Chương 256: Trước hoa dưới trăng
Thập Nguyệt Sơ
25/12/2016
Phượng Húc không ngẩng đầu, nói: “Ngươi nói cho nàng biết bản vương không phải người chiếm tiện nghi, đây là đáp lễ.”
Ngụy Kỳ lại bát quái.
Đáp lễ? chẳng lẽ lần tiến cung vừa rồi, vương gia cùng vị kia đã biến chiến tranh thành mật ngọt, tương thân tương ái rồi?
Không, hắn không tin, nhất định có mờ ám.
Duệ vương không phản đối mối hôn sự này, người vui mừng nhất chính là hoàng đế, lão sợ Phượng Húc sẽ đổi ý nên nhân dịp hắn còn ở kinh thành, vội vàng ban thánh chỉ tứ hôn, lại sai khâm thiên giám chọn ngày lành.
Đối với người khác, hôn sự của Tiêu Yên cùng Duệ vương được xem như ván đã đóng thuyền.
Hôn ước đã có, nhưng vẫn chưa chọn được hôn kỳ, Lễ Bộ cùng Khâm Thiên Giám chọn ngày không trùng nhau, ầm ĩ suốt ngày, ai cũng nói mình tốt, tranh cãi nhiều ngày cuối cùng vẫn không định được.
Chuyện mà Tiêu Yên làm nhiều nhất chính là than gia yến hội, hoàng cung cái gì cũng không nhiều, chỉ nhiều yến hội, ba ngày yến hội nhỏ, năm ngày mốt yến to.
Một đám vợ bé của lão hoàng đế rảnh rỗi, chuyện cần làm mỗi ngày chính là ăn mặc thật diêm dúa rồi tham gia yến hội, hi vọng có thể tranh thủ sủng ái của hoàng thượng.
Cuộc sống đợi gả ở trong cung, hầu như là cùng đám vợ bé này trải qua từng ngày.
Mỗi ngày đối mặt với cuộc sống nhàm chán, Tiêu Yên nhịn không nổi, ngàn vạn kỹ năng sống đang bị suy thoái, nếu cứ tiếp tục thế này sao nàng có thể đấu với Duệ vương lòng dạ hiểm độc kia đây?
Cũng may trong yến hội thỉnh thoảng có thể gặp Phượng Húc, hai người vừa gặp đã xẹt điện, không thể thể hiện một cách hiển nhiên trước mặt hoàng đế cùng đại thần, cho nên bàn cờ của hai người đều ngấm ngầm mà đánh.
Lại một ngày trôi qua, dạ yến cung đình, không biết đột nhiên hoàng thượng phát bệnh thần kinh gì, biết rõ bọn họ không ưa nhau, gặp mặt liền không chết không ngừng.
Lại vung tay lên, để đôi ‘vợ chồng bất hòa’ bọn họ đi tâm sự tình cảm, Tiêu Yên vừa nghe thực hận không thể nhổ sạch đám long tu* trên miệng lão hoàng đế.
[râu, râu mép.]
Vì vậy nàng thật bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng Phượng Húc đi đến cái đình nghỉ mát vắng vẻ, ‘phụng chỉ câu thông tình cảm’.
Không biết có phải do hiệu ứng ánh sáng của trăng hay không, mà nhìn đối phương thật đẹp mắt, đột nhiên Phượng Húc cảm thấy Tiêu Yên nhìn thuận mắt hơn so với bình thường mấy lần.
Lúc này Tiêu Yên không muốn so đấu với hắn, nhàm chán nói: “Vương gia, hai chúng ta bên tám lạng người nửa cân, không cần ở đây trợn mắt trừng nhau, ai về nhà nấy đi.”
Ngụy Kỳ lại bát quái.
Đáp lễ? chẳng lẽ lần tiến cung vừa rồi, vương gia cùng vị kia đã biến chiến tranh thành mật ngọt, tương thân tương ái rồi?
Không, hắn không tin, nhất định có mờ ám.
Duệ vương không phản đối mối hôn sự này, người vui mừng nhất chính là hoàng đế, lão sợ Phượng Húc sẽ đổi ý nên nhân dịp hắn còn ở kinh thành, vội vàng ban thánh chỉ tứ hôn, lại sai khâm thiên giám chọn ngày lành.
Đối với người khác, hôn sự của Tiêu Yên cùng Duệ vương được xem như ván đã đóng thuyền.
Hôn ước đã có, nhưng vẫn chưa chọn được hôn kỳ, Lễ Bộ cùng Khâm Thiên Giám chọn ngày không trùng nhau, ầm ĩ suốt ngày, ai cũng nói mình tốt, tranh cãi nhiều ngày cuối cùng vẫn không định được.
Chuyện mà Tiêu Yên làm nhiều nhất chính là than gia yến hội, hoàng cung cái gì cũng không nhiều, chỉ nhiều yến hội, ba ngày yến hội nhỏ, năm ngày mốt yến to.
Một đám vợ bé của lão hoàng đế rảnh rỗi, chuyện cần làm mỗi ngày chính là ăn mặc thật diêm dúa rồi tham gia yến hội, hi vọng có thể tranh thủ sủng ái của hoàng thượng.
Cuộc sống đợi gả ở trong cung, hầu như là cùng đám vợ bé này trải qua từng ngày.
Mỗi ngày đối mặt với cuộc sống nhàm chán, Tiêu Yên nhịn không nổi, ngàn vạn kỹ năng sống đang bị suy thoái, nếu cứ tiếp tục thế này sao nàng có thể đấu với Duệ vương lòng dạ hiểm độc kia đây?
Cũng may trong yến hội thỉnh thoảng có thể gặp Phượng Húc, hai người vừa gặp đã xẹt điện, không thể thể hiện một cách hiển nhiên trước mặt hoàng đế cùng đại thần, cho nên bàn cờ của hai người đều ngấm ngầm mà đánh.
Lại một ngày trôi qua, dạ yến cung đình, không biết đột nhiên hoàng thượng phát bệnh thần kinh gì, biết rõ bọn họ không ưa nhau, gặp mặt liền không chết không ngừng.
Lại vung tay lên, để đôi ‘vợ chồng bất hòa’ bọn họ đi tâm sự tình cảm, Tiêu Yên vừa nghe thực hận không thể nhổ sạch đám long tu* trên miệng lão hoàng đế.
[râu, râu mép.]
Vì vậy nàng thật bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng Phượng Húc đi đến cái đình nghỉ mát vắng vẻ, ‘phụng chỉ câu thông tình cảm’.
Không biết có phải do hiệu ứng ánh sáng của trăng hay không, mà nhìn đối phương thật đẹp mắt, đột nhiên Phượng Húc cảm thấy Tiêu Yên nhìn thuận mắt hơn so với bình thường mấy lần.
Lúc này Tiêu Yên không muốn so đấu với hắn, nhàm chán nói: “Vương gia, hai chúng ta bên tám lạng người nửa cân, không cần ở đây trợn mắt trừng nhau, ai về nhà nấy đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.