Chương 38: Tạ Hành Dã Tám Tuổi Giết Cha (1)
Thanh Biệt
01/10/2023
Dù sao tình cách Thánh Từ vốn hơi điên, nói ra những lời này cũng là không có gì kỳ lạ.
Chỉ là mặc dù bây giờ bà ta có thai, Vương Bình Chi vẫn đứng lên, tiện chân đạp một cước, ngữ khí khinh miệt: "Thứ ngươi sinh ra chỉ là huyết mạch của một tên dã nam nhân nào đó, chứ không phải dòng dõi của nhà họ Vương ta."
"Nghiệt chủng này phải chết." Vương Bình Chi vẫn không thay đổi sắc mặt, đứng trên cao nhìn xuống Thánh Từ đang nằm sấp trên mặt đất, nói: "Phải mau chóng xử lý Tạ Hành Dã, việc này không thể chậm trễ thêm nữa."
Biểu cảm của Đường Ninh vô cùng phức tạp: Đây là thứ kịch bản gì vậy.
Lúc này có một cung nữ vội vàng hấp tấp chạy đến đây, tiếng nói run rẩy báo cáo: "Thái hậu… Tiểu Cẩm Tử bị ngất rồi, nói là trên đường nhìn thấy quỷ! Hoàng Thượng cũng bị kinh sợ, đã triệu thái y tới xem xét."
Việc của nữ quỷ tới đây cũng hết.
Cô nhanh chóng xuống lầu sau đó gọi xe, ngồi trên xe mở điện thoại ra một lần nữa.
Trong trò chơi vừa lúc tới sáng sớm hôm sau.
Sắc mặt Tạ Hành Dã ấm ức, rầu rĩ không vui đang nằm trên giường rồng, không ngờ Vương Bình Chi lại đứng bên cạnh giường.
Nhưng giọng điệu của Vương Bình Chi lúc này lại dịu dàng, khách khí: "Bệ hạ đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Tạ Hành Dã cau mày, giữa lông mày có tới ba phần lệ khí: "Quỷ này đáng sợ thật, đã làm nhiễu loạn lòng người lâu như vậy! Ngay cả trẫm cũng không để vào mắt."
"Nếu như thế." Vương Bình Chi hời hợt nói: "Lão thần sẽ dẫn mấy vị thuật sĩ đến đây cho bệ hạ, để bọn họ xử lý mấy chuyện ma quỷ ở trong cung, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì nữa."
Tạ Hành Dã nghe vậy không kịp chờ đợi lập tức gật đầu, tràn đầy phấn khởi nói: "Trẫm muốn đích thân đến đó, để tận mắt chứng kiến cái gọi là lệ quỷ hồn phi phách tán."
"Được." Lời nói của đứa nhỏ dường như khiến ông lão buồn cười, ông ta nở một nụ cười rồi lập tức thu lại: "Vậy ba ngày sau, lão thần sẽ đưa bệ hạ đi cùng, cũng sẽ ổn hơn một chút."
Thánh Từ cũng đi theo bên cạnh, dịu dàng nói: "Việc này liên quan đến mặt mũi của Hoàng gia, đến lúc đó ai gia nhất định cũng sẽ đi cùng."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, bọn họ lập tức đứng dậy rời đi.
Hiện tại Đường Ninh cảm thấy rất có hứng thú với lão gian thần này, cho nên lập tức đi theo.
Quả nhiên, trên đường Đường Ninh tiễn ông ta ra khỏi cung, bọn họ nói chuyện mà không che giấu chút nào, hôm nay giọng điệu của Vương Bình Chi cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chôn vùi ý đồ giết người vào trong những lời nói bình thản: "Nguyên nhân cái chết của phụ thân Tạ Hành Dã là sau khi say rượu rơi xuống ao chết đuối, nhưng Huệ Xuân đã điều tra được, lúc ấy bên ngoài cái ao kia, rõ ràng có dấu chân của trẻ con."
"Là Tạ Hành Dã làm sao?" Thánh Từ cẩn thận đi theo phía sau, ngược lại rất kinh ngạc: "Tám tuổi giết cha, hắn có thể có năng lực như thế?"
"Có hay không cũng không cần căng thẳng." Vương Bình Chi nhìn về phía Thánh Từ: "Trong ba năm qua, có thể sống sót trong tay ngươi thì không thể dùng từ may mắn để giải thích. Đứa trẻ con này lòng lang dạ thú, qua một thời gian, chắc chắn sẽ thành tai hoạ."
Chỉ là mặc dù bây giờ bà ta có thai, Vương Bình Chi vẫn đứng lên, tiện chân đạp một cước, ngữ khí khinh miệt: "Thứ ngươi sinh ra chỉ là huyết mạch của một tên dã nam nhân nào đó, chứ không phải dòng dõi của nhà họ Vương ta."
"Nghiệt chủng này phải chết." Vương Bình Chi vẫn không thay đổi sắc mặt, đứng trên cao nhìn xuống Thánh Từ đang nằm sấp trên mặt đất, nói: "Phải mau chóng xử lý Tạ Hành Dã, việc này không thể chậm trễ thêm nữa."
Biểu cảm của Đường Ninh vô cùng phức tạp: Đây là thứ kịch bản gì vậy.
Lúc này có một cung nữ vội vàng hấp tấp chạy đến đây, tiếng nói run rẩy báo cáo: "Thái hậu… Tiểu Cẩm Tử bị ngất rồi, nói là trên đường nhìn thấy quỷ! Hoàng Thượng cũng bị kinh sợ, đã triệu thái y tới xem xét."
Việc của nữ quỷ tới đây cũng hết.
Cô nhanh chóng xuống lầu sau đó gọi xe, ngồi trên xe mở điện thoại ra một lần nữa.
Trong trò chơi vừa lúc tới sáng sớm hôm sau.
Sắc mặt Tạ Hành Dã ấm ức, rầu rĩ không vui đang nằm trên giường rồng, không ngờ Vương Bình Chi lại đứng bên cạnh giường.
Nhưng giọng điệu của Vương Bình Chi lúc này lại dịu dàng, khách khí: "Bệ hạ đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Tạ Hành Dã cau mày, giữa lông mày có tới ba phần lệ khí: "Quỷ này đáng sợ thật, đã làm nhiễu loạn lòng người lâu như vậy! Ngay cả trẫm cũng không để vào mắt."
"Nếu như thế." Vương Bình Chi hời hợt nói: "Lão thần sẽ dẫn mấy vị thuật sĩ đến đây cho bệ hạ, để bọn họ xử lý mấy chuyện ma quỷ ở trong cung, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì nữa."
Tạ Hành Dã nghe vậy không kịp chờ đợi lập tức gật đầu, tràn đầy phấn khởi nói: "Trẫm muốn đích thân đến đó, để tận mắt chứng kiến cái gọi là lệ quỷ hồn phi phách tán."
"Được." Lời nói của đứa nhỏ dường như khiến ông lão buồn cười, ông ta nở một nụ cười rồi lập tức thu lại: "Vậy ba ngày sau, lão thần sẽ đưa bệ hạ đi cùng, cũng sẽ ổn hơn một chút."
Thánh Từ cũng đi theo bên cạnh, dịu dàng nói: "Việc này liên quan đến mặt mũi của Hoàng gia, đến lúc đó ai gia nhất định cũng sẽ đi cùng."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, bọn họ lập tức đứng dậy rời đi.
Hiện tại Đường Ninh cảm thấy rất có hứng thú với lão gian thần này, cho nên lập tức đi theo.
Quả nhiên, trên đường Đường Ninh tiễn ông ta ra khỏi cung, bọn họ nói chuyện mà không che giấu chút nào, hôm nay giọng điệu của Vương Bình Chi cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chôn vùi ý đồ giết người vào trong những lời nói bình thản: "Nguyên nhân cái chết của phụ thân Tạ Hành Dã là sau khi say rượu rơi xuống ao chết đuối, nhưng Huệ Xuân đã điều tra được, lúc ấy bên ngoài cái ao kia, rõ ràng có dấu chân của trẻ con."
"Là Tạ Hành Dã làm sao?" Thánh Từ cẩn thận đi theo phía sau, ngược lại rất kinh ngạc: "Tám tuổi giết cha, hắn có thể có năng lực như thế?"
"Có hay không cũng không cần căng thẳng." Vương Bình Chi nhìn về phía Thánh Từ: "Trong ba năm qua, có thể sống sót trong tay ngươi thì không thể dùng từ may mắn để giải thích. Đứa trẻ con này lòng lang dạ thú, qua một thời gian, chắc chắn sẽ thành tai hoạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.