Chương 239
Thập Nguyệt Sơ
25/12/2016
Ngụy Kỳ nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Thực sự thuộc hạ không nghĩ ra.”
Hắn cảm thấy đầu óc của Tiêu Yên cùng vương gia không thể dùng tư duy của người bình thường mà suy đoán, đều quá điên cuồng.
Lúc này, vương gia đã phong tỏa toàn bộ con đường nàng có thể đi, trên cơ bản chỉ cần Tiêu Yên ra ngoài là đâm đầu vào chỗ chết.
Chẳng qua không biết nàng có thể tìm đường sống trong cõi chết hay không, hơn nữa còn có thể tạo ra ‘kì tích’.
Ngụy Kỳ xấu tâm nghĩ, nếu Tiêu Yên có thể thuận lợi vào cung thì thật tốt, đến lúc đó xem vương gia làm gì, có phải thực sự sẽ thú thê không.
“Bản vương cũng không nghĩ ra, nhưng càng nghĩ không ra, càng khiến người ta mong đợi, như thế trò chơi mới càng thêm thú vị.”
Không biết đáp án, so với biết trước kết quả càng khiến người ta mong đợi.
Phượng Húc không làm thì thôi, đã làm là không đổi, tính hắn phóng khoáng tiêu sái, không thích bị trói buộc, khó khăn lắm hôm nay mới gặp được đối thủ khiến hắn hứng thú. Nhưng lại là nữ nhân, điều này làm Phượng Húc buồn bực không thôi.
Ngụy Kỳ cũng không biết nghĩ gì, dám mở miệng hỏi:
“Vương gia, nếu như…nếu như qua giờ Dậu, Tiêu cô nương vẫn chưa vào cung, hoặc là bị ngài bắt được, chẳng lẽ ngài thật sự giết cô ấy.”
Cô nương xuất sắc như vậy, ngàn dặm cũng khó có một, còn mạnh mẽ hơn cả nam nhân, giết thì thật đáng tiếc.
“Nữ nhân như vậy chính là hồ ly tinh gian trá giảo hoạt độc ác, giữ lại sớm muộn gì cũng là mầm họa, sao nào… chẳng lẽ ngươi luyến tiếc?”
Phượng Húc rét lạnh nhìn Ngụy Kỳ, khiến hắn cảm thấy bản thân giống như bị mãnh thú cắn cổ.
Vội vàng phủ nhận: “Không không, thuộc hạ không có ý đó, chẳng qua thuộc hạ cảm thấy Tiêu cô nương… thật có bản lĩnh, giết… thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc…” Phượng Húc sửng sốt, đáng tiếc? Ngụy Kỳ cảm thấy tiếc khi giết nàng?
Thật ra Phượng Húc không có ấn tượng tốt về Tiêu Yên, mặc dù xinh đẹp lại còn đùa giỡn tâm kế, nhưng lại không phải nữ nhân khiến người ta yêu thích.
Không có nam nhân nào không thích nữ nhân xinh đẹp, hơn nữa, lại càng không có nam nhân nào thích nữ nhân quá mức thông minh khôn khéo.
Lúc đó nàng tỉnh lại, lần đầu tiên gặp mặt ôm chăn hắn nói một tràng, khi đó nàng đúng là một người làm cho người ta không cười không được.
Hắn cảm thấy đầu óc của Tiêu Yên cùng vương gia không thể dùng tư duy của người bình thường mà suy đoán, đều quá điên cuồng.
Lúc này, vương gia đã phong tỏa toàn bộ con đường nàng có thể đi, trên cơ bản chỉ cần Tiêu Yên ra ngoài là đâm đầu vào chỗ chết.
Chẳng qua không biết nàng có thể tìm đường sống trong cõi chết hay không, hơn nữa còn có thể tạo ra ‘kì tích’.
Ngụy Kỳ xấu tâm nghĩ, nếu Tiêu Yên có thể thuận lợi vào cung thì thật tốt, đến lúc đó xem vương gia làm gì, có phải thực sự sẽ thú thê không.
“Bản vương cũng không nghĩ ra, nhưng càng nghĩ không ra, càng khiến người ta mong đợi, như thế trò chơi mới càng thêm thú vị.”
Không biết đáp án, so với biết trước kết quả càng khiến người ta mong đợi.
Phượng Húc không làm thì thôi, đã làm là không đổi, tính hắn phóng khoáng tiêu sái, không thích bị trói buộc, khó khăn lắm hôm nay mới gặp được đối thủ khiến hắn hứng thú. Nhưng lại là nữ nhân, điều này làm Phượng Húc buồn bực không thôi.
Ngụy Kỳ cũng không biết nghĩ gì, dám mở miệng hỏi:
“Vương gia, nếu như…nếu như qua giờ Dậu, Tiêu cô nương vẫn chưa vào cung, hoặc là bị ngài bắt được, chẳng lẽ ngài thật sự giết cô ấy.”
Cô nương xuất sắc như vậy, ngàn dặm cũng khó có một, còn mạnh mẽ hơn cả nam nhân, giết thì thật đáng tiếc.
“Nữ nhân như vậy chính là hồ ly tinh gian trá giảo hoạt độc ác, giữ lại sớm muộn gì cũng là mầm họa, sao nào… chẳng lẽ ngươi luyến tiếc?”
Phượng Húc rét lạnh nhìn Ngụy Kỳ, khiến hắn cảm thấy bản thân giống như bị mãnh thú cắn cổ.
Vội vàng phủ nhận: “Không không, thuộc hạ không có ý đó, chẳng qua thuộc hạ cảm thấy Tiêu cô nương… thật có bản lĩnh, giết… thật đáng tiếc.”
“Đáng tiếc…” Phượng Húc sửng sốt, đáng tiếc? Ngụy Kỳ cảm thấy tiếc khi giết nàng?
Thật ra Phượng Húc không có ấn tượng tốt về Tiêu Yên, mặc dù xinh đẹp lại còn đùa giỡn tâm kế, nhưng lại không phải nữ nhân khiến người ta yêu thích.
Không có nam nhân nào không thích nữ nhân xinh đẹp, hơn nữa, lại càng không có nam nhân nào thích nữ nhân quá mức thông minh khôn khéo.
Lúc đó nàng tỉnh lại, lần đầu tiên gặp mặt ôm chăn hắn nói một tràng, khi đó nàng đúng là một người làm cho người ta không cười không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.