Chương 43: Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh 43
Thiên Sơn Trà Khách
09/07/2024
"Hòa Yến đau đầu.
Vị phu nhân này thật sự là không nói lý, rõ ràng dung mạo xinh đẹp, yểu điệu thướt tha, sao lại ăn nói khó nghe như vậy. Nàng nghiêm mặt nói: “Phu nhân xin hãy bình tĩnh, ta và Phạm công tử trước đây đúng là có quen biết, nhưng từ khi phu nhân gả vào Phạm gia, ta chưa từng gặp lại Phạm công tử.""
""Ngươi nói dối! Nếu ngươi không tìm chàng, chàng làm sao lại tặng đồ cho ngươi?""
""Ta cũng vì chuyện này mà đau đầu, nếu phu nhân có thể khuyên nhủ Phạm công tử đừng làm như vậy nữa, dân nữ vô cùng cảm kích.""
Nàng vừa dứt lời, Đường Oanh liền lảo đảo vài bước, ngã ngồi xuống ghế, hai hàng lệ tuôn rơi. ""Vô liêm sỉ... Thật là vô liêm sỉ!""
Hòa Yến nhìn nàng ta bằng ánh mắt thương cảm, người ngoài cũng có thể nhìn ra Phạm Thành không phải là lương phối. Cho dù không phải Hòa Yến, sau này cũng sẽ có nữ nhân khác. Hòa Yến vốn dĩ chẳng để mắt đến vị Phạm công tử này, nhưng trên đời này, loại người vì muốn trèo cao mà bất chấp thủ đoạn cũng không ít. Vị đích nữ phủ Thừa vụ lang này, gả cho Phạm Thành thực quá uổng phí, dung mạo xinh đẹp, gia thế hiển hách như vậy, lại bị trói buộc với Phạm Thành cả đời, thật uổng phí!
Nha hoàn và ma ma bên cạnh Đường Oanh vội vàng chạy đến, nhỏ giọng an ủi. Một lúc lâu sau, Đường Oanh mới lau khô nước mắt.
""Tiểu tiện nhân ngươi, quen thói dối trá! Ta sao có thể tin tưởng lời nói của ngươi!"" Nàng ta nói.
""Phu nhân rốt cuộc muốn thế nào?"" Hòa Yến nhìn lên trời, ""Sắc trời không còn sớm, ta phải hồi phủ.""
""Hồi phủ?"" An ủi Đường Oanh xong, ma ma kia quay sang Hòa Yến, ""Ngươi đã làm ra chuyện hồ đồ như vậy, còn muốn hồi phủ sao? Chưa đợi phu nhân nhà ta định đoạt ra sao, ngươi phải ở yên tại đây!""
Hòa Yến thản nhiên, ""... Các ngươi dám giam lỏng ta?""
Bà tử kia khinh miệt nhìn Hòa Yến, ""Xuất thân hèn kém, quả nhiên không hiểu quy củ, đây mà gọi là giam lỏng sao? Ngươi đã lọt vào mắt xanh của thiếu gia nhà ta, chính là nửa người nhà họ Phạm. Đại nãi nãi là chủ mẫu, trách phạt một kẻ hạ nhân, chẳng lẽ không phải lẽ thường? Cho dù có kiện lên nha môn, chúng ta cũng chẳng sợ!""
Lời lẽ đường hoàng đến mức Hòa Yến phải bật cười.
Thấy Hòa Yến cười, cơn giận của Đường Oanh lại bùng lên, ""Trói nàng ta lại, ném vào nhà kho, bỏ đói một đêm, xem ngày mai nàng ta còn vênh váo được nữa không!""
Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, mới về nhà chồng, chưa học được thủ đoạn tàn nhẫn, muốn trút giận, cũng chỉ dám trói người ta lại bỏ đói mà thôi. Hòa Yến thầm thở phào, chỉ cần không động đao động kiếm là được. Nàng chẳng sợ gì, chỉ sợ liên lụy đến thanh danh của Hòa gia.
Mấy bà tử xúm vào trói Hòa Yến như trói gà con. Hòa Yến chẳng hề phản kháng, mặc cho bọn họ trói chặt. Nhìn cảnh tượng đó, Đường Oanh lại thấy khó chịu trong lòng.
