Chương 7
Mỹ Tây Babi
02/10/2024
Phu quân ta nói, tài nấu nướng của cha chồng cũng tinh tế như kỹ thuật làm mộc của ông ấy vậy!
Cơm trưa xong, mẹ chồng lại đem cá đi biếu hàng xóm láng giềng và họ hàng.
Bà nói, sau khi phu quân ta bị bệnh, những người này giúp đỡ rất nhiều.
Họ có tiền góp tiền, có sức góp sức.
Đương nhiên, người cho phu quân ta mượn tiền chữa bệnh nhiều nhất chính là nhà Lý trưởng.
*Lý trưởng: người đứng đầu làng xã thời xưa, dưới bộ máy của chính quyền quân chủ chuyên chế.
Phu quân ta có một tỷ tỷ, gả cho con trai duy nhất của Lý trưởng.
Buổi chiều, mẹ chồng chọn mấy con cá béo nhất, dẫn ta theo, cùng nhau đi biếu cá cho chị chồng.
"Đi thôi, cho tỷ tỷ con xem một chút, tân nương nhà chúng ta là người có phúc!
Qua ba con phố nữa là đến nhà Lý trưởng.
Tuy nhiên, chúng ta không ngờ rằng, cảnh tượng mà chúng ta gặp phải lần này lại không đẹp mắt chút nào.
Một nam nhân mặc áo xám đang cầm ghế, đập vào chân của chị chồng ta: "Ngươi dám làm tổn thương Liễu Nương, ta sẽ đánh gãy chân ngươi, để ngươi giống như đệ đệ tàn tật của ngươi!"
"Ngươi làm gì vậy!" Mẹ chồng cầm theo con cá, lao vào sân.
"Nhà thông gia đến rồi à?" Một nữ nhân trong nhà nghe thấy liền vội vã chạy ra.
“Làm càn! " Mẹ chồng ta chỉ thẳng vào chị chồng đang nằm sõng soài dưới đất, gặng hỏi, "Lương Đại Cường, sao ngươi lại đánh A Lan ra nông nỗi này?"
Chị chồng ta tên là Văn Lan.
"Chuyện này..." Nữ nhân kia cúi gằm mặt, rồi khẽ thở dài.
Chàng trai trẻ kia lớn tiếng quát: "Đừng có vác mấy con cá ươn đến đây rồi lại giở giọng vay tiền! Ta nói cho các ngươi biết, nhà ta không còn một đồng nào để các ngươi chữa cho cái tên tàn phế kia nữa đâu!"
Hắn nói rồi, lại chỉ thẳng vào chị chồng ta, mắng: "Còn có ả nữ nhân này nữa! Ả ta chẳng khác nào con gà mái không biết đẻ trứng! Vậy mà lại ghen ghét kẻ khác có thể sinh con trai cho ta, nhất quyết không cho ta nạp thiếp, được, vậy thì hôm nay ta liền viết thư hưu ả!"
Dứt lời, hắn quay ngoắt chạy vào nhà.
Chẳng mấy chốc, hắn đã cầm trên tay một tờ hưu thư, ném thẳng vào mặt chị chồng ta, quát lớn: "Từ hôm nay trở đi, ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Chị chồng ta khóc lóc thảm thiết, ôm lấy chân hắn van xin: "Không, không, phu quân, chàng ơi, xin chàng đừng bỏ ta..."
"Cút!" Gã nam nhân kia hung hăng đạp chị chồng ta ra.
"Sao ngươi còn đánh người?" Ta vội chạy đến, đẩy hắn ra, chắn trước mặt chị chồng.
Lúc này, mẹ chồng ta cũng bước tới.
Ta cứ ngỡ bà sẽ khuyên can đôi câu, ít nhất cũng sẽ bảo hắn đừng ruồng bỏ vợ mình.
Nào ngờ đâu, mẹ chồng ta lại đưa mấy con cá cho ta, rồi bước đến đỡ chị chồng dậy, nhặt tờ hưu thư nhét vào tay tỷ ấy, quay lại nói lớn: "A Lan, con đừng cầu xin hắn nữa! Gái khôn chẳng lấy chồng tệ bạc! Hôm nay hắn ruồng rẫy con, ngày sau, hắn có cầu xin con cũng đừng quay đầu lại! Dọn dẹp đồ đạc, theo mẹ về nhà!"
Nữ nhân đứng bên cạnh cứ ấp úng mãi, cuối cùng cũng chẳng nói được câu nào.
Xưa nay, bất hiếu có ba tội, không con là tội lớn nhất.
Chắc hẳn bà ta chính là vợ của Lý chính, mẹ chồng của chị chồng ta.
Nhìn bà ta là biết, bà ta chỉ đứng về phía con trai mình.
Mẹ chồng ta dìu chị chồng vào phòng thu dọn đồ đạc, một lát sau đã xách hai bọc hành lý đi ra.
Ta vội bước tới, một tay đỡ chị chồng cùng mẹ chồng, một tay xách cá.
Chẳng còn là thông gia nữa, mấy con cá này, ta cũng chẳng thèm cho bọn họ!
Ra đến cổng, mẹ chồng ta bỗng quay lại, nói: "Mười lượng bạc nhà ta nợ các ngươi, nhất định sẽ trả. Nhưng Lương Đại Cường, ngươi hãy nhớ kỹ, ngươi nợ A Lan nhà ta trận đòn ngày hôm nay, đến ngày nhà ta trả nợ, nhất định sẽ đòi lại!"
Tuy cha mẹ chồng và phu quân ta ngạc nhiên khi thấy chị chồng theo chúng ta về nhà, nhưng khi nhìn thấy tờ hưu thư, họ đều tỏ vẻ đã hiểu.
Đêm đó, phu quân kể với ta rằng, mấy năm nay hắn đau ốm, đã tiêu hết tiền của trong nhà để chữa bệnh.
Năm ngoái, nhà ta đã cạn kiệt, không còn tiền chạy chữa.
Mỗi lần đi xem bệnh, hắn đều phải sang nhà Lý Chính vay tiền.
Nhưng kỳ thực, số tiền đó là do chị chồng ta đưa.
“Trưởng tỷ là thợ thêu có tiếng, gả vào nhà Lý chính đã năm năm, một tay tỷ ấy nuôi sống cả nhà họ, đưa tiền cho tên Lương Đại Cường kia ăn chơi trác táng."
"Liễu nương kia là một góa phụ trẻ ở làng Hạnh hoa kế bên, chẳng biết từ bao giờ đã dan díu với Lương Đại Cường."
"Hơn hai tháng trước, Liễu nương có thai, Lương Đại Cường mới công khai chuyện này, đòi nạp nàng ta làm thiếp. Thế nhưng năm xưa, khi cưới trưởng tỷ, hắn đã từng thề thốt rằng cả đời này sẽ không nạp thiếp."
"Để cưới Liễu nương, Lương Đại Cường đã làm ầm ĩ một trận, nhưng trưởng tỷ không muốn chúng ta can thiệp. Tỷ ấy nói, làm vợ người ta năm năm mà không sinh được con, quả thật là lỗi tại tỷ ấy."
Thế nhưng đêm đó, sau khi ta ngủ, ta lại nằm mơ!
Cơm trưa xong, mẹ chồng lại đem cá đi biếu hàng xóm láng giềng và họ hàng.
Bà nói, sau khi phu quân ta bị bệnh, những người này giúp đỡ rất nhiều.
Họ có tiền góp tiền, có sức góp sức.
Đương nhiên, người cho phu quân ta mượn tiền chữa bệnh nhiều nhất chính là nhà Lý trưởng.
*Lý trưởng: người đứng đầu làng xã thời xưa, dưới bộ máy của chính quyền quân chủ chuyên chế.
Phu quân ta có một tỷ tỷ, gả cho con trai duy nhất của Lý trưởng.
Buổi chiều, mẹ chồng chọn mấy con cá béo nhất, dẫn ta theo, cùng nhau đi biếu cá cho chị chồng.
"Đi thôi, cho tỷ tỷ con xem một chút, tân nương nhà chúng ta là người có phúc!
Qua ba con phố nữa là đến nhà Lý trưởng.
Tuy nhiên, chúng ta không ngờ rằng, cảnh tượng mà chúng ta gặp phải lần này lại không đẹp mắt chút nào.
Một nam nhân mặc áo xám đang cầm ghế, đập vào chân của chị chồng ta: "Ngươi dám làm tổn thương Liễu Nương, ta sẽ đánh gãy chân ngươi, để ngươi giống như đệ đệ tàn tật của ngươi!"
"Ngươi làm gì vậy!" Mẹ chồng cầm theo con cá, lao vào sân.
"Nhà thông gia đến rồi à?" Một nữ nhân trong nhà nghe thấy liền vội vã chạy ra.
“Làm càn! " Mẹ chồng ta chỉ thẳng vào chị chồng đang nằm sõng soài dưới đất, gặng hỏi, "Lương Đại Cường, sao ngươi lại đánh A Lan ra nông nỗi này?"
Chị chồng ta tên là Văn Lan.
"Chuyện này..." Nữ nhân kia cúi gằm mặt, rồi khẽ thở dài.
Chàng trai trẻ kia lớn tiếng quát: "Đừng có vác mấy con cá ươn đến đây rồi lại giở giọng vay tiền! Ta nói cho các ngươi biết, nhà ta không còn một đồng nào để các ngươi chữa cho cái tên tàn phế kia nữa đâu!"
Hắn nói rồi, lại chỉ thẳng vào chị chồng ta, mắng: "Còn có ả nữ nhân này nữa! Ả ta chẳng khác nào con gà mái không biết đẻ trứng! Vậy mà lại ghen ghét kẻ khác có thể sinh con trai cho ta, nhất quyết không cho ta nạp thiếp, được, vậy thì hôm nay ta liền viết thư hưu ả!"
Dứt lời, hắn quay ngoắt chạy vào nhà.
Chẳng mấy chốc, hắn đã cầm trên tay một tờ hưu thư, ném thẳng vào mặt chị chồng ta, quát lớn: "Từ hôm nay trở đi, ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Chị chồng ta khóc lóc thảm thiết, ôm lấy chân hắn van xin: "Không, không, phu quân, chàng ơi, xin chàng đừng bỏ ta..."
"Cút!" Gã nam nhân kia hung hăng đạp chị chồng ta ra.
"Sao ngươi còn đánh người?" Ta vội chạy đến, đẩy hắn ra, chắn trước mặt chị chồng.
Lúc này, mẹ chồng ta cũng bước tới.
Ta cứ ngỡ bà sẽ khuyên can đôi câu, ít nhất cũng sẽ bảo hắn đừng ruồng bỏ vợ mình.
Nào ngờ đâu, mẹ chồng ta lại đưa mấy con cá cho ta, rồi bước đến đỡ chị chồng dậy, nhặt tờ hưu thư nhét vào tay tỷ ấy, quay lại nói lớn: "A Lan, con đừng cầu xin hắn nữa! Gái khôn chẳng lấy chồng tệ bạc! Hôm nay hắn ruồng rẫy con, ngày sau, hắn có cầu xin con cũng đừng quay đầu lại! Dọn dẹp đồ đạc, theo mẹ về nhà!"
Nữ nhân đứng bên cạnh cứ ấp úng mãi, cuối cùng cũng chẳng nói được câu nào.
Xưa nay, bất hiếu có ba tội, không con là tội lớn nhất.
Chắc hẳn bà ta chính là vợ của Lý chính, mẹ chồng của chị chồng ta.
Nhìn bà ta là biết, bà ta chỉ đứng về phía con trai mình.
Mẹ chồng ta dìu chị chồng vào phòng thu dọn đồ đạc, một lát sau đã xách hai bọc hành lý đi ra.
Ta vội bước tới, một tay đỡ chị chồng cùng mẹ chồng, một tay xách cá.
Chẳng còn là thông gia nữa, mấy con cá này, ta cũng chẳng thèm cho bọn họ!
Ra đến cổng, mẹ chồng ta bỗng quay lại, nói: "Mười lượng bạc nhà ta nợ các ngươi, nhất định sẽ trả. Nhưng Lương Đại Cường, ngươi hãy nhớ kỹ, ngươi nợ A Lan nhà ta trận đòn ngày hôm nay, đến ngày nhà ta trả nợ, nhất định sẽ đòi lại!"
Tuy cha mẹ chồng và phu quân ta ngạc nhiên khi thấy chị chồng theo chúng ta về nhà, nhưng khi nhìn thấy tờ hưu thư, họ đều tỏ vẻ đã hiểu.
Đêm đó, phu quân kể với ta rằng, mấy năm nay hắn đau ốm, đã tiêu hết tiền của trong nhà để chữa bệnh.
Năm ngoái, nhà ta đã cạn kiệt, không còn tiền chạy chữa.
Mỗi lần đi xem bệnh, hắn đều phải sang nhà Lý Chính vay tiền.
Nhưng kỳ thực, số tiền đó là do chị chồng ta đưa.
“Trưởng tỷ là thợ thêu có tiếng, gả vào nhà Lý chính đã năm năm, một tay tỷ ấy nuôi sống cả nhà họ, đưa tiền cho tên Lương Đại Cường kia ăn chơi trác táng."
"Liễu nương kia là một góa phụ trẻ ở làng Hạnh hoa kế bên, chẳng biết từ bao giờ đã dan díu với Lương Đại Cường."
"Hơn hai tháng trước, Liễu nương có thai, Lương Đại Cường mới công khai chuyện này, đòi nạp nàng ta làm thiếp. Thế nhưng năm xưa, khi cưới trưởng tỷ, hắn đã từng thề thốt rằng cả đời này sẽ không nạp thiếp."
"Để cưới Liễu nương, Lương Đại Cường đã làm ầm ĩ một trận, nhưng trưởng tỷ không muốn chúng ta can thiệp. Tỷ ấy nói, làm vợ người ta năm năm mà không sinh được con, quả thật là lỗi tại tỷ ấy."
Thế nhưng đêm đó, sau khi ta ngủ, ta lại nằm mơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.