Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)
Chương 76: Mê muội
Mộc Hề Nương
23/07/2021
Edit & Beta: SwaniSwania.
Editor: Phần này nói về chuyện tình của Tạ Tích và Bùi Hồi ở thế giới thật, từ lúc quen biết tới yêu nhau như thế nào.
Chương 74: Mê muội. (1)
Kỷ nguyên mới năm 4356, tinh cầu Beta, khu 13, cô nhi viện.
Bầu trời âm trầm, trời mưa rả rích một tháng liền chưa ngưng. Tinh cầu Beta nằm ở bên rìa vũ trụ cạnh tinh cầu Thủ Đô tối cao nhất, tinh cầu Beta nằm ở vị trí bối rối do bị chính phủ vứt bỏ.
Tinh cầu Beta rất loạn, không có pháp luật ràng buộc, mỗi ngày luôn có những chuyện như côn đồ trộm cướp. Cảnh sát chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này, vì thiết bị cũ nát của bọn họ thậm chí còn không sánh bằng với đám côn đồ buôn lậu thu mua súng ống kia.
Phần lớn những đứa nhỏ đều lớn lên từ cô nhi viện, bọn họ sau khi lớn lên hoặc là trở thành người bình thường bị ức hiếp, hoặc là trở thành một thế hệ côn đồ mới. Kết quả của hai loại người này, đều là chết sớm.
Bùi Hồi đứng ở phế tích nhìn phi thuyền dần bay lên bầu trời, chiếc phi thuyền kia đang từ từ bay khỏi tinh cầu này. Người trên phi thuyền giống như không thể chờ đợi được nữa muốn chạy thoát khỏi tinh cầu Beta, có lẽ là dân bản địa cả đời để dành tiền, cũng có lẽ là chủ khoáng sản.
Nói chung, tiền ngồi phi thuyền kia, người như cậu không có khả năng chi trả nổi.
Tách, tách, tách.
Trong tiếng mưa rơi truyền đến tiếng bước chân có nhịp điệu, lòng Bùi Hồi co rụt lại, theo bản năng quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy trong màn mưa có một nam nhân cầm dù đen đang từ từ đi tới đây, cuối cùng đứng ở trước mặt cậu.
Bùi Hồi nhìn thấy bàn tay nắm cán dù, trắng nõn như ngọc thạch. Bàn tay kia rất dễ nhìn, khớp xương rõ ràng, trắng như là gốm sứ. Ống tay áo dài đến chỗ xương cổ tay, lộ ra một đoạn xương cổ tay cũng trắng nõn, khó giải thích được, khiến cậu nghĩ tới ngọc thạch lạnh lẽo.
Hắn cầm dù đen che mưa, hẳn là người rất có tiền. Hiện nay, chỉ người có tiền mới có thể dùng dù đen cổ che mưa, đó cũng là lúc bọn họ biểu lộ ra thân phận.
Bùi Hồi đã từng thấy qua một vị phu nhân nhà quan chức cầm một chiếc dù có viền hoa, che đi hai phần mặt của nàng, thành công làm cho cậu kính sợ tránh xa những người mang dù này. Nhưng là bây giờ, cậu tựa hồ rõ ràng tại sao có nhiều người thích dùng loại đồ vật nguyên thủy này che mưa như vậy.
Hắn nhấc dù đen lên, mi mục như họa, tuấn mỹ ôn hòa, quân tử như ngọc. Nhưng là, không thể nhìn vào đôi mắt của hắn. Nơi đó chứa đựng mùa Đông băng giá lạnh lẽo còn hơn mùa Đông ở tinh cầu Beta, khiến người không dám nhìn thẳng.
Cho dù là anh trai đẹp mắt nhất trong cô nhi viện, cũng không sánh được một phần vạn của hắn.
Bùi Hồi xuất thần nghĩ.
Hắn so với tưởng tượng của cậu chắc là trẻ hơn rất nhiều, hẳn là chưa đầy hai mươi.
Hắn mở miệng hỏi: "Cô nhi viện của khu 13 tinh cầu Beta ở chỗ nào?"
