Chương 54: nàng chính là Bích Lạc! 2
Thập Nguyệt Sơ
31/12/2015
Khuôn mặt Tiêu Yên tuyệt đối là xinh đẹp, đây là điều không thể phủ nhận.
Lông mày đen nhánh nhíu chặt, khuôn mặt trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng chả có tí huyết sắc nào, cằm nhọn, lông mi như cánh bướm, tóc dài đen nhánh rơi trên gối, như búp bê đào tinh xảo mà yếu ớt, vừa đụng nhẹ liền tan biến.
Bất kỳ người nam nhân nào nhìn thấy nàng lúc này cũng sẽ sinh lòng thương tiếc, hận không thể giữ nàng lại bên người mà bảo hộ quý trọng.
Mạc Đình Ca thu hồi tâm tư chú ý bắt mạch, da thịt trơn nhẵn làm hớn nhớ đến hôm ở Thiên Hương các…
Mạc Đình Ca đã bảy phần xác định Tiêu Yên chính là Bích Lạc cô nương
Thúy Trúc khẩn trương níu tay áo, không dám thở mạnh sợ ảnh hướng đến Mạc Đình Ca đang bắt mạch, nhìn hắn thu tay, Thúy Trúc tiến lên một bước mắt hồng hồng nói:
“Tiêu Dao công tử, cầu xin ngài hãy cứu tiểu thư nhà ta, đại ân đại đức của ngài nô tỳ suốt đời không quên.” Nói là làm, quỳ xuống dập đầu trước Mạc Đình Ca.
Mạc Đình Ca đưa tay đỡ Thúy Trúc dậy, “Mạc mỗ sẽ cố hết sức.” Hắn không chỉ cố hết sức mà còn hết toàn lực.
Kỳ thật y thuật của hắn so với văn chương còn lợi hại hơn, chẳng qua hắn ít xem bệnh cho người ngoài, cho nên không có ai biết.
Sai vặt bên người lấy ra ngân châm, khẩn trương đụng thân thể Tiêu Yên, hành châm xong, lại lấy ra phương thuốc.
Sau khi làm xong tất cả Mạc Đình Ca mới quan sát khuê phòng Tiêu Yên.
Mặc dù gọn gàng sạch sẽ, nhưng mà…. Ngay cả đồ dùng trang trí cũng không có, bốn phía là vách tường trắng, trong trẻo lạnh lùng như tuyết, so với phòng hạ nhân chẳng khác là bao.
Hơn nữa…. nóc nhà lâu năm không tu sửa, có vài chỗ có thể nhìn thấy trời.
Trong lòng Mạc Đình Ca mơ hồ có chút buồn rầu, con người tinh khiết như vậy, tại sao có thể ở nơi như thế này, quả thực là lãng phí một người.
Tiêu lão gia vội vàng hỏi, “Tiêu Dao công tử, tiểu nữ như thế nào rồi?”
Mạc Đình Ca liếc mắt nhìn người bên cạnh, lo lắng nói: “uống thuốc, nếu đêm nay tỉnh lại liền lập tức hành châm, sẽ bình yên vô sự. nếu không tỉnh lại hoặc không kịp hành châm, vậy… khó nói.”
Tình huống Tiêu Yên cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng Mạc Đình Ca nói nguy hiểm cũng chỉ là tìm cớ để bản thân lưu lại, hắn tin tưởng Tiêu lão gia nhất định sẽ giữ hắn lại.
Lông mày đen nhánh nhíu chặt, khuôn mặt trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng chả có tí huyết sắc nào, cằm nhọn, lông mi như cánh bướm, tóc dài đen nhánh rơi trên gối, như búp bê đào tinh xảo mà yếu ớt, vừa đụng nhẹ liền tan biến.
Bất kỳ người nam nhân nào nhìn thấy nàng lúc này cũng sẽ sinh lòng thương tiếc, hận không thể giữ nàng lại bên người mà bảo hộ quý trọng.
Mạc Đình Ca thu hồi tâm tư chú ý bắt mạch, da thịt trơn nhẵn làm hớn nhớ đến hôm ở Thiên Hương các…
Mạc Đình Ca đã bảy phần xác định Tiêu Yên chính là Bích Lạc cô nương
Thúy Trúc khẩn trương níu tay áo, không dám thở mạnh sợ ảnh hướng đến Mạc Đình Ca đang bắt mạch, nhìn hắn thu tay, Thúy Trúc tiến lên một bước mắt hồng hồng nói:
“Tiêu Dao công tử, cầu xin ngài hãy cứu tiểu thư nhà ta, đại ân đại đức của ngài nô tỳ suốt đời không quên.” Nói là làm, quỳ xuống dập đầu trước Mạc Đình Ca.
Mạc Đình Ca đưa tay đỡ Thúy Trúc dậy, “Mạc mỗ sẽ cố hết sức.” Hắn không chỉ cố hết sức mà còn hết toàn lực.
Kỳ thật y thuật của hắn so với văn chương còn lợi hại hơn, chẳng qua hắn ít xem bệnh cho người ngoài, cho nên không có ai biết.
Sai vặt bên người lấy ra ngân châm, khẩn trương đụng thân thể Tiêu Yên, hành châm xong, lại lấy ra phương thuốc.
Sau khi làm xong tất cả Mạc Đình Ca mới quan sát khuê phòng Tiêu Yên.
Mặc dù gọn gàng sạch sẽ, nhưng mà…. Ngay cả đồ dùng trang trí cũng không có, bốn phía là vách tường trắng, trong trẻo lạnh lùng như tuyết, so với phòng hạ nhân chẳng khác là bao.
Hơn nữa…. nóc nhà lâu năm không tu sửa, có vài chỗ có thể nhìn thấy trời.
Trong lòng Mạc Đình Ca mơ hồ có chút buồn rầu, con người tinh khiết như vậy, tại sao có thể ở nơi như thế này, quả thực là lãng phí một người.
Tiêu lão gia vội vàng hỏi, “Tiêu Dao công tử, tiểu nữ như thế nào rồi?”
Mạc Đình Ca liếc mắt nhìn người bên cạnh, lo lắng nói: “uống thuốc, nếu đêm nay tỉnh lại liền lập tức hành châm, sẽ bình yên vô sự. nếu không tỉnh lại hoặc không kịp hành châm, vậy… khó nói.”
Tình huống Tiêu Yên cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng Mạc Đình Ca nói nguy hiểm cũng chỉ là tìm cớ để bản thân lưu lại, hắn tin tưởng Tiêu lão gia nhất định sẽ giữ hắn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.