Cầm Nhầm Kịch Bản Của Omega Phản Diện
Chương 1: Siêu sao bị ma ám
Thập Nhị Lai Quang
10/01/2025
Mặc Thiếu Phi từng khẳng định với báo giới truyền thông rằng mình không tin chuyện ma quỷ, 100% bài xích và lên án mê tín dị đoan, ngoài ra, cậu còn tuyên bố sẽ không bao giờ nhận dự án phim liên quan đến tâm linh, cho dù tiền cát xê cao đụng nóc nhà.
Nhiều người nghĩ cậu làm lố, khoa trương lấy tiếng, mà đâu biết rằng cậu thực sự có nỗi khổ tâm.
Chuyện là từ nhỏ, cậu đã biết mình là người đồng tính, nhưng mãi đến khi tốt nghiệp cấp ba cậu mới phá bỏ xiềng xích sống thật với bản thân. Mà trớ trêu thay, lúc cậu và mối tình đầu yêu nhau được sáu tháng, gia đình cậu đột nhiên phát hiện, cha mẹ cậu không những can ngăn chia cắt mà còn gửi cậu đi trừ tà, vì họ cho rằng cậu bị ma ám.
Trong suốt hai tháng trừ tà, cậu phải gánh chịu vô số đòn roi, bị ép ăn thịt sống và những thứ mất vệ sinh để nôn ra khí độc, bị rảy nước tiểu lên người thay cho tắm rửa, bị rạch tay lấy máu đem đi làm phép mỗi ngày, còn bị ép xem tranh sách, phim ảnh nam nữ quan hệ, kể từ đó, tâm linh bùa phép đối với cậu trở thành nỗi ám ảnh, nỗi uất hận mãi mãi không chung đường.
Ấy vậy mà, một người ghét cay ghét đắng thầy bà như cậu lại có một ngày phải chật vật tìm kiếm một nơi giải uế đáng tin cậy để cứu trợ bản thân.
Vì một tháng gần đây, Mặc Thiếu Phi mất ăn mất ngủ, tinh thần sa sút, dung nhan héo hon, cũng bởi trong nhà đột nhiên xuất hiện hiện tượng lạ.
Bản thân là diễn viên tiếng tăm, làn da trắng sáng nét mặt thanh tao, đôi mắt sắc lẹm vừa có hồn vừa tôn lên nét kiêu ngạo, một vẻ đẹp mang tính đặc thù riêng biệt khiến người qua đường bắt buộc ngoái đầu vì quá ấn tượng, trong cương có nhu, sau nhu có cương, đó chính là ngôn từ thực tế khi miêu tả về dung nhan ấy, vậy mà sáng nay bước vô phim trường, không một ai nhận ra cậu. Phần lớn là phát hoảng, một số người khác thì lại tưởng cậu bị sốt, liền tặng cho một đống thuốc bổ.
Rõ ràng là nam thần, mới qua một tuần đã thành nam thần kinh. Đây chính là lời của Tiểu La Nhã dành cho Mặc Thiếu Phi. Cô là bạn thân của cậu, cũng là nữ phụ trong bộ phim cậu đang đóng.
“Con ma nhà cậu lại quậy hả?”
Mặc Thiếu Phi ngồi xuống cho thợ makeup chỉnh trang, rũ rượi nói: “Nhìn tôi thảm hại thế này mà cậu còn hỏi. Cậu không biết nó kinh khủng thế nào đâu. Dạo này con ma đó có trò mới rồi.”
“Trò gì?”
“Cưỡng hiếp tôi trong mơ.”
Tiểu La Nhã nghe vậy lập tức trề môi: “Tôi thấy cậu tự luyến thì có. Cậu nằm mơ bậy bạ, tự nhiên đổ thừa người ta.”
Mặc Thiếu Phi hai bốn tuổi rồi, đâu phải kẻ ngốc suy nghĩ ấu trĩ, nếu cậu nằm mơ phình phịch với ai đó một hai lần, thậm chí ba lần, có thể xem như do cậu nghĩ ngợi quá mức, đằng này cậu mơ thấy hơn chục lần, trong vòng một tuần, cùng một người, trạng thái mơ đều đặn diễn ra một giờ đồng hồ, lúc thức dậy toàn thân ê ẩm, nội tạng bên trong râm ran co bóp, đặc biệt là địa phương kín đáo phía sau cực kỳ khó chịu.
Nếu con ma đó là người, chắc hẳn cậu đã có một đàn con thơ.
Càng nghĩ càng hối hận, cách đây một tháng nếu cậu không lo chuyện bao đồng thì đã không thành ra thế này.
Hôm đó là năm giờ chiều, sắc trời âm u kèm theo vài đợt gió lạnh, sấm sét đùng đùng, nhưng không có nổi một giọt mưa.
Trên đường ra khỏi nghĩa trang sau khi thăm mộ mẹ, cậu vô tình nhìn thấy một ngôi mộ cũ kỹ, xung quanh đều là lá cây rong rêu cùng cát bám. Tấm hình được dán trên đó mờ căm, nhưng vẫn đủ nhìn ra là một thiếu niên vô cùng anh tuấn, bên dưới đề rõ thông tin.
Ngày sinh - 16/7/1997.
Ngày mất - 16/7/2017.
Tên họ - Phó Vi Dương.
Thông tin của chủ ngôi mộ vô cùng lạ lẫm nhưng lại khiến Mặc Thiếu Phi bồi hồi một cách kỳ lạ. Đến khi nâng tay chạm lên má, cậu bất ngờ vì bản thân đã chảy nước mắt từ bao giờ.
Mặc Thiếu Phi không lấy làm lạ, cậu cho rằng điều này xuất phát từ lòng thương cảm. Một thiếu niên chỉ mới hai mươi tuổi, nằm ở một nơi lạnh lẽo, đã vậy suốt bảy năm không có nổi một nén nhang, ngôi mộ xuống cấp không ai chăm sóc, rõ ràng là một người cô độc.
Mặc Thiếu Phi lau nước mắt, quyết định đi mua vài thứ, sau đó xắn tay áo quét dọn ngôi mộ.
Ngôi mộ sau khi có bàn tay Mặc Thiếu Phi nhúng vào đã sạch sẽ đẹp đẽ hơn hẳn, có hơi ấm của nhang khói, có mùi thơm của khóm hoa.
“Anh may mắn lắm mới gặp được tôi đấy. Nếu có linh thiên, anh phù hộ cho tôi ngày càng nổi tiếng được không? Tuy bây giờ tôi cũng rầm rộ rồi, nhưng con người mà, tham vọng cao, anh muốn trả ơn thì hỗ trợ tôi nhé.”
Mặc Thiếu Phi hồi thần, vò đầu bứt tai như kẻ điên. Cái người tên Phó Vi Dương đó chỉ vì lòng tốt và vài câu nói của cậu mà bám theo dai dẳng cho đến bây giờ, đúng là ơn là làm ơn mắc oán.
“Mặc Thiếu Phi…” Đạo diễn hình ảnh ló đầu vào gọi: “Giám đốc An tìm cậu kìa.”
Mặc Thiếu Phi nghe vậy liền đem bộ mặt nhợt nhạt đi gặp giám đốc.
Giữa phim trường, Thẩm Thịnh An đứng đối diện Mặc Thiếu Phi buông lời mắng nhiếc, dưới sự chứng kiến của mấy chục người không giữ lại một chút thể diện nào cho đối phương.
“Chuyện hôm qua giải thích thế nào đây? Tôi tin tưởng giao cho cậu dự án lớn, bây giờ một mình cậu phá hỏng bét. Tôi đã nhấn mạnh nhiều lần phải cẩn trọng lời nói lẫn hành động, đối tác đợt này là nhà đầu tư lớn, là đạo diễn có tiếng, đóng một phim của họ đủ cho tôi và cậu cùng cả công ty này ấm no cả đời, cậu nghĩ sao mà xỉ vả người ta không còn non nước vậy!”
Mặc Thiếu Phi lạnh tanh: “Là nhà đầu tư tiềm năng, là đạo diễn nổi tiếng, là có thể quấy rối tình dục bất kỳ ai?”
Thẩm Thịnh An cười nhếch mép: “Cậu tưởng mình là con gái mới lớn hả? Là Alpha kiểu gì mà còn sợ mấy thứ đó, dù sao cũng không đâu thể có thai được. Tiền công bộ phim này đáng giá hơn cái mạng cậu đấy, hy sinh một chút thì chết à. Đầu óc nông cạn như vậy chẳng bao giờ thành công được đâu, chỉ có thể nằm bẹp dí dưới chân kẻ khác thôi... Tôi không cần biết bằng cách nào, cậu mau đến xin lỗi, thuyết phục ông ta cho cậu được vai chính. Không được thì cuốn gói rời khỏi công ty đi.”
Mặc Thiếu Phi ngẩng cao đầu, không hề lép vế: “Cảm ơn đã đuổi, tôi cũng chẳng thiết tha một nơi thối nát đâu. Nếu không phải có Tiểu La Nhã, tôi còn lâu mới đặt chân vào Thẩm Ngọc. Anh nhớ cho kỹ, không có tôi, công ty anh chỉ có nước cắm đầu.”
Nhiều người nghĩ cậu làm lố, khoa trương lấy tiếng, mà đâu biết rằng cậu thực sự có nỗi khổ tâm.
Chuyện là từ nhỏ, cậu đã biết mình là người đồng tính, nhưng mãi đến khi tốt nghiệp cấp ba cậu mới phá bỏ xiềng xích sống thật với bản thân. Mà trớ trêu thay, lúc cậu và mối tình đầu yêu nhau được sáu tháng, gia đình cậu đột nhiên phát hiện, cha mẹ cậu không những can ngăn chia cắt mà còn gửi cậu đi trừ tà, vì họ cho rằng cậu bị ma ám.
Trong suốt hai tháng trừ tà, cậu phải gánh chịu vô số đòn roi, bị ép ăn thịt sống và những thứ mất vệ sinh để nôn ra khí độc, bị rảy nước tiểu lên người thay cho tắm rửa, bị rạch tay lấy máu đem đi làm phép mỗi ngày, còn bị ép xem tranh sách, phim ảnh nam nữ quan hệ, kể từ đó, tâm linh bùa phép đối với cậu trở thành nỗi ám ảnh, nỗi uất hận mãi mãi không chung đường.
Ấy vậy mà, một người ghét cay ghét đắng thầy bà như cậu lại có một ngày phải chật vật tìm kiếm một nơi giải uế đáng tin cậy để cứu trợ bản thân.
Vì một tháng gần đây, Mặc Thiếu Phi mất ăn mất ngủ, tinh thần sa sút, dung nhan héo hon, cũng bởi trong nhà đột nhiên xuất hiện hiện tượng lạ.
Bản thân là diễn viên tiếng tăm, làn da trắng sáng nét mặt thanh tao, đôi mắt sắc lẹm vừa có hồn vừa tôn lên nét kiêu ngạo, một vẻ đẹp mang tính đặc thù riêng biệt khiến người qua đường bắt buộc ngoái đầu vì quá ấn tượng, trong cương có nhu, sau nhu có cương, đó chính là ngôn từ thực tế khi miêu tả về dung nhan ấy, vậy mà sáng nay bước vô phim trường, không một ai nhận ra cậu. Phần lớn là phát hoảng, một số người khác thì lại tưởng cậu bị sốt, liền tặng cho một đống thuốc bổ.
Rõ ràng là nam thần, mới qua một tuần đã thành nam thần kinh. Đây chính là lời của Tiểu La Nhã dành cho Mặc Thiếu Phi. Cô là bạn thân của cậu, cũng là nữ phụ trong bộ phim cậu đang đóng.
“Con ma nhà cậu lại quậy hả?”
Mặc Thiếu Phi ngồi xuống cho thợ makeup chỉnh trang, rũ rượi nói: “Nhìn tôi thảm hại thế này mà cậu còn hỏi. Cậu không biết nó kinh khủng thế nào đâu. Dạo này con ma đó có trò mới rồi.”
“Trò gì?”
“Cưỡng hiếp tôi trong mơ.”
Tiểu La Nhã nghe vậy lập tức trề môi: “Tôi thấy cậu tự luyến thì có. Cậu nằm mơ bậy bạ, tự nhiên đổ thừa người ta.”
Mặc Thiếu Phi hai bốn tuổi rồi, đâu phải kẻ ngốc suy nghĩ ấu trĩ, nếu cậu nằm mơ phình phịch với ai đó một hai lần, thậm chí ba lần, có thể xem như do cậu nghĩ ngợi quá mức, đằng này cậu mơ thấy hơn chục lần, trong vòng một tuần, cùng một người, trạng thái mơ đều đặn diễn ra một giờ đồng hồ, lúc thức dậy toàn thân ê ẩm, nội tạng bên trong râm ran co bóp, đặc biệt là địa phương kín đáo phía sau cực kỳ khó chịu.
Nếu con ma đó là người, chắc hẳn cậu đã có một đàn con thơ.
Càng nghĩ càng hối hận, cách đây một tháng nếu cậu không lo chuyện bao đồng thì đã không thành ra thế này.
Hôm đó là năm giờ chiều, sắc trời âm u kèm theo vài đợt gió lạnh, sấm sét đùng đùng, nhưng không có nổi một giọt mưa.
Trên đường ra khỏi nghĩa trang sau khi thăm mộ mẹ, cậu vô tình nhìn thấy một ngôi mộ cũ kỹ, xung quanh đều là lá cây rong rêu cùng cát bám. Tấm hình được dán trên đó mờ căm, nhưng vẫn đủ nhìn ra là một thiếu niên vô cùng anh tuấn, bên dưới đề rõ thông tin.
Ngày sinh - 16/7/1997.
Ngày mất - 16/7/2017.
Tên họ - Phó Vi Dương.
Thông tin của chủ ngôi mộ vô cùng lạ lẫm nhưng lại khiến Mặc Thiếu Phi bồi hồi một cách kỳ lạ. Đến khi nâng tay chạm lên má, cậu bất ngờ vì bản thân đã chảy nước mắt từ bao giờ.
Mặc Thiếu Phi không lấy làm lạ, cậu cho rằng điều này xuất phát từ lòng thương cảm. Một thiếu niên chỉ mới hai mươi tuổi, nằm ở một nơi lạnh lẽo, đã vậy suốt bảy năm không có nổi một nén nhang, ngôi mộ xuống cấp không ai chăm sóc, rõ ràng là một người cô độc.
Mặc Thiếu Phi lau nước mắt, quyết định đi mua vài thứ, sau đó xắn tay áo quét dọn ngôi mộ.
Ngôi mộ sau khi có bàn tay Mặc Thiếu Phi nhúng vào đã sạch sẽ đẹp đẽ hơn hẳn, có hơi ấm của nhang khói, có mùi thơm của khóm hoa.
“Anh may mắn lắm mới gặp được tôi đấy. Nếu có linh thiên, anh phù hộ cho tôi ngày càng nổi tiếng được không? Tuy bây giờ tôi cũng rầm rộ rồi, nhưng con người mà, tham vọng cao, anh muốn trả ơn thì hỗ trợ tôi nhé.”
Mặc Thiếu Phi hồi thần, vò đầu bứt tai như kẻ điên. Cái người tên Phó Vi Dương đó chỉ vì lòng tốt và vài câu nói của cậu mà bám theo dai dẳng cho đến bây giờ, đúng là ơn là làm ơn mắc oán.
“Mặc Thiếu Phi…” Đạo diễn hình ảnh ló đầu vào gọi: “Giám đốc An tìm cậu kìa.”
Mặc Thiếu Phi nghe vậy liền đem bộ mặt nhợt nhạt đi gặp giám đốc.
Giữa phim trường, Thẩm Thịnh An đứng đối diện Mặc Thiếu Phi buông lời mắng nhiếc, dưới sự chứng kiến của mấy chục người không giữ lại một chút thể diện nào cho đối phương.
“Chuyện hôm qua giải thích thế nào đây? Tôi tin tưởng giao cho cậu dự án lớn, bây giờ một mình cậu phá hỏng bét. Tôi đã nhấn mạnh nhiều lần phải cẩn trọng lời nói lẫn hành động, đối tác đợt này là nhà đầu tư lớn, là đạo diễn có tiếng, đóng một phim của họ đủ cho tôi và cậu cùng cả công ty này ấm no cả đời, cậu nghĩ sao mà xỉ vả người ta không còn non nước vậy!”
Mặc Thiếu Phi lạnh tanh: “Là nhà đầu tư tiềm năng, là đạo diễn nổi tiếng, là có thể quấy rối tình dục bất kỳ ai?”
Thẩm Thịnh An cười nhếch mép: “Cậu tưởng mình là con gái mới lớn hả? Là Alpha kiểu gì mà còn sợ mấy thứ đó, dù sao cũng không đâu thể có thai được. Tiền công bộ phim này đáng giá hơn cái mạng cậu đấy, hy sinh một chút thì chết à. Đầu óc nông cạn như vậy chẳng bao giờ thành công được đâu, chỉ có thể nằm bẹp dí dưới chân kẻ khác thôi... Tôi không cần biết bằng cách nào, cậu mau đến xin lỗi, thuyết phục ông ta cho cậu được vai chính. Không được thì cuốn gói rời khỏi công ty đi.”
Mặc Thiếu Phi ngẩng cao đầu, không hề lép vế: “Cảm ơn đã đuổi, tôi cũng chẳng thiết tha một nơi thối nát đâu. Nếu không phải có Tiểu La Nhã, tôi còn lâu mới đặt chân vào Thẩm Ngọc. Anh nhớ cho kỹ, không có tôi, công ty anh chỉ có nước cắm đầu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.