Chương 65: Đầu thuyền đón gió.
Thập Nguyệt Sơ
13/12/2016
Mạc Đình Ca chăm chú nhìn Tiêu Yên, không biết có phải do hắn tưởng tượng hay không, nhưng hôm nay Tiêu Yên quả thực xinh đẹp hơn rất nhiều so với ngày thường.
Bộ váy ngắn màu xanh ngọc, bên hông là một dải lụa cùng màu, lộ ra vòng eo thon thả không bì kịp.
Uyển chuyển bước đi, không gió mà phiêu dật, mang theo tất cả phong tình.
Dáng người thướt tha, kiều diễm, giống như sương sớm đọng trên hoa sen, vừa thanh khiết lại mang theo vẻ quyến rũ.
Đầu vấn cao buông xuống vài sợi tóc mai, thêm vài cây trâm hoa nhỏ cùng hai cây trâm phỉ thúy. Tóc đen nhánh, môi đỏ mọng, càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Lúc lên thuyền, Tiêu Yên nhấc làn váy, cúi đầu cẩn thận nhìn dưới chân, vô ý để lộ ra chiếc cổ trắng nõn và những đường cong duyên dáng, Mã Đình Ca đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, vội vàng quay đầu.
Sau khi lên thuyền, Tiêu Yên quan sát một vòng, bố trí bên trong thuyền hoa vô cùng lịch sự tao nhã, rất phù hợp với phong cách của Mạc Đình Ca.
Trên bàn là lư hương hình thú thượng cổ đang đốt đàn hương, thơm ngào ngạt, thoáng ngửi qua thì hoàn hảo nhưng nếu hít quá lâu sẽ đau đầu chóng mặt, trong lòng khó chịu.
Vì vậy nên cứ được một lát, Tiêu Yên phải mạo hiểm cầm dù che mưa chạy đến mũi thuyền hít thở một chút không khí và gió mát.
Tiêu Yên rất bội phục vài vị đang ngồi trong khoang thuyền, tại sao họ có thể chịu được như vậy, hơn nữa, còn có thể ngươi tới ta đi, gặp chiêu phá chiêu, câu dẫn phản câu dẫn, hừng hực lửa nóng.
Mắt thấy Mạc Đình Ca vẫn họa thủy câu dẫn lòng người, Tiêu Yên sinh lòng cảnh giác, mượn đại một cái cớ rồi cầm ô đi đến mũi thuyền.
Xa xa chừng hai, ba chục thước, một chiếc thuyền hoa từ từ lái tới, còn lớn hơn cả chiếc thuyền của Mạc Đình Ca, cực tinh xảo, cực xa hoa, có điểm còn không giống thuyền mà giống như một mô hình vậy.
Tiêu Yên khinh bỉ nghĩ, trời mưa như vậy ngoại trừ tên Mạc Đình Ca ngốc kia còn có người không chịu an phận nằm nhà mà ngây ngô chạy ra đây chịu lạnh tắm vòi sen sao?
Châm chọc người kia ngốc nghếch, chẳng phải nàng cũng đang đứng đó hứng mưa nói mát.
Nhưng không giống ở chỗ là nàng còn biết che dù, còn đối phương thì lại phóng khoáng hơn, trực tiếp hưởng thụ.
Tiêu Yên hạ quyết tâm muốn xem người nào đang đứng ở đầu thuyền bên kia. Qua một cái chớp mắt, cuối cùng hai chiếc thuyền cũng đuổi kịp nhau.
Nhìn thấy người đang đứng ở mũi thuyền, hai chân Tiêu Yên lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã thẳng xuống hồ.
Cẩm y đỏ rực như lửa, trong tay là sắc xà không ngừng giãy giụa, đặc điểm nhận dạng của hai người này thật khiến người ta giật mình, ngoài Lệnh Hồ Cẩm Y ra thì có thể là ai. [HN: hí hí… ai thế mấy nàng ?]
Bộ váy ngắn màu xanh ngọc, bên hông là một dải lụa cùng màu, lộ ra vòng eo thon thả không bì kịp.
Uyển chuyển bước đi, không gió mà phiêu dật, mang theo tất cả phong tình.
Dáng người thướt tha, kiều diễm, giống như sương sớm đọng trên hoa sen, vừa thanh khiết lại mang theo vẻ quyến rũ.
Đầu vấn cao buông xuống vài sợi tóc mai, thêm vài cây trâm hoa nhỏ cùng hai cây trâm phỉ thúy. Tóc đen nhánh, môi đỏ mọng, càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Lúc lên thuyền, Tiêu Yên nhấc làn váy, cúi đầu cẩn thận nhìn dưới chân, vô ý để lộ ra chiếc cổ trắng nõn và những đường cong duyên dáng, Mã Đình Ca đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, vội vàng quay đầu.
Sau khi lên thuyền, Tiêu Yên quan sát một vòng, bố trí bên trong thuyền hoa vô cùng lịch sự tao nhã, rất phù hợp với phong cách của Mạc Đình Ca.
Trên bàn là lư hương hình thú thượng cổ đang đốt đàn hương, thơm ngào ngạt, thoáng ngửi qua thì hoàn hảo nhưng nếu hít quá lâu sẽ đau đầu chóng mặt, trong lòng khó chịu.
Vì vậy nên cứ được một lát, Tiêu Yên phải mạo hiểm cầm dù che mưa chạy đến mũi thuyền hít thở một chút không khí và gió mát.
Tiêu Yên rất bội phục vài vị đang ngồi trong khoang thuyền, tại sao họ có thể chịu được như vậy, hơn nữa, còn có thể ngươi tới ta đi, gặp chiêu phá chiêu, câu dẫn phản câu dẫn, hừng hực lửa nóng.
Mắt thấy Mạc Đình Ca vẫn họa thủy câu dẫn lòng người, Tiêu Yên sinh lòng cảnh giác, mượn đại một cái cớ rồi cầm ô đi đến mũi thuyền.
Xa xa chừng hai, ba chục thước, một chiếc thuyền hoa từ từ lái tới, còn lớn hơn cả chiếc thuyền của Mạc Đình Ca, cực tinh xảo, cực xa hoa, có điểm còn không giống thuyền mà giống như một mô hình vậy.
Tiêu Yên khinh bỉ nghĩ, trời mưa như vậy ngoại trừ tên Mạc Đình Ca ngốc kia còn có người không chịu an phận nằm nhà mà ngây ngô chạy ra đây chịu lạnh tắm vòi sen sao?
Châm chọc người kia ngốc nghếch, chẳng phải nàng cũng đang đứng đó hứng mưa nói mát.
Nhưng không giống ở chỗ là nàng còn biết che dù, còn đối phương thì lại phóng khoáng hơn, trực tiếp hưởng thụ.
Tiêu Yên hạ quyết tâm muốn xem người nào đang đứng ở đầu thuyền bên kia. Qua một cái chớp mắt, cuối cùng hai chiếc thuyền cũng đuổi kịp nhau.
Nhìn thấy người đang đứng ở mũi thuyền, hai chân Tiêu Yên lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã thẳng xuống hồ.
Cẩm y đỏ rực như lửa, trong tay là sắc xà không ngừng giãy giụa, đặc điểm nhận dạng của hai người này thật khiến người ta giật mình, ngoài Lệnh Hồ Cẩm Y ra thì có thể là ai. [HN: hí hí… ai thế mấy nàng ?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.