Chương 41: Không dám đối diện với sự thật
Mon Ú
03/03/2023
Tiếng còi xe cảnh sát và cứu thương inh ỏi bên tai, thân thể của Lục Sở
Ngạo cũng nhẹ nhõm hơn, như thể sắp được bay bổng lên vậy.
“Mời anh về văn phòng cảnh sát làm việc!”
“Mau đưa anh ta lên xe cứu thương, anh ta bị đánh đập dã man, phải nhanh chóng đến bệnh viện!”
Một vùng đường bê tông lạnh ngắt bê bết những vệt máu tanh nồng, người qua đường cũng hóng xong chuyện lớn đều đã tản đi sạch. Phía trước, nối đuôi nhau là vài xe cảnh sát mà một chiếc xe cứu thương đang cấp tốc đưa Lục Sở Ngạo tới bệnh viện.
Tiếng nói của các y tá rõ ràng cứ văng vẳng ở bên tai nhưng Lục Sở Ngạo chỉ nghe được mỗi giọng nói của Chu Linh Vân. Một cô gái xinh đẹp tựa thiên thần đứng giữa một cánh đồng hoa bát ngát, nụ cười rạng rỡ nở trên môi, âu yếm gọi tên của anh.
“Sở Ngạo, ở bên anh, em thực sự cảm thấy hạnh phúc.”
“Sở Ngạo, con của chúng ta là một bé gái, anh có thích không?”
“Sở Ngạo, nghe em giải thích đi, Sở Ngạo!”
“Sở Ngạo…”
“Linh Vân!”
Lục Sở Ngạo bất chợt bật người dậy như một chiếc lò xo, cơn đau ở khắp cơ thể nhói lên khiến anh phải lập tức ngã xuống.
“Hự… chậc… đau quá…”
“Nhanh như vậy đã tỉnh rồi à?”
Dương Mỹ An không biết từ bao giờ đã có mặt ở trong phòng bệnh của anh, và cũng chỉ có một mình cô ở đây. Lục Sở Ngạo nhắm mắt lại trấn tĩnh vì cơn đau đột ngột vừa rồi, không biết tại sao bản thân anh có vẻ như đều đã nhớ ra được mọi chuyện.
“Linh Vân đâu? Cô ấy làm sao rồi?”
Dương Mỹ An rất tò mò, làm sao Lục Sở Ngạo chưa gì đã lo lắng cho cô như vậy? Trước đó còn khiến cô đau lên đau xuống, rồi lại khiến cho cô thành như người tự kỷ, vừa bị đánh liền tỉnh ra rồi đó à?
“Anh nhớ ra những gì rồi?”
“Tôi…” Lục Sở Ngạo cố suy nghĩ lại, anh nhớ ra rồi, không hoàn toàn nhưng cũng là chín phần. Đại não bây giờ chỉ đều là Chu Linh Vân, duy nhất một Chu Linh Vân tồn tại.
Anh bị thương khắp cơ thể, còn không cử động được nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc liên tục gặng hỏi.
“Tôi đều nhớ ra cả rồi. Tôi muốn gặp Linh Vân, cô ấy… cô ấy rốt cuộc đang ở đâu?”
Dương Mỹ An khoanh tay, khóe miệng khẽ nhếch lên cười: “Anh vẫn còn mặt mũi hỏi đến Linh Vân?” Nét mặt lúc này của cô một chốc đã biến đổi thành gương mặt giận dữ, trách móc.
“Anh có biết kể từ khi anh mất trí nhớ, Linh Vân đã phải trải qua những gì không?”
“…” Anh làm sao mà biết được? Không phải chính anh là người đã mất trí đấy à?
Dương Mỹ An nghiêm túc ngồi xuống ghế, nếu như Lục Sở Ngạo đã nhớ lại, cô cũng không ngại mà kể toàn bộ ra.
“Sau lần anh bị tai nạn ấy, Chu Linh Vân đã thực sự mang thai đứa con của hai người.”
