Chương 20: Bị Dương Mỹ An phát hiện
Mon Ú
10/02/2023
Hai người lúc này cũng đã lên xe, vừa đúng lúc Dương Mỹ An đến thăm Chu Linh Vân. Cô còn chưa kịp đỗ xe đã thấy hai người rời đi liền vội quay đầu đuổi theo.
"Chu Linh Vân với Lục Sở Ngạo sao lại một mình đi đến văn phòng điều tra vậy? Không phải là tố cáo nhau chứ?"
Dương Mỹ An sau cùng cũng đuổi tới nơi, nhưng trời bên ngoài mỗi lúc một mưa to. Cô bất chợt nhớ ra mình để quên ô ở nhà, rốt cuộc đành phải chạy đầu trần đi vào bên trong. Kết quả khiến cho đầu tóc đều ướt hết sạch.
"Mình đúng là ngốc, chạy theo bọn họ làm gì vậy!"
Cô vừa than trách, vừa phủi đi những giọt nước mưa còn đọng trên người. Khi này, một người đàn ông khoảng gần bốn mươi đi tới, nhìn thấy sắc mặt bất mãn cùng với bộ dạng ướt như chuột lột này bỗng dưng anh ta lại cảm thấy đáng yêu. Anh đứng một lúc lâu để ngắm nhìn Dương Mỹ An, cho đến khi cô vẫy gọi mới kịp phản ứng lại.
"Chú ơi? Chú gì ơi?"
"Hả...?"
"Chú có biết văn phòng điều tra đi hướng nào không? Bạn tôi vừa mới tới nhưng tôi lại bị mất dấu rồi."
Phó Quân Sơn cười hắt, lần đầu tiên có một cô gái lại gọi anh bằng chú. Anh cũng mới chỉ ba mươi tám, đã già đến mức đó rồi sao?
"Đó là văn phòng của tôi, cô đi về phía trước, sau đó rẽ phải là tới."
"Là văn phòng của chú sao? Vậy cảm ơn chú nhé!"
Dương Mỹ An nở nụ cười rạng rỡ sau đó đã nhanh chóng chạy đi. Phó Quân Sơn nhìn theo bóng lưng quyến rũ ấy, trái tim khô cằn của anh ta bỗng chốc như đâm lên một ngọn chổi nhỏ. Cô gái này... sao lại dễ thương đến vậy nhỉ?
"Hừm... mình già đến thế rồi sao?"
Dương Mỹ An tìm đường tới văn phòng điều tra trùng hợp lại thấy Chu Linh Vân đang nghe điện thoại ở một góc khuất cuối hành lang. Cô tò mò lại gần, định gọi nhưng chợt nghe thấy lời nói của bọn họ.
"Chu tiểu thư, sau này tôi vẫn còn phải diễn cùng cô sao?"
"Làm phiền anh rồi bác sĩ, tôi cũng là có lý do riêng."
"Cũng không có gì to tát nhưng tôi khuyên cô nên cẩn thận. Nếu gặp phải bác sĩ khác, chuyện thai giả sẽ không giấu được lâu. Hơn nữa thời gian càng dài bào thai càng phát triển, cô cũng nên chú ý làm giả cho giống."
"Chuyện này anh yên tâm, tôi sẽ lo được. Lần này cực khổ một phen rồi."
"Không sao đâu, cô nhớ chú ý lời tôi nói."
Chu Linh Vân gật đầu sau đó cúp máy. Cô thở dài quay đầu muốn vào lại văn phòng, kết quả lại đụng trúng Dương Mỹ An ở ngay trước mặt. Chu Linh Vân lộ rõ vẻ chột dạ dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của cô ấy.
"Sao cô lại... tới đây?"
"..."
Dương Mỹ An cũng Chu Linh Vân cùng vào trong phòng điều tra, cô ngồi ở một chỗ quan sát bọn họ bàn chuyện. Cuộc đối thoại vừa nãy Dương Mỹ An chưa từng quên một lời nào, chỉ chờ cho Chu Linh Vân xong việc liền hỏi tội.
Cô cũng vì quá chú ý đến Chu Linh Vân cho nên Phó Quân Sơn có đến và để ý cô một lúc cũng không biết. Sau khi chờ ba người bàn xong việc, Dương Mỹ An mới kéo Chu Linh Vân lên xe của mình.
"Chờ đã, hay là để Sở Ngạo chở tôi về đi. Không cần phiền đến tôi đâu."
Dương Mỹ An trừng mắt nhìn: "Cô thừa biết hiện tại... tôi không cảm thấy phiền?"
"..."
Chu Linh Vân làm sao mà không biết cô sắp gặp phải một trận bão lớn cơ chứ? Cho dù có miễn cưỡng cũng không thể náo loạn đòi Lục Sở Ngạo chở về, đành chịu trận.
"Chờ chút đã, tôi còn chưa hỏi tên cô."
Phó Quân Sơn đem theo cả ô chỉ để chạy đến hỏi tên của Dương Mỹ An, mặc dù có chút ngại ngùng nhưng anh vẫn muốn biết tên cô.
"Chú... có hứng thú với tôi à?"
"Em... em thẳng thắn như vậy à?"
"Thì chú chả phải cũng chủ động đó sao? Được rồi."
Dương Mỹ An đưa tay ra, Phó Quân Sơn ngay lập tức đã hiểu ý mà lấy điện thoại đưa cho cô. Lưu xong số máy, Dương Mỹ An còn cẩn thận lưu tên của mình, kèm theo một bông hoa nho nhỏ, sau đó nháy mắt nghịch ngợm.
"Chúng ta có duyên gặp lại."
Cô bỏ lên xe rời đi, để lại Phó Quân Sơn với vẻ mặt hơi ngượng ngùng. Anh nhìn xuống điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Dương Mỹ An."
Thế nhưng, cô gái này không phải loại người dễ dãi như thế. Cô không lưu số của mình mà lém lỉnh ghi các dãy số từ một đến chín. Quả là một cô gái đáng để chinh phục.
...***...
"Cô giận tôi à?" Chu Linh Vân đã kể lại mọi chuyện cho Dương Mỹ An nghe. Cô ấy vẫn giữ thái độ thờ ơ, tập trung lái xe.
"Xin lỗi nhé, tôi không định lừa dối mọi người. Tôi cũng có nỗi khổ riêng."
"Vậy cô có còn coi tôi là bạn không?"
"Đương nhiên..."
"Coi tôi là bạn nhưng vẫn lừa dối tôi? Linh Vân, cô rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật nữa?"
Chu Linh Vân cúi đầu, hình như chuyện này đã đi quá xa rồi, đến Dương Mỹ An cũng tức giận như vậy.
"Đây là lần cuối, tôi sẽ không bao giờ giấu giếm hay lừa dối cô... đừng giận nữa được không?"
"Tôi không giận chuyện đó, tôi giận chính là việc cô đem danh dự của mình ra để lừa Lục Sở Ngạo? Cô tự hủy hoại bản thân như vậy chỉ đổi lấy sự hả hê, đáng không?"
"Đáng. Bây giờ tôi cũng còn gì để mất đâu? Tôi sẽ làm mọi thứ để bọn họ phải hối hận, hơn hết là rửa oan cho bản thân."
Dương Mỹ An không nói nổi được con người cứng đầu này, càng không thể khuyên cô ngừng hành động ngu ngốc này lại. Chu Linh Vân đã quá thay đổi, biến thành một con người chỉ biết hại bản thân mình. Ngoài việc ở bên cạnh âm thầm giúp đỡ, Dương Mỹ An thật chẳng thể thay đổi được cuộc đời cô.
"Chu Linh Vân với Lục Sở Ngạo sao lại một mình đi đến văn phòng điều tra vậy? Không phải là tố cáo nhau chứ?"
Dương Mỹ An sau cùng cũng đuổi tới nơi, nhưng trời bên ngoài mỗi lúc một mưa to. Cô bất chợt nhớ ra mình để quên ô ở nhà, rốt cuộc đành phải chạy đầu trần đi vào bên trong. Kết quả khiến cho đầu tóc đều ướt hết sạch.
"Mình đúng là ngốc, chạy theo bọn họ làm gì vậy!"
Cô vừa than trách, vừa phủi đi những giọt nước mưa còn đọng trên người. Khi này, một người đàn ông khoảng gần bốn mươi đi tới, nhìn thấy sắc mặt bất mãn cùng với bộ dạng ướt như chuột lột này bỗng dưng anh ta lại cảm thấy đáng yêu. Anh đứng một lúc lâu để ngắm nhìn Dương Mỹ An, cho đến khi cô vẫy gọi mới kịp phản ứng lại.
"Chú ơi? Chú gì ơi?"
"Hả...?"
"Chú có biết văn phòng điều tra đi hướng nào không? Bạn tôi vừa mới tới nhưng tôi lại bị mất dấu rồi."
Phó Quân Sơn cười hắt, lần đầu tiên có một cô gái lại gọi anh bằng chú. Anh cũng mới chỉ ba mươi tám, đã già đến mức đó rồi sao?
"Đó là văn phòng của tôi, cô đi về phía trước, sau đó rẽ phải là tới."
"Là văn phòng của chú sao? Vậy cảm ơn chú nhé!"
Dương Mỹ An nở nụ cười rạng rỡ sau đó đã nhanh chóng chạy đi. Phó Quân Sơn nhìn theo bóng lưng quyến rũ ấy, trái tim khô cằn của anh ta bỗng chốc như đâm lên một ngọn chổi nhỏ. Cô gái này... sao lại dễ thương đến vậy nhỉ?
"Hừm... mình già đến thế rồi sao?"
Dương Mỹ An tìm đường tới văn phòng điều tra trùng hợp lại thấy Chu Linh Vân đang nghe điện thoại ở một góc khuất cuối hành lang. Cô tò mò lại gần, định gọi nhưng chợt nghe thấy lời nói của bọn họ.
