Chương 17: Chăm sóc em
Mon Ú
10/02/2023
Mới tờ mờ sáng, Chu Linh Vân đã bị đánh thức bởi hương thơm thoang thoảng từ dưới phòng ăn. Cô nhanh chóng bật dậy, theo mùi hương đi xuống nhà.
"Bình thường lão Hứa đâu có nấu ăn ngon như vậy đâu nhỉ."
Chu Linh Vân chầm chậm đi xuống dưới, nhìn thấy bóng lưng đang lúi húi dưới bếp, cô chợt cảm thấy có vài phần quen thuộc. Đây đâu phải Hứa Ngụy?
Người đàn ông thấy tiếng động liền quay lại, không ngờ lại chính là Lục Sở Ngạo.
"Linh Vân, em dậy rồi à? Mau ra ngoài chờ đi, bữa sáng sắp xong rồi."
"Sao anh lại vào được đây?"
Lục Sở Ngạo vừa đứng làm thức ăn, vừa mỉm cười tự hào.
"Để chăm sóc được em tôi cái gì cũng có thể làm. Vào được nhà có tính gì?"
Chu Linh Vân thở dài, nhất định lại là do tên Hứa Ngụy lười biếng ấy để anh vào trong đây. Dù sao bây giờ cô cũng cần lấy lòng tin của anh ta, cứ như vậy sớm thôi kế hoạch của cô sẽ thành công.
Sau khi ngồi chờ một lúc, đồ ăn đều đã được dọn ra tươm tất. Hình thức đẹp đẽ, bắt mắt, khác xa so với những gì mà Hứa Ngụy chuẩn bị. Thế nhưng mấy thứ thức ăn này đều không hợp khẩu vị của Chu Linh Vân khiến cho cô không vui chút nào.
"Đây đều là món gì vậy? Tôi ăn không được."
Lục Sở Ngạo chủ động múc một bát canh nóng cho cô, thuận tiện giải thích.
"Đây đều là đồ ăn dinh dưỡng cho bà bầu, cả đêm qua tôi nghiên cứu tìm tòi để nấu cho em đấy."
"Đồ... đồ ăn dinh dưỡng cho bà bầu?"
"Ừm, em đang mang thai, sau này không được ăn uống linh tinh đâu."
Chu Linh Vân chợt cảm thấy hối hận. Từ trước tới giờ, cô muốn ăn gì thì ăn đó, hiện tại còn phải kiêng khem đủ thứ, rồi ăn mấy thứ thức ăn nhạt nhẽo này. Chu Linh Vân gắng gượng lắm mới ăn hết được bát canh bổ, bụng vẫn còn trống rỗng như chưa ăn được gì.
Cho dù như vậy, cô vẫn cố tỏ ra vui vẻ để che mắt Lục Sở Ngạo.
"Mà anh không đi làm hả? Sao còn chạy đến chỗ tôi rồi?"
"Công ty thiếu tôi một ngày không chết được. Còn tôi nếu thiếu em một ngày sẽ bức chết mất."
Chu Linh Vân gượng cười, Lục Sở Ngạo anh ra rốt cuộc có thể sến đến mức nào được vậy? Mấy lời nói ong bướm như này chắc chắn không câu nào là thật.
"Nhưng anh cũng không thể ở đây suốt được, với lại tôi cần ra ngoài cho khuây khỏa."
"Vậy tôi đưa em đi. Hôm nay tôi rảnh lắm."
"Ờ..."
Chu Linh Vân đưa tay muốn lấy đôi giày cao gót ở trong tủ của mình thế nhưng Lục Sở Viêm sớm đã chuẩn bị trước cho cô một chiếc giày bệt. Lúc này, Chu Linh Vân mới nhớ rằng mình đang có thai, không thể đi giày cao gót. Còn đang không hiểu chuyện gì, anh đã đẩy cô ngồi xuống ghế, bản thân thì quỳ một gối xuống giúp cô đeo giày.
"Anh... tôi có thể tự đi được."
"Những chuyện thế này không cần em phải tự làm. Được rồi, chúng ta mau đi thôi."
"Tôi còn chưa nói mình muốn đi đâu mà?"
"Không phải nói muốn đi dạo vui chơi sao? Tôi đưa em đi đến chỗ này."
Chu Linh Vân từ từ đi phía sau anh, ngước nhìn lên tấm lững vững trãi trước mặt, coi đột nhiên cảm thấy anh thật ấm áp. Chưa bao giờ cô nhận được sự yêu thương thế này từ Lục Sở Viêm, càng chưa bao giờ được ai đi giày giúp trừ bố cô từ khi còn nhỏ.
Một hành động này bỗng khiến cho Chu Linh Vân có cái nhìn khác về lục Sở Ngạo. Thực ra trừ những lúc anh hay buông lời trêu ghẹo và có chút vô liêm sỉ, Lục Sở Ngạo cũng không hẳn là kẻ xấu, thậm chí còn có chút ấm áp.
"Không được không được, mình không thể nghĩ như vậy!"
Đã ngồi lên xe được khoảng mười phút nhưng Chu Linh Vân vẫn còn chưa ra được đường chính. Bánh xe ô tô lăn đều đều một cách chậm rãi, thậm chí chiếc xe ba bánh của cô nhóc tập đi cũng có thể dễ dàng vượt qua hai người một cách nhanh chóng.
Chu Linh Vân gãi đầu, nhìn qua Lục Sở Ngạo đang chăm chú nhìn đường, chân thì không dám đạp mạnh.
"Này... anh đi với tốc độ thế này thì bao giờ mới tới nơi?"
"Em yên tâm, sẽ đến nhanh thôi. Tôi phải đi thật cẩn thận nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi."
"Mới mang thai có một tháng, không cần cẩn thận đến vậy đâu."
"Không được, phải thật cẩn thận. Con của chúng ta nếu có mệnh hệ gì anh sẽ sống không nổi mất."
Chu Linh Vân đỡ trán, nếu như Lục Sở Ngạo biết được cái thai này là giải liệu anh ta có lập tức phóng nhanh như tên lửa để rồi hai người đồng quy vô tận luôn không? Chắc chắn là có rồi!
Chiếc xe cứ như vậy mà đi suốt một chặng đường dài, mất một tiếng sau mới đến được khu vui chơi. Chu Linh Vân nhanh chóng bước xuống xe, hít một hơi thật sâu không khí trong lành này.
"Cuối cùng cũng thoát rồi. Nhưng mà... sao chúng ta lại tới khu vui chơi?"
"Ở đây nhiều phong cảnh đẹp, lại là nơi đón nắng ấm. Chúng ta đi dạo ở đây là tốt nhất rồi."
Chu Linh Vân kéo Lục Sở Ngạo đi tới phía sau xe, mục đích để tránh nhiều người nhìn thấy.
"Anh bị bệnh à? Nếu có người biết hai chúng là là toi đó. Nơi này đông người lắm."
"Bình thường lão Hứa đâu có nấu ăn ngon như vậy đâu nhỉ."
Chu Linh Vân chầm chậm đi xuống dưới, nhìn thấy bóng lưng đang lúi húi dưới bếp, cô chợt cảm thấy có vài phần quen thuộc. Đây đâu phải Hứa Ngụy?
Người đàn ông thấy tiếng động liền quay lại, không ngờ lại chính là Lục Sở Ngạo.
"Linh Vân, em dậy rồi à? Mau ra ngoài chờ đi, bữa sáng sắp xong rồi."
"Sao anh lại vào được đây?"
Lục Sở Ngạo vừa đứng làm thức ăn, vừa mỉm cười tự hào.
"Để chăm sóc được em tôi cái gì cũng có thể làm. Vào được nhà có tính gì?"
Chu Linh Vân thở dài, nhất định lại là do tên Hứa Ngụy lười biếng ấy để anh vào trong đây. Dù sao bây giờ cô cũng cần lấy lòng tin của anh ta, cứ như vậy sớm thôi kế hoạch của cô sẽ thành công.
Sau khi ngồi chờ một lúc, đồ ăn đều đã được dọn ra tươm tất. Hình thức đẹp đẽ, bắt mắt, khác xa so với những gì mà Hứa Ngụy chuẩn bị. Thế nhưng mấy thứ thức ăn này đều không hợp khẩu vị của Chu Linh Vân khiến cho cô không vui chút nào.
"Đây đều là món gì vậy? Tôi ăn không được."
Lục Sở Ngạo chủ động múc một bát canh nóng cho cô, thuận tiện giải thích.
"Đây đều là đồ ăn dinh dưỡng cho bà bầu, cả đêm qua tôi nghiên cứu tìm tòi để nấu cho em đấy."
"Đồ... đồ ăn dinh dưỡng cho bà bầu?"
"Ừm, em đang mang thai, sau này không được ăn uống linh tinh đâu."
Chu Linh Vân chợt cảm thấy hối hận. Từ trước tới giờ, cô muốn ăn gì thì ăn đó, hiện tại còn phải kiêng khem đủ thứ, rồi ăn mấy thứ thức ăn nhạt nhẽo này. Chu Linh Vân gắng gượng lắm mới ăn hết được bát canh bổ, bụng vẫn còn trống rỗng như chưa ăn được gì.
Cho dù như vậy, cô vẫn cố tỏ ra vui vẻ để che mắt Lục Sở Ngạo.
"Mà anh không đi làm hả? Sao còn chạy đến chỗ tôi rồi?"
"Công ty thiếu tôi một ngày không chết được. Còn tôi nếu thiếu em một ngày sẽ bức chết mất."
Chu Linh Vân gượng cười, Lục Sở Ngạo anh ra rốt cuộc có thể sến đến mức nào được vậy? Mấy lời nói ong bướm như này chắc chắn không câu nào là thật.
"Nhưng anh cũng không thể ở đây suốt được, với lại tôi cần ra ngoài cho khuây khỏa."
"Vậy tôi đưa em đi. Hôm nay tôi rảnh lắm."
"Ờ..."
Chu Linh Vân đưa tay muốn lấy đôi giày cao gót ở trong tủ của mình thế nhưng Lục Sở Viêm sớm đã chuẩn bị trước cho cô một chiếc giày bệt. Lúc này, Chu Linh Vân mới nhớ rằng mình đang có thai, không thể đi giày cao gót. Còn đang không hiểu chuyện gì, anh đã đẩy cô ngồi xuống ghế, bản thân thì quỳ một gối xuống giúp cô đeo giày.
"Anh... tôi có thể tự đi được."
"Những chuyện thế này không cần em phải tự làm. Được rồi, chúng ta mau đi thôi."
"Tôi còn chưa nói mình muốn đi đâu mà?"
"Không phải nói muốn đi dạo vui chơi sao? Tôi đưa em đi đến chỗ này."
Chu Linh Vân từ từ đi phía sau anh, ngước nhìn lên tấm lững vững trãi trước mặt, coi đột nhiên cảm thấy anh thật ấm áp. Chưa bao giờ cô nhận được sự yêu thương thế này từ Lục Sở Viêm, càng chưa bao giờ được ai đi giày giúp trừ bố cô từ khi còn nhỏ.
Một hành động này bỗng khiến cho Chu Linh Vân có cái nhìn khác về lục Sở Ngạo. Thực ra trừ những lúc anh hay buông lời trêu ghẹo và có chút vô liêm sỉ, Lục Sở Ngạo cũng không hẳn là kẻ xấu, thậm chí còn có chút ấm áp.
"Không được không được, mình không thể nghĩ như vậy!"
Đã ngồi lên xe được khoảng mười phút nhưng Chu Linh Vân vẫn còn chưa ra được đường chính. Bánh xe ô tô lăn đều đều một cách chậm rãi, thậm chí chiếc xe ba bánh của cô nhóc tập đi cũng có thể dễ dàng vượt qua hai người một cách nhanh chóng.
Chu Linh Vân gãi đầu, nhìn qua Lục Sở Ngạo đang chăm chú nhìn đường, chân thì không dám đạp mạnh.
"Này... anh đi với tốc độ thế này thì bao giờ mới tới nơi?"
"Em yên tâm, sẽ đến nhanh thôi. Tôi phải đi thật cẩn thận nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi."
"Mới mang thai có một tháng, không cần cẩn thận đến vậy đâu."
"Không được, phải thật cẩn thận. Con của chúng ta nếu có mệnh hệ gì anh sẽ sống không nổi mất."
Chu Linh Vân đỡ trán, nếu như Lục Sở Ngạo biết được cái thai này là giải liệu anh ta có lập tức phóng nhanh như tên lửa để rồi hai người đồng quy vô tận luôn không? Chắc chắn là có rồi!
Chiếc xe cứ như vậy mà đi suốt một chặng đường dài, mất một tiếng sau mới đến được khu vui chơi. Chu Linh Vân nhanh chóng bước xuống xe, hít một hơi thật sâu không khí trong lành này.
"Cuối cùng cũng thoát rồi. Nhưng mà... sao chúng ta lại tới khu vui chơi?"
"Ở đây nhiều phong cảnh đẹp, lại là nơi đón nắng ấm. Chúng ta đi dạo ở đây là tốt nhất rồi."
Chu Linh Vân kéo Lục Sở Ngạo đi tới phía sau xe, mục đích để tránh nhiều người nhìn thấy.
"Anh bị bệnh à? Nếu có người biết hai chúng là là toi đó. Nơi này đông người lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.