Bùi Hồi lão luyện nói: "Ba đồng, tôi dẫn đường."
Trên thực tế không cần phải tốn mấy đồng tiền, nhưng thanh niên này rõ ràng là người ngoài tinh cầu Beta, hơn nữa còn có tiền. Có thể đoán là dê béo, nào có đạo lý không chặt chém?
Thanh niên nhàn nhạt quét mắt nhìn Bùi Hồi: "Dẫn đường đi."
Âm thanh cũng rất thanh lãnh, chỉ là có một ít khàn khàn, hẳn là đang trong thời kỳ vỡ giọng. Bùi Hồi từ sớm đã học được nghe lời đoán ý, trong lòng phủ nhận suy đoán về tuổi tác của thanh niên vừa nãy, hắn nhất định còn chưa trưởng thành.
Bùi Hồi đi trước dẫn đường, thân hình cậu nho nhỏ, dinh dưỡng không đủ nên thân thể bị màn mưa rơi che lấp, như ẩn như hiện, giống như sắp sửa biến mất nhưng bước đi rất chắc chắn, thậm chí không cần nhìn đường cũng có thể dẹp đá vụn trên mặt đất. Hẳn là vì rất quen thuộc với con đường này, thường xuyên đi.
Một người ở phía trước dẫn đường, một người ở phía sau đi theo, lúc đi qua một ngõ hẻm, bọn họ bị cản lại. Có mấy tên thiếu niên cản bọn họ lại muốn đánh cướp người thanh niên, bọn họ nhìn thấy người thanh niên cầm dù đen này, biết chắc đây là một đầu dê béo. Mà trong ngỏ hẻm này, không có quản chế.
Thanh niên không mở miệng nói chuyện, bởi vì Bùi Hồi đang ngăn cản mấy tên kia cướp người.
Bùi Hồi nói: "Người phía sau tôi, là khách quý do viện trưởng mời. Hắn cũng là khách của quan thị chính, các ngươi dám cướp à?"
Mấy tên thiếu niên kia không tin, vẫn là tên đại ca tiến lên: "Bùi Hồi, mày là con thỏ giảo hoạt nhất khu 13. Tao sẽ không tin mày, kêu hắn để lại hết những vật đáng giá, tao bảo đảm sẽ không gây thương tổn đến hai người."
Bùi Hồi?
Ánh mắt của thanh niên rốt cục cũng rơi xuống trên người đứa nhỏ ở trước mặt, ánh mắt gợn sóng bất kinh. Nghe được tên mục tiêu của chuyến đi này đang ở trước mặt, đại khái cũng chỉ nghĩ may mắn vì không phải phiền phức tìm kiếm thôi.
Bùi Hồi không thấy sợ hãi, bình tĩnh ứng đối: "Anh cho rằng ai sẽ đi dùng dù đen cổ làm dụng cụ che mưa?"
Tên đại ca nhỏ tuổi xì một tiếng khinh bỉ: "Chỉ cần không phải là người ở tinh cầu Beta, ai cũng có thể sử dụng dù đen. Đây không phải là thứ mà mỗi đại nhân vật hay quý tộc chuyên dùng, đừng có nghĩ tao ngu, Bùi Hồi. Người ở tinh cầu Beta mua không nổi loại đồ vật dù cổ này, nhưng những tinh cầu khác ai cũng có thể mua."
Bùi Hồi: "Anh thật sự rất ngu, anh cho rằng loại dù cổ kia chỉ dùng để chống lại mưa acid trên tinh cầu Beta thôi sao?"
Tên đại ca nhỏ tuổi sửng sốt, nửa tin nửa ngờ. Nhìn bộ dạng của thanh niên, cùng khí chất, chưa cần người kia nói chuyện cũng làm cho tâm bọn hắn nổi lên sự rụt rè, rất nhiều người ngoài tinh cầu Beta đều sợ mấy tên côn đồ ở đây. Bọn họ trước đây từng cướp bóc qua không ít dê béo, đám người ngoại lai sợ đến run lẩy bẩy, khẩn cầu đừng làm tổn thương bọn họ. Cái dáng vẻ kia, thật sự rất xấu xí.
Thế nhưng, thanh niên trước mắt không đau khổ cũng không vui, không lo không sợ, tên đại ca nhỏ tuổi cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, Bùi Hồi nói: "Như vậy đi, tôi dẫn hắn đến cô nhi viện sẽ lấy được bảy đồng, tôi sẽ đưa lại cho bọn anh hai đồng."
Tên đại ca nhỏ tuổi lập tức phản ứng lại: "Năm đồng."
Bùi Hồi: "Ba đồng, nhiều hơn nữa thì không cần bàn nữa." Cậu bình tĩnh, trong giọng nói lộ ra sự quyết tâm: "Anh có thể thử cướp đồ từ trong tay tôi, nhưng anh nhất định phải đắc tội tôi à?"
Tên đại ca nhỏ tuổi do dự, hắn thật sự nghĩ tới chuyện cướp đi bảy đồng từ trong tay Bùi Hồi. Nhưng hắn không dám đắc tội với Bùi Hồi, tên nhóc tóc đen mắt đen mới có bảy tuổi này, là con thỏ giảo hoạt nhất khu 13.
Cậu nhỏ yếu vô hại giống như thỏ, không có móng vuốt sắc bén, nhưng lại có vô số lời nói dối giảo hoạt.
"Thôi được, nhớ kỹ giao dịch của chúng ta."
Đám côn đồ tách ra một con đường, cũng vì ba đồng tiền mà mở đường cho Bùi Hồi cùng thanh niên đi qua. Bùi Hồi thành công dẫn thanh niên đi tới cô nhi viện, lúc đang muốn đòi tiền thù lao, nghe đến lời nói của thanh niên: "Tôi là chiến hữu của ba cậu, nhận sự giao phó mà nhận nuôi cậu."
"Tôi tên Tạ Tích, mới vừa thành niên. Sau này sẽ là người giám hộ của cậu, hi vọng cậu sẽ không mang thêm phiền phức cho tôi, Bùi Hồi."
Bùi Hồi trước khi bảy tuổi, không biết sự tồn tại về cha mẹ. Sau bảy tuổi, cậu bị Tạ Tích thu dưỡng. Từ đó về sau, sinh hoạt xảy ra biến hóa khác một trời một vực. Từ cô nhi viện ở khu 13 tinh cầu Beta, nhảy một cái trở thành đứa trẻ được Tạ giáo sư tuổi trẻ tài cao nhất tinh cầu Thủ Đô nhận nuôi.
Tạ Tích thân là người giám hộ của Bùi Hồi, tất nhiên là cùng ở một chỗ một với cậu. Chỉ là Tạ Tích thường thường ngâm mình trong phòng thí nghiệm, rất ít khi trở về. Trong hai tháng Bùi Hồi vừa được nhận nuôi, Tạ Tích còn có trở về, chờ cậu thích ứng sinh hoạt ở tinh cầu Thủ Đô và có học tịch, Tạ Tích cũng rất khi trở về.
Một năm sau ngày đó, Tạ Tích như thường lệ từ phòng thực nghiệm đi ra, nhận được cuộc gọi của giáo viên từ trường Bùi Hồi học. Trong điện thoại nói rằng: "Học sinh Bùi Hồi ngất xỉu ở trên lớp, trước mắt đã đưa đến bệnh viện."
Tạ Tích nhíu mày, cởi xuống áo khoác phòng thực nghiệm đi đến bệnh viện, từ trong miệng bác sĩ của bệnh viện biết được Bùi Hồi đói bụng đến đau dạ dày. Hắn đi vào phòng bệnh, ngồi xuống, cũng không nói gì.
Bùi Hồi cũng không nói, mím môi, sắc mặt tái nhợt.
P/s: hố cuối lên sàn rồi đây quý dị~~
Vì Tạ Tích và Bùi Hồi giai đoạn đầu còn chưa thân thiết, đối xử xa cách lẫn nhau nên t để hai người xưng tôi - cậu, sau này thân hơn chắc sẽ đổi thành tôi - em á (xưng hô yêu thích của t:3)
Editor: Phần này nói về chuyện tình của Tạ Tích và Bùi Hồi ở thế giới thật, từ lúc quen biết tới yêu nhau như thế nào.
Chương 74: Mê muội. (1)
Kỷ nguyên mới năm 4356, tinh cầu Beta, khu 13, cô nhi viện.
Bầu trời âm trầm, trời mưa rả rích một tháng liền chưa ngưng. Tinh cầu Beta nằm ở bên rìa vũ trụ cạnh tinh cầu Thủ Đô tối cao nhất, tinh cầu Beta nằm ở vị trí bối rối do bị chính phủ vứt bỏ.
Tinh cầu Beta rất loạn, không có pháp luật ràng buộc, mỗi ngày luôn có những chuyện như côn đồ trộm cướp. Cảnh sát chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này, vì thiết bị cũ nát của bọn họ thậm chí còn không sánh bằng với đám côn đồ buôn lậu thu mua súng ống kia.
Phần lớn những đứa nhỏ đều lớn lên từ cô nhi viện, bọn họ sau khi lớn lên hoặc là trở thành người bình thường bị ức hiếp, hoặc là trở thành một thế hệ côn đồ mới. Kết quả của hai loại người này, đều là chết sớm.
Bùi Hồi đứng ở phế tích nhìn phi thuyền dần bay lên bầu trời, chiếc phi thuyền kia đang từ từ bay khỏi tinh cầu này. Người trên phi thuyền giống như không thể chờ đợi được nữa muốn chạy thoát khỏi tinh cầu Beta, có lẽ là dân bản địa cả đời để dành tiền, cũng có lẽ là chủ khoáng sản.
Nói chung, tiền ngồi phi thuyền kia, người như cậu không có khả năng chi trả nổi.
Tách, tách, tách.
Trong tiếng mưa rơi truyền đến tiếng bước chân có nhịp điệu, lòng Bùi Hồi co rụt lại, theo bản năng quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy trong màn mưa có một nam nhân cầm dù đen đang từ từ đi tới đây, cuối cùng đứng ở trước mặt cậu.
Bùi Hồi nhìn thấy bàn tay nắm cán dù, trắng nõn như ngọc thạch. Bàn tay kia rất dễ nhìn, khớp xương rõ ràng, trắng như là gốm sứ. Ống tay áo dài đến chỗ xương cổ tay, lộ ra một đoạn xương cổ tay cũng trắng nõn, khó giải thích được, khiến cậu nghĩ tới ngọc thạch lạnh lẽo.
Hắn cầm dù đen che mưa, hẳn là người rất có tiền. Hiện nay, chỉ người có tiền mới có thể dùng dù đen cổ che mưa, đó cũng là lúc bọn họ biểu lộ ra thân phận.
Bùi Hồi đã từng thấy qua một vị phu nhân nhà quan chức cầm một chiếc dù có viền hoa, che đi hai phần mặt của nàng, thành công làm cho cậu kính sợ tránh xa những người mang dù này. Nhưng là bây giờ, cậu tựa hồ rõ ràng tại sao có nhiều người thích dùng loại đồ vật nguyên thủy này che mưa như vậy.
Hắn nhấc dù đen lên, mi mục như họa, tuấn mỹ ôn hòa, quân tử như ngọc. Nhưng là, không thể nhìn vào đôi mắt của hắn. Nơi đó chứa đựng mùa Đông băng giá lạnh lẽo còn hơn mùa Đông ở tinh cầu Beta, khiến người không dám nhìn thẳng.
Cho dù là anh trai đẹp mắt nhất trong cô nhi viện, cũng không sánh được một phần vạn của hắn.
Bùi Hồi xuất thần nghĩ.
Hắn so với tưởng tượng của cậu chắc là trẻ hơn rất nhiều, hẳn là chưa đầy hai mươi.
Hắn mở miệng hỏi: "Cô nhi viện của khu 13 tinh cầu Beta ở chỗ nào?"
Bùi Hồi lão luyện nói: "Ba đồng, tôi dẫn đường."