Bọn họ trói Hòa Yến xong, liền ném nàng vào trong phòng. Một nha hoàn hỏi: ""Đại nãi nãi, có cần người canh chừng không...""
""Canh chừng gì chứ?"" Đường Oanh tức giận, ""Cứ để nàng ta ở đó, đợi trời tối, xem nàng ta có sợ không. Nếu bị kẻ xấu nào bắt đi..."" Nàng ta cười khẩy, ""Ta xem Phạm Thành còn muốn nàng ta nữa không!""
Đám người ồn ào bỏ đi, trong viện lại yên tĩnh trở lại.
Hòa Yến bị trói tay chân, nằm thẳng trên giường, yên lặng nhìn màn che.
Phải nói là, chiếc giường này khá êm, màn che cũng được làm từ loại vải thượng hạng. Xem ra, Phạm đại nãi nãi cũng không đối xử tệ với nàng. Nàng lại cảm thán, đúng là người với người số phận khác nhau, một ngôi nhà bỏ không của Phạm phu nhân cũng sang trọng hơn nhà của Hòa gia gấp bội.
Ngôi nhà đẹp như vậy, lại bỏ không, thật lãng phí.
Nàng đang miên man suy nghĩ, xác định bên ngoài không còn động tĩnh, bèn thử cựa quậy tay chân.
Tay bị trói có chút khó chịu, nhưng cách trói này thật cẩu thả, lỏng lẻo, chẳng khác nào buộc bánh chưng. Nàng đưa tay lần mò nút thắt. Năm đó, khi gia nhập quân doanh, nàng đã phải bỏ ra mười ngày trời chỉ để học cách thắt nút và cởi nút. Kiểu nút thắt đơn giản thế này, nàng có thể cởi dễ dàng.
Hòa Yến sờ hình dạng nút thắt, xác định có thể cởi được, liền đưa tay định cởi. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ bên ngoài. Thính lực của nàng hơn người, có thể nghe ra đó là tiếng bước chân của một nam nhân. Nàng dừng động tác, nghiêng đầu nhìn ra cửa."
Vị phu nhân này thật sự là không nói lý, rõ ràng dung mạo xinh đẹp, yểu điệu thướt tha, sao lại ăn nói khó nghe như vậy. Nàng nghiêm mặt nói: “Phu nhân xin hãy bình tĩnh, ta và Phạm công tử trước đây đúng là có quen biết, nhưng từ khi phu nhân gả vào Phạm gia, ta chưa từng gặp lại Phạm công tử.""
""Ngươi nói dối! Nếu ngươi không tìm chàng, chàng làm sao lại tặng đồ cho ngươi?""
""Ta cũng vì chuyện này mà đau đầu, nếu phu nhân có thể khuyên nhủ Phạm công tử đừng làm như vậy nữa, dân nữ vô cùng cảm kích.""
Nàng vừa dứt lời, Đường Oanh liền lảo đảo vài bước, ngã ngồi xuống ghế, hai hàng lệ tuôn rơi. ""Vô liêm sỉ... Thật là vô liêm sỉ!""
Hòa Yến nhìn nàng ta bằng ánh mắt thương cảm, người ngoài cũng có thể nhìn ra Phạm Thành không phải là lương phối. Cho dù không phải Hòa Yến, sau này cũng sẽ có nữ nhân khác. Hòa Yến vốn dĩ chẳng để mắt đến vị Phạm công tử này, nhưng trên đời này, loại người vì muốn trèo cao mà bất chấp thủ đoạn cũng không ít. Vị đích nữ phủ Thừa vụ lang này, gả cho Phạm Thành thực quá uổng phí, dung mạo xinh đẹp, gia thế hiển hách như vậy, lại bị trói buộc với Phạm Thành cả đời, thật uổng phí!
Nha hoàn và ma ma bên cạnh Đường Oanh vội vàng chạy đến, nhỏ giọng an ủi. Một lúc lâu sau, Đường Oanh mới lau khô nước mắt.
""Tiểu tiện nhân ngươi, quen thói dối trá! Ta sao có thể tin tưởng lời nói của ngươi!"" Nàng ta nói.
