Chương 44: Anh ta mới là ngoại lệ
Mon Ú
08/03/2023
Một lúc lâu sau đó, cuộn băng đã chạy hết, tự động chuyển cảnh giống như vừa rồi. Chu Linh Vân ôm ấy thi thể lạnh ngắt của ba mình rồi gào thét
dữ dội. Rõ ràng, manh mối quan trọng nhất đã bị lấy đi.
“Sao lại thế này? Một đoạn băng đã được lấy đi rồi.” Người bảo vệ cũng tỏ rõ sự ngạc nhiên.
Manh mối duy nhất mà hai người nhìn thấy rõ chính là bà Thúy. Lục Sở Ngạo không suy nghĩ gì thêm, chỉ dùng một số tiền lớn muốn mua lại những đoạn băng đó.
“Đây là vật tư của bệnh viện, tôi không thể tùy ý đưa được. Nếu là phục vụ cho việc điều tra, anh có thể tới tìm viện trưởng để trao đổi. Ông ấy đồng ý tôi mới có thể đưa nó cho anh.”
Vì thời gian quá gấp, Lục Sở ngạo đành dặn dò người bảo vệ ấy cất giữ những cuốn băng này cẩn thận, sau đó mới gọi cho Phó Quân Sơn đến trao đổi.
Vừa đi ra đến cổng bệnh viện, Trình Thiếu Khanh trùng hợp cũng tới nơi. Thấy bộ dạng hớt hải của Lục Sở Ngạo, anh liền chạy theo, hỏi.
“Có chuyện gì gấp gáp vậy?”
“Vừa hay anh ở đây. Chúng ta tới chỗ của người lao công Thúy Hoa khi trước. Bà ta chính là kẻ đáng nghi nhất.”
Thúy Hoa chỉ là một lao công nhỏ, làm sao lại là kẻ đáng nghi? Bà ta không có bất cứ động cơ nào để hại Chu Ngọc. Còn rất nhiều câu hỏi lạ lẫm chưa thể nói ra nhưng Trình Thiếu Khanh cũng không nhiều lời, cùng với Lục Sở Ngạo đến căn chung cư khi trước. Trên đường đi, anh cũng đã nói rõ ra nguyên nhân và những gì mình thấy trên cuộn băng ấy.
Rốt cuộc, bọn họ cũng nhanh chóng tới nơi.
“Sao tôi lại biến thành kẻ giết người thế này? Các anh đừng có vu khống!”
“Tôi chưa kết luận bà là hung thủ, chỉ là đang thắc mắc tại sao bà lại xuất hiện ở đây? Thời điểm đó chả phải bà đã sớm nghỉ làm rồi sao?”
Lục Sở Ngạo đưa ra đoạn video mà anh cop được từ dữ liệu trong bệnh viện, sắc mặt của bà Thúy vẫn như vậy không đổi, thậm chí còn thở dài.
“Các anh không nhìn thấy sao, tôi đến chỉ muốn thăm ông ấy, gửi ông ấy chút hoa quả dưỡng bệnh. Sau đó cũng rời đi luôn, làm sao tôi là hung thủ được?”
“Bà rất thân với ông ấy?”
Nói đến đây, bà Thúy lại dùng gương mặt chán nản, nhìn vào một phía. Từ lúc hai người đến, bà đã thừa biết là vì điều tra. Chuyện này đã gây cho bà không ít rắc rối, cho nên bà vẫn không muốn nhắc lại nó.
Chỉ có điều, một cuộc sống luôn bị làm phiền, sống trong lo sợ như vậy thật không dễ chịu chút nào. Nhìn vào ánh mắt chân thành của hai chàng trai, và liền nói.
“Các anh… các anh có bảo đảm an toàn cho tôi được không?”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Tôi sẽ nói ra mọi chuyện mà tôi biết, với điều kiện các anh phải bảo vệ tôi và các con của tôi.”
Lục Sở Ngạo bà Trình Thiếu Khanh nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng gật đầu.
“Về chuyện này, bà yên tâm. Tôi chỉ cần đáp án mà tôi muốn, còn chuyện bà cần, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng.”
Cuối cùng, trái tim của bà Thúy mới an tâm được phần nào. Bà lau lau mồ hôi trên trán, sau đó vò tay kể lại.
“Chuyện trước đó tôi đột ngột mất việc cũng đã nói với các anh rồi. Tôi không thân với Chu Ngọc, nhưng có thân với con bé Linh Vân. Tôi vẫn muốn nói với nó về việc mẹ và em kế của nó có vấn đề nên mới cố ý tới, mua hoa quả chỉ là cái cớ. Thế nhưng… cuối cùng vẫn không gặp được con bé. Sau khi ấy, tôi cũng rời đi luôn và không quay lại nữa.”
“Cuối ngày hôm ấy, tôi đọc báo mới biết được Chu lão gia đã qua đời. Khi ấy, em kế của Linh Vân, là Ninh Sương đến cảnh cáo, nói tôi không được tiết lộ những chuyện lúc trước. Cô ta nói rằng mình không giết người, chỉ là cho ông ta uống thuốc an thần nhiều hơn liều bác sĩ đã kê, chỉ vì khi tỉnh, ông ta sẽ rất ồn ào. Tôi làm gì có tư cách để nghi ngờ, hơn nữa tính mạng đứa con của tôi còn nằm trong tay cô ta. Tôi chỉ đành im bặt. Sau này Linh Vân có tới, cô ta phát hiện lại tiếp tục dùng tính mạng đứa cháu nhỏ của tôi để uy hiếp. Tôi cũng… không còn cách nào khác…”
Lục Sở Ngạo siết chặt tay, tức giận đập mạnh xuống bàn, chửi đổng một câu.
“Con mẹ nó! Lại là Chu Ninh Sương!”
Trình Thiếu Khanh thấy vậy chỉ nhướng mày nhếch khóe môi, tận dụng mọi thời cơ để đấu khẩu với Lục Sở Ngạo, cho dù họ đang trong mối quan hệ hợp tác.
“Không phải trước đó anh rất cưng sủng Chu Ninh Sương đó à? Khiến Linh Vân chịu không ít ủy khuất và tai vạ từ hai người đâu.”
“Đó là sự cố!”
Trình Thiếu Khanh cũng im lặng không nói gì thêm, bọn họ lại tiếp tục với công việc của mình. Sau khi dò hỏi, họ được biết thêm về tên bảo vệ quản lý phòng giám sát trước kia tên là Mục Lâm Hoàn. Hắn ta cũng là một người khá thân thiết với bà Thúy, bởi hắn không cha không mẹ, lại thường xuyên được bà cho ăn uống cùng nên bà biết không ít về hắn.
“Mục Lâm Hoàn thằng nhóc đó tôi đoán đã biết được gì rồi nên từ khi Chu Ngọc mất, nó cũng biệt tăm không thấy mặt đâu. Nhưng chắc chắn nó cũng chỉ luẩn quẩn quanh đây mà thôi.”
“Mục Lâm Hoàn?”
Sau khi tìm thấy mục tiêu tiếp theo, Lục Sở Ngạo và Trình Thiếu Khanh không vội vã đi tìm họ luôn, bởi bây giờ trời cũng đã tối. Chu Linh Vân có lẽ đã tỉnh giấc, thời gian này ở bên cô là tốt nhất.
Hai người cùng nhau trở về bệnh viện, Trình Thiếu Khanh lại nhanh tay hơn, anh mua trước một ít cháo sau đó đem đến phòng. Quả nhiên, Chu Linh Vân đã sớm tỉnh giấc, và cô cũng không còn trong trạng thái điên dại như trước kia, nhưng thần sắc vẫn chẳng khá hơn là bao.
“Linh Vân, em tỉnh rồi sao? Từ sáng tới giờ không bỏ gì vô bụng, đói lắm đúng không?”
Chu Linh Vân rốt cuộc cũng quay lại nhìn Trình Thiếu Khanh một cái. Đây là một khởi đầu tốt, anh đã vô cùng phấn khích đi tới, múc một thìa cháo ấm nóng đưa lên.
“Nào, ăn một chút cháo.”
Chu Linh Vân có ăn, nhưng hai mắt vẫn chẳng hề chú tâm đến. Cũng chỉ được hai thìa, cô liền đẩy bát cháo ấy qua một bên, đẩy rất nhẹ nhàng.
“Em no rồi…”
“Mới ăn một chút sao đã no rồi?”
Chu Linh Vân lắc đầu, sau đó cô hơi rướn cổ nhìn ra bên ngoài cửa.
“Sở Ngạo đâu?”
“Em… em vẫn còn muốn gặp anh ta?”
Trái tim của Trình Thiếu Khanh như bị hẫng đi một nhịp, cảm giác thất vọng khiến cả giọng nói đều mất đi phần vui tươi.
Tưởng rằng anh không có ở đây, Chu Linh Vân lại cúi thấp mặt xuống. Cô nghĩ rằng… những gì ban nãy đều chỉ là một giấc mơ, Lục Sở Ngạo vốn dĩ không hề tới bên cô lúc khó khăn nhất. Rõ ràng gương mặt xinh đẹp đấy đã giấu đi nỗi buồn nhưng tại sao Trình Thiếu Khanh lại cảm nhận được rõ như vậy?
Anh đặt bát cháo còn như nguyên trên bàn, sau đó đứng dậy rời đi. Ra bên ngoài, Lục Sở Ngạo vẫn cầm theo một hộp cơm tự làm ở nhà mang đi, ngồi trên ghế chờ đợi. Nhìn thấy như vậy, Trình Thiếu Khanh lòng đau như quặn lại, sự ghen tức lại càng khiến anh cảm thấy thật đáng thương.
Thế nhưng…
“Vào trong đi, Linh Vân muốn gặp anh.”
Nghe thấy vậy, Lục Sở Ngạo đã vội bật người đi vào trong phòng. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô ngồi yên lặng trên chiếc giường trắng xóa, anh bỗng có chút nhói lòng. Chu Linh Vân liếc nhìn sang, đồng tử khi ấy chợt giãn nở.
Có phải cô lại mơ rồi không?
Có phải… anh chỉ đến trong phút chốc sau đó lại rời đi không?
Sau đó, cô lại thầm cầu nguyện, nếu là giấc mơ thì vĩnh viễn đừng để cô tỉnh lại.
Lục Sở Ngạo đến gần người con gái đang nhìn mình như hóa đá ấy, anh cố vẽ nụ cười lên môi mình, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Chào buổi tối.”
Cảm nhận được hơi thở ấm áp cùng thân nhiệt nóng ran này, Chu Linh Vân xúc động ôm chặt lấy anh, khóe mắt không tự chủ được mà nhả thật nhiều những giọt pha lê rơi xuống.
“Sở Ngạo… em buồn lắm… em sợ lắm…”
“Được rồi, nào, đừng khóc, có anh ở đây, sao lại khóc rồi?”
Anh đưa tay lau đi những giọt pha lê ngọc ngà đang lăn dài trên má, sau đó trấn tĩnh cô bằng một nụ hôn ngọt ngào trên trán.
“Anh có làm canh bổ, cơm sườn, em có khẩu vị không?”
Chu Linh Vân sụt sịt như một đứa trẻ, cô gật gật đầu.
Chu Linh Vân ăn uống rất ngon, không biết là vì đói, hay là vì hương vị anh nấu đã lâu rồi cô không được thưởng thức.
Trình Thiếu Khanh đứng ở bên ngoài lặng lẽ nhìn vào, tay víu chặt lấy ngực trái đang đau quặn.
Hóa ra, cô là đói với anh, còn với Lục Sở Ngạo luôn luôn là ngoại lệ.
Ăn được một chút, Chu Linh Vân bỗng dưng dừng đũa, ngẩng đầu lên nhìn sâu vào đôi mắt của Lục Sở Ngạo.
“Sở Ngạo, em xin lỗi…”
“Sao đột nhiên lại xin lỗi?” Anh dịu dàng xoa đầu cô.
“Xin lỗi vì đã lừa dối anh… vì em mà… anh gặp tai nạn…”
“Đây không phải lỗi của anh. Hơn nữa, em vốn dĩ cũng đâu tính là lừa anh, đúng chứ?”
Chu Linh Vân lại rưng rưng suýt khóc, Lục Sở Ngạo vội vàng chuyển chủ đề, sợ cô lại mít ướt rồi thiếp đi vì mệt.
“Canh hôm nay anh hầm rất lâu, rất bổ đấy. Linh Vân, em phải ăn thật nhiều để lấy lại sức khỏe nhé.”
Dẫu biết rằng anh chỉ đang dỗ dành mình một cách vụng về nhưng Chu Linh Vân lại cảm thấy rất vui. Trái tim cô giống như cành hoa khô héo gặp được nước, với được chút ánh sáng rực rỡ của mặt trời, dần dần khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp lúc ban đầu.
“Sao lại thế này? Một đoạn băng đã được lấy đi rồi.” Người bảo vệ cũng tỏ rõ sự ngạc nhiên.
Manh mối duy nhất mà hai người nhìn thấy rõ chính là bà Thúy. Lục Sở Ngạo không suy nghĩ gì thêm, chỉ dùng một số tiền lớn muốn mua lại những đoạn băng đó.
“Đây là vật tư của bệnh viện, tôi không thể tùy ý đưa được. Nếu là phục vụ cho việc điều tra, anh có thể tới tìm viện trưởng để trao đổi. Ông ấy đồng ý tôi mới có thể đưa nó cho anh.”
Vì thời gian quá gấp, Lục Sở ngạo đành dặn dò người bảo vệ ấy cất giữ những cuốn băng này cẩn thận, sau đó mới gọi cho Phó Quân Sơn đến trao đổi.
Vừa đi ra đến cổng bệnh viện, Trình Thiếu Khanh trùng hợp cũng tới nơi. Thấy bộ dạng hớt hải của Lục Sở Ngạo, anh liền chạy theo, hỏi.
“Có chuyện gì gấp gáp vậy?”
“Vừa hay anh ở đây. Chúng ta tới chỗ của người lao công Thúy Hoa khi trước. Bà ta chính là kẻ đáng nghi nhất.”
Thúy Hoa chỉ là một lao công nhỏ, làm sao lại là kẻ đáng nghi? Bà ta không có bất cứ động cơ nào để hại Chu Ngọc. Còn rất nhiều câu hỏi lạ lẫm chưa thể nói ra nhưng Trình Thiếu Khanh cũng không nhiều lời, cùng với Lục Sở Ngạo đến căn chung cư khi trước. Trên đường đi, anh cũng đã nói rõ ra nguyên nhân và những gì mình thấy trên cuộn băng ấy.
Rốt cuộc, bọn họ cũng nhanh chóng tới nơi.
“Sao tôi lại biến thành kẻ giết người thế này? Các anh đừng có vu khống!”
“Tôi chưa kết luận bà là hung thủ, chỉ là đang thắc mắc tại sao bà lại xuất hiện ở đây? Thời điểm đó chả phải bà đã sớm nghỉ làm rồi sao?”
Lục Sở Ngạo đưa ra đoạn video mà anh cop được từ dữ liệu trong bệnh viện, sắc mặt của bà Thúy vẫn như vậy không đổi, thậm chí còn thở dài.
“Các anh không nhìn thấy sao, tôi đến chỉ muốn thăm ông ấy, gửi ông ấy chút hoa quả dưỡng bệnh. Sau đó cũng rời đi luôn, làm sao tôi là hung thủ được?”
“Bà rất thân với ông ấy?”
Nói đến đây, bà Thúy lại dùng gương mặt chán nản, nhìn vào một phía. Từ lúc hai người đến, bà đã thừa biết là vì điều tra. Chuyện này đã gây cho bà không ít rắc rối, cho nên bà vẫn không muốn nhắc lại nó.
Chỉ có điều, một cuộc sống luôn bị làm phiền, sống trong lo sợ như vậy thật không dễ chịu chút nào. Nhìn vào ánh mắt chân thành của hai chàng trai, và liền nói.
“Các anh… các anh có bảo đảm an toàn cho tôi được không?”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Tôi sẽ nói ra mọi chuyện mà tôi biết, với điều kiện các anh phải bảo vệ tôi và các con của tôi.”
Lục Sở Ngạo bà Trình Thiếu Khanh nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng gật đầu.
“Về chuyện này, bà yên tâm. Tôi chỉ cần đáp án mà tôi muốn, còn chuyện bà cần, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng.”
Cuối cùng, trái tim của bà Thúy mới an tâm được phần nào. Bà lau lau mồ hôi trên trán, sau đó vò tay kể lại.
“Chuyện trước đó tôi đột ngột mất việc cũng đã nói với các anh rồi. Tôi không thân với Chu Ngọc, nhưng có thân với con bé Linh Vân. Tôi vẫn muốn nói với nó về việc mẹ và em kế của nó có vấn đề nên mới cố ý tới, mua hoa quả chỉ là cái cớ. Thế nhưng… cuối cùng vẫn không gặp được con bé. Sau khi ấy, tôi cũng rời đi luôn và không quay lại nữa.”
“Cuối ngày hôm ấy, tôi đọc báo mới biết được Chu lão gia đã qua đời. Khi ấy, em kế của Linh Vân, là Ninh Sương đến cảnh cáo, nói tôi không được tiết lộ những chuyện lúc trước. Cô ta nói rằng mình không giết người, chỉ là cho ông ta uống thuốc an thần nhiều hơn liều bác sĩ đã kê, chỉ vì khi tỉnh, ông ta sẽ rất ồn ào. Tôi làm gì có tư cách để nghi ngờ, hơn nữa tính mạng đứa con của tôi còn nằm trong tay cô ta. Tôi chỉ đành im bặt. Sau này Linh Vân có tới, cô ta phát hiện lại tiếp tục dùng tính mạng đứa cháu nhỏ của tôi để uy hiếp. Tôi cũng… không còn cách nào khác…”
Lục Sở Ngạo siết chặt tay, tức giận đập mạnh xuống bàn, chửi đổng một câu.
“Con mẹ nó! Lại là Chu Ninh Sương!”
Trình Thiếu Khanh thấy vậy chỉ nhướng mày nhếch khóe môi, tận dụng mọi thời cơ để đấu khẩu với Lục Sở Ngạo, cho dù họ đang trong mối quan hệ hợp tác.
“Không phải trước đó anh rất cưng sủng Chu Ninh Sương đó à? Khiến Linh Vân chịu không ít ủy khuất và tai vạ từ hai người đâu.”
“Đó là sự cố!”
Trình Thiếu Khanh cũng im lặng không nói gì thêm, bọn họ lại tiếp tục với công việc của mình. Sau khi dò hỏi, họ được biết thêm về tên bảo vệ quản lý phòng giám sát trước kia tên là Mục Lâm Hoàn. Hắn ta cũng là một người khá thân thiết với bà Thúy, bởi hắn không cha không mẹ, lại thường xuyên được bà cho ăn uống cùng nên bà biết không ít về hắn.
“Mục Lâm Hoàn thằng nhóc đó tôi đoán đã biết được gì rồi nên từ khi Chu Ngọc mất, nó cũng biệt tăm không thấy mặt đâu. Nhưng chắc chắn nó cũng chỉ luẩn quẩn quanh đây mà thôi.”
“Mục Lâm Hoàn?”
Sau khi tìm thấy mục tiêu tiếp theo, Lục Sở Ngạo và Trình Thiếu Khanh không vội vã đi tìm họ luôn, bởi bây giờ trời cũng đã tối. Chu Linh Vân có lẽ đã tỉnh giấc, thời gian này ở bên cô là tốt nhất.
Hai người cùng nhau trở về bệnh viện, Trình Thiếu Khanh lại nhanh tay hơn, anh mua trước một ít cháo sau đó đem đến phòng. Quả nhiên, Chu Linh Vân đã sớm tỉnh giấc, và cô cũng không còn trong trạng thái điên dại như trước kia, nhưng thần sắc vẫn chẳng khá hơn là bao.
“Linh Vân, em tỉnh rồi sao? Từ sáng tới giờ không bỏ gì vô bụng, đói lắm đúng không?”
Chu Linh Vân rốt cuộc cũng quay lại nhìn Trình Thiếu Khanh một cái. Đây là một khởi đầu tốt, anh đã vô cùng phấn khích đi tới, múc một thìa cháo ấm nóng đưa lên.
“Nào, ăn một chút cháo.”
Chu Linh Vân có ăn, nhưng hai mắt vẫn chẳng hề chú tâm đến. Cũng chỉ được hai thìa, cô liền đẩy bát cháo ấy qua một bên, đẩy rất nhẹ nhàng.
“Em no rồi…”
“Mới ăn một chút sao đã no rồi?”
Chu Linh Vân lắc đầu, sau đó cô hơi rướn cổ nhìn ra bên ngoài cửa.
“Sở Ngạo đâu?”
“Em… em vẫn còn muốn gặp anh ta?”
Trái tim của Trình Thiếu Khanh như bị hẫng đi một nhịp, cảm giác thất vọng khiến cả giọng nói đều mất đi phần vui tươi.
Tưởng rằng anh không có ở đây, Chu Linh Vân lại cúi thấp mặt xuống. Cô nghĩ rằng… những gì ban nãy đều chỉ là một giấc mơ, Lục Sở Ngạo vốn dĩ không hề tới bên cô lúc khó khăn nhất. Rõ ràng gương mặt xinh đẹp đấy đã giấu đi nỗi buồn nhưng tại sao Trình Thiếu Khanh lại cảm nhận được rõ như vậy?
Anh đặt bát cháo còn như nguyên trên bàn, sau đó đứng dậy rời đi. Ra bên ngoài, Lục Sở Ngạo vẫn cầm theo một hộp cơm tự làm ở nhà mang đi, ngồi trên ghế chờ đợi. Nhìn thấy như vậy, Trình Thiếu Khanh lòng đau như quặn lại, sự ghen tức lại càng khiến anh cảm thấy thật đáng thương.
Thế nhưng…
“Vào trong đi, Linh Vân muốn gặp anh.”
Nghe thấy vậy, Lục Sở Ngạo đã vội bật người đi vào trong phòng. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô ngồi yên lặng trên chiếc giường trắng xóa, anh bỗng có chút nhói lòng. Chu Linh Vân liếc nhìn sang, đồng tử khi ấy chợt giãn nở.
Có phải cô lại mơ rồi không?
Có phải… anh chỉ đến trong phút chốc sau đó lại rời đi không?
Sau đó, cô lại thầm cầu nguyện, nếu là giấc mơ thì vĩnh viễn đừng để cô tỉnh lại.
Lục Sở Ngạo đến gần người con gái đang nhìn mình như hóa đá ấy, anh cố vẽ nụ cười lên môi mình, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Chào buổi tối.”
Cảm nhận được hơi thở ấm áp cùng thân nhiệt nóng ran này, Chu Linh Vân xúc động ôm chặt lấy anh, khóe mắt không tự chủ được mà nhả thật nhiều những giọt pha lê rơi xuống.
“Sở Ngạo… em buồn lắm… em sợ lắm…”
“Được rồi, nào, đừng khóc, có anh ở đây, sao lại khóc rồi?”
Anh đưa tay lau đi những giọt pha lê ngọc ngà đang lăn dài trên má, sau đó trấn tĩnh cô bằng một nụ hôn ngọt ngào trên trán.
“Anh có làm canh bổ, cơm sườn, em có khẩu vị không?”
Chu Linh Vân sụt sịt như một đứa trẻ, cô gật gật đầu.
Chu Linh Vân ăn uống rất ngon, không biết là vì đói, hay là vì hương vị anh nấu đã lâu rồi cô không được thưởng thức.
Trình Thiếu Khanh đứng ở bên ngoài lặng lẽ nhìn vào, tay víu chặt lấy ngực trái đang đau quặn.
Hóa ra, cô là đói với anh, còn với Lục Sở Ngạo luôn luôn là ngoại lệ.
Ăn được một chút, Chu Linh Vân bỗng dưng dừng đũa, ngẩng đầu lên nhìn sâu vào đôi mắt của Lục Sở Ngạo.
“Sở Ngạo, em xin lỗi…”
“Sao đột nhiên lại xin lỗi?” Anh dịu dàng xoa đầu cô.
“Xin lỗi vì đã lừa dối anh… vì em mà… anh gặp tai nạn…”
“Đây không phải lỗi của anh. Hơn nữa, em vốn dĩ cũng đâu tính là lừa anh, đúng chứ?”
Chu Linh Vân lại rưng rưng suýt khóc, Lục Sở Ngạo vội vàng chuyển chủ đề, sợ cô lại mít ướt rồi thiếp đi vì mệt.
“Canh hôm nay anh hầm rất lâu, rất bổ đấy. Linh Vân, em phải ăn thật nhiều để lấy lại sức khỏe nhé.”
Dẫu biết rằng anh chỉ đang dỗ dành mình một cách vụng về nhưng Chu Linh Vân lại cảm thấy rất vui. Trái tim cô giống như cành hoa khô héo gặp được nước, với được chút ánh sáng rực rỡ của mặt trời, dần dần khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp lúc ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.