Chương 20
Nhii_Min
28/04/2022
-Đừng khách sáo. Hôm nay nhờ em mà cô cũng rất vui. Vân Du nhận lấy lon nước trái cây rồi uống một ngụm.
-Em sắp đi du học. Hoài Ngọc nhìn thẳng về phía trước nói. Cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nàng.
Vân Du lặng người. Tại sao trong lòng nàng lại khó chịu và cảm thấy mất mác vậy chứ?!
-Em...định sẽ du học ở đâu? Bao lâu em mới trở về? Vân Du cố gắng điều chỉnh giọng của nàng ở mức bình thường nhất có thể vì bây giờ nàng cảm thấy có thứ gì đó làm cho cổ họng nàng nghẹn lại.
-Em sang Singapore. Còn việc bao lâu em về thì em không thể trả lời chắc chắn cho cô được đâu. Hoài Ngọc mắt vẫn nhìn xa xăm ở phía trước, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.
-Tại sao? Vân Du khó hiểu hỏi lại.
-Để quên đi một người em yêu rất nhiều. Cô thừa biết người em muốn đề cập đến là ai mà đúng không? Nói đoạn, Hoài Ngọc xoay mặt sang đối diện với Vân Du. Gương mặt này, dáng vẻ này Hoài Ngọc sẽ ngắm thật kĩ để sau này không phải hối hận.
Ngày hôm nay, Hoài Ngọc cô nhất định phải mạnh mẽ đem cái thứ tình yêu đơn phương ngu ngốc này cất giấu thật kĩ vào tận sâu trong trái tim. Bao lâu nay Hoài Ngọc đã hoang phí rất nhiều thời gian vì nó rồi. Cô cũng đã làm phiền Vân Du rất lâu. Chắc có lẽ Vân Du cũng có suy nghĩ như vậy. Vân Du không thích nữ nhân, cô biết nhưng cô vẫn có niềm tin rằng sau bao nhiêu chuyện thì cô có thể dùng tấm chân tình của cô để lay chuyển được trái tim Vân Du nhưng lại không phải vậy. Vân Du cuối cùng vẫn là thích nam nhân. Phàm cái gì không phải của mình thì mãi vẫn không phải là của mình, có cưỡng cầu cũng không được mọi việc hãy để nó diễn ra theo tự nhiên. Hoài Ngọc cô từ bỏ. Cô đã quá mệt mỏi rồi.
Phải, việc từ bỏ một người mà bản thân yêu người ta rất nhiều là chuyện rất khó khăn. Bởi người đó đã thành công nắm giữ trọn trái tim của ta. Toàn bộ tâm trí của ta đều hướng về nàng. Nhưng nàng một chút cũng không ngoảnh đầu nhìn về phía ta.
-Cô...cô xin lỗi. Nhưng cô vẫn không thể...em hiểu mà đúng không? Vân Du nhìn vào đôi mắt thập phần ưu thương của Hoài Ngọc mà trong tâm dâng lên một cảm giác...tội lỗi?!
Vân Du nàng biết tấm chân tình của Hoài Ngọc dành cho nàng là vượt trên mức cô trò. Nhưng trong thâm tâm nàng vẫn còn một nỗi lo sợ nên nàng không thể chấp nhận tình cảm của Hoài Ngọc được. Nàng cũng có chút gọi là rung động nhưng nó rất ít. Mà nàng vốn dĩ không thích nữ nhân thì làm sao có thể cùng Hoài Ngọc được chứ? Vì vậy, nàng đành phải lựa chọn cách tàn nhẫn và vô tâm nhất để đối với Hoài Ngọc. Nàng không muốn Hoài Ngọc phải lún sâu vào nàng.
Bản thân tôi không thể sánh bước cùng em. Không thể cho em được thứ gọi là "tình yêu" nên tôi chấp nhận để em rời đi. Vì nỗi sợ trong lòng tôi quá lớn nó lấn át đi chút tình cảm nhỏ bé của tôi. Em nhất định phải hạnh phúc!
-Em đương nhiên hiểu. Chỉ là hôm nay em muốn nói cho cô nghe một lần cuối rồi thôi. Cô cũng đừng cảm thấy áp lực về em. Tuần sau em sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa. Trước khi em đi, em muốn thấy cô thật hạnh phúc bên thầy Kiến Văn. Như vậy em sẽ bớt lo lắng về cô. Hoài Ngọc mỉm cười nhìn Vân Du.
Giọng nói chân thành của Hoài Ngọc đã làm Vân Du cảm thấy bản thân nàng thật tội lỗi vì nhẫn tâm đem tình cảm của Hoài Ngọc "đổ xuống sông".
-Tôi nhất định sẽ vì em mà sống thật tốt. Em yên tâm.
-Em có thể ôm cô được không? Hoài Ngọc nhìn thẳng vào mắt Vân Du nghiêm túc nói.
-Ừm, em có thể. Vân Du đối với cặp mắt đó của Hoài Ngọc thì nàng không thể không đồng ý.
Hoài Ngọc nhận được sự đồng ý của Vân Du liền bạo dạng rút ngắn khoảng cách của cô và nàng lại. Hoài Ngọc dang tay ôm lấy Vân Du vào lòng. Cô hơi dùng lực để siết nàng chặt hơn, dùng hết cả tâm trí và trái tim để ôm lấy nàng vào lòng. Hoài Ngọc tham lam hít lấy mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ trên tóc nàng, cô muốn lưu giữ mãi mùi hương này.
-Tôi thực sự rất yếu đuối khi đối diện với em. Tôi luôn muốn nói rằng "tôi yêu em" nhưng tôi không có đủ can đảm để nói ra. Vì tôi biết nói ra sẽ làm em cảm thấy vô cùng khó xử. Tôi lựa chọn cách ra đi hèn nhát này là vì tôi không có dũng cảm để nhìn em hạnh phúc bên người khác. Hoài Ngọc dừng một chút, cô cảm thấy bả vai của mình ươn ướt liền biết nàng đang khóc. Hoài Ngọc càng gia tăng lực ở hai cánh tay hơn, ôm nàng thật chặt rồi nói tiếp. Cho đến ngày hôm nay, trái tim tôi đã không thể chịu đựng thêm một vết thương nào nữa rồi. Tôi cũng quá mệt mỏi với tình yêu đơn phương này. Em không biết rằng để từ bỏ em thì tôi đã cần biết bao nhiêu dũng khí đâu. Nhưng tôi không thể ép em, tôi chỉ biết đứng nhìn em hạnh phúc.
Hoài Ngọc nói xong liền dùng tay nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng của Vân Du. Bờ vai của nàng run lên rất nhiều. Cô cảm nhận được vòng tay của nàng quấn quanh eo mình trở nên chặt chẽ hơn.
-Em thật ngốc. Tại sao lại đặt tình cảm vào tôi nhiều như vậy chứ? Tôi không đáng. Vân Du nói xong liền bật khóc nức nở trên vai Hoài Ngọc.
-Em nói đúng, có lẽ vì tôi ngốc thật. Nhưng tên ngốc này vẫn không hề hối hận khi trao hết tình cảm cho em. Hoài Ngọc chủ động tách khỏi cái ôm. Cô ôn nhu lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má nàng. Thôi nào, đừng khóc nữa. Cũng đã trễ rồi chúng ta nên trở về thôi.
Nói đoạn Hoài Ngọc đứng lên đan những ngón tay của Vân Du vào tay mình. Nắm chặt tay nàng tiến đến chiếc xe đang đỗ trước sân cô nhi viện.
Vân Du chỉ biết ngoan ngoãn đi theo phía sau. Nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau mà trong lòng cảm thấy nặng nề. Đây có phải là quyết định đúng đắn hay không? Nàng sẽ hạnh phúc khi rời xa cô sao?
Hoài Ngọc đưa Vân Du về đến chung cư rồi ngồi trong xe nhìn nàng an toàn bước vào thang máy mới an tâm ra về. Vừa về đến nhà cô liền thấy Hoài An đứng chờ mình ở phòng khách. Hoài Ngọc liền chạy đến sà vào lòng Hoài An mà bật khóc thật thương tâm. Hoài An nhìn bộ dạng đáng thương của Hoài Ngọc cũng đủ biết em nàng đã gặp phải chuyện gì. Hoài An chỉ biết ôm lấy thân người đang run lên từng đợt của em mình vào lòng, tay xoa đầu Hoài Ngọc, nàng khẽ khàng nói:
-Đứa em ngốc nghếch của chị, chị biết đó là quyết định vô cùng đau đớn nhưng em đã làm rất tốt. Từ nay em hãy sống thật vui vẻ, qua đó học thật tốt để về đây cùng chị gầy dựng sự nghiệp của gia đình thêm lớn mạnh. Sau đó em có thể đứng trước mặt cô ấy thổ lộ lòng mình thêm một lần nữa. Với một thân phận khác, một Trần Hoài Ngọc trưởng thành và đủ khả năng chăm sóc, bảo bọc cô ấy. Đến lúc đó chị nhất định sẽ ủng hộ quyết định của em.
Hoài Ngọc nghe được những lời này của Hoài An thì càng khóc to hơn nữa. Cô vụi vụi gương mặt lấm lem nước mắt của mình vào áo của Hoài An. Chỉ có ở bên Hoài An thì Hoài Ngọc mới có thể bộc lộ cảm xúc của mình một cách chân thật nhất.
-Thôi nào, em đang làm ướt hết áo của chị đây này. Áo này đắt lắm đấy có biết không hả? Hoài An trêu chọc cô em của nàng. Nàng rất khó chịu khi phải nhìn thấy em nàng vì một người mà phải khóc nhiều đến như vậy. Ba mẹ cho ta đôi mắt để nhìn đời, nhìn người chứ không phải để khóc em có hiểu chưa? Hoài An nghiêm giọng nói.
