Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)
Chương 59: Gả cho ba của bạn trai
Mộc Hề Nương
23/07/2021
Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 58: Gả cho ba của bạn trai. (12)
Bùi Hồi xác định quan hệ yêu thương cùng Tạ Tích, lúc giúp đối phương điều trị thân thể thì trở nên đặc biệt ân cần hơn, đồng thời gọi điện thoại về trong thôn, nhờ người trong thôn thông báo cho sư phụ trong núi rằng cần nhiều dược liệu. Cậu một bên học tập, một bên tiếp tục điều trị thân thể cho Tạ Tích, ở chung với nhau cũng như trước, không có nhiều khác biệt lắm.
Người duy nhất cảm thấy không dễ chịu chính là lão quản gia, tận trung trên cương vị công tác · một ông già mẹ goá con côi · quản gia biểu thị mắt chó mình đã mù, mỗi khi bọn họ cùng ở một phòng, lão quản gia đều sẽ chọn cách đóng cửa lại rời đi. Không hổ là quản gia có tu dưỡng rèn luyện cao, thời điểm thế này cũng sẽ không ở lại chỗ này làm bóng đèn điện.
Trong phòng tắm tiếng nước ào ào, dựa theo bước đầu tiên là xoa bóp huyệt đạo, cho nên lúc mới bắt đầu vẫn rất bình tĩnh. Ước chừng nửa giờ sau, bên trong sẽ có tiếng động kịch liệt, cũng kéo dài một quãng thời gian rất dài mới ngưng. Bùi Hồi thở hổn hển đi ra, hai má đỏ bừng, cẳng chân khẽ run, khoái cảm quá mức kịch liệt, dư vị còn lưu lại, chưa bình phục.
Tạ Tích còn ở lại trong phòng tắm thu thập đơn giản một chút, sẽ không để bên trong quá loạn, tránh lúc quản gia dẫn người tới thu thập, Bùi Hồi sẽ lúng túng. Chỉ là cử chỉ này chính là giấu đầu hở đuôi, ít nhất tâm lý lão quản gia đã rõ ràng.
Bùi Hồi ngồi co quắp ở trên ghế sa lon, ngửa đầu nhìn nóc nhà, cậu cảm thấy chính mình gần đây quá tận tình. Mặc dù không hoàn toàn làm tới bước cuối, thế nhưng Tạ tiên sinh rục rà rục rịch, hơn nữa kỹ thuật quá tốt, thiếu chút nữa liền nhả lời đồng ý. Thở dài, làm một con cá mặn xoay về phía bên trái, không cẩn thận đụng tới cái bình nhỏ. Hiếu kỳ nhặt lên nhìn thử, chữ đều là tiếng Anh.
May là khoảng thời gian này dù có ham mê sắc đẹp cũng không quên chuyện học tập, đoạn chữ tiếng Anh này trên căn bản cũng có thể hiểu, tự nhiên biết đến tác dụng của bình nhỏ màu xanh này là cái gì.
"Dịch bôi trơn thân thể..." Bùi Hồi quay đầu nhìn ghế sô pha, ánh mắt như gặp phải đại địch. Tính thăm dò khe hở trong ghế sô pha tìm tòi nghiên cứu, còn thật sự tìm ra được ba con sâu. Tò mò tìm kiếm ở đầu giường, phía trước cửa sổ cùng trên bàn sách đều tìm ra vài vật nhỏ nhỏ gì đó, Bùi Hồi hoàn toàn bị chấn kinh luôn.
Tại ghế sô pha, đầu giường, phía trước cửa sổ cùng trên bàn sách giấu những thứ đồ này thì có thể thấy rỏ ý đồ của người giấu, đây là muốn mỗi một địa phương đều thử một lần? Bùi Hồi bụm mặt, quá 'sắc' mà.
Tạ Tích mang theo người đầy hơi nước nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, thấy Bùi Hồi đang xoay lưng với mình bụm mặt, còn tưởng cậu thẹn thùng. Vì vậy đi tới từ phía sau lưng ôm Bùi Hồi: "Kế tiếp là học tập sao?" Lúc ngước mắt lên, liền nhìn thấy những món trên bàn.
Các thẻ bài, khẩu vị cùng hình dáng đều có, Tạ Tích biểu tình quái dị: "Hồi Hồi... Là muốn thử mỗi thứ một lần?"
Bùi Hồi: "Nói lung tung! Tất cả đều được em tìm ra từ trong phòng của ngài." Cậu đem những chỗ giấu đồ vạch ra nói rằng: "Tạ tiên sinh, tuy rằng giữa hai người yêu nhau làm mấy chuyện này cũng rất thỏa đáng, nhưng nên tiết chế một chút mới đúng."
Cơ hồ những địa phương có thể play trong phòng đều không buông tha, đây cũng quá dâm loạn đi mà.
Tạ Tích nửa ngày không có nói gì, sau đó mới lên tiếng: "Không phải tôi giấu."
Bùi Hồi không tin, cậu liền gọi quản gia vào, quản gia đàng hoàng biểu tình trịnh trọng lại nhìn thấy đống đồ vật trên bàn kia, sau đó trong nháy mắt tỏa ra một loại ánh mắt từ ái của người làm ông, mang theo chút nhiều chuyện, hiền lành, vui mừng, hòa ái. Không cần hỏi, chân chính là biểu tình 'Dâm loạn' cần có.
Bùi Hồi: "Chú Dũng, chú —— "
Lão quản gia tràn ngập từ ái: "Tuỳ cơ ứng biến." Vốn muốn nói 'sinh hoạt vợ chồng', nhưng vẫn nên hàm súc một chút mới tốt.
Bùi Hồi: "..."
Lão quản gia nhìn qua nhìn lại giữa Bùi Hồi và Tạ Tích, người trước che mắt không lên tiếng, người sau lặng lẽ cho cái ánh mắt khích lệ. Mà xem trạng thái này, hẳn là còn chưa làm đến cùng. Lão quản gia tận trung với cương vị trầm mặc chốc lát, đưa ra kiến nghị: "Tôi có cái USB 120G."
Lần này đến Tạ Tích cũng thoáng kinh ngạc: "Chú Dũng, càng già càng dẻo dai."
Lão quản gia khiêm tốn: "Ba đời tích luỹ mới được vậy, không thiếu thể loại nào cả." Từ đời ông nội Tạ Tích đến đời Tạ Tích, cũng tính là trải qua ba đời. Thân là một người có hành vi nghề nghiệp chuẩn mực, thường ngày không chỉ muốn bận tâm chuyện trong ngoài nhà, có lúc còn muốn cung cấp cho tiên sinh cái USB sức chứa 120G.
Bùi Hồi liếc nhìn hai người bọn họ: "Cái USB gì cơ?"
Tạ Tích: "Không có gì, tôi cùng chú Dũng nói vài tiếng. Hai chúng ta vẫn chưa tới bước đó, trước tiên mà nói, nếu em không nguyện ý, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng em." Tiện đường vỗ vỗ mu bàn tay Bùi Hồi, quay đầu lại liền căn dặn lão quản gia: "Giấu chỗ kín một chút, nói địa điểm cho tôi." Dừng một chút nói rằng: "Kỳ thực cũng có thể giấu thêm đồ ở chỗ thảm trải sàn."
Lão quản gia dùng ánh mắt đã rõ.
A, tên nam nhân chó chết này.
Tiễn lão quản gia đi rồi, Tạ Tích trở về bàn giao với Bùi Hồi, cũng đem đồ trên bàn cất đi khóa lại: "Những thứ đồ này về sau sẽ không tùy tiện thả loạn bên ngoài." Chỉ cần không bị phát hiện, không bị coi là thả loạn.
Ánh mắt Bùi Hồi mơ hồ, tiếp theo lúc đang ôn tập thì xuất thần. Tạ Tích thấy thế, thẳng thắn dừng giảng bài lại, lấy đi giấy bút trên tay cậu: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Bùi Hồi đứng ngồi không yên, do dự hồi lâu mới lặng lẽ hỏi hắn: "Loại chuyện kia... Sẽ thoải mái sao?"
Đôi mắt Tạ Tích tối lại, hầu kết lăn lên lăn xuống: "Tùy theo từng người."
Bùi Hồi: "Là có ý gì?"
Tạ Tích: "Ý nói là, phải xem kỹ thuật. Một người đàn ông kỹ thuật tốt hay xấu, chính là thể hiện qua việc thoải mái hay không thoải mái. Theo lý mà nói, người không có kinh nghiệm kỹ thuật cũng không quá tốt, nhưng không loại trừ được khả năng thiên phú dị lẫm... Hồi Hồi, chuyện như vậy vẫn là sau này thảo luận. Tôi không có ý ghét bỏ kỹ thuật của em —— "
Bùi Hồi đánh gãy lời hắn: "Ngài cảm thấy em không được à?!" Nhớ lại mỗi lần đều là Tạ Tích giúp cậu giải quyết, cậu sướng đến muốn bay lên, hồn cũng xuất thần. Nhưng đến lúc cậu giúp Tạ Tích, biểu tình Tạ Tích ẩn nhẫn, còn có chút vẻ thống khổ, tuy rằng mỗi lần như vậy đều gợi cảm khiến cậu mê muội.
Mấy chuyện này tựa hồ đã nói lên kỹ thuật của cậu xác thực không quá tốt. Bùi Hồi bất mãn, người đàn ông nào có thể tiếp nhận chuyện mình bị nói không được chứ? Dù cho cậu không rõ chuyện đó giữa hai người đàn ông, cũng biết rằng bị nói không được là vô cùng nhục nhã.
Tạ Tích quan sát biểu tình của Bùi Hồi, nói rằng: "Em đừng suy nghĩ quá nhiều."
Bùi Hồi đột nhiên nắm lấy tay Tạ Tích: "Chúng ta thử xem đi."
"Chắc chắn chứ?" Tạ Tích nhẹ nhàng hỏi.
Bùi Hồi nghiêm túc gật đầu: "Ngược lại, chúng ta đã lõa thể với nhau một thời gian dài như vậy, hôn và thân mật hơn một chút cũng có làm sao? Nhanh lên đi, bây giờ chúng ta bắt đầu." Cậu nói xong cũng bò lên trên đẩy ngã Tạ Tích.
Tạ Tích lúc này còn làm bộ quân tử, vì vậy khước từ nói: "Em bây giờ là bị kích thích, không quá lý trí, trước tiên bình tĩnh một chút suy nghĩ thật kỹ —— không bằng trước tiên đọc thuộc lòng Mác Lê-nin đã?"
Bùi Hồi cầm quyển sách Mác Lê-nin ném qua bên cạnh, cởi quần áo Tạ Tích ra: "Em rất bình tĩnh, hơn nữa đã suy nghĩ kỹ rồi. Còn nữa, có chuyện gì thì tự em gánh chịu, dù sao cũng đã thành niên, em biết mình đang làm gì. Tạ tiên sinh vì muốn tốt cho em, sợ tuổi trẻ kích động, em hiểu được. Thế nhưng hiện tại, Tạ tiên sinh, xin ngài làm chuyện bất lịch sự với em đi." (lạy Chúa con tôi:)))))
Tay của Tạ Tích đang muốn khước từ thì dừng lại, lộ ra nụ cười, ánh mắt quỷ quyệt không thôi: "Thật sự nghĩ xong rồi?"
Bùi Hồi khẳng định: "Ừm."
Tạ Tích: "Một khi bắt đầu, giữa đường không thể kêu ngừng."
Bùi Hồi nói ra lời thề son sắt: "Em chắc chắn sẽ không kêu ngừng."
Coi như lúc đó em có muốn kêu ngừng thì cũng không thuộc quyền quyết định của em nữa rồi. Tạ Tích kềm vai Bùi Hồi lại, trở mình, hai người liền thay đổi vị trí. Tạ Tích nằm ở trên Bùi Hồi, lúc này như có thứ gì chạy ra từ trong thân thể hắn, động tác rõ ràng ung dung thong thả, vô cùng văn nhã, vậy mà làm Bùi Hồi cảm thấy được rất nguy hiểm.
Bùi Hồi có chút sợ, cậu nhớ ra muốn hôn, mà bị Tạ Tích ngăn vai lại. Tạ Tích còn nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói: "Hồi Hồi, hiện tại chỉ mới là bắt đầu. Hối hận, kêu ngừng cũng không còn hữu dụng."
Bùi Hồi mạnh miệng: "Em, em đương nhiên biết rồi." Sau đó cậu nói ra câu mà cả đêm nay sẽ hối hận không thôi: "Em không thể chờ đợi được nữa."
Tạ Tích từ trên cao nhìn xuống Bùi Hồi, che lấy tất cả ánh sáng, biểu tình có chút không thấy rõ, lại nguy hiểm như hình với bóng. Bùi Hồi căng thẳng nuốt ngụm nước miếng, phát hiện ngón tay thon dài của Tạ Tích kéo cổ áo của cậu ra, thuận theo cổ chạm đến da dẻ.
Cảm giác lạnh băng, kích thích biểu bì nổi lên từng tầng từng tầng hạt nhỏ (nổi da gà).
Cậu cảm thấy chính mình như sơn hào hải vị, hiện được đặt trước mặt thực khách, đầu tiên là bị người ta dùng ánh mắt tỉ mỉ quan sát, trìu mến mà băn khoăn, sau đó là tay cùng môi. Sơn hào hải vị bị xé ra bày ở trước mặt người ngoài càng tăng thêm màu sắc và gia vị, lộ ra thịt mền ở bên trong, thực khách ăn từng miếng từng miếng, vừa liếm vừa gặm vừa cắn, đến chỗ nhỏ cũng không bị bỏ qua, tất cả đều rất tỉ mỉ hưởng qua một lần rồi sau đó mới bắt đầu ăn vào bữa tiệc lớn.
Giống như là một con cá bị lăn qua lộn lại, bị gặm nhấm sạch sẽ, từ ghế sô pha, bàn học, ghế nằm thường ngồi, nếu không phải là bị làm quá thảm đến phát khóc, Bùi Hồi víu lên người Tạ Tích từng lần một xin tha nhận sai, khả năng đến thảm trải nền cũng sẽ không buông tha. Hết cách rồi, Tạ Tích cho rằng chính mình sẽ không mềm lòng, kết quả là đánh giá sai sức ảnh hưởng của Bùi Hồi, vẫn mềm lòng buông tha cậu.
Đáng tiếc, còn nhiều chỗ chưa thử qua như vậy. Ánh mắt Tạ Tích tiếc nuối nhìn từng chỗ rồi nhìn đến tấm thảm đỏ thẫm trải trên đất kia, cửa sổ sát đất, giường lớn rồi còn có phòng tắm. Trong phòng tắm cũng có rất nhiều nơi có thể thử một lần, bồn tắm, sàn gạch, bồn rửa mặt... Ừm, thân thể vẫn hơi kém một chút.
Bùi Hồi khóc lóc vô cùng thảm, ruột cũng hối hận, lúc muốn tỏ ra cáu kỉnh thì nhớ tới chính mình là người chủ động, hơn nữa Tạ Tích đã khuyên cậu mấy lần đều bị chặn lại, nếu giờ tỏ ra cáu kỉnh thì thật không đúng. Ủy ủy khuất khuất mà khóc thút thít, mệt mỏi nửa ngày, buồn ngủ, trên người cũng được dọn dẹp sạch sẽ, vì vậy liền bò vào trong lồng ngực Tạ Tích ngủ say.
Tạ Tích ôm cậu, cảm thấy nhân sinh lại có thể viên mãn như vậy.
Trăng sáng sao thưa, Hàn Tuyết phiêu linh, gió lạnh âm u mà thổi mạnh. Một chiếc xe xông vào biệt biện nhà họ Tạ phán tan sự yên tĩnh, đánh thức mấy người, có người đi ra xem, vừa nhìn thì thấy là Tạ Kỳ Phong uống say khướt, vội vàng mang cậu ta từ trong xe ra.
Lão quản gia sai người mang canh giải rượu cho Tạ Kỳ Phong, đổi quần áo sạch sẽ cho cậu ta, thật vất vả chờ lúc lâu sau cậu mới có chút thanh tỉnh, để lại bát nước nóng rồi cho những người khác rời đi. Tạ Kỳ Phong phát ngốc một lúc lâu, đột nhiên lấy lại tinh thần hỏi: "Bùi Hồi ở đâu?"
Lão quản gia: "Ở tòa nhà chính."
Tạ Kỳ Phong: "... Chú Dũng, có phải ánh mắt nhìn người của tôi rất kém cỏi không?"
Lão quản gia: "Ngài còn nhỏ, nói chung sẽ có lúc không cẩn thận nhìn lầm người."
Tạ Kỳ Phong bụm mặt cười khổ, "Chú Dũng, chú để tôi yên tĩnh một mình."
Lão quản gia đứng dậy rời đi: "Có việc gì ngài có thể gọi tôi."
Trong phòng còn lại mỗi một mình Tạ Kỳ Phong, vùi đầu nhẫn nhịn, tâm lý khó chịu như đao cắt. Kiều Tuyên ngoại tình, bị cậu bắt được. Trước đó có người bạn nói với cậu, đã từng nhìn thấy Kiều Tuyên và Cố Thư rất thân cận, cậu xem như chuyện cười hỏi lại Kiều Tuyên. Kiều Tuyên giải thích rõ ràng, cũng làm cho cậu cảm động không thôi, càng tin tưởng hơn.
Dù cho trong lời nói của Kiều Tuyên đều ám chỉ Bùi Hồi bụng dạ khó lường, Tạ Kỳ Phong vẫn nói cho Kiều Tuyên biết, Bùi Hồi cái gì cũng không biết. Ngày hôm nay, Tạ Kỳ Phong tận mắt nhìn thấy Kiều Tuyên cùng Cố Thư ở trong xe hôn môi, mà khi đó chính cậu vô cùng ngu ngốc, trời rơi đầy tuyết lớn còn đi mua bánh ngọt mà Kiều Tuyên thích ăn về.
Vốn là Tạ Kỳ Phong muốn cho Kiều Tuyên một niềm vui bất ngờ, kết quả vừa trở tay Kiều Tuyên lại cho cậu một cái vui mừng còn lớn hơn. Người nào lại không phải, cố tình lại cùng tên Cố Thư, toàn bộ bạn bè xung quanh cậu đều biết giữa cậu và Cố Thư đối chọi gay gắt. Cố Thư tỏ rõ ý đào góc tường của cậu, Kiều Tuyên biết đến, còn cùng hắn ta làm lên chuyện này, đánh cho mặt của cậu thật rát.
Cậu đối với Kiều Tuyên không tốt sao? Tại sao phản bội lại phản bội cậu chứ?
Tạ Kỳ Phong khổ sở đến không chịu được, một cú điện thoại gọi bạn tốt Tất Kỳ Trí đến. Tất Kỳ Trí nghe xong từ đầu đến cuối câu chuyện, sâu sắc cảm thán: "Khả năng là lật xe rồi đi."
Tạ Kỳ Phong đầy mặt mê man: "Cái gì?"
Kịch bản thâm tình ngược luyến trong đầu Tất Kỳ Trí lúc trước còn chưa có đổi mới, nếu không phải Tạ Kỳ Phong bị kẻ thù cho đội nón xanh, hắn khẳng định sẽ lấy ra máy vi tính bắt đầu gõ chữ. Khoan hãy nói, khi hắn đem chuyện ba người Tạ Kỳ Phong, Bùi Hồi cùng Kiều Tuyên ngược luyến tra tiện viết thành tiểu thuyết đăng lên mạng văn học xanh lục, lượt view hẳn sẽ rất cao.
Tất Kỳ Trí muốn viết, ngày nào đó lấy tiền tiêu vặt của mình đầu tư vào quyển tiểu thuyết này dựng thành phim truyền hình. Đồng tính, thế thân cùng tình tay ba, còn có huynh đệ cùng cha khác mẹ, tra thụ tra công Bạch Liên hoa vai phụ thụ quá trớn, toàn bộ yếu tố đều là cẩu huyết.
Hot, khẳng định sẽ hot mà!
P/s: Chương này tự nhiên ngắn quớ, chắc là sắp kết thúc chính văn thế giới này rồi đấy.:3
Sory mấy chế, ko hiểu sao lú up thiếu chương luôn, mà tận 3-4 chương sau có ng nhắc t check lại mới biết thiếu chương 58 @@
Chương 58: Gả cho ba của bạn trai. (12)
Bùi Hồi xác định quan hệ yêu thương cùng Tạ Tích, lúc giúp đối phương điều trị thân thể thì trở nên đặc biệt ân cần hơn, đồng thời gọi điện thoại về trong thôn, nhờ người trong thôn thông báo cho sư phụ trong núi rằng cần nhiều dược liệu. Cậu một bên học tập, một bên tiếp tục điều trị thân thể cho Tạ Tích, ở chung với nhau cũng như trước, không có nhiều khác biệt lắm.
Người duy nhất cảm thấy không dễ chịu chính là lão quản gia, tận trung trên cương vị công tác · một ông già mẹ goá con côi · quản gia biểu thị mắt chó mình đã mù, mỗi khi bọn họ cùng ở một phòng, lão quản gia đều sẽ chọn cách đóng cửa lại rời đi. Không hổ là quản gia có tu dưỡng rèn luyện cao, thời điểm thế này cũng sẽ không ở lại chỗ này làm bóng đèn điện.
Trong phòng tắm tiếng nước ào ào, dựa theo bước đầu tiên là xoa bóp huyệt đạo, cho nên lúc mới bắt đầu vẫn rất bình tĩnh. Ước chừng nửa giờ sau, bên trong sẽ có tiếng động kịch liệt, cũng kéo dài một quãng thời gian rất dài mới ngưng. Bùi Hồi thở hổn hển đi ra, hai má đỏ bừng, cẳng chân khẽ run, khoái cảm quá mức kịch liệt, dư vị còn lưu lại, chưa bình phục.
Tạ Tích còn ở lại trong phòng tắm thu thập đơn giản một chút, sẽ không để bên trong quá loạn, tránh lúc quản gia dẫn người tới thu thập, Bùi Hồi sẽ lúng túng. Chỉ là cử chỉ này chính là giấu đầu hở đuôi, ít nhất tâm lý lão quản gia đã rõ ràng.
Bùi Hồi ngồi co quắp ở trên ghế sa lon, ngửa đầu nhìn nóc nhà, cậu cảm thấy chính mình gần đây quá tận tình. Mặc dù không hoàn toàn làm tới bước cuối, thế nhưng Tạ tiên sinh rục rà rục rịch, hơn nữa kỹ thuật quá tốt, thiếu chút nữa liền nhả lời đồng ý. Thở dài, làm một con cá mặn xoay về phía bên trái, không cẩn thận đụng tới cái bình nhỏ. Hiếu kỳ nhặt lên nhìn thử, chữ đều là tiếng Anh.
May là khoảng thời gian này dù có ham mê sắc đẹp cũng không quên chuyện học tập, đoạn chữ tiếng Anh này trên căn bản cũng có thể hiểu, tự nhiên biết đến tác dụng của bình nhỏ màu xanh này là cái gì.
"Dịch bôi trơn thân thể..." Bùi Hồi quay đầu nhìn ghế sô pha, ánh mắt như gặp phải đại địch. Tính thăm dò khe hở trong ghế sô pha tìm tòi nghiên cứu, còn thật sự tìm ra được ba con sâu. Tò mò tìm kiếm ở đầu giường, phía trước cửa sổ cùng trên bàn sách đều tìm ra vài vật nhỏ nhỏ gì đó, Bùi Hồi hoàn toàn bị chấn kinh luôn.
Tại ghế sô pha, đầu giường, phía trước cửa sổ cùng trên bàn sách giấu những thứ đồ này thì có thể thấy rỏ ý đồ của người giấu, đây là muốn mỗi một địa phương đều thử một lần? Bùi Hồi bụm mặt, quá 'sắc' mà.
Tạ Tích mang theo người đầy hơi nước nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, thấy Bùi Hồi đang xoay lưng với mình bụm mặt, còn tưởng cậu thẹn thùng. Vì vậy đi tới từ phía sau lưng ôm Bùi Hồi: "Kế tiếp là học tập sao?" Lúc ngước mắt lên, liền nhìn thấy những món trên bàn.
Các thẻ bài, khẩu vị cùng hình dáng đều có, Tạ Tích biểu tình quái dị: "Hồi Hồi... Là muốn thử mỗi thứ một lần?"
Bùi Hồi: "Nói lung tung! Tất cả đều được em tìm ra từ trong phòng của ngài." Cậu đem những chỗ giấu đồ vạch ra nói rằng: "Tạ tiên sinh, tuy rằng giữa hai người yêu nhau làm mấy chuyện này cũng rất thỏa đáng, nhưng nên tiết chế một chút mới đúng."
Cơ hồ những địa phương có thể play trong phòng đều không buông tha, đây cũng quá dâm loạn đi mà.
Tạ Tích nửa ngày không có nói gì, sau đó mới lên tiếng: "Không phải tôi giấu."
Bùi Hồi không tin, cậu liền gọi quản gia vào, quản gia đàng hoàng biểu tình trịnh trọng lại nhìn thấy đống đồ vật trên bàn kia, sau đó trong nháy mắt tỏa ra một loại ánh mắt từ ái của người làm ông, mang theo chút nhiều chuyện, hiền lành, vui mừng, hòa ái. Không cần hỏi, chân chính là biểu tình 'Dâm loạn' cần có.
Bùi Hồi: "Chú Dũng, chú —— "
Lão quản gia tràn ngập từ ái: "Tuỳ cơ ứng biến." Vốn muốn nói 'sinh hoạt vợ chồng', nhưng vẫn nên hàm súc một chút mới tốt.
Bùi Hồi: "..."
Lão quản gia nhìn qua nhìn lại giữa Bùi Hồi và Tạ Tích, người trước che mắt không lên tiếng, người sau lặng lẽ cho cái ánh mắt khích lệ. Mà xem trạng thái này, hẳn là còn chưa làm đến cùng. Lão quản gia tận trung với cương vị trầm mặc chốc lát, đưa ra kiến nghị: "Tôi có cái USB 120G."
Lần này đến Tạ Tích cũng thoáng kinh ngạc: "Chú Dũng, càng già càng dẻo dai."
Lão quản gia khiêm tốn: "Ba đời tích luỹ mới được vậy, không thiếu thể loại nào cả." Từ đời ông nội Tạ Tích đến đời Tạ Tích, cũng tính là trải qua ba đời. Thân là một người có hành vi nghề nghiệp chuẩn mực, thường ngày không chỉ muốn bận tâm chuyện trong ngoài nhà, có lúc còn muốn cung cấp cho tiên sinh cái USB sức chứa 120G.
Bùi Hồi liếc nhìn hai người bọn họ: "Cái USB gì cơ?"
Tạ Tích: "Không có gì, tôi cùng chú Dũng nói vài tiếng. Hai chúng ta vẫn chưa tới bước đó, trước tiên mà nói, nếu em không nguyện ý, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng em." Tiện đường vỗ vỗ mu bàn tay Bùi Hồi, quay đầu lại liền căn dặn lão quản gia: "Giấu chỗ kín một chút, nói địa điểm cho tôi." Dừng một chút nói rằng: "Kỳ thực cũng có thể giấu thêm đồ ở chỗ thảm trải sàn."
Lão quản gia dùng ánh mắt đã rõ.
A, tên nam nhân chó chết này.
Tiễn lão quản gia đi rồi, Tạ Tích trở về bàn giao với Bùi Hồi, cũng đem đồ trên bàn cất đi khóa lại: "Những thứ đồ này về sau sẽ không tùy tiện thả loạn bên ngoài." Chỉ cần không bị phát hiện, không bị coi là thả loạn.
Ánh mắt Bùi Hồi mơ hồ, tiếp theo lúc đang ôn tập thì xuất thần. Tạ Tích thấy thế, thẳng thắn dừng giảng bài lại, lấy đi giấy bút trên tay cậu: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Bùi Hồi đứng ngồi không yên, do dự hồi lâu mới lặng lẽ hỏi hắn: "Loại chuyện kia... Sẽ thoải mái sao?"
Đôi mắt Tạ Tích tối lại, hầu kết lăn lên lăn xuống: "Tùy theo từng người."
Bùi Hồi: "Là có ý gì?"
Tạ Tích: "Ý nói là, phải xem kỹ thuật. Một người đàn ông kỹ thuật tốt hay xấu, chính là thể hiện qua việc thoải mái hay không thoải mái. Theo lý mà nói, người không có kinh nghiệm kỹ thuật cũng không quá tốt, nhưng không loại trừ được khả năng thiên phú dị lẫm... Hồi Hồi, chuyện như vậy vẫn là sau này thảo luận. Tôi không có ý ghét bỏ kỹ thuật của em —— "
Bùi Hồi đánh gãy lời hắn: "Ngài cảm thấy em không được à?!" Nhớ lại mỗi lần đều là Tạ Tích giúp cậu giải quyết, cậu sướng đến muốn bay lên, hồn cũng xuất thần. Nhưng đến lúc cậu giúp Tạ Tích, biểu tình Tạ Tích ẩn nhẫn, còn có chút vẻ thống khổ, tuy rằng mỗi lần như vậy đều gợi cảm khiến cậu mê muội.
Mấy chuyện này tựa hồ đã nói lên kỹ thuật của cậu xác thực không quá tốt. Bùi Hồi bất mãn, người đàn ông nào có thể tiếp nhận chuyện mình bị nói không được chứ? Dù cho cậu không rõ chuyện đó giữa hai người đàn ông, cũng biết rằng bị nói không được là vô cùng nhục nhã.
Tạ Tích quan sát biểu tình của Bùi Hồi, nói rằng: "Em đừng suy nghĩ quá nhiều."
Bùi Hồi đột nhiên nắm lấy tay Tạ Tích: "Chúng ta thử xem đi."
"Chắc chắn chứ?" Tạ Tích nhẹ nhàng hỏi.
Bùi Hồi nghiêm túc gật đầu: "Ngược lại, chúng ta đã lõa thể với nhau một thời gian dài như vậy, hôn và thân mật hơn một chút cũng có làm sao? Nhanh lên đi, bây giờ chúng ta bắt đầu." Cậu nói xong cũng bò lên trên đẩy ngã Tạ Tích.
Tạ Tích lúc này còn làm bộ quân tử, vì vậy khước từ nói: "Em bây giờ là bị kích thích, không quá lý trí, trước tiên bình tĩnh một chút suy nghĩ thật kỹ —— không bằng trước tiên đọc thuộc lòng Mác Lê-nin đã?"
Bùi Hồi cầm quyển sách Mác Lê-nin ném qua bên cạnh, cởi quần áo Tạ Tích ra: "Em rất bình tĩnh, hơn nữa đã suy nghĩ kỹ rồi. Còn nữa, có chuyện gì thì tự em gánh chịu, dù sao cũng đã thành niên, em biết mình đang làm gì. Tạ tiên sinh vì muốn tốt cho em, sợ tuổi trẻ kích động, em hiểu được. Thế nhưng hiện tại, Tạ tiên sinh, xin ngài làm chuyện bất lịch sự với em đi." (lạy Chúa con tôi:)))))
Tay của Tạ Tích đang muốn khước từ thì dừng lại, lộ ra nụ cười, ánh mắt quỷ quyệt không thôi: "Thật sự nghĩ xong rồi?"
Bùi Hồi khẳng định: "Ừm."
Tạ Tích: "Một khi bắt đầu, giữa đường không thể kêu ngừng."
Bùi Hồi nói ra lời thề son sắt: "Em chắc chắn sẽ không kêu ngừng."
Coi như lúc đó em có muốn kêu ngừng thì cũng không thuộc quyền quyết định của em nữa rồi. Tạ Tích kềm vai Bùi Hồi lại, trở mình, hai người liền thay đổi vị trí. Tạ Tích nằm ở trên Bùi Hồi, lúc này như có thứ gì chạy ra từ trong thân thể hắn, động tác rõ ràng ung dung thong thả, vô cùng văn nhã, vậy mà làm Bùi Hồi cảm thấy được rất nguy hiểm.
Bùi Hồi có chút sợ, cậu nhớ ra muốn hôn, mà bị Tạ Tích ngăn vai lại. Tạ Tích còn nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói: "Hồi Hồi, hiện tại chỉ mới là bắt đầu. Hối hận, kêu ngừng cũng không còn hữu dụng."
Bùi Hồi mạnh miệng: "Em, em đương nhiên biết rồi." Sau đó cậu nói ra câu mà cả đêm nay sẽ hối hận không thôi: "Em không thể chờ đợi được nữa."
Tạ Tích từ trên cao nhìn xuống Bùi Hồi, che lấy tất cả ánh sáng, biểu tình có chút không thấy rõ, lại nguy hiểm như hình với bóng. Bùi Hồi căng thẳng nuốt ngụm nước miếng, phát hiện ngón tay thon dài của Tạ Tích kéo cổ áo của cậu ra, thuận theo cổ chạm đến da dẻ.
Cảm giác lạnh băng, kích thích biểu bì nổi lên từng tầng từng tầng hạt nhỏ (nổi da gà).
Cậu cảm thấy chính mình như sơn hào hải vị, hiện được đặt trước mặt thực khách, đầu tiên là bị người ta dùng ánh mắt tỉ mỉ quan sát, trìu mến mà băn khoăn, sau đó là tay cùng môi. Sơn hào hải vị bị xé ra bày ở trước mặt người ngoài càng tăng thêm màu sắc và gia vị, lộ ra thịt mền ở bên trong, thực khách ăn từng miếng từng miếng, vừa liếm vừa gặm vừa cắn, đến chỗ nhỏ cũng không bị bỏ qua, tất cả đều rất tỉ mỉ hưởng qua một lần rồi sau đó mới bắt đầu ăn vào bữa tiệc lớn.
Giống như là một con cá bị lăn qua lộn lại, bị gặm nhấm sạch sẽ, từ ghế sô pha, bàn học, ghế nằm thường ngồi, nếu không phải là bị làm quá thảm đến phát khóc, Bùi Hồi víu lên người Tạ Tích từng lần một xin tha nhận sai, khả năng đến thảm trải nền cũng sẽ không buông tha. Hết cách rồi, Tạ Tích cho rằng chính mình sẽ không mềm lòng, kết quả là đánh giá sai sức ảnh hưởng của Bùi Hồi, vẫn mềm lòng buông tha cậu.
Đáng tiếc, còn nhiều chỗ chưa thử qua như vậy. Ánh mắt Tạ Tích tiếc nuối nhìn từng chỗ rồi nhìn đến tấm thảm đỏ thẫm trải trên đất kia, cửa sổ sát đất, giường lớn rồi còn có phòng tắm. Trong phòng tắm cũng có rất nhiều nơi có thể thử một lần, bồn tắm, sàn gạch, bồn rửa mặt... Ừm, thân thể vẫn hơi kém một chút.
Bùi Hồi khóc lóc vô cùng thảm, ruột cũng hối hận, lúc muốn tỏ ra cáu kỉnh thì nhớ tới chính mình là người chủ động, hơn nữa Tạ Tích đã khuyên cậu mấy lần đều bị chặn lại, nếu giờ tỏ ra cáu kỉnh thì thật không đúng. Ủy ủy khuất khuất mà khóc thút thít, mệt mỏi nửa ngày, buồn ngủ, trên người cũng được dọn dẹp sạch sẽ, vì vậy liền bò vào trong lồng ngực Tạ Tích ngủ say.
Tạ Tích ôm cậu, cảm thấy nhân sinh lại có thể viên mãn như vậy.
Trăng sáng sao thưa, Hàn Tuyết phiêu linh, gió lạnh âm u mà thổi mạnh. Một chiếc xe xông vào biệt biện nhà họ Tạ phán tan sự yên tĩnh, đánh thức mấy người, có người đi ra xem, vừa nhìn thì thấy là Tạ Kỳ Phong uống say khướt, vội vàng mang cậu ta từ trong xe ra.
Lão quản gia sai người mang canh giải rượu cho Tạ Kỳ Phong, đổi quần áo sạch sẽ cho cậu ta, thật vất vả chờ lúc lâu sau cậu mới có chút thanh tỉnh, để lại bát nước nóng rồi cho những người khác rời đi. Tạ Kỳ Phong phát ngốc một lúc lâu, đột nhiên lấy lại tinh thần hỏi: "Bùi Hồi ở đâu?"
Lão quản gia: "Ở tòa nhà chính."
Tạ Kỳ Phong: "... Chú Dũng, có phải ánh mắt nhìn người của tôi rất kém cỏi không?"
Lão quản gia: "Ngài còn nhỏ, nói chung sẽ có lúc không cẩn thận nhìn lầm người."
Tạ Kỳ Phong bụm mặt cười khổ, "Chú Dũng, chú để tôi yên tĩnh một mình."
Lão quản gia đứng dậy rời đi: "Có việc gì ngài có thể gọi tôi."
Trong phòng còn lại mỗi một mình Tạ Kỳ Phong, vùi đầu nhẫn nhịn, tâm lý khó chịu như đao cắt. Kiều Tuyên ngoại tình, bị cậu bắt được. Trước đó có người bạn nói với cậu, đã từng nhìn thấy Kiều Tuyên và Cố Thư rất thân cận, cậu xem như chuyện cười hỏi lại Kiều Tuyên. Kiều Tuyên giải thích rõ ràng, cũng làm cho cậu cảm động không thôi, càng tin tưởng hơn.
Dù cho trong lời nói của Kiều Tuyên đều ám chỉ Bùi Hồi bụng dạ khó lường, Tạ Kỳ Phong vẫn nói cho Kiều Tuyên biết, Bùi Hồi cái gì cũng không biết. Ngày hôm nay, Tạ Kỳ Phong tận mắt nhìn thấy Kiều Tuyên cùng Cố Thư ở trong xe hôn môi, mà khi đó chính cậu vô cùng ngu ngốc, trời rơi đầy tuyết lớn còn đi mua bánh ngọt mà Kiều Tuyên thích ăn về.
Vốn là Tạ Kỳ Phong muốn cho Kiều Tuyên một niềm vui bất ngờ, kết quả vừa trở tay Kiều Tuyên lại cho cậu một cái vui mừng còn lớn hơn. Người nào lại không phải, cố tình lại cùng tên Cố Thư, toàn bộ bạn bè xung quanh cậu đều biết giữa cậu và Cố Thư đối chọi gay gắt. Cố Thư tỏ rõ ý đào góc tường của cậu, Kiều Tuyên biết đến, còn cùng hắn ta làm lên chuyện này, đánh cho mặt của cậu thật rát.
Cậu đối với Kiều Tuyên không tốt sao? Tại sao phản bội lại phản bội cậu chứ?
Tạ Kỳ Phong khổ sở đến không chịu được, một cú điện thoại gọi bạn tốt Tất Kỳ Trí đến. Tất Kỳ Trí nghe xong từ đầu đến cuối câu chuyện, sâu sắc cảm thán: "Khả năng là lật xe rồi đi."
Tạ Kỳ Phong đầy mặt mê man: "Cái gì?"
Kịch bản thâm tình ngược luyến trong đầu Tất Kỳ Trí lúc trước còn chưa có đổi mới, nếu không phải Tạ Kỳ Phong bị kẻ thù cho đội nón xanh, hắn khẳng định sẽ lấy ra máy vi tính bắt đầu gõ chữ. Khoan hãy nói, khi hắn đem chuyện ba người Tạ Kỳ Phong, Bùi Hồi cùng Kiều Tuyên ngược luyến tra tiện viết thành tiểu thuyết đăng lên mạng văn học xanh lục, lượt view hẳn sẽ rất cao.
Tất Kỳ Trí muốn viết, ngày nào đó lấy tiền tiêu vặt của mình đầu tư vào quyển tiểu thuyết này dựng thành phim truyền hình. Đồng tính, thế thân cùng tình tay ba, còn có huynh đệ cùng cha khác mẹ, tra thụ tra công Bạch Liên hoa vai phụ thụ quá trớn, toàn bộ yếu tố đều là cẩu huyết.
Hot, khẳng định sẽ hot mà!
P/s: Chương này tự nhiên ngắn quớ, chắc là sắp kết thúc chính văn thế giới này rồi đấy.:3
Sory mấy chế, ko hiểu sao lú up thiếu chương luôn, mà tận 3-4 chương sau có ng nhắc t check lại mới biết thiếu chương 58 @@
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.