Cầm Nhầm Kịch Bản Của Omega Phản Diện

Chương 7: Hai linh hồn hòa làm một

Thập Nhị Lai Quang

10/01/2025

Buổi chiều, sau khi ăn uống no nê, Mặc Thiếu Phi lười biếng cầm điện thoại lướt lướt, đập vào mắt là tin tức “Mặc Thiếu Phi gặp tai nạn đuối nước suýt mất mạng trong lúc quay phim” leo thẳng top một tìm kiếm trên mọi nền tảng.

Tiện thể nhìn xuống top hai, mắt thấy dòng tin “Cực phẩm tổng tài ngoài đời thực - Lãnh đạo công ty Hứa Đảng xả thân cứu giúp Mặc Thiếu Phi thoát khỏi lưỡi hái tử thần” tâm trạng cậu đột nhiên lơ lửng, không rõ cảm xúc đang mách bảo điều gì.

Phó Vi Dương trong mắt cậu quả thực phiền phức, thậm chí là hơi đáng sợ, nhưng ngoài việc cố tình lẻn vào giấc mơ giở trò lưu manh, Phó Vi Dương kỳ thực từ đầu đến giờ chưa từng gây ra thương tổn cho cậu. Sau vụ việc này, cậu phải đối đãi với Phó Vi Dương bằng loại tâm lý khác.

Nằm xem di động nửa giờ, Mặc Thiếu Phi lờ đờ thiếp đi. Đến khi bầu trời sập tối, cậu chợt nhìn thấy một giấc mơ.

Trong mơ, cậu bị một người đàn ông ôm ấp khóa chặt, không chỉ trao nhau môi hôn nồng cháy mà còn sờ soạng làm ra những cử chỉ thân mật quá mức ở trên giường.

Mặc Thiếu Phi thầm nghĩ, lại chứng nào tật nấy nữa rồi, thủ đoạn tập mãi thành quen của tên ác ma Phó Vi Dương.

Mà đặc biệt trong giấc mơ lần này, là cậu tự nguyện ngoan ngoãn, không giống những giấc mơ trước kia, đều là Phó Vi Dương cưỡng ép.

Có lẽ nguyên nhân xuất phát từ thân xác của Hứa Minh Kỵ - chủ nhân vết cắn trên vai - người đàn ông duy nhất khiến cậu dễ chịu thay vì khó thở, khiến cậu mê man thay vì buồn nôn. Ngoài ra, cậu còn ngửi thấy một mùi hương xa lạ,  mùi pheromone này rõ ràng không phải của Hứa Minh Kỵ, nhưng lại có thể len lỏi vào khứu giác, kích thích bản năng tiếp nhận bạn tình của cậu.

Trong lúc thần thức bị dục vọng giam hãm, cậu cảm nhận rõ rệt hơi thở nóng ấm của đối phương lướt trên da thịt. Đi qua mấy giây ân ái, Phó Vi Dương đột nhiên cất giọng.

“Tại sao vẫn chưa nhận ra tôi?”

Hai cơ thể trần trụi hòa vào nhau, đung đưa kịch liệt, khoái lạc mê man. Mặc Thiếu Phi ép mình bình tĩnh, hé mắt nhìn rõ người phía trên.

“Thế nào gọi là nhận ra?”

Chẳng lẽ… Anh cũng nằm trong chuỗi ký ức bị lãng quên của tôi sao?



Phó Vi Dương thình lình hóa quỷ, dí sát đầu vào cổ Mặc Thiếu Phi cắn mạnh.

Phập!

Mặc Thiếu Phi chấn động bừng tỉnh, thoát ly khỏi cơn mơ.

Trán cậu vã ra một lớp mồ hôi, hô hấp dồn dập mất kiểm soát. Mất gần mười phút cậu mới trấn tĩnh lại được tinh thần.

Tiểu La Nhã đúng lúc bước vào, xách theo đống đồ cồng kềnh cùng vài lọ thuốc đặt lên bàn: “Lotus gửi quà cho cậu nè.”

Mặc Thiếu Phi nhảy khỏi giường, chụp vai Tiểu La Nhã gắt gao nói: “Cậu nói thật cho tôi biết, cái người tên Dương Dương mà cậu từng lấp lửng, rốt cuộc trong quá khứ như thế nào với tôi? ”

“Sao đột nhiên cậu lại…” Tiểu La Nhã lúng túng vì bị tra hỏi bất ngờ.

“Tôi từng kể với cậu tôi bị ma ám, nhớ không? Con ma đó tên là Phó Vi Dương, hiện tại đang chiếm xác của Hứa Minh Kỵ.”

“Cái gì?”

“Nhưng thay vì hại người, con ma đó liên tục bảo vệ tôi. Tôi đang nghĩ, Phó Vi Dương và Dương Dương, liệu có phải cùng một người không?”

Tiểu La Nhã ngỡ ngàng, bất tri bất giác cười khờ, trong lòng tự hỏi trên đời có nhân duyên kiểu này luôn sao? Cô cứ tưởng người chết là hết, không ngờ vẫn có thể phát triển theo hướng này. Mặc Thiếu Phi nói đúng, hai cái tên đó chính là một người. Sở dĩ mọi người chỉ nhắc đến Dương Dương là bởi vì cái tên Phó Vi Dương từ lâu đã bị chính chủ chôn vùi. Năm đó cô biết được tên thật của Dương Dương là thông qua hồ sơ bệnh án.

Mặc Thiếu Phi nóng ruột: “Cậu và ba tôi luôn nhắc nhở tôi không được quên cái tên Dương Dương, nhưng lại không chịu nói lý do tại sao không được quên. Bây giờ thì nói được chưa?”



Đã tới nước này, Tiểu La Nhã không thể giấu giếm, nếu còn cố chấp, Mặc Thiếu Phi chắc chắn không cho cô rời đi: “Nếu đúng là Phó Vi Dương đã về bên cậu, vậy thì cậu đón nhận đi. Chúng ta không có tư cách đẩy người đó ra đâu."

Mặc Thiếu Phi mơ hồ: “Sao lại đến mức không có tư cách?”

“Có một chàng trai tương tư cậu suốt hai năm, đến khi có cơ hội thành đôi thì chỉ vỏn vẹn sáu tháng cùng một cuộc chia tay chớp nhoáng không rõ nguyên do. Vào ngày sinh nhật năm 20 tuổi, thay vì muốn người khác tặng quà, chàng trai đó một mực muốn tặng quà cho người khác, mà món quà đó trị giá bằng cả sinh mệnh.”

Đáy lòng Mặc Thiếu Phi run lên cầm cập. Hai dòng lệ tự động trào ra trong khi cậu còn chưa hiểu hết câu chuyện.

“Đôi mắt cậu đang khóc, chính là của Phó Vi Dương, trái tim cậu đang đập, cũng là của Phó Vi Dương, kể cả não của cậu, cũng là một phần của Phó Vi Dương. Cậu có thể thoải mái bước đi như ngày hôm nay, mỗi sáng mở mắt thấy bầu trời, chính là nhờ sự đánh đổi của người đó.”

Bảy năm trước sau khi lái xe trốn khỏi nơi trừ tà, cậu không may gặp tai nạn giao thông do bị lạc tay lái, nguyên nhân khởi điểm xuất phát từ một cơn đau tim đột ngột. Tình trạng thương tích sau tai ương là hỏng giác mạc, tim chấn thương, vỡ đầu, mất máu, nứt xương đùi, gãy xương tay, cùng nhiều vết thương chi chít.

Về phần tay và đùi, các bác sĩ nói rằng không cần quá lo ngại vì chỉ số hồi phục của Alpha rất cao. Còn máu thì bệnh viện đã có sẵn, có thể lập tức tiếp nhận. Chỉ có ba vấn đề lớn là giác mạc, não và trái tim. Họ bảo nếu muốn xử lý triệt để thì cần phải triệt thay mới.

“Từ một thiếu niên khỏe mạnh, nhưng vì cậu, anh ta thà rằng mất đi đôi mắt, còn hơn để người mình yêu mất đi ánh sáng, thà rằng mất đi trái tim, còn hơn để đối phương sống trong đau đớn.”

“Anh tôi năm đó đã khăng khăng khước từ ca này, vì một người còn sống có thể hiến tặng giác mạc, chứ không thể hiến đi trái tim và bộ não của mình được. Nhưng người đó quá ngoan cường, quá bất cần, anh ta cướp con dao trong tay anh tôi, tự biến mình thành người sắp chết, sau đó đường đường chính chính cứu lấy cậu…”

Tiểu La Nhã chủ động vạch trần, nhưng chính cô cũng không chịu được áp bức từ quá khứ mang lại. Tâm tình nặng trịch, dừng một hồi mới buông lời nói tiếp.

“Anh ấy còn nói, muốn linh hồn của bản thân ngự trị trong cậu, anh ấy muốn cậu và anh ấy được hòa làm một.”

Nghe đến đây, Mặc Thiếu Phi không còn đứng vững mà ngồi phịch xuống ghế, thần sắc phờ phạc tay chân bủn rủn.

“Trước đó ba cậu đã cố gắng nói cho anh ấy biết tình trạng của cậu sau tai nạn không hẳn là nguy kịch, chỉ cần chữa trị những chỗ khác và tìm người ghép não, còn mắt và tim có thể từ từ chờ đợi, vì dù sao bệnh tim của cậu cũng là bẩm sinh, cậu đã sống với nó nửa đời rồi, nhưng cuối cùng anh ấy chỉ đáp lại, không chờ được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Nhầm Kịch Bản Của Omega Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook