Cầm Nhầm Kịch Bản Của Omega Phản Diện
Chương 14: Cảm giác thân thuộc
Thập Nhị Lai Quang
10/01/2025
Cùng thời điểm, toàn bộ người dân cả nước đều đã nháo nhào vì sự mất tích của Mặc Thiếu Phi, thông tin “anh chồng quốc dân” Tổng Giám đốc Hứa Đảng xuống tay xử người gây rúng động dư luận, cảnh sát cách đây vài giờ vừa mới phát lệnh truy nã.
Một vài bình luận bên dưới bài viết của trang báo mạng nổi tiếng bàn về vụ việc.
“Tổng tài này đẹp trai thật, nhưng xin phép nhường lại cho chị em.”
“Lúc trước Lotus bọn tôi còn tung hô anh ta vì cứu mạng anh nhà, còn tưởng hai người sẽ tạo nên cổ tích tình yêu ngoài đời thật, ai dè một pha tự vả rát hết cả mặt.”
“Hứa Minh Kỵ làm thế là do ghen tuông, nhưng đến mức thủ tiêu tình địch thì chịu, kiếp này coi như bỏ.”
“Sợ tên ác ma đó hãm hại anh Mặc nhà tôi quá, tôi khóc lụt nhà đó.”
“Từ người hùng trở thành sát nhân. Có người yêu như hắn chắc tôi xách háng chạy tám tháng.”
“Nhưng mà người bị giết là ai dạ? Sao lại có mặt ở hiện trường quay phim của Mặc Thiếu Phi?”
“Anh đó tên Lâm Tự Khiêm, diễn viên mới thay thế cậu X đó, cậu X bị tai nạn hủy hợp đồng rồi bà.”
“Tội nghiệp, mới vô nghề mà đã gặp hạn.”
“Thật khốn nạn!”
“Tra nam!”
“Tẩy chay!”
Mặc Thiếu Phi tắt điện thoại, đi tới tủ lạnh tìm chai nước đá nốc sạch. Đọc xong mớ bình luận hỗn tạp khiến tâm trạng cậu trở nên nặng nề. Phó Vi Dương tốt xấu thế nào cậu là người thấu tỏ, nhìn thấy cộng đồng mạng chưa hiểu rõ ngọn ngành mà đã lên án dùng lời lẽ khiếm nhã nhận xét Phó Vi Dương thật tình cậu tức đến xịt khói.
Mặc Thiếu Phi mở lại điện thoại, đăng nhập trang cá nhân, vỏn vẹn viết vài dòng post lên mạng nhầm trấn an dư luận.
“Hiện giờ tôi vẫn an toàn, đang ở cùng sếp Hứa, cậu bạn đi cùng Lâm Tự Khiêm cũng đã ổn định, chúng tôi sẽ sớm gặp lại mọi người.”
Mấy lời này vô cùng cứng nhắc, chính Mặc Thiếu Phi cũng không nhận ra, cộng đồng mạng xem xong liền nghi ngờ Mặc Thiếu Phi đang bị ép buộc, sau đó bình luận một tràng.
“Anh ơi đừng sợ, cảnh sát đang ráo riết truy lùng, sẽ sớm cứu được anh thôi.”
“Thời gian này anh đừng khiến tên tra nam kia nổi giận, cố gắng bảo đảm an toàn nha anh.”
“Lotus bọn em ngày đêm cầu nguyện.”
“Tên Hứa Minh Kỵ xấu xa, mi sẽ phải trả giá.”
Tình huống này nằm ngoài dự liệu của Mặc Thiếu Phi, bài viết của cậu chẳng những không trấn an được ai mà còn gây thêm náo động, số lượng thành viên công kích Phó Vi Dương ngày càng nhiều.
“Gì vậy trời…” Mặc Thiếu Phi máu nóng nổ phừng phừng, bốn năm năm làm nghề bị vô số tin đồn thất thiệt gắn lên người mà chưa có lần nào cậu ức chế bằng lần này: “Bọn họ không cố tình không hiểu hả?”
Hiện tại Phó Vi Dương không có ở nhà, sau khi Lâm Tự Khiêm đi mất thì hắn cũng lập tức rời khỏi, tìm đến Diêm Vương tiếp tục điều hòa ma khí.
