Chương 215: Soát núi
Thập Nguyệt Sơ
22/12/2016
Chạy thêm một lúc, vẫn chưa thấy đường xuống núi, nàng thật sợ hãi, nếu tiếp tục thế này nhất định sẽ bị bắt trở về.
Đột nhiên có tiếng còi từ trên núi vọng xuống, nàng biết đây nhất định là hiệu lệnh triệu tập, có lẽ Duệ vương cùng thị vệ và hộ vệ gác cửa đã bị phát hiện.
Trái tim nàng giống như có người bóp nghẹn lại, tốn biết bao sức lực chạy tới đây, cuối cùng vẫn rơi vào tay bọn họ.
Không, nàng không cam lòng.
Mạng này là của nàng, dựa vào cái gì mà hết người này tới người khác thay nhau cầm nắm, chẳng lẽ chỉ vì bọn họ mạnh mẽ hơn nàng, có quyền lực hơn nàng?
Sau khi tiếng còi thật dài vang lên, Tiêu Yên nghe tiếng đốn củi từ xa vọng tới.
Quả nhiên, trời không tuyệt đường người, người này nhất định là thôn dân ở gần đây lên núi đốn củi, chỉ cần cho chút bạc nhất định sẽ mang nàng xuống núi.
Vừa đi vài bước, nàng dừng lại, đây là rừng sâu núi thẳm, đến quỷ cũng chẳng thấy, lỡ đâu người này tâm tư không tốt, vậy thì phải làm sao đây?
Cuối cùng Tiêu Yên cắn chặt răng, lúc này còn để ý điều này làm gì, không thử sao biết là không được, cũng không thể chờ chết, may mắn của nàng luôn luôn đến đúng lúc, lúc này tại sao lại không đánh cuộc một lần chứ.
Mái tóc vốn bù xù do chạy trốn, nay lại bị Tiêu Yên vò cho rối thêm, bôi chút bùn lên mặt, xách váy chạy về phía hán tử đốn củi kia. [ editor: ủa tưởng đang mặc bộ quần áo màu đen của hắc y nhân trên giường Duệ vương kia?]
Tiêu Yên khóc chạy tới bên cạnh hán tử đốn củi, nức nở nói: “Đại thúc, đại thúc… xin thúc cứu ta với.”
Dáng vẻ người đàn ông trung niên này cũng thật thà phúc hậu, không giống kẻ xấu, sau khi thấy Tiêu Yên thì ngốc tại chỗ.
“Cô nương… cháu bị sao đó? Gặp phải chuyện gì?”
Hắc y trên người Tiêu Yên bị rách rất nhiều chỗ, trên mặt có vết trầy, còn dính bùn đất vô cùng bẩn thỉu, đầu tóc rối loạn, tóm lại rất là chật vật, nhìn thế nào cũng giống người đang sợ hãi chạy trốn, rất là đáng thương.
Tiêu Yên thở không ra hơi nhưng vẫn che miệng khóc, níu lấy y phục rách rưới trên người, nhẹ nhàng nói.
“Đại thúc, cầu xin người cứu cháu, cháu bị một đám người xấu trên núi bắt đi, bọn họ tìm mọi cách hành hạ, cháu chịu không nổi, liều mạng chạy trốn…”
Đột nhiên có tiếng còi từ trên núi vọng xuống, nàng biết đây nhất định là hiệu lệnh triệu tập, có lẽ Duệ vương cùng thị vệ và hộ vệ gác cửa đã bị phát hiện.
Trái tim nàng giống như có người bóp nghẹn lại, tốn biết bao sức lực chạy tới đây, cuối cùng vẫn rơi vào tay bọn họ.
Không, nàng không cam lòng.
Mạng này là của nàng, dựa vào cái gì mà hết người này tới người khác thay nhau cầm nắm, chẳng lẽ chỉ vì bọn họ mạnh mẽ hơn nàng, có quyền lực hơn nàng?
Sau khi tiếng còi thật dài vang lên, Tiêu Yên nghe tiếng đốn củi từ xa vọng tới.
Quả nhiên, trời không tuyệt đường người, người này nhất định là thôn dân ở gần đây lên núi đốn củi, chỉ cần cho chút bạc nhất định sẽ mang nàng xuống núi.
Vừa đi vài bước, nàng dừng lại, đây là rừng sâu núi thẳm, đến quỷ cũng chẳng thấy, lỡ đâu người này tâm tư không tốt, vậy thì phải làm sao đây?
Cuối cùng Tiêu Yên cắn chặt răng, lúc này còn để ý điều này làm gì, không thử sao biết là không được, cũng không thể chờ chết, may mắn của nàng luôn luôn đến đúng lúc, lúc này tại sao lại không đánh cuộc một lần chứ.
Mái tóc vốn bù xù do chạy trốn, nay lại bị Tiêu Yên vò cho rối thêm, bôi chút bùn lên mặt, xách váy chạy về phía hán tử đốn củi kia. [ editor: ủa tưởng đang mặc bộ quần áo màu đen của hắc y nhân trên giường Duệ vương kia?]
Tiêu Yên khóc chạy tới bên cạnh hán tử đốn củi, nức nở nói: “Đại thúc, đại thúc… xin thúc cứu ta với.”
Dáng vẻ người đàn ông trung niên này cũng thật thà phúc hậu, không giống kẻ xấu, sau khi thấy Tiêu Yên thì ngốc tại chỗ.
“Cô nương… cháu bị sao đó? Gặp phải chuyện gì?”
Hắc y trên người Tiêu Yên bị rách rất nhiều chỗ, trên mặt có vết trầy, còn dính bùn đất vô cùng bẩn thỉu, đầu tóc rối loạn, tóm lại rất là chật vật, nhìn thế nào cũng giống người đang sợ hãi chạy trốn, rất là đáng thương.
Tiêu Yên thở không ra hơi nhưng vẫn che miệng khóc, níu lấy y phục rách rưới trên người, nhẹ nhàng nói.
“Đại thúc, cầu xin người cứu cháu, cháu bị một đám người xấu trên núi bắt đi, bọn họ tìm mọi cách hành hạ, cháu chịu không nổi, liều mạng chạy trốn…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.