Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Chương 87: Mê muội

Mộc Hề Nương

23/07/2021

Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 85: Mê muội (12).

Đèn đỏ trong phòng thí nghiệm không ngừng nhấp nháy, âm thanh chói tai liên tiếp vang lên không ngừng, nhân viên của phòng thực nghiệm vội vàng quay về, bận bịu điều chỉnh thế giới giả lập song song đang không ổn định. Trợ lý của Tạ Tích bỗng nhiên mở cửa hướng vào phía trong hô: "Chú ý dữ liệu hỗn loạn cùng bước sóng, không nên để ảnh hưởng đến tiến sĩ Tạ đang từ từ tỉnh lại."

Tiến sĩ Tạ muốn tỉnh rồi?!

Mọi người cả kinh, đều ở đâu vào đấy tăng nhanh tốc độ, ổn định dữ liệu, rốt cục hai giây sau Tạ Tích tỉnh lại. Cũng trong lúc đó, dữ liệu sụp đổ, các mã trắng đen chạy loạn che kín màn hình.

Mà giờ phút này không mọi người không đi chú ý dữ liệu hỏng mất, mà như ong vỡ tổ đi tìm Tạ Tích. Chỉ cần Tạ Tích vẫn còn, dù cho dữ liệu bị phá hủy nát tan cũng có thể khôi phục lại.

Tạ Tích rút máy truyền dữ liệu ở trên đầu mình, việc đầu tiên làm là tìm kiếm thân ảnh Bùi Hồi. Lòng trợ lý ngầm hiểu rõ, lập tức nói rằng: "Tiến sĩ, Bùi tiên sinh tỉnh lại trước ngài một bước, đang ở bên ngoài đại sảnh nghỉ ngơi."

Vì vậy Tạ Tích liền đứng dậy rời khỏi khoang truyền cảm, thân thể nằm mấy ngày có chút cứng ngắc. Một hồi lâu mới thích ứng lại được, đi ra khỏi chỗ này, đi đến đại sảnh. Bùi Hồi đang làm ổ ở trên ghế salông trong đại sảnh chơi quang não, trong miệng gặm bánh mì, trong lòng cậu như linh cảm được gì đột nhiên quay đầu lại, hướng Tạ Tích lộ ra nụ cười: "Trở về rồi?"

Tạ Tích ngồi xuống bên cạnh cậu: "Ừm, em có bị ảnh hưởng gì không?"

Bùi Hồi lắc đầu một cái: "Em không sao."

Tạ Tích cầm tay cậu thật chặt, lẳng lặng ngồi cạnh cậu thật lâu. Bùi Hồi không rõ làm sao, đưa tay ra ôm hắn vỗ về cũng nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì." Tạ Tích quay lại nói với trợ lý: "Tất cả dữ liệu đều bị hư hết?"

Trợ thủ: "Đúng vậy."

Tạ Tích: "Tình huống cụ thể, kêu bọn họ tiến vào nói tường tận."

Tổ viên trong phòng thí nghiệm đều là người của Tạ Tích, theo hắn rất nhiều năm, quen biết tính tình của hắn. Cho nên vừa tiến vào liền không phí nhiều lời, trực tiếp miêu tả tình huống.

Mới đầu Bùi Hồi còn có thể nghe hiểu, đến khúc sau liền hoàn toàn nghe không hiểu. Mắt thẳng nhìn chằm chằm gò má Tạ Tích, cũng nhớ lại những chuyện giữa cậu và hắn đã trải qua trong mấy thế giới giả lập song song kia.

'Tạ Tích' và 'Bùi Hồi' của mỗi thế giới, vừa là hai người, nhưng cũng không giống bản thân bọn họ lắm. Lúc đó không có ký ức, hoàn toàn trầm luân trong đó nên không cảm thấy kỳ quái. Hiện tại đi ra, đứng tại góc độ người xem bàng quan, liền cảm thấy quái dị, hơn nữa còn thấy thú vị.

Chỉ là, Tạ Tích ở mỗi thế giới đều giống i như nhau. Cứ thích lừa dối cậu, điển hình của việc được tiện nghi còn ra vẻ.

Tạ Tích một bên nhìn trợ lý gửi tới dữ liệu, một bên nghe tổ viên miêu tả tình huống, thuận miệng hỏi: "Có bao nhiêu người bị nhốt ở trong thế giới giả lập?"

Mọi người đang báo cáo nhất thời yên tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau.

Tạ Tích ngẩng đầu: "Nói đi, nếu xảy ra vấn đề, dù thế nào cũng phải nói ra mới có thể giải quyết được."

Trợ lý trước tiên đứng ra nói rằng: "Vì thế giới giả lập song song vẫn còn đang trong thời kỳ khai phá, vẫn không có lượng lớn thị trường tập trung vào, cho nên chỉ có một số ít người mới còn ở bên trong tiếp xúc thế giới song song. May mắn chính là, người bị nhốt trong đó không nhiều. Không may là, thân phận những người kia cũng không phải dạng bình thường."

Cho nên, tình huống bết bát nhất phỏng chừng là gây nên sự chú ý của hai bên quân-chính, dẫn tới kế hoạch khai phá thế giới giả lập song song bị phong tỏa. Tạ Tích... Cũng rất có thể sẽ vì sự cố lần này mà lưng cỏng nồi.

Tạ Tích: "Hiện tại có hai việc cần nhóm mọi người đi làm, một là tìm kiếm nguyên nhân dữ liệu hỏng mất, hai là điều chỉnh dữ liệu. Nếu là tình huống không có cách nào cứu lại dữ liệu, thì đem những người hôn mê kia kéo trở về."

Mọi người cùng đáp lại: "Vâng."

Bùi Hồi cũng nhận ra được chỗ không ổn từ trong đó, lúc này nắm chặt tay Tạ Tích lo lắng dò hỏi: "Bọn họ sẽ truy cứu trách nhiệm là của anh sao?"

Tạ Tích: "Khai phá thế giới giả lập song song liên quan đến lợi ích lớn của hai bên quân-chính, vốn là không dễ thành công như vậy."

Sinh mệnh người có hạn, hiện nay trình độ y học cao và phát triển, cũng chỉ có thể miễn cưỡng khiến người sống đến hai trăm tuổi. Cho nên khó tránh khỏi lòng người tham lam, thời gian giống nhau, ở trong hiện thực chỉ có thể sống hết đời, nhưng tại trong thế giới giả lập song song có thể sống hơn mười mấy đời.

Có thể tưởng tượng được, có bao nhiêu người mong đợi thế giới giả lập song song được xuất bản. Mà những sự mong đợi này, đều đại biểu cực lớn cho lợi ích không thể tưởng tượng được. Càng nhiều người để ý, cũng càng nhiều người muốn nhúng tay đòi chia chén canh này hơn.

Thế giới song song giả lập qua tay Tạ Tích, tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm. Dưới tình huống dự án này không an toàn trăm phần trăm, hắn sẽ không lôi kéo Bùi Hồi đi vào. Dù cho không quan tâm tính mạng của chính mình, hắn cũng sẽ quan tâm đến Bùi Hồi.

Cho nên —— "Dữ liệu hỏng mất là do có người phá hoại?" Bùi Hồi đợi nhóm người tản đi mới hỏi Tạ Tích.

Tạ Tích nhìn về phía Bùi Hồi ánh mắt mang theo khen ngợi: "Không sai."

"Là ai làm?"

"Cần phải điều điều tra rõ ràng mới có thể xác định." Tạ Tích hôn hai má Bùi Hồi một cái, đem cậu kéo lên, cùng đi về phía cửa phòng thực nghiệm: "Em đi về trước chờ tin tức của anh."

Bùi Hồi nhíu mày: "Anh nói cho em biết trước đi, anh bị liên lụy đến mức nào?"

Tạ Tích: "Em chỉ cần nhớ kỹ, anh sẽ không để cho em góa chồng là được."

Mặt Bùi Hồi không cảm xúc: "Liên minh tinh hệ tại 100 năm trước cũng đã bỏ đi việc tử hình, nếu như anh bị giam vào trong ngục, em cũng sẽ không bị góa chồng. Mà chuyện này cùng với chuyện bị góa chồng không khác bao nhiêu."

Tạ Tích bất đắc dĩ thở dài: "Anh sẽ không có việc gì đâu."

Bùi Hồi biết Tạ Tích không chịu nói nói thật vì không muốn để cậu lo lắng, cho tới bây giờ, hắn vẫn là coi cậu là đứa nhỏ. Thời gian mới vừa kết hôn kia, không phải không có người đến quấy rầy bọn họ, mà là không một ai có thể đến trước mặt cậu được.

Tạ Tích đem cậu bảo vệ rất tốt, từ xưa đến nay không để Bùi Hồi chịu bất kỳ tổn thương gì.

"Không được gặp chuyện xấu." Bùi Hồi nghiêng người hôn môi Tạ Tích, thấp giọng khẩn cầu nói.

Tạ Tích có hơi động dung: "Anh có chừng mực. Sau lưng anh cũng có thế lực quân-chính chống lưng, không dễ có chuyện như vậy."

Cha mẹ anh em hắn đều chiếm giữ vị trí cấp cao trong hai thế lực quân-chính, hơn nữa còn là lợi ích cộng đồng. Nếu không, hắn dù là thông minh đến đâu, cũng không có quyền ngăn người xâm lược được.

Bùi Hồi lúc này mới thoáng yên tâm, tiến vào trong xe ngồi xong.

Tạ Tích bỗng nhiên khom lưng, cách cửa sổ thủy tinh nói: "Hồi Hồi, anh yêu em."

Khuôn mặt Bùi Hồi đột nhiên ửng hồng, nguýt hắn một cái: "Làm đôi chồng chồng già tới nơi rồi, còn nói những thứ này làm gì?"

Tạ Tích cười ôn hòa nhìn cậu, trong đáy mắt tất cả đều là yêu thương lưu luyến. Bùi Hồi dời mắt đi, ho nhẹ hai tiếng, cửa sổ xe đóng lại, lúc xe khởi động, nhỏ giọng nói câu: "... Em cũng vậy."

Tạ Tích không nghe.

Nên không có đáp lại.



Tạ Tích ngắm nhìn đi đuôi xe đi xa, nhìn không ra vui buồn trên mặt. Trợ lý lại đây gọi hắn, không cẩn thận đối mặt cùng hắn, hãi hùng khiếp vía phát hiện thế mà từ trong cặp mắt kia nhìn thấy một tia bi thương.

Không —— không thể nào!

Nhất định là nhìn lầm rồi.

Trợ lý tự nói với mình như thế, khi định thần nhìn lại, vẫn là ánh mắt lạnh như băng trước đây. Quả nhiên là nhìn lầm rồi.

"Tiến sĩ, người bên quân bộ đến, mang theo lệnh bắt."

Bùi Hồi mãi đến tận ngày thứ ba mới phát hiện Tạ Tích đã bị quân bộ bắt, với tội danh nghi ngờ hắn mưu hại mạng người. Cậu là người cuối cùng biết chuyện này, đến Hạ Khả cũng biết sớm hơn cậu.

Bùi Hồi tức giận đến đôi mắt đỏ au, hận không thể vọt tới trước mặt Tạ Tích đâm cho mấy dao trước tiên. Bọn họ đã kết hôn rồi, là bạn lữ hợp pháp, kết quả chuyện gì Tạ Tích cũng đều gạt cậu, mãi đến tận khi xảy ra vấn đề rồi, cậu cũng là người cuối cùng biết.

Trong ba ngày kia, Bùi Hồi vẫn luôn bảo trì liên hệ với Tạ Tích, sau đó mới biết người vẫn luôn đối thoại với cậu, là Tạ Tích sớm dùng điện thoại chí năng thu lại. Nếu không phải nhìn thấy tin tức, cậu còn bị giấu kín như bưng.

Sau khi Bùi Hồi nhận được tin tức, lập tức chạy tới phòng thực nghiệm cùng Hạ Khả. Đáng tiếc là phòng thực nghiệm đã bị quân đội chiếm giữ, có trọng binh canh gác. Cậu căn bản là không vào được, càng khỏi nói đến chuyện cứu giúp Tạ Tích.

Hạ Khả ngăn cản cậu: "Đừng có gấp, những người kia rõ ràng là đối thủ của Tạ gia. Tai hoạ lần này, phỏng chừng cũng là do đối thủ Tạ gia làm ra. Mục đích đại khái là diệt trừ tiến sĩ Tạ, độc chiếm dữ liệu khai phá thế giới giả lập song song."

Những năm này, Tạ gia dưới sự trợ giúp của Tạ Tích một bước lên mây, quyền thế như mặt trời ban trưa. Thời điểm nhiệm kỳ mới còn giá trị, nếu lần này thế giới giả lập song song được khai phá thành công và công bố ra, Tạ gia cơ hồ có thể nhận được sự chống đỡ mang tính áp đảo.

"Tiến sĩ Tạ thông minh giảo hoạt hơn người, nếu hắn biết là mình bị hãm hại, nhất định có hậu chiêu rồi." Hạ Khả tiếp tục an ủi.

Kỳ thực Bùi Hồi rất bình tĩnh, cậu chính là tức giận Tạ Tích cái gì cũng đều không nói cho cậu. Trải qua những thế giới song song kia, Tạ Tích cứ luôn lừa cậu, hiện tại cũng vẫn còn lừa cậu.

Cậu tức giận Tạ Tích, cũng tức giận chính mình.

Biết rõ miệng Tạ Tích toàn lời nói dối, còn cố tình tin.

Bùi Hồi cắn răng, mắt đỏ hoe nói rằng: "Chờ hắn được thả ra, tôi nhất định ly hôn với hắn."

Hạ Khả vỗ vỗ vai Bùi Hồi: "Nên như vậy từ sớm."

Bùi Hồi: "Đi thôi, đến Tạ gia."

Hiện tại chỉ còn lại cha mẹ Tạ Tích là có thể trợ giúp Tạ Tích.

Bùi Hồi cùng Hạ Khả trở lại trên xe, đang lúc hai người bọn họ chuẩn bị nổ máy xe rời đi, đột nhiên nghe thấy từ trên màn hình ánh sáng lớn kia, người chủ trì đưa tin: "Mấy ngày trước, Tạ thượng tướng cùng Tạ phu nhân trên đường đến Quốc vụ cùng nhau mất tích..."

Bùi Hồi như bị đánh một đòn mạnh, trước mắt một mảnh tối tăm, trong nháy mắt cảm thấy mờ mịt.

Hạ Khả đồng dạng cũng không dám tin tưởng: "Lá gan của bọn họ cũng lớn quá rồi đó."

Đây là muốn đem Tạ gia dồn vào chỗ chết, thuận tiện triệt để diệt khẩu. Ai cho bọn họ lá gan lớn như vậy.

Bùi Hồi rất nhanh tỉnh táo lại, xoay chuyển phương hướng: "Không đi Tạ gia nữa."

Chỗ bọn họ đi đến là nhà trợ lý, mà trợ lý đã sớm từ phòng thực nghiệm trốn ra được, đồng thời dự liệu được bọn họ sẽ đến, vì vậy liền ở nhà chờ. Vừa thấy Bùi Hồi, lập tức lấy ra một đống văn kiện giao cho cậu, cũng nói rằng: "Đây là tiến sĩ Tạ muốn tôi chuyển cho ngài, cần phải có chữ ký của ngài."

Bùi Hồi xem xong một phần phần văn kiện, tức giận không thể kiềm chế được.

Tất cả những cái này đều là tài sản mà Tạ Tích dùng nhiều năm tích luỹ được, vốn lưu động cùng bất động sản, là một số tiền lớn làm cho người nhìn cũng cảm thấy choáng váng đầu. Đọc đến phần văn kiện cuối cùng, đó là đơn xin ly hôn.

Trợ lý cúi đầu, ánh mắt né tránh: "Tiến sĩ Tạ nói, ngài chỉ cần ký tên là có thể kế thừa hết tất cả tài sản của hắn. Mặt khác, phần đơn ly hôn này ngài chỉ cần ký tên, sau đó mang vào trong ngục, để tiến sĩ Tạ ký là được."

Cô còn từ trong túi tiền móc ra một phần băng ghi âm, kiên trì đưa cho Bùi Hồi: "Đây là lời tiến sĩ muốn truyền đạt với ngài."

Bùi Hồi tiếp nhận băng ghi âm, để vào ống nghe mở ra nghe. Đầu tiên là vài tiếng sàn sạt, sau đó liền nghe đến thanh âm dịu dàng quen thuộc. Vừa nghe được, mũi Bùi Hồi đau xót, thiếu chút nữa liền rơi nước mắt.

"Hồi Hồi, đây là lần cuối cùng anh lừa em. Không nên tức giận, sau này anh cũng sẽ không bao giờ lừa em nữa. Đơn xin ly hôn kia em có thấy không? Anh không muốn ký tên xuống trước tiên, cho nên làm phiền em ký xuống trước."

"Trước đây, là anh cưỡng ép em. Biết rõ em không vui, anh cũng không chịu buông tay. Hiện tại tốt rồi, không cần phải lựa chọn. Ngoan, Hồi Hồi, em phải nghe lời, trong lòng không cần phải áy náy. Dù như thế nào, anh hi vọng em có thể vui vẻ."

Âm thanh Tạ Tích cười truyền tới từ trong ống nghe: "Nếu như anh được xử vô tội và được thả ra, còn có thể theo đuổi em lại, khi đó hi vọng em không đánh đuổi anh." Ngữ khí của hắn càng trở nên dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí một: "Em có thể cho anh cơ hội bắt đầu lại từ đầu không?"

Điều làm trợ lý cùng Hạ Khả ngoài khả năng bất ngờ chính là, Bùi Hồi sau khi nghe xong ghi âm sau chẳng hề cảm động một miếng nào, thậm chí là lửa giận ngập trời. Giống như trong đôi mắt có thể phun ra lửa, đột nhiên đập một cái thật mạnh lên bàn: "Tạ Tích đang có cái ý đồ xấu gì hả?!"

Trợ lí cùng Hạ Khả một mặt như đang mớ ngủ, cùng nhau lắc đầu: "Không biết."

Phản ứng này không quá giống như đóng kịch nha.

Bùi Hồi cười lạnh không thôi, trước tiên không nói đến quan hệ hôn nhân nhiều năm của cậu và hắn đến cùng là vui hay không, chỉ riêng chuyện Tạ Tích cầu toàn tự cho là thâm tình này, cũng đủ làm cậu hoài nghi.

Người nói chuyện buông tay muốn ly hôn, có thể là Tạ Tích sao?

Từ từ xem lại mấy giấy tờ chuyển nhượng quyền tài sản, muốn làm mấy giấy tờ này cũng tiêu tốn thời gian cũng không ít. Mà chuyện Tạ Tích bị bắt chỉ mới ba ngày, nói cách khác, rất có thể hắn đã lập tức bắt tay chuẩn bị những thứ này từ trước đó.

Muốn nói thâm tình sao? Thâm tình cái rắm!

Tạ Tích là loại người một chút phản kháng cũng đều không có, sẽ nhận thua sao?

Núi Thái sơn có sụp thì Tạ cẩu ở phía trước cũng vẫn có thể vững, làm sao có khả năng vì chuyện dữ liệu hỏng, trong mấy ngày lập tức chuẩn bị đơn ly hôn? Hắn nhất định sẽ là người đầu tiên núp trong bóng tối chờ đám quỷ gây chuyện tới mà xé nát.

Đơn xin ly hôn của Tạ Tích càng là cái buồn cười nhất. Cái tên đàn ông kia có dục vọng chiếm hữu cao vô cùng, làm sao có khả năng dễ dàng nói ra câu ly hôn?

Bùi Hồi nhìn chằm chằm góc viền tờ giấy ly hôn kia, phần góc viền có mấy cái dấu ngón tay. Dấu ngón tay ở trên tờ giấy mỏng kia, có thể tưởng tượng được là người này dùng sức lực lớn bao nhiêu. Biết rõ là giả vờ tỏ ra hào phóng, còn vì vậy mà ghen tuông ngập trời lưu lại vết tích.

Tên chó má này liền thật coi cậu là kẻ ngu đần à?!

Bùi Hồi trừng mắt nhìn chằm chằm trợ lý mặt cứng ngắt, từng câu từng chữ nói rằng: "Cô nói cho hắn biết, đơn ly hôn tôi nhận. Chờ hắn đi ra, bàn lại chuyện phân chia tài sản."

Trợ lý trợn mắt ngoác mồm, chỉ còn lại một cái ý nghĩ: Tiến sĩ chơi lố quá rồi.

Hạ Khả vỗ tay khen ngợi: "Nhanh chóng ly đi."

Nếu như thời điểm như thế này còn có lòng đùa giỡn, vẫn là nhanh chóng ly đi cho rồi, quá sốt ruột.



Trợ lý nhanh chóng giải thích: "Không, không phải, tiến sĩ không có ý gì đâu. Giấy tờ phân chia tài sản là năm trước chuẩn bị, bởi vì tài sản quá nhiều, cần thời gian công chứng. Vừa vặn hai ngày nay mới hoàn thành —— "

Ngữ khí của Bùi Hồi lạnh lùng: "Đơn ly hôn cùng băng ghi âm?"

Trợ lý lúng túng cười: "Là ý đồ xấu của tôi. Tiến sĩ vẫn cảm thấy ngài không yêu hắn, tôi liền nói, không bằng nhân cơ hội này thử xem. Hoạn nạn thấy chân tình, mọi người đồng thời —— "

Mọi người? Nói xem ra người nhà họ Tạ gặp chuyện cũng là giả?!

"Vốn là sự thật, nhưng không thành, trở về từ cõi chết. Chủ yếu vẫn là lừa đối thủ."

Bùi Hồi gật gật đầu: "Nói cho Tạ Tích, như ước nguyện của hắn, đơn xin ly hôn này, tôi ký."

Không phải chứ? Lời giải thích này cũng vô dụng à?

Trợ lý cứ luôn giải thích, Bùi Hồi đều không nghe, cuối cùng để lại một câu nói: "Kêu Tạ Tích tự mình lăn lại đây giải thích với tôi!"

Hạ Khả cũng là lần đầu tiên thấy Bùi Hồi tức giận nhiều như vậy, muốn an ủi cũng không biết ra tay chỗ nào: "Người không có chuyện gì, cũng rất tốt."

Bùi Hồi: "Tôi biết, nhưng tôi rất là tức giận. Hạ Khả, cám ơn cậu đã theo tôi."

Hạ Khả xua tay: "Ai bảo cậu là ông chủ của tớ—— chỉ là tiến sĩ Tạ cũng thật quá phận rồi, sao lại đáng sợ như thế."

Lời chửi này chửi có chút chột dạ, dù sao ngày hôm nay Bùi Hồi mới biết Tạ Tích gặp chuyện, không tới hai giờ liền biết hết chân tướng. Thế nhưng —— nếu như Bùi Hồi không đủ thông minh, hoặc là không đủ hiểu Tạ Tích, chẳng phải là thực sự lo lắng đến bệnh luôn?

Bùi Hồi: "Nếu không còn chuyện gì, quay về làm việc."

Hạ Khả bỗng nhiên ý thức được Bùi Hồi cũng là người rất có năng lực, dù cho rời đi cánh chim của Tạ Tích, cũng có thể một mình chống đỡ một phương. Ngày hôm nay bất ngờ xảy ra chuyện, đổi thành người khác, có khả năng không bình tĩnh tìm đến nhà trợ lý như vậy.

Bây giờ Tạ gia đại loạn, Tạ Tích rời vào hiểm cảnh, Bùi Hồi vẫn đi làm như trước, không chút nào bị ảnh hưởng đến. Thái độ này làm cho người bên ngoài ngờ vực không thôi, đối thủ của Tạ gia càng thấy mê hoặc, tất cả mọi người cho là Tạ gia đã bị chia năm xẻ bảy còn có hậu chiêu.

Từ già xuống trẻ ở Tạ gia, mỗi người cũng không phải là người tầm thường, nổi danh hiếm thấy. Nếu không, chỉ bằng vào thái độ Bùi Hồi thờ ơ không động lòng thì người nhà họ Tạ cũng sẽ không để đám cáo già kia dao động hay thậm chí kinh hoảng.

Sự tình từ từ lên men, người bị liên luỵ vào càng ngày càng nhiều, cuối cùng đến mức độ toàn dân chú ý tới. Đặc biệt là chuyện đối thủ của Tạ gia lập âm mưu hại Tạ thượng tướng cùng với phu nhân, bao gồm cả chuyện vì hãm hại Tạ Tích mà thu mua nhân viên nghiên cứu phá hoại dữ liệu, dẫn đến kết quả bây giờ còn hơn ngàn người lạc lối trong thế giới giả lập song song.

Cao trào đến đỉnh điểm, rồi lại từ từ bình tĩnh lại.

Ngày Tạ Tích ra tòa thẩm phán, Bùi Hồi cũng cùng đi xem. Cậu liền ngồi ở hàng trước, Tạ Tích đưa lưng về phía cậu, không một lần quay đầu lại. Bùi Hồi cũng biết cho dù Tạ Tích có quay đầu lại cũng không thấy được gì, nhưng cậu vẫn có chút không vui. Cậu đã rất lâu rồi chưa thấy Tạ Tích, nói không nhớ là giả.

Nhưng vào lúc này, Tạ Tích quay đầu lại, chuẩn xác tìm được vị trí của cậu, lộ ra nụ cười ôn hòa.

Bùi Hồi sững sờ, theo bản năng nở nụ cười đáp lại, yên lặng che hai má, chờ phiên tòa mở.

Quá trình toà án thẩm vấn dài dòng lại tẻ nhạt, không đối chọi gay gắt, tia lửa tung toé giống trong phim truyền hình, nhưng nếu để ý một chút, cũng có thể cảm giác được sóng ngầm mãnh liệt.

Mới bắt đầu Tạ Tích còn ở thế yếu, đối thủ có chuẩn bị mà đến, tìm ra rất nhiều chứng cứ, cơ hồ đóng đinh chứng cứ phạm tội mưu hại mạng người lên người Tạ Tích. Nhưng Tạ Tích không nói một câu, toàn bộ hành trình đều là luật sư mở miệng thay hắn.

Như luật sư dự liệu trước, hiển nhiên là có chuẩn bị, đem từng cái chứng cứ phạm tội đó phản bác, cuối cùng trình ra chứng cứ phe mình cũng tố cáo đối thủ mưu sát Tạ thượng tướng cùng với Tạ phu nhân. Cần phải biết, mưu sát một vị thượng tướng cùng một thành viên Quốc vụ, tội danh có thể không thua gì tội cấu kết với địch phản quốc.

Hơn nữa, luật sư phe mình trình lên chứng cứ có tính quyết định mạnh mẽ nhất—— mà Tạ thượng tướng cùng Tạ phu nhân cũng vẫn còn sống.

Kết cục đã không cần nhìn, Tạ Tích đương nhiên được phán vô tội phóng thích.

Bùi Hồi trố mắt chốc lát, đứng dậy ra tòa. Đóng lại truyền tin rồi sau đó về nhà, mới vừa ngồi xuống không tới nửa giờ, Tạ Tích liền trở lại.

Bùi Hồi quay đầu lại, nhìn Tạ Tích đối diện toàn thân đầy phong trần mệt mỏi, trừng mắt nhìn, không nói lời nào.

Tạ Tích trước tiên là đau lòng, tiến lên ôm lấy Bùi Hồi: "Để em lo lắng, xin lỗi."

Bùi Hồi dựa sát trong lồng ngực của hắn, ngửi ngửi mùi hương trên người hắn làm cậu cảm thấy an tâm, nhịn xuống chua xót tràn lan trong lòng, mở miệng hỏi: "Anh không tin em?"

Đơn ly hôn cùng giấy phân chia tài sản đều là Tạ Tích thăm dò Bùi Hồi, nhưng trợ lý và Hạ Khả cũng không cho rằng đây là chỉ thử. Tạ Tích biết Bùi Hồi liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, cho nên cái hắn chân chính muốn nhìn nhất, thật ra là thái độ giờ phút này của Bùi Hồi.

Đến mở miệng hỏi câu 'Em có yêu anh hay không' hắn cũng không dám, lại bảy tám lần lừa gạt ám chỉ nhắc nhở. Cái gan lúc trước ép cậu 'ngủ' chung đi đâu mất rồi?

Cái tên chó má này!

Tạ Tích đem Bùi Hồi ôm càng chặt hơn, không nói lời nào.

Bùi Hồi: "Nếu em không yêu anh, liền sẽ không đồng ý kết hôn với anh. Anh có thể quản chế hết tất cả tinh cầu, nhưng chỉ cần em có tâm, cũng vẫn có thế chạy trốn được. Nhưng là, em một lần cũng không có trốn đi, anh còn không hiểu?"

Tạ Tích: "Anh cho là em đang trả ơn."

Bùi Hồi: "Không biết xấu hổ, anh đối với em có ơn gì sao? Anh nuôi em, là vì cha em cứu anh, anh vì trả lại ân tình."

Tạ Tích bật cười: "Xem ra anh cũng có thời điểm làm ra chuyện ngu ngốc."

Bùi Hồi: "Phạm chuyện ngu ngốc không nên làm. Em không vui? Nếu thật sự là em không vui, em có thể cho anh ngủ nhiều năm như vậy? Đã sớm đâm chết anh lúc ở trên giường rồi."

Tạ Tích thân mật chà xát hai má Bùi Hồi: "Anh giảo hoạt như vậy, vì anh cũng chỉ là người bình thường. Lo lắng, phỏng đoán, sợ sệt... Không tự tin, do anh quá mức yêu em."

Bùi Hồi ôm lại Tạ Tích, trầm giọng nói rằng: "Em cũng yêu anh."

Tạ Tích cười nói: "Anh biết."

Hiện tại mới biết. Không uổng công lần này hắn gặp chuyện, lo lắng sợ hãi, trằn trọc trở mình, cho dù là lời nói dối thấp kém, cũng sợ Bùi Hồi không nhận ra được. Cũng may, kết quả cuối cùng như hắn mong muốn.

Hắn nghe được câu nói như ý muốn, vốn tưởng rằng có thể lấp đầy được dục vọng. Nhưng không ngờ, lại lâm vào sâu hơn.

Thật sự là, đời đời kiếp kiếp đều không thể thả ra, không thể chịu đựng chuyện cậu bị người khác cướp đi, không thể chịu đựng chuyện trong lồng ngực không có Bùi Hồi băng lãnh. Mỗi một thế giới, cho dù thân phận bất đồng, tính cách bất đồng, vẫn luôn bị linh hồn cậu hấp dẫn.

Quả thực chính là gặp quỷ.

Tạ Tích than thở trong lòng, miệng hỏi: "Vậy đơn xin ly hôn kia... Anh liền xé ngay."

"Đừng chứ." Bùi Hồi từ trong lồng ngực của hắn thoát ra, ngửa đầu cười nói: "Ký cũng đã ký rồi, vậy thì ly chứ."

P/s: Cho dừa, chơi cho lớn chi:))) người đọc đọc đoạn trên còn hú hồn huống chi Bùi Hồi ヽ ('д' *) ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook