Cẩm Lý Tiểu Thư Mang Theo Cả Nhà Lưu Vong Làm Ruộng
Chương 4: Đến Lĩnh Nam (2)
Y Y Lan Hề
15/11/2023
Luật lệ của Đại Tần, áp giải phạm nhân lưu vong, nhất định phải cam đoan tám phần có thể áp giải phạm nhân đến nơi lưu đày bình yên, nếu như có vấn đề gì quan sai sẽ bị phạt.
Biết điều này, Triều Lê Nhã thấy yên tâm phần nào.
Đồ ăn ở trạm dịch cung cấp cho phạm nhân lưu vong chỉ là màn thầu, bánh ngô khô cứng, ở nhà kho ẩm ướt.
Nếu muốn được ăn ở tốt, thì ngươi phải có bạc.
Ở vấn đề ăn uống Triệu Lê Nhã không có ý định khiến bản thân ủy khuất, còn hơn bốn ngàn dặm đường đấy, ở cổ đại lại là kiểu đường xá thế này, trên đường đi mưa gió xóc nảy, không có một sức khỏe tốt thì tuyệt đối không trụ được.
Cho dù có cố gắng chống đỡ đến được Lĩnh Nam, cũng chỉ sợ không sống được mấy năm.
Tối hôm đó, các nàng bỏ ra một lượng bạc đổi thành bánh bao chay và canh gà. Lại bỏ thêm hai lượng bạc lấy hai gian phòng có giường.
Đồ bên trong trạm dịch cái gì cũng đắt, không khác chiếm tiền của người ta là mấy.
Nhưng không có cách nào, trên địa bàn của người ta, chỉ có thể để cho người ta thích chém thế nào thì chém.
Cả nhà bọn họ là tội phạm lưu đày, không thể tự do hoạt động, Triều Lê Nhã đành phải cầm bạc đem danh sách những đồ cần mua nhờ Lưu Đầu Nhi mua hộ..
Quần áo, tất vớ chăn lông, thuốc thường dùng, các loại thức ăn khô đều cần dự trữ một chút.
Triệu Tương cùng Đặng Thì lúc trước đã bao giờ phải làm những việc vặt này?
Trong lúc bất giác, mọi việc đều để Triệu Lê Nhã sắp xếp.
Có những thứ này, hôm sau lên đường tất cả mọi người đều thấy an tâm hơn.
Bất luận như thế nào, trên đường đi có một phần đảm bảo, phần đảm bảo này nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì có thể giúp bọn họ sống đến Lĩnh Nam.
Còn sống, đây là loại chuyện cần quan tâm nhất lúc này.
Đầu tháng hai mới xuất phát, một đường xuôi nam, thời tiết càng ngày càng ấm áp, trên đường đi có thể thấy cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa trên núi nở rực, cây xanh râm bóng nặng trĩu quả. Từ mùa xuấn se lạnh đến mùa hè nắng gắt. Trên đường đi có lúc suôn sẻ, có lúc mưa gió xóc nảy, gập ghềnh, cuối cùng tại trung tuần tháng năm cũng đến Phủ Nam Quận của huyện Cao Liêm.
Đây là điểm đến cuối cùng của chuyến lưu vong này.
"Cuối cùng cũng tới!"
Lưu Đầu Nhi đem bọn họ tới nha môn huyện Cao Liêm sau đó liền trở về kinh, cả nhà Triệu Lê Nhã ở lại đó sinh sống, có lẽ, cũng không còn cơ hội rời đi nữa!
Theo nhóm Lưu Đầu Nhi rời đi, bọn họ liền cùng kinh thành triệt để ngăn cách!
Triệu Tương cùng Đặng Thị đỏ hóc mắt, trong lòng thê lương buồn tủi không dứt.
Triệu Lê Nhã không phải nguyên chủ, không có loại cảm giác này, cặp song sinh còn nhỏ, ngây thơ cũng không biết.
Nhưng Triệu Lê Nhã hiểu được cảm xúc của phụ mẫu, Kinh Thành, nơi đó là quê hương của bọn họ.
Ngày kế tiếp, Vu Công Tào người quản lý lưu vong liền dẫn cả nhà họ bố trí trong thôn.
Bọn họ liền nhờ Lưu Công Tào mượn giúp một cỗ xe lừa. Đầu năm nay ngựa thưa thớt, Triệu Lê Nhã thức thời, có Vu Công Tào ám chỉ, nàng liền tặng chiếc xe ngựa họ mang đến cho huyện nha.
Ra khỏi huyện nha đi đường xóc nảy một hồi, khoảng một giờ sau rốt cuộc cũng tới nơi.
"Đến, đằng trước là thôn Diên, tự các ngươi vào đi."
Bên ngoài của thôn, Vu Tào Công gọi trưởng thôn nói. Hắn ngại xui xẻo, không muốn đặt chân vào trong thôn.
"Đa tạ đại nhân, đại nhân vất vả rồi!"
Triệu Lê Nhã khom lưng nói cảm ơn.
Nghe nàng cảm ơn, người Triệu gia cũng trăm miệng một lời nói cảm ơn.
Vũ Công Tào là người không có phẩm cấp, lẽ ra không thể đảm đương nổi một tiếng "Đại nhân", nhưng được bọn họ cung kính đối đãi, vẫn vô cùng cao hứng.
Phải biết trước đây hắn nhận người mới tới, mắt bọn họ so với đầu còn cao hơn, cái gì cũng không có, cả mặt đều sầu thảm, khóc lóc thảm thương chứ làm gì có chuyện được cung kính đối đãi như thế này. Thậm chí có người còn trộm trừng mắt oán hận hắn...thật sự là, liên quan gì tới hắn? Hắn chỉ là chân chạy vặt thôi có được không!
Người Triệu gia khách sáo với hắn thế này, ngược lại khiến hắn xem trọng vài phần.
Đáng tiếc người đến chỗ này, đời này, kiếp này cũng đừng mong có ngày đổi đời.
Biết điều này, Triều Lê Nhã thấy yên tâm phần nào.
Đồ ăn ở trạm dịch cung cấp cho phạm nhân lưu vong chỉ là màn thầu, bánh ngô khô cứng, ở nhà kho ẩm ướt.
Nếu muốn được ăn ở tốt, thì ngươi phải có bạc.
Ở vấn đề ăn uống Triệu Lê Nhã không có ý định khiến bản thân ủy khuất, còn hơn bốn ngàn dặm đường đấy, ở cổ đại lại là kiểu đường xá thế này, trên đường đi mưa gió xóc nảy, không có một sức khỏe tốt thì tuyệt đối không trụ được.
Cho dù có cố gắng chống đỡ đến được Lĩnh Nam, cũng chỉ sợ không sống được mấy năm.
Tối hôm đó, các nàng bỏ ra một lượng bạc đổi thành bánh bao chay và canh gà. Lại bỏ thêm hai lượng bạc lấy hai gian phòng có giường.
Đồ bên trong trạm dịch cái gì cũng đắt, không khác chiếm tiền của người ta là mấy.
Nhưng không có cách nào, trên địa bàn của người ta, chỉ có thể để cho người ta thích chém thế nào thì chém.
Cả nhà bọn họ là tội phạm lưu đày, không thể tự do hoạt động, Triều Lê Nhã đành phải cầm bạc đem danh sách những đồ cần mua nhờ Lưu Đầu Nhi mua hộ..
Quần áo, tất vớ chăn lông, thuốc thường dùng, các loại thức ăn khô đều cần dự trữ một chút.
Triệu Tương cùng Đặng Thì lúc trước đã bao giờ phải làm những việc vặt này?
Trong lúc bất giác, mọi việc đều để Triệu Lê Nhã sắp xếp.
Có những thứ này, hôm sau lên đường tất cả mọi người đều thấy an tâm hơn.
Bất luận như thế nào, trên đường đi có một phần đảm bảo, phần đảm bảo này nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì có thể giúp bọn họ sống đến Lĩnh Nam.
Còn sống, đây là loại chuyện cần quan tâm nhất lúc này.
Đầu tháng hai mới xuất phát, một đường xuôi nam, thời tiết càng ngày càng ấm áp, trên đường đi có thể thấy cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa trên núi nở rực, cây xanh râm bóng nặng trĩu quả. Từ mùa xuấn se lạnh đến mùa hè nắng gắt. Trên đường đi có lúc suôn sẻ, có lúc mưa gió xóc nảy, gập ghềnh, cuối cùng tại trung tuần tháng năm cũng đến Phủ Nam Quận của huyện Cao Liêm.
Đây là điểm đến cuối cùng của chuyến lưu vong này.
"Cuối cùng cũng tới!"
Lưu Đầu Nhi đem bọn họ tới nha môn huyện Cao Liêm sau đó liền trở về kinh, cả nhà Triệu Lê Nhã ở lại đó sinh sống, có lẽ, cũng không còn cơ hội rời đi nữa!
Theo nhóm Lưu Đầu Nhi rời đi, bọn họ liền cùng kinh thành triệt để ngăn cách!
Triệu Tương cùng Đặng Thị đỏ hóc mắt, trong lòng thê lương buồn tủi không dứt.
Triệu Lê Nhã không phải nguyên chủ, không có loại cảm giác này, cặp song sinh còn nhỏ, ngây thơ cũng không biết.
Nhưng Triệu Lê Nhã hiểu được cảm xúc của phụ mẫu, Kinh Thành, nơi đó là quê hương của bọn họ.
Ngày kế tiếp, Vu Công Tào người quản lý lưu vong liền dẫn cả nhà họ bố trí trong thôn.
Bọn họ liền nhờ Lưu Công Tào mượn giúp một cỗ xe lừa. Đầu năm nay ngựa thưa thớt, Triệu Lê Nhã thức thời, có Vu Công Tào ám chỉ, nàng liền tặng chiếc xe ngựa họ mang đến cho huyện nha.
Ra khỏi huyện nha đi đường xóc nảy một hồi, khoảng một giờ sau rốt cuộc cũng tới nơi.
"Đến, đằng trước là thôn Diên, tự các ngươi vào đi."
Bên ngoài của thôn, Vu Tào Công gọi trưởng thôn nói. Hắn ngại xui xẻo, không muốn đặt chân vào trong thôn.
"Đa tạ đại nhân, đại nhân vất vả rồi!"
Triệu Lê Nhã khom lưng nói cảm ơn.
Nghe nàng cảm ơn, người Triệu gia cũng trăm miệng một lời nói cảm ơn.
Vũ Công Tào là người không có phẩm cấp, lẽ ra không thể đảm đương nổi một tiếng "Đại nhân", nhưng được bọn họ cung kính đối đãi, vẫn vô cùng cao hứng.
Phải biết trước đây hắn nhận người mới tới, mắt bọn họ so với đầu còn cao hơn, cái gì cũng không có, cả mặt đều sầu thảm, khóc lóc thảm thương chứ làm gì có chuyện được cung kính đối đãi như thế này. Thậm chí có người còn trộm trừng mắt oán hận hắn...thật sự là, liên quan gì tới hắn? Hắn chỉ là chân chạy vặt thôi có được không!
Người Triệu gia khách sáo với hắn thế này, ngược lại khiến hắn xem trọng vài phần.
Đáng tiếc người đến chỗ này, đời này, kiếp này cũng đừng mong có ngày đổi đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.