"Chu tiểu thư, sau này tôi vẫn còn phải diễn cùng cô sao?"
"Làm phiền anh rồi bác sĩ, tôi cũng là có lý do riêng."
"Cũng không có gì to tát nhưng tôi khuyên cô nên cẩn thận. Nếu gặp phải bác sĩ khác, chuyện thai giả sẽ không giấu được lâu. Hơn nữa thời gian càng dài bào thai càng phát triển, cô cũng nên chú ý làm giả cho giống."
"Chuyện này anh yên tâm, tôi sẽ lo được. Lần này cực khổ một phen rồi."
"Không sao đâu, cô nhớ chú ý lời tôi nói."
Chu Linh Vân gật đầu sau đó cúp máy. Cô thở dài quay đầu muốn vào lại văn phòng, kết quả lại đụng trúng Dương Mỹ An ở ngay trước mặt. Chu Linh Vân lộ rõ vẻ chột dạ dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của cô ấy.
"Sao cô lại... tới đây?"
"..."
Dương Mỹ An cũng Chu Linh Vân cùng vào trong phòng điều tra, cô ngồi ở một chỗ quan sát bọn họ bàn chuyện. Cuộc đối thoại vừa nãy Dương Mỹ An chưa từng quên một lời nào, chỉ chờ cho Chu Linh Vân xong việc liền hỏi tội.
Cô cũng vì quá chú ý đến Chu Linh Vân cho nên Phó Quân Sơn có đến và để ý cô một lúc cũng không biết. Sau khi chờ ba người bàn xong việc, Dương Mỹ An mới kéo Chu Linh Vân lên xe của mình.
"Chờ đã, hay là để Sở Ngạo chở tôi về đi. Không cần phiền đến tôi đâu."
Dương Mỹ An trừng mắt nhìn: "Cô thừa biết hiện tại... tôi không cảm thấy phiền?"
"..."
Chu Linh Vân làm sao mà không biết cô sắp gặp phải một trận bão lớn cơ chứ? Cho dù có miễn cưỡng cũng không thể náo loạn đòi Lục Sở Ngạo chở về, đành chịu trận.
"Chờ chút đã, tôi còn chưa hỏi tên cô."
Phó Quân Sơn đem theo cả ô chỉ để chạy đến hỏi tên của Dương Mỹ An, mặc dù có chút ngại ngùng nhưng anh vẫn muốn biết tên cô.
"Chú... có hứng thú với tôi à?"
"Em... em thẳng thắn như vậy à?"
"Thì chú chả phải cũng chủ động đó sao? Được rồi."
Dương Mỹ An đưa tay ra, Phó Quân Sơn ngay lập tức đã hiểu ý mà lấy điện thoại đưa cho cô. Lưu xong số máy, Dương Mỹ An còn cẩn thận lưu tên của mình, kèm theo một bông hoa nho nhỏ, sau đó nháy mắt nghịch ngợm.
"Chúng ta có duyên gặp lại."
Cô bỏ lên xe rời đi, để lại Phó Quân Sơn với vẻ mặt hơi ngượng ngùng. Anh nhìn xuống điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Dương Mỹ An."
Thế nhưng, cô gái này không phải loại người dễ dãi như thế. Cô không lưu số của mình mà lém lỉnh ghi các dãy số từ một đến chín. Quả là một cô gái đáng để chinh phục.
...***...
"Cô giận tôi à?" Chu Linh Vân đã kể lại mọi chuyện cho Dương Mỹ An nghe. Cô ấy vẫn giữ thái độ thờ ơ, tập trung lái xe.
"Xin lỗi nhé, tôi không định lừa dối mọi người. Tôi cũng có nỗi khổ riêng."
"Vậy cô có còn coi tôi là bạn không?"
"Đương nhiên..."
"Coi tôi là bạn nhưng vẫn lừa dối tôi? Linh Vân, cô rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật nữa?"
Chu Linh Vân cúi đầu, hình như chuyện này đã đi quá xa rồi, đến Dương Mỹ An cũng tức giận như vậy.
"Đây là lần cuối, tôi sẽ không bao giờ giấu giếm hay lừa dối cô... đừng giận nữa được không?"
"Tôi không giận chuyện đó, tôi giận chính là việc cô đem danh dự của mình ra để lừa Lục Sở Ngạo? Cô tự hủy hoại bản thân như vậy chỉ đổi lấy sự hả hê, đáng không?"
"Đáng. Bây giờ tôi cũng còn gì để mất đâu? Tôi sẽ làm mọi thứ để bọn họ phải hối hận, hơn hết là rửa oan cho bản thân."
Dương Mỹ An không nói nổi được con người cứng đầu này, càng không thể khuyên cô ngừng hành động ngu ngốc này lại. Chu Linh Vân đã quá thay đổi, biến thành một con người chỉ biết hại bản thân mình. Ngoài việc ở bên cạnh âm thầm giúp đỡ, Dương Mỹ An thật chẳng thể thay đổi được cuộc đời cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.