Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Chương 55: Gả cho ba của bạn trai

Mộc Hề Nương

23/07/2021

Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 54: Gả cho ba của bạn trai. (8)

Không quá hai ngày, vợ chồng Lưu Dương và vợ chồng Cao Cường bị gửi thư mời triệu tập hình sự. Bản thân vợ chồng Lưu chủ nhiệm vôn không sạch sẽ, nhận hối lộ, thường xuyên lợi dụng chức quyền và quan hệ giao thiệp để chèn ép người khác. Mà Lưu Dương lúc học cấp ba đã từng cường bạo một cô gái, tinh thần cô gái kia bị chấn thương nghiêm trọng, sau khi Lưu Dương được xử vô tội và được phóng thích thì cô nhảy lầu tự sát.

Lúc đó Lưu Dương đã thành niên, vốn phải chịu trách nhiệm hình sự. Mà vợ chồng Lưu chủ nhiệm lén lút động tay động chân, khiến cho hắn chưa đủ mười tám và không phải chịu trách nhiệm hình sự, phán quyết bồi thường tiền là xong việc. Nhưng khi rời đi tòa án, vợ chồng Lưu chủ nhiệm chẳng những không bồi thường tiền, trái lại lợi dụng quan hệ giao thiệp bức bách một nhà cô gái kia đến cùng đường mạt lộ, tại vì chuyện cô bé tự sát nên gia đình không thể không rời đi Hải Thành. Trên đường đi xảy ra tai nạn xe cộ, cha mẹ của cô bé chết tại chỗ, để lại anh trai của cô bé một mình.

Hiện tại, vợ chồng Lưu chủ nhiệm bị phóng viên chặn lại tại cửa tòa án, anh trai của cô bé nhân lúc này xuất hiện muốn giết chết vợ chồng Lưu chủ nhiệm để trả thù. Cảnh sát ngăn hắn lại đúng lúc, không để cho đối phương phạm vào tội giết người, ngược lại là vợ chồng Lưu chủ nhiệm sợ hãi mà xô đẩy lẫn nhau dẫn đến ngã xuống bậc thang bị gãy cổ.

Lúc đó, tất cả mọi người bao gồm phóng viên ở đây nhìn thấy tình cảnh này đều choáng váng, tâm lý lập tức hiện lên một ý nghĩ: Báo ứng.

Về phần Ba Cao Cường đã từng phạm tội giết người, chuyện từng vì tranh chấp mà đánh người ta tàn tật suốt đời một lần nữa bị lật lại nên cũng được định tội, dưới tình huống bị bắt vào tù, võ quán bên ngoài thì bị kẻ thù của trả thù, không có cách nào kinh doanh nên phải đóng cửa. Cao Cường cũng bị mấy kẻ thù củ trả thù, không thể không mang mẹ mình rời khỏi Hải Thành.

Sau khi biết được chuyện, Bùi Hồi chỉ kinh ngạc với hiệu suất xử lý vụ án cao, đối với quả báo mà mấy người này phải nhận cậu vô cùng đồng tình. Nếu vì muốn trả thù theo cảm xúc mà vượt quá quy định pháp luật, thì cũng phải gánh chịu hiện hậu quả nếu bị phát hiện.

Hiện tại, Bùi Hồi tỉnh táo lại, phát hiện mình đang nằm ở trong trạng thái rớt ngựa, tình cảnh không tốt lắm.

Tạ tiên sinh làm chỗ dựa cho cậu là chuyện tốt, nhưng khi đó tất cả mọi người hoặc gọi cậu là Bùi thiếu, hoặc là gọi thầy Bùi, hơn nữa cậu đang yên đang lành sắm một vai Kiều tiểu thiếu gia lại chạy đi trường cấp ba gần đại học Hải Thành đảm nhiệm chức giáo viên thể dục, làm sao cũng không thể nào giải thích nổi. Mã bị đánh đến quá mỏng, gõ rung một cái liền bể, mà đáng sợ nhất chính là thái độ Tạ tiên sinh vẫn như trước không có biến hóa gì.

Chuyện này không đúng lắm nha.

Bùi Hồi lặng lẽ thăm dò lão quản gia, lão quản gia không phối hợp, nói ba đáp bốn còn cười híp mắt. Một già một trẻ đối diện nửa ngày, Bùi Hồi thua trận trước tiên: "Ngài không cảm thấy kỳ quái sao? Không cho là tôi bụng dạ khó lường, không tức giận à?"

Lão quản gia thở dài, ánh mắt nhìn Bùi Hồi càng thêm hiền lành, tràn ngập trìu mến: "Đừng sợ, không có chuyện gì. Chú Dũng che chở cho cậu, hết thảy đều là lỗi của tiểu thiếu gia, không có liên quan gì đến cậu. Chú Dũng biết cậu là con ngoan, cũng biết cậu đã chịu khổ, hiện tại không cần lo lắng sợ hãi."

Bùi Hồi: "... À." Người nhà họ Tạ đều thiện lương như vậy sao? Ngoại trừ Tạ Kỳ Phong.

Buổi tối, sau khi Bùi Hồi giúp Tạ Tích xoa bóp chân bấm huyệt đạo xong xuôi, do dự nửa ngày, chủ động nói chuyện: "Tôi không phải là Kiều Tuyên."

Tạ Tích: "Ừm."

Bùi Hồi vòng tới trước mặt Tạ Tích: "Tôi tên là Bùi Hồi."

Tạ Tích tranh thủ liếc liếc mắt nhìn cậu một cái: "Đã biết rồi."

Bùi Hồi ngồi chồm hỗm xuống ngước nhìn Tạ Tích, kinh ngạc nói rằng: "Tại sao ngài không có kinh ngạc chút nào? Tạ Kỳ Phong nói với tôi ngàn vạn lần không thể để ngài phát hiện, hắn nói ngài ghét nhất bị người khác lừa dối. Tôi hiện đang lừa gạt ngài, ngài không chỉ không có tức giận mà còn dự định tha thứ cho tôi sao?"

Ánh mắt Tạ Tích tối lại, khóe môi mang ý cười, nhìn thẳng Bùi Hồi: "Người chân chính muốn lừa tôi là Tạ Kỳ Phong chứ không phải cậu, tôi làm sao sẽ giận chó đánh mèo? Huống hồ, Kỳ Phong là do một tay tôi nuôi lớn, bản tính phẩm cách của nó tôi biết rõ rõ ràng ràng, cậu là bị nó lừa dối... Không cần tự trách."

Bùi Hồi rất xấu hổ, cúi đầu ngượng ngùng không dám nhìn Tạ Tích. Tạ tiên sinh tin tưởng cậu như vậy, cậu lại chỉ vì hai trăm vạn mà lừa dối hắn, lương tâm ngẫm lại thực sự bất an. Rõ ràng Tạ Kỳ Phong mới là con trai của Tạ tiên sinh, nhưng mà Tạ tiên sinh lại giúp lý chứ không giúp tình, vẫn lựa chọn tin tưởng cậu, phần tín nhiệm này khiến Bùi Hồi cảm động.

Cậu cảm thấy nhân phẩm Tạ tiên sinh càng thêm cao khiết, so sánh với Tạ Kỳ Phong, thật sự là một người ở trên trời, một người ở dưới đất. Bùi Hồi thật cảm thấy hổ thẹn, trong lòng cũng càng sùng kính Tạ Tích, đồng thời còn vì Tạ Kỳ Phong lừa dối Tạ tiên sinh làm cậu có chút cảm giác khác thường. Tạ tiên sinh là người tốt như vậy, Tạ Kỳ Phong làm sao có thể lừa dối hắn như vậy chứ?

Hơn nữa còn ở trước mặt cậu chửi bới Tạ tiên sinh, Tạ tiên sinh là người tốt, mặc dù là Kiều Tuyên chân chính xuất hiện ở trước mặt hắn, hẳn là cũng sẽ nhận được ưu đãi. Nhưng mà Tạ Kỳ Phong lại xem Tạ tiên sinh là mãnh thú hồng thủy mà phòng bị như vậy, Tạ tiên sinh vẫn là một người ba chăm nuôi Tạ Kỳ Phong từ nhỏ đến lớn, lúc này Tạ Kỳ Phong làm vậy thật khiến người thất vọng.

Trong bất tri bất giác, Tạ Tích tại trong lòng Bùi Hồi đã được đặt ở một độ cao đến nổi chỉ có thể ngước nhìn, còn cái tên Tạ Kỳ Phong cặn bã, địa vị đã sa đọa đến đáy hố. Cho dù là thân phận có người ba tốt như vậy cũng không có thể cứu vãn được chút nào.

Bùi Hồi nắm chặt tay Tạ Tích, cảm động nói rằng: "Tạ tiên sinh, ngài thực sự là quá tốt bụng. Ngài không thể cứ thiện lương như vậy, nên quyết tâm giáo huấn, nếu nhất định muốn thì phải quyết tâm. Con cái, không đánh không nên người." Cậu nghiêm túc mà lại uyển chuyển mà nhắc nhở, tuyệt đối không nên nhẹ dạ bỏ qua cho Tạ Kỳ Phong.

Tạ Tích tuyệt đối không nhẹ dạ chút nào với Tạ Kỳ Phong, hắn gật đầu: "Cậu nói có đạo lý." Quay đầu lại liền đem mấy tấm thẻ khác của Tạ Kỳ Phong đóng băng, thời gian thực tập rèn luyện cho tăng thêm một tháng.

Bùi Hồi than thở, tiếp tục cầm lấy tay Tạ Tích để lên đầu gối: "Tạ tiên sinh yên tâm, ngài thiện lương, cao thượng như vậy thì nhất định có thể sống tới trăm tuổi. Tôi đã nhờ sư phụ gửi dược liệu lại đây, bắt đầu từ ngày mai chúng ta liền đổi qua tắm bằng dược liệu, từ xoa bóp huyệt đạo lòng bàn chân đổi thành xoa bóp huyệt đạo toàn thân."

Tạ Tích đơ người, bất động thanh sắc: "Tắm dược liệu?" Là cởi hết đồ luôn à?

Bùi Hồi gật đầu.

Tạ Tích nở nụ cười ôn hòa, như gió xuân nhè nhẹ: "Làm phiền Hồi Hồi rồi."

Hai má Bùi Hồi nóng lên: "Khụ, không có gì đâu, chuyện phải làm." Cậu suy nghĩ một chút, nói thêm vào: "Ngài là ba của Tạ Kỳ Phong mà." Ba của đối tác cũng là ba của cậu, bỏ bốn lên năm thuộc hàng tổ tông, còn không phải được cung phụng sao?

Nụ cười trên mặt Tạ Tích cứng lại, chậm rãi biến mất, mặt không hề có cảm xúc, màu đen trong con ngươi nhiễm tràn đáy mắt.

Vẫn là vì Tạ Kỳ Phong sao...

"Vừa nãy cậu giống như bị một nan đề làm khó?"

Bùi Hồi quay đầu: "Hả?" Kinh ngạc không thôi, "Tạ tiên sinh có chú ý tới sao? Tôi xác thực gặp phải một nan đề khó, trái lo phải nghĩ cũng không làm rõ được."

Tạ Tích: "Tôi dạy cho cậu." Thời điểm hắn dạy Bùi Hồi cũng không phải là trực tiếp cho đáp án, mà là từng bước dụ dỗ, dẫn dắt Bùi Hồi hiểu tiêu đề lý giải thấu triệt học đến cùng, làm như vậy mới có thể học một biết mười. Không thể không nói, giả như hắn đi làm thầy giáo, có thể dạy ra rất nhiều nhân tài ưu tú.

Đáng tiếc, không phải tùy tiện một người nào cũng có thể được hắn dốc lòng dạy dỗ đâu.

Dưới ánh đèn, mặt mày Tạ Tích ôn nhuận, dáng dấp lười nhác dựa vào trên ghế nằm làm Bùi Hồi không tự chủ liên tưởng đến mấy tiên sinh nho nhã thời xưa. Ánh nến bên cửa sổ nhỏ chiếu ra bên ngoài tối tăm, đêm dài mặc kệ tiếng chuông canh (chuông báo giờ thời xưa), mấy ngón tay nắm cuốn sách như bạch ngọc, chậm rãi đưa tới trước mắt —— Bùi Hồi mở to mắt, điểm nhìn dừng trên mấy ngón tay: "Tạ tiên sinh?"

Tạ Tích: "Phát ngốc cái gì đó?"

Bùi Hồi bỗng nhiên hoàn hồn, đột nhiên từ đâu ra tưởng tượng tới màn cửa ánh nến rồi cuốn sách? Tạ Tích cầm trong tay chính là bài thi của cậu. Bùi Hồi sờ mũi một cái, ngượng ngùng nở nụ cười: "Không có gì."

Tạ Tích nhìn cậu chằm chằm nửa ngày, bỗng nhiên nghiêng người lại gần thấp giọng dò hỏi: "Tôi đẹp mắt lắm sao?"

Bùi Hồi nuốt nước miếng một cái, chỉ cảm thấy nụ cười Tạ tiên sinh cười lúc này khác với bình thường, có chút, có chút giống phụ nữ nhà lành hỏi phu quân mình. Cậu nói: "Đẹp, nhìn đẹp. Tạ tiên sinh vô cùng đẹp."

Tạ Tích tựa như cười mà không cười: "So với Tạ Kỳ Phong thì thế nào?"



Bùi Hồi: "Tạ Kỳ Phong làm sao có thể so với ngài chứ?"

Không phải cậu phiến diện hay là cố ý bắt nạt Tạ Kỳ Phong, nhưng nói riêng về bề ngoài chưa nói tới khí chất, Tạ Kỳ Phong kỳ thực rất dễ nhìn, nếu không cũng sẽ không trở thành nam chính được nhiều người yêu thích tình nguyện hi sinh vì hắn trong bộ phim nguyên bản. Nhưng nếu là đem so với Tạ Tích, không phải chỉ kém nửa điểm, bề ngoài Tạ Tích đẹp như vậy, cốt cách giai kỳ, khiến người vừa gặp liền cảm thấy hắn như bức tranh thủy mặc, ngọc thạch, lan chi ngọc thụ (người ưu tú) vậy.

Lại bàn đến khí chất, vẻ ngoài Tạ Kỳ Phong thiên hướng bá đạo, lộ ra sự sắc bén, như kiêu dương giữa trời, nếu như là liệt hỏa, dù nằm giữa đám người cũng là tiêu điểm chói mắt tập hợp mọi ánh nhìn. Nói tóm lại, kỳ thực cũng rất hấp dẫn người khác. Mà Tạ Tích, lại là nội liễm (là vẻ đẹp ẩn vào bên trong, với những đường nét không quá sắc sảo, góc cạnh nhưng càng nhìn càng thấy cuốn hút) như ánh trăng chiếu chói sáng hồ nước, trong đó cũng không phải là một người mà là hai người kết hợp.

