Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Chương 81: Mê muội

Mộc Hề Nương

23/07/2021

Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 79: Mê muội (6).

Tạ Tích mở cửa, đứng ở đầu giường nhìn Bùi Hồi nửa ngày, đi vào trong phòng tắm vắt khăn lông ấm lau chùi nước mắt trên mặt Bùi Hồi.

Bùi Hồi khóc đến mệt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Khăn lông ấm kề sát ở trên mặt cậu thật lâu cậu cũng không tỉnh lại nữa.

Tạ Tích nhét góc chăn cho cậu, khép cửa phòng rồi đi ban công hút thuốc. Ngăn tủ trong nhà có rất nhiều thuốc, trước đây căn bản chỉ khi gặp vấn đề khó giải mới hút thuốc, đốt thuốc rồi đem thuốc thả ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn nó thiêu đốt. Chính hắn ngược lại là không hút, bởi vì hắn không thích bị khống chế bởi cảm giác nghiện thuốc lá.

Một người có ý muốn khống chế vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ không thích bị những vật khác khống chế.

Tạ Tích thừa nhận ý muốn khống chế của bản thân hắn rất mạnh, nhưng là vì hắn quan tâm, nên mới có thể bày ra ý muốn khống chế. Ví như dữ liệu trong phòng thí nghiệm, ví dụ như đồ vật phòng ở chỉ thuộc về hắn, lại ví dụ như... Bùi Hồi.

Tạ Tích liếc mắt nhìn điếu thuốc mình để bên cạnh đang lẳng lặng cháy, bỗng nhiên cầm lên hút một ngụm. Mùi thuốc lá nồng nặc tràn ngập xoang mũi, làm cho hắn nháy mắt liền nghĩ đến chiến trường tràn ngập khói thuốc súng.

Từ khi nào mà hắn xem Bùi Hồi là vật sở hữu của mình? Không nhớ rõ.

Có lẽ là vì hắn thường thường ở bên cậu, liền có lẽ là từ lần thứ nhất xuống bếp vì cậu, lần thứ nhất lợi dụng quan hệ tìm hiệu trưởng, huấn luyện viên... Từng có quá nhiều lần ngoại lệ, coi như không phải là vật có giá trị thì cũng sẽ lưu lại vết tích trong tâm lý.

Huống chi là một đứa nhỏ được hắn nuôi lớn?

Đứa nhỏ phải lệ thuộc vào ba mẹ, phiên dịch lại ý này, đại khái hẳn là thống trị.

Như vậy, hắn yêu cầu Bùi Hồi không được nói chuyện yêu đương thì có lỗi gì? Nam nữ dưới ảnh hưởng của hormone đều sẽ thay đổi thành ngu xuẩn, cho dù là Bùi Hồi cũng không ngoại lệ. Bùi Hồi thông minh kết quả khảo nghiệm là khá giỏi, cũng tạm được, nhưng cũng không phải là tốt nhất. Phải không ngừng nỗ lực, một lòng trầm mê trong chuyện yêu sớm, sớm muộn gì cũng bị đào thải, càng không có khả năng thông qua kỳ thi lấy được quyền cư trú vĩnh viễn.

Cho nên, một lòng học tập, không nên đem tâm tư đặt ở chuyện quan hệ nam nữ mới là lựa chọn chính xác nhất!

Tạ Tích lý trí tỉnh táo phân tích, từ mọi phương diện phân tích đến trật tự rõ ràng, cuối cùng cũng ra đáp án đồng dạng.

Cách hắn làm không có sai, người sai chính là Bùi Hồi. Bùi Hồi cần phải nói xin lỗi với hắn, chứ không phải quật cường phản kháng hắn.

Đầy đầu đều là suy nghĩ như vậy nhưng Tạ Tích lại cảm thấy càng ngày càng buồn bực, ngực như bị đè lên một tảng đá lớn, ngay cả hít thở cũng đều thấy khó khăn. Mỗi khi hắn nói ra đáp án như vậy, một màn Bùi Hồi vô thanh vô tức rơi nước mắt liền hiện lên trong đầu hắn, điều này làm cho hắn càng thêm nóng nảy.

