôi liền đem mọi việc ra nói rõ ràng với ông nội, ông nội nghe xong chỉ thở dài và nói:
- Tự làm bậy, không thể sống.
Tôi vội hỏi ông nội nguyên nhân, ông nội nói,
- Hình dạng quái thú kia nếu ông đoán không sai, thì đó không phải là Tỳ Hưu, mà là một nhánh biến chủng của thượng cổ Thần Thú Giải Trĩ, Giải Trĩ hai đuôi.
Trong truyền thuyết, Giải Trĩ có khả năng phân biệt đúng sai, có thể biết được thiện ác trung gian, là một loại thụy thú, nhưng Giải Trĩ từ xưa chính là loại thần thú một đuôi, sau đó không biết bắt đầu từ khi nào, xuất hiện một loại Giải Trĩ hai đuôi, cũng giống như tổ tiên, cũng có thể phân rõ thị phi thiện ác, nhưng tính cách hung bạo, kiệt ngạo khó tuần.
Ông chủ quán trà cay nghiệt kia vì nhầm lẫn Giải Trĩ, một thần thú phân biệt được thiện ác trung gian, xem như là Tỳ Hưu, một linh thú chuyên mang tài lộc đến với người giữ chúng, tự nhiên là muốn xui xẻo, chuyện làm ăn không tốt mới chỉ là khởi đầu, miễn là Giải Trĩ không rời đi. Chắc chắn ông chủ này càng sẽ có quả báo lớn hơn.
Tôi đột nhiên nhận ra rằng, con quái thú đêm qua chính là đến vì cho ông chủ báo ứng, nhưng còn con quỷ trong chiếc đồng hồ thì sao?
Ông nội cười nói, ác quỷ kia có dáng vẻ rách rưới, chân nhỏ đầu to, hẳn là một con quỷ tham lam, cũng gọi là quỷ keo kiệt, loại quỷ này chuyên môn yêu thích tìm tới những người keo kiệt giống ông chủ quán trà kia, sau đó đi trong nhà hấp thụ tài vận của gia đình hắn, thông thường chúng sẽ không hại người.
Có lẽ vì điều này, Giải Trĩ mới tồn tại cùng với nó, nhưng đêm hôm qua vì tôi lỡ đánh mất chuyện tốt của quỷ keo kiệt, vì vậy nó mới ra tay với tôi, vì vậy con Giải Trĩ hai đuôi mới ra tay giúp đỡ tôi.
Tôi nghe nói xong mà một thân mồ hôi lạnh, ngày hôm qua tôi còn dùng Pháp Quyết Chữ Trấn nhốt lại con Giải Trĩ hai đuôi kia, may mà nó có bản lĩnh lớn nên thoát ra được, nếu không sợ rằng từ lâu tôi đã bị con quỷ kia bóp chết.
Tôi nhìn lại khối ngọc trên bàn, cảm khái nói:
- Thực sự là đáng tiếc, nếu không phải con dùng Pháp Quyết Chữ Trấn để nhốt nó, như vậy thì khối ngọc này sẽ không bị nứt vỡ, ông nội ơi, ông nói xem nó có trở lại hay không ạ?
Ông nội lắc đầu một cái:
- Điều này rất khó để nói, nhưng ông nhìn thấy khối ngọc này, tuy rằng giống như các loại ngọc thông thường, nhưng linh khí ẩn chứa trong đó không tầm thường đâu, trước tiên con cứ giữ nó ở bên người đi, nói không chừng, trong tương lai sẽ có ích, nếu như con thần thú Giải Trĩ kia không có chỗ đi, có lẽ sớm muộn gì nó cũng sẽ quay trở lại.
Tôi đem ngọc khí đặt ở trong tay, nhìn vết nứt trên bề mặt, trong lòng thầm nghĩ, tôi còn có thể gặp lại nó lần nữa sao?
- Đúng rồi, trong nhà còn có món đồ, hiện tại ông cũng không dùng nó nữa, cháu đeo nó ở trên người đi.
Ông nội đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy, sau đó kéo ra ngăn kéo của cái tủ dưới gầm giường, lấy ra trong đó một gói đồ nhỏ. Sau khi mở ra mấy lớp, một chiếc nhẫn đỏ lòm được lấy ra từ chiếc hộp gỗ nhỏ.
- Đây là nhẫn gì mà lạ thế ông?
Tôi tò mò nhìn vào chiếc nhẫn đỏ như máu trong tay ông nội, có vẻ như không phải vàng cũng không phải bạc, nhưng nó giống như ngọc bích vậy.
Ông nội đính chính nói:
- Đây là huyết nhẫn ngọc, trước tiên con đừng hỏi gì quá nhiều, đeo lên tay đi, đối với con rất có lợi. Nhớ kỹ, dù cho con có bị mất một cánh tay, cũng tuyệt đối không được làm mất chiếc nhẫn này.
Xem dáng vẻ long trọng của ông nội, tôi theo bản năng mà gật gật đầu, đem nhẫn đeo ở trên ngón tay, đánh giá nó một chút, nhưng chỉ cảm thấy chiếc nhẫn màu đỏ máu này hơi kỳ lạ.
- Ông nội, con không muốn đeo nó lên tay được không ạ? Ông cũng biết đấy, con còn muốn đi học nữa, nếu bạn học trong lớp mà nhìn thấy con đeo chiếc nhẫn này, mọi người sẽ cho rằng con bị thần kinh...
Ông nội suy nghĩ một chút, mỉm cười và nói:
- Được rồi, con nói cũng đúng, nhưng nhớ kỹ, nhất quyết không để cho nó rời khỏi con, gặp phải nguy hiểm gì, liền đeo trên tay.
Tôi cái hiểu cái không gật đầu, nhưng trong lòng nghĩ, đây rốt cuộc là cái bảo bối gì đây?
. . . . .
Rốt cục đến ngày tựu trường, tôi cáo biệt ông nội lần thứ hai, thu thập hành lý, mang theo những thứ tôi thu hoạch được trong mùa hè này trở lại trường, tiếp tục cuộc sống cấp ba của tôi.
Khối ngọc bị nứt vỡ, được tôi để vào trong cặp sách, mà huyết nhẫn ngọc của ông nội, tôi dùng mười đồng tiền để mua một sợi dây móc nó vào rồi đeo lên cổ, dường như làm như thế nó hợp mắt hơn nhiều, hơn nữa cái nhẫn còn có cảm giác lành lạnh, đeo nó vào mùa hè trông rất thoải mái.
Khoảng một tháng sau khi vào học lại, tôi trong lúc vô tình biết được, quán trà kia đã đóng cửa, thời gian khoảng một tuần sau khi tôi rời đi quán trà
Nguyên nhân cụ thể không có ai biết, nhưng tôi nghĩ rằng, sau đó chắc là Giải Trĩ đã rời đi, quỷ keo kiệt thì trở lại, nó đem tài vận của quán trà ông chủ hút sạch, cái quán đó không đóng mới là lạ.
Trong thực tế, không cần quỷ keo kiệt kia làm gì, chỉ bằng cách làm người của ông chủ, sớm hay muộn gì cũng phải đóng cửa, tôi luôn luôn tin rằng, thế gian này tự có công đạo, giống như ngày ấy, tôi cũng không có báo cáo hắn, nhưng cũng tự nhiên sẽ có người báo cáo hắn, đây chính là báo ứng.
Trường học sinh hoạt vẫn cứ đơn điệu như mọi ngày, cũng không có bởi vì kỳ nghỉ này mà thay đổi quá nhiều, học lực của tôi trước sau như một, mỗi ngày ngoài việc làm hết các bài tập, thời gian còn lại , dựa theo ông nội dặn dò, liền dùng để luyện tập viết chữ thứ hai.
Cái chữ này, so với chữ thứ nhất thì đơn giản hơn một chút, không có nhiều nét bút như vậy, nhưng trong đó sức mạnh tựa hồ muốn càng sắc bén hơn, tới lúc mà tôi viết chữ này, so với chữ kia càng thêm mệt mỏi, có điều tính cách tôi bướng bỉnh, càng là khó khăn, liền càng là bất chấp, dù sao, chỗ ở học sinh của nhà trường cũng không nhiều, mỗi ngày hết giờ học, thời gian của tôi vẫn rất sung túc.