""Phu nhân rốt cuộc muốn thế nào?"" Hòa Yến nhìn lên trời, ""Sắc trời không còn sớm, ta phải hồi phủ.""
""Hồi phủ?"" An ủi Đường Oanh xong, ma ma kia quay sang Hòa Yến, ""Ngươi đã làm ra chuyện hồ đồ như vậy, còn muốn hồi phủ sao? Chưa đợi phu nhân nhà ta định đoạt ra sao, ngươi phải ở yên tại đây!""
Hòa Yến thản nhiên, ""... Các ngươi dám giam lỏng ta?""
Bà tử kia khinh miệt nhìn Hòa Yến, ""Xuất thân hèn kém, quả nhiên không hiểu quy củ, đây mà gọi là giam lỏng sao? Ngươi đã lọt vào mắt xanh của thiếu gia nhà ta, chính là nửa người nhà họ Phạm. Đại nãi nãi là chủ mẫu, trách phạt một kẻ hạ nhân, chẳng lẽ không phải lẽ thường? Cho dù có kiện lên nha môn, chúng ta cũng chẳng sợ!""
Lời lẽ đường hoàng đến mức Hòa Yến phải bật cười.
Thấy Hòa Yến cười, cơn giận của Đường Oanh lại bùng lên, ""Trói nàng ta lại, ném vào nhà kho, bỏ đói một đêm, xem ngày mai nàng ta còn vênh váo được nữa không!""
Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, mới về nhà chồng, chưa học được thủ đoạn tàn nhẫn, muốn trút giận, cũng chỉ dám trói người ta lại bỏ đói mà thôi. Hòa Yến thầm thở phào, chỉ cần không động đao động kiếm là được. Nàng chẳng sợ gì, chỉ sợ liên lụy đến thanh danh của Hòa gia.
Mấy bà tử xúm vào trói Hòa Yến như trói gà con. Hòa Yến chẳng hề phản kháng, mặc cho bọn họ trói chặt. Nhìn cảnh tượng đó, Đường Oanh lại thấy khó chịu trong lòng.
Bọn họ trói Hòa Yến xong, liền ném nàng vào trong phòng. Một nha hoàn hỏi: ""Đại nãi nãi, có cần người canh chừng không...""
""Canh chừng gì chứ?"" Đường Oanh tức giận, ""Cứ để nàng ta ở đó, đợi trời tối, xem nàng ta có sợ không. Nếu bị kẻ xấu nào bắt đi..."" Nàng ta cười khẩy, ""Ta xem Phạm Thành còn muốn nàng ta nữa không!""
Đám người ồn ào bỏ đi, trong viện lại yên tĩnh trở lại.
Hòa Yến bị trói tay chân, nằm thẳng trên giường, yên lặng nhìn màn che.
Phải nói là, chiếc giường này khá êm, màn che cũng được làm từ loại vải thượng hạng. Xem ra, Phạm đại nãi nãi cũng không đối xử tệ với nàng. Nàng lại cảm thán, đúng là người với người số phận khác nhau, một ngôi nhà bỏ không của Phạm phu nhân cũng sang trọng hơn nhà của Hòa gia gấp bội.
Ngôi nhà đẹp như vậy, lại bỏ không, thật lãng phí.
Nàng đang miên man suy nghĩ, xác định bên ngoài không còn động tĩnh, bèn thử cựa quậy tay chân.
Tay bị trói có chút khó chịu, nhưng cách trói này thật cẩu thả, lỏng lẻo, chẳng khác nào buộc bánh chưng. Nàng đưa tay lần mò nút thắt. Năm đó, khi gia nhập quân doanh, nàng đã phải bỏ ra mười ngày trời chỉ để học cách thắt nút và cởi nút. Kiểu nút thắt đơn giản thế này, nàng có thể cởi dễ dàng.
Hòa Yến sờ hình dạng nút thắt, xác định có thể cởi được, liền đưa tay định cởi. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ bên ngoài. Thính lực của nàng hơn người, có thể nghe ra đó là tiếng bước chân của một nam nhân. Nàng dừng động tác, nghiêng đầu nhìn ra cửa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.