-Em...hiểu rồi. Em nhất định sẽ không làm ba mẹ và chị phải thất vọng. Hoài Ngọc tách khỏi người Hoài An, vừa đưa tay lau nước mắt vừa dõng dạc nói.
-Ừm, cả nhà đều đặt niềm tin ở em. Còn bây giờ thì mau lên phòng tắm rửa thay quần áo đi, em bốc mùi lắm rồi đấy!! Eww, chị lên phòng trước đây~ Nói rồi Hoài An giả vờ lấy che che mũi, làm vẻ mặt kì thị rồi ngảnh mông đi lên phòng.
Hoài An dí dỏm buông lời mỉa mai Hoài Ngọc. Mà thật ra người Hoài Ngọc có bốc mùi gì đâu chứ?! Bà chị này lúc nóng lúc lạnh thật là khó ưa mà!!!
Một ngày trước ngày lên máy bay sang Singapore của Hoài Ngọc. Cả nhà đang bận rộn để căn dặn Hoài Ngọc đủ điều khi cô phải đến một đất nước xa lạ. Mẹ Trần thì liên tục bỏ vào vali Hoài Ngọc những lọ thuốc bổ đắt tiền mà bà vừa mua, miệng thì liên tục căn dặn Hoài Ngọc đủ thứ. Ba Trần thì chỉ nhắc nhở cô phải giữ gìn sức khoẻ rồi cho người chuẩn bị mọi thứ từ nhà ở đến trường học cho cô. Còn bà chị của cô thì chăm chú kiểm tra lại hành lí của cô một lần nữa cho chắc chắn. Hoài Ngọc nhìn cảnh tượng này thì trong lòng vô cùng ấm áp.
Mọi người cứ tất bật như vậy được một lúc cũng đã xong. Ba người họ rời khỏi phòng, bây giờ chỉ còn Hoài Ngọc đứng im lặng ngoài ban công, đưa mắt nhìn xa xăm về phía trước. Hoài Ngọc đang chờ đợi tin nhắn của một người. Nhưng chờ hoài chẳng thấy. Lúc ở cô và nàng ở cô nhi viện thì cô có nói rằng tuần sau cô sẽ bay sang Singapore mà. Chẳng lẽ nàng quên rồi sao?
Nghĩ đến đây trong lòng Hoài Ngọc liền dâng lên một trận chua sót. Xem ra nàng không muốn gặp mặt cô rồi!
Lúc này, ở căn hộ của Vân Du, nàng đang phải chật vật với cái bệnh cảm chết tiệt. Nàng rất muốn đến gặp mặt Hoài Ngọc nhưng nàng không thể. Nàng đang cảm thấy cơ thể đang dần mất đi sức lực, toàn thân mệt mỏi. Vân Du vẫn có thể gọi cho Hoài Ngọc nhưng nàng sợ phải gọi điện thoại cho cô rồi cô sẽ nhận ra được giọng nói bất bình thường của mình rồi lại làm cô phải lo lắng. Vẫn còn thời gian nàng nhất định phải khoẻ lại.
Đang định chợp mắt tí thì điện thoại của nàng reo lên inh ỏi, nàng mệt mỏi cố gắng với tay lấy điện thoại đặt trên cái tủ đặt cạnh giường:
"Alo, là tôi Kiến Văn. Sao em chưa đến dùng bữa trưa vậy? Cô Hiệu trưởng và mọi người đang đợi em."
"Chết...khụ...em quên mất. Em...hiện tại khụ...không khoẻ. Nhờ anh chuyển lời xin lỗi...khụ khụ...đến cô Hiệu trưởng và mọi người giúp em."
"Em không khoẻ sao? Tôi sẽ đến đó ngay" Giọng nói của Kiến Văn lúc này trở nên vô cùng khẩn trương.
"Em...khụ...em không sao. Thầy đừng..." Vân Du cảm thấy đầu óc quay cuồng rồi ngất xỉu.
"Alo?! Alo?! Du à?! Em làm sao vậy?! Chết thật" Kiến Văn linh cảm có chuyện không lành liền đứng lên nói một vài câu với mọi người rồi nhanh chóng lái xe đến căn hộ của Vân Du.
Kiến Văn không có chìa khoá và mật mã để mở cửa nên anh đã nhờ bác bảo vệ giúp anh. Kiến Văn vừa mở cửa vào nhà thì đã vội vã tìm kiếm bóng dáng Vân Du, suy nghĩ đắn đo một lúc rồi Kiến Văn vặn nấm cửa bước vào phòng Vân Du.
Đập vào mắt anh là hình ảnh Vân Du vô lực nằm trên giường. Kiến Văn không nghĩ ngợi liền tiến đến đặt tay lên trán Vân Du để kiểm tra thân nhiệt nàng, Kiến Văn nhíu chặt mày vì nhiệt độ của Vân Du rất cao. Kiến Văn vội vàng bế Vân Du lên ngang người rồi nhanh chóng lái xe đưa nàng đến bệnh viện.
Vân Du được Kiến Văn đưa đến bệnh viện thì sức khoẻ cũng đã có phần tích cực hơn. Ngày hôm nay cũng là ngày mà Hoài Ngọc lên máy bay, chỉ còn một tiếng nữa là máy bay cất cánh.
Vân Du mơ màng mở mắt, nàng chóng mặt vô cùng. Thân thể nàng vẫn còn rất yếu. Nhưng nàng chợt nhớ ra hôm nay Hoài Ngọc sẽ bay nên nàng vội vàng bước xuống giường bệnh, nàng vừa đặt chân xuống nền thì cả người liền đổ rầm xuống ngay lúc đó Kiến Văn vừa mua cháo về thì thấy Vân Du nằm dưới đất liền cả kinh, anh vội đỡ Vân Du ngồi lên giường lại, giọng nói vô cùng khẩn trương:
-Em sao lại đứng lên làm gì? Em còn chưa khoẻ hẳn mà.
-Thầy, em muốn đến sân bay ngay bây giờ. Thầy giúp em có được không? Lúc này trong lòng Vân Du vô cùng sợ hãi, nàng sợ nàng sẽ không kịp đến để tiễn Hoài Ngọc.
Vân Du nắm chặt lấy tay áo của Kiến Văn gấp gáp cầu xin.
-Được, tôi sẽ giúp em. Kiến Văn nhìn bộ dạng gấp gáp của Vân Du cũng không muốn nhiều lời. Anh cẩn thận để Vân Du ngồi vào chiếc xe lăn để ở góc phòng bệnh rồi nhanh chóng đưa nàng đến sân bay.
Sau một lúc lái xe thì Kiến Văn cùng Vân Du đã đến được sân bay. Lúc này Vân Du mặc bộ quần áo của bệnh viện khẩn trương đi vào, nàng không hiểu vì sao ngay lúc này đôi chân nàng như có ma lực, nàng vội vàng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy, Kiến Văn đi bên cạnh đỡ nàng phòng trường hợp nàng sẽ ngã khuỵ.
Vân Du nàng không từ bỏ, tiếp tục tìm kiếm xung quanh nàng hi vọng có thể nhìn thấy được bạn bè hoặc gia đình của Hoài Ngọc lúc này. Và dường như ông trời không bạc đãi nàng, Vân Du nhìn thấy Hoài An và Thiên Hương đang đứng ở trước cổng an ninh liền khẩn trương chạy đến, Kiến Văn một bước cũng không rời Vân Du.
-Cô Du?! Sao cô lại...?! Thiên Hương nhìn Vân Du kinh ngạc hỏi. Giọng nói của cô đã thành công thu hút mọi sự chú ý của mọi người.
-Hoài Ngọc...em ấy đâu rồi?! Vân Du vì gấp gáp chạy đến nên giọng nói đứt quãng. Nàng vội vàng hỏi Thiên Hương vì chẳng thấy Hoài Ngọc đâu.
-Em ấy đã vào trong rồi. Hoài An nhàn nhạt nói rồi kín đáo quan sát Vân Du, nàng bây giờ trông thật tệ, thần sắc uể oải, trên người còn mặc cả đồng phục của bệnh viện. Đầu tóc hơi rối.
-Sao?! Cô đến trễ rồi sao?!
Nói rồi Vân Du ngã khuỵ xuống nền đất bật khóc nức nở. Kiến Văn thấy người anh yêu phút chốc trở nên yếu đuối như vậy trong lòng liền sinh ra cả giác muốn che chở, anh ngồi xuống ôm lấy đôi vai gầy của nàng, nói lời an ủi động viên.
-Cô Du, cô đừng buồn. Hoài Ngọc cậu ấy sẽ trở về sớm thôi. Thiên Hương nhìn Vân Du như vậy cũng không kiềm lòng được, đi đến vỗ nhè nhẹ lên vai nàng.
-Em ấy nhờ tôi đưa thứ này cho cô. Hoài An nói rồi lấy từ trong túi xách ra một lá thư đưa cho Vân Du. Chúng ta về thôi Hương! Hoài An bước đến nắm tay Thiên Hương bỏ đi trước.
-Chúng ta cũng về thôi. Kiến Văn đỡ Vân Du đứng lên. Nàng nắm chặt lấy bức thư trong tay rồi ngất lịm đi. Vân Du, em lại làm sao vậy! Kiến Văn lại thêm một phen thất kinh hồn vía vì đột nhiên thân người nàng trở nên vô lực rồi đổ rạp xuống. Anh nhanh chóng đưa Vân Du đến bệnh viện gần nhất. Thật là, cô gái này luôn khiến anh phải lo lắng.
Một lúc sau, tiếng của phát thanh viên thông báo chuyến bay đến Singapore đã cất cánh. Vậy là kết thúc. Máy bay cất cánh mang luôn người nàng "có chút tình cảm" đi xa.
"Tôi thật vô dụng vì không thể đến gặp em lần cuối! Ngày em đi tôi không kịp đến nhưng nhất định ngày em về thì người đến đón em đầu tiên là tôi"
TBC
Comment và vote cho Nấm đii nàooooo!!! ^^
-Em sắp đi du học. Hoài Ngọc nhìn thẳng về phía trước nói. Cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nàng.
Vân Du lặng người. Tại sao trong lòng nàng lại khó chịu và cảm thấy mất mác vậy chứ?!
-Em...định sẽ du học ở đâu? Bao lâu em mới trở về? Vân Du cố gắng điều chỉnh giọng của nàng ở mức bình thường nhất có thể vì bây giờ nàng cảm thấy có thứ gì đó làm cho cổ họng nàng nghẹn lại.
-Em sang Singapore. Còn việc bao lâu em về thì em không thể trả lời chắc chắn cho cô được đâu. Hoài Ngọc mắt vẫn nhìn xa xăm ở phía trước, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng.
-Tại sao? Vân Du khó hiểu hỏi lại.
-Để quên đi một người em yêu rất nhiều. Cô thừa biết người em muốn đề cập đến là ai mà đúng không? Nói đoạn, Hoài Ngọc xoay mặt sang đối diện với Vân Du. Gương mặt này, dáng vẻ này Hoài Ngọc sẽ ngắm thật kĩ để sau này không phải hối hận.
Ngày hôm nay, Hoài Ngọc cô nhất định phải mạnh mẽ đem cái thứ tình yêu đơn phương ngu ngốc này cất giấu thật kĩ vào tận sâu trong trái tim. Bao lâu nay Hoài Ngọc đã hoang phí rất nhiều thời gian vì nó rồi. Cô cũng đã làm phiền Vân Du rất lâu. Chắc có lẽ Vân Du cũng có suy nghĩ như vậy. Vân Du không thích nữ nhân, cô biết nhưng cô vẫn có niềm tin rằng sau bao nhiêu chuyện thì cô có thể dùng tấm chân tình của cô để lay chuyển được trái tim Vân Du nhưng lại không phải vậy. Vân Du cuối cùng vẫn là thích nam nhân. Phàm cái gì không phải của mình thì mãi vẫn không phải là của mình, có cưỡng cầu cũng không được mọi việc hãy để nó diễn ra theo tự nhiên. Hoài Ngọc cô từ bỏ. Cô đã quá mệt mỏi rồi.
Phải, việc từ bỏ một người mà bản thân yêu người ta rất nhiều là chuyện rất khó khăn. Bởi người đó đã thành công nắm giữ trọn trái tim của ta. Toàn bộ tâm trí của ta đều hướng về nàng. Nhưng nàng một chút cũng không ngoảnh đầu nhìn về phía ta.
-Cô...cô xin lỗi. Nhưng cô vẫn không thể...em hiểu mà đúng không? Vân Du nhìn vào đôi mắt thập phần ưu thương của Hoài Ngọc mà trong tâm dâng lên một cảm giác...tội lỗi?!
Vân Du nàng biết tấm chân tình của Hoài Ngọc dành cho nàng là vượt trên mức cô trò. Nhưng trong thâm tâm nàng vẫn còn một nỗi lo sợ nên nàng không thể chấp nhận tình cảm của Hoài Ngọc được. Nàng cũng có chút gọi là rung động nhưng nó rất ít. Mà nàng vốn dĩ không thích nữ nhân thì làm sao có thể cùng Hoài Ngọc được chứ? Vì vậy, nàng đành phải lựa chọn cách tàn nhẫn và vô tâm nhất để đối với Hoài Ngọc. Nàng không muốn Hoài Ngọc phải lún sâu vào nàng.
Bản thân tôi không thể sánh bước cùng em. Không thể cho em được thứ gọi là "tình yêu" nên tôi chấp nhận để em rời đi. Vì nỗi sợ trong lòng tôi quá lớn nó lấn át đi chút tình cảm nhỏ bé của tôi. Em nhất định phải hạnh phúc!
-Em đương nhiên hiểu. Chỉ là hôm nay em muốn nói cho cô nghe một lần cuối rồi thôi. Cô cũng đừng cảm thấy áp lực về em. Tuần sau em sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa. Trước khi em đi, em muốn thấy cô thật hạnh phúc bên thầy Kiến Văn. Như vậy em sẽ bớt lo lắng về cô. Hoài Ngọc mỉm cười nhìn Vân Du.
Giọng nói chân thành của Hoài Ngọc đã làm Vân Du cảm thấy bản thân nàng thật tội lỗi vì nhẫn tâm đem tình cảm của Hoài Ngọc "đổ xuống sông".
-Tôi nhất định sẽ vì em mà sống thật tốt. Em yên tâm.
-Em có thể ôm cô được không? Hoài Ngọc nhìn thẳng vào mắt Vân Du nghiêm túc nói.
-Ừm, em có thể. Vân Du đối với cặp mắt đó của Hoài Ngọc thì nàng không thể không đồng ý.
Hoài Ngọc nhận được sự đồng ý của Vân Du liền bạo dạng rút ngắn khoảng cách của cô và nàng lại. Hoài Ngọc dang tay ôm lấy Vân Du vào lòng. Cô hơi dùng lực để siết nàng chặt hơn, dùng hết cả tâm trí và trái tim để ôm lấy nàng vào lòng. Hoài Ngọc tham lam hít lấy mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ trên tóc nàng, cô muốn lưu giữ mãi mùi hương này.
-Tôi thực sự rất yếu đuối khi đối diện với em. Tôi luôn muốn nói rằng "tôi yêu em" nhưng tôi không có đủ can đảm để nói ra. Vì tôi biết nói ra sẽ làm em cảm thấy vô cùng khó xử. Tôi lựa chọn cách ra đi hèn nhát này là vì tôi không có dũng cảm để nhìn em hạnh phúc bên người khác. Hoài Ngọc dừng một chút, cô cảm thấy bả vai của mình ươn ướt liền biết nàng đang khóc. Hoài Ngọc càng gia tăng lực ở hai cánh tay hơn, ôm nàng thật chặt rồi nói tiếp. Cho đến ngày hôm nay, trái tim tôi đã không thể chịu đựng thêm một vết thương nào nữa rồi. Tôi cũng quá mệt mỏi với tình yêu đơn phương này. Em không biết rằng để từ bỏ em thì tôi đã cần biết bao nhiêu dũng khí đâu. Nhưng tôi không thể ép em, tôi chỉ biết đứng nhìn em hạnh phúc.
Hoài Ngọc nói xong liền dùng tay nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng của Vân Du. Bờ vai của nàng run lên rất nhiều. Cô cảm nhận được vòng tay của nàng quấn quanh eo mình trở nên chặt chẽ hơn.
-Em thật ngốc. Tại sao lại đặt tình cảm vào tôi nhiều như vậy chứ? Tôi không đáng. Vân Du nói xong liền bật khóc nức nở trên vai Hoài Ngọc.
-Em nói đúng, có lẽ vì tôi ngốc thật. Nhưng tên ngốc này vẫn không hề hối hận khi trao hết tình cảm cho em. Hoài Ngọc chủ động tách khỏi cái ôm. Cô ôn nhu lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má nàng. Thôi nào, đừng khóc nữa. Cũng đã trễ rồi chúng ta nên trở về thôi.
Nói đoạn Hoài Ngọc đứng lên đan những ngón tay của Vân Du vào tay mình. Nắm chặt tay nàng tiến đến chiếc xe đang đỗ trước sân cô nhi viện.
Vân Du chỉ biết ngoan ngoãn đi theo phía sau. Nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau mà trong lòng cảm thấy nặng nề. Đây có phải là quyết định đúng đắn hay không? Nàng sẽ hạnh phúc khi rời xa cô sao?
Hoài Ngọc đưa Vân Du về đến chung cư rồi ngồi trong xe nhìn nàng an toàn bước vào thang máy mới an tâm ra về. Vừa về đến nhà cô liền thấy Hoài An đứng chờ mình ở phòng khách. Hoài Ngọc liền chạy đến sà vào lòng Hoài An mà bật khóc thật thương tâm. Hoài An nhìn bộ dạng đáng thương của Hoài Ngọc cũng đủ biết em nàng đã gặp phải chuyện gì. Hoài An chỉ biết ôm lấy thân người đang run lên từng đợt của em mình vào lòng, tay xoa đầu Hoài Ngọc, nàng khẽ khàng nói:
-Đứa em ngốc nghếch của chị, chị biết đó là quyết định vô cùng đau đớn nhưng em đã làm rất tốt. Từ nay em hãy sống thật vui vẻ, qua đó học thật tốt để về đây cùng chị gầy dựng sự nghiệp của gia đình thêm lớn mạnh. Sau đó em có thể đứng trước mặt cô ấy thổ lộ lòng mình thêm một lần nữa. Với một thân phận khác, một Trần Hoài Ngọc trưởng thành và đủ khả năng chăm sóc, bảo bọc cô ấy. Đến lúc đó chị nhất định sẽ ủng hộ quyết định của em.
Hoài Ngọc nghe được những lời này của Hoài An thì càng khóc to hơn nữa. Cô vụi vụi gương mặt lấm lem nước mắt của mình vào áo của Hoài An. Chỉ có ở bên Hoài An thì Hoài Ngọc mới có thể bộc lộ cảm xúc của mình một cách chân thật nhất.
-Thôi nào, em đang làm ướt hết áo của chị đây này. Áo này đắt lắm đấy có biết không hả? Hoài An trêu chọc cô em của nàng. Nàng rất khó chịu khi phải nhìn thấy em nàng vì một người mà phải khóc nhiều đến như vậy. Ba mẹ cho ta đôi mắt để nhìn đời, nhìn người chứ không phải để khóc em có hiểu chưa? Hoài An nghiêm giọng nói.
-Em...hiểu rồi. Em nhất định sẽ không làm ba mẹ và chị phải thất vọng. Hoài Ngọc tách khỏi người Hoài An, vừa đưa tay lau nước mắt vừa dõng dạc nói.