Ký túc xá trường này rất là đơn giản, chỉ có hai tầng, dù sao đây chỉ là một trường học trong thị trấn, đến ở đây đều là một số học sinh ở xa xôi trên núi như tôi, cùng sống với mấy người giáo viên, cũng không có người lạ lảng vảng quanh đây, cũng không có quá nhiều hình thức vui chơi giải trí, vào ban đêm, ngoại trừ một số người bật đèn cực khổ học tập, hầu như mọi người đều đi ngủ rất sớm.
Ví như, bạn cùng phòng Cổ Lượng của tôi, cái tên này chính là một cấp bậc học bá, vừa mới vào lớp mười một, liền nổ lực quyết tâm học tập, mỗi ngày đều ngủ rất khuya.
Đương nhiên, mặc dù tôi không biết gian khổ của việc học tập là gì, nhưng đám người cả đêm mở đèn cũng có tôi trong đó, chỉ có điều, người là thức khuya là để học, nhưng tôi lại hăng say tập viết chữ, nhưng không biết viết bao nhiêu lần, lại không thể viết ra trôi chảy một mạch được, mỗi khi viết được nửa chữ, liền cảm thấy tay chân vô lực, tinh lực khó có thể tập trung, so với Pháp Quyết Chữ Trấn lúc trước, xác thực là khó khăn hơn rất nhiều.
Mỗi khi lúc này, Cổ Lượng sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị, dưới cái nhìn của hắn, hơn nửa đêm rồi mà tôi không ngủ, còn không học tập, thuần thục lãng phí thời gian, quả thật là đầu óc có vấn đề.
Nhưng ánh mắt của người khác trọng yếu lắm sao? Tôi cảm thấy, so với sinh mệnh đang trôi càng lúc càng nhanh của tôi, không có chút nào trọng yếu, bạn có hiều điều để học hỏi cho cuộc sống sau này, cưới vợ sinh con, tận hưởng thời gian cuộc sống, sinh mệnh của tôi thì không biết còn lại mấy năm, nếu tôi thực sự muốn học tập, liệu nó có ích sao?
Cứ như vậy tôi kiên trì mấy tháng, mỗi ngày đều viết đến đêm khuya mới ngủ, tuy rằng tinh thần rất là mệt mỏi, nhưng tốt xấu, cũng coi như là đã viết được bảy tám phần chữ này, thấy được chỉ cần hai, ba nét bút nữa là hoàn thành.
Ở trong quá trình này, tôi cũng mơ hồ nhận ra được chữ này, đây là một chữ “Khu”.
Vào một buổi đêm, tôi tắt đèn, đang mơ mơ màng màng muốn ngủ say, lại bị một tiếng mèo kêu thảm đột nhiên vang vọng ở bên ngoài cửa sổ.
Tôi mở mắt ra, nghiêng tai lắng nghe, trong ký túc xá thực sự rất yên tĩnh, ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ, trước giường hoàn toàn trắng bệch, một tiếng hét thảm vừa nãy giống như là vang lên ở trong giấc mộng vậy, cũng không còn nghe được gì nữa.
- Mèo hoang chết tiệt. Mùa thu mà cũng động dục sao.
Tôi bất mãn mà lầm bầm một câu, quay người lại, chuẩn bị ngủ tiếp.
Thực tế điều này cũng không có gì là lạ, xung quanh trường học của tôi, có rất nhiều chó và mèo hoanglảng vảng xung quanh, đặc biệt là mèo, vào mùa xuân cũng phải lãnh ngộ sự lợi hại của chúng nó, vào nhiều đêm liền, chúng nó kêu triền miên không nghỉ, làm tan nát cõi lòng, có xu hướng giống như muốn thống nhất trường học vậy.
Nhưng bây giờ mùa hè mới kết thúc được hai tháng, giờ là mùa thu, những con mèo này đang yên đang lành réo cái gì? Lẽ nào mùa xuân gây náo loạn chưa đủ, muốn náo loạn vào mùa thu luôn sao?
Tôi vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên từ đằng xa lần thứ hai truyền đến một tiếng mèo kêu, cùng thanh âm mới vừa rồi hầu như giống như đúc, khốc liệt cực kỳ, giống như bị người đạp mạnh vào đuôi, cũng giống như là âm thanh gọi hồn vậy.
Thực sự gây phiền hà cho người khác mà.
Ngày thứ hai, suốt đêm bị tra tấn bởi tiếng mèo kêu, tôi phải đi ngủ rất sớm, dù sao tinh thần không được tốt, thì không có cách nào viết ra được chữ kia, coi như lại cậy mạnh cũng là không làm nên chuyện gì, vẫn là nghỉ ngơi tốt mới là hợp lý.
Có điều, trong lúc tôi đang ngủ say, lại đột nhiên vang lên một tiếng mèo thét chói tai, tiếng thét này so với hôm qua càng muốn cao mấy cái âm điệu, trình độ thê thảm cũng có vẻ thảm thiết hơn nhiều lần, thật giống như, bị người ta hành hạ đau đớn cho tới chết.
Liên tiếp vang lên mấy tiếng, tôi cũng không nhịn được nữa, lặng lẽ đứng dậy xuống giường, đánh thức Cổ Lượng đang ngủ say sưa đối diện, hắn mơ hồ mở mắt ra, vừa nhìn thấy tôi giữa đêm đứng trước giường hắn, sợ hết hồn, hỏi tôi:
- Cậu nửa đêm rồi mà chưa chịu ngủ, còn gọi tôi làm gì?
Tôi ra hiệu hắn đừng nói trước, sau đó chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nhỏ giọng hỏi:
- Câu lắng nghe xem, bên ngoài có tiếng mèo kêu phải không?
- Mèo kêu?
Hắn sửng sốt một chút, lập tức lắc lắc đầu, quái dị mà nhìn ta nói:
- Cậu có phải là đang ngủ mớ không thế? Từ đâu tới mèo kêu? Tôi làm sao không nghe thấy?
Lúc dó tôi đột nhiên sững sờ, kỳ quái, âm thanh mèo kêu này, tại sao hắn lại không nghe thấy?
- Tự làm bậy, không thể sống.
Tôi vội hỏi ông nội nguyên nhân, ông nội nói,
- Hình dạng quái thú kia nếu ông đoán không sai, thì đó không phải là Tỳ Hưu, mà là một nhánh biến chủng của thượng cổ Thần Thú Giải Trĩ, Giải Trĩ hai đuôi.
Trong truyền thuyết, Giải Trĩ có khả năng phân biệt đúng sai, có thể biết được thiện ác trung gian, là một loại thụy thú, nhưng Giải Trĩ từ xưa chính là loại thần thú một đuôi, sau đó không biết bắt đầu từ khi nào, xuất hiện một loại Giải Trĩ hai đuôi, cũng giống như tổ tiên, cũng có thể phân rõ thị phi thiện ác, nhưng tính cách hung bạo, kiệt ngạo khó tuần.
Ông chủ quán trà cay nghiệt kia vì nhầm lẫn Giải Trĩ, một thần thú phân biệt được thiện ác trung gian, xem như là Tỳ Hưu, một linh thú chuyên mang tài lộc đến với người giữ chúng, tự nhiên là muốn xui xẻo, chuyện làm ăn không tốt mới chỉ là khởi đầu, miễn là Giải Trĩ không rời đi. Chắc chắn ông chủ này càng sẽ có quả báo lớn hơn.
Tôi đột nhiên nhận ra rằng, con quái thú đêm qua chính là đến vì cho ông chủ báo ứng, nhưng còn con quỷ trong chiếc đồng hồ thì sao?
Ông nội cười nói, ác quỷ kia có dáng vẻ rách rưới, chân nhỏ đầu to, hẳn là một con quỷ tham lam, cũng gọi là quỷ keo kiệt, loại quỷ này chuyên môn yêu thích tìm tới những người keo kiệt giống ông chủ quán trà kia, sau đó đi trong nhà hấp thụ tài vận của gia đình hắn, thông thường chúng sẽ không hại người.
Có lẽ vì điều này, Giải Trĩ mới tồn tại cùng với nó, nhưng đêm hôm qua vì tôi lỡ đánh mất chuyện tốt của quỷ keo kiệt, vì vậy nó mới ra tay với tôi, vì vậy con Giải Trĩ hai đuôi mới ra tay giúp đỡ tôi.
Tôi nghe nói xong mà một thân mồ hôi lạnh, ngày hôm qua tôi còn dùng Pháp Quyết Chữ Trấn nhốt lại con Giải Trĩ hai đuôi kia, may mà nó có bản lĩnh lớn nên thoát ra được, nếu không sợ rằng từ lâu tôi đã bị con quỷ kia bóp chết.
Tôi nhìn lại khối ngọc trên bàn, cảm khái nói:
- Thực sự là đáng tiếc, nếu không phải con dùng Pháp Quyết Chữ Trấn để nhốt nó, như vậy thì khối ngọc này sẽ không bị nứt vỡ, ông nội ơi, ông nói xem nó có trở lại hay không ạ?
Ông nội lắc đầu một cái:
- Điều này rất khó để nói, nhưng ông nhìn thấy khối ngọc này, tuy rằng giống như các loại ngọc thông thường, nhưng linh khí ẩn chứa trong đó không tầm thường đâu, trước tiên con cứ giữ nó ở bên người đi, nói không chừng, trong tương lai sẽ có ích, nếu như con thần thú Giải Trĩ kia không có chỗ đi, có lẽ sớm muộn gì nó cũng sẽ quay trở lại.
Tôi đem ngọc khí đặt ở trong tay, nhìn vết nứt trên bề mặt, trong lòng thầm nghĩ, tôi còn có thể gặp lại nó lần nữa sao?
- Đúng rồi, trong nhà còn có món đồ, hiện tại ông cũng không dùng nó nữa, cháu đeo nó ở trên người đi.
Ông nội đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy, sau đó kéo ra ngăn kéo của cái tủ dưới gầm giường, lấy ra trong đó một gói đồ nhỏ. Sau khi mở ra mấy lớp, một chiếc nhẫn đỏ lòm được lấy ra từ chiếc hộp gỗ nhỏ.
- Đây là nhẫn gì mà lạ thế ông?
Tôi tò mò nhìn vào chiếc nhẫn đỏ như máu trong tay ông nội, có vẻ như không phải vàng cũng không phải bạc, nhưng nó giống như ngọc bích vậy.
Ông nội đính chính nói:
- Đây là huyết nhẫn ngọc, trước tiên con đừng hỏi gì quá nhiều, đeo lên tay đi, đối với con rất có lợi. Nhớ kỹ, dù cho con có bị mất một cánh tay, cũng tuyệt đối không được làm mất chiếc nhẫn này.
Xem dáng vẻ long trọng của ông nội, tôi theo bản năng mà gật gật đầu, đem nhẫn đeo ở trên ngón tay, đánh giá nó một chút, nhưng chỉ cảm thấy chiếc nhẫn màu đỏ máu này hơi kỳ lạ.
- Ông nội, con không muốn đeo nó lên tay được không ạ? Ông cũng biết đấy, con còn muốn đi học nữa, nếu bạn học trong lớp mà nhìn thấy con đeo chiếc nhẫn này, mọi người sẽ cho rằng con bị thần kinh...
Ông nội suy nghĩ một chút, mỉm cười và nói:
- Được rồi, con nói cũng đúng, nhưng nhớ kỹ, nhất quyết không để cho nó rời khỏi con, gặp phải nguy hiểm gì, liền đeo trên tay.
Tôi cái hiểu cái không gật đầu, nhưng trong lòng nghĩ, đây rốt cuộc là cái bảo bối gì đây?
. . . . .
Rốt cục đến ngày tựu trường, tôi cáo biệt ông nội lần thứ hai, thu thập hành lý, mang theo những thứ tôi thu hoạch được trong mùa hè này trở lại trường, tiếp tục cuộc sống cấp ba của tôi.