“Cô nói cái gì?” Ánh mắt sắc lạnh của Lục Sở Ngạo khẽ nhếch lên, xen với nhiều sự hốt hoảng.
“Cô ấy mang thai, còn anh lại nhận nhầm Chu Ninh Sương chính là người mình yêu. Lúc ấy, Linh Vân đau khổ đến mức nào? Sau đó nữa, lại nhận được tin anh sẽ cùng cô ta kết hôn, Linh Vân lại tuyệt vọng đến bao nhiêu? Cuối cùng, vì lo cho anh nên cô ấy đã bị mắc bẫy, đứa con trong bụng… cũng vì vậy mà biến mất. Cô ấy không đau, không khổ, không tuyệt vọng. Cô ấy… hóa điên luôn rồi!”
Từng lời nói của Dương Mỹ An như một đòn đánh từ thiên lôi giáng xuống Lục Sở Ngạo, sắc mặt của anh đều tối sầm lại, trái tim vô thức đập liên hồi.
“Linh Vân… cô ấy…”
“Bây giờ thì tốt rồi, cô ấy bị anh biến thành một người tự kỷ, đầu bù tóc rối ngày ngày ôm lấy con búp bê, ảo tưởng nó là con của mình.”
“Không… cô nói dối! Không thể như vậy… được…”
Lục Sở Ngạo kích động lật người nhưng không thể. Anh muốn gặp Chu Linh Vân ngay bây giờ, nhưng ở một tình trạng thế này là một bất khả thi. Chỉ là những lời của Dương Mỹ An nói ra đều khiến cho Lục Sở Ngạo lo lắng vạn phần.
“Cho dù anh thực sự là kẻ khốn… nhưng bây giờ Linh Vân rất cần anh. Việc xảy ra trên đường tôi đã sai người xử lý gọn gẽ, sẽ không một bài báo nào có tên của anh và Phùng Khải. Chuyện còn lại… tôi không giúp gì thêm được nữa, tự dựa vào chính mình đi.”
Nói rồi, Dương Mỹ An đem theo túi xách của mình ra ngoài, để lại cho Lục Sở Ngạo một tờ giấy gì đó.
Sau lần náo loạn với Lục Sở Ngạo trên đường, Phùng Khải đã bị bắt tạm giam. Cho dù đang ở trong song sắt lớn, anh ta vẫn không để lộ ra một phần hối lỗi nào.
Tiếng điện thoại từ bên ngoài vang lên, Phó Quân Sơn phải rời cuộc trò chuyện đang dang dở, nhấc máy.
“Có chuyện gì rồi? Sở Ngạo anh ta ổn chứ?”
“Hơn những gì mong đợi, anh ta nhớ lại mọi chuyện rồi, do chấn thương ở phần đầu tác động, chắc cũng một phần do mấy tháng nay đều điều trị.”
Trên mặt Phó Quân Sơn có một tia vui mừng, nhưng nửa còn lại cũng khá lo lắng.
“Vậy thì tốt rồi. Em có nói gì với anh ta về Linh Vân không?”
Dương Mỹ An thở dài, nhìn vào căn phòng u ám mà Chu Linh Vân đang ở, gật đầu.
“Anh ta cần phải biết mình đã gây ra những chuyện gì.”
Phó Quân Sơn chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, dập máy sau đó quay lại chỗ của Phùng Khải.
“Lần này anh lập được công lớn rồi đấy, vì mấy cú đánh lần này mà Lục Sở Ngạo đã khôi phục trí nhớ rồi.”
Đột ngột như vậy sao? Trong lòng Phùng Khải thầm khó hiểu, nhưng rốt cuộc ngoài mặt vẫn không có nửa phần vui vẻ.
“Khôi phục trí nhớ thì làm được gì chứ? Tôi nhất định sẽ không để cho hắn ta đụng tới Linh Vân một lần nào nữa!”
“Này, mau bảo người thả tôi ra đi, tôi không muốn lãng phí thời gian ở nơi này.”