Đồng thời, một tia nghi hoặc không khỏi hiện lên: Lẽ nào là hắn thật sự làm sai?

Tạ Tích bóp tắt thuốc lá trong tay, xoay người lại gọi một cú điện thoại cho trợ lý, mở miệng liền nói: "Tôi nhớ tới cô đã kết hôn sinh con."

Trợ lý: "... Đúng, tiến sĩ."

Tạ Tích: "Nếu như đứa nhỏ nhà cô yêu sớm, cô sẽ làm gì?"

Trợ lý: "... Tiến sĩ, con của tôi chỉ mới hai tuổi."

Tạ Tích nhíu mày thật mạnh, một lúc lâu sau không nói gì.

Lúng túng trầm mặc lan tràn, trợ lý ý thức được mình nói nhầm, vì vậy cẩn thận dò hỏi: "Có phải là Bùi Hồi yêu sớm?"

Tạ Tích không hề trả lời, trợ lý liền biết đáp án. Cô nói tiếp: "Cái này... Thời kỳ thiếu niên trưởng thành ấy mà, chính là đối với người khác phái cảm thấy hiếu kỳ. Kỳ thực không thể nói được là yêu bao nhiêu thích bao nhiêu, chỉ là có chút hảo cảm thôi, thêm vào hiếu kỳ nên mới ồn ào đòi ở bên người bạn kia."

Tạ Tích: "Đã như vậy thì nên chia tay."

Trợ lý hít vào ngụm khí lạnh, càng cẩn thận kỹ càng dò hỏi: "Tiến sĩ, không phải ngài trực tiếp ra lệnh ép buộc Bùi Hồi chia tay với bạn gái của cậu ấy chứ."

Tạ Tích rất không vui: "Bắt đầu từ bây giờ bọn họ liền không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, Hồi Hồi không có bạn gái gì cả." Ngữ điệu của hắn lạnh như băng nói: "Chia tay là lựa chọn chính xác nhất, tôi chỉ yêu cầu bọn họ làm ra chuyện chính xác."

Trợ lý thật muốn than thở tức giận, nhưng cô không dám, sợ bị làm khó dễ.



"Thanh thiếu niên tuổi này vừa vặn nằm ở thời kì phản nghịch, ngài càng nói không, bọn họ càng muốn đối nghịch. Nếu ngài không can thiệp, chẳng bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ chia tay. Còn nếu ngài muốn can thiệp, bọn họ trái lại càng tiến gần nhau hơn. Bọn họ chính là muốn người lớn không chú ý, chỉ cần ngài không quản, bọn họ sẽ chia tay thôi."

"Nếu như không chia thì sao?"

Trợ lý: "... Xác suất này rất thấp."

"Vẫn có khả năng là không chia." Tạ Tích lẩm bẩm.

Trợ lý: "???"

Tạ Tích: "Không có chuyện gì. Cô đi điều tra một người, tên là Hạ Khả. Trước ngày mai, tôi muốn nhìn thấy tư liệu."

Trợ lý sớm đã có thói quen bị kêu tăng ca đột ngột: "Không thành vấn đề, tiến sĩ."

Tạ Tích cắt đứt truyền tin, không có buồn ngủ, càng không có tâm trạng đi làm thí nghiệm. Thẳng thắn mở ra tủ lấy rượu uống, tiện thể xem lướt qua các bài viết liên quan tới thanh thiếu niên có tâm lý phản nghịch. Bất tri bất giác xem gần trăm bài viết, đối với thanh thiếu niên có tâm lý phản nghịch cũng hiểu được ít nhiều.

Trong chớp mắt hắn hiếu kỳ với chuyện tình yêu, vì vậy tìm tòi những tin liên quan tới chuyện tình yêu —— đương nhiên là tìm từ trong mạng lưới khoa học liên minh cao nhất. Trong mạng lưới khoa học có không ít người cũng cảm thấy hứng thú với cái thứ tình yêu cổ quái kia, bọn họ gọi thứ tình cảm này gây nghiện không chênh lệch bao nhiêu so với ma túy.