Khối ngọc bị nứt vỡ, được tôi để vào trong cặp sách, mà huyết nhẫn ngọc của ông nội, tôi dùng mười đồng tiền để mua một sợi dây móc nó vào rồi đeo lên cổ, dường như làm như thế nó hợp mắt hơn nhiều, hơn nữa cái nhẫn còn có cảm giác lành lạnh, đeo nó vào mùa hè trông rất thoải mái.
Khoảng một tháng sau khi vào học lại, tôi trong lúc vô tình biết được, quán trà kia đã đóng cửa, thời gian khoảng một tuần sau khi tôi rời đi quán trà
Nguyên nhân cụ thể không có ai biết, nhưng tôi nghĩ rằng, sau đó chắc là Giải Trĩ đã rời đi, quỷ keo kiệt thì trở lại, nó đem tài vận của quán trà ông chủ hút sạch, cái quán đó không đóng mới là lạ.
Trong thực tế, không cần quỷ keo kiệt kia làm gì, chỉ bằng cách làm người của ông chủ, sớm hay muộn gì cũng phải đóng cửa, tôi luôn luôn tin rằng, thế gian này tự có công đạo, giống như ngày ấy, tôi cũng không có báo cáo hắn, nhưng cũng tự nhiên sẽ có người báo cáo hắn, đây chính là báo ứng.
Trường học sinh hoạt vẫn cứ đơn điệu như mọi ngày, cũng không có bởi vì kỳ nghỉ này mà thay đổi quá nhiều, học lực của tôi trước sau như một, mỗi ngày ngoài việc làm hết các bài tập, thời gian còn lại , dựa theo ông nội dặn dò, liền dùng để luyện tập viết chữ thứ hai.
Cái chữ này, so với chữ thứ nhất thì đơn giản hơn một chút, không có nhiều nét bút như vậy, nhưng trong đó sức mạnh tựa hồ muốn càng sắc bén hơn, tới lúc mà tôi viết chữ này, so với chữ kia càng thêm mệt mỏi, có điều tính cách tôi bướng bỉnh, càng là khó khăn, liền càng là bất chấp, dù sao, chỗ ở học sinh của nhà trường cũng không nhiều, mỗi ngày hết giờ học, thời gian của tôi vẫn rất sung túc.
Ký túc xá trường này rất là đơn giản, chỉ có hai tầng, dù sao đây chỉ là một trường học trong thị trấn, đến ở đây đều là một số học sinh ở xa xôi trên núi như tôi, cùng sống với mấy người giáo viên, cũng không có người lạ lảng vảng quanh đây, cũng không có quá nhiều hình thức vui chơi giải trí, vào ban đêm, ngoại trừ một số người bật đèn cực khổ học tập, hầu như mọi người đều đi ngủ rất sớm.
Ví như, bạn cùng phòng Cổ Lượng của tôi, cái tên này chính là một cấp bậc học bá, vừa mới vào lớp mười một, liền nổ lực quyết tâm học tập, mỗi ngày đều ngủ rất khuya.
Đương nhiên, mặc dù tôi không biết gian khổ của việc học tập là gì, nhưng đám người cả đêm mở đèn cũng có tôi trong đó, chỉ có điều, người là thức khuya là để học, nhưng tôi lại hăng say tập viết chữ, nhưng không biết viết bao nhiêu lần, lại không thể viết ra trôi chảy một mạch được, mỗi khi viết được nửa chữ, liền cảm thấy tay chân vô lực, tinh lực khó có thể tập trung, so với Pháp Quyết Chữ Trấn lúc trước, xác thực là khó khăn hơn rất nhiều.
Mỗi khi lúc này, Cổ Lượng sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị, dưới cái nhìn của hắn, hơn nửa đêm rồi mà tôi không ngủ, còn không học tập, thuần thục lãng phí thời gian, quả thật là đầu óc có vấn đề.
Nhưng ánh mắt của người khác trọng yếu lắm sao? Tôi cảm thấy, so với sinh mệnh đang trôi càng lúc càng nhanh của tôi, không có chút nào trọng yếu, bạn có hiều điều để học hỏi cho cuộc sống sau này, cưới vợ sinh con, tận hưởng thời gian cuộc sống, sinh mệnh của tôi thì không biết còn lại mấy năm, nếu tôi thực sự muốn học tập, liệu nó có ích sao?
Cứ như vậy tôi kiên trì mấy tháng, mỗi ngày đều viết đến đêm khuya mới ngủ, tuy rằng tinh thần rất là mệt mỏi, nhưng tốt xấu, cũng coi như là đã viết được bảy tám phần chữ này, thấy được chỉ cần hai, ba nét bút nữa là hoàn thành.
Ở trong quá trình này, tôi cũng mơ hồ nhận ra được chữ này, đây là một chữ “Khu”.
Vào một buổi đêm, tôi tắt đèn, đang mơ mơ màng màng muốn ngủ say, lại bị một tiếng mèo kêu thảm đột nhiên vang vọng ở bên ngoài cửa sổ.
Tôi mở mắt ra, nghiêng tai lắng nghe, trong ký túc xá thực sự rất yên tĩnh, ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ, trước giường hoàn toàn trắng bệch, một tiếng hét thảm vừa nãy giống như là vang lên ở trong giấc mộng vậy, cũng không còn nghe được gì nữa.
- Mèo hoang chết tiệt. Mùa thu mà cũng động dục sao.
Tôi bất mãn mà lầm bầm một câu, quay người lại, chuẩn bị ngủ tiếp.
Thực tế điều này cũng không có gì là lạ, xung quanh trường học của tôi, có rất nhiều chó và mèo hoanglảng vảng xung quanh, đặc biệt là mèo, vào mùa xuân cũng phải lãnh ngộ sự lợi hại của chúng nó, vào nhiều đêm liền, chúng nó kêu triền miên không nghỉ, làm tan nát cõi lòng, có xu hướng giống như muốn thống nhất trường học vậy.
Nhưng bây giờ mùa hè mới kết thúc được hai tháng, giờ là mùa thu, những con mèo này đang yên đang lành réo cái gì? Lẽ nào mùa xuân gây náo loạn chưa đủ, muốn náo loạn vào mùa thu luôn sao?
Tôi vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên từ đằng xa lần thứ hai truyền đến một tiếng mèo kêu, cùng thanh âm mới vừa rồi hầu như giống như đúc, khốc liệt cực kỳ, giống như bị người đạp mạnh vào đuôi, cũng giống như là âm thanh gọi hồn vậy.
Thực sự gây phiền hà cho người khác mà.
Ngày thứ hai, suốt đêm bị tra tấn bởi tiếng mèo kêu, tôi phải đi ngủ rất sớm, dù sao tinh thần không được tốt, thì không có cách nào viết ra được chữ kia, coi như lại cậy mạnh cũng là không làm nên chuyện gì, vẫn là nghỉ ngơi tốt mới là hợp lý.
Có điều, trong lúc tôi đang ngủ say, lại đột nhiên vang lên một tiếng mèo thét chói tai, tiếng thét này so với hôm qua càng muốn cao mấy cái âm điệu, trình độ thê thảm cũng có vẻ thảm thiết hơn nhiều lần, thật giống như, bị người ta hành hạ đau đớn cho tới chết.
Liên tiếp vang lên mấy tiếng, tôi cũng không nhịn được nữa, lặng lẽ đứng dậy xuống giường, đánh thức Cổ Lượng đang ngủ say sưa đối diện, hắn mơ hồ mở mắt ra, vừa nhìn thấy tôi giữa đêm đứng trước giường hắn, sợ hết hồn, hỏi tôi:
- Cậu nửa đêm rồi mà chưa chịu ngủ, còn gọi tôi làm gì?
Tôi ra hiệu hắn đừng nói trước, sau đó chỉ chỉ ngoài cửa sổ, nhỏ giọng hỏi:
- Câu lắng nghe xem, bên ngoài có tiếng mèo kêu phải không?
- Mèo kêu?
Hắn sửng sốt một chút, lập tức lắc lắc đầu, quái dị mà nhìn ta nói:
- Cậu có phải là đang ngủ mớ không thế? Từ đâu tới mèo kêu? Tôi làm sao không nghe thấy?
Lúc dó tôi đột nhiên sững sờ, kỳ quái, âm thanh mèo kêu này, tại sao hắn lại không nghe thấy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.