Mặc Thiếu Phi buồn chán ném điện thoại, đi lòng vòng khám phá từng ngóc ngách. Căn biệt thự này khá rộng, bên trong các phòng đều là thiết bị điện tử hiện đại thời thượng, chỉ có những người siêu giàu mới biết đến sự tồn tại của nó, ví dụ như chiếc gương cực to trong nhà vệ sinh, nếu không cảm ứng được có người đứng soi, nó sẽ tự động ẩn mình không khác gì bức tường màu đen sáng bóng lấp lánh đính đầy kim cương. Hoặc là trong phòng chiếu phim, chỉ cần ngồi xuống ghế, tay cầm lập tức trồi lên cốc nước ngọt và hộp bắp rang, màn hình chiếu có thể điều khiển bằng giọng nói, muốn phim gì liền có phim đó.
Mặc Thiếu Phi tham quan mà sắp khờ tới nơi, là cậu lạc hậu hay những thứ này đều không có thật, chỉ là Phó Vi Dương dùng thuật phép tạo ra thôi đúng không?
Lúc Mặc Thiếu Phi hoàn tất cuộc hành trình đi xuống lầu, Phó Vi Dương cũng vừa về đến cửa, tay hắn xách theo hai giỏ đồ ăn, đều là những món mà cậu yêu thích, đặc biệt là rất khó tìm, mỗi lần mua chúng bắt buộc phải đi rất xa, nhiều khi đến nơi cửa hàng đã đóng cửa.
“Trước đây cứ cách hai tháng em là lại thèm mấy món này, mỗi lần như thế đều năn nỉ tôi mua cho em, tôi mà không chiều theo em liền giận dỗi không cho tôi động vào người.” Những gì thuộc về Mặc Thiếu Phi Phó Vi Dương đều khắc ghi trong trí nhớ, kể cả những cho tiết nhỏ nhặt nhất.
Năm đó hai người yêu nhau sáu tháng, không thể gọi là nông sâu, nhưng tuyệt đối không phải là nông cạn. Khoảng thời gian hạnh phúc đó Mặc Thiếu Phi không thể nhớ, nhưng cảm giác thân thuộc lại giống như đã in hằn, hình ảnh Phó Vi Dương đội gió đội sương trở về cùng hương vị đồ ăn nóng hổi thơm ngon khiến cậu hoài niệm về một đoạn ký ức tuy cũ xưa mà cũng thật mới mẻ, vừa ấm áp vừa yên bình.
Trong phòng ăn, Mặc Thiếu Phi và Phó Vi Dương ngồi kế nhau, Mặc Thiếu Phi một bên tập trung ngấu nghiến, chốc lát sau mới phát hiện Phó Vi Dương cứ mãi chống cằm nhìn mình mà không chịu động đũa.
“Anh không ăn hả?”
“Tôi mua cho em, không thích tranh giành.”
Mặc Thiếu Phi không phải người nhỏ mọn, càng không phải người ăn uống hàm hồ, cớ sao phải sợ người khác giành hết phần, cậu xì một tiếng, gắp một miếng nhét vào miệng Phó Vi Dương cho bỏ ghét.
“Anh nghĩ tôi tham ăn cỡ đó hả?! Đau lòng thật đó.”
Nhìn Mặc Thiếu Phi ủy khuất nhưng vẫn thoăn thoắt gắp đồ ăn nhồi vào miệng đến mức hai má phồng to, Phó Vi Dương bất lực phì cười, bỗng nhiên cảm thấy tự hào vì người của mình thật đáng yêu.
“Anh tính làm gì tiếp theo?” Mặc Thiếu Phi vừa nhai vừa hỏi, chặn đứng ánh mắt mê mụi của đối phương.
“Quay về thành phố, trả lại em cho công chúng, chắc giờ này bọn họ loạn hết cả rồi.”
Chuông điện thoại reo lên, Mặc Thiếu Phi nhìn vào màn hình, thấy người gọi là Tiểu La Nhã thì lập tức dập máy. Tiểu La Nhã và Mặc Chế Thâm từ hôm qua tới giờ đã gọi cậu sáu chục cuộc, nhưng không có cuộc nào cậu chấp nhận tiếp chuyện. Kể từ khi biết được sự thật về Phó Vi Dương, cậu đã ngừng liên lạc với cha ruột và bạn thân, vì cậu vẫn chưa hết giận và cũng chưa hết bàng hoàng chuyện bọn họ gián tiếp tước đoạt mạng sống của Phó Vi Dương.
Cậu biết họ làm vậy một chính là lo cho cậu, mặt phụ là vì Phó Vi Dương quá ngoan cố, quá bất cần đời, nhưng nhìn theo hướng nào thì cậu vẫn cảm thấy tội lỗi và tức giận.
Ăn xong, Phó Vi Dương bảo Mặc Thiếu Phi nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm, chuẩn bị theo hắn về lại thành phố.
“Tôi không có đồ thay. Lúc nãy có mặc thử quần áo của anh nhưng không vừa, bộ nào cũng rộng thùng thình.”
Một vài bình luận bên dưới bài viết của trang báo mạng nổi tiếng bàn về vụ việc.
“Tổng tài này đẹp trai thật, nhưng xin phép nhường lại cho chị em.”
“Lúc trước Lotus bọn tôi còn tung hô anh ta vì cứu mạng anh nhà, còn tưởng hai người sẽ tạo nên cổ tích tình yêu ngoài đời thật, ai dè một pha tự vả rát hết cả mặt.”
“Hứa Minh Kỵ làm thế là do ghen tuông, nhưng đến mức thủ tiêu tình địch thì chịu, kiếp này coi như bỏ.”
“Sợ tên ác ma đó hãm hại anh Mặc nhà tôi quá, tôi khóc lụt nhà đó.”
“Từ người hùng trở thành sát nhân. Có người yêu như hắn chắc tôi xách háng chạy tám tháng.”
“Nhưng mà người bị giết là ai dạ? Sao lại có mặt ở hiện trường quay phim của Mặc Thiếu Phi?”
“Anh đó tên Lâm Tự Khiêm, diễn viên mới thay thế cậu X đó, cậu X bị tai nạn hủy hợp đồng rồi bà.”
“Tội nghiệp, mới vô nghề mà đã gặp hạn.”
“Thật khốn nạn!”
“Tra nam!”
“Tẩy chay!”
Mặc Thiếu Phi tắt điện thoại, đi tới tủ lạnh tìm chai nước đá nốc sạch. Đọc xong mớ bình luận hỗn tạp khiến tâm trạng cậu trở nên nặng nề. Phó Vi Dương tốt xấu thế nào cậu là người thấu tỏ, nhìn thấy cộng đồng mạng chưa hiểu rõ ngọn ngành mà đã lên án dùng lời lẽ khiếm nhã nhận xét Phó Vi Dương thật tình cậu tức đến xịt khói.
Mặc Thiếu Phi mở lại điện thoại, đăng nhập trang cá nhân, vỏn vẹn viết vài dòng post lên mạng nhầm trấn an dư luận.
“Hiện giờ tôi vẫn an toàn, đang ở cùng sếp Hứa, cậu bạn đi cùng Lâm Tự Khiêm cũng đã ổn định, chúng tôi sẽ sớm gặp lại mọi người.”
Mấy lời này vô cùng cứng nhắc, chính Mặc Thiếu Phi cũng không nhận ra, cộng đồng mạng xem xong liền nghi ngờ Mặc Thiếu Phi đang bị ép buộc, sau đó bình luận một tràng.
“Anh ơi đừng sợ, cảnh sát đang ráo riết truy lùng, sẽ sớm cứu được anh thôi.”
“Thời gian này anh đừng khiến tên tra nam kia nổi giận, cố gắng bảo đảm an toàn nha anh.”
“Lotus bọn em ngày đêm cầu nguyện.”
“Tên Hứa Minh Kỵ xấu xa, mi sẽ phải trả giá.”
Tình huống này nằm ngoài dự liệu của Mặc Thiếu Phi, bài viết của cậu chẳng những không trấn an được ai mà còn gây thêm náo động, số lượng thành viên công kích Phó Vi Dương ngày càng nhiều.
“Gì vậy trời…” Mặc Thiếu Phi máu nóng nổ phừng phừng, bốn năm năm làm nghề bị vô số tin đồn thất thiệt gắn lên người mà chưa có lần nào cậu ức chế bằng lần này: “Bọn họ không cố tình không hiểu hả?”
Hiện tại Phó Vi Dương không có ở nhà, sau khi Lâm Tự Khiêm đi mất thì hắn cũng lập tức rời khỏi, tìm đến Diêm Vương tiếp tục điều hòa ma khí.
Mặc Thiếu Phi buồn chán ném điện thoại, đi lòng vòng khám phá từng ngóc ngách. Căn biệt thự này khá rộng, bên trong các phòng đều là thiết bị điện tử hiện đại thời thượng, chỉ có những người siêu giàu mới biết đến sự tồn tại của nó, ví dụ như chiếc gương cực to trong nhà vệ sinh, nếu không cảm ứng được có người đứng soi, nó sẽ tự động ẩn mình không khác gì bức tường màu đen sáng bóng lấp lánh đính đầy kim cương. Hoặc là trong phòng chiếu phim, chỉ cần ngồi xuống ghế, tay cầm lập tức trồi lên cốc nước ngọt và hộp bắp rang, màn hình chiếu có thể điều khiển bằng giọng nói, muốn phim gì liền có phim đó.
Mặc Thiếu Phi tham quan mà sắp khờ tới nơi, là cậu lạc hậu hay những thứ này đều không có thật, chỉ là Phó Vi Dương dùng thuật phép tạo ra thôi đúng không?
Lúc Mặc Thiếu Phi hoàn tất cuộc hành trình đi xuống lầu, Phó Vi Dương cũng vừa về đến cửa, tay hắn xách theo hai giỏ đồ ăn, đều là những món mà cậu yêu thích, đặc biệt là rất khó tìm, mỗi lần mua chúng bắt buộc phải đi rất xa, nhiều khi đến nơi cửa hàng đã đóng cửa.
“Trước đây cứ cách hai tháng em là lại thèm mấy món này, mỗi lần như thế đều năn nỉ tôi mua cho em, tôi mà không chiều theo em liền giận dỗi không cho tôi động vào người.” Những gì thuộc về Mặc Thiếu Phi Phó Vi Dương đều khắc ghi trong trí nhớ, kể cả những cho tiết nhỏ nhặt nhất.
Năm đó hai người yêu nhau sáu tháng, không thể gọi là nông sâu, nhưng tuyệt đối không phải là nông cạn. Khoảng thời gian hạnh phúc đó Mặc Thiếu Phi không thể nhớ, nhưng cảm giác thân thuộc lại giống như đã in hằn, hình ảnh Phó Vi Dương đội gió đội sương trở về cùng hương vị đồ ăn nóng hổi thơm ngon khiến cậu hoài niệm về một đoạn ký ức tuy cũ xưa mà cũng thật mới mẻ, vừa ấm áp vừa yên bình.
Trong phòng ăn, Mặc Thiếu Phi và Phó Vi Dương ngồi kế nhau, Mặc Thiếu Phi một bên tập trung ngấu nghiến, chốc lát sau mới phát hiện Phó Vi Dương cứ mãi chống cằm nhìn mình mà không chịu động đũa.
“Anh không ăn hả?”
“Tôi mua cho em, không thích tranh giành.”
Mặc Thiếu Phi không phải người nhỏ mọn, càng không phải người ăn uống hàm hồ, cớ sao phải sợ người khác giành hết phần, cậu xì một tiếng, gắp một miếng nhét vào miệng Phó Vi Dương cho bỏ ghét.
“Anh nghĩ tôi tham ăn cỡ đó hả?! Đau lòng thật đó.”
Nhìn Mặc Thiếu Phi ủy khuất nhưng vẫn thoăn thoắt gắp đồ ăn nhồi vào miệng đến mức hai má phồng to, Phó Vi Dương bất lực phì cười, bỗng nhiên cảm thấy tự hào vì người của mình thật đáng yêu.
“Anh tính làm gì tiếp theo?” Mặc Thiếu Phi vừa nhai vừa hỏi, chặn đứng ánh mắt mê mụi của đối phương.
“Quay về thành phố, trả lại em cho công chúng, chắc giờ này bọn họ loạn hết cả rồi.”
Chuông điện thoại reo lên, Mặc Thiếu Phi nhìn vào màn hình, thấy người gọi là Tiểu La Nhã thì lập tức dập máy. Tiểu La Nhã và Mặc Chế Thâm từ hôm qua tới giờ đã gọi cậu sáu chục cuộc, nhưng không có cuộc nào cậu chấp nhận tiếp chuyện. Kể từ khi biết được sự thật về Phó Vi Dương, cậu đã ngừng liên lạc với cha ruột và bạn thân, vì cậu vẫn chưa hết giận và cũng chưa hết bàng hoàng chuyện bọn họ gián tiếp tước đoạt mạng sống của Phó Vi Dương.
Cậu biết họ làm vậy một chính là lo cho cậu, mặt phụ là vì Phó Vi Dương quá ngoan cố, quá bất cần đời, nhưng nhìn theo hướng nào thì cậu vẫn cảm thấy tội lỗi và tức giận.
Ăn xong, Phó Vi Dương bảo Mặc Thiếu Phi nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm, chuẩn bị theo hắn về lại thành phố.
“Tôi không có đồ thay. Lúc nãy có mặc thử quần áo của anh nhưng không vừa, bộ nào cũng rộng thùng thình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.