Chương 47: Trùng Sinh Chi Nữ Tướng Tinh 47
Thiên Sơn Trà Khách
09/07/2024
"Hòa Vân Sinh kinh hãi toát mồ hôi lạnh, nói: ""Ngươi dám giết người!""
""Có gì mà ta không dám?"" Phạm Thành hung tợn nói: ""Một đứa con trai của hiệu úy, chết thì đã sao! Chờ ngươi chết rồi, ta sẽ bắt tỷ tỷ ngươi về làm nô lệ, ngày ngày mua vui cho ta, chơi chán rồi thì bán vào lầu xanh."" Hắn cười lớn.
Ánh mắt Hòa Yến hiện lên vẻ sắc lạnh.
Nàng không động đến Phạm Thành, chỉ là sợ gây phiền phức cho Hòa gia, nhưng xem ra, dù nàng có động thủ hay không, Phạm Thành cũng sẽ không bỏ qua.
Hòa Vân Sinh lửa giận ngút trời, không chút do dự lao đầu vào bụng Phạm Thành, Phạm Thành không kịp đề phòng, bị húc ngã, thuyền lại chao đảo, hắn ngã dúi dụi. Hắn vừa định kêu lên, Hòa Yến đã quát: ""Đừng để hắn lên tiếng!"" Nàng nhanh như cắt lao tới, nhét chiếc khăn trên bàn vào miệng Phạm Thành.
Phạm Thành bị chặn miệng, còn chưa kịp hoàn hồn, Hòa Vân Sinh đã cưỡi lên lưng hắn, đấm túi bụi, hắn đang tuổi thiếu niên, sức lực sung mãn, Phạm Thành tuy miệng lưỡi ngoa ngoắt, nhưng nào phải đối thủ của hắn, dần dần không còn giãy giụa nữa.
""Vân Sinh, đủ rồi."" Hòa Yến quát, ""Đánh nữa hắn sẽ chết.""
""Hắn chết mới tốt!"" Hòa Vân Sinh nghiến răng nghiến lợi, ""Chết rồi sẽ không còn mơ tưởng đến tỷ nữa!""
""Vậy thì Hòa gia rắc rối to."" Hòa Yến kéo tay hắn, ""Trước tiên lôi hắn dậy đã.""
Hòa Vân Sinh từ trên lưng Phạm Thành đứng dậy, Phạm Thành nằm sấp bất động, hắn lấy chân đá đá, ""Đứng lên đi, đừng giả chết!""
Phạm Thành vẫn không nhúc nhích.
""Mới đánh có mấy cái đã chết, đúng là giỏi lừa gạt."" Hòa Vân Sinh vừa mỉa mai vừa định đá Phạm Thành dậy, nhưng vừa mới động, đột nhiên, hắn thấy bên chân mình, chỗ Phạm Thành nằm sấp dần dần loang ra một mảng đỏ.
Hắn lắp bắp: ""Hắn, hắn...""
Hòa Yến đang tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài, vừa rồi thuyền lắc lư dữ dội, không biết đám hộ vệ của Phạm Thành có nhìn thấy không. Xem ra không có gì bất thường, có lẽ chúng tưởng là Phạm Thành đang ""vui vẻ"". Nghe thấy giọng nói khác lạ của Hòa Vân Sinh, nàng hơi lấy làm lạ, nhìn sang, vừa nhìn đã sững người.
Một lát sau, nàng ngồi xuống, bình tĩnh lật người Phạm Thành lại.
""A..."" Hòa Vân Sinh kêu lên một tiếng ngắn ngủi, vội vàng che miệng, nuốt âm thanh còn lại vào trong cổ họng, nhìn cảnh tượng trước mắt không thể tin nổi.
Phạm Thành bị lật ngửa, nằm trên mặt đất, thân thể mềm oặt như không xương, quần áo ở bụng đã bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn, chuôi dao găm lộ ra bên ngoài, lưỡi dao đã găm sâu vào da thịt.
Lúc nãy đánh nhau với Hòa Vân Sinh, Phạm Thành rút từ trong tay áo ra một con dao găm, sau đó thuyền lắc lư, dao rơi xuống đất, lại bị Hòa Vân Sinh xô ngã, thật trùng hợp, dao găm đâm thẳng vào bụng hắn.
Vốn dĩ cũng không đến nỗi sâu như vậy, nhưng Hòa Vân Sinh lại đè hắn xuống đất đánh cho một trận, thế là cả chuôi dao đâm thẳng vào bụng, khiến hắn bỏ mạng.
Hòa Vân Sinh sợ đến mức chân tay rụng rời, ngã ngồi xuống đất, kinh hoàng nói: ""Hắn... Hắn chết rồi sao?""
Hòa Yến đưa hai ngón tay thăm dò hơi thở của hắn, lạnh lùng nói: ""Chết rồi.""
Hòa Vân Sinh ngơ ngác nhìn nàng, dường như không hiểu nàng đang nói gì. Một lúc sau, hắn òa khóc, luống cuống nói: ""Hắn, hắn chết rồi sao? Bây giờ chúng ta phải làm sao?""
Con thuyền vẫn trôi dập dềnh trên sông, xung quanh ngoại trừ ánh đèn le lói trên thuyền, dường như không còn ánh sáng nào khác. Trong không gian tĩnh mịch, tiếng khóc nức nở của Hòa Vân Sinh càng thêm rõ ràng, hắn lẩm bẩm: ""Chúng ta phải làm sao? Làm sao bây giờ?""
Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, chưa từng giết người, thấy máu, ngay cả giết cá cũng phải đi đường vòng. Miệng thì nói mạnh bạo, nào ngờ lại thật sự lấy mạng người ta. Hòa Vân Sinh hoảng loạn, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi ""phải làm sao"" vô nghĩa.
Hòa yến nhíu mày nhìn thi thể Phạm Thành. Nàng từng giết qua nhiều kẻ thù trên chiến trường, nhưng chưa từng sát hại ai như thế này. Tuy có chút bất ngờ, nhưng nàng cũng không hề hoảng loạn. Nhìn sang Hòa Vân Sinh, chỉ thấy hắn thần tình hoảng hốt, khi khóc khi cười, lay gọi thi thể Phạm Thành như muốn lay tỉnh hắn, rõ ràng là đã mất đi thần trí.
""Bốp!""
Một cái tát giáng xuống như sấm nổ bên tai, Hòa Vân Sinh bừng tỉnh khỏi cơn mê muội, nhìn Hòa Yến trước mặt.
Hắn đột nhiên phát hiện, so với mình, Hòa Yến bình tĩnh đến lạ thường. Ánh mắt nàng sắc bén như kiếm, đâm thẳng vào tim hắn, bàn tay nàng cũng vững vàng, không giống như tay hắn, vẫn còn run rẩy."
""Có gì mà ta không dám?"" Phạm Thành hung tợn nói: ""Một đứa con trai của hiệu úy, chết thì đã sao! Chờ ngươi chết rồi, ta sẽ bắt tỷ tỷ ngươi về làm nô lệ, ngày ngày mua vui cho ta, chơi chán rồi thì bán vào lầu xanh."" Hắn cười lớn.
Ánh mắt Hòa Yến hiện lên vẻ sắc lạnh.
Nàng không động đến Phạm Thành, chỉ là sợ gây phiền phức cho Hòa gia, nhưng xem ra, dù nàng có động thủ hay không, Phạm Thành cũng sẽ không bỏ qua.
Hòa Vân Sinh lửa giận ngút trời, không chút do dự lao đầu vào bụng Phạm Thành, Phạm Thành không kịp đề phòng, bị húc ngã, thuyền lại chao đảo, hắn ngã dúi dụi. Hắn vừa định kêu lên, Hòa Yến đã quát: ""Đừng để hắn lên tiếng!"" Nàng nhanh như cắt lao tới, nhét chiếc khăn trên bàn vào miệng Phạm Thành.
Phạm Thành bị chặn miệng, còn chưa kịp hoàn hồn, Hòa Vân Sinh đã cưỡi lên lưng hắn, đấm túi bụi, hắn đang tuổi thiếu niên, sức lực sung mãn, Phạm Thành tuy miệng lưỡi ngoa ngoắt, nhưng nào phải đối thủ của hắn, dần dần không còn giãy giụa nữa.
""Vân Sinh, đủ rồi."" Hòa Yến quát, ""Đánh nữa hắn sẽ chết.""
""Hắn chết mới tốt!"" Hòa Vân Sinh nghiến răng nghiến lợi, ""Chết rồi sẽ không còn mơ tưởng đến tỷ nữa!""
""Vậy thì Hòa gia rắc rối to."" Hòa Yến kéo tay hắn, ""Trước tiên lôi hắn dậy đã.""
Hòa Vân Sinh từ trên lưng Phạm Thành đứng dậy, Phạm Thành nằm sấp bất động, hắn lấy chân đá đá, ""Đứng lên đi, đừng giả chết!""
Phạm Thành vẫn không nhúc nhích.
""Mới đánh có mấy cái đã chết, đúng là giỏi lừa gạt."" Hòa Vân Sinh vừa mỉa mai vừa định đá Phạm Thành dậy, nhưng vừa mới động, đột nhiên, hắn thấy bên chân mình, chỗ Phạm Thành nằm sấp dần dần loang ra một mảng đỏ.
Hắn lắp bắp: ""Hắn, hắn...""
Hòa Yến đang tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài, vừa rồi thuyền lắc lư dữ dội, không biết đám hộ vệ của Phạm Thành có nhìn thấy không. Xem ra không có gì bất thường, có lẽ chúng tưởng là Phạm Thành đang ""vui vẻ"". Nghe thấy giọng nói khác lạ của Hòa Vân Sinh, nàng hơi lấy làm lạ, nhìn sang, vừa nhìn đã sững người.
Một lát sau, nàng ngồi xuống, bình tĩnh lật người Phạm Thành lại.
""A..."" Hòa Vân Sinh kêu lên một tiếng ngắn ngủi, vội vàng che miệng, nuốt âm thanh còn lại vào trong cổ họng, nhìn cảnh tượng trước mắt không thể tin nổi.
Phạm Thành bị lật ngửa, nằm trên mặt đất, thân thể mềm oặt như không xương, quần áo ở bụng đã bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn, chuôi dao găm lộ ra bên ngoài, lưỡi dao đã găm sâu vào da thịt.
Lúc nãy đánh nhau với Hòa Vân Sinh, Phạm Thành rút từ trong tay áo ra một con dao găm, sau đó thuyền lắc lư, dao rơi xuống đất, lại bị Hòa Vân Sinh xô ngã, thật trùng hợp, dao găm đâm thẳng vào bụng hắn.
Vốn dĩ cũng không đến nỗi sâu như vậy, nhưng Hòa Vân Sinh lại đè hắn xuống đất đánh cho một trận, thế là cả chuôi dao đâm thẳng vào bụng, khiến hắn bỏ mạng.
Hòa Vân Sinh sợ đến mức chân tay rụng rời, ngã ngồi xuống đất, kinh hoàng nói: ""Hắn... Hắn chết rồi sao?""
Hòa Yến đưa hai ngón tay thăm dò hơi thở của hắn, lạnh lùng nói: ""Chết rồi.""
Hòa Vân Sinh ngơ ngác nhìn nàng, dường như không hiểu nàng đang nói gì. Một lúc sau, hắn òa khóc, luống cuống nói: ""Hắn, hắn chết rồi sao? Bây giờ chúng ta phải làm sao?""
Con thuyền vẫn trôi dập dềnh trên sông, xung quanh ngoại trừ ánh đèn le lói trên thuyền, dường như không còn ánh sáng nào khác. Trong không gian tĩnh mịch, tiếng khóc nức nở của Hòa Vân Sinh càng thêm rõ ràng, hắn lẩm bẩm: ""Chúng ta phải làm sao? Làm sao bây giờ?""
Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, chưa từng giết người, thấy máu, ngay cả giết cá cũng phải đi đường vòng. Miệng thì nói mạnh bạo, nào ngờ lại thật sự lấy mạng người ta. Hòa Vân Sinh hoảng loạn, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi ""phải làm sao"" vô nghĩa.
Hòa yến nhíu mày nhìn thi thể Phạm Thành. Nàng từng giết qua nhiều kẻ thù trên chiến trường, nhưng chưa từng sát hại ai như thế này. Tuy có chút bất ngờ, nhưng nàng cũng không hề hoảng loạn. Nhìn sang Hòa Vân Sinh, chỉ thấy hắn thần tình hoảng hốt, khi khóc khi cười, lay gọi thi thể Phạm Thành như muốn lay tỉnh hắn, rõ ràng là đã mất đi thần trí.
""Bốp!""
Một cái tát giáng xuống như sấm nổ bên tai, Hòa Vân Sinh bừng tỉnh khỏi cơn mê muội, nhìn Hòa Yến trước mặt.
Hắn đột nhiên phát hiện, so với mình, Hòa Yến bình tĩnh đến lạ thường. Ánh mắt nàng sắc bén như kiếm, đâm thẳng vào tim hắn, bàn tay nàng cũng vững vàng, không giống như tay hắn, vẫn còn run rẩy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.