Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 4

Tang giới

12/09/2016

"Gần đây nghe nói Tiếu Phan đang rục rịch chuẩn bị ngóc đầu dậy ở nước Mĩ, biết hiện giờ ngài không có mặt ở Tokyo, liền năm lần bảy lượt phái người đến gây khó dễ cho chúng ta."

Một người đàn ông đầu trọc mặc tây trang màu đen ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, cung kính hướng về phía người ngồi bên cạnh hắn chậm rãi nói.

"Ừ. Yên Giang ứng phó như thế nào?" Người nọ cầm ly rượu trên tay, giọng nói trầm thấp, giọng điệu bình thản.

"Anh Yên Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân (sức chín trâu hai hổ), có lúc bọn họ làm hơi quá, liền chơi đùa cùng bọn họ một chút, nếu bọn họ không gây nên chuyện gì to tát, thì anh ấy sẽ dứt khoát làm như không thấy." Đầu trọc tiếp tục nói.

"Ừ." Người nọ gật đầu một cái, nhấp một ít rượu, "Cấp dưới đã hoàn thành nhiệm vụ của họ."

"Chỉ là có tin tức nói, Tiếu Phan đã mở công ty ở Mỹ bằng chính sức của mình, càng ngày càng có danh tiếng, không đơn thuần là mỗi ngày đều làm chuyện phi pháp, hình như cũng muốn học theo ngài trắng đen đều dính." Đầu trọc nói đến đây thì dừng lại một chút, vội vàng chen thêm một câu, "Trần thiếu ngài không ai có thể so sánh được, tên Tiếu Phan đó nghĩ mỗi ngày trên tay hắn ta dính đầy máu tươi là có thể bắt chước được thành thạo như ngài sao?"

"Cũng không hẳn là vậy." Người nọ để ly rượu xuống, vừa định nói chuyện đã nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ xông thẳng từ ngoài của vào.

>>>>>>

Nghiêm Thấm Huyên trực tiếp cắm đầu ngã vào trong phòng, không dừng lại được ngã nhào vào lòng của người nào đó.

Tim cô đập thình thịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt ôn hòa nhìn cô.

Cả phòng bỗng chốc yên lặng, Nghiêm Thấm Huyên vội vàng bò dậy, hoảng hốt nhìn quanh phòng thấy nhiều người mặc tây trang và cả gương mặt đáng sợ của đầu trọc.

"Tôi. . . . . ." Cô hiện tại đầu óc rối loạn, phía sau có người đuổi theo, cô lại chui đầu vào căn phòng có những kẻ đáng sợ hơn cả những tên ngoài kia.

Đầu trọc nặng nề ho một tiếng, dùng tiếng Nhật chất vấn cô, "Cô là ai?"

Cô chưa kịp định thần lại, cửa phòng đã bị đá văng ra, tên mặt bặm trợn kia nhìn quanh rồi đi về phía cô, cô theo bản năng lui về sau một bước, ngay lập tức ngã vào ghế salon.

Cô cuống quít cầu cứu đầu trọc, "Xin hãy giúp tôi!!"

Đầu trọc nhìn tên vừa mới đi vào phòng, dừng một giây, trầm mặc nhìn về người đàn ông bên cạnh cô xin ý kiến.

Cô không để ý người đó đang làm gì, Nghiêm Thấm Huyên chỉ nhìn thấy những người đàn ông mặc tây trang đứng yên quanh phòng từ nãy đến giờ đã cầm chai rượu đi về phía tên bặm trợn kia.

Cô chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này, sợ đến phát run, co người lại trên salon.

Tiếng hét cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, cô vẫn còn co người lại trên salon thì nghe thấy người bên cạnh nhàn nhạt nói.

"Đừng sợ."

Chỉ có hai chữ, đã làm cho cô cảm thấy yên tâm tới lạ thường.



Cô khẽ nghiêng đầu, mới nhìn rõ gò má của người bên cạnh.

Con ngươi sâu hun hút không thấy đáy, cái mũi thanh tú, đôi môi mỏng không nhúc nhích, giống như tòa Thái Sơn tỏa ra đầy uy quyền.

Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên thầm mắng mình thời điểm này lại nhìn người ta chăm chú thế kia, không phát giác ra câu nói an ủi của anh lúc nãy vừa mới áp chế được lại làm tim cô như muốn nhảy vọt ra ngoài.

Rất nhanh, trong phòng trừ bọn họ và những người đàn ông mặc tây trang màu đen ra, những tên côn đồ kia đã nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, một người trong đó hô hấp có chút yếu ớt. Nghiêm Thấm Huyên hoàn toàn bị cục diện trước mắt làm cho choáng váng, cô ngơ ngác nhìn mấy tên đang nằm dưới đất kia, hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh, ". . . . . . . . . . . . Không phải họ chết rồi đấy chứ?"

Người đàn ông kia uống xong ly rượu đặt ly trở lại khay, khóe môi khẽ nhếch lên, lạnh nhạt quay mặt sang nhìn cô, "Cô muốn cứu bọn chúng?"

Cô suy nghĩ mấy giây, vẫn gật đầu một cái.

Người đàn ông đầu trọc nhìn thấy ánh mắt của anh, vẫy vẫy tay với mấy tên thuộc hạ, chỉ chốc lát đã nhìn thấy có người chạy vào đỡ mấy tên đang bất tỉnh đi ra ngoài, còn có nhân viên đi tới dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh sau khi tàn cuộc.

Mới mấy phút trước căn phòng này còn hỗn độn, thế mà chốc lát đã ngăn nắp trở lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, trở lại như lúc ban đầu, cô hơi kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh.

Người đàn ông này từ đầu đến cuối chư hề thay đổi tư thế ngồi của minhg, hai chân bắt chéo, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào đùi, nét mặt vẫn không thay đổi.

Cô từ trên ghế salon đứng lên, hướng về phía người kia và đầu trọc cung kính nói, "Vô cùng cám ơn các anh đã cứu tôi."

Đầu trọc cao lớn thô kệch được cô gái nhỏ cung kính cảm ơn, cảm thấy có chút ngượng ngùng, người đàn ông có địa vị tối cao đó giọng điệu nghiêm túc nhưng vẫn là lộ ra vẻ thân thiện nhìn cô hỏi, "Cô có muốn tôi tiễn cô về không?"

Cô nhìn người đàn ông bộ dạng hết sức đáng sợ ở trước mặt, suy đi nghĩ lại rồi lắc đầu một cái, "Chúng ta không quen không biết, tự tôi về là được rồi, không làm phiền các anh nữa."

Lại thấy người đàn ông ngồi trên ghế salon từ nãy giờ đã đứng lên, nhìn thẳng vào cô nói: "Tôi đưa cô về."

>>>>>>>

Nghiêm Thấm Huyên đi theo thuộc hạ của người kia, ra khỏi quầy rượu.

Hai người đi trên con đường nhỏ lạnh lẽo, nửa đêm không có bất kỳ ai, thời tiết của tháng tư có hơi lạnh, cô đi phía sau anh, nhìn bóng lưng cao lớn vững vàng của anh, cảnh tượng đáng sợ lúc nãy, thêm chất cồn dần dần lấn át đầu óc của cô.

Cô nghiêng đầu, bước nhanh đi tới sau lưng của anh, đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng của anh, "Này, tôi mời anh uống rượu nhé."

Anh nghe thấy lời của cô thì ngay lập tức xoay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Thấm Huyên khẽ ửng hồng, mùi rượu nhàn nhạt quấn quanh người cô, anh cười như không cười nhìn cô một hồi, không nói gì đi tới cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh.

>>>>>>

Thật ra hiện tại dạ dày của Nghiêm thấm Huyên rất khó chịu, thế nhưng thần xui quỷ khiến cô lại mua lại vào trong cửa hàng tiện lợi mua một đống bia, giống như cổ họng mới được lắp đường ống, ực mạnh một phát rồi ho khan, sặc đến nỗi cô cảm thấy trong lòng mình đắng chát.

Người bên cạnh bình thản ngồ bên cạnh cô ở trên lan can, rũ chân xuống, chậm rãi uống, ánh mắt bình thản nhìn vào bóng đêm tĩnh mịch, tay trái từ tốn vỗ nhẹ lưng của cô.

Cô thỉnh thoảng nhìn anh mấy lần, trong lòng lặng yên suy nghĩ người này mặc dù thoạt nhìn thì rất ấm áp lương thiện, nhưng thật ra lại là thủ lĩnh của tổ chức xã hội đen ở Tokyo.



Đây thật sự là một đêm thú vị.

Ngày thứ tư sau khi cô chứng kiến Lục Thiêm Lịch bắt cá hai tay, bay tới Tokyo để khảo sát thị trường, vừa xuống máy bay lại tới quầy rượu uống say, bị mấy gã vô lại quấy rầy, được Xã Hội Đen cứu giúp, hiện tại lại muốn mời thủ lĩnh của xã hội đen uống rượu.

Gió đêm làm cho đầu óc của cô càng ngày càng căng lên, chất cồn làm cho trí óc cô hỗn loạn, hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt liền chảy xuống.

Cô giơ tay ném chai bia về phía mặt biển, ôm mặt khóc nức nở.

☆, 【 mới 】có biến

Tác giả có lời muốn nói: hai bạn trẻ đùa giỡn nhau~~~~~~~~

Hôm đó ở trước mặt Doãn Bích Giới đã khóc một trận, cô nghĩ cô sẽ không rơi nước mắt nữa.

Trái tin đau đến cực hạn, hoàn toàn không cách nào dùng nước mắt để diễn tả.

Nhưng bây giờ ở trước mặt một người xa lạ, cô lại cảm thấy yên bình, cảm thấy trăm ngàn loại cảm xúc cũng có thể không chút kiêng kỵ phát tiết ra, không cần kìm nén nữa.

Nghe được cô càng ngày càng khóc to, anh xoay đầu lại, không nói lời nào, cũng không an ủi, chỉ đưa bao khăn giấy cho cô, ánh trăng soi sáng khuôn mặt tuấn mỹ của anh, có chút mơ hồ, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Đợi cô khóc xong, anh mới từ từ lên tiếng, "Năng lực bộc phát của cô đúng là kinh người, có thể trình báo lên Guinness rồi."

Cô đang ở trong cảm xúc bi thương của chính mình, nghe anh nói thế không nhịn được bật cười.

Trên mặt cô vẫn còn dính nước mắt nước mũi, cũng không nói chuyện, khuôn mặt thê thảm, dùng con ngươi nhìn anh.

Hắn tự tay cầm cái túi của cửa hàng tiện lợi lên, từ trên lan can nhảy xuống, đi tới thùng rác cách đó không xa vứt rác.

"Cô đã điên xong chưa, giờ sao? Còn không mau trở về?" Anh quay lại đi tới bên cạnh cô.

Anh đứng vẫn cao hơn so với Nghiêm Thấm Huyên đang ngồi ở trên lan can một chút, cô ngẩng đầu lên nhìn mặt anh, dần dần cũng ngưng nức nở.

Anh duỗi tay về phía cô, cô thở dài, bắt lấy bàn tay của anh, vững vàng rơi trên mặt đất, "Cám ơn anh"

"Muốn tôi đưa cô về không?" Khóe môi anh cong lên, "Cô mau về rửa mặt rồi lên giường đi ngủ đi, nhân lúc trên đường vẫn chưa có người."

Cô nghe xong liền rộng lượng tặng cho anh một cái lườm nghýt, thấy khóe miệng anh nhếch lên lại càng lộ vẻ đáng ghét.

"Không cần, hẹn gặp lại!"

Cô đi trươc bỏ lại hắn ở đằng sau, nhấc chân bước nhanh trên con đường, trong lòng thầm nghĩ loại người nhìn ngoài mặt thì hiền lành mà trong lòng thì lại gian xảo này nên tránh xa ra thì tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cảm Mến Không Sợ Muộn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook