Chương 33: Tiết Mục Đọc Truyện Ru Bé Ngủ (2)
Thanh Biệt
01/10/2023
Không giống với gương mặt thê lương dọa người, giọng nói của nữ quỷ dịu dàng ôn hòa, giống như cảm giác mà cô luôn mang lại cho Tạ Hành Dã.
Giống như một làn gió ấm áp.
Cô kể rất chậm, Tạ Hành Dã sửng sốt một lúc nhưng lại nghe không bỏ sót nội dung gì, sau khi gạt bỏ cảm xúc bị giọng nói của Đường Ninh làm phân tâm, hắn lập tức bị thu hút bởi nội dung mà cô đang đọc.
Đường Ninh dường như đang kể một câu chuyện, dùng ngôn ngữ thiên về ngôn ngữ viết còn mang theo giọng điệu kỳ lạ, cũng không phải văn ngôn cổ điển, mà là phiên bản ngôn ngữ khác.
Nhưng nó rất thú vị.
Mỗi khi Đường Ninh đọc được một câu mà cô cho là sâu sắc, cô sẽ cố ý dừng lại, nghiêm túc gõ chữ để giao tiếp với hắn: Ngươi có hiểu ý tác giả không?
Không sai, Đường Ninh phát hiện cô không cách nào thông qua nói chuyện bình thường, một khi lời cô nói xa rời khỏi nội dung sách, Tạ Hành Dã sẽ không nghe được gì hết.
Hiểu rồi, những quyển sách này là do cô nạp tiền mua, cho nên có thể nói cho Tạ Hành Dã.
Bằng không bình thường vẫn chỉ có thể đánh máy giao tiếp.
“Ông ấy cho rằng nỗi đau của con người là vô tận. Chừng nào cuộc đời còn diễn ra, chắc chắn chúng ta vẫn sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn đau đớn không thể tránh khỏi, giống như số mệnh vậy.”
Những lời này làm cho Đường Ninh không hiểu sao có chút thương tâm.
Cô dừng lại để đánh chữ hỏi Tạ Hành Dã: "Mọi người đều trải qua nỗi đau khác nhau, ngươi biết không."
Trạng thái hiện tại của Tạ Hành Dã rất thả lỏng, thân trên dựa vào đệm, hai chân tùy ý co lên, ánh mắt cụp xuống, giống như có chút xúc động.
Tuy rằng không trả lời câu hỏi của mình, thế nhưng Đường Ninh cũng có chút khích lệ.
Từ khi đi làm đến nay không rảnh để nghiêm túc đọc sách, cả ngày hôm nay Đường Ninh vừa uống nước vừa đọc xong kiệt tác tuyệt vời này cho Tạ Hành Dã nghe.
Đọc xong trang cuối cùng, cô gạch bỏ dòng chữ nổi trên màn hình với cảm giác mất mát, ngẩn người vài giây.
Mà trong trò chơi thì trải qua cả đêm, Tạ Hành Dã nghe cô kể chuyện hết một đêm, lại không thấy mệt mỏi, chỉ trầm mặc ngồi trên giường.
Mãi cho đến khi thái giám gọi hắn dậy sớm, hắn mới xuống giường mà không nói một lời, rời khỏi phòng ngủ để đối mặt với công việc cả ngày dài.
Đường Ninh cho rằng chiến lược của mình chắc là đã thành công.
Cô cũng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vẫn không muốn offline nên mở giao diện cửa hàng ra, liếc nhìn sách bên trong.
Ối! Thật đúng là không ít, hầu như sách gì cũng có thể tìm được.
Thậm chí Đường Ninh còn lướt được tiểu thuyết ngôn tình có tên thật là: Cả đế quốc sẽ hối hận không kịp sau khi ta đi.
......
Cũng không biết game này có trả phí bản quyền cho người ta hay không.
Chủ nhật trôi qua với một ngày đọc sách của cô.
Lúc logout muốn đi ngủ, thấy mấy trăm cuộc gọi nhỡ, Đường Ninh lúc này mới vỗ đầu: Trời đất ơi quên mất.
Lý Tiểu Tiểu mất một tuần để thuyết phục được cô, mời cô tối chủ nhật ra ngoài ăn tối với đối tượng xem mắt.
....
Vậy coi như kết thúc luôn rồi.
Giống như một làn gió ấm áp.
Cô kể rất chậm, Tạ Hành Dã sửng sốt một lúc nhưng lại nghe không bỏ sót nội dung gì, sau khi gạt bỏ cảm xúc bị giọng nói của Đường Ninh làm phân tâm, hắn lập tức bị thu hút bởi nội dung mà cô đang đọc.
Đường Ninh dường như đang kể một câu chuyện, dùng ngôn ngữ thiên về ngôn ngữ viết còn mang theo giọng điệu kỳ lạ, cũng không phải văn ngôn cổ điển, mà là phiên bản ngôn ngữ khác.
Nhưng nó rất thú vị.
Mỗi khi Đường Ninh đọc được một câu mà cô cho là sâu sắc, cô sẽ cố ý dừng lại, nghiêm túc gõ chữ để giao tiếp với hắn: Ngươi có hiểu ý tác giả không?
Không sai, Đường Ninh phát hiện cô không cách nào thông qua nói chuyện bình thường, một khi lời cô nói xa rời khỏi nội dung sách, Tạ Hành Dã sẽ không nghe được gì hết.
Hiểu rồi, những quyển sách này là do cô nạp tiền mua, cho nên có thể nói cho Tạ Hành Dã.
Bằng không bình thường vẫn chỉ có thể đánh máy giao tiếp.
“Ông ấy cho rằng nỗi đau của con người là vô tận. Chừng nào cuộc đời còn diễn ra, chắc chắn chúng ta vẫn sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn đau đớn không thể tránh khỏi, giống như số mệnh vậy.”
Những lời này làm cho Đường Ninh không hiểu sao có chút thương tâm.
Cô dừng lại để đánh chữ hỏi Tạ Hành Dã: "Mọi người đều trải qua nỗi đau khác nhau, ngươi biết không."
Trạng thái hiện tại của Tạ Hành Dã rất thả lỏng, thân trên dựa vào đệm, hai chân tùy ý co lên, ánh mắt cụp xuống, giống như có chút xúc động.
Tuy rằng không trả lời câu hỏi của mình, thế nhưng Đường Ninh cũng có chút khích lệ.
Từ khi đi làm đến nay không rảnh để nghiêm túc đọc sách, cả ngày hôm nay Đường Ninh vừa uống nước vừa đọc xong kiệt tác tuyệt vời này cho Tạ Hành Dã nghe.
Đọc xong trang cuối cùng, cô gạch bỏ dòng chữ nổi trên màn hình với cảm giác mất mát, ngẩn người vài giây.
Mà trong trò chơi thì trải qua cả đêm, Tạ Hành Dã nghe cô kể chuyện hết một đêm, lại không thấy mệt mỏi, chỉ trầm mặc ngồi trên giường.
Mãi cho đến khi thái giám gọi hắn dậy sớm, hắn mới xuống giường mà không nói một lời, rời khỏi phòng ngủ để đối mặt với công việc cả ngày dài.
Đường Ninh cho rằng chiến lược của mình chắc là đã thành công.
Cô cũng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vẫn không muốn offline nên mở giao diện cửa hàng ra, liếc nhìn sách bên trong.
Ối! Thật đúng là không ít, hầu như sách gì cũng có thể tìm được.
Thậm chí Đường Ninh còn lướt được tiểu thuyết ngôn tình có tên thật là: Cả đế quốc sẽ hối hận không kịp sau khi ta đi.
......
Cũng không biết game này có trả phí bản quyền cho người ta hay không.
Chủ nhật trôi qua với một ngày đọc sách của cô.
Lúc logout muốn đi ngủ, thấy mấy trăm cuộc gọi nhỡ, Đường Ninh lúc này mới vỗ đầu: Trời đất ơi quên mất.
Lý Tiểu Tiểu mất một tuần để thuyết phục được cô, mời cô tối chủ nhật ra ngoài ăn tối với đối tượng xem mắt.
....
Vậy coi như kết thúc luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.