Chương 1: Tiểu thư cao quý không bằng miếng giẻ lau nhà
Mon Ú
10/02/2023
Chu Linh Vân nhắm mắt trước những lời bàn tán của mọi người xung quanh. Cô cố gắng giả câm giả điếc, nhặt một số thức ăn cần thiết vào trong giỏ, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà.
"Vân Vân, chị đừng quan tâm đến những gì họ nói, chúng ta mau về thôi."
Chu Ninh Sương mỉm cười, sau đó cùng Mạc Cẩm Tú đi phía trước, để cho Chu Linh Vân đẩy đống đồ ở phía sau. Cô ngước nhìn hai người, trong ánh mắt không có một chút sự thân thuộc với họ.
Cho tới khi ra đến cửa, Chu Ninh Sương lại đỏng đảnh cướp đống đồ từ tay Chu Linh Vân, như vậy cô ta sẽ giống một người em chăm chỉ trước ánh mắt của bao nhiêu người. Thế nhưng bọn họ mới chỉ đi được vài ba bước, một quả trứng không biết từ đâu bay thẳng về phía đầu của Chu Linh Vân.
Nghe thấy tiếng động, mẹ con Mạc Cẩm Tú ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy một đống chất nhầy của trứng cùng với sự tanh nồng, bẩn thỉu ở trên đầu của Chu Linh Vân. Hai người họ vậy mà coi như không thấy gì, cứ tiếp tục bỏ Chu Linh Vân đứng sững lại với những lời chửi bới xung quanh.
"Ả họ Chu này đúng là mặt dày! Giết người rồi còn dám thong thả như vậy!"
"Không phải nói chung thân à? Sao mới ba năm đã được thả tự do rồi?"
"Sợ quá! Đến ba mình cô ta còn giết được, có khi nào cô ta lại nổi điên muốn giết người nữa không?"
"Thật không biết xấu hổ! Được gả vào Lục gia còn không ngoan ngoãn ở nhà trốn, lại dám vác mặt ra ngoài."
"Này, nghe nói nếu không có mẹ kế dày công nhờ vả, cô ta cũng chẳng được ra tù sớm thế này."
Những lời nói cay nghiệt tường chừng như muốn ép chết người ấy lại toàn bộ chĩa vào Chu Linh Vân. Cô ngước nhìn bóng lưng của Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương, người được bọn họ ca tụng hiền thục, đức hậu vậy mà lại ngó mặc làm lơ khi cô đang bị công kích.
Khóe mắt của Chu Linh Vân rưng rức nước, những hình ảnh của kiếp trước lại chợt ùa về. Đám người qua đường không tiếc số trứng, rau mình mua mà ném thẳng vào người cô. Chu Linh Vân gào lên cầu cứu nhưng nhận được lại chỉ là sự im lặng lạnh nhạt của Mạc Cẩm Tú.
Toàn thân cô tanh nồng mùi trứng thối, xơ xác với những cọng rau dính trên người và đầu óc thì rối loạn. Khi ấy, Chu Linh Vân vẫn còn là một người mù, cô không thể phản kháng, không thể cầu cứu, cứ như vậy một đại tiểu thư quyền quý lại bị người ta chà đạp không bằng miếng giẻ lau nhà.
"Đồ quỷ dữ! Cút đi!"
Thanh niên lạ nào đó mặt ném thẳng lon bia còn nguyên vào trán Chu Linh Vân. Một dòng máu nóng ấm chảy dài xuống má, kèm theo cơn đau nhói đến buốt óc khiến cho cô quay về thực tại. Cay đắng nhất chính là không một ai có mặt ở đó lên tiếng bênh vực giúp đỡ, thậm chí bọn họ còn liên tiếp tấn công cô bằng những trái trứng thối, những mớ rau lạnh buốt.
Quá khứ đen tối ấy... một lần nữa lặp lại rồi.
"Chết đi! Đi chết đi!"
Cùng với những tiếng hô là hàng loạt vũ khí được làm bằng rau củ quả, hay thậm chí là chai, lọ.
Chu Linh Vân siết chặt nắm tay, khóe môi của cô run run, không ngờ lại có thể bắt được một chai rượu thủy tinh đang bay đến trước mặt mình trong tức khắc.
Cô nhìn về hướng của kẻ đã ném nó, bước chân dần tiến tới gần hắn cùng với ánh mắt như muốn giết người khiến tất cả đều sững sờ không dám tiếp tục công kích. Người ném chai rượu thủy tinh ấy lại là thanh niên đầu tiên ném trứng vào người cô. Chu Linh Vân nhếch khóe môi bật cười, dùng chai rượu nâng cằm hắn lên.
"Chai thủy tinh... có thể giết người đó."
Hắn ta trợn tròn mắt sợ hãi, còn chưa kịp mở miệng đã bị Chu Linh Vân thẳng tay đập thật mạnh nó vào đầu. Dòng máu tanh nồng hòa cùng với rượu trắng thấm đẫm trên gương mặt, hắn ta trợn tròn mắt rồi ngã xuống.
Mọi người xung quanh đều kinh sợ trước sự điên rồ của Chu Linh Vân, ai nấy cũng lùi lại vài bước không dám đến gần. Cô chĩa mảnh vỡ của chai rượu vào hướng của bọn họ, sự tức giận dường như đã lên đến đỉnh điểm.
"Các người biết gì về tôi mà dám phán xét? Ai nấy cũng một miệng khinh miệt chửi rủa. So với tôi, các người thanh cao được bao nhiêu?"
"Xem đi, nhìn xem đi! Chu phu nhân hiền lành lương thiện của các người đó. Tôi bị các người công kích tới mức đó họ vẫn còn có thể ung dung rời đi, các người đều mù rồi! Đều mù rồi!"
Hét đến mức kiệt sức, Chu Linh Vân thấy cơ thể mình mền nhũn như bún, rồi cô lảo đảo ngã rạp xuống nền đất lạnh toát.
"Ngất... ngất rồi..."
"Làm sao bây giờ... chúng ta hình như làm hơi quá..."
Từ phía sau đám đông, một người đàn ông lịch lãm đi tới trước mặt Chu Linh Vân, theo sau anh là bốn người vệ sĩ. Nhìn thấy nhân vật này xuất hiện, đám người lúc nãy đều xanh mặt mà lẩn trốn. Người đàn ông kia nhíu mày nhìn Chu Linh Vân nhếch nhác nằm dưới nền đất, anh bất lực bế cô lên, còn không quên căn dặn vệ sĩ của mình.
"Người vừa ném chai rượu vào cô ấy, "chăm sóc" hắn cho thật tốt."
"Rõ!"
"Vân Vân, chị đừng quan tâm đến những gì họ nói, chúng ta mau về thôi."
Chu Ninh Sương mỉm cười, sau đó cùng Mạc Cẩm Tú đi phía trước, để cho Chu Linh Vân đẩy đống đồ ở phía sau. Cô ngước nhìn hai người, trong ánh mắt không có một chút sự thân thuộc với họ.
Cho tới khi ra đến cửa, Chu Ninh Sương lại đỏng đảnh cướp đống đồ từ tay Chu Linh Vân, như vậy cô ta sẽ giống một người em chăm chỉ trước ánh mắt của bao nhiêu người. Thế nhưng bọn họ mới chỉ đi được vài ba bước, một quả trứng không biết từ đâu bay thẳng về phía đầu của Chu Linh Vân.
Nghe thấy tiếng động, mẹ con Mạc Cẩm Tú ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy một đống chất nhầy của trứng cùng với sự tanh nồng, bẩn thỉu ở trên đầu của Chu Linh Vân. Hai người họ vậy mà coi như không thấy gì, cứ tiếp tục bỏ Chu Linh Vân đứng sững lại với những lời chửi bới xung quanh.
"Ả họ Chu này đúng là mặt dày! Giết người rồi còn dám thong thả như vậy!"
"Không phải nói chung thân à? Sao mới ba năm đã được thả tự do rồi?"
"Sợ quá! Đến ba mình cô ta còn giết được, có khi nào cô ta lại nổi điên muốn giết người nữa không?"
"Thật không biết xấu hổ! Được gả vào Lục gia còn không ngoan ngoãn ở nhà trốn, lại dám vác mặt ra ngoài."
"Này, nghe nói nếu không có mẹ kế dày công nhờ vả, cô ta cũng chẳng được ra tù sớm thế này."
Những lời nói cay nghiệt tường chừng như muốn ép chết người ấy lại toàn bộ chĩa vào Chu Linh Vân. Cô ngước nhìn bóng lưng của Mạc Cẩm Tú và Chu Ninh Sương, người được bọn họ ca tụng hiền thục, đức hậu vậy mà lại ngó mặc làm lơ khi cô đang bị công kích.
Khóe mắt của Chu Linh Vân rưng rức nước, những hình ảnh của kiếp trước lại chợt ùa về. Đám người qua đường không tiếc số trứng, rau mình mua mà ném thẳng vào người cô. Chu Linh Vân gào lên cầu cứu nhưng nhận được lại chỉ là sự im lặng lạnh nhạt của Mạc Cẩm Tú.
Toàn thân cô tanh nồng mùi trứng thối, xơ xác với những cọng rau dính trên người và đầu óc thì rối loạn. Khi ấy, Chu Linh Vân vẫn còn là một người mù, cô không thể phản kháng, không thể cầu cứu, cứ như vậy một đại tiểu thư quyền quý lại bị người ta chà đạp không bằng miếng giẻ lau nhà.
"Đồ quỷ dữ! Cút đi!"
Thanh niên lạ nào đó mặt ném thẳng lon bia còn nguyên vào trán Chu Linh Vân. Một dòng máu nóng ấm chảy dài xuống má, kèm theo cơn đau nhói đến buốt óc khiến cho cô quay về thực tại. Cay đắng nhất chính là không một ai có mặt ở đó lên tiếng bênh vực giúp đỡ, thậm chí bọn họ còn liên tiếp tấn công cô bằng những trái trứng thối, những mớ rau lạnh buốt.
Quá khứ đen tối ấy... một lần nữa lặp lại rồi.
"Chết đi! Đi chết đi!"
Cùng với những tiếng hô là hàng loạt vũ khí được làm bằng rau củ quả, hay thậm chí là chai, lọ.
Chu Linh Vân siết chặt nắm tay, khóe môi của cô run run, không ngờ lại có thể bắt được một chai rượu thủy tinh đang bay đến trước mặt mình trong tức khắc.
Cô nhìn về hướng của kẻ đã ném nó, bước chân dần tiến tới gần hắn cùng với ánh mắt như muốn giết người khiến tất cả đều sững sờ không dám tiếp tục công kích. Người ném chai rượu thủy tinh ấy lại là thanh niên đầu tiên ném trứng vào người cô. Chu Linh Vân nhếch khóe môi bật cười, dùng chai rượu nâng cằm hắn lên.
"Chai thủy tinh... có thể giết người đó."
Hắn ta trợn tròn mắt sợ hãi, còn chưa kịp mở miệng đã bị Chu Linh Vân thẳng tay đập thật mạnh nó vào đầu. Dòng máu tanh nồng hòa cùng với rượu trắng thấm đẫm trên gương mặt, hắn ta trợn tròn mắt rồi ngã xuống.
Mọi người xung quanh đều kinh sợ trước sự điên rồ của Chu Linh Vân, ai nấy cũng lùi lại vài bước không dám đến gần. Cô chĩa mảnh vỡ của chai rượu vào hướng của bọn họ, sự tức giận dường như đã lên đến đỉnh điểm.
"Các người biết gì về tôi mà dám phán xét? Ai nấy cũng một miệng khinh miệt chửi rủa. So với tôi, các người thanh cao được bao nhiêu?"
"Xem đi, nhìn xem đi! Chu phu nhân hiền lành lương thiện của các người đó. Tôi bị các người công kích tới mức đó họ vẫn còn có thể ung dung rời đi, các người đều mù rồi! Đều mù rồi!"
Hét đến mức kiệt sức, Chu Linh Vân thấy cơ thể mình mền nhũn như bún, rồi cô lảo đảo ngã rạp xuống nền đất lạnh toát.
"Ngất... ngất rồi..."
"Làm sao bây giờ... chúng ta hình như làm hơi quá..."
Từ phía sau đám đông, một người đàn ông lịch lãm đi tới trước mặt Chu Linh Vân, theo sau anh là bốn người vệ sĩ. Nhìn thấy nhân vật này xuất hiện, đám người lúc nãy đều xanh mặt mà lẩn trốn. Người đàn ông kia nhíu mày nhìn Chu Linh Vân nhếch nhác nằm dưới nền đất, anh bất lực bế cô lên, còn không quên căn dặn vệ sĩ của mình.
"Người vừa ném chai rượu vào cô ấy, "chăm sóc" hắn cho thật tốt."
"Rõ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.