Trên thực tế không cần phải tốn mấy đồng tiền, nhưng thanh niên này rõ ràng là người ngoài tinh cầu Beta, hơn nữa còn có tiền. Có thể đoán là dê béo, nào có đạo lý không chặt chém?
Thanh niên nhàn nhạt quét mắt nhìn Bùi Hồi: "Dẫn đường đi."
Âm thanh cũng rất thanh lãnh, chỉ là có một ít khàn khàn, hẳn là đang trong thời kỳ vỡ giọng. Bùi Hồi từ sớm đã học được nghe lời đoán ý, trong lòng phủ nhận suy đoán về tuổi tác của thanh niên vừa nãy, hắn nhất định còn chưa trưởng thành.
Bùi Hồi đi trước dẫn đường, thân hình cậu nho nhỏ, dinh dưỡng không đủ nên thân thể bị màn mưa rơi che lấp, như ẩn như hiện, giống như sắp sửa biến mất nhưng bước đi rất chắc chắn, thậm chí không cần nhìn đường cũng có thể dẹp đá vụn trên mặt đất. Hẳn là vì rất quen thuộc với con đường này, thường xuyên đi.
Một người ở phía trước dẫn đường, một người ở phía sau đi theo, lúc đi qua một ngõ hẻm, bọn họ bị cản lại. Có mấy tên thiếu niên cản bọn họ lại muốn đánh cướp người thanh niên, bọn họ nhìn thấy người thanh niên cầm dù đen này, biết chắc đây là một đầu dê béo. Mà trong ngỏ hẻm này, không có quản chế.
Thanh niên không mở miệng nói chuyện, bởi vì Bùi Hồi đang ngăn cản mấy tên kia cướp người.
Bùi Hồi nói: "Người phía sau tôi, là khách quý do viện trưởng mời. Hắn cũng là khách của quan thị chính, các ngươi dám cướp à?"
Mấy tên thiếu niên kia không tin, vẫn là tên đại ca tiến lên: "Bùi Hồi, mày là con thỏ giảo hoạt nhất khu 13. Tao sẽ không tin mày, kêu hắn để lại hết những vật đáng giá, tao bảo đảm sẽ không gây thương tổn đến hai người."
Bùi Hồi?
Ánh mắt của thanh niên rốt cục cũng rơi xuống trên người đứa nhỏ ở trước mặt, ánh mắt gợn sóng bất kinh. Nghe được tên mục tiêu của chuyến đi này đang ở trước mặt, đại khái cũng chỉ nghĩ may mắn vì không phải phiền phức tìm kiếm thôi.
Bùi Hồi không thấy sợ hãi, bình tĩnh ứng đối: "Anh cho rằng ai sẽ đi dùng dù đen cổ làm dụng cụ che mưa?"
Tên đại ca nhỏ tuổi xì một tiếng khinh bỉ: "Chỉ cần không phải là người ở tinh cầu Beta, ai cũng có thể sử dụng dù đen. Đây không phải là thứ mà mỗi đại nhân vật hay quý tộc chuyên dùng, đừng có nghĩ tao ngu, Bùi Hồi. Người ở tinh cầu Beta mua không nổi loại đồ vật dù cổ này, nhưng những tinh cầu khác ai cũng có thể mua."
Bùi Hồi: "Anh thật sự rất ngu, anh cho rằng loại dù cổ kia chỉ dùng để chống lại mưa acid trên tinh cầu Beta thôi sao?"
Tên đại ca nhỏ tuổi sửng sốt, nửa tin nửa ngờ. Nhìn bộ dạng của thanh niên, cùng khí chất, chưa cần người kia nói chuyện cũng làm cho tâm bọn hắn nổi lên sự rụt rè, rất nhiều người ngoài tinh cầu Beta đều sợ mấy tên côn đồ ở đây. Bọn họ trước đây từng cướp bóc qua không ít dê béo, đám người ngoại lai sợ đến run lẩy bẩy, khẩn cầu đừng làm tổn thương bọn họ. Cái dáng vẻ kia, thật sự rất xấu xí.
Thế nhưng, thanh niên trước mắt không đau khổ cũng không vui, không lo không sợ, tên đại ca nhỏ tuổi cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, Bùi Hồi nói: "Như vậy đi, tôi dẫn hắn đến cô nhi viện sẽ lấy được bảy đồng, tôi sẽ đưa lại cho bọn anh hai đồng."
Tên đại ca nhỏ tuổi lập tức phản ứng lại: "Năm đồng."
Bùi Hồi: "Ba đồng, nhiều hơn nữa thì không cần bàn nữa." Cậu bình tĩnh, trong giọng nói lộ ra sự quyết tâm: "Anh có thể thử cướp đồ từ trong tay tôi, nhưng anh nhất định phải đắc tội tôi à?"
Tên đại ca nhỏ tuổi do dự, hắn thật sự nghĩ tới chuyện cướp đi bảy đồng từ trong tay Bùi Hồi. Nhưng hắn không dám đắc tội với Bùi Hồi, tên nhóc tóc đen mắt đen mới có bảy tuổi này, là con thỏ giảo hoạt nhất khu 13.
Cậu nhỏ yếu vô hại giống như thỏ, không có móng vuốt sắc bén, nhưng lại có vô số lời nói dối giảo hoạt.
"Thôi được, nhớ kỹ giao dịch của chúng ta."
Đám côn đồ tách ra một con đường, cũng vì ba đồng tiền mà mở đường cho Bùi Hồi cùng thanh niên đi qua. Bùi Hồi thành công dẫn thanh niên đi tới cô nhi viện, lúc đang muốn đòi tiền thù lao, nghe đến lời nói của thanh niên: "Tôi là chiến hữu của ba cậu, nhận sự giao phó mà nhận nuôi cậu."
"Tôi tên Tạ Tích, mới vừa thành niên. Sau này sẽ là người giám hộ của cậu, hi vọng cậu sẽ không mang thêm phiền phức cho tôi, Bùi Hồi."
Bùi Hồi trước khi bảy tuổi, không biết sự tồn tại về cha mẹ. Sau bảy tuổi, cậu bị Tạ Tích thu dưỡng. Từ đó về sau, sinh hoạt xảy ra biến hóa khác một trời một vực. Từ cô nhi viện ở khu 13 tinh cầu Beta, nhảy một cái trở thành đứa trẻ được Tạ giáo sư tuổi trẻ tài cao nhất tinh cầu Thủ Đô nhận nuôi.
Tạ Tích thân là người giám hộ của Bùi Hồi, tất nhiên là cùng ở một chỗ một với cậu. Chỉ là Tạ Tích thường thường ngâm mình trong phòng thí nghiệm, rất ít khi trở về. Trong hai tháng Bùi Hồi vừa được nhận nuôi, Tạ Tích còn có trở về, chờ cậu thích ứng sinh hoạt ở tinh cầu Thủ Đô và có học tịch, Tạ Tích cũng rất khi trở về.
Một năm sau ngày đó, Tạ Tích như thường lệ từ phòng thực nghiệm đi ra, nhận được cuộc gọi của giáo viên từ trường Bùi Hồi học. Trong điện thoại nói rằng: "Học sinh Bùi Hồi ngất xỉu ở trên lớp, trước mắt đã đưa đến bệnh viện."
Tạ Tích nhíu mày, cởi xuống áo khoác phòng thực nghiệm đi đến bệnh viện, từ trong miệng bác sĩ của bệnh viện biết được Bùi Hồi đói bụng đến đau dạ dày. Hắn đi vào phòng bệnh, ngồi xuống, cũng không nói gì.
Bùi Hồi cũng không nói, mím môi, sắc mặt tái nhợt.
P/s: hố cuối lên sàn rồi đây quý dị~~
Vì Tạ Tích và Bùi Hồi giai đoạn đầu còn chưa thân thiết, đối xử xa cách lẫn nhau nên t để hai người xưng tôi - cậu, sau này thân hơn chắc sẽ đổi thành tôi - em á (xưng hô yêu thích của t:3)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.