-Ừm, cả nhà đều đặt niềm tin ở em. Còn bây giờ thì mau lên phòng tắm rửa thay quần áo đi, em bốc mùi lắm rồi đấy!! Eww, chị lên phòng trước đây~ Nói rồi Hoài An giả vờ lấy che che mũi, làm vẻ mặt kì thị rồi ngảnh mông đi lên phòng.
Hoài An dí dỏm buông lời mỉa mai Hoài Ngọc. Mà thật ra người Hoài Ngọc có bốc mùi gì đâu chứ?! Bà chị này lúc nóng lúc lạnh thật là khó ưa mà!!!
Một ngày trước ngày lên máy bay sang Singapore của Hoài Ngọc. Cả nhà đang bận rộn để căn dặn Hoài Ngọc đủ điều khi cô phải đến một đất nước xa lạ. Mẹ Trần thì liên tục bỏ vào vali Hoài Ngọc những lọ thuốc bổ đắt tiền mà bà vừa mua, miệng thì liên tục căn dặn Hoài Ngọc đủ thứ. Ba Trần thì chỉ nhắc nhở cô phải giữ gìn sức khoẻ rồi cho người chuẩn bị mọi thứ từ nhà ở đến trường học cho cô. Còn bà chị của cô thì chăm chú kiểm tra lại hành lí của cô một lần nữa cho chắc chắn. Hoài Ngọc nhìn cảnh tượng này thì trong lòng vô cùng ấm áp.
Mọi người cứ tất bật như vậy được một lúc cũng đã xong. Ba người họ rời khỏi phòng, bây giờ chỉ còn Hoài Ngọc đứng im lặng ngoài ban công, đưa mắt nhìn xa xăm về phía trước. Hoài Ngọc đang chờ đợi tin nhắn của một người. Nhưng chờ hoài chẳng thấy. Lúc ở cô và nàng ở cô nhi viện thì cô có nói rằng tuần sau cô sẽ bay sang Singapore mà. Chẳng lẽ nàng quên rồi sao?
Nghĩ đến đây trong lòng Hoài Ngọc liền dâng lên một trận chua sót. Xem ra nàng không muốn gặp mặt cô rồi!
Lúc này, ở căn hộ của Vân Du, nàng đang phải chật vật với cái bệnh cảm chết tiệt. Nàng rất muốn đến gặp mặt Hoài Ngọc nhưng nàng không thể. Nàng đang cảm thấy cơ thể đang dần mất đi sức lực, toàn thân mệt mỏi. Vân Du vẫn có thể gọi cho Hoài Ngọc nhưng nàng sợ phải gọi điện thoại cho cô rồi cô sẽ nhận ra được giọng nói bất bình thường của mình rồi lại làm cô phải lo lắng. Vẫn còn thời gian nàng nhất định phải khoẻ lại.
Đang định chợp mắt tí thì điện thoại của nàng reo lên inh ỏi, nàng mệt mỏi cố gắng với tay lấy điện thoại đặt trên cái tủ đặt cạnh giường:
"Alo, là tôi Kiến Văn. Sao em chưa đến dùng bữa trưa vậy? Cô Hiệu trưởng và mọi người đang đợi em."
"Chết...khụ...em quên mất. Em...hiện tại khụ...không khoẻ. Nhờ anh chuyển lời xin lỗi...khụ khụ...đến cô Hiệu trưởng và mọi người giúp em."
"Em không khoẻ sao? Tôi sẽ đến đó ngay" Giọng nói của Kiến Văn lúc này trở nên vô cùng khẩn trương.
"Em...khụ...em không sao. Thầy đừng..." Vân Du cảm thấy đầu óc quay cuồng rồi ngất xỉu.
"Alo?! Alo?! Du à?! Em làm sao vậy?! Chết thật" Kiến Văn linh cảm có chuyện không lành liền đứng lên nói một vài câu với mọi người rồi nhanh chóng lái xe đến căn hộ của Vân Du.
Kiến Văn không có chìa khoá và mật mã để mở cửa nên anh đã nhờ bác bảo vệ giúp anh. Kiến Văn vừa mở cửa vào nhà thì đã vội vã tìm kiếm bóng dáng Vân Du, suy nghĩ đắn đo một lúc rồi Kiến Văn vặn nấm cửa bước vào phòng Vân Du.
Đập vào mắt anh là hình ảnh Vân Du vô lực nằm trên giường. Kiến Văn không nghĩ ngợi liền tiến đến đặt tay lên trán Vân Du để kiểm tra thân nhiệt nàng, Kiến Văn nhíu chặt mày vì nhiệt độ của Vân Du rất cao. Kiến Văn vội vàng bế Vân Du lên ngang người rồi nhanh chóng lái xe đưa nàng đến bệnh viện.
Vân Du được Kiến Văn đưa đến bệnh viện thì sức khoẻ cũng đã có phần tích cực hơn. Ngày hôm nay cũng là ngày mà Hoài Ngọc lên máy bay, chỉ còn một tiếng nữa là máy bay cất cánh.
Vân Du mơ màng mở mắt, nàng chóng mặt vô cùng. Thân thể nàng vẫn còn rất yếu. Nhưng nàng chợt nhớ ra hôm nay Hoài Ngọc sẽ bay nên nàng vội vàng bước xuống giường bệnh, nàng vừa đặt chân xuống nền thì cả người liền đổ rầm xuống ngay lúc đó Kiến Văn vừa mua cháo về thì thấy Vân Du nằm dưới đất liền cả kinh, anh vội đỡ Vân Du ngồi lên giường lại, giọng nói vô cùng khẩn trương:
-Em sao lại đứng lên làm gì? Em còn chưa khoẻ hẳn mà.
-Thầy, em muốn đến sân bay ngay bây giờ. Thầy giúp em có được không? Lúc này trong lòng Vân Du vô cùng sợ hãi, nàng sợ nàng sẽ không kịp đến để tiễn Hoài Ngọc.
Vân Du nắm chặt lấy tay áo của Kiến Văn gấp gáp cầu xin.
-Được, tôi sẽ giúp em. Kiến Văn nhìn bộ dạng gấp gáp của Vân Du cũng không muốn nhiều lời. Anh cẩn thận để Vân Du ngồi vào chiếc xe lăn để ở góc phòng bệnh rồi nhanh chóng đưa nàng đến sân bay.
Sau một lúc lái xe thì Kiến Văn cùng Vân Du đã đến được sân bay. Lúc này Vân Du mặc bộ quần áo của bệnh viện khẩn trương đi vào, nàng không hiểu vì sao ngay lúc này đôi chân nàng như có ma lực, nàng vội vàng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy, Kiến Văn đi bên cạnh đỡ nàng phòng trường hợp nàng sẽ ngã khuỵ.
Vân Du nàng không từ bỏ, tiếp tục tìm kiếm xung quanh nàng hi vọng có thể nhìn thấy được bạn bè hoặc gia đình của Hoài Ngọc lúc này. Và dường như ông trời không bạc đãi nàng, Vân Du nhìn thấy Hoài An và Thiên Hương đang đứng ở trước cổng an ninh liền khẩn trương chạy đến, Kiến Văn một bước cũng không rời Vân Du.
-Cô Du?! Sao cô lại...?! Thiên Hương nhìn Vân Du kinh ngạc hỏi. Giọng nói của cô đã thành công thu hút mọi sự chú ý của mọi người.
-Hoài Ngọc...em ấy đâu rồi?! Vân Du vì gấp gáp chạy đến nên giọng nói đứt quãng. Nàng vội vàng hỏi Thiên Hương vì chẳng thấy Hoài Ngọc đâu.
-Em ấy đã vào trong rồi. Hoài An nhàn nhạt nói rồi kín đáo quan sát Vân Du, nàng bây giờ trông thật tệ, thần sắc uể oải, trên người còn mặc cả đồng phục của bệnh viện. Đầu tóc hơi rối.
-Sao?! Cô đến trễ rồi sao?!
Nói rồi Vân Du ngã khuỵ xuống nền đất bật khóc nức nở. Kiến Văn thấy người anh yêu phút chốc trở nên yếu đuối như vậy trong lòng liền sinh ra cả giác muốn che chở, anh ngồi xuống ôm lấy đôi vai gầy của nàng, nói lời an ủi động viên.
-Cô Du, cô đừng buồn. Hoài Ngọc cậu ấy sẽ trở về sớm thôi. Thiên Hương nhìn Vân Du như vậy cũng không kiềm lòng được, đi đến vỗ nhè nhẹ lên vai nàng.
-Em ấy nhờ tôi đưa thứ này cho cô. Hoài An nói rồi lấy từ trong túi xách ra một lá thư đưa cho Vân Du. Chúng ta về thôi Hương! Hoài An bước đến nắm tay Thiên Hương bỏ đi trước.
-Chúng ta cũng về thôi. Kiến Văn đỡ Vân Du đứng lên. Nàng nắm chặt lấy bức thư trong tay rồi ngất lịm đi. Vân Du, em lại làm sao vậy! Kiến Văn lại thêm một phen thất kinh hồn vía vì đột nhiên thân người nàng trở nên vô lực rồi đổ rạp xuống. Anh nhanh chóng đưa Vân Du đến bệnh viện gần nhất. Thật là, cô gái này luôn khiến anh phải lo lắng.
Một lúc sau, tiếng của phát thanh viên thông báo chuyến bay đến Singapore đã cất cánh. Vậy là kết thúc. Máy bay cất cánh mang luôn người nàng "có chút tình cảm" đi xa.
"Tôi thật vô dụng vì không thể đến gặp em lần cuối! Ngày em đi tôi không kịp đến nhưng nhất định ngày em về thì người đến đón em đầu tiên là tôi"
TBC
Comment và vote cho Nấm đii nàooooo!!! ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.