Vốn tưởng yêu cầu “nhỏ nhoi” ấy sẽ được đáp ứng ngay lập tức, nhưng Phùng Khải anh ta đã nhầm to. Phó Quân Sơn quả thực là có chút danh phận trong quân sự, cảnh sát, nhưng luật pháp không phải thứ muốn bỏ là bỏ. Phùng Khải ngang nhiên đánh người đến mức nhập viện, anh muốn cứu cũng cứu không nổi.
“Tội này không lớn, cũng không nhỏ. Anh tạm thời ở lại đây một thời gian, Linh Vân chúng tôi sẽ chăm sóc cẩn thận.”
“Anh đùa tôi đấy à? Tôi phải ở đây… thật sao?”
Phó Quân Sơn nhún vai, biểu thị là lẽ dĩ nhiên. Anh quay ngoắt người rời đi, sợ sẽ phải ở trong đây một thời gian dài, Phùng Khải liền vội dặn dò.
“Chăm sóc con bé cho thật tốt, đừng để thằng khốn Lục Sở Ngạo tới gần!”
Phó Quân Sơn vừa ung dung bước đi vừa giơ tay cao lên vẫy vẫy, sau đó lại mỉm cười.
Trình Thiếu Khanh trong mấy ngày nay đều là người đem đồ ăn vào cho Chu Linh Vân, thuyết phục cô uống thuốc thậm chí còn an ủi cô. Cho dù là vậy, Chu Linh Vân cứ như một người mất hồn, ngày nào cũng ôm lấy con búp bê ru hát.
Hôm nay cũng là một ngày bình thường như mọi ngày. Tiếng hát ru nỉ non vẫn lẳng lặng truyền đến hành lang trống vắng.
Kể từ khi Chu Linh Vân bị tự kỷ, tất cả các sản phụ đều phải chuyển đi phòng khác. Nguyên một dãy hành lang lớn chỉ có duy nhất Chu Linh Vân ở lại.
“Con ngủ ngoan… ngoan… mơ thật đẹp đẹp…”
Trình Thiếu Khanh nhìn thấy cảnh tượng này cũng không còn rợn người như lúc trước nữa, anh đặt bát cháo xuống bàn, đỡ Chu Linh Vân ngồi lên giường cẩn thận.
“Con ngủ ngoan ngoan…”
“Đến giờ ăn rồi Linh Vân, chúng ta nghỉ ngơi một chút sau đó ru em bé ngủ tiếp nhé?”
Chu Linh Vân liếc đôi mắt đã thâm đen xám xịt nhìn lên, quả là có chút dọa người, cô không nói gì với anh, tiếp tục vỗ về lấy con búp bê trên tay.
“Mơ thật đẹp đẹp… mơ về sau này… một gia đình nhỏ… hạnh phúc…”
Trình Thiếu Khanh siết chặt tay lấy chiếc thìa, cố giữ cho bản thân không được kích động. Anh vẫn nhẫn nại múc một thìa cháo nóng, thổi cho ấm rồi đưa đến trước miệng của cô.
“Ăn một chút đi.”
“Con ngủ ngon ngon… mơ thật đẹp đẹp…”
Câu hát lặp đi lặp lại của Chu Linh Vân khiến cho Trình Thiếu Khanh thực sự bị ám ảnh. Anh đã cố gắng để giữ cho mình một thái độ thật bình tĩnh, chờ cho cô ăn thìa cháo này anh sẽ yên tâm và bớt đi phần nào áp lực.
“Không ăn sẽ không có sức hát ru nữa đâu. Ngoan nào, ăn một chút đi.”
“Không…!”
Xoảng…!!!
Tiếng bát chén rơi xuống sàn vang lên một tiếng đanh nhói tai. Chu Linh Vân cũng chỉ liếc nhìn một cái với bộ mặt hờ hững sau đó lại chẳng hề quan tâm mà tiếp tục ru con búp bê ngủ.
“Con ngủ ngoan ngoan…”
Trình Thiếu Khanh đã thực sự đạt đến cơn thịnh nộ, anh không thể cứ trơ mắt nhìn Chu Linh Vân như một cái xác không hồn, ngày nào cũng tự nhốt mình trong đau khổ và dằn vặt.
Anh đột ngột cầm lấy con búp bê trên tay cô không báo trước, mạnh bạo ném nó thật mạnh về phía cửa. Chu Linh Vân hoảng hốt trợn tròn hai mắt, cô gào lên với anh.
“Con của tôi! Tại sao lại ném con tôi đi… con của tôi…”
Chu Linh Vân vội muốn xuống dưới để đón con, nhưng Trình Thiếu Khanh lại giữ chặt lấy hai cánh tay của cô lại. Cho dù vùng vẫy, đánh liên tiếp vào ngực nhưng cô vẫn không thoát khỏi vòng tay của anh, nước mắt cứ như vậy mà ứa ra.
“Chu Linh Vân em tỉnh lại đi! Con của em đã chết rồi! Nó sớm đã chết khi bước vào thế giới này! Em đừng cố chấp nữa, em đừng như một kẻ điên nữa…”
Lời nói này tại sao lại lạnh lùng đến thế? Tại sao lại khiến cho tim của cô đau đớn như nát tan thế? Chu Linh Vân lắc đầu, hung dữ gào lên.
“Không! Nó không chết… con của tôi ngoan lắm, nó không quấy khóc, không phiền hà như các người… nó vẫn chưa chết, các người lừa tôi!”
Trình Thiếu Khanh đã không kìm nổi lòng mình mà rơi nước mắt. Anh ôm chặt lấy bả vai của cô, khuôn miệng méo mó cùng với đôi mắt đỏ ửng xác nhận lại.
“Đúng vậy! Nó không quấy khóc, không phiền hà, vì nó là một con búp bê, nó là một con búp bê vô tri vô giác, không có nhiệt độ, không có hơi thở, không có sự sống! Linh Vân, cầu xin em đừng như vậy… em cứ như một cái xác không hồn thế này, tim anh đau lắm…”
“Không… con của tôi không chết đâu, trả con lại đây! Mau trả con lại đây!”
“Mời anh về văn phòng cảnh sát làm việc!”
“Mau đưa anh ta lên xe cứu thương, anh ta bị đánh đập dã man, phải nhanh chóng đến bệnh viện!”
Một vùng đường bê tông lạnh ngắt bê bết những vệt máu tanh nồng, người qua đường cũng hóng xong chuyện lớn đều đã tản đi sạch. Phía trước, nối đuôi nhau là vài xe cảnh sát mà một chiếc xe cứu thương đang cấp tốc đưa Lục Sở Ngạo tới bệnh viện.
Tiếng nói của các y tá rõ ràng cứ văng vẳng ở bên tai nhưng Lục Sở Ngạo chỉ nghe được mỗi giọng nói của Chu Linh Vân. Một cô gái xinh đẹp tựa thiên thần đứng giữa một cánh đồng hoa bát ngát, nụ cười rạng rỡ nở trên môi, âu yếm gọi tên của anh.
“Sở Ngạo, ở bên anh, em thực sự cảm thấy hạnh phúc.”
“Sở Ngạo, con của chúng ta là một bé gái, anh có thích không?”
“Sở Ngạo, nghe em giải thích đi, Sở Ngạo!”
“Sở Ngạo…”
“Linh Vân!”
Lục Sở Ngạo bất chợt bật người dậy như một chiếc lò xo, cơn đau ở khắp cơ thể nhói lên khiến anh phải lập tức ngã xuống.
“Hự… chậc… đau quá…”
“Nhanh như vậy đã tỉnh rồi à?”
Dương Mỹ An không biết từ bao giờ đã có mặt ở trong phòng bệnh của anh, và cũng chỉ có một mình cô ở đây. Lục Sở Ngạo nhắm mắt lại trấn tĩnh vì cơn đau đột ngột vừa rồi, không biết tại sao bản thân anh có vẻ như đều đã nhớ ra được mọi chuyện.
