Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết
Chương 29: Tết thiếu nhi vui vẻ
Nhàn Vân Thệ Thuỷ
13/11/2020
Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả
Tạ Tử Thanh về lớp, lại nhận được tin nhắn của Angusgail.
[Trưa này có việc, không thể cùng cậu ăn trưa.]
Tạ Tử Thanh nhìn tin nhắn này, cũng không nghĩ nhiều, dù sao Angusgail cũng mười mấy tuổi rồi, có chuyện riêng là chuyện bình thường thôi, vì vậy anh trả lời lại nói: [Cậu cũng phải nhớ ăn cơm đấy nhá.]
Một lát sau, đối phương vẫn chưa trả lời lại, trong lòng Tạ Tử Thanh có chút bất an, lại không rõ là tại sao.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nguyên nhân, anh liền ném nó ra sau đầu, không nghĩ ngợi thêm nữa.
Vào giữa trưa, Walter dạy bọn anh nhận biết các loại hắc nguyên thạch.
Tạ Tử Thanh cố gắng nghiêm túc lắng nghe, nhưng trong đầu chỉ toàn là “Angus đang làm gì nhỉ?”. Anh lén lút nhìn Walter, thấy đối phương cũng không để ý mình, vì vậy anh rũ mắt xuống, bắt đầu ngẩn người ra nhìn chân mình.
Nhắc đến, ngay cả đôi giày anh đang đi, cũng là Angusgail chọn cho.
[Tử Thanh đi nó khẳng định đẹp] Angusgail đã nói như vậy.
Tạ Tử Thanh nhớ lại lúc đối phương nói những lời này, vẻ mặt nghiêm túc. Anh vốn cũng không để ý mình mặc cái gì, nhịn không được cà cà chân.
Thật sự là đẹp mắt sao?
Tạ Tử Thanh vẫn không thấy được, liền ủ rũ bỏ qua, Angus bảo đẹp, thì chính là đẹp đi.
Anh buồn bực ngán ngẩm nằm úp sấp trên bàn, nằm úp sấp, nằm úp sấp, ý thức dần bay xa.
Tạ Tử Thanh mơ một giấc mơ, anh bình thương rất ít khi nằm mơ, lần này lại mơ về đời trước, khi còn ở trên địa cầu.
Khi đó anh cùng cha mẹ cùng anh trai sống trong một thị trấn nhỏ. Nhà anh là một cái nhà lầu hai tầng nhỏ, đằng sau là một con kênh, trước cửa còn trồng mấy cây cam, mỗi khi đầu hạ, trên cây treo lủng lẳng những quả vàng vàng xanh xanh, nhìn vừa đẹp mắt, ăn lại rất ngon.
Phòng của Tạ Tử Thanh nằm ở giữa tầng hai. Tạ Tử Thanh lúc 10 tuổi vì dạ dày từ nhỏ đã không tốt, thân thể gầy yếu trông như mới chỉ khoảng 6, 7 tuổi.
Cậu bé ngồi trên cái ghế nhỏ của mình ngoan ngoãn đợi anh trai nấu thuốc xong bưng tới cho. Vốn là cậu không còn cần uống thuốc nữa, nhưng tối qua mới lỡ uống một ngụm nước lạnh, kết quả nôn mất cả một buổi tối, lại phải dùng thuốc trở lại.
“Ai…” Thở dài một hơi hệt như mấy ông cụ non, cậu lật sang trang kế của quyển truyện tranh, nhìn nhân chính cùng bạn bè vui sướng sau khi tìm thấy kho báu, trong mắt đều là ước ao.
Đến lúc nào cậu mới có thể cùng chơi đùa với những người bạn khác đây?
Uống hết thuốc, như thường lệ, anh cậu sẽ kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích. Một số chuyện đơn giản cậu có thể tự hiểu, khó hơn thì anh cậu sẽ vừa kể, vừa giải thích cho cậu nghe.
Cậu mỗi ngày đều phải ngủ đến 15 tiếng, còn dễ mệt, kiến thức có thể học được quá ít.
“Ngày xửa ngày xưa, có một bác tiều phu nhặt được một con rắn bị rét lạnh giữa trời mùa đông. Bác ta thấy thương con rắn, mới ôm nó vào lòng, con rắn được ủ ấm tỉnh lại, cắn một cái vào ngực bác tiều phu.” Giọng anh trai ôn hoà, trầm bổng vang lên, êm tai giống như những bài diễn văn Tạ Tử Thanh nghe trên ti vi.
“Con rắn này thật xấu, bác tiều phu cứu nó, nó còn cắn bác tiều phu.” Khuôn mặt nhỏ chẳng có mấy thịt của Tạ Tử Thanh phồng lên, nhìn ra có tinh thần hơn lúc trước một chút.
Anh trai tiếp tục kể: “Bác tiều phu bị cắn rất đau, tự mình gọi điện thoại kêu xe cứu thương, sau đó lấy túi bọc con rắn lại, chờ đến khi bác từ bệnh viện trở về, liền đem con rắn lột da, luộc lên rồi ăn sạch.” (Bún đã biết nguồn gốc mấy câu chuyện cổ tích thần sầu mà Tạ Tử Thanh hay kể là học từ ai rồi)
Tạ Tử Thanh nuốt một ngụm nước miếng: “Ăn ngon không ạ?”
Anh trai cười rộ lên, nhẹ nhàng véo một cái trên mặt cậu, “Anh còn chưa có được ăn đâu.”
Tạ Tử Thanh có hơi thất vọng, “Em cũng muốn ăn.”
Anh trai cười ngã lên ghế salon, “Em thèm đến thế kia à?”
Tạ Tử Thanh tức giận, quyết định tạm thời không để ý đến anh trai, đỡ lấy ghế sô pha đứng lên, hai cánh tay nhỏ gầy “hự hự” kéo cái ghế nhỏ, cố hết sức đi đến chỗ cửa kính, đặt cái ghế hẳn hoi rồi ngồi lên, quay lưng về ông anh trai nhà mình.
Từ nơi này có thể nhìn thấy kênh nước sau nhà, chỉ trong chốc lát, Tạ Tử Thanh liền thấy một đám con trai xêm xêm tuổi mình đang kéo nhau đến bờ kênh, lột quần áo rồi nhảy ùm vào trong nước.
Tạ Tử Thanh kéo cái ghế nhỏ lên trước, lại kéo thêm chút nữa, cuối cùng cả người gần như dính sát vào cửa kính.
Cậu chăm chú nhìn đám nhóc vui đùa trong nước, thỉnh thoảng thò tay xuống lấy cái gì đó ném lên bờ.
Tạ Tử Thanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh trai không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cậu, cậu hỏi: “Anh ơi, mấy bạn ấy đang làm gì vậy?”
Anh trai nói: “Mấy bạn đang bắt cá, lúc anh bằng tuổi em, cũng thích đi bắt cá lắm, cá lớn như vậy này.” Anh đưa ngón tay trỏ lên, “Mổ cá ra, rồi lấy tí rau trong vườn của mẹ, lại cho tí muối tí giấm, nấu lên ăn ngon cực kì.”
Tạ Tử Thanh mở to hai mắt, “Ngon lắm sao ạ?”
Anh trai bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là không ăn được rồi.”
Tạ Tử Thanh không rõ: “Nhưng anh nói ăn ngon mà.”
Anh trai xoa xoa đầu cậu, “Ăn ngon không phải là cá ăn ngon, mà là chỉ tâm trạng kìa.”
Mấy nhóc con hì hì nháo nháo, sau đó lăn lộn chạy lên bờ.
Tạ Tử Thanh vô cùng mờ mịt, “Mấy bạn ấy làm sao vậy?”
Thái độ anh trai trở nên nghiêm nghị, anh vừa cởi nút áo vừa chạy ra ngoài, còn không quên dặn dò Tạ Tử Thanh, “Có người rơi xuống nước, em ngồi yên đó, đừng chạy theo.”
Anh trai rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói chuyện với cậu, Tạ Tử Thanh vừa mới duỗi chân ra, liền rụt lại.
Cả đám nhóc con đều lên bờ, trừ đứa nhỏ còn đang vùng vẫy trong nước.
Anh trai mau chóng lột áo sơ mi với quần ngoài, lao thân xuống nước, bơi tới chỗ đứa bé kia, lúc túm được thằng nhỏ lên bờ thì nó cũng đã mất ý thức.
“Anh ơi.” Tạ Tử Thanh nhìn anh trai cả người ướt sũng nước đặt đứa bé trên sa lon, biểu tình bất an.
Anh trai lau đi nước dính trên mặt, “Em ở lại trông nó, anh đi đun nước, Tạ Tử Thanh!”
Tạ Tử Thanh nhanh chóng rút tay về, một bộ em không làm gì hết.
Anh trai trừng cậu: “Trên người nó dính nước lạnh, không cho phép em chạm vào.”
Tạ Tử Thanh cúi đầu nhận sai: “Em biết rồi.”
Chờ đến khi anh trai đi vào trong bếp, cậu liền cẩn thận từng li từng tí tiến đến gần. Đây là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc với người lạ ← bác sĩ kiểm tra cho cậu không tính.
Cậu vừa mới tới gần, thằng nhóc kia đột nhiên ho một trận kinh thiên động địa.
Tạ Tử Thanh bị doạ ngồi thụp xuống đất.
“Đây là đâu?” Thằng nhóc tỉnh lại, nhìn không gian xa lạ, có chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
Sau đó nó thấy một đứa trẻ rất nhỏ còn ngồi trên đất, “Đây là nhà em à? Anh nhớ ban nãy anh bị chuột rút, là người trong nhà em cứu anh à?” Lúc nó nói chuyện vẫn có chút giọng mũi, có lẽ do nước tràn vào khoang mũi gây ra.
Tạ Tử Thanh có chút sợ hãi, chỉ nhìn nó chứ không nói câu nào.
Đứa trẻ kia cũng không thèm để ý, tự mình nói: “Tên anh là Lí Cách (1), nhà ở phía sau con kênh đó, trong nhà em có người lớn không? Nếu như không có anh về trước, ngày mai lại đến.”
Tạ Tử Thanh rụt rè nhìn nó.
Chờ đến lúc anh trai Tạ Tử Thanh đi ra, liền thấy em trai mình ngây ngốc ngồi dưới đất, người trên ghế salon đã không thấy bóng dáng.
Anh bước nhanh tới, ôm lấy em trai, “Sao lại ngồi bệt dưới đất thế này?”
Ngón tay nhỏ nhắn của Tạ Tử Thanh chỉ về phía cửa, “Anh ấy đi.”
Anh trai nói: “Đi rồi thì thôi.”
Điều Tạ Tử Thanh không nghĩ tới chính là, đứa nhóc tên Lí Cách ngày thứ hai thật sự đến, trong tay cầm một cái bát, đứng ở cửa nhấn chuông.
Tạ Tử Thanh mở cửa, Lí Cách từ ngoài cửa lách mình đi vào, nhìn trong phòng một lượt, “Trong nhà em lại không có người lớn nữa à?”
Tạ Tử Thanh gật đầu, cha mẹ cậu bình thường rất bận, trong nhà chỉ có cậu và anh trai, anh trai buổi sáng cũng phải đi học lớp bổ túc, trong nhà chỉ còn mình cậu.
Lí Cách gõ gõ bát, “Kia cũng không liên quan, nhóc con, em ăn cơm chưa? Anh nấu cơm cho nha.” Nó nắn nắn bóp bóp cánh tay Tạ Tử Thanh, “Vừa nhìn đã biết em bình thường kén ăn, ăn nhiều cơm mới có thể cao như anh vậy. A? Nhà bếp nhà em ở đâu thế?”
Lí Cách mang sang một con gà, Tạ Tử Thanh nghe nó bảo, là bà nó làm cho.
Lí Cách làm cơm cực kì nhuần nhuyễn, vừa nhìn đã biết lúc thường hay làm cơm. Chỉ chốc lát, Tạ Tử Thanh liền ngửi thấy hương vị nồng đậm, cậu không khỏi phải tì vào bệ bếp, cố nhón ngón chân lên nhòm vào trong nồi.
“Ha ha, thế nào?” Rất thơm phải không, anh làm cơm ngon lắm đó.” Lí Cách đắc ý nói.
Quả thực ăn rất ngon, Tạ Tử Thanh xoa xoa bụng nhỏ phình phình của mình, mở tay ra, ngắm nghía viên bi trong lòng bàn tay.
Đây là lúc Lí Cách đi có lén lút đưa cho cậu.
Từ đó Lí Cách ngày nào cũng đến, có đôi khi là mang ít đồ ăn, có lúc lại mang đồ chơi sang → nó nói đây đều là bà nó làm cho nó mang sang.
Anh trai Tạ kinh ngạc phát hiện, khoảng thời gian gần đây em trai mình bắt đầu có thịt, dần dần lên cân, đây thực sự là một tiến bộ vĩ đại.
Lí Cách mang quả cam hái bên ngoài vào, rửa sạch sẽ rồi bóc cho Tạ Tử Thanh ăn, nhìn cậu bẹp bẹp gặm cắn, không nhịn được vỗ vỗ đầu cậu, phiền muộn nói: “Nhóc con, sao không thấy em lớn ra tí nào nhỉ?”
Tạ Tử Thanh liếc mắt nhìn nó.
Lí Cách đến gần thần thần bí bí nói: “Ngày mai là tết thiếu nhi, biết tết thiếu nhi không? Trường anh có tổ chức chương trình, anh biểu diễn đánh quyền, anh đánh đẹp lắm đấy, ngày mai dẫn em đi xem.”
Tạ Tử Thanh gật đầu.
“Tết thiếu nhi vui vẻ.” Lí Cách bóp bóp mặt cậu, “Ngày mai gặp.”
Tạ Tử Thanh do dự một chút nói: “Ngày mai gặp.”
“A!” Lí Cách mở to hai mắt, “Em biết nói sao?”
Tạ Tử Thanh nhặt hạt cam lên, đáp về phía người nó, nó thức thời mà che miệng lại, “A a, anh không nói.”
Thừa dịp Tạ Tử Thanh không chú ý, Lí Cách lại vỗ lên đầu cậu, làm mặt quỷ, “Đồ ngốc, tạm biệt.”
Tạ Tử Thanh lòng tràn đầy mong đợi ngày mai.
Lí Cách không có tới ← mãi cho đến trưa, cậu mới ý thức được chuyện này.
Trên trời tí tách tí tách đổ một cơn mưa nhỏ, gió lạnh thổi vào người lành lạnh.
Lúc xế chiều, Tạ Tử Thanh sốt cao.
Trong thực tế, sau khi Tạ Tử Thanh phát sốt thì bệnh tình lại nặng hơn, cả nhà không thể không chuyển vào trong thành phố lớn để thuận tiện chữa bệnh cho cậu. Trẻ con trí nhớ kém, không bao lâu, Tạ Tử Thanh đã không còn nhớ rõ, đã có người từng nói muốn mang cậu đi xem mình đánh quyền nhưng hôm sau người đó lại không đến.
Trong giấc mơ, Tạ Tử Thanh nhìn thấy một cậu bé quàng khăn đỏ, đeo cặp sách vội vội vàng vàng chạy về phía ngôi nhà, lại bị một chiếc xe tải chở hàng mất khống chế lao tới. Máu như vẩy mực nhanh chóng nhuộm đỏ cả mặt đường, vô số đốm sáng hiện ra từ trong máu, biến mất trong không trung…
Tạ Tử Thanh hét lớn một tiếng “A”, đột nhiên bật dậy ngồi thẳng người.
“Tạ Tử Thanh!” Trong thanh âm ẩn chứa sự tức giận vô cùng lớn.
Tạ Tử Thanh ngẩng đầu lên thấy thầy Walter sắc mặt tái xanh mắng nhìn mình. Anh chủ động đứng lên tự giác nhận sai: “Em sai rồi, thưa thầy.”
Walter dường như bị chọc giận nở nụ cười, “Thật sự đây là lần đầu tiên thầy có một học sinh như em đấy. Lên lớp không nghe giảng không tính, ngủ cũng thôi đi, đằng này ngủ còn gặp ác mộng đến hét ra tiếng. Em xem em có quá đáng không?”
Tạ Tử Thanh đàng hoàng gật đầu: “Rất quá đáng ạ.”
Walter chỉ vào anh, ngón tay run rẩy: “Em lần sau mà còn như vậy, tôi sẽ trừ vào điểm số của em đấy.”
Tạ Tử Thanh rùng mình, ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Tại Học viện Đế quốc