Chương 18: Thao Tác Miễn Phí 1/3 Lần (1)
Thanh Biệt
30/09/2023
Trong Từ Ninh cung có để một cái lồng sắt dài rộng chừng mười mét, trong lòng rõ ràng là một con hổ có hoa văn trắng.
Và Tạ Hành Dã.
Hắn đang chật vật bò từ dưới đất lên, giờ phút này, toàn thân hắn đẫm máu, lưng dựa vào khung lồng sắt, hai tay nắm chặt cục đá trên đất, ánh mắt sắt lẹm như đao, nhìn chằm chằm vào con hổ kia.
Con hổ còn chưa trưởng thành nhưng để giết được Tạ Hành Dã thì còn dư sức lắm.
Chỉ là nó không dám hành động thiếu suy nghĩ, không ngừng thở phì phò bực bội quay tới quay lui, im lặng giằng co cùng Tạ Hành Dã.
“Hay thật đó.” Thánh Từ hoàng thái hậu cực kỳ vui vẻ, thậm chí còn rút một cái trâm cài trên đầu ném đi, khẽ cười bảo: “Thế này cũng coi như ai gia được xem một màn long hổ tranh đấu rồi.”
Cung nữ thái giám bên cạnh hoặc là mang vẻ e sợ, hoặc là cùng cười theo, cũng có người ồn ào nịnh bợ vuốt đuôi theo bà ta.
Lửa giận của Đường Ninh dâng lên hừng hực.
Giờ phút này, con hổ còn non kia đột nhiên dồn lực nơi chân sau để nhảy tới, không kịp nghĩ nhiều, trong vô thức, Đường Ninh đã chọn vào chữ [Động tác].
Chỉ thị hiện ra: [Thao tác miễn phí 1/3 lần]
Chỉ có dư ra một cơ hội, nhưng không dùng thì không được.
Thật ra Đường Ninh cũng có thể điều khiển, ví dụ như mở chiếc lồng ra, dùng kiếm của thị vệ dọa con hổ các kiểu.
Nhưng trước mắt bao nhiêu người thế này thì có vẻ hơi quỷ dị, hơn nữa căn bản là không kịp thời gian.
Nhiều lắm là qua nửa giây nữa, con hổ kia sẽ bổ nhào vào người Tạ Hành Dã.
Tạ Hành Dã ngẩng đầu lên, thần kỳ là trong mắt hắn chẳng có chút vẻ sợ hãi nào, đôi mắt màu đen giống như ánh trăng dưới hồ, chẳng rung động chút nào, trong hồ lại còn ẩn chứa núi lửa sôi trào.
Không biết vì sao mà Đường Ninh lại cảm thấy không đành lòng nhìn hắn.
Cô suy nghĩ một hồi, đưa ngón tay thon dài ra gấp gáp chạm vào màn hình, cuối cùng viết lên: “Chiếc lồng mở ra, con hổ lập tức bị đá ra khỏi lồng.”
Cô cố ý không viết chủ ngữ.
Nhấn xác định một cái, cảnh tượng đã lập tức thay đổi.
Chuyện dường như chỉ diễn ra trong phút chốc, xích sắt đang khóa kia bỗng nhiên đứt gãy toàn bộ, cánh cửa sát to lớn phát ra tiếng ken két ken két không rõ, tíc tắc sau cánh cửa đã mở rộng ra.
Mà Tạ Hành Dã vốn đang gắng sức tập trung sức lực, nhắm ngay mắt con hổ chuẩn bị vọt lên đánh cược một phen, lại đột nhiên cảm nhận được một luồng gió nhẹ quen thuộc lướt qua hai gò má, cả người đã không khống chế được mà nhũn ra.
Nếu như gió cũng có hương vị, Tạ Hành Dã bỗng nhiên có một suy nghĩ không đúng lúc, đó chính là như thế này.
Ấm áp thoải mái dễ chịu, tựa như được ngủ say sưa trong tiếng vang tí tách của ánh lửa lò sưởi vào mùa đông,
Mãi đến khi con hổ đã nhoài hơn nửa người ra khỏi chiếc lòng, phát ra tiếng gào thét hưng phấn sắc nhọn thì người ở chỗ này mới chợt kịp phản ứng lại đang có chuyện gì xảy ra ở đây.
Và Tạ Hành Dã.
Hắn đang chật vật bò từ dưới đất lên, giờ phút này, toàn thân hắn đẫm máu, lưng dựa vào khung lồng sắt, hai tay nắm chặt cục đá trên đất, ánh mắt sắt lẹm như đao, nhìn chằm chằm vào con hổ kia.
Con hổ còn chưa trưởng thành nhưng để giết được Tạ Hành Dã thì còn dư sức lắm.
Chỉ là nó không dám hành động thiếu suy nghĩ, không ngừng thở phì phò bực bội quay tới quay lui, im lặng giằng co cùng Tạ Hành Dã.
“Hay thật đó.” Thánh Từ hoàng thái hậu cực kỳ vui vẻ, thậm chí còn rút một cái trâm cài trên đầu ném đi, khẽ cười bảo: “Thế này cũng coi như ai gia được xem một màn long hổ tranh đấu rồi.”
Cung nữ thái giám bên cạnh hoặc là mang vẻ e sợ, hoặc là cùng cười theo, cũng có người ồn ào nịnh bợ vuốt đuôi theo bà ta.
Lửa giận của Đường Ninh dâng lên hừng hực.
Giờ phút này, con hổ còn non kia đột nhiên dồn lực nơi chân sau để nhảy tới, không kịp nghĩ nhiều, trong vô thức, Đường Ninh đã chọn vào chữ [Động tác].
Chỉ thị hiện ra: [Thao tác miễn phí 1/3 lần]
Chỉ có dư ra một cơ hội, nhưng không dùng thì không được.
Thật ra Đường Ninh cũng có thể điều khiển, ví dụ như mở chiếc lồng ra, dùng kiếm của thị vệ dọa con hổ các kiểu.
Nhưng trước mắt bao nhiêu người thế này thì có vẻ hơi quỷ dị, hơn nữa căn bản là không kịp thời gian.
Nhiều lắm là qua nửa giây nữa, con hổ kia sẽ bổ nhào vào người Tạ Hành Dã.
Tạ Hành Dã ngẩng đầu lên, thần kỳ là trong mắt hắn chẳng có chút vẻ sợ hãi nào, đôi mắt màu đen giống như ánh trăng dưới hồ, chẳng rung động chút nào, trong hồ lại còn ẩn chứa núi lửa sôi trào.
Không biết vì sao mà Đường Ninh lại cảm thấy không đành lòng nhìn hắn.
Cô suy nghĩ một hồi, đưa ngón tay thon dài ra gấp gáp chạm vào màn hình, cuối cùng viết lên: “Chiếc lồng mở ra, con hổ lập tức bị đá ra khỏi lồng.”
Cô cố ý không viết chủ ngữ.
Nhấn xác định một cái, cảnh tượng đã lập tức thay đổi.
Chuyện dường như chỉ diễn ra trong phút chốc, xích sắt đang khóa kia bỗng nhiên đứt gãy toàn bộ, cánh cửa sát to lớn phát ra tiếng ken két ken két không rõ, tíc tắc sau cánh cửa đã mở rộng ra.
Mà Tạ Hành Dã vốn đang gắng sức tập trung sức lực, nhắm ngay mắt con hổ chuẩn bị vọt lên đánh cược một phen, lại đột nhiên cảm nhận được một luồng gió nhẹ quen thuộc lướt qua hai gò má, cả người đã không khống chế được mà nhũn ra.
Nếu như gió cũng có hương vị, Tạ Hành Dã bỗng nhiên có một suy nghĩ không đúng lúc, đó chính là như thế này.
Ấm áp thoải mái dễ chịu, tựa như được ngủ say sưa trong tiếng vang tí tách của ánh lửa lò sưởi vào mùa đông,
Mãi đến khi con hổ đã nhoài hơn nửa người ra khỏi chiếc lòng, phát ra tiếng gào thét hưng phấn sắc nhọn thì người ở chỗ này mới chợt kịp phản ứng lại đang có chuyện gì xảy ra ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.