Mọi người sẽ vì yêu mà tâm tình kích động, nảy sinh đố kị, phẫn nộ cùng hưng phấn mong chờ, không khống chế cảm xúc. Tới một trình độ nhất định, vừa tổn thương thân vừa tổn thương tâm, thậm chí còn tìm đến cái chết. Vì tình yêu mà tự sát, có không ít vụ án giết người vì tình, hàng năm đều có vô số người vì vậy mà vào trại giam.

Nói thật ra, tình yêu cũng chỉ là loại vật chất hóa học tích lũy tới trình độ nhất định sẽ sản sinh hiệu ứng. Tình cảm sâu cạn cũng được quyết định bởi vật chất hóa học tích lũy bao nhiêu.

Chỉ cần liên quan đến vật chất, chính là có thể khống chế. Nếu là thứ có thể khống chế liền sẽ không trở thành uy hiếp gì lớn.

Tạ Tích vẫn luôn cho là vậy, thế nên, hắn không cảm thấy tình yêu có bao nhiêu ma lực. Bởi vì thứ này có thể nắm giữ, vật chất tồn tại thực tế.

Leng keng một tiếng, trợ lý gửi tới một phần văn kiện. Tạ Tích mở ra, bên trong là tư liệu cơ bản của Hạ Khả. Nhanh như gió xem xong, phát hiện trợ lý truyền tới một câu nói:【 Tôi cảm thấy Bùi Hồi cùng Hạ Khả, có khả năng chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần thôi. Bọn họ ở trường cũng không có công khai xác nhận đang quen nhau. 】

Tạ Tích cứng đờ, lông mày nhíu lên, hắn hiểu lầm sao?

Đúng vào lúc này, cửa phòng Bùi Hồi mở ra. Cậu ngủ thẳng tới nửa đêm muốn đi ra phòng tắm rửa tay, không ngờ tới đã trễ như vậy mà Tạ Tích chưa ngủ, hơn nữa còn uống rượu.

Bên cạnh quầy bar thả năm- sáu cái chai không, hiển nhiên Tạ Tích đã uống rất nhiều rượu, nhưng hắn thoạt nhìn vẫn rất tỉnh táo. Bùi Hồi biết tửu lượng của Tạ Tích luôn luôn rất tốt, nghe nói là luyện ra từ trong trong quân đội.

Tóm lại uống nhiều rượu sẽ không tốt đối với thân thể.

Bùi Hồi giật giật miệng, thế nhưng đột nhiên nhớ tới mình và Tạ Tích vẫn đang chiến tranh lạnh, vì vậy mím chặt môi quay mặt, cúi đầu hướng phòng rửa tay đi. Tạ Tích cụp mắt, nhìn thông tin trợ lý gửi tới, rơi vào trầm tư.

Bùi Hồi dội nước lạnh lên mặt mình, sau khi tỉnh táo rất nhiều thì trở ra. Lúc đi qua bên người Tạ Tích, phát hiện hắn còn đang uống rượu. Bùi Hồi không thể nhịn được nữa, dừng lại bên cạnh Tạ Tích thấp giọng vội vã nói một câu: "Đừng uống nhiều như vậy."

Nói xong, ngay lập tức liền quay người trở về phòng.

Tạ Tích gọi cậu lại: "Hồi Hồi, đến chỗ chú."

Bùi Hồi dừng lại giữ tư thế quay lưng với Tạ Tích, thế nhưng bất động. Cậu vẫn còn giận vì Tạ Tích nói những câu nói kia, cũng giận vì Tạ Tích không để ý quan tâm tới suy nghĩ của cậu. Còn chuyện yêu sớm, rất nhanh liền bị cậu ném ra sau đầu.

Trọng điểm mà cậu và Tạ Tích để ý căn bản là không giống nhau, tất cả đều giữ lấy suy nghĩ duy nhất của mình, một chút cũng không thả.

Tạ Tích: "Còn tức giận chú sao?"

Bùi Hồi quay đầu liếc mắt nhìn Tạ Tích, bạch bạch bạch bước nhanh tới trước mặt hắn ngồi xuống, vẫn không nói gì.

Tạ Tích: "Vừa nãy nổi nóng với cậu, nói chuyện không biết lựa lời, là chú không đúng. Chú nói xin lỗi với Hồi Hồi, đừng giận chú nữa có được không?"

Mũi Bùi Hồi đau xót, tốt xấu gì cũng không khóc. Mà bị hắn dỗ như thế, những oan ức trước kia liền được khuếch đại lên gấp mười lần. Cậu mang theo chỉ trích nói: "Chú nói tôi không thuần thục, chú muốn đuổi tôi đi."

Tạ Tích sợ cậu khóc, để chén rượu xuống đứng dậy vòng tới trước mặt cậu, cúi người nâng gò má của cậu: "Hồi Hồi mới mười sáu tuổi, nói cậu không thuần thục là sai rồi sao? Đừng chụp cho chú cái tội danh oan vậy, chú không nói muốn đuổi cậu đi."



Bùi Hồi: "Chú ngóng trông tôi thành niên, không còn quyền giám hộ. Tôi rời đi tinh cầu Thủ Đô, chú liền được giải phóng. Không còn bị tôi làm phiền, càng có nhiều thời gian ở lại phòng thực nghiệm."

Tạ Tích: "Chú đúng là ngóng trông cậu thành niên, nhưng không hi vọng cậu rời đi tinh cầu Thủ Đô. Nếu thật sự hy vọng cậu rời đi, chú đã không dùng quyền giám hộ tiếp nhận cậu. Văn kiện video lúc trước làm chứng, chú đều xử lý qua, nếu quả thật không muốn nuôi, cậu bây giờ còn đang ở tinh cầu Beta. Chú chính là hi vọng cậu có thể tự mình thông qua kỳ thi để lấy được quyền cư trú vĩnh viễn, chú tức giận vì Hồi Hồi đem thời gian lãng phí trong chuyện yêu đương."

"Trước là do quá kỳ vọng, nên khi thất vọng, mới có thể nổi nóng như vậy. Hiện tại chú nói xin lỗi với Hồi Hồi, đừng giận chú nữa được không?"

Trong lòng Bùi Hồi khổ sở tức giận rất nhiều, nhưng kỳ thực phần lớn là sợ hãi. Cậu sợ Tạ Tích sẽ thật sự không cần mình nữa, cậu không có người thân, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng gặp. Thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của cậu, chính là Tạ Tích.

Cố ý đối nghịch, cũng là biểu hiện của sợ hãi.

Như là gia trưởng dưới cơn nóng giận nói ra những câu kiểu không để ý con nữa mà thôi, đứa nhỏ sẽ khủng hoảng, nhưng vẫn muốn cố chấp không chịu cúi đầu.

Bùi Hồi bĩu môi, hít mũi một cái: "Tôi không có nói chuyện yêu đương."

Ánh mắt Tạ Tích lóe lên, "Không có sao?"

Bùi Hồi: "Vốn là không có. Tôi cùng Hạ Khả là bạn học, chính là chú hiểu lầm tôi, còn mắng tôi."

Tạ Tích: "Vậy là lỗi của chú, chú xin lỗi. Kỳ thực không phải chú không đồng ý để cậu nói chuyện yêu đương, nhưng bây giờ cậu còn nhỏ, tâm tư, tinh lực đều nên đặt ở chuyện học tập sự nghiệp, mới càng có khả năng lớn thông qua kỳ thi. Chuyện liên quan tới quyền cư trú vĩnh viễn, chú có thể xin thay cậu, nhưng chuyện này đối với cậu không phải là việc tốt."

Viền mắt Bùi Hồi đỏ lên, nổi oan ức trong lòng rốt cuộc cũng chảy thành sông, hóa thành nước mắt lăn ra ngoài. Tạ Tích ôm cậu, cẩn thận từng chút từng chút lau những giọt nước mắt đó: "Sau này, chú cũng sẽ không mắng oan Hồi Hồi nữa. Thế nhưng nếu như cậu thật sự muốn nói chuyện yêu đương, nhất định phải nói cho chú biết trước tiên. Dù sao chú cũng lớn hơn cậu vài tuổi, có lẽ sẽ cho chút chủ ý nào đó."

Bùi Hồi ôm eo Tạ Tích, đem mặt vùi vào bên trong quần áo hắn, giọng nói trầm trầm hờn dỗi: "Xin lỗi chú, tôi cũng có sai, không nên cố ý đối nghịch với chú."

Tạ Tích: "Không có chuyện gì. Ở chung đều sẽ có chút cãi cọ, rèn luyện là được. Được rồi, đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học."

Bùi Hồi không muốn rời đi, muốn hôn ngủ ngon rồi mới hài lòng đi ngủ. Để lại một mình Tạ Tích tại quầy bar, hắn cảm thụ được khí tức hơi thở của Bùi Hồi trong không khí.

Loại ấm áp dị dạng kia, khiến tinh thần cùng tim hắn đều có chút mất tự nhiên.

Tạ Tích quy tội những di chứng này cho việc mình uống quá nhiều rượu, hắn bưng chén rượu lên uống một hớp, mở ra máy truyền tin nhìn tin nhắn trợ lý vừa gửi tới kia.

【Bùi Hồi với Hạ Khả, khả năng chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần.】

Nhìn nửa ngày, Tạ Tích đóng lại truyền tin, trở về phòng tự tiêm cho mình một ống thuốc làm loãng chất cồn. Tuy rằng hắn không quá dễ uống say, nhưng không chút nào thích cảm giác thần kinh bị chất rượu khống chế đê mê.

Bùi Hồi cùng Tạ Tích rất nhanh hòa hảo lại như lúc ban đầu, hơn nữa so với trước đây còn thân mật hơn. Bởi vì xuất phát từ tín nhiệm với Tạ Tích, cũng bởi vì đêm đó mở rộng cánh cửa trong lòng tâm sự với nhau, cho nên Bùi Hồi trên căn bản sẽ báo cáo lịch trình một ngày của mình với Tạ Tích, kể cả chuyện mới quen người bạn nào.

Dĩ nhiên không phải là báo cáo chi tiết, mà chỉ nói cho hắn biết một ngày cậu gặp những chuyện gì, kể những chuyện tương đối thú vị. Đây đối với Tạ Tích mà nói đã coi như là đủ những thông tin hắn muốn biết rồi, chỉ mấy chuyện thú vị hắn mới tương đối ấn tượng.

Hơn nửa còn là ấn tượng sâu sắc, bình thường là một chút chuyện đột ngột nảy sinh. Mà chuyện đột ngột nảy sinh gây ấn tượng với hắn gần đây nhất chính là chuyện tình cảm Bùi Hồi có sự thay đổi.

Tạ Tích đột nhiên muốn nắm giữ tình cảm của Bùi Hồi, chuyện ngày đó là hiểu lầm. Nhưng giả như không phải là hiểu lầm thì sao? Không phải Hạ Khả, cũng có thể là những cô gái khác.

Tạ Tích còn chưa cảm thấy ý nghĩ cùng hành vi của chính mình có bao nhiêu bệnh trạng, hắn cho rằng đây là vì muốn Bùi Hồi chuyên tâm với chuyện lấy quyền cư trú vĩnh viễn.

Bùi Hồi đối với chuyện này cũng không có ý thức được chỗ nào không đúng, cậu có thể ý thức được cái gì? Chưa từng sống trong một gia đình thật sự, ngoại trừ Tạ Tích cũng chưa từng thân cận với ai khác. Trái lại, cậu đem chuyện mình thấy thú vị nhất chia sẻ cho Tạ Tích, làm cho cậu cảm thấy rất có bầu không khí gia đình.

Chỉ là tình cờ, cậu cũng có bí mật nhỏ của mình.

Về phần Hạ Khả, ngược lại là sau đó Bùi Hồi khá xa cách với cô nàng.

Một là do không có cách nào đáp lại tình cảm của Hạ Khả, hai là Tạ Tích không thích.

P/s: Mấy nay bệnh nằm chỗ cày vô hạn lưu nên bỏ bê edit, xin lỗi mấy chế nhiều QAQ

T fan cuồng của vô hạn lưu, có chế nào cũng vậy ko:3

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook