Chương 267: Giết người 2
Thập Nguyệt Sơ
25/12/2016
“Về việc này Quý phi nói thế nào?”
Thái độ của Mai quý phi rất quan trọng trong việc Thúy Trúc bị thẩm tra và xét tội.
Nếu như Mai quý phi ra mặt hi vọng hoàng hậu có thể tra kĩ, vậy tất nhiên hoàng hậu sẽ nể mặt, lúc tra án cũng kiêng kỵ thực lực Mai quý phi mà không động tay chân.
Nhưng nếu bà ta không hỏi han, đồng nghĩa với Thúy Trúc gặp nguy hiểm, không ai sẽ vì một cung nữ mà đi đào sâu chân tướng sự việc.
Hạ Hà cười, cúi đầu nói nguyên văn lời Mai quý phi.
“Quý phi nói, ở trong cung quan trọng nhất là bo bo giữ mình, hi vọng tiểu thư đừng hành động theo cảm tình.”
Tiêu Yên vừa nghe tâm lạnh lẽo, nói lời này nghĩa là Mai quý phi đã tỏ rõ lập trường, tuyệt không quan tâm, hơn nữa… bà ta còn hi vọng nàng mặc kệ.
Trong mắt bà ta Thúy Trúc chẳng là gì, đối vợi bọn họ, chỉ có Duệ vương phi tương lai mới có tác dụng, còn Thúy Trúc thì chẳng chút lợi ích, cho nên dù biết con bé bị oan nhưng vẫn mặc kệ.
Tiêu Yên bình tĩnh, lạt nhạt xa cách nói với Hạ Hà.
“Đa tạ nương nương nhắc nhở, ta hiểu rõ bản thân đang làm gì, nếu như lần này ta ngồi im mặc kệ tì nữ, vậy… còn có cái gì đáng để ta quan tâm.”
Mai quý phi có thể mặc kệ Thúy Trúc, nhưng Tiêu Yên nàng nhất định phải cứu.
Nếu ai dám ngăn cản nàng cứu người, nàng nhất định không khách khí.
Lời này của Tiêu Yên không thể nghi ngờ chính là uy hiếp Mai quý phi, nàng muốn cảnh cáo bà ta, nếu nha hoàn thân cận tình như tỷ muội cũng không cứu, vậy sau này nếu có một ngày Mai quý phi gặp tai ương, nàng cũng không liếc mắt nhìn.
Hạ Hà sửng sốt một chút, nhịn không được thầm nghĩ, người có thể đấu bại Duệ vương có khác, lời của nương nương cũng dám trái.
“Biểu tiểu thư tự suy liệu, nô tì cáo lui.”
Sau khi Hạ Hà rời khỏi thì vội vàng đến chỗ Mai quý phi, truyền y lời của Tiêu Yên cho bà ta.
Mai quý phi ngừng động tác uống trà, “Nói như vậy?”
“Bẩm nương nương, xác thực là vậy, không sai một chữ, biểu tiểu thư nói như thế.”
Mai quý phi giận quá hóa cười, tốt cho Tiêu Yên, cánh còn chưa cứng đâu, lại dám vì một nha đầu nho nhỏ mà khiêu chiến bản cung, vậy bản cung liền nhìn xem rốt cuộc ngươi làm thế nào để cứu nó ra.”
Thái độ của Mai quý phi rất quan trọng trong việc Thúy Trúc bị thẩm tra và xét tội.
Nếu như Mai quý phi ra mặt hi vọng hoàng hậu có thể tra kĩ, vậy tất nhiên hoàng hậu sẽ nể mặt, lúc tra án cũng kiêng kỵ thực lực Mai quý phi mà không động tay chân.
Nhưng nếu bà ta không hỏi han, đồng nghĩa với Thúy Trúc gặp nguy hiểm, không ai sẽ vì một cung nữ mà đi đào sâu chân tướng sự việc.
Hạ Hà cười, cúi đầu nói nguyên văn lời Mai quý phi.
“Quý phi nói, ở trong cung quan trọng nhất là bo bo giữ mình, hi vọng tiểu thư đừng hành động theo cảm tình.”
Tiêu Yên vừa nghe tâm lạnh lẽo, nói lời này nghĩa là Mai quý phi đã tỏ rõ lập trường, tuyệt không quan tâm, hơn nữa… bà ta còn hi vọng nàng mặc kệ.
Trong mắt bà ta Thúy Trúc chẳng là gì, đối vợi bọn họ, chỉ có Duệ vương phi tương lai mới có tác dụng, còn Thúy Trúc thì chẳng chút lợi ích, cho nên dù biết con bé bị oan nhưng vẫn mặc kệ.
Tiêu Yên bình tĩnh, lạt nhạt xa cách nói với Hạ Hà.
“Đa tạ nương nương nhắc nhở, ta hiểu rõ bản thân đang làm gì, nếu như lần này ta ngồi im mặc kệ tì nữ, vậy… còn có cái gì đáng để ta quan tâm.”
Mai quý phi có thể mặc kệ Thúy Trúc, nhưng Tiêu Yên nàng nhất định phải cứu.
Nếu ai dám ngăn cản nàng cứu người, nàng nhất định không khách khí.
Lời này của Tiêu Yên không thể nghi ngờ chính là uy hiếp Mai quý phi, nàng muốn cảnh cáo bà ta, nếu nha hoàn thân cận tình như tỷ muội cũng không cứu, vậy sau này nếu có một ngày Mai quý phi gặp tai ương, nàng cũng không liếc mắt nhìn.
Hạ Hà sửng sốt một chút, nhịn không được thầm nghĩ, người có thể đấu bại Duệ vương có khác, lời của nương nương cũng dám trái.
“Biểu tiểu thư tự suy liệu, nô tì cáo lui.”
Sau khi Hạ Hà rời khỏi thì vội vàng đến chỗ Mai quý phi, truyền y lời của Tiêu Yên cho bà ta.
Mai quý phi ngừng động tác uống trà, “Nói như vậy?”
“Bẩm nương nương, xác thực là vậy, không sai một chữ, biểu tiểu thư nói như thế.”
Mai quý phi giận quá hóa cười, tốt cho Tiêu Yên, cánh còn chưa cứng đâu, lại dám vì một nha đầu nho nhỏ mà khiêu chiến bản cung, vậy bản cung liền nhìn xem rốt cuộc ngươi làm thế nào để cứu nó ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.