Cẩm Nang Giả Ngoan Của Kẻ Điên
Chương 11
Lý Ôn Tửu
23/04/2023
Nam sinh ở phía bên kia màn hình có làn da trắng nõn, dáng người thon gầy còn được bao phủ bởi một tầng cơ bắp mỏng. Ánh mắt của Thẩm Vu Hoài dừng trên băng vải đã được đối phương quấn xong, ngoài miệng vết thương, còn có thể nhìn thấy đường cong mềm mại trên cánh tay của đối phương, chắc hẳn cũng được rèn luyện tốt và thoạt nhìn tố chất thân thể tố chất vô cùng khỏe mạnh.
Anh dừng lại một lúc, ánh mắt nhìn vào Trần Kỳ Chiêu đối diện trong camera.
Có lẽ do anh bị ảo giác mà Thẩm Vu Hoài lại cảm thấy Trần Kỳ Chiêu phía đối diện giống như cũng đang nhìn anh, nhưng anh nhanh chóng phủ định suy nghĩ này.
Ánh mắt của đối phương không thu lại, tựa như tầm mắt thực chất dừng ở trên người anh, vạch trần chuyện anh đi ngang qua không đúng lúc.
Cái kiểu bình tĩnh đối diện này dẫn đến sự xấu hổ không thể giải thích được, Thẩm Vu Hoài thu hồi ánh mắt, gật đầu tỏ ý xin lỗi, nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của Trần Kỳ Chiêu, để lộ khung cảnh phòng khách đơn giản phía sau Nhan Khải Lân.
Mà Nhan Khải Lân hoàn toàn không chú ý tới đoạn nhạc đệm này, cậu ta cảm thấy vô cùng hứng thú đối với huân chương vinh quang trên người anh em của mình, bắt đầu hỏi thăm vết thương rốt cuộc là từ đâu tới.
Giây tiếp theo, giao diện trên màn hình hiện thông báo cuộc gọi kết thúc.
Nhan Khải Lân: "???"
Cậu ta lại gửi yêu cầu gọi video sang, đối phương không trả lời.
"Tín hiệu ở đây kém thật đó, gọi video cũng bị ngắt mất rồi?" Nhan Khải Lân cầm điện thoại khắp nơi tìm tín hiệu, vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy Thẩm Vu Hoài đứng ở cửa phòng ngủ cách đó không xa, trêu chọc nói: "Anh Hoài, wifi của nhà anh có bao nhiêu megabyte thế, sao tín hiệu lại kém như vậy?"
Tầm mắt của Thẩm Vu Hoài rời khỏi điện thoại của cậu ta, đề nghị: "Có lẽ lần tới em có thể suy xét đến việc đổi địa điểm lúc call video cùng người khác."
Nhan Khải Lân không biết tại sao: "Hả?"
-
Trong phòng tắm, vẻ mặt của Trần Kỳ Chiêu vô cảm dùng băng dính dán chặt lên góc của băng vải, khóe mắt thoáng nhìn thấy yêu cầu gọi video thông qua ảnh ngược trong gương, nhưng cậu cũng không nhận cho đến khi tắt máy vì không nhận được câu trả lời, cuối cùng âm báo cũng biến mất ở trong phòng tắm.
Màn hình tối sầm, ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu còn dừng ở trên màn hình điện thoại, trong đầu lại là dáng vẻ trẻ trung của Thẩm Vu Hoài.
Trong trí nhớ của cậu gần như chưa từng thấy Thẩm Vu Hoài mặc áo ngủ, cũng chưa từng gọi video trò chuyện với Thẩm Vu Hoài. Trong khoảng thời gian hai người thường xuyên trao đổi với nhau nhất ở kiếp trước, hạng mục nghiên cứu khoa học của Thẩm Vu Hoài tiến vào giai đoạn quan trọng, mà cậu lại bôn ba bất kể ngày đêm vì Trần Thị, chỉ có thể trả lời tin nhắn của nhau vào buổi tối trước khi ngủ.
Hình như khi đó chưa từng gửi voice chat, càng đừng nói đến gọi video.
Trong phòng tắm có phần hơi lộn xộn, Trần Kỳ Chiêu lại vứt băng vải dính máu và thuốc vào sọt rác rồi quay về phòng ngủ.
Có lẽ do trước khi đi ngủ nhìn thấy Thẩm Vu Hoài, Trần Kỳ Chiêu nằm mơ.
Trong mơ cậu quay trở về lúc 27 tuổi.
Năm 27 tuổi ấy hẳn là được xem như giai đoạn quan trọng để phát triển sự nghiệp, ban đầu cậu còn đau khổ giãy giụa trong những món nợ ở quá khứ, lại có vài hạng mục được đẩy mạnh nhưng liên tiếp gặp trở ngại, nhưng ngoài ý muốn lại nhận được sự đầu tư từ nước ngoài, lần đầu tiên có sự chuyển biến tốt. Cậu bôn ba vất vả trong nhiều lĩnh vực kinh doanh, thấy hạng mục phát triển thuận lợi, cậu cũng vô cùng vui mừng nói tin tức này với Thẩm Vu Hoài.
Lúc đó Thẩm Vu Hoài đang ở trong trạng thái khép kín vì hạng mục cơ mật, mỗi lần cậu gửi tin nhắn đều phải chờ rất lâu mới nhận được câu trả lời. Khi đó cậu cũng không để chuyện này ở trong lòng, cho rằng Thẩm Vu Hoài lại giống như trước đây, cách vài ngày lại có thể nhận được tin nhắn của anh, nhưng cuối cùng lại không chờ được tin nhắn của anh, mà lại chờ được tin dữ ngoài ý muốn chấn động một thời về sự cố của phòng thí nghiệm và cái chết bất ngờ của con trai nhỏ nhà họ Thẩm.
Mà tin nhắn trò chuyện cuối cùng của cậu với Thẩm Vu Hoài lại là sự vui sướng chướng mắt của cậu.
Tựa như để chứng minh lời thì thầm ác độc của Lâm Sĩ Trung vậy, mệnh của cậu cứng nhưng những người có quan hệ với cậu đều không có kết cục tốt đẹp.
Trần Kỳ Chiêu tỉnh dậy sau giấc mơ, có một vài tia nắng lọt qua kẽ hở của tấm rèm cửa nặng nề.
Cậu ngồi ở trên giường lặng thinh vài phút, mới xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, gương mặt phản chiếu trong gương mang theo một chút mệt mỏi, Trần Kỳ Chiêu nhìn bản thân trong gương, dù cho có trở về vẻ ngoài tươi trẻ đến đâu cậu cũng không thể thật sự trở lại làm một đứa trẻ vô lo vô nghĩ được nữa.
Hiện giờ cách lúc cậu 27 tuổi còn lâu, cậu cũng chưa trở thành bạn tốt thường xuyên nói chuyện với Thẩm Vu Hoài.
Sau khi rửa mặt xong cậu mới chú ý tới điện thoại bị cậu ngó lơ trong phòng tắm tối hôm qua, theo thói quen cậu định mở điện thoại lên đọc thông báo, lại đột nhiên phát hiện mấy tin nhắn.
[Trương Nhã Chi thông qua ngân hàng xx chuyển vào thẻ tiết kiệm đuôi 1234 của bạn 100.000.000 tệ, số dư...]
[Thẻ tiết kiệm số đuôi 1234 của bạn nhận được 200.000.000 tệ thông qua chuyển khoản từ ngân hàng xx......]
[ Trần Thời Minh thông qua ngân hàng xx chuyển cho bạn......]
Liên tiếp ba khoản tiền, lại từ tài khoản khác nhau.
Hình như thông báo của ngân hàng bị chậm, thời gian chuyển đến cũng không lệch nhau lắm, đều là rạng sáng.
"......?"
Đầu óc của Trần Kỳ Chiêu tỉnh táo vài phần, giờ cũng không phải lúc phát tiền tiêu vặt hàng tháng, mà cậu nhớ không lầm cũng không nói với ai là không có tiền để tiêu, vậy nên tại sao ba người bọn họ lại gửi tiền cho cậu chứ? Sáng tinh mơ làm từ thiện à?
Cậu cũng không thèm để ý, lúc bấm mở wechat, nhìn thấy hơn 20 tin nhắn đều do Nhan Khải Lân gửi đến, nhất thời cũng không biết phải trả lời lại như thế nào.
[Tốc độ mạng ở nhà của Thẩm Vu Hoài thật sự quá kém rồi, em chỉ nói chuyện chút thôi mà cũng bị ngắt mất. ]
[Vốn dĩ em còn định nâng cấp gói mạng cho anh ấy, để anh ấy đổi mạng khác khoẻ hơn, nhưng sau đó anh ấy lại bảo lần sau lúc call video thì đổi sang nơi khác?? ]
[ Em nghi ngờ Thẩm Vu Hoài có ý kiến với em. ]
[Hello? Anh ơi, anh đâu rồi? Mạng của em tốt lắm, có thể nói chuyện với anh nè. ]
......
Trọn vẹn hơn 20 tin nhắn, đến Trần Kỳ Chiêu cũng không biếtmình lấy kiên nhẫn ở đâu để đọc xong nữa.
Sau khi đọc xong cậu mới trả lời lại: [ Anh ấy có ý kiến gì với em? ]
Tin nhắn vừa được gửi đi, Nhan Khải Lân lập tức trả lời tựa như trong vòng một giây.
- [ Đm, cuối cùng anh cũng trả lời em rồi! ]
Trần Kỳ Chiêu: [ Em dậy sớm thế? ]
Nhan Khải Lân thoải mái nói: [ Em đâu có ngủ đâu! ]
Cậu trả lời Trần Kỳ Chiêu: [ Cũng không biết phải nói như thế nào, em không biết hình dung cảm giác này kiểu gì nữa... Tối hôm qua vốn em đang nói tốc độ mạng chậm quá hay là để em nâng cấp gói mạng gì gì đó đi, sau đó anh ấy lại bảo lần sau lúc call video thì em nên đổi sang nơi khác? ]
[ Cũng không phải nói anh ấy có ý kiến với em, nói như thế nào nhỉ, cảm giác kiểu người như anh ấy sẽ không thích người có tính cách giống em ý. ]
Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu dừng trên hai chữ "tính cách" này, cậu gõ chữ hỏi: [ Vậy thì anh ấy thích dạng người như thế nào? ]
[ Chắc là phải ngoan một chút đó, chính là kiểu con trai ngoan ngoãn á. Lần trước em nhìn thấy anh ấy có dẫn một thằng nhóc khoá dưới về nhà, tính cách của đàn em đó chính là như vậy đấy, Thẩm Vu Hoài cũng dễ nói chuyện hơn. ]
Nhan Khải Lân trả lời xong lại hỏi: [ Anh hỏi về anh ấy làm gì? Mà khoan đã, anh, anh mới vừa tỉnh ngủ hả? Sao bây giờ anh đi ngủ sớm vậy! ]
Ngoan một chút?
Trần Kỳ Chiêu thu lại tia ngạc nhiên loé lên trong mắt, đổi chủ đề như không có chuyện gì xảy ra: [ Anh hỏi em chuyện này, anh của em có gửi tiền cho em không? ]
-
Hôm nay Trần Thời Minh thức dậy hơi muộn, nhưng hiếm khi lại có một giấc ngủ ngon. Anh vừa mới ra khỏi phòng, đã nghe thấy tiếng mở cửa cách đó không xa, lại nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu đi ra từ trong phòng, còn vừa đi vừa nhìn điện thoại.
Đây thật sự là một chuyện hiếm thấy, trước kia lúc Trần Kỳ Chiêu không đi học thường xuyên ngủ đến khi mặt trời lên cao, sau khi thi xong đại học lại càng thường xuyên đi ra ngoài lêu lổng với người ta, đi suốt đêm là chuyện bình thường.
Hôm nay hẳn là Trần Kỳ Chiêu không định ra ngoài, còn mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình, dưới tay áo hơi sắn lên lộ ra băng vết thương chói mắt. Trần Thời Minh nhìn cậu, bất giác nghĩ đến Trần Kỳ Chiêu không tìm việc cãi nhau và bữa ăn bình yên tối qua, còn có hành động kì lạ khi nửa đêm bảo chú Trương đưa sữa bò cho anh.
Vô sự hiến ân cần, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Hiểu chuyện là chuyện tốt, chỉ là Trần Thời Minh không quen, nhưng không thể phủ nhận nhìn thấy quy luật làm việc và nghỉ ngơi làm người khác bớt lo của Trần Kỳ Chiêu thật sự thoải mái hơn trước kia.
"Chào buổi sáng." Trần Thời Minh chủ động chào hỏi.
Trần Thời Minh mặc tây trang giày da, sửa soạn gọn gàng, gương mặt toát lên dáng vẻ tinh anh.
Lúc này anh dừng lại không xa trước mặt Trần Kỳ Chiêu, hiển nhiên là đang đợi cậu đáp lời.
Trần Kỳ Chiêu đang bấm điện thoại nghe vậy lập tức ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt hơi kinh ngạc, khoé mắt liếc qua màn hình điện thoại.
Trong lịch sử trò chuyện Nhan Khải Lân liên tục gửi đến mấy tin nhắn, đề tài thảo luận của bọn họ vừa hay lại là Trần Thời Minh. Trần Kỳ Chiêu không có kinh nghiệm anh em tương thân tương ái, Trương Nhã Chi gửi tiền cho cậu còn có thể lý giải thành tiền tiêu vặt, còn việc Trần Thời Minh gửi tiền cho cậu thật sự quá đáng sợ rồi.
[ Cái gì? Anh trai anh gửi tiền cho anh á? ]
[ Anh ấy là Bồ Tát chuyển thế à? ]
[ Nếu mà anh của em cho em tiền, em lập tức nghi ngờ anh ấy làm việc đến ngu luôn rồi. ]
[ Gặp được một người anh trai cho mình tiền không dễ dàng đâu, trân trọng những gì mình có vào lúc này đi anh. ]
Trần Thời Minh nhìn thấy ánh mắt quái dị của Trần Kỳ Chiêu: "Ánh mắt của em nhìn thế là có ý gì đây?"
Trần Kỳ Chiêu ơ một tiếng, "Không, em là đang nghĩ anh là Tán Tài Đồng Tử hay là Bồ Tát chuyển thế."
Trần Thời Minh: "......"
Kỳ nghỉ sau kỳ thi tuyển sinh đại học dài, nhưng nó lại trôi qua nhanh chóng đối với Trần Kỳ Chiêu. Sau khi cậu hợp tác với điện tử Nhuệ Chấn, tiến triển rất nhanh, dù sao cũng là hạng mục "Tương lai và Kĩ thuật" rất tốt, lúc Trần Kỳ Chiêu gia nhập hạng mục, việc nghiên cứu phát minh đã kết thúc, cho nên vừa mới bắt đầu không bao lâu, cậu đã thấy được kết quả lợi nhuận ngắn hạn và tiềm năng phát triển không ngừng tương lai.
Điều này cũng là bình thường, cho cậu hưởng chút ngon ngọt, sau đó hấp dẫn cậu đầu tư càng nhiều tiền, mỹ danh rằng để làm lớn mạnh hơn, mở rộng thị trường.
Nhưng cũng bởi vì thế, cậu tìm được một ít dấu vết động tay động chân của Lâm Thị từ trên kịch bản của bộ phận marketing điện tử Nhuệ Chấn. Đời trước Trần Kỳ Chiêu nắm rõ bộ phận công ty con của Lâm Sĩ Trung trong lòng bàn tay, có một số việc nhìn như không chê vào đâu được, kỳ thật đã nói trắng ra hết rồi.
Trần Kỳ Chiêu "cam tâm tình nguyện" vào bẫy, quay đầu lại đưa manh mối cho trợ lý Từ, sau đó cũng chưa nói gì, nhưng cậu biết có lẽ tin tức này đã bị đưa đến trên bàn làm việc của Trần Thời Minh rồi.
Kì nghỉ hè ngắn ngủi năm 18 tuổi kết thúc, kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đã sớm đưa xuống.
Ngày nhập học, trời nắng chang chang, thời tiết vô cùng tốt.
Vào tháng 9, ở thành phố S vẫn còn rất nóng, sau khi làm xong các thủ tục người cũng đổ một chút mồ hôi.
Làm thủ tục nhập học xong rồi về ký túc xá để xếp hành lý, Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh đều đi làm, chỉ có Trương Nhã Chi là có thời gian đến đây. Trần Kỳ Chiêu xin vào ký túc xá một người một phòng, ra vào thuận tiện, cũng không có nhiều hành lý lắm nên đã dọn xong nhanh chóng rồi.
Trương Nhã Chi tham quan một vòng đại học S, nghĩ đến Trần Kỳ Chiêu đi học trọ ở trường sẽ ít khi về nhà, không khỏi lải nhải hai câu: "Thực tế ở đây cũng không xa nhà lắm, nếu ở không quen thì cứ về nhà ở đi."
Trần Kỳ Chiêu: "Con biết rồi."
Trương Nhã Chi cũng không ở lại quá lâu, vốn còn muốn ăn một bữa trưa với Trần Kỳ Chiêu, có điều bên phòng làm việc lại phát sinh chút việc nên bà lập tức phải quay về xử lý.
Sau khi Trần Kỳ Chiêu dọn dẹp đồ đạc xong đang định tùy tiện tìm một chỗ ăn trưa, lại nghe được một tiếng kỳ lạ từ cửa truyền vào.
Cậu đi ra cửa xem tình hình, vừa mở cửa đã nhìn thấy Thẩm Vu Hoài đứng ngay đối diện cửa phòng mình.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Vu Hoài quay đầu lại.
Hôm nay anh không đeo kính, mặc một chiếc áo thu vận động màu xanh nhạt.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi." Thẩm Vu Hoài nói: "Buổi trưa tốt lành."
Trần Kỳ Chiêu nhìn anh, dừng lại nửa giây rồi nói: "Buổi trưa tốt lành."
-
Cùng lúc đó.
Trong văn phòng của điện tử Nhuệ Chấn, người phụ trách Vương vừa mới nói chuyện điện thoại xong, nhìn Tần Hành Phong đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nói thẳng: "Bên trên bảo chúng ta có thể ra tay rồi, trong khoảng thời gian này Trần Thị cũng bắt đầu thử nghiệm ở các ngành sản xuất khác, vừa hay hạng mục này có thể làm điểm nối đường ray. Gần đây mối quan hệ của cậu với Trần Kỳ Chiêu thế nào, tìm một cơ hội mời cậu ta đi uống rượu, để cậu ta nghĩ cách đi tìm bố cậu ta mở miệng."
Tần Hành Phong nghe vậy chần chờ nói: "Có phải quá liều lĩnh rồi không?"
"Sẽ không, quan hệ của cậu ta và Trần Thời Minh không tốt, hiện giờ có một cơ hội để cậu ta có thể thuận tiệm làm hạng mục, lại có thể kiếm nổi bật ở trước mặt bố cậu ta, sao cậu ta không đi được?"
Người phụ trách Vương cảm thấy Tần Hành Phong cái gì cũng tốt, nhưng có đôi lúc làm việc lại sợ này sợ kia: "Hiện giờ chỉ cần có thể kết nối với Trần Thị, muốn giở trò ở trong Trần Thị sẽ dễ dàng hơn nhiều, đừng quên chúng ta còn có người ở Trần Thị."
"Quả thật Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh rất khó đối phó, nhưng có đôi khi những người này quá kiêu ngạo, sẽ không để ít việc nhỏ ở trong lòng." Người phụ trách Vương đi qua đi vỗ bả vai của Tần Hành Phong, giọng điệu nhẹ nhàng: "Trần Kỳ Chiêu là một thằng ngu, lợi dụng cậu ta chính là nước cờ đầu của chúng ta, cậu cảm thấy đến khi hạng mục này đã có liên quan với Trần Thị, còn không phải Trần Kiến Hồng vui lòng ra tay lấp cái động không đáy này sao?"
Tần Hành Phong dường như đang suy nghĩ.
Người phụ trách Vương cũng hiểu biết đôi chút về Tần Hành Phong: "Tôi nghe nói gần đây cậu đang đầu tư hạng mục phía thành phố C, có đủ tài chính không?"
Tần Hành Phong nghe vậy hơi cúi đầu, quả thật Trần Kỳ Chiêu là một tên ngu xuẩn, nhưng cậu ta lại có một người anh trai thiên tài.
Trong khoảng thời gian này vì dỗ Trần Kỳ Chiêu, không ít lần anh ta qua lại với Trần Kỳ Chiêu, bởi vậy nghe được không ít tin tức ngầm từ trong miệng của cậu ta, ví dụ như hạng mục ở thành phố C kia. Hạng mục anh ta cũng đã từng nhờ người hỏi thăm, tuy rằng không có tin tức cụ thể truyền ra, nhưng là sau lưng đã có rất nhiều người đang ngo ngoe rục rịch.
Chỉ dựa vào tiết tấu của bên điện tử Nhuệ Chấn vẫn quá chậm, vẫn là tự mình phải nghĩ biện phá vơ vét ít tiền cho bản thân.
Nhưng dù sao thành phố C cũng là hạng mục do vài công ty lớn chuẩn bị đấu thầu, chỉ là giai đoạn đầu tư trước anh ta cũng đã đập vào đó không ít tiền.
"Đúng là tài chính có hơi eo hẹp, nhưng không phải vấn đề quá lớn." Tần Hành Phong nói.
Người phụ trách Vương cười cười nói: "Nếu cậu có thể xử lý chuyện của nhà họ Trần, sau này muốn đầu tư hạng mục còn sợ tài chính xảy ra vấn đề sao?"
Gần đây thật sự Tần Hành Phong không muốn có quá nhiều quan hệ với Trần Kỳ Chiêu, nhất là khi mỗi lần đối phương đi ra ngoài đều đi cùng với Nhan Khải Lân... "Chờ một chút nữa đi, ngày nào họ Nhan cũng theo bên cạnh cậu ta, lần nào cũng làm hỏng chuyện của tôi. Gần đây Trần Kỳ Chiêu còn bận khai giảng, để tôi tìm cuối tuần nào hẹn cậu ta ra ngoài nói chuyện."
"Ông yên tâm, để cậu ta nhả ra chỉ là việc nhỏ thôi."
Anh dừng lại một lúc, ánh mắt nhìn vào Trần Kỳ Chiêu đối diện trong camera.
Có lẽ do anh bị ảo giác mà Thẩm Vu Hoài lại cảm thấy Trần Kỳ Chiêu phía đối diện giống như cũng đang nhìn anh, nhưng anh nhanh chóng phủ định suy nghĩ này.
Ánh mắt của đối phương không thu lại, tựa như tầm mắt thực chất dừng ở trên người anh, vạch trần chuyện anh đi ngang qua không đúng lúc.
Cái kiểu bình tĩnh đối diện này dẫn đến sự xấu hổ không thể giải thích được, Thẩm Vu Hoài thu hồi ánh mắt, gật đầu tỏ ý xin lỗi, nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của Trần Kỳ Chiêu, để lộ khung cảnh phòng khách đơn giản phía sau Nhan Khải Lân.
Mà Nhan Khải Lân hoàn toàn không chú ý tới đoạn nhạc đệm này, cậu ta cảm thấy vô cùng hứng thú đối với huân chương vinh quang trên người anh em của mình, bắt đầu hỏi thăm vết thương rốt cuộc là từ đâu tới.
Giây tiếp theo, giao diện trên màn hình hiện thông báo cuộc gọi kết thúc.
Nhan Khải Lân: "???"
Cậu ta lại gửi yêu cầu gọi video sang, đối phương không trả lời.
"Tín hiệu ở đây kém thật đó, gọi video cũng bị ngắt mất rồi?" Nhan Khải Lân cầm điện thoại khắp nơi tìm tín hiệu, vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy Thẩm Vu Hoài đứng ở cửa phòng ngủ cách đó không xa, trêu chọc nói: "Anh Hoài, wifi của nhà anh có bao nhiêu megabyte thế, sao tín hiệu lại kém như vậy?"
Tầm mắt của Thẩm Vu Hoài rời khỏi điện thoại của cậu ta, đề nghị: "Có lẽ lần tới em có thể suy xét đến việc đổi địa điểm lúc call video cùng người khác."
Nhan Khải Lân không biết tại sao: "Hả?"
-
Trong phòng tắm, vẻ mặt của Trần Kỳ Chiêu vô cảm dùng băng dính dán chặt lên góc của băng vải, khóe mắt thoáng nhìn thấy yêu cầu gọi video thông qua ảnh ngược trong gương, nhưng cậu cũng không nhận cho đến khi tắt máy vì không nhận được câu trả lời, cuối cùng âm báo cũng biến mất ở trong phòng tắm.
Màn hình tối sầm, ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu còn dừng ở trên màn hình điện thoại, trong đầu lại là dáng vẻ trẻ trung của Thẩm Vu Hoài.
Trong trí nhớ của cậu gần như chưa từng thấy Thẩm Vu Hoài mặc áo ngủ, cũng chưa từng gọi video trò chuyện với Thẩm Vu Hoài. Trong khoảng thời gian hai người thường xuyên trao đổi với nhau nhất ở kiếp trước, hạng mục nghiên cứu khoa học của Thẩm Vu Hoài tiến vào giai đoạn quan trọng, mà cậu lại bôn ba bất kể ngày đêm vì Trần Thị, chỉ có thể trả lời tin nhắn của nhau vào buổi tối trước khi ngủ.
Hình như khi đó chưa từng gửi voice chat, càng đừng nói đến gọi video.
Trong phòng tắm có phần hơi lộn xộn, Trần Kỳ Chiêu lại vứt băng vải dính máu và thuốc vào sọt rác rồi quay về phòng ngủ.
Có lẽ do trước khi đi ngủ nhìn thấy Thẩm Vu Hoài, Trần Kỳ Chiêu nằm mơ.
Trong mơ cậu quay trở về lúc 27 tuổi.
Năm 27 tuổi ấy hẳn là được xem như giai đoạn quan trọng để phát triển sự nghiệp, ban đầu cậu còn đau khổ giãy giụa trong những món nợ ở quá khứ, lại có vài hạng mục được đẩy mạnh nhưng liên tiếp gặp trở ngại, nhưng ngoài ý muốn lại nhận được sự đầu tư từ nước ngoài, lần đầu tiên có sự chuyển biến tốt. Cậu bôn ba vất vả trong nhiều lĩnh vực kinh doanh, thấy hạng mục phát triển thuận lợi, cậu cũng vô cùng vui mừng nói tin tức này với Thẩm Vu Hoài.
Lúc đó Thẩm Vu Hoài đang ở trong trạng thái khép kín vì hạng mục cơ mật, mỗi lần cậu gửi tin nhắn đều phải chờ rất lâu mới nhận được câu trả lời. Khi đó cậu cũng không để chuyện này ở trong lòng, cho rằng Thẩm Vu Hoài lại giống như trước đây, cách vài ngày lại có thể nhận được tin nhắn của anh, nhưng cuối cùng lại không chờ được tin nhắn của anh, mà lại chờ được tin dữ ngoài ý muốn chấn động một thời về sự cố của phòng thí nghiệm và cái chết bất ngờ của con trai nhỏ nhà họ Thẩm.
Mà tin nhắn trò chuyện cuối cùng của cậu với Thẩm Vu Hoài lại là sự vui sướng chướng mắt của cậu.
Tựa như để chứng minh lời thì thầm ác độc của Lâm Sĩ Trung vậy, mệnh của cậu cứng nhưng những người có quan hệ với cậu đều không có kết cục tốt đẹp.
Trần Kỳ Chiêu tỉnh dậy sau giấc mơ, có một vài tia nắng lọt qua kẽ hở của tấm rèm cửa nặng nề.
Cậu ngồi ở trên giường lặng thinh vài phút, mới xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, gương mặt phản chiếu trong gương mang theo một chút mệt mỏi, Trần Kỳ Chiêu nhìn bản thân trong gương, dù cho có trở về vẻ ngoài tươi trẻ đến đâu cậu cũng không thể thật sự trở lại làm một đứa trẻ vô lo vô nghĩ được nữa.
Hiện giờ cách lúc cậu 27 tuổi còn lâu, cậu cũng chưa trở thành bạn tốt thường xuyên nói chuyện với Thẩm Vu Hoài.
Sau khi rửa mặt xong cậu mới chú ý tới điện thoại bị cậu ngó lơ trong phòng tắm tối hôm qua, theo thói quen cậu định mở điện thoại lên đọc thông báo, lại đột nhiên phát hiện mấy tin nhắn.
[Trương Nhã Chi thông qua ngân hàng xx chuyển vào thẻ tiết kiệm đuôi 1234 của bạn 100.000.000 tệ, số dư...]
[Thẻ tiết kiệm số đuôi 1234 của bạn nhận được 200.000.000 tệ thông qua chuyển khoản từ ngân hàng xx......]
[ Trần Thời Minh thông qua ngân hàng xx chuyển cho bạn......]
Liên tiếp ba khoản tiền, lại từ tài khoản khác nhau.
Hình như thông báo của ngân hàng bị chậm, thời gian chuyển đến cũng không lệch nhau lắm, đều là rạng sáng.
"......?"
Đầu óc của Trần Kỳ Chiêu tỉnh táo vài phần, giờ cũng không phải lúc phát tiền tiêu vặt hàng tháng, mà cậu nhớ không lầm cũng không nói với ai là không có tiền để tiêu, vậy nên tại sao ba người bọn họ lại gửi tiền cho cậu chứ? Sáng tinh mơ làm từ thiện à?
Cậu cũng không thèm để ý, lúc bấm mở wechat, nhìn thấy hơn 20 tin nhắn đều do Nhan Khải Lân gửi đến, nhất thời cũng không biết phải trả lời lại như thế nào.
[Tốc độ mạng ở nhà của Thẩm Vu Hoài thật sự quá kém rồi, em chỉ nói chuyện chút thôi mà cũng bị ngắt mất. ]
[Vốn dĩ em còn định nâng cấp gói mạng cho anh ấy, để anh ấy đổi mạng khác khoẻ hơn, nhưng sau đó anh ấy lại bảo lần sau lúc call video thì đổi sang nơi khác?? ]
[ Em nghi ngờ Thẩm Vu Hoài có ý kiến với em. ]
[Hello? Anh ơi, anh đâu rồi? Mạng của em tốt lắm, có thể nói chuyện với anh nè. ]
......
Trọn vẹn hơn 20 tin nhắn, đến Trần Kỳ Chiêu cũng không biếtmình lấy kiên nhẫn ở đâu để đọc xong nữa.
Sau khi đọc xong cậu mới trả lời lại: [ Anh ấy có ý kiến gì với em? ]
Tin nhắn vừa được gửi đi, Nhan Khải Lân lập tức trả lời tựa như trong vòng một giây.
- [ Đm, cuối cùng anh cũng trả lời em rồi! ]
Trần Kỳ Chiêu: [ Em dậy sớm thế? ]
Nhan Khải Lân thoải mái nói: [ Em đâu có ngủ đâu! ]
Cậu trả lời Trần Kỳ Chiêu: [ Cũng không biết phải nói như thế nào, em không biết hình dung cảm giác này kiểu gì nữa... Tối hôm qua vốn em đang nói tốc độ mạng chậm quá hay là để em nâng cấp gói mạng gì gì đó đi, sau đó anh ấy lại bảo lần sau lúc call video thì em nên đổi sang nơi khác? ]
[ Cũng không phải nói anh ấy có ý kiến với em, nói như thế nào nhỉ, cảm giác kiểu người như anh ấy sẽ không thích người có tính cách giống em ý. ]
Ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu dừng trên hai chữ "tính cách" này, cậu gõ chữ hỏi: [ Vậy thì anh ấy thích dạng người như thế nào? ]
[ Chắc là phải ngoan một chút đó, chính là kiểu con trai ngoan ngoãn á. Lần trước em nhìn thấy anh ấy có dẫn một thằng nhóc khoá dưới về nhà, tính cách của đàn em đó chính là như vậy đấy, Thẩm Vu Hoài cũng dễ nói chuyện hơn. ]
Nhan Khải Lân trả lời xong lại hỏi: [ Anh hỏi về anh ấy làm gì? Mà khoan đã, anh, anh mới vừa tỉnh ngủ hả? Sao bây giờ anh đi ngủ sớm vậy! ]
Ngoan một chút?
Trần Kỳ Chiêu thu lại tia ngạc nhiên loé lên trong mắt, đổi chủ đề như không có chuyện gì xảy ra: [ Anh hỏi em chuyện này, anh của em có gửi tiền cho em không? ]
-
Hôm nay Trần Thời Minh thức dậy hơi muộn, nhưng hiếm khi lại có một giấc ngủ ngon. Anh vừa mới ra khỏi phòng, đã nghe thấy tiếng mở cửa cách đó không xa, lại nhìn thấy Trần Kỳ Chiêu đi ra từ trong phòng, còn vừa đi vừa nhìn điện thoại.
Đây thật sự là một chuyện hiếm thấy, trước kia lúc Trần Kỳ Chiêu không đi học thường xuyên ngủ đến khi mặt trời lên cao, sau khi thi xong đại học lại càng thường xuyên đi ra ngoài lêu lổng với người ta, đi suốt đêm là chuyện bình thường.
Hôm nay hẳn là Trần Kỳ Chiêu không định ra ngoài, còn mặc bộ áo ngủ rộng thùng thình, dưới tay áo hơi sắn lên lộ ra băng vết thương chói mắt. Trần Thời Minh nhìn cậu, bất giác nghĩ đến Trần Kỳ Chiêu không tìm việc cãi nhau và bữa ăn bình yên tối qua, còn có hành động kì lạ khi nửa đêm bảo chú Trương đưa sữa bò cho anh.
Vô sự hiến ân cần, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Hiểu chuyện là chuyện tốt, chỉ là Trần Thời Minh không quen, nhưng không thể phủ nhận nhìn thấy quy luật làm việc và nghỉ ngơi làm người khác bớt lo của Trần Kỳ Chiêu thật sự thoải mái hơn trước kia.
"Chào buổi sáng." Trần Thời Minh chủ động chào hỏi.
Trần Thời Minh mặc tây trang giày da, sửa soạn gọn gàng, gương mặt toát lên dáng vẻ tinh anh.
Lúc này anh dừng lại không xa trước mặt Trần Kỳ Chiêu, hiển nhiên là đang đợi cậu đáp lời.
Trần Kỳ Chiêu đang bấm điện thoại nghe vậy lập tức ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt hơi kinh ngạc, khoé mắt liếc qua màn hình điện thoại.
Trong lịch sử trò chuyện Nhan Khải Lân liên tục gửi đến mấy tin nhắn, đề tài thảo luận của bọn họ vừa hay lại là Trần Thời Minh. Trần Kỳ Chiêu không có kinh nghiệm anh em tương thân tương ái, Trương Nhã Chi gửi tiền cho cậu còn có thể lý giải thành tiền tiêu vặt, còn việc Trần Thời Minh gửi tiền cho cậu thật sự quá đáng sợ rồi.
[ Cái gì? Anh trai anh gửi tiền cho anh á? ]
[ Anh ấy là Bồ Tát chuyển thế à? ]
[ Nếu mà anh của em cho em tiền, em lập tức nghi ngờ anh ấy làm việc đến ngu luôn rồi. ]
[ Gặp được một người anh trai cho mình tiền không dễ dàng đâu, trân trọng những gì mình có vào lúc này đi anh. ]
Trần Thời Minh nhìn thấy ánh mắt quái dị của Trần Kỳ Chiêu: "Ánh mắt của em nhìn thế là có ý gì đây?"
Trần Kỳ Chiêu ơ một tiếng, "Không, em là đang nghĩ anh là Tán Tài Đồng Tử hay là Bồ Tát chuyển thế."
Trần Thời Minh: "......"
Kỳ nghỉ sau kỳ thi tuyển sinh đại học dài, nhưng nó lại trôi qua nhanh chóng đối với Trần Kỳ Chiêu. Sau khi cậu hợp tác với điện tử Nhuệ Chấn, tiến triển rất nhanh, dù sao cũng là hạng mục "Tương lai và Kĩ thuật" rất tốt, lúc Trần Kỳ Chiêu gia nhập hạng mục, việc nghiên cứu phát minh đã kết thúc, cho nên vừa mới bắt đầu không bao lâu, cậu đã thấy được kết quả lợi nhuận ngắn hạn và tiềm năng phát triển không ngừng tương lai.
Điều này cũng là bình thường, cho cậu hưởng chút ngon ngọt, sau đó hấp dẫn cậu đầu tư càng nhiều tiền, mỹ danh rằng để làm lớn mạnh hơn, mở rộng thị trường.
Nhưng cũng bởi vì thế, cậu tìm được một ít dấu vết động tay động chân của Lâm Thị từ trên kịch bản của bộ phận marketing điện tử Nhuệ Chấn. Đời trước Trần Kỳ Chiêu nắm rõ bộ phận công ty con của Lâm Sĩ Trung trong lòng bàn tay, có một số việc nhìn như không chê vào đâu được, kỳ thật đã nói trắng ra hết rồi.
Trần Kỳ Chiêu "cam tâm tình nguyện" vào bẫy, quay đầu lại đưa manh mối cho trợ lý Từ, sau đó cũng chưa nói gì, nhưng cậu biết có lẽ tin tức này đã bị đưa đến trên bàn làm việc của Trần Thời Minh rồi.
Kì nghỉ hè ngắn ngủi năm 18 tuổi kết thúc, kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đã sớm đưa xuống.
Ngày nhập học, trời nắng chang chang, thời tiết vô cùng tốt.
Vào tháng 9, ở thành phố S vẫn còn rất nóng, sau khi làm xong các thủ tục người cũng đổ một chút mồ hôi.
Làm thủ tục nhập học xong rồi về ký túc xá để xếp hành lý, Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh đều đi làm, chỉ có Trương Nhã Chi là có thời gian đến đây. Trần Kỳ Chiêu xin vào ký túc xá một người một phòng, ra vào thuận tiện, cũng không có nhiều hành lý lắm nên đã dọn xong nhanh chóng rồi.
Trương Nhã Chi tham quan một vòng đại học S, nghĩ đến Trần Kỳ Chiêu đi học trọ ở trường sẽ ít khi về nhà, không khỏi lải nhải hai câu: "Thực tế ở đây cũng không xa nhà lắm, nếu ở không quen thì cứ về nhà ở đi."
Trần Kỳ Chiêu: "Con biết rồi."
Trương Nhã Chi cũng không ở lại quá lâu, vốn còn muốn ăn một bữa trưa với Trần Kỳ Chiêu, có điều bên phòng làm việc lại phát sinh chút việc nên bà lập tức phải quay về xử lý.
Sau khi Trần Kỳ Chiêu dọn dẹp đồ đạc xong đang định tùy tiện tìm một chỗ ăn trưa, lại nghe được một tiếng kỳ lạ từ cửa truyền vào.
Cậu đi ra cửa xem tình hình, vừa mở cửa đã nhìn thấy Thẩm Vu Hoài đứng ngay đối diện cửa phòng mình.
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Vu Hoài quay đầu lại.
Hôm nay anh không đeo kính, mặc một chiếc áo thu vận động màu xanh nhạt.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi." Thẩm Vu Hoài nói: "Buổi trưa tốt lành."
Trần Kỳ Chiêu nhìn anh, dừng lại nửa giây rồi nói: "Buổi trưa tốt lành."
-
Cùng lúc đó.
Trong văn phòng của điện tử Nhuệ Chấn, người phụ trách Vương vừa mới nói chuyện điện thoại xong, nhìn Tần Hành Phong đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nói thẳng: "Bên trên bảo chúng ta có thể ra tay rồi, trong khoảng thời gian này Trần Thị cũng bắt đầu thử nghiệm ở các ngành sản xuất khác, vừa hay hạng mục này có thể làm điểm nối đường ray. Gần đây mối quan hệ của cậu với Trần Kỳ Chiêu thế nào, tìm một cơ hội mời cậu ta đi uống rượu, để cậu ta nghĩ cách đi tìm bố cậu ta mở miệng."
Tần Hành Phong nghe vậy chần chờ nói: "Có phải quá liều lĩnh rồi không?"
"Sẽ không, quan hệ của cậu ta và Trần Thời Minh không tốt, hiện giờ có một cơ hội để cậu ta có thể thuận tiệm làm hạng mục, lại có thể kiếm nổi bật ở trước mặt bố cậu ta, sao cậu ta không đi được?"
Người phụ trách Vương cảm thấy Tần Hành Phong cái gì cũng tốt, nhưng có đôi lúc làm việc lại sợ này sợ kia: "Hiện giờ chỉ cần có thể kết nối với Trần Thị, muốn giở trò ở trong Trần Thị sẽ dễ dàng hơn nhiều, đừng quên chúng ta còn có người ở Trần Thị."
"Quả thật Trần Kiến Hồng và Trần Thời Minh rất khó đối phó, nhưng có đôi khi những người này quá kiêu ngạo, sẽ không để ít việc nhỏ ở trong lòng." Người phụ trách Vương đi qua đi vỗ bả vai của Tần Hành Phong, giọng điệu nhẹ nhàng: "Trần Kỳ Chiêu là một thằng ngu, lợi dụng cậu ta chính là nước cờ đầu của chúng ta, cậu cảm thấy đến khi hạng mục này đã có liên quan với Trần Thị, còn không phải Trần Kiến Hồng vui lòng ra tay lấp cái động không đáy này sao?"
Tần Hành Phong dường như đang suy nghĩ.
Người phụ trách Vương cũng hiểu biết đôi chút về Tần Hành Phong: "Tôi nghe nói gần đây cậu đang đầu tư hạng mục phía thành phố C, có đủ tài chính không?"
Tần Hành Phong nghe vậy hơi cúi đầu, quả thật Trần Kỳ Chiêu là một tên ngu xuẩn, nhưng cậu ta lại có một người anh trai thiên tài.
Trong khoảng thời gian này vì dỗ Trần Kỳ Chiêu, không ít lần anh ta qua lại với Trần Kỳ Chiêu, bởi vậy nghe được không ít tin tức ngầm từ trong miệng của cậu ta, ví dụ như hạng mục ở thành phố C kia. Hạng mục anh ta cũng đã từng nhờ người hỏi thăm, tuy rằng không có tin tức cụ thể truyền ra, nhưng là sau lưng đã có rất nhiều người đang ngo ngoe rục rịch.
Chỉ dựa vào tiết tấu của bên điện tử Nhuệ Chấn vẫn quá chậm, vẫn là tự mình phải nghĩ biện phá vơ vét ít tiền cho bản thân.
Nhưng dù sao thành phố C cũng là hạng mục do vài công ty lớn chuẩn bị đấu thầu, chỉ là giai đoạn đầu tư trước anh ta cũng đã đập vào đó không ít tiền.
"Đúng là tài chính có hơi eo hẹp, nhưng không phải vấn đề quá lớn." Tần Hành Phong nói.
Người phụ trách Vương cười cười nói: "Nếu cậu có thể xử lý chuyện của nhà họ Trần, sau này muốn đầu tư hạng mục còn sợ tài chính xảy ra vấn đề sao?"
Gần đây thật sự Tần Hành Phong không muốn có quá nhiều quan hệ với Trần Kỳ Chiêu, nhất là khi mỗi lần đối phương đi ra ngoài đều đi cùng với Nhan Khải Lân... "Chờ một chút nữa đi, ngày nào họ Nhan cũng theo bên cạnh cậu ta, lần nào cũng làm hỏng chuyện của tôi. Gần đây Trần Kỳ Chiêu còn bận khai giảng, để tôi tìm cuối tuần nào hẹn cậu ta ra ngoài nói chuyện."
"Ông yên tâm, để cậu ta nhả ra chỉ là việc nhỏ thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.