Chương 309: đau đến không muốn sống. 1
Thập Nguyệt Sơ
26/05/2017
Lúc mặt sẹo đau đến mức ngất đi, một giọng nói ngọt ngào êm dịu vang lên, âm thanh thanh thúy phối hợp với tiếng bước chân, thật đáng yêu, thật vui vẻ.
Đương nhiên, nếu lời của nàng cũng nhẹ nhàng như tiếng nói kia, vậy thì càng tuyệt diệu.
Mặc dù đầu óc mặt sẹo ngu si tứ chi phát triển chăng nữa, nhưng chuyện đã đến nước này, cho dù đầu hắn chứa nước cũng nên biết là ai động tay chân.
Giọt mồ hôi to đùng trên trán rơi vào kẽ mắt, tầm nhìn mơ hồ, chỉ thấy bong dáng thiếu nữ khụy gối trước mắt.
Không… phải nói là tù nhân của hắn, cái người mà hắn thèm muốn bấy lâu.
Lại một cơn đau thấu tim, mặt sẹo như con cá mắc cạn, không ngừng run rẩy há miệng thở gấp, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Con tin, thiếu nữ Tiêu Yên ngây thơ nâng mặt, dáng vẻ như đến ngày tận thế, thương cảm nhìn mặt sẹo đang run lẩy bẩy, tốt bụng nói.
“Chậc chậc…thật đáng thương, đau lắm nhỉ, chắc sắp không chịu nổi rồi, có muốn ta thọc giúp một đao không?
Hay là quăng cho ngươi cái chủy thủ, để ngươi tự thân tự sát, ài… nhìn dáng vẻ ngươi lúc này, hình như chẳng có sức cầm dao đâu.”
Tiêu Yên vừa nói vừa nâng chân giẫm lên mặt hắn, giống như thử xem hắn có sức lấy dao hay không, cho nên đè chân có chút mạnh…
Đau đớn trên người mặt sẹo tạm rút bớt, hắn dùng hết sức chửi được một câu: “Ngươi… tiện nhân, ngươi muốn làm gì…”
Hắn đau, đau sắp không chịu nổi, nếu lúc này có một thanh đao ở trước mặt, hắn nhất định tự sát.
Mẹ kiếp, tiện nhân này, nếu lão tử khỏe lại, nhất định tìm một đám khất cái đến x ngươi, tiền dâm hậu sát… $#%#$^#%$
Mặt sẹo đang chửi thầm trong lòng, đột nhiên trên cổ mát lạnh, cây chủy thủ sáng loáng đang kề trên đó.
Lưỡi dao nhẹ quét qua như sợi tóc quệt trên má, miệng vết thương rất nông, máu từ vết thương úa ra.
Thậm chí, mặt sẹo có thể nghe thấy tiếng lưỡi dao xẹt qua làn da, xoẹt xoẹt xoẹt… một dao lại một dao.
Đau đớn trên người quá mức cường, cho nên hắn không cảm giác được cơn đau nhỏ nhoi trên cổ, nhưng mà…
Cho dù là bất kì ai, bị người khác vạch dao trên cổ, sao có thể ngồi im hợp tác, nhất là đối phương còn ra vẻ mười phần có lí lẽ như thể đang nghiên cứu cơ thể sống.
Đương nhiên, nếu lời của nàng cũng nhẹ nhàng như tiếng nói kia, vậy thì càng tuyệt diệu.
Mặc dù đầu óc mặt sẹo ngu si tứ chi phát triển chăng nữa, nhưng chuyện đã đến nước này, cho dù đầu hắn chứa nước cũng nên biết là ai động tay chân.
Giọt mồ hôi to đùng trên trán rơi vào kẽ mắt, tầm nhìn mơ hồ, chỉ thấy bong dáng thiếu nữ khụy gối trước mắt.
Không… phải nói là tù nhân của hắn, cái người mà hắn thèm muốn bấy lâu.
Lại một cơn đau thấu tim, mặt sẹo như con cá mắc cạn, không ngừng run rẩy há miệng thở gấp, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Con tin, thiếu nữ Tiêu Yên ngây thơ nâng mặt, dáng vẻ như đến ngày tận thế, thương cảm nhìn mặt sẹo đang run lẩy bẩy, tốt bụng nói.
“Chậc chậc…thật đáng thương, đau lắm nhỉ, chắc sắp không chịu nổi rồi, có muốn ta thọc giúp một đao không?
Hay là quăng cho ngươi cái chủy thủ, để ngươi tự thân tự sát, ài… nhìn dáng vẻ ngươi lúc này, hình như chẳng có sức cầm dao đâu.”
Tiêu Yên vừa nói vừa nâng chân giẫm lên mặt hắn, giống như thử xem hắn có sức lấy dao hay không, cho nên đè chân có chút mạnh…
Đau đớn trên người mặt sẹo tạm rút bớt, hắn dùng hết sức chửi được một câu: “Ngươi… tiện nhân, ngươi muốn làm gì…”
Hắn đau, đau sắp không chịu nổi, nếu lúc này có một thanh đao ở trước mặt, hắn nhất định tự sát.
Mẹ kiếp, tiện nhân này, nếu lão tử khỏe lại, nhất định tìm một đám khất cái đến x ngươi, tiền dâm hậu sát… $#%#$^#%$
Mặt sẹo đang chửi thầm trong lòng, đột nhiên trên cổ mát lạnh, cây chủy thủ sáng loáng đang kề trên đó.
Lưỡi dao nhẹ quét qua như sợi tóc quệt trên má, miệng vết thương rất nông, máu từ vết thương úa ra.
Thậm chí, mặt sẹo có thể nghe thấy tiếng lưỡi dao xẹt qua làn da, xoẹt xoẹt xoẹt… một dao lại một dao.
Đau đớn trên người quá mức cường, cho nên hắn không cảm giác được cơn đau nhỏ nhoi trên cổ, nhưng mà…
Cho dù là bất kì ai, bị người khác vạch dao trên cổ, sao có thể ngồi im hợp tác, nhất là đối phương còn ra vẻ mười phần có lí lẽ như thể đang nghiên cứu cơ thể sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.