“Linh Vân đâu? Cô ấy làm sao rồi?”
Dương Mỹ An rất tò mò, làm sao Lục Sở Ngạo chưa gì đã lo lắng cho cô như vậy? Trước đó còn khiến cô đau lên đau xuống, rồi lại khiến cho cô thành như người tự kỷ, vừa bị đánh liền tỉnh ra rồi đó à?
“Anh nhớ ra những gì rồi?”
“Tôi…” Lục Sở Ngạo cố suy nghĩ lại, anh nhớ ra rồi, không hoàn toàn nhưng cũng là chín phần. Đại não bây giờ chỉ đều là Chu Linh Vân, duy nhất một Chu Linh Vân tồn tại.
Anh bị thương khắp cơ thể, còn không cử động được nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc liên tục gặng hỏi.
“Tôi đều nhớ ra cả rồi. Tôi muốn gặp Linh Vân, cô ấy… cô ấy rốt cuộc đang ở đâu?”
Dương Mỹ An khoanh tay, khóe miệng khẽ nhếch lên cười: “Anh vẫn còn mặt mũi hỏi đến Linh Vân?” Nét mặt lúc này của cô một chốc đã biến đổi thành gương mặt giận dữ, trách móc.
“Anh có biết kể từ khi anh mất trí nhớ, Linh Vân đã phải trải qua những gì không?”
“…” Anh làm sao mà biết được? Không phải chính anh là người đã mất trí đấy à?
Dương Mỹ An nghiêm túc ngồi xuống ghế, nếu như Lục Sở Ngạo đã nhớ lại, cô cũng không ngại mà kể toàn bộ ra.
“Sau lần anh bị tai nạn ấy, Chu Linh Vân đã thực sự mang thai đứa con của hai người.”
“Cô nói cái gì?” Ánh mắt sắc lạnh của Lục Sở Ngạo khẽ nhếch lên, xen với nhiều sự hốt hoảng.
“Cô ấy mang thai, còn anh lại nhận nhầm Chu Ninh Sương chính là người mình yêu. Lúc ấy, Linh Vân đau khổ đến mức nào? Sau đó nữa, lại nhận được tin anh sẽ cùng cô ta kết hôn, Linh Vân lại tuyệt vọng đến bao nhiêu? Cuối cùng, vì lo cho anh nên cô ấy đã bị mắc bẫy, đứa con trong bụng… cũng vì vậy mà biến mất. Cô ấy không đau, không khổ, không tuyệt vọng. Cô ấy… hóa điên luôn rồi!”
Từng lời nói của Dương Mỹ An như một đòn đánh từ thiên lôi giáng xuống Lục Sở Ngạo, sắc mặt của anh đều tối sầm lại, trái tim vô thức đập liên hồi.
“Linh Vân… cô ấy…”
“Bây giờ thì tốt rồi, cô ấy bị anh biến thành một người tự kỷ, đầu bù tóc rối ngày ngày ôm lấy con búp bê, ảo tưởng nó là con của mình.”
“Không… cô nói dối! Không thể như vậy… được…”
Lục Sở Ngạo kích động lật người nhưng không thể. Anh muốn gặp Chu Linh Vân ngay bây giờ, nhưng ở một tình trạng thế này là một bất khả thi. Chỉ là những lời của Dương Mỹ An nói ra đều khiến cho Lục Sở Ngạo lo lắng vạn phần.
“Cho dù anh thực sự là kẻ khốn… nhưng bây giờ Linh Vân rất cần anh. Việc xảy ra trên đường tôi đã sai người xử lý gọn gẽ, sẽ không một bài báo nào có tên của anh và Phùng Khải. Chuyện còn lại… tôi không giúp gì thêm được nữa, tự dựa vào chính mình đi.”
Nói rồi, Dương Mỹ An đem theo túi xách của mình ra ngoài, để lại cho Lục Sở Ngạo một tờ giấy gì đó.
Sau lần náo loạn với Lục Sở Ngạo trên đường, Phùng Khải đã bị bắt tạm giam. Cho dù đang ở trong song sắt lớn, anh ta vẫn không để lộ ra một phần hối lỗi nào.
Tiếng điện thoại từ bên ngoài vang lên, Phó Quân Sơn phải rời cuộc trò chuyện đang dang dở, nhấc máy.
“Có chuyện gì rồi? Sở Ngạo anh ta ổn chứ?”
“Hơn những gì mong đợi, anh ta nhớ lại mọi chuyện rồi, do chấn thương ở phần đầu tác động, chắc cũng một phần do mấy tháng nay đều điều trị.”
Trên mặt Phó Quân Sơn có một tia vui mừng, nhưng nửa còn lại cũng khá lo lắng.
“Vậy thì tốt rồi. Em có nói gì với anh ta về Linh Vân không?”
Dương Mỹ An thở dài, nhìn vào căn phòng u ám mà Chu Linh Vân đang ở, gật đầu.
“Anh ta cần phải biết mình đã gây ra những chuyện gì.”
Phó Quân Sơn chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, dập máy sau đó quay lại chỗ của Phùng Khải.
“Lần này anh lập được công lớn rồi đấy, vì mấy cú đánh lần này mà Lục Sở Ngạo đã khôi phục trí nhớ rồi.”
Đột ngột như vậy sao? Trong lòng Phùng Khải thầm khó hiểu, nhưng rốt cuộc ngoài mặt vẫn không có nửa phần vui vẻ.
“Khôi phục trí nhớ thì làm được gì chứ? Tôi nhất định sẽ không để cho hắn ta đụng tới Linh Vân một lần nào nữa!”
“Này, mau bảo người thả tôi ra đi, tôi không muốn lãng phí thời gian ở nơi này.”
Vốn tưởng yêu cầu “nhỏ nhoi” ấy sẽ được đáp ứng ngay lập tức, nhưng Phùng Khải anh ta đã nhầm to. Phó Quân Sơn quả thực là có chút danh phận trong quân sự, cảnh sát, nhưng luật pháp không phải thứ muốn bỏ là bỏ. Phùng Khải ngang nhiên đánh người đến mức nhập viện, anh muốn cứu cũng cứu không nổi.
“Tội này không lớn, cũng không nhỏ. Anh tạm thời ở lại đây một thời gian, Linh Vân chúng tôi sẽ chăm sóc cẩn thận.”
“Anh đùa tôi đấy à? Tôi phải ở đây… thật sao?”
Phó Quân Sơn nhún vai, biểu thị là lẽ dĩ nhiên. Anh quay ngoắt người rời đi, sợ sẽ phải ở trong đây một thời gian dài, Phùng Khải liền vội dặn dò.
“Chăm sóc con bé cho thật tốt, đừng để thằng khốn Lục Sở Ngạo tới gần!”
Phó Quân Sơn vừa ung dung bước đi vừa giơ tay cao lên vẫy vẫy, sau đó lại mỉm cười.
Trình Thiếu Khanh trong mấy ngày nay đều là người đem đồ ăn vào cho Chu Linh Vân, thuyết phục cô uống thuốc thậm chí còn an ủi cô. Cho dù là vậy, Chu Linh Vân cứ như một người mất hồn, ngày nào cũng ôm lấy con búp bê ru hát.
Hôm nay cũng là một ngày bình thường như mọi ngày. Tiếng hát ru nỉ non vẫn lẳng lặng truyền đến hành lang trống vắng.
Kể từ khi Chu Linh Vân bị tự kỷ, tất cả các sản phụ đều phải chuyển đi phòng khác. Nguyên một dãy hành lang lớn chỉ có duy nhất Chu Linh Vân ở lại.
“Con ngủ ngoan… ngoan… mơ thật đẹp đẹp…”
Trình Thiếu Khanh nhìn thấy cảnh tượng này cũng không còn rợn người như lúc trước nữa, anh đặt bát cháo xuống bàn, đỡ Chu Linh Vân ngồi lên giường cẩn thận.
