Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)
Chương 69: Dĩ hạ phạm thượng
Mộc Hề Nương
23/07/2021
Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 67: Dĩ hạ phạm thượng (4).
Đi mười bước vẫn còn trong thế giới nhỏ này, đi hơn trăm bước thì vật đổi sao dời. Cái trận pháp Hoa trong gương, trăng trong nước này huyền diệu vô cùng, nếu không có Tạ Tích đi phía trước dẫn dắt phá trận, sợ rằng trong ba năm cũng chưa thể đi ra khỏi trận pháp.
Bùi Hồi kinh thán (kinh ngạc-cảm thán) không thôi, đi về phía trước hai bước, cảnh tượng trước mắt chuyển đổi lần thứ hai. Hai người càng đi càng đến một chỗ đình đài thuỷ tạ, vô số lầu các như tiên cảnh, trong đình có rất nhiều tiên thảo, mà gạch dưới sàn là bạch ngọc, san hô hồng gắn bên trụ. Tiên thảo linh khí xanh um, trên đỉnh bao vây một tầng sương mỏng nhàn nhạt, chính là linh khí quá mức xanh tốt nên ngưng kết thành sương mù.
Cậu nhìn hoa cả mắt, nhất thời không nói được gì, Tạ Tích đi xa mười bước. Bùi Hồi vội vàng đuổi theo, còn may là chưa xuất hiện tình huống gì khác thường. Cậu không nhịn được dò hỏi: "Nơi này cũng là không gian giả?"
Linh khí no đủ, vô số tiên thảo, đừng nói là mấy đồ trang sức trong đình đài lầu các này có trong thế gian không, dù là ở Tu Chân giới cũng là những món độc nhất. Tu sĩ mẫn cảm nhất với linh khí, khi vạt áo cậu phất qua hoa lá, linh khí tản ra, nếu dính trên da thì lập tức chảy vào kinh mạch toàn thân. Toàn thân Bùi Hồi thư thái, cũng không cảm thấy nơi đây là giả, dù sao không làm giả linh khí được.
Tạ Tích: "Không gian trận pháp, nơi này hẳn là nơi ở của chủ nhân bí cảnh."
Bùi Hồi kinh ngạc: "Chúng ta mà lại gặp may như vậy?!"
Bí cảnh vốn là nơi chứa bảo vật của đại tiên, ngoại trừ tồn tại rất nhiều cạm bẫy và cơ duyên, còn lại chính là có thể nhận được cơ duyên truyền thừa hơn nữa đây cũng là chuyện nguy hiểm ít nhất. Mà nơi ở của chủ nhận bí cảnh là nơi cực kì riêng tư, vì vậy được đặt rất nhiều tầng trận pháp, giấu ở nơi sâu xa nhất trong bí cảnh, trừ phi trên người có vận may lớn, nếu không sẽ không vào được.
Ánh mắt Bùi Hồi rơi đến trên Tạ Tích người, quả nhiên là người có cơ duyên lớn như trong lời đồn...
Tâm tư Tạ Tích đều ở chỗ mấy đình đài lầu các, không phát giác ra dị dạng gì ở khắp nơi, nhưng luôn cảm thấy quái lạ. Dừng lại chốc lát, đi về phía trước: "Đi thôi."
Bùi Hồi theo sau, xuyên qua một vườn cây hồng tía bạt ngàn ở phía trước, thấy một hành lang chạm trổ hoa văn san hô dài, dẫn đến một cung điện bạch ngọc nguy nga đồ sộ. Hai người mới vừa bước lên bậc thang liền có âm thanh tiên nhạc tấu lên, mấy chục nữ tử mỹ mạo nối đuôi nhau ra, vây quanh dẫn hai người tiến vào cung điện bạch ngọc. Trong cung điện lại càng hào hoa xa xỉ hơn, minh châu to bằng nắm tay khảm nạm trên vách tường, dầu giao nhân ngàn năm được dùng làm dầu thắp đèn... Kỳ trân dị bảo đếm không xuể.
Chỉ thấy phía trên cung điện bạch ngọc có một vương tọa, nữ tử ngồi nơi đó dung mạo đẹp có thể so với Huyền Nữ, diễm lệ khuynh thành khiến người kinh ngạc vô cùng. Dù có Nghiêm Sương Tuyết cùng Phù Cừ tiên tử ở đây, chỉ sợ bọn họ cũng bị lu mờ bởi hào quang của nữ tử kia, chỉ lộ ra vẻ ảm đạm.
Nữ tử kia tự xưng mình là hoa thần, là một cây hoa mẫu đơn nhờ hấp thụ linh khí thiên địa trong bí cảnh mà biến thành, cảm động và nhớ nhung ân đức của chủ nhân, thừa nhận ý nguyện của chủ nhân, liền an nhàn ở đây che chở cho những tiểu yêu tâm tính lương thiện trong bí cảnh.
Hoa mẫu đơn Thần nữ: "Hôm nay hai vị tiên trưởng giá lâm, là rồng đến nhà tôm của Hoa Thần Cung. Chúng ta mời tiệc đãi hai vị tiên trưởng, vạn mong hai vị nể nang mặt mũi."
Bùi Hồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt Hoa Thần, Hoa mẫu đơn Thần nữ đón nhận ánh mắt của cậu nở nụ cười xinh đẹp, thoáng chốc như hoa mẫu đơn nở, tươi đẹp chết lòng người. Chợt vang lên âm thanh leng keng nổ tung bên tai, khiến tâm trí đang thả lỏng của cậu như thủy tinh nứt ra, đột nhiên hoàn hồn.
Tạ Tích liếc mắt nhìn cậu một cái: "Thanh tâm minh chí". (làm lòng tĩnh lặng lại, chắc ý nói đừng để bị dụ)
Bùi Hồi rùng mình, linh đài thanh minh (?), không dám tiếp tục nhìn Hoa mẫu đơn Thần nữ kia. Tâm trí lại sáng tỏ Hoa mẫu đơn này tuyệt đối không phải là người lương thiện, người tu tiên chính đạo, bất luận là người hay là yêu, cũng sẽ không tu loại công pháp mê hoặc tâm trí người khác này.
Hai người Tạ Tích cùng Bùi Hồi đồng thời ngồi vào vị trí, bên tai nghe tà âm, trước mắt là một màn ca vũ làm người hoa cả mắt, trong lòng hiểu rõ nên chưa từng bị dụ hoặc. Mà nghe được trong tà âm lẫn lộn vô số tiếng nữ tử cười duyên, tiếng cười trùng điệp, từ từ trở nên sắc nhọn, trước mắt xuất hiện vô số bóng chồng nhau, qua qua lại lại khiến choáng đầu hoa mắt.
Tim phảng phất như bị túm chặt gắt gao, huyết dịch nghịch lưu, khó thở, Bùi Hồi cố gắng dùng pháp thuật, lại phát hiện đan điền ngưng trệ, bị mất rất nhiều pháp lực. Thẳng thắn rút kiếm bổ nứt một cái bàn, tiếng nổ vang rền vang, tiểu yêu đang khiêu vũ hét lên sợ hãi, dồn dập chạy tứ tán từ bốn phía.
Chỉ có Hoa mẫu đơn Thần nữ đứng ở phía trên, ý cười dịu dàng, không hề kích động: "Mỗi món đồ trong Hoa Thần Cung của ta đây, đều là tinh phẩm, không phải ai cũng có mệnh được hưởng. Các ngươi đã hưởng dụng tiếng nhạc xem ca múa món ăn nhắm rượu, ta không ngại nếu các ngươi đem nội đan để lại —— "
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nổi lên một trận thay đổi, khuôn mặt mỹ mạo nứt ra từ giữa, biến thành một cái miệng lớn như chậu máu. Trong miệng hai hàng răng nhọn đan xen, đánh úp về hướng Bùi Hồi. Đây là một đóa hoa mẫu đơn yêu khổng lồ, sinh ra thần trí và dùng máu thịt của tu sĩ làm thức ăn, biến dị thành dáng dấp khủng bố như bây giờ, từ trước đến giờ dùng mỹ mạo nữ tử yêu huyễn cùng ca múa dụ dỗ tu sĩ.
Nếu là ngày thường chắc chắn sẽ không vội vã như thế, chỉ vì sắp độ kiếp, sợ phải chịu chín đạo thiên lôi, nóng ruột nên không thể chờ đợi nữa mà muốn nuốt chửng nội đan của tu sĩ hòng trợ giúp nàng ta vượt qua lôi kiếp. Mà Tạ Tích, Bùi Hồi đều là Dung Hợp hậu kỳ, với hoa mẫu đơn yêu mà nói chính là vật đại bổ, hơn nữa cũng không phải là đối thủ của nàng, vì vậy thiếu cảnh giác.
Tạ Tích giơ ngón tay lên đang muốn đánh giết hoa mẫu đơn yêu, không ngờ một bóng người đứng chặn trước mắt hắn, định thần nhìn lại, là Bùi Hồi. Bùi Hồi đã là nỏ mạnh hết đà, bên trong cung điện ca vũ này, hương hoa đều có tác dụng ngưng trệ pháp lực cùng kinh mạch, dù cậu là Dung Hợp hậu kỳ, giờ khắc này cũng chỉ có thể phát huy ra công lực Trúc cơ thôi.
Hơi thở Bùi Hồi nặng nề, không ngừng cảnh giác nhưng trong lòng không hề sợ hãi, cũng không quay đầu lại nói rằng: "Ngươi đi trước, để ta ngăn cản nàng."
Động tác Tạ Tích ngừng lại, ngữ khí quái lạ: "Ngươi nhường ta đi trước?"
Hẳn là còn có âm mưu gì?
Bùi Hồi: "Tạ... Sư thúc, tuy rằng ngươi không có bái vào mạch của chưởng môn ta, nhưng bây giờ cũng là sư thúc của ta, mà ta tốt xấu gì cũng từng làm sư huynh của ngươi nữa năm. Sư huynh bảo vệ sư đệ, đây là chuyện đương nhiên."
Cổ tay run lên, bấm thủ quyết, bày ra kiếm pháp sao Bắc Đẩu, trường kiếm huyễn hóa thành ba mươi sáu thanh, trận pháp bao vây. Đều nhắm vào ngay hoa mẫu đơn yêu, ngược lại là có khí thế hủy thiên diệt địa. Nhưng cũng chỉ là trò mèo doạ người, nếu lúc này Bùi Hồi có tu vi Hóa Thần, kiếm pháp sao Bắc Đẩu này quả thật có khả năng hủy thiên diệt địa.
Tạ Tích hơi nheo mắt lại, bán tín bán nghi, hành động này của Bùi Hồi gây nên dao động trong lòng hắn, vốn ấn tượng xấu về cậu như rễ cây in sâu vào trong tiềm thức, in vào trong xương. Hậu quả là tới giờ ấn tượng xấu vẫn còn, liền khiến hắn nảy sinh hoài nghi với Bùi Hồi.
"Ta là sư thúc của ngươi, có che chở cũng là ta che chở ngươi." Tạ Tích bước lên phía trước, từ tốn nói. Hắn sẽ không quản thủ đồ của chưởng môn Phiếu Miểu tông, nhưng nếu đối phương muốn tìm đường chết, hắn cũng không ngăn được. "Ta dùng trận pháp trợ giúp ngươi, nàng ta là hoa mẫu đơn yêu, nguyên thân vẫn còn ở trong cung điện này."
Bùi Hồi: "Ta hấp dẫn sự chú ý của nàng, ngươi đi tìm nguyên thân của hoa mẫu đơn yêu. Nếu như ta không ngăn được, đừng quan tâm tới ta, ngươi cứ chạy trước."
Mục tiêu của hoa mẫu đơn yêu là Tạ Tích, trực giác của nàng ta cho thấy cắn nuốt hắn có thể làm cho mình đột phá. Nhưng Bùi Hồi đứng chắn ở trước mặt nàng, làm cho nàng dù thế nào cũng không với tới Tạ Tích. Nàng tức giận không thôi, ngược lại nhìn chằm chằm Bùi Hồi, quyết định trước tiên giết chết cậu rồi lại đi ăn Tạ Tích.
Tu vi Bùi Hồi hạ xuống Trúc cơ, nhưng kiếm trận sao Bắc Đẩu ba mươi sáu kiếm này vẫn cứ cuốn lấy hoa mẫu đơn yêu. Tạ Tích từ bàng quan đứng nhìn, thỉnh thoảng dùng vài trận pháp hiệp trợ.
Nơi đây khá là quái lạ, vừa là chỗ ở của đại tiên, mà khắp nơi đều là cạm bẫy. Nếu không phải bản thân hắn rất quen thuộc với động thiên phúc địa, hơn nữa biết rõ trận pháp, sợ là đã bị giam ở bên trong. Bùi Hồi cùng hoa mẫu đơn yêu đánh đến khí thế hừng hực, nhưng Tạ Tích chỉ thờ ơ lạnh nhạt xem, biết trong thời gian ngắn Bùi Hồi không có việc gì liền vòng qua hoa mẫu đơn yêu đi đến nơi sâu nhất trong cung điện.
Ngực Bùi Hồi bị đánh trúng, ngã xuống đất, cổ họng tanh ngọt, liền há mồm phun ra ngụm máu tươi, muốn nhấc chân đứng dậy, cả người lại ngã trên mặt đất. Tay chân vô lực, thì ra là hương trong cung điện vẫn đốt chứ chưa tắt, Bùi Hồi vận chân khí bay qua bay lại thì càng hít vào nhiều hương hơn, đến lúc này nửa điểm tu vi cũng không còn.
Hoa mẫu đơn yêu thấy cậu rốt cục cũng mềm mại ngã xuống đất, giận dữ cười: "Ngươi liều mạng cứu đồng môn, có biết tên đồng môn kia sớm đã thừa dịp ta và ngươi giao đấu đã bỏ chạy?" Cười nhạo một phen, lại không phí thêm lời, mở ra miệng lớn, miệng đầy mùi tanh, nhào tới hướng Bùi Hồi.
Sau một khắc, hơn trăm trận pháp đồng thời khởi động, ánh sáng mỹ lệ bao phủ cả tòa cung điện, cũng đem hoa mẫu đơn yêu trói lại chặt chẽ. Đất trời rung chuyển, cả cung điện bạch ngọc lay động, như tuyết lở mà sụp đổ xuông. Dưới đáy bốc lên một cây cành hoa mẫu đơn cực lớn, mà hai chân của hoa mẫu đơn yêu hóa thành rễ cây dẫn vào hoa tâm.
Thì ra chân thân của hoa yêu ở dưới đáy cung điện, trừ phi đào ra sàn tòa cung điện, nếu không sẽ không tìm được nàng. Huống chi cung điện bạch ngọc này là nơi ở của chủ nhân bí cảnh, được hạ xuống cấm chế bảo vệ. Hoa yêu nghĩ vậy nên mới không có sợ hãi, nhưng không ngờ Tạ Tích vậy mà đoán ra chân thân của nàng nằm ở dưới đáy cung điện, còn vô cùng bạo tay dùng gần trăm trận pháp phá hoại cấm chế cung điện.
Tạ Tích xuất hiện ở trên đài bạch ngọc, cao cao tại thượng nhìn xuống chân thân cực lớn của hoa yêu ở phía dưới, không hề hay biết lực phá hoại của mình mạnh bao nhiêu. Phải biết rằng vạn năm trước, hắn cũng có thể chọc thủng luôn bí cảnh thiên địa chứ đừng nói phá nhiêu đây.
Hoa mẫu đơn yêu sợ hãi: "Làm sao có khả năng?! Chỉ là tu sĩ Dung Hợp cảnh làm sao có khả năng phá hoại trận pháp cấm chế của ta?!"
Bùi Hồi cười lạnh: "Tạ sư thúc thiên phú dị lẫm vô cùng, trận pháp hoàn thành. Ngươi thật sự cho rằng không có ai phá được trận pháp cấm chế của một đại tiên đã ngã xuống sao?"
Nghe vậy, rốt cục Tạ Tích cũng hài lòng quay sang nhìn Bùi Hồi một cái, thật ra nói rất hay.
Cậu dựng thẳng thủ quyết, thì thầm: "Kiếm đến! Ba mươi sáu kiếm trận thiên cương—— "
Chẳng biết từ lúc nào ba mươi sáu thanh kiếm đã vây trung tâm đóa hoa mẫu đơn cực lớn kia, bao quanh bốn phía, thủ thế chờ đợi.
"Đi!"
Ba mươi sáu thanh kiếm cùng phát, bay tới đâm thủng chân thân của hoa mẫu đơn yêu, chết đến mức không thể chết thêm lần nữa.
Tạ Tích: "Không tồi. Đem tu vi truyền vào kiếm trận, thừa dịp kẻ thù chưa sẵn sàng tru diệt yêu tà."
Bùi Hồi trúng cạm bẫy, vốn là lực kiệt, nhưng lúc tranh đấu cùng hoa yêu đã lặng lẽ đem pháp lực tu vi truyền vào bên trong trường kiếm. Trong kiếm có linh khí, có thể điều động, nếu như không có trăm cái trận pháp giữ lấy hoa yêu của Tạ Tích kia phá hoại trận pháp cấm chế của đại tiên, chỉ dựa vào Bùi Hồi dùng chiêu ngọc nát đá tan (ôm bom cùng chết), ước chừng một đòn kia cũng có thể làm cho nguyên khí hoa yêu đại thương.
Lời nói vừa dứt liền chuyển từ khen thành quát lớn: "Chơi trò khôn vặt gì. Kiếm tu cương trực bất khuất, lộ ra sự sắc bén, quyết chí tiến lên chứ không phải chỉ hữu dũng vô mưu, nếu đánh không lại, thì bỏ chạy. Theo người ta làm trò ngọc nát đá tan, nhưng nếu đánh không chết thì chính là chết vô ích. Ngu xuẩn!"
Bùi Hồi sờ mũi một cái, nghe lời răn dạy cũng không tức giận, cười cười không phản bác. Cố ý dùng chiêu ngọc nát đá tan vẫn không chịu chạy là vì muốn ngăn cản hoa yêu, để Tạ Tích có thời gian chạy. Cũng không phải cậu có bao nhiêu thiện lương, đổi thành người của môn phái khác, cậu khẳng định sẽ chạy. Nhưng bảo vệ đệ tử đồng môn, là chức trách của người làm Đại sư huynh.
Tạ Tích bình tĩnh nhìn Bùi Hồi nửa ngày, quay người: "Đuổi kịp, dưới đáy còn có cung điện."
Bùi Hồi ho nhẹ hai tiếng, bò dậy đi theo phía sau Tạ Tích, đi có chút chậm, rất nhanh liền bị tụt lại. Tạ Tích dừng bước, quay người đi tới trước mặt cậu, đưa lưng hạ thấp thân nói rằng: "Leo lên, ta cõng ngươi."
Bùi Hồi nói cám ơn, sau đó nằm úp sấp lên. Vừa nãy cung điện sụp đổ, chỉ là nháy mắt khung cảnh liền trở thành ngói vỡ tường đổ, hai người có trận pháp hộ thân nên không bị vùi lấp. Sau khi cung điện sụp đổ, lộ ra cầu thang ở sau đài ngọc, cầu thang dẫn xuống một cung điện dưới lòng đất. Hai bên tường cung điện dưới lòng đất khảm nạm Nam hải minh châu, toàn bộ cung điện dưới lòng đất sáng như ban ngày.
Hai bên vách tường cung điện dưới lòng đất toàn là chân dung Bồ Tát phi thiên, càng đi vào bên trong, chân dung trên vách tường càng quái lạ, phía trước là hình ảnh lộ ra đầu nhũ ngực, ở phía sau hoặc là không có gì, hoặc là những bức tranh vẽ tư thế quái lạ. Đi tới bên trong, đã thấy có một nam một nữ ôm nhau, tư thế cực kỳ quái lạ, biểu tình tựa như thống khổ lại tựa như vui sướng.
Vì thực sự quái lạ, Bùi Hồi liền rướn cổ lên xem, trong lòng suy đoán chẳng lẽ đây là cái công pháp tu luyện gì? Thật là kì lạ.
Người trên lưng hơi cử động, Tạ Tích liền biết, hắn còn tưởng rằng thiếu niên Bùi Hồi tâm tính không nhịn được mê hoặc. Nhân tiện nói: "Làm tu sĩ Tu Chân, phải làm chủ dục vọng."
Bùi Hồi nghi hoặc: "Tạ sư thúc biết hai nhân vật trong chân dung kia đang làm gì à?"
Tạ Tích: "Ngươi không biết?"
Quả thật là hắn biết. Bùi Hồi tiến đến gần bên tai Tạ Tích hỏi: "Bọn họ đang luyện công pháp gì sao?"
Tạ Tích trầm mặt xuống: "Không thích hợp với ngươi."
Rốt cuộc Bùi Hồi vẫn còn trẻ, khó tránh khỏi còn vài phần tâm tính thiếu niên. Cậu thực sự tò mò hai người trong chân dung đang làm gì, nếu nói là công pháp nào đó, đến tàng thư các Phiếu Miểu cất giữ bao nhiêu công pháp của Tu Chân giới, cũng chưa từng gặp qua công pháp cổ quái như vậy, khiến mặt với thân của người nhìn nóng bừng.
"Chiêu này tên gì?"
Tạ Tích thiếu kiên nhẫn với mấy câu hỏi Đông hỏi Tây của cậu, quay đầu lại muốn quát lớn, chỉ thấy đôi mắt trong suốt sạch sẽ của Bùi Hồi, liếc mắt một cái là có thể biết tâm tư nghĩ gì. Nhất thời có chút thất thần, ngược lại là cảm thấy cậu bây giờ và cậu trong ấn tượng của hắn... bất đồng. Bất tri bất giác, thuận theo phương hướng Bùi Hồi chỉ nhìn thử, thì thấy một màn nam nữ quấn quýt trên bức họa, quỷ thần xui khiến: "Quan Âm tọa liên." (Quan Âm tọa liên theo kiểu 18+:)))))
Bùi Hồi hơi trừng lớn hai mắt: "Đây là cái chiêu thức gì? Chẳng lẽ chỗ này là bí cảnh Phật tu phương Tây sao?" Nghĩ đến đây, ngược lại có chút đáng tiếc. Bọn họ là Đạo tu Trung Nguyên, công pháp khác với Phật tu phương Tây, dù có thể truyền thừa thì cũng vô dụng.
Tạ Tích đen mặt, đây căn bản không phải là Phật tu phương Tây gì cả, sợ là Hợp Hoan của đám Ma tu!
Bây giờ Hợp Hoan tông là môn phái nhỏ hạng bét, không phải Tiên môn chính đạo, cũng bị Ma tu bài xích. Nhưng vạn năm trước, Hợp Hoan tông lại là một môn phái cường thịnh, trên dưới môn phái đều dùng công pháp song tu tu luyện.
Chẳng trách vừa tiến vào Hoa trong gương, trăng trong nước liền cảm thấy quái lạ, thì ra là bí cảnh của một vị đại tiên Hợp Hoan tông. Rất nhiều cạm bẫy, đến nay chưa có trúng chiêu gì, coi như may mắn. Tạ Tích sắc mặt hơi giãn ra, đối với Bùi Hồi nói rằng: "Ngươi cẩn thận, cung điện dưới lòng đất sẽ có nhiều cạm bẫy hơn."
Hợp Hoan tông hoan thích dùng thuốc nhất, đặc biệt là mấy loại thuốc dâm tà. Hắn có thể chống lại, nhưng Bùi Hồi thì không nhất định. Nếu không chống đỡ được... Còn may ở bên ngoài không thiếu nữ yêu.
Tạ Tích ý tứ sâu xa nói rằng: "Nếu là chống không được bị trúng chiêu, bên ngoài có chừng trăm nữ yêu tùy ngươi lựa chọn... Diễm phúc không cạn."
Bùi Hồi: "???"
Tạ Tích cõng Bùi Hồi tiếp tục đi xuống, mà tranh trên vách càng ngày càng lộ ra nhiều, thậm chí có thể nhìn thấy mấy chỗ bộ phận nhạy cảm... Bùi Hồi nhìn thấy mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng đã rõ chuyện ra sao. Lý trí và hiếu kỳ đang chơi kéo co, một mặt cảm thấy không nên quan tâm quá nhiều, một mặt thực sự rất hiếu kỳ.
Cái bức tranh lúc trước kia hai người mặt đối mặt ôm ấp, gọi là Quan Âm tọa liên. Vậy bức ở sau kia người nắm lưng nắm eo, nên gọi là gì? Những thứ này hẳn là công pháp song tu rồi.
Hai mắt Bùi Hồi lén lút quan sát tranh trên tường, xem xong mặt đỏ tới mang tai liền đem mặt vùi vào cổ Tạ Tích. Nhiều lần làm vậy rước lấy không kiên nhẫn của Tạ Tích, "Ngươi muốn xem thì quang minh chính đại mà xem."
Bùi Hồi thật không tiện nói rằng: "Tu sĩ phải thanh tâm quả dục."
Tạ Tích: "Ngươi Lục căn* không tịnh, sao mà thanh tâm quả dục được? Không bằng xem cho đủ, nhìn chán, trái lại tâm sẽ tĩnh xuống." Nói xong, thật sự buông cậu xuống, để cho cậu nhìn kỹ.
*Lục căn: sáu giác quan của con người gồm mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý (Ý căn hay còn gọi là linh cảm).
Bùi Hồi lúc này mới phát hiện bọn họ đã tới địa cung, giữa cung điện dưới lòng đất là mảnh đất trống, ở giữa đất trống dùng gạch hắc ngọc lát, phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong trẻo. Tạ Tích nhảy xuống mảnh đất trống, đứng ở đó nhìn sàn hắc ngọc, đưa lưng về phía Bùi Hồi. Trên người hắn mặc trường bào màu xanh của Phiếu Miểu tông, tay áo lớn bay bay, tóc đen buộc gọn, quân tử như ngọc.
Trong lúc hoảng hốt, dường như còn có thể nhìn thấy lưng hắn đeo trường kiếm, khí phái hăng hái vô cùng. Trong giây lát hoàn hồn lại, trên lưng Tạ Tích rỗng tuếch, hắn đang cúi đầu quan sát sàn gạch giống như đang tìm kiếm cái gì.
Bùi Hồi đứng ở phía trên hỏi: "Tạ sư thúc, pháp khí bản mệnh của ngươi là gì?"
Tạ Tích: "Đao."
Bùi Hồi: "Đao? Ta cứ nghĩ rằng là kiếm."
Quân tử như kiếm, cậu cho rằng pháp khí bản mệnh của Tạ Tích là kiếm sẽ phù hợp hơn.
Âm thanh lạnh nhạt của Tạ Tích truyền đến: "Đã từng là kiếm, sau đó vứt bỏ không dùng."
Bùi Hồi: "Tại sao?"
Pháp khí bản mệnh là chuyện cả đời, chọn lựa từ lúc bắt đầu, trừ phi "Thân tử đạo tiêu" (nói chung là chết), bằng không sẽ không đổi.
Tạ Tích mạn bất kinh tâm (tâm không để ý) trả lời: "Đi nhầm đạo, thay đổi."
Hắn như là phát hiện cái gì, bỗng nhiên tiến lên mấy bước, ngồi xổm xuống dùng máu phát động trận pháp. Thoáng chốc, sàn hắc ngọc hiện lên ánh sáng mỹ lệ, phù văn phức tạp thần bí che kín toàn bộ mảnh đất trống cũng từ từ lan tràn về vách tường.
Thế mà là Liên Hoàn Trận pháp? Tạ Tích đứng dậy, thuận theo phù văn của trận pháp nhìn về phía nó lan tới. Toàn bộ cung điện dưới lòng đất đều hiện lên vô số trận pháp, chỉ cần một trận pháp bị khởi động, sẽ phát động hết tất cả trận pháp còn lại.
Cũng không biết là Liên Hoàn Trận pháp này có công dụng gì.
Bùi Hồi nhìn một màn này mà kinh sợ, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, bắt chuyện với Tạ Tích: "Đi lên nhanh một chút, chúng ta trước tiên lui ra khỏi cung điện dưới lòng đất đã."
"Chờ đã." Tạ Tích quay người, nhìn cậu cực kỳ tỉnh táo nói rằng: "Cửa vào cung điện dưới lòng đất đóng rồi."
Bùi Hồi theo bản năng quay đầu nhìn về phía địa đạo phía sau, nhưng thực sự không nhìn thấy cửa vào. Cậu mới vừa muốn mở miệng dò hỏi, lại thoáng nhìn thấy người trong tranh trên vách tường như đang nở nụ cười. Xoa xoa con mắt, thiếu chút nữa cho là hoa mắt, Bùi Hồi cẩn thận nhìn chằm chằm nữ tử thân trần kia, chỉ thấy nàng ngượng ngùng e lệ, bỗng nàng ta nở nụ cười.
Liền hoảng hốt, dường như còn nghe được tiếng cười duyên của nữ tử. Bùi Hồi có chút không biết làm sao quay đầu lại tìm Tạ Tích: "Tạ sư thúc, ngươi có nghe được tiếng cười của nữ tử không?"
Tạ Tích trầm mặt xuống, hắn đương nhiên là nghe được, không chỉ nghe được còn nhìn thấy. Toàn bộ người trong tranh trên vách tường đều sống lại, âm thanh, động tác, sung sướng... Giống như một cái động dâm!
Bùi Hồi mặt đỏ hồng, hai chân như nhũn ra, ngồi sập xuống đất nghi hoặc hỏi Tạ Tích: "Tạ sư thúc, chuyện gì xảy ra vậy?"
Thủ đồ Phiếu Miểu tông, một lòng tu đạo, đừng nói là chưa gặp qua thú vui của con người, đến chuyện yêu đương kia cũng không biết. Đột nhiên gặp phải tình huống này, tất nhiên là nữa điểm chống cự cũng không có. Huống chi đây là trận pháp, tạo ra pháp lực, dụ dỗ sắc dục trong lòng mỗi người. Bùi Hồi hiện nay không còn tu vi, còn sống đến bây giờ có thể nói là tâm tính kiên định, đương nhiên cũng là bởi vì cậu chưa trải đời nhiều.
Tạ Tích nghĩ cách phá tan trận pháp, cũng không quay đầu lại nói rằng: "Che lỗ tai, nhắm mắt lại. Còn có, đứng im ở chỗ cũ, không được lại đây."
Liên Hoàn Trận pháp này ít nhất chừng trăm cái, hơn nữa không có chủ trận phụ trận. Nói cách khác, mắt trận cũng có hơn trăm cái, cho thấy rất nhiều phiền phức. Vạn năm trước, Tạ Tích đi ngang qua Hợp Hoan tông cũng không biết gì nhiều, bây giờ chỗ đây cũng chỉ là bí cảnh của một đại tiên đã ngã xuống, càng không thể biết thêm được gì.
Nhưng Bùi Hồi là một cái phiền phức, cửa vào cung điện dưới lòng đất đóng lại, không bắt được nữ yêu. Nếu Bùi Hồi dám cọ qua đây, hắn sẽ không nhịn được đập chết cậu. Cho nên câu nhắc nhở kia không phải là đe dọa, mà là nhắc nhở, vì muốn tốt cho Bùi Hồi. (ồ anh chắc chưa:))))
Bùi Hồi giờ khắc này lại không quá tốt, khó chịu vô cùng, thân thể rất nóng, dường như bản thân đang trong biển lửa, thiêu đến huyết quản nóng rực. Cậu bưng lỗ tai, nhắm mắt lại, những tiếng nói cười yêu mị ấy vẫn chui vào lỗ tai của cậu, hóa thành một con sâu, dọc theo huyết quản kinh mạch tiến vào trong trái tim.
Trong lòng ngứa ngáy, nghĩ muốn gãi một cái, nhưng làm sao cũng không dừng được trận ngứa trong lòng.
Bùi Hồi liền lên tiếng: "Sư thúc... Thập Tam sư thúc... Ta khó chịu..."
Âm thanh mềm mại, tan mất vẻ chất phác ngày thường ngụy trang, so với nữ yêu trên vách tường còn dụ người hơn.
Tạ Tích đang bận phá mắt trận, một bên phải chống lại trận pháp, một bên còn lại bị Bùi Hồi quấy rầy, quả nhiên là nổi lên tâm ý buồn bực. Thiếu kiên nhẫn quay đầu lại muốn răn dạy Bùi Hồi không nghe lời, nhưng chạm đến đôi mắt mềm mại ngập nước cùng biểu tình vô tội không hiểu chuyện gì đang xảy ra kia thì lại giật mình.
Nói thật ra, Tạ Tích sống nhiều năm như vậy kiểu mỹ nhân gì mà chưa từng thấy? Nhưng hắn một lòng cầu đạo, chẳng hề sa vào tình ái. Vạn năm trước con đường Tu Chân hung hiểm kịch liệt, không thận trọng một tí sẽ "Thân tử đạo tiêu", dù có cái gọi là tình yêu cũng sẽ mang theo lợi ích tính toán.
Tình cảm giữa người Tu Chân, xưa nay đều không tồn tại chân tình và tín nhiệm.
Vì vậy, chưa bao giờ có người nào có thể kích thích tiếng lòng Tạ Tích.
Mà giờ khắc này, hắn thấy Bùi Hồi, người này linh tuyển xinh đẹp tuyệt trần lại thích làm vẻ mặt nghiêm túc chất phát bỗng nhiên lộ ra mặt động tình, càng mê hoặc dụ người. Vẻ mờ mịt luống cuống, không rõ biến hóa của bản thân, dựa theo bản năng tìm kiếm nơi ỷ lại, còn vô tội hỏi hắn phải làm sao bây giờ, thật sự giống như muốn nhờ hắn giải quyết giúp cậu những cơn sóng dục vọng chập trùng...
Vô tâm câu dẫn, còn rung động lòng người hơn so với người trên vách tường làm điệu làm bộ.
Vạn năm đến nay, lòng Tạ Tích bình tĩnh bị quấy động như mặt hồ bị thả xuống một cục đá, sóng lớn lặng lẽ nhộn nhạo lên.
"Ta không phải... Kêu ngươi nhắm mắt lại đừng nhìn sao?" Âm thanh khàn khàn đè nén lợi hại, ngay cả chính bản thân Tạ Tích cũng không ý thức gợn sóng đang nổi lên.
Bùi Hồi rất khó chịu: "Tiếng nói... Vẫn luôn đâm vào trong tai."
Cậu nỗ lực đứng dậy, đi đến mảnh đất trống, gan bàn chân chạm đến sàn gạch hắc ngọc, lạnh lẽo giảm bớt nóng rực, cực kỳ thoải mái. Vì thế cậu ngồi xuống, từ từ biến thành nằm, cuối cùng là lăn qua lăn lại, còn phát ra than thở thoải mái.
Tạ Tích quay lưng lại với Bùi Hồi, tăng nhanh tốc độ tìm kiếm mắt trận, còn thiếu mười mấy mắt trận nữa là có thể mở ra. Đến lúc đó, đem tiểu tử ở phía sau kia ném vào trong đám nữ yêu, tránh để cậu ta ở đây dụ người.
Đáng tiếc, tâm đã động, căn bản không có khả năng trở về tâm lặng như nước lúc trước. Hơn nữa, chính vì hắn động niệm, khiến trận linh tìm được kẽ hở, lặng lẽ thay đổi đồ án Hợp Hoan. Vốn là nam nữ, giờ khắc này biến thành hai nam nhân.
Tiếng kêu càng hùng hồn sục sôi, tràn đầy dục vọng cùng sức mạnh, vang vọng toàn bộ cung điện dưới lòng đất, ở khắp mọi nơi, không chỗ không câu hồn.
Bùi Hồi kinh ngạc: "Nam nhân?" Một lúc lâu, tự lẩm bẩm: "Nam nhân... Cũng có thể?"
Cậu mê mang, bị chiếm lấy thần trí, mà sàn hắc ngọc vốn dùng để hóa giải cơn nóng rực cũng chuyển sang phát ra ngọn lửa trong nháy mắt. Bùi Hồi nóng đến rít gào, khó chịu đổ mồ hôi, lăn qua lăn lại, đột nhiên ngồi dậy. Trố mắt nửa ngày, dùng cả tay cả chân bò dậy, lảo đảo bò về phía Tạ Tích ở bên kia.
Tạ Tích vừa mới phát hiện trận linh (linh hồn của trận pháp?) tồn tại, cố gắng bắt giữ trận linh kia, chợt nghe tiếng nói của Bùi Hồi ngày càng gần: "Sư thúc, ta rất khó chịu, ngươi cứu ta."
Tạ Tích cứng ngắc quay người, Bùi Hồi gần trong gang tấc, thân thể đang từ từ dán lại. Tạ Tích nhíu mày, tay muốn đem cậu đẩy ra, nhưng tay kia vừa sờ lên thì như bị dính vào, đẩy không ra.
Tạ Tích lớn tiếng quát lớn: "Bùi Hồi, ngươi thanh tỉnh một chút!"
Bùi Hồi ngơ ngác nhìn Tạ Tích, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay khoác lên bên hông mình không rời, là tay Tạ Tích. Suy nghĩ một chút, cậu liền nắm chặt tay Tạ Tích kề sát với gương mặt mình, ánh mắt sáng ngời, quả nhiên rất lạnh lẽo thoải mái.
Tạ Tích cả kinh đẩy Bùi Hồi ra, vội vã tìm mắt trận tiếp theo, thái dương lại có mồ hôi lạnh chảy xuống. Bùi Hồi cũng không muốn rời đi chỗ thoải mái này, vì vậy nhào tới, tác quái khắp nơi.
Ngón tay Tạ Tích đang phá phù văn pháp trận run lên, trận pháp bị phá huỷ. Nắm chặt Bùi Hồi đang nhào vào lồng ngực mình, vẫn cố đem cậu kéo ra: "Bùi Hồi, ngươi dám phạm thượng?!"
"Bản tôn là Thái sư thúc tổ của ngươi, ngươi dám dĩ hạ phạm phượng!!"
"Thái... sư thúc tổ?" Bùi Hồi mê man nói, sau đó bĩu môi, tiếp tục tác quái, học theo tranh trên vách tường gặm miệng Tạ Tích. Vừa gặm vừa nói: "Ừm...Vậy, vậy thì phạm phía trên thôi, không tính là mạo phạm."
Tạ Tích không còn gì để nói.
Bùi Hồi lè lưỡi, liếm lỗ tai Tạ Tích, như chuyện đương nhiên, không hề cảm thấy xấu hổ nói: "... Giúp ta một chút... có được không?"
Từ gợn sóng nhỏ dập dờn được gió thổi thành gợn sóng lớn trong nháy mắt, sôi trào mãnh liệt, nhấn chìm lý trí vốn cũng không kiên định lắm.
Không được phạm ở dưới, thì phạm ở trên, không sao.
Ngược lại là hắn đã rời đạo phi thăng lâu rồi, đây cũng chỉ là Thái sư thúc tổ cùng sư điệt không biết nặng nhẹ trộn lẫn ở cùng một chỗ thôi.
P/s: Đoạn cuối chương này t chém khá nhiều, thật sự cũng không hiểu "Dĩ hạ phạm thượng" nghĩa là gì lắm?? T nghĩ đoạn cuối đầu óc Bùi Hội mụ mị rồi nên đáp kiểu chơi chữ với Tạ Tích:v Ai biết thì bình luận cho t để t sửa nhoaaa.
Chương 67: Dĩ hạ phạm thượng (4).
Đi mười bước vẫn còn trong thế giới nhỏ này, đi hơn trăm bước thì vật đổi sao dời. Cái trận pháp Hoa trong gương, trăng trong nước này huyền diệu vô cùng, nếu không có Tạ Tích đi phía trước dẫn dắt phá trận, sợ rằng trong ba năm cũng chưa thể đi ra khỏi trận pháp.
Bùi Hồi kinh thán (kinh ngạc-cảm thán) không thôi, đi về phía trước hai bước, cảnh tượng trước mắt chuyển đổi lần thứ hai. Hai người càng đi càng đến một chỗ đình đài thuỷ tạ, vô số lầu các như tiên cảnh, trong đình có rất nhiều tiên thảo, mà gạch dưới sàn là bạch ngọc, san hô hồng gắn bên trụ. Tiên thảo linh khí xanh um, trên đỉnh bao vây một tầng sương mỏng nhàn nhạt, chính là linh khí quá mức xanh tốt nên ngưng kết thành sương mù.
Cậu nhìn hoa cả mắt, nhất thời không nói được gì, Tạ Tích đi xa mười bước. Bùi Hồi vội vàng đuổi theo, còn may là chưa xuất hiện tình huống gì khác thường. Cậu không nhịn được dò hỏi: "Nơi này cũng là không gian giả?"
Linh khí no đủ, vô số tiên thảo, đừng nói là mấy đồ trang sức trong đình đài lầu các này có trong thế gian không, dù là ở Tu Chân giới cũng là những món độc nhất. Tu sĩ mẫn cảm nhất với linh khí, khi vạt áo cậu phất qua hoa lá, linh khí tản ra, nếu dính trên da thì lập tức chảy vào kinh mạch toàn thân. Toàn thân Bùi Hồi thư thái, cũng không cảm thấy nơi đây là giả, dù sao không làm giả linh khí được.
Tạ Tích: "Không gian trận pháp, nơi này hẳn là nơi ở của chủ nhân bí cảnh."
Bùi Hồi kinh ngạc: "Chúng ta mà lại gặp may như vậy?!"
Bí cảnh vốn là nơi chứa bảo vật của đại tiên, ngoại trừ tồn tại rất nhiều cạm bẫy và cơ duyên, còn lại chính là có thể nhận được cơ duyên truyền thừa hơn nữa đây cũng là chuyện nguy hiểm ít nhất. Mà nơi ở của chủ nhận bí cảnh là nơi cực kì riêng tư, vì vậy được đặt rất nhiều tầng trận pháp, giấu ở nơi sâu xa nhất trong bí cảnh, trừ phi trên người có vận may lớn, nếu không sẽ không vào được.
Ánh mắt Bùi Hồi rơi đến trên Tạ Tích người, quả nhiên là người có cơ duyên lớn như trong lời đồn...
Tâm tư Tạ Tích đều ở chỗ mấy đình đài lầu các, không phát giác ra dị dạng gì ở khắp nơi, nhưng luôn cảm thấy quái lạ. Dừng lại chốc lát, đi về phía trước: "Đi thôi."
Bùi Hồi theo sau, xuyên qua một vườn cây hồng tía bạt ngàn ở phía trước, thấy một hành lang chạm trổ hoa văn san hô dài, dẫn đến một cung điện bạch ngọc nguy nga đồ sộ. Hai người mới vừa bước lên bậc thang liền có âm thanh tiên nhạc tấu lên, mấy chục nữ tử mỹ mạo nối đuôi nhau ra, vây quanh dẫn hai người tiến vào cung điện bạch ngọc. Trong cung điện lại càng hào hoa xa xỉ hơn, minh châu to bằng nắm tay khảm nạm trên vách tường, dầu giao nhân ngàn năm được dùng làm dầu thắp đèn... Kỳ trân dị bảo đếm không xuể.
Chỉ thấy phía trên cung điện bạch ngọc có một vương tọa, nữ tử ngồi nơi đó dung mạo đẹp có thể so với Huyền Nữ, diễm lệ khuynh thành khiến người kinh ngạc vô cùng. Dù có Nghiêm Sương Tuyết cùng Phù Cừ tiên tử ở đây, chỉ sợ bọn họ cũng bị lu mờ bởi hào quang của nữ tử kia, chỉ lộ ra vẻ ảm đạm.
Nữ tử kia tự xưng mình là hoa thần, là một cây hoa mẫu đơn nhờ hấp thụ linh khí thiên địa trong bí cảnh mà biến thành, cảm động và nhớ nhung ân đức của chủ nhân, thừa nhận ý nguyện của chủ nhân, liền an nhàn ở đây che chở cho những tiểu yêu tâm tính lương thiện trong bí cảnh.
Hoa mẫu đơn Thần nữ: "Hôm nay hai vị tiên trưởng giá lâm, là rồng đến nhà tôm của Hoa Thần Cung. Chúng ta mời tiệc đãi hai vị tiên trưởng, vạn mong hai vị nể nang mặt mũi."
Bùi Hồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt Hoa Thần, Hoa mẫu đơn Thần nữ đón nhận ánh mắt của cậu nở nụ cười xinh đẹp, thoáng chốc như hoa mẫu đơn nở, tươi đẹp chết lòng người. Chợt vang lên âm thanh leng keng nổ tung bên tai, khiến tâm trí đang thả lỏng của cậu như thủy tinh nứt ra, đột nhiên hoàn hồn.
Tạ Tích liếc mắt nhìn cậu một cái: "Thanh tâm minh chí". (làm lòng tĩnh lặng lại, chắc ý nói đừng để bị dụ)
Bùi Hồi rùng mình, linh đài thanh minh (?), không dám tiếp tục nhìn Hoa mẫu đơn Thần nữ kia. Tâm trí lại sáng tỏ Hoa mẫu đơn này tuyệt đối không phải là người lương thiện, người tu tiên chính đạo, bất luận là người hay là yêu, cũng sẽ không tu loại công pháp mê hoặc tâm trí người khác này.
Hai người Tạ Tích cùng Bùi Hồi đồng thời ngồi vào vị trí, bên tai nghe tà âm, trước mắt là một màn ca vũ làm người hoa cả mắt, trong lòng hiểu rõ nên chưa từng bị dụ hoặc. Mà nghe được trong tà âm lẫn lộn vô số tiếng nữ tử cười duyên, tiếng cười trùng điệp, từ từ trở nên sắc nhọn, trước mắt xuất hiện vô số bóng chồng nhau, qua qua lại lại khiến choáng đầu hoa mắt.
Tim phảng phất như bị túm chặt gắt gao, huyết dịch nghịch lưu, khó thở, Bùi Hồi cố gắng dùng pháp thuật, lại phát hiện đan điền ngưng trệ, bị mất rất nhiều pháp lực. Thẳng thắn rút kiếm bổ nứt một cái bàn, tiếng nổ vang rền vang, tiểu yêu đang khiêu vũ hét lên sợ hãi, dồn dập chạy tứ tán từ bốn phía.
Chỉ có Hoa mẫu đơn Thần nữ đứng ở phía trên, ý cười dịu dàng, không hề kích động: "Mỗi món đồ trong Hoa Thần Cung của ta đây, đều là tinh phẩm, không phải ai cũng có mệnh được hưởng. Các ngươi đã hưởng dụng tiếng nhạc xem ca múa món ăn nhắm rượu, ta không ngại nếu các ngươi đem nội đan để lại —— "
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên nổi lên một trận thay đổi, khuôn mặt mỹ mạo nứt ra từ giữa, biến thành một cái miệng lớn như chậu máu. Trong miệng hai hàng răng nhọn đan xen, đánh úp về hướng Bùi Hồi. Đây là một đóa hoa mẫu đơn yêu khổng lồ, sinh ra thần trí và dùng máu thịt của tu sĩ làm thức ăn, biến dị thành dáng dấp khủng bố như bây giờ, từ trước đến giờ dùng mỹ mạo nữ tử yêu huyễn cùng ca múa dụ dỗ tu sĩ.
Nếu là ngày thường chắc chắn sẽ không vội vã như thế, chỉ vì sắp độ kiếp, sợ phải chịu chín đạo thiên lôi, nóng ruột nên không thể chờ đợi nữa mà muốn nuốt chửng nội đan của tu sĩ hòng trợ giúp nàng ta vượt qua lôi kiếp. Mà Tạ Tích, Bùi Hồi đều là Dung Hợp hậu kỳ, với hoa mẫu đơn yêu mà nói chính là vật đại bổ, hơn nữa cũng không phải là đối thủ của nàng, vì vậy thiếu cảnh giác.
Tạ Tích giơ ngón tay lên đang muốn đánh giết hoa mẫu đơn yêu, không ngờ một bóng người đứng chặn trước mắt hắn, định thần nhìn lại, là Bùi Hồi. Bùi Hồi đã là nỏ mạnh hết đà, bên trong cung điện ca vũ này, hương hoa đều có tác dụng ngưng trệ pháp lực cùng kinh mạch, dù cậu là Dung Hợp hậu kỳ, giờ khắc này cũng chỉ có thể phát huy ra công lực Trúc cơ thôi.
Hơi thở Bùi Hồi nặng nề, không ngừng cảnh giác nhưng trong lòng không hề sợ hãi, cũng không quay đầu lại nói rằng: "Ngươi đi trước, để ta ngăn cản nàng."
Động tác Tạ Tích ngừng lại, ngữ khí quái lạ: "Ngươi nhường ta đi trước?"
Hẳn là còn có âm mưu gì?
Bùi Hồi: "Tạ... Sư thúc, tuy rằng ngươi không có bái vào mạch của chưởng môn ta, nhưng bây giờ cũng là sư thúc của ta, mà ta tốt xấu gì cũng từng làm sư huynh của ngươi nữa năm. Sư huynh bảo vệ sư đệ, đây là chuyện đương nhiên."
Cổ tay run lên, bấm thủ quyết, bày ra kiếm pháp sao Bắc Đẩu, trường kiếm huyễn hóa thành ba mươi sáu thanh, trận pháp bao vây. Đều nhắm vào ngay hoa mẫu đơn yêu, ngược lại là có khí thế hủy thiên diệt địa. Nhưng cũng chỉ là trò mèo doạ người, nếu lúc này Bùi Hồi có tu vi Hóa Thần, kiếm pháp sao Bắc Đẩu này quả thật có khả năng hủy thiên diệt địa.
Tạ Tích hơi nheo mắt lại, bán tín bán nghi, hành động này của Bùi Hồi gây nên dao động trong lòng hắn, vốn ấn tượng xấu về cậu như rễ cây in sâu vào trong tiềm thức, in vào trong xương. Hậu quả là tới giờ ấn tượng xấu vẫn còn, liền khiến hắn nảy sinh hoài nghi với Bùi Hồi.
"Ta là sư thúc của ngươi, có che chở cũng là ta che chở ngươi." Tạ Tích bước lên phía trước, từ tốn nói. Hắn sẽ không quản thủ đồ của chưởng môn Phiếu Miểu tông, nhưng nếu đối phương muốn tìm đường chết, hắn cũng không ngăn được. "Ta dùng trận pháp trợ giúp ngươi, nàng ta là hoa mẫu đơn yêu, nguyên thân vẫn còn ở trong cung điện này."
Bùi Hồi: "Ta hấp dẫn sự chú ý của nàng, ngươi đi tìm nguyên thân của hoa mẫu đơn yêu. Nếu như ta không ngăn được, đừng quan tâm tới ta, ngươi cứ chạy trước."
Mục tiêu của hoa mẫu đơn yêu là Tạ Tích, trực giác của nàng ta cho thấy cắn nuốt hắn có thể làm cho mình đột phá. Nhưng Bùi Hồi đứng chắn ở trước mặt nàng, làm cho nàng dù thế nào cũng không với tới Tạ Tích. Nàng tức giận không thôi, ngược lại nhìn chằm chằm Bùi Hồi, quyết định trước tiên giết chết cậu rồi lại đi ăn Tạ Tích.
Tu vi Bùi Hồi hạ xuống Trúc cơ, nhưng kiếm trận sao Bắc Đẩu ba mươi sáu kiếm này vẫn cứ cuốn lấy hoa mẫu đơn yêu. Tạ Tích từ bàng quan đứng nhìn, thỉnh thoảng dùng vài trận pháp hiệp trợ.
Nơi đây khá là quái lạ, vừa là chỗ ở của đại tiên, mà khắp nơi đều là cạm bẫy. Nếu không phải bản thân hắn rất quen thuộc với động thiên phúc địa, hơn nữa biết rõ trận pháp, sợ là đã bị giam ở bên trong. Bùi Hồi cùng hoa mẫu đơn yêu đánh đến khí thế hừng hực, nhưng Tạ Tích chỉ thờ ơ lạnh nhạt xem, biết trong thời gian ngắn Bùi Hồi không có việc gì liền vòng qua hoa mẫu đơn yêu đi đến nơi sâu nhất trong cung điện.
Ngực Bùi Hồi bị đánh trúng, ngã xuống đất, cổ họng tanh ngọt, liền há mồm phun ra ngụm máu tươi, muốn nhấc chân đứng dậy, cả người lại ngã trên mặt đất. Tay chân vô lực, thì ra là hương trong cung điện vẫn đốt chứ chưa tắt, Bùi Hồi vận chân khí bay qua bay lại thì càng hít vào nhiều hương hơn, đến lúc này nửa điểm tu vi cũng không còn.
Hoa mẫu đơn yêu thấy cậu rốt cục cũng mềm mại ngã xuống đất, giận dữ cười: "Ngươi liều mạng cứu đồng môn, có biết tên đồng môn kia sớm đã thừa dịp ta và ngươi giao đấu đã bỏ chạy?" Cười nhạo một phen, lại không phí thêm lời, mở ra miệng lớn, miệng đầy mùi tanh, nhào tới hướng Bùi Hồi.
Sau một khắc, hơn trăm trận pháp đồng thời khởi động, ánh sáng mỹ lệ bao phủ cả tòa cung điện, cũng đem hoa mẫu đơn yêu trói lại chặt chẽ. Đất trời rung chuyển, cả cung điện bạch ngọc lay động, như tuyết lở mà sụp đổ xuông. Dưới đáy bốc lên một cây cành hoa mẫu đơn cực lớn, mà hai chân của hoa mẫu đơn yêu hóa thành rễ cây dẫn vào hoa tâm.
Thì ra chân thân của hoa yêu ở dưới đáy cung điện, trừ phi đào ra sàn tòa cung điện, nếu không sẽ không tìm được nàng. Huống chi cung điện bạch ngọc này là nơi ở của chủ nhân bí cảnh, được hạ xuống cấm chế bảo vệ. Hoa yêu nghĩ vậy nên mới không có sợ hãi, nhưng không ngờ Tạ Tích vậy mà đoán ra chân thân của nàng nằm ở dưới đáy cung điện, còn vô cùng bạo tay dùng gần trăm trận pháp phá hoại cấm chế cung điện.
Tạ Tích xuất hiện ở trên đài bạch ngọc, cao cao tại thượng nhìn xuống chân thân cực lớn của hoa yêu ở phía dưới, không hề hay biết lực phá hoại của mình mạnh bao nhiêu. Phải biết rằng vạn năm trước, hắn cũng có thể chọc thủng luôn bí cảnh thiên địa chứ đừng nói phá nhiêu đây.
Hoa mẫu đơn yêu sợ hãi: "Làm sao có khả năng?! Chỉ là tu sĩ Dung Hợp cảnh làm sao có khả năng phá hoại trận pháp cấm chế của ta?!"
Bùi Hồi cười lạnh: "Tạ sư thúc thiên phú dị lẫm vô cùng, trận pháp hoàn thành. Ngươi thật sự cho rằng không có ai phá được trận pháp cấm chế của một đại tiên đã ngã xuống sao?"
Nghe vậy, rốt cục Tạ Tích cũng hài lòng quay sang nhìn Bùi Hồi một cái, thật ra nói rất hay.
Cậu dựng thẳng thủ quyết, thì thầm: "Kiếm đến! Ba mươi sáu kiếm trận thiên cương—— "
Chẳng biết từ lúc nào ba mươi sáu thanh kiếm đã vây trung tâm đóa hoa mẫu đơn cực lớn kia, bao quanh bốn phía, thủ thế chờ đợi.
"Đi!"
Ba mươi sáu thanh kiếm cùng phát, bay tới đâm thủng chân thân của hoa mẫu đơn yêu, chết đến mức không thể chết thêm lần nữa.
Tạ Tích: "Không tồi. Đem tu vi truyền vào kiếm trận, thừa dịp kẻ thù chưa sẵn sàng tru diệt yêu tà."
Bùi Hồi trúng cạm bẫy, vốn là lực kiệt, nhưng lúc tranh đấu cùng hoa yêu đã lặng lẽ đem pháp lực tu vi truyền vào bên trong trường kiếm. Trong kiếm có linh khí, có thể điều động, nếu như không có trăm cái trận pháp giữ lấy hoa yêu của Tạ Tích kia phá hoại trận pháp cấm chế của đại tiên, chỉ dựa vào Bùi Hồi dùng chiêu ngọc nát đá tan (ôm bom cùng chết), ước chừng một đòn kia cũng có thể làm cho nguyên khí hoa yêu đại thương.
Lời nói vừa dứt liền chuyển từ khen thành quát lớn: "Chơi trò khôn vặt gì. Kiếm tu cương trực bất khuất, lộ ra sự sắc bén, quyết chí tiến lên chứ không phải chỉ hữu dũng vô mưu, nếu đánh không lại, thì bỏ chạy. Theo người ta làm trò ngọc nát đá tan, nhưng nếu đánh không chết thì chính là chết vô ích. Ngu xuẩn!"
Bùi Hồi sờ mũi một cái, nghe lời răn dạy cũng không tức giận, cười cười không phản bác. Cố ý dùng chiêu ngọc nát đá tan vẫn không chịu chạy là vì muốn ngăn cản hoa yêu, để Tạ Tích có thời gian chạy. Cũng không phải cậu có bao nhiêu thiện lương, đổi thành người của môn phái khác, cậu khẳng định sẽ chạy. Nhưng bảo vệ đệ tử đồng môn, là chức trách của người làm Đại sư huynh.
Tạ Tích bình tĩnh nhìn Bùi Hồi nửa ngày, quay người: "Đuổi kịp, dưới đáy còn có cung điện."
Bùi Hồi ho nhẹ hai tiếng, bò dậy đi theo phía sau Tạ Tích, đi có chút chậm, rất nhanh liền bị tụt lại. Tạ Tích dừng bước, quay người đi tới trước mặt cậu, đưa lưng hạ thấp thân nói rằng: "Leo lên, ta cõng ngươi."
Bùi Hồi nói cám ơn, sau đó nằm úp sấp lên. Vừa nãy cung điện sụp đổ, chỉ là nháy mắt khung cảnh liền trở thành ngói vỡ tường đổ, hai người có trận pháp hộ thân nên không bị vùi lấp. Sau khi cung điện sụp đổ, lộ ra cầu thang ở sau đài ngọc, cầu thang dẫn xuống một cung điện dưới lòng đất. Hai bên tường cung điện dưới lòng đất khảm nạm Nam hải minh châu, toàn bộ cung điện dưới lòng đất sáng như ban ngày.
Hai bên vách tường cung điện dưới lòng đất toàn là chân dung Bồ Tát phi thiên, càng đi vào bên trong, chân dung trên vách tường càng quái lạ, phía trước là hình ảnh lộ ra đầu nhũ ngực, ở phía sau hoặc là không có gì, hoặc là những bức tranh vẽ tư thế quái lạ. Đi tới bên trong, đã thấy có một nam một nữ ôm nhau, tư thế cực kỳ quái lạ, biểu tình tựa như thống khổ lại tựa như vui sướng.
Vì thực sự quái lạ, Bùi Hồi liền rướn cổ lên xem, trong lòng suy đoán chẳng lẽ đây là cái công pháp tu luyện gì? Thật là kì lạ.
Người trên lưng hơi cử động, Tạ Tích liền biết, hắn còn tưởng rằng thiếu niên Bùi Hồi tâm tính không nhịn được mê hoặc. Nhân tiện nói: "Làm tu sĩ Tu Chân, phải làm chủ dục vọng."
Bùi Hồi nghi hoặc: "Tạ sư thúc biết hai nhân vật trong chân dung kia đang làm gì à?"
Tạ Tích: "Ngươi không biết?"
Quả thật là hắn biết. Bùi Hồi tiến đến gần bên tai Tạ Tích hỏi: "Bọn họ đang luyện công pháp gì sao?"
Tạ Tích trầm mặt xuống: "Không thích hợp với ngươi."
Rốt cuộc Bùi Hồi vẫn còn trẻ, khó tránh khỏi còn vài phần tâm tính thiếu niên. Cậu thực sự tò mò hai người trong chân dung đang làm gì, nếu nói là công pháp nào đó, đến tàng thư các Phiếu Miểu cất giữ bao nhiêu công pháp của Tu Chân giới, cũng chưa từng gặp qua công pháp cổ quái như vậy, khiến mặt với thân của người nhìn nóng bừng.
"Chiêu này tên gì?"
Tạ Tích thiếu kiên nhẫn với mấy câu hỏi Đông hỏi Tây của cậu, quay đầu lại muốn quát lớn, chỉ thấy đôi mắt trong suốt sạch sẽ của Bùi Hồi, liếc mắt một cái là có thể biết tâm tư nghĩ gì. Nhất thời có chút thất thần, ngược lại là cảm thấy cậu bây giờ và cậu trong ấn tượng của hắn... bất đồng. Bất tri bất giác, thuận theo phương hướng Bùi Hồi chỉ nhìn thử, thì thấy một màn nam nữ quấn quýt trên bức họa, quỷ thần xui khiến: "Quan Âm tọa liên." (Quan Âm tọa liên theo kiểu 18+:)))))
Bùi Hồi hơi trừng lớn hai mắt: "Đây là cái chiêu thức gì? Chẳng lẽ chỗ này là bí cảnh Phật tu phương Tây sao?" Nghĩ đến đây, ngược lại có chút đáng tiếc. Bọn họ là Đạo tu Trung Nguyên, công pháp khác với Phật tu phương Tây, dù có thể truyền thừa thì cũng vô dụng.
Tạ Tích đen mặt, đây căn bản không phải là Phật tu phương Tây gì cả, sợ là Hợp Hoan của đám Ma tu!
Bây giờ Hợp Hoan tông là môn phái nhỏ hạng bét, không phải Tiên môn chính đạo, cũng bị Ma tu bài xích. Nhưng vạn năm trước, Hợp Hoan tông lại là một môn phái cường thịnh, trên dưới môn phái đều dùng công pháp song tu tu luyện.
Chẳng trách vừa tiến vào Hoa trong gương, trăng trong nước liền cảm thấy quái lạ, thì ra là bí cảnh của một vị đại tiên Hợp Hoan tông. Rất nhiều cạm bẫy, đến nay chưa có trúng chiêu gì, coi như may mắn. Tạ Tích sắc mặt hơi giãn ra, đối với Bùi Hồi nói rằng: "Ngươi cẩn thận, cung điện dưới lòng đất sẽ có nhiều cạm bẫy hơn."
Hợp Hoan tông hoan thích dùng thuốc nhất, đặc biệt là mấy loại thuốc dâm tà. Hắn có thể chống lại, nhưng Bùi Hồi thì không nhất định. Nếu không chống đỡ được... Còn may ở bên ngoài không thiếu nữ yêu.
Tạ Tích ý tứ sâu xa nói rằng: "Nếu là chống không được bị trúng chiêu, bên ngoài có chừng trăm nữ yêu tùy ngươi lựa chọn... Diễm phúc không cạn."
Bùi Hồi: "???"
Tạ Tích cõng Bùi Hồi tiếp tục đi xuống, mà tranh trên vách càng ngày càng lộ ra nhiều, thậm chí có thể nhìn thấy mấy chỗ bộ phận nhạy cảm... Bùi Hồi nhìn thấy mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng đã rõ chuyện ra sao. Lý trí và hiếu kỳ đang chơi kéo co, một mặt cảm thấy không nên quan tâm quá nhiều, một mặt thực sự rất hiếu kỳ.
Cái bức tranh lúc trước kia hai người mặt đối mặt ôm ấp, gọi là Quan Âm tọa liên. Vậy bức ở sau kia người nắm lưng nắm eo, nên gọi là gì? Những thứ này hẳn là công pháp song tu rồi.
Hai mắt Bùi Hồi lén lút quan sát tranh trên tường, xem xong mặt đỏ tới mang tai liền đem mặt vùi vào cổ Tạ Tích. Nhiều lần làm vậy rước lấy không kiên nhẫn của Tạ Tích, "Ngươi muốn xem thì quang minh chính đại mà xem."
Bùi Hồi thật không tiện nói rằng: "Tu sĩ phải thanh tâm quả dục."
Tạ Tích: "Ngươi Lục căn* không tịnh, sao mà thanh tâm quả dục được? Không bằng xem cho đủ, nhìn chán, trái lại tâm sẽ tĩnh xuống." Nói xong, thật sự buông cậu xuống, để cho cậu nhìn kỹ.
*Lục căn: sáu giác quan của con người gồm mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý (Ý căn hay còn gọi là linh cảm).
Bùi Hồi lúc này mới phát hiện bọn họ đã tới địa cung, giữa cung điện dưới lòng đất là mảnh đất trống, ở giữa đất trống dùng gạch hắc ngọc lát, phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong trẻo. Tạ Tích nhảy xuống mảnh đất trống, đứng ở đó nhìn sàn hắc ngọc, đưa lưng về phía Bùi Hồi. Trên người hắn mặc trường bào màu xanh của Phiếu Miểu tông, tay áo lớn bay bay, tóc đen buộc gọn, quân tử như ngọc.
Trong lúc hoảng hốt, dường như còn có thể nhìn thấy lưng hắn đeo trường kiếm, khí phái hăng hái vô cùng. Trong giây lát hoàn hồn lại, trên lưng Tạ Tích rỗng tuếch, hắn đang cúi đầu quan sát sàn gạch giống như đang tìm kiếm cái gì.
Bùi Hồi đứng ở phía trên hỏi: "Tạ sư thúc, pháp khí bản mệnh của ngươi là gì?"
Tạ Tích: "Đao."
Bùi Hồi: "Đao? Ta cứ nghĩ rằng là kiếm."
Quân tử như kiếm, cậu cho rằng pháp khí bản mệnh của Tạ Tích là kiếm sẽ phù hợp hơn.
Âm thanh lạnh nhạt của Tạ Tích truyền đến: "Đã từng là kiếm, sau đó vứt bỏ không dùng."
Bùi Hồi: "Tại sao?"
Pháp khí bản mệnh là chuyện cả đời, chọn lựa từ lúc bắt đầu, trừ phi "Thân tử đạo tiêu" (nói chung là chết), bằng không sẽ không đổi.
Tạ Tích mạn bất kinh tâm (tâm không để ý) trả lời: "Đi nhầm đạo, thay đổi."
Hắn như là phát hiện cái gì, bỗng nhiên tiến lên mấy bước, ngồi xổm xuống dùng máu phát động trận pháp. Thoáng chốc, sàn hắc ngọc hiện lên ánh sáng mỹ lệ, phù văn phức tạp thần bí che kín toàn bộ mảnh đất trống cũng từ từ lan tràn về vách tường.
Thế mà là Liên Hoàn Trận pháp? Tạ Tích đứng dậy, thuận theo phù văn của trận pháp nhìn về phía nó lan tới. Toàn bộ cung điện dưới lòng đất đều hiện lên vô số trận pháp, chỉ cần một trận pháp bị khởi động, sẽ phát động hết tất cả trận pháp còn lại.
Cũng không biết là Liên Hoàn Trận pháp này có công dụng gì.
Bùi Hồi nhìn một màn này mà kinh sợ, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, bắt chuyện với Tạ Tích: "Đi lên nhanh một chút, chúng ta trước tiên lui ra khỏi cung điện dưới lòng đất đã."
"Chờ đã." Tạ Tích quay người, nhìn cậu cực kỳ tỉnh táo nói rằng: "Cửa vào cung điện dưới lòng đất đóng rồi."
Bùi Hồi theo bản năng quay đầu nhìn về phía địa đạo phía sau, nhưng thực sự không nhìn thấy cửa vào. Cậu mới vừa muốn mở miệng dò hỏi, lại thoáng nhìn thấy người trong tranh trên vách tường như đang nở nụ cười. Xoa xoa con mắt, thiếu chút nữa cho là hoa mắt, Bùi Hồi cẩn thận nhìn chằm chằm nữ tử thân trần kia, chỉ thấy nàng ngượng ngùng e lệ, bỗng nàng ta nở nụ cười.
Liền hoảng hốt, dường như còn nghe được tiếng cười duyên của nữ tử. Bùi Hồi có chút không biết làm sao quay đầu lại tìm Tạ Tích: "Tạ sư thúc, ngươi có nghe được tiếng cười của nữ tử không?"
Tạ Tích trầm mặt xuống, hắn đương nhiên là nghe được, không chỉ nghe được còn nhìn thấy. Toàn bộ người trong tranh trên vách tường đều sống lại, âm thanh, động tác, sung sướng... Giống như một cái động dâm!
Bùi Hồi mặt đỏ hồng, hai chân như nhũn ra, ngồi sập xuống đất nghi hoặc hỏi Tạ Tích: "Tạ sư thúc, chuyện gì xảy ra vậy?"
Thủ đồ Phiếu Miểu tông, một lòng tu đạo, đừng nói là chưa gặp qua thú vui của con người, đến chuyện yêu đương kia cũng không biết. Đột nhiên gặp phải tình huống này, tất nhiên là nữa điểm chống cự cũng không có. Huống chi đây là trận pháp, tạo ra pháp lực, dụ dỗ sắc dục trong lòng mỗi người. Bùi Hồi hiện nay không còn tu vi, còn sống đến bây giờ có thể nói là tâm tính kiên định, đương nhiên cũng là bởi vì cậu chưa trải đời nhiều.
Tạ Tích nghĩ cách phá tan trận pháp, cũng không quay đầu lại nói rằng: "Che lỗ tai, nhắm mắt lại. Còn có, đứng im ở chỗ cũ, không được lại đây."
Liên Hoàn Trận pháp này ít nhất chừng trăm cái, hơn nữa không có chủ trận phụ trận. Nói cách khác, mắt trận cũng có hơn trăm cái, cho thấy rất nhiều phiền phức. Vạn năm trước, Tạ Tích đi ngang qua Hợp Hoan tông cũng không biết gì nhiều, bây giờ chỗ đây cũng chỉ là bí cảnh của một đại tiên đã ngã xuống, càng không thể biết thêm được gì.
Nhưng Bùi Hồi là một cái phiền phức, cửa vào cung điện dưới lòng đất đóng lại, không bắt được nữ yêu. Nếu Bùi Hồi dám cọ qua đây, hắn sẽ không nhịn được đập chết cậu. Cho nên câu nhắc nhở kia không phải là đe dọa, mà là nhắc nhở, vì muốn tốt cho Bùi Hồi. (ồ anh chắc chưa:))))
Bùi Hồi giờ khắc này lại không quá tốt, khó chịu vô cùng, thân thể rất nóng, dường như bản thân đang trong biển lửa, thiêu đến huyết quản nóng rực. Cậu bưng lỗ tai, nhắm mắt lại, những tiếng nói cười yêu mị ấy vẫn chui vào lỗ tai của cậu, hóa thành một con sâu, dọc theo huyết quản kinh mạch tiến vào trong trái tim.
Trong lòng ngứa ngáy, nghĩ muốn gãi một cái, nhưng làm sao cũng không dừng được trận ngứa trong lòng.
Bùi Hồi liền lên tiếng: "Sư thúc... Thập Tam sư thúc... Ta khó chịu..."
Âm thanh mềm mại, tan mất vẻ chất phác ngày thường ngụy trang, so với nữ yêu trên vách tường còn dụ người hơn.
Tạ Tích đang bận phá mắt trận, một bên phải chống lại trận pháp, một bên còn lại bị Bùi Hồi quấy rầy, quả nhiên là nổi lên tâm ý buồn bực. Thiếu kiên nhẫn quay đầu lại muốn răn dạy Bùi Hồi không nghe lời, nhưng chạm đến đôi mắt mềm mại ngập nước cùng biểu tình vô tội không hiểu chuyện gì đang xảy ra kia thì lại giật mình.
Nói thật ra, Tạ Tích sống nhiều năm như vậy kiểu mỹ nhân gì mà chưa từng thấy? Nhưng hắn một lòng cầu đạo, chẳng hề sa vào tình ái. Vạn năm trước con đường Tu Chân hung hiểm kịch liệt, không thận trọng một tí sẽ "Thân tử đạo tiêu", dù có cái gọi là tình yêu cũng sẽ mang theo lợi ích tính toán.
Tình cảm giữa người Tu Chân, xưa nay đều không tồn tại chân tình và tín nhiệm.
Vì vậy, chưa bao giờ có người nào có thể kích thích tiếng lòng Tạ Tích.
Mà giờ khắc này, hắn thấy Bùi Hồi, người này linh tuyển xinh đẹp tuyệt trần lại thích làm vẻ mặt nghiêm túc chất phát bỗng nhiên lộ ra mặt động tình, càng mê hoặc dụ người. Vẻ mờ mịt luống cuống, không rõ biến hóa của bản thân, dựa theo bản năng tìm kiếm nơi ỷ lại, còn vô tội hỏi hắn phải làm sao bây giờ, thật sự giống như muốn nhờ hắn giải quyết giúp cậu những cơn sóng dục vọng chập trùng...
Vô tâm câu dẫn, còn rung động lòng người hơn so với người trên vách tường làm điệu làm bộ.
Vạn năm đến nay, lòng Tạ Tích bình tĩnh bị quấy động như mặt hồ bị thả xuống một cục đá, sóng lớn lặng lẽ nhộn nhạo lên.
"Ta không phải... Kêu ngươi nhắm mắt lại đừng nhìn sao?" Âm thanh khàn khàn đè nén lợi hại, ngay cả chính bản thân Tạ Tích cũng không ý thức gợn sóng đang nổi lên.
Bùi Hồi rất khó chịu: "Tiếng nói... Vẫn luôn đâm vào trong tai."
Cậu nỗ lực đứng dậy, đi đến mảnh đất trống, gan bàn chân chạm đến sàn gạch hắc ngọc, lạnh lẽo giảm bớt nóng rực, cực kỳ thoải mái. Vì thế cậu ngồi xuống, từ từ biến thành nằm, cuối cùng là lăn qua lăn lại, còn phát ra than thở thoải mái.
Tạ Tích quay lưng lại với Bùi Hồi, tăng nhanh tốc độ tìm kiếm mắt trận, còn thiếu mười mấy mắt trận nữa là có thể mở ra. Đến lúc đó, đem tiểu tử ở phía sau kia ném vào trong đám nữ yêu, tránh để cậu ta ở đây dụ người.
Đáng tiếc, tâm đã động, căn bản không có khả năng trở về tâm lặng như nước lúc trước. Hơn nữa, chính vì hắn động niệm, khiến trận linh tìm được kẽ hở, lặng lẽ thay đổi đồ án Hợp Hoan. Vốn là nam nữ, giờ khắc này biến thành hai nam nhân.
Tiếng kêu càng hùng hồn sục sôi, tràn đầy dục vọng cùng sức mạnh, vang vọng toàn bộ cung điện dưới lòng đất, ở khắp mọi nơi, không chỗ không câu hồn.
Bùi Hồi kinh ngạc: "Nam nhân?" Một lúc lâu, tự lẩm bẩm: "Nam nhân... Cũng có thể?"
Cậu mê mang, bị chiếm lấy thần trí, mà sàn hắc ngọc vốn dùng để hóa giải cơn nóng rực cũng chuyển sang phát ra ngọn lửa trong nháy mắt. Bùi Hồi nóng đến rít gào, khó chịu đổ mồ hôi, lăn qua lăn lại, đột nhiên ngồi dậy. Trố mắt nửa ngày, dùng cả tay cả chân bò dậy, lảo đảo bò về phía Tạ Tích ở bên kia.
Tạ Tích vừa mới phát hiện trận linh (linh hồn của trận pháp?) tồn tại, cố gắng bắt giữ trận linh kia, chợt nghe tiếng nói của Bùi Hồi ngày càng gần: "Sư thúc, ta rất khó chịu, ngươi cứu ta."
Tạ Tích cứng ngắc quay người, Bùi Hồi gần trong gang tấc, thân thể đang từ từ dán lại. Tạ Tích nhíu mày, tay muốn đem cậu đẩy ra, nhưng tay kia vừa sờ lên thì như bị dính vào, đẩy không ra.
Tạ Tích lớn tiếng quát lớn: "Bùi Hồi, ngươi thanh tỉnh một chút!"
Bùi Hồi ngơ ngác nhìn Tạ Tích, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay khoác lên bên hông mình không rời, là tay Tạ Tích. Suy nghĩ một chút, cậu liền nắm chặt tay Tạ Tích kề sát với gương mặt mình, ánh mắt sáng ngời, quả nhiên rất lạnh lẽo thoải mái.
Tạ Tích cả kinh đẩy Bùi Hồi ra, vội vã tìm mắt trận tiếp theo, thái dương lại có mồ hôi lạnh chảy xuống. Bùi Hồi cũng không muốn rời đi chỗ thoải mái này, vì vậy nhào tới, tác quái khắp nơi.
Ngón tay Tạ Tích đang phá phù văn pháp trận run lên, trận pháp bị phá huỷ. Nắm chặt Bùi Hồi đang nhào vào lồng ngực mình, vẫn cố đem cậu kéo ra: "Bùi Hồi, ngươi dám phạm thượng?!"
"Bản tôn là Thái sư thúc tổ của ngươi, ngươi dám dĩ hạ phạm phượng!!"
"Thái... sư thúc tổ?" Bùi Hồi mê man nói, sau đó bĩu môi, tiếp tục tác quái, học theo tranh trên vách tường gặm miệng Tạ Tích. Vừa gặm vừa nói: "Ừm...Vậy, vậy thì phạm phía trên thôi, không tính là mạo phạm."
Tạ Tích không còn gì để nói.
Bùi Hồi lè lưỡi, liếm lỗ tai Tạ Tích, như chuyện đương nhiên, không hề cảm thấy xấu hổ nói: "... Giúp ta một chút... có được không?"
Từ gợn sóng nhỏ dập dờn được gió thổi thành gợn sóng lớn trong nháy mắt, sôi trào mãnh liệt, nhấn chìm lý trí vốn cũng không kiên định lắm.
Không được phạm ở dưới, thì phạm ở trên, không sao.
Ngược lại là hắn đã rời đạo phi thăng lâu rồi, đây cũng chỉ là Thái sư thúc tổ cùng sư điệt không biết nặng nhẹ trộn lẫn ở cùng một chỗ thôi.
P/s: Đoạn cuối chương này t chém khá nhiều, thật sự cũng không hiểu "Dĩ hạ phạm thượng" nghĩa là gì lắm?? T nghĩ đoạn cuối đầu óc Bùi Hội mụ mị rồi nên đáp kiểu chơi chữ với Tạ Tích:v Ai biết thì bình luận cho t để t sửa nhoaaa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.