Cẩm Lý Tiểu Thư Mang Theo Cả Nhà Lưu Vong Làm Ruộng
Chương 8: Uy Hiếp Dạy Dỗ (2)
Y Y Lan Hề
19/12/2023
Ba tên lưu manh chật vật từ dưới đất ngồi dạy, hai người trừng một cái, bị dọa đến không dám đứng dậy.
Nào còn dám mạnh miệng? Cuống quít lắc đầu.
“Không, không phải!”
“Không phải, không phải…”
“Các ngươi nhớ kỹ, sau này đừng nói bậy!”
“Vâng, vâng…”
Triệu Lê Nhã khoanh tay trước ngực: “Về sau còn dám chạy đến nhà của chúng ta gây chuyện, ta gặp lần nào đánh lần đó!”
Bọn lưu manh cụp mắt lẩm bẩm kêu đau, cũng không biết có nghe lọt tai lời nói của nàng hay không.
Triệu Lê Nhã và Hồ Lĩnh trao đổi ánh mắt.
Loại lưu manh lỳ lợm như cao da chó này là khó giải quyết nhất, cũng không thể đánh chết bọn họ. Gia đình nàng về sau còn sống ở đây, nếu cứ dây dưa mãi không dứt, thì cũng không được…
Triệu Lê Nhã nghĩ nghĩ, cười lạnh nói: “Các ngươi biết cha ta là ai không? Mà dám đến kiếm chuyện?”
Đám lưu manh đang kêu đau liền im lặng, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn nàng, còn có thể là ai chứ?
Một cô nương như ngươi so với chúng ta còn không biết xấu hổ hơn, bị lưu đày đến đây rồi, quan tâm cha ngươi là ai làm gì, nhắc đến hắn có tác dụng sao?
Hắn rất lợi hại, so với các ngươi thì thật đáng xấu hổ, đúng là xấu hổ không chịu nổi? Cái kiểu nói chuyện kiêu ngạo này là thế nào??
Triệu Lê Nhã cũng không thấy xấu hỗ, kiêu ngạo nói:
“Các ngươi nghe rõ cho ta! Cha ta là Trạng nguyên năm Nguyên Phù thứ 56, sau đó bắt đầu đảm nhiệm các chức vụ quan trọng như Hàn Lâm Viện, Đô Sát Viện, Hộ Bộ Thị Lang, trước khi lưu vong thì làm Lễ Bộ Thượng Thư, 3 năm trước được Hoàng Thượng phong làm Đại học sĩ Văn Uyên Các. Các ngươi có biết Trạng Nguyên là gì không? Tất cả những người đọc sách, cứ 3 năm một lần mới có được một người làm trạng nguyên!”
Đám lưu manh có chút giật mình ,tỏ ra chút kính trọng, đối với người đọc sách đặc biệt những ngươi giỏi như thế, vô luận là tại thời điểm nào đều sẽ khiến người ta theo bản năng kính trọng cùng bội phục.
Nhưng đám lưu manh rất nhanh liền tỏ vẻ coi thường: Trạng nguyên thì sao, quan lớn thì thế nào? Không phải cũng bị lưu đày đến cái thôn rách nát này sao, lại còn so sánh với bọn hắn? A không sợ, người đọc tay không thể khiêng, lưng không thể vác, trói gà còn không chặt, còn không bằng bọn hắn đấy!
Triệu Lê Nhã đem biểu tình của bọn hắn thu hết vào mắt, hừ một tiếng tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta lưu vong không sai, nhưng cuổi cùng kết quả như thế nào, chỉ cần một câu nói của bề trên. Dù sao nhân tài như cha ta cũng không nhiều. Từ Kinh Thành đến đây vài ngàn dặm đường, cả nhà chúng ta đều được chiếu cố, dọc đường đi còn được quan sai chăm sóc. Vô duyên vô cớ, đám quan sai vì sao phải chăm sóc chúng ta? “Đương nhiên là bọn họ nhìn xa trông rộng rồi!”
Ở nơi này, nếu biết có người làm Lễ Bộ Thượng Thư tiền nhiệm, Trạng Nguyên lang người trong thôn sẽ như thế nào, hừ, các ngươi liền đợi đi!”
Đám lưu manh có chút biến sắc, cuối cùng vẫn có chút lo lắng.
Trong lòng nghĩ, nha đầu này nói hình như cũng có chút đạo lý…Người lưu đày đến chỗ này muốn được đặc xá cũng cực kì ít, nhưng không phải là không có.
Ai biết mọi chuyện trên đời thay đổi thế nào đâu?
Mà nhìn khí sắc của bọn họ đúng là rất tốt, đặc biệt là hai đứa nhóc kia, trên đường đi chắc chắn là đường quan sai chiếu cố.
Đối với đám quan sai, bọn hắn lại quá rõ ràng, không bóc lột người ta đã là may rồi, chứ đừng nói đến chiếu cố, dân chúng thấp cổ bé họng đều phải nịnh bợ lấy lòng bọn hắn, tội thần lưu vong trong mắt bọn hắn còn không bằng heo chó, thì sao bọn hắn có thể chiếu cố?
Trừ phi là có thể được lợi lộc gì đó…
Nào còn dám mạnh miệng? Cuống quít lắc đầu.
“Không, không phải!”
“Không phải, không phải…”
“Các ngươi nhớ kỹ, sau này đừng nói bậy!”
“Vâng, vâng…”
Triệu Lê Nhã khoanh tay trước ngực: “Về sau còn dám chạy đến nhà của chúng ta gây chuyện, ta gặp lần nào đánh lần đó!”
Bọn lưu manh cụp mắt lẩm bẩm kêu đau, cũng không biết có nghe lọt tai lời nói của nàng hay không.
Triệu Lê Nhã và Hồ Lĩnh trao đổi ánh mắt.
Loại lưu manh lỳ lợm như cao da chó này là khó giải quyết nhất, cũng không thể đánh chết bọn họ. Gia đình nàng về sau còn sống ở đây, nếu cứ dây dưa mãi không dứt, thì cũng không được…
Triệu Lê Nhã nghĩ nghĩ, cười lạnh nói: “Các ngươi biết cha ta là ai không? Mà dám đến kiếm chuyện?”
Đám lưu manh đang kêu đau liền im lặng, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn nàng, còn có thể là ai chứ?
Một cô nương như ngươi so với chúng ta còn không biết xấu hổ hơn, bị lưu đày đến đây rồi, quan tâm cha ngươi là ai làm gì, nhắc đến hắn có tác dụng sao?
Hắn rất lợi hại, so với các ngươi thì thật đáng xấu hổ, đúng là xấu hổ không chịu nổi? Cái kiểu nói chuyện kiêu ngạo này là thế nào??
Triệu Lê Nhã cũng không thấy xấu hỗ, kiêu ngạo nói:
“Các ngươi nghe rõ cho ta! Cha ta là Trạng nguyên năm Nguyên Phù thứ 56, sau đó bắt đầu đảm nhiệm các chức vụ quan trọng như Hàn Lâm Viện, Đô Sát Viện, Hộ Bộ Thị Lang, trước khi lưu vong thì làm Lễ Bộ Thượng Thư, 3 năm trước được Hoàng Thượng phong làm Đại học sĩ Văn Uyên Các. Các ngươi có biết Trạng Nguyên là gì không? Tất cả những người đọc sách, cứ 3 năm một lần mới có được một người làm trạng nguyên!”
Đám lưu manh có chút giật mình ,tỏ ra chút kính trọng, đối với người đọc sách đặc biệt những ngươi giỏi như thế, vô luận là tại thời điểm nào đều sẽ khiến người ta theo bản năng kính trọng cùng bội phục.
Nhưng đám lưu manh rất nhanh liền tỏ vẻ coi thường: Trạng nguyên thì sao, quan lớn thì thế nào? Không phải cũng bị lưu đày đến cái thôn rách nát này sao, lại còn so sánh với bọn hắn? A không sợ, người đọc tay không thể khiêng, lưng không thể vác, trói gà còn không chặt, còn không bằng bọn hắn đấy!
Triệu Lê Nhã đem biểu tình của bọn hắn thu hết vào mắt, hừ một tiếng tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta lưu vong không sai, nhưng cuổi cùng kết quả như thế nào, chỉ cần một câu nói của bề trên. Dù sao nhân tài như cha ta cũng không nhiều. Từ Kinh Thành đến đây vài ngàn dặm đường, cả nhà chúng ta đều được chiếu cố, dọc đường đi còn được quan sai chăm sóc. Vô duyên vô cớ, đám quan sai vì sao phải chăm sóc chúng ta? “Đương nhiên là bọn họ nhìn xa trông rộng rồi!”
Ở nơi này, nếu biết có người làm Lễ Bộ Thượng Thư tiền nhiệm, Trạng Nguyên lang người trong thôn sẽ như thế nào, hừ, các ngươi liền đợi đi!”
Đám lưu manh có chút biến sắc, cuối cùng vẫn có chút lo lắng.
Trong lòng nghĩ, nha đầu này nói hình như cũng có chút đạo lý…Người lưu đày đến chỗ này muốn được đặc xá cũng cực kì ít, nhưng không phải là không có.
Ai biết mọi chuyện trên đời thay đổi thế nào đâu?
Mà nhìn khí sắc của bọn họ đúng là rất tốt, đặc biệt là hai đứa nhóc kia, trên đường đi chắc chắn là đường quan sai chiếu cố.
Đối với đám quan sai, bọn hắn lại quá rõ ràng, không bóc lột người ta đã là may rồi, chứ đừng nói đến chiếu cố, dân chúng thấp cổ bé họng đều phải nịnh bợ lấy lòng bọn hắn, tội thần lưu vong trong mắt bọn hắn còn không bằng heo chó, thì sao bọn hắn có thể chiếu cố?
Trừ phi là có thể được lợi lộc gì đó…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.