“Con ngủ ngoan ngoan…”
“Đến giờ ăn rồi Linh Vân, chúng ta nghỉ ngơi một chút sau đó ru em bé ngủ tiếp nhé?”
Chu Linh Vân liếc đôi mắt đã thâm đen xám xịt nhìn lên, quả là có chút dọa người, cô không nói gì với anh, tiếp tục vỗ về lấy con búp bê trên tay.
“Mơ thật đẹp đẹp… mơ về sau này… một gia đình nhỏ… hạnh phúc…”
Trình Thiếu Khanh siết chặt tay lấy chiếc thìa, cố giữ cho bản thân không được kích động. Anh vẫn nhẫn nại múc một thìa cháo nóng, thổi cho ấm rồi đưa đến trước miệng của cô.
“Ăn một chút đi.”
“Con ngủ ngon ngon… mơ thật đẹp đẹp…”
Câu hát lặp đi lặp lại của Chu Linh Vân khiến cho Trình Thiếu Khanh thực sự bị ám ảnh. Anh đã cố gắng để giữ cho mình một thái độ thật bình tĩnh, chờ cho cô ăn thìa cháo này anh sẽ yên tâm và bớt đi phần nào áp lực.
“Không ăn sẽ không có sức hát ru nữa đâu. Ngoan nào, ăn một chút đi.”
“Không…!”
Xoảng…!!!
Tiếng bát chén rơi xuống sàn vang lên một tiếng đanh nhói tai. Chu Linh Vân cũng chỉ liếc nhìn một cái với bộ mặt hờ hững sau đó lại chẳng hề quan tâm mà tiếp tục ru con búp bê ngủ.
“Con ngủ ngoan ngoan…”
Trình Thiếu Khanh đã thực sự đạt đến cơn thịnh nộ, anh không thể cứ trơ mắt nhìn Chu Linh Vân như một cái xác không hồn, ngày nào cũng tự nhốt mình trong đau khổ và dằn vặt.
Anh đột ngột cầm lấy con búp bê trên tay cô không báo trước, mạnh bạo ném nó thật mạnh về phía cửa. Chu Linh Vân hoảng hốt trợn tròn hai mắt, cô gào lên với anh.
“Con của tôi! Tại sao lại ném con tôi đi… con của tôi…”
Chu Linh Vân vội muốn xuống dưới để đón con, nhưng Trình Thiếu Khanh lại giữ chặt lấy hai cánh tay của cô lại. Cho dù vùng vẫy, đánh liên tiếp vào ngực nhưng cô vẫn không thoát khỏi vòng tay của anh, nước mắt cứ như vậy mà ứa ra.
“Chu Linh Vân em tỉnh lại đi! Con của em đã chết rồi! Nó sớm đã chết khi bước vào thế giới này! Em đừng cố chấp nữa, em đừng như một kẻ điên nữa…”
Lời nói này tại sao lại lạnh lùng đến thế? Tại sao lại khiến cho tim của cô đau đớn như nát tan thế? Chu Linh Vân lắc đầu, hung dữ gào lên.
“Không! Nó không chết… con của tôi ngoan lắm, nó không quấy khóc, không phiền hà như các người… nó vẫn chưa chết, các người lừa tôi!”
Trình Thiếu Khanh đã không kìm nổi lòng mình mà rơi nước mắt. Anh ôm chặt lấy bả vai của cô, khuôn miệng méo mó cùng với đôi mắt đỏ ửng xác nhận lại.
“Đúng vậy! Nó không quấy khóc, không phiền hà, vì nó là một con búp bê, nó là một con búp bê vô tri vô giác, không có nhiệt độ, không có hơi thở, không có sự sống! Linh Vân, cầu xin em đừng như vậy… em cứ như một cái xác không hồn thế này, tim anh đau lắm…”
“Không… con của tôi không chết đâu, trả con lại đây! Mau trả con lại đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.