Nhìn từ xa giống như là ánh trăng sáng ôn nhuận bồng bềnh, nhìn gần lại là hồ nước sâu không lường được, nhưng hồ nước bị ánh trăng bao phủ nhìn cũng vẫn đặc biệt ôn nhu như cũ, chứ không lạnh lẽo khiến nguời không dám tới gần. Hơn nữa Tạ Tích lớn hơn gần hai mươi tuổi so với Tạ Kỳ Phong, năm tháng trôi qua chưa từng khắt khe trái lại vô cùng hậu đãi hắn, không để cho hắn có một tia già nua, lại thêm phần tao nhã cùng thong dong mà không người nào có thể có được.

Bùi Hồi nói vậy khiến Tạ Tích vui mừng, nhưng nghĩ rằng dù hắn tốt hơn so với Tạ Kỳ Phong, Bùi Hồi vẫn yêu thích Tạ Kỳ Phong thì hắn liền không vui. Chợt vui vẻ chợt tức giận, chỉ nhờ một câu nói của Bùi Hồi mà thôi, điều này làm cho Tạ Tích sâu sắc ý thức được rằng mình thật sự thua rồi.

Ở đây, thua dưới một thanh niên nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi, dẫn tới hắn có dục vọng cùng sướng vui đau buồn, không có cách nào tránh thoát, cũng không có ý định tránh thoát. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, thật vất vả mới xuất hiện một người có thể tác động các cảm xúc của mình, sao vì sợ hãi mà rút lui rời xa?

Tạ Tích không phải quỷ nhát gan, trong xương hắn là một tên thợ săn và một nhà mạo hiểm ưu tú.

Tạ Tích cười, tay phất qua thái dương Bùi Hồi, người ở phía sau còn chưa phát hiện có gì bất thường thì hắn đã lui lại, ngược lại làm cho Bùi Hồi cảm thấy thất vọng. Hắn nói rằng: "Tạ Kỳ Phong rất ít khi về tòa nhà phụ ở, mà cậu mỗi ngày đều phải đi qua đây, hơn nửa thời gian cũng là ở bên tòa nhà chính này. Qua qua lại lại như vậy cũng phiền phức, không bằng đến tòa nhà chính ở lại đi?"

Bùi Hồi: "Có thể à? Tạ Kỳ Phong nói ngài thích yên tĩnh, không thích bị người ngoài quấy rối."

Tạ Tích: "Cậu không phải là người ngoài, cậu là người bạn nhỏ của tôi."

Ánh mắt Bùi Hồi sáng lấp lánh lên, đột nhiên hỏi: "Tạ tiên sinh, trước đây ngài có nói qua muốn nhận tôi làm con nuôi, bây giờ có còn muốn hay không?" Đột nhiên rất muốn gọi một tiếng ba, chỉ là danh bất chính ngôn bất thuận nên chưa gọi được. (Đợi sau này lên giường nó cho gọi mỏi miệng:)))))

Tạ Tích dừng lại chốc lát, trước ánh mắt mong đợi của Bùi Hồi nói qua chuyện khác không để lại vết tích. Tâm lý nghĩ ngợi, về sau lúc ở trên giường, cậu luôn có cơ hội nhận hắn làm ba nuôi gọi ba.

Bùi Hồi còn không biết, thật cao hứng học tập dưới sự chỉ đạo của Tạ Tích, qua ngày thứ hai dưới hiệu suất cực cao của lão quản gia đã trợ giúp cậu chuyển tới tòa nhà chính. Vốn là chuẩn bị cho cậu phòng trống nằm bên cạnh phòng Tạ Tích, nhưng được lão quản gia đụng chạm, thành ra cậu được chuyển tới một phòng ở lầu dưới, bên trên là phòng Tạ Tích.

Trong phòng sách, Tạ Tích lẳng lặng nhìn lão quản gia. Lão quản gia mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ra vẻ tự nhiên trấn định mà giả vờ làm một ông già hồ đồ.

Tạ Tích cười nhạo, tay gỏ gỏ, tức giận mà cười: "Ông được lắm."

Thái độ lão quản gia một lòng trung tâm hộ chủ: "Tiên sinh cần được tĩnh dưỡng. Bùi tiểu thiếu gia tuổi trẻ hiếu động, biết đâu sẽ quấy nhiễu tiên sinh nghỉ ngơi hằng ngày".

Tạ Tích phất tay: "Đi ra ngoài đi."

Lão quản gia lập tức quay người rời đi, lúc tay vừa đặt lên cánh cửa chợt nghe giọng tiên sinh nói từ phía sau: "Chú Dũng, đây là lần cuối cùng." Đây là lần thứ nhất ông tự tiện chủ trương, cũng là lần cuối cùng Tạ Tích khoan dung.

Sau khi lão quản gia đóng cửa lại, không khỏi biểu lộ một chút vẻ u sầu. Từ thuở nhỏ ông đã nhìn Tiên sinh lớn lên, hắn thông tuệ làm ông vui mừng cùng kính phục, nhưng thể chất lại làm ông đồng tình cảm thấy đáng tiếc. Nửa đời người của tiên sinh cũng không gặp được ai vừa ý, ông cũng từ chờ đợi đến thất vọng, cuối cùng thì bình tĩnh. Hiện nay rốt cục xuất hiện một người vừa ý, nhưng là người không thích hợp lắm.

Trước tiên nói tuổi tác, cách biệt quá lớn. Lại nói quan hệ, thực sự phức tạp. Cuối cùng chính là Bùi Hồi rõ ràng đối xử với tiên sinh như đối xử với trưởng bối trong nhà, trong tâm cậu sẽ không có loại cảm xúc yêu đương kia.

Lão quản gia đúng là yêu thích tiểu bối Bùi Hồi này, nhưng tâm lý càng thiên hướng nghĩ về Tạ Tích. Nhưng chính miệng Tạ Tích nhắc nhở, ông cũng không tiện tiếp tục ra tay ngăn cản, chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Nếu là... Thật sự có duyên phận cũng thì cũng không tệ lắm.

Bùi Hồi đang ở trong phòng cúi đầu viết thư gửi bưu kiện cho sư phụ mình, tuy rằng chỗ bọn họ ở là thâm sơn cùng cốc không có tín hiệu, thế nhưng mấy thiết bị điện hiện đại cần biết thì vẫn biết, nên cái gì cũng có, chỉ là xuống núi mới dùng được. Mà bọn họ đều một hai tháng mới ra núi một chuyến, coi chừng lúc sư phụ cậu nhận được lá thư này chắc là một tháng sau.

Ở trong thư cậu miêu tả lịch sử mình gầy dựng sự nghiệp gian khổ như thế nào, cùng với việc tiếp xúc với người ba nuôi nghe đồn có vẻ khó tính kia, sau đó lại sử dụng những từ ngữ ưu mỹ để miêu tả ba nuôi —— Tạ tiên sinh. Cuối cùng, dùng một câu nói kết thúc phần cuối:

"Sư phụ, con thay người nhận về một người huynh đệ, không cần cám ơn con."

Một ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu cậu muốn nhận Tạ tiên sinh làm ba nuôi, một chuyện cần làm đó là thay sư phụ nhận về người huynh đệ này. Người huynh đệ này ưu tú như vậy, sư phụ thực sự là kiếm bộn rồi.

Cũng may Bùi Hồi rất rộng lượng, biểu thị không cần sư phụ cảm ơn, cậu chỉ là làm chuyện đồ đệ nên làm.

Thời gian trôi qua hai tháng, sự phụ thật vất vả xuống núi một chuyến để nhận phong thư này, mới biết được người 'Huynh đệ' mình vừa nhận này đã trở thành con rể, trong lòng lúc đó thật đúng là có nhiều cảm xúc dâng trào.

Đay cũng là chuyện của hai tháng sau, trước mắt Bùi Hồi ngoại trừ tiếp tục làm giáo viên dạy thể dục ở trường cấp ba tại Hải Thành, thì chính thức đến hệ thể dục võ thuật chuyên nghiệp của Đại học Hải Thành báo danh. Chủ nhiệm lần trước tự mình hủy đi hồ sơ của Bùi Hồi đã từ chức, đây không phải lần đầu tiên đối phương tự ý đưa ra lý do để hủy hồ sơ sinh viên và tự ý đuổi sinh viên ra khỏi đại học Hải Thành.

Bởi vì hệ thể dục võ thuật chuyên nghiệp của Hải Thành không được các giáo viên khác coi trọng lắm, cho nên người chủ nhiệm kia mới tự ý làm việc như vậy, nếu không phải hắn đụng tới trên đầu Bùi Hồi, có khả năng đến nay cũng không có ai phát hiện.

Sau khi lớp trưởng cùng ủy viên học tập biết được thân phận của Bùi Hồi, trở về liền nói chuyện cùng chú nhỏ và ba của mình. Buổi tối hôm đó, hiệu trưởng đại học Hải Thành liền nhận cuộc gọi từ đại đội trưởng cảnh sát hình sự và Trầm thượng tá quân khu, còn chưa có nghỉ ngơi lấy hơi một tí thì phải nhận cuộc gọi từ Tạ Tích, thiếu chút nữa ngất xỉu. Qua hôm sau liền trực tiếp đá chủ nhiệm hệ thể dục võ thuật kia ngay, cũng tự mình mời Bùi Hồi về.

Bùi Hồi biết có người đang trợ giúp cậu, vì vậy dùng tiền lương của chính mình cố ý lên mạng đặt mua quà để tặng cho bọn họ. Vẫn là phong cách thẩm mỹ đặc biệt, nhưng ngoại trừ Tạ Tích, những người khác nhận được quà đều rất tán thưởng thẩm mỹ tặng lễ vật của cậu rất hợp ý.

Phó đại đội và Trầm thượng tá: Tiểu sư huynh vẫn hiểu thẩm mỹ của bọn họ như trước.

Bùi Hồi đến hệ thể dục báo danh, được đàn anh năm hai dẫn đi giới thiệu các văn hóa hoạt động trong trường, cuối cùng là đến ký túc xá. Hệ thể dục võ thuật chuyên nghiệp tại đại học Hải Thành không được coi trọng, cơ hồ là tồn tại bên lề sách, thậm chí còn có tin đồn rằng năm nay sẽ bỏ đi võ thuật chuyên nghiệp. Vì vậy tài nguyên ở chỗ này cũng không quá tốt, mà tòa ký túc xá của hệ này cũng là tòa ký túc xá kém cỏi nhất trong các tòa ký túc xá của trường.

Đàn anh dẫn Bùi Hồi đi tham quan có họ Từ, đàn anh Từ mịt mờ nói rằng: "Hoàn cảnh tòa ký túc xá không quá tốt, phần lớn học sinh đều sẽ xin phép trường học duyệt cho ở bên ngoài. Nơi này không chỉ có võ thuật chuyên nghiệp, còn có hệ khảo cổ, khụ, hệ này cũng không được hoan nghênh lắm đâu."

Bùi Hồi gật đầu: "Đã hiểu."

Khi cậu đi đến tòa ký túc xá xem qua hoàn cảnh bên trong, cảm thấy rằng Từ sư huynh là nói hơi quá. Mà đối với cậu mà nói, kỳ thực cũng còn tốt, hoàn cảnh kém hơn đây cậu cũng từng ở qua rồi. Chỉ là, Bùi Hồi cũng không có ý định trọ ở trường, cho dù cậu có muốn vậy, Tạ Tích cũng không đồng ý.

Còn nữa, cậu cần phải giúp Tạ Tích điều trị thân thể, người sau thì lại giúp cậu củng cố học tập, trọ ở trường rất không tiện. Cho nên lúc Bùi Hồi nói rằng không trọ ở trường, đàn anh Từ cũng không thấy kỳ quái, dẫn cậu đến chỗ bảo vệ đăng ký rồi nói với cậu: "Tôi giúp cậu xin, sau đó đem đơn xin phép đó về đưa cho bố mẹ cất."

Bùi Hồi cảm ơn: "Cảm ơn đàn anh."

Đàn anh Từ là một người rất sảng khoái sáng sủa, lúc này nói rằng: "Không cần, cậu là đàn em của tôi mà. Lại nói, năm nay hệ của chúng ta chiêu sinh tổng cộng cũng không tới một trăm sinh viên. Bởi vì con số này, mấy giáo viên giáo quyết định sang năm bỏ đi võ thuật chuyên nghiệp."

Võ thuật chuyên nghiệp, nói thật xác thực cũng chỉ là một cái văn bằng bình thường. Trừ phi là thi đấu chuyên nghiệp, tuyển thủ cấp quốc gia có thể mang về vinh dự cho trường học, nhưng những người này tự có đội ngũ giáo viên cấp quốc gia huấn luyện. Võ thuật, vốn là đứng ở địa vị tương đối lúng túng, còn kém rất xa bóng rổ, bóng đá, vậy nên khó được vây đỡ.

Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, còn phải là từ luyện từ nhỏ đến lớn, trong lúc luyện không thể thiếu đao kiếm. Đao kiếm không có mắt, dễ bị thương. Vì vậy người có thể tiếp tục kiên trì có thành tựu, đã ít lại càng ít.

Đàn anh Từ: "Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm."

Đại học Hải Thành là đại học cực kỳ nổi danh, giáo dục tài chính cũng không thiếu, chỉ nhà ăn mà có năm, sáu cái. Đàn anh Từ mang Bùi Hồi đến nhà ăn lớn nhất, vì là giờ cơm, cho nên nhà ăn rất chen chúc. Bọn họ liền dứt khoát lên lầu ba, người trên lầu ba cũng rất nhiều, nhưng so với lầu một cùng lầu hai thì yên tĩnh hơn chút.



Bùi Hồi đang xếp hàng, đột nhiên nhận được mấy ánh mắt nóng rực, thuận tầm mắt quay đầu nhìn sang, vừa vặn đối diện cùng một gương mặt tinh xảo. Cả hai đều sững sờ, Bùi Hồi hoàn hồn trước, quét mắt liếc nhìn đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi đang vây xem, bọn họ liền thu tầm mắt lại nhìn nơi khác.

Tiếp đó liền nghe tiếng bọn họ vừa hưng phấn vừa kinh ngạc thảo luận: "Thật sự rất giống, có đúng không?"

"Kiều Tuyên, cậu ta thật sự không phải là anh em song sinh với Kiều Tuyên chứ? Quả thực lớn lên giống nhau như đúc ấy."

"Kiều Tuyên, cậu có muốn về nhà hỏi ba mẹ mình xem có làm rơi rớt anh em thất lạc không?"

Người vừa nãy chăm chú nhìn lén Bùi Hồi chính là Kiều Tuyên cùng bạn học của cậu ta, lúc nãy Kiều Tuyên cũng là bị bạn bè kéo qua xem, nói là có người giống cậu như đúc. Vốn là không tin, đi tới nhìn thử một chút, khiếp sợ không thôi, tâm tình phức tạp sắc mặt đồng thời không quá đẹp đẽ.

Có người xua đuổi cái đám hưng phấn thảo luận: "Được rồi, nói xong chưa? Nói xong rồi thì nhanh chóng đi ăn cơm đi, chết đói đấy." Những người còn lại dồn dập nhìn về phía Kiều Tuyên, thấy sắc mặt cậu khó coi thì đều ngượng ngùng ngậm miệng nói xin lỗi với cậu.

Đàn anh Từ bưng hai mâm cơm nghi hoặc, một cái trong đó đưa cho Bùi Hồi, cũng hiếu kỳ dò hỏi: "Cậu cùng Kiều vương tử dương cầm của học viện âm nhạc là người thân à?"

Bùi Hồi ngồi xuống: "Không phải đâu."

Đàn anh Từ: "Vẻ ngoài của hai người rất giống nhau."

Bùi Hồi: "Tuy rằng rất khó mà tin, nhưng thế giới to lớn không gì là không có mà."

Từ sư huynh suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là vậy, trước đây còn từng đọc qua một tin, nói là hai người không ở cùng một quốc gia nhưng có tướng mạo tương tự như anh em ruột. Huống chi, cho dù Bùi Hồi có quan hệ với Kiều tiểu vương tử cũng không liên quan gì tới hắn.

Bùi Hồi không nghĩ tới là Kiều Tuyên sẽ đích thân tới tìm cậu, đang đi nửa đường thì bị Kiều Tuyên chặn đường, nói là muốn tự mình nói chuyện với cậu một chút. Đàn anh Từ biết điều mà đi trước, trên đường cũng chỉ còn sót lại Bùi Hồi và Kiều Tuyên.

Trên đường không có mấy người, Kiều Tuyên hẳn là canh thời gian này đến tìm cậu. Bùi Hồi đi đến một cái ghế dài ở bên đường khác ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi Kiều Tuyên: "Tìm tôi có việc gì sao?"

Kiều Tuyên trầm mặc không nói mà nhìn cậu, ánh mắt mang theo sự soi xét, càng nhìn như càng bị thương, bị thương đến khẽ run.

Bùi Hồi cảm thấy có điểm kì lạ, Kiều Tuyên hiện tại giống như là gặp phải phản bội lớn nhất trong đời, chịu đựng đả kích nặng nề nhưng vẫn còn muốn giả vờ kiên cường vậy. Nhưng mà, ai phản bội cậu ta? Trong đầu sẽ không phải là đang não bổ ra câu chuyện tình lâm li bi đát kỳ quái gì chứ?

Kiều Tuyên hít sâu một hơi, "Tôi có thể xác định, tôi với cậu không phải là anh em sinh đôi."

Bùi Hồi: "... Tôi biết." Là cùng cha khác mẹ, mẹ của Kiều Tuyên tên là Trương Xảo, mẹ của Bùi Hồi là người phụ nữ bị Kiều Kiến Thương lừa dối tình cảm đến mức bị điên.

Trong lòng Bùi Hồi đã sớm chuẩn bị, nếu là kịch tình cẩu huyết, đương nhiên sẽ không thiếu kiểu anh em cùng cha khác mẹ gì đó.

Kiều Tuyên tỉnh táo nói: "Nhưng chúng ta có liên hệ máu mủ."

Bùi Hồi: "Không cần đi xét nghiệm ADN mà vẫn chắc chắn à?"

Kiều Tuyên cho là cậu đang trào phúng mình, cười lạnh một tiếng, cậu (Kiều Tuyên) biết rõ ba mình hoa tâm phong lưu. Nếu không phải cổ phần công ty đều đang ở trong tay mẹ, ở bên ngoài hiện đã sớm có một đống con riêng.

"Không cần phải trào phúng tôi —— nghe nói tên cậu là Bùi Hồi? Vốn là từ một thôn sơn hẻo lánh đi ra, cũng không có cách nào học lên đại học, nhưng vì cứu người. Cho nên mới có cơ hội được học đại học, thế mà cậu cố tình chọn đại học Hải Thành... gia đình nhà họ Kiều tôi cũng ở Hải Thành, tôi cũng học tại đại học Hải Thành, trong lòng cậu tính toán cái gì tôi cũng thấy rõ rõ ràng ràng rồi."

Bùi Hồi chậm rì rì, "Sửa lại một chút, tuy rằng tôi chiếm được cơ hội này, nhưng cũng cần phải trải qua kì thi. Dù thành tích văn hóa không tốt nhưng cũng được thông qua nên mới được trúng tuyển, xin đừng nói kiểu như tôi hoàn toàn đi cửa sau, lại càng không phải là kiểu người nhờ người khác giúp mới vào được đại học Hải Thành."

Kiều Tuyên: "Tôi không có nhờ người khác giúp vào đại học Hải Thành!" Ý thức được chính mình giống như mất khống chế, cậu ta hít sâu mấy hơi, khôi phục bình tĩnh nói rằng: "Tôi biết mục đích của cậu, chỉ là cậu một thân một mình, không cần học lên cao làm gì. Như vậy đi, tôi cho cậu tiền, cậu rời đi Hải Thành, đến chỗ khác học đại học đi."

Bùi Hồi ánh mắt quái lạ nhìn Kiều Tuyên: "Cậu cảm thấy tôi có mục đích gì?"

Kiều Tuyên thiếu kiên nhẫn: "Cậu muốn bao nhiêu tiền?"

Chẳng biết vì sao, trong nháy mắt nhìn thấy Bùi Hồi đó, Kiều Tuyên đột nhiên liền cảm thấy vô cùng bất an, hận không thể để Bùi Hồi nhanh chóng biến mất. Kiều Tuyên vui lòng ác ý suy đoán, nếu như có thể dùng tiền đuổi đi, bao nhiêu tiền cũng có thể bỏ ra.

Bùi Hồi đứng dậy: "Ngoài chuyện này ra còn có chuyện gì khác không? Nếu như không có, vậy thì tôi đi trước." Nói xong, cậu thật sự quay người rời đi.

Kiều Tuyên: "Đứng lại!"

Bùi Hồi cũng không quay đầu lại phất tay: "Hẹn gặp lại."

Kiều Tuyên từ nhỏ đến lớn chính là được mọi người cung phụng nâng niu, đến ngay cả Tạ Kỳ Phong kiêu ngạo cũng sẽ hạ mình cưng chiều cậu. Mặc dù đối với bên ngoài, gặp nhiều người vẫn ra vẻ nho nhã lễ độ, chứ không lễ phép giống Bùi Hồi như vậy!

Một trận hoa mắt chóng mặt, thiếu chút nữa Kiều Tuyên đứng không vững, ngã ngồi lên trên ghế dài, đầu cúi thấp nửa ngày không nói một lời. Sau một lúc lâu, cậu ta đứng dậy quay về ký túc xá, hai bạn cùng phòng trong ký túc xá nhìn thấy cậu ta thì lên tiếng chào hỏi.

Kiều Tuyên không đáp lại, lên thẳng giường nằm xuống ngủ, một giấc ngủ là ngủ đến nửa đêm. Bỗng nhiên từ trong ác mộng bừng tỉnh, trong lúc nhất thời còn chưa phân rõ là hiện thực hay đang ở trong mơ. Cậu xuống giường chạy đến bên ban công nhìn đèn đường dưới lầu, trố mắt một hồi lâu sau rồi quay lại trên giường, chậm rãi lộ ra nụ cười vặn vẹo khác hoàn toàn với vẻ thuần lương lúc thường.

Trọng sinh rồi à?

Không nghĩ tới chuyện như thế này vậy mà lại rơi xuống trên người cậu, thực sự là may mắn.

Kiều Tuyên nhớ lại kiếp trước bi thương và cô đơn của mình, mắt không khỏi mạnh mẽ nhắm lại, nếu được làm lại một lần nữa thì tuyệt đối sẽ không để thất bại!

Người ưu tú như cậu vậy, nếu không phải vì quá kiêu ngạo thì làm sao sẽ thua đến rối tinh rối mù?! Nếu như thua dưới đối thủ có lực lượng ngang mình, thì có lẽ cậu đã không bất bình như vậy, nhưng người cậu thua lại cố tình là Bùi Hồi.

Sao lại cố tình thua trước loại người như vậy!

Kiều Tuyên chỉ cần nhớ tới Bùi Hồi, tâm lý liền nổi lên trận buồn nôn, kiếp trước không ra tay để cho cậu ta sống bình yên nên cậu ta mới dây dưa cùng Tạ Kỳ Phong mười mấy năm, đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến Kiều Tuyên không cam lòng. Kiều Tuyên không cam lòng thua Bùi Hồi, bất luận là thua người nào cũng có thể, chỉ không thể là thua Bùi Hồi.

Tiến vào chặn ngang giữa mình và Tạ Kỳ Phong, trở thành người thứ ba trong cuộc tình của bọn họ. Rõ ràng đã đem Tạ Kỳ Phong cướp đi, cuối cùng lại quấn quýt cùng Tạ Tích!

Quả thực là buồn nôn! (thứ gì)

P/s: 'Bùi Hồi' nguyên bản không phải tiểu tam, em ấy cũng chỉ là người bị hại!!! Mới đầu thích Tạ Kỳ Phong là thật nhưng tình nguyện ở bên hắn ta làm thế thân cho Kiều Tuyên (ẻm không hề làm ra những chuyện như cướp người yêu hại ai) sau cùng cũng mệt mỏi với tình yêu này nên buông tay rồi 'Tạ Tích' hốt ẻm, lúc Tạ Kỳ Phong mất ẻm rồi mới nhận ra mình yêu 'Bùi Hồi' (Sẽ có phiên ngoại kể về thế giới "NTR" nguyên bản của bộ phim này). Lại nói, cũng do Kiều Tuyên ban đầu không chịu xác định rỏ quan hệ với Tạ Kỳ Phong mà cứ thích kiểu vờn vờn đuổi đuổi, tính lại kiêu căng đắt tội nhiều ng, kết cục bi thảm, mất cả chì lẫn chài.

Giải thích trước để mọi người hiểu lầm 'Bùi Hồi' mà tội, còn Bùi Hồi xuyên vào này, sau quậy banh nóc luôn chứ hong ngán bố con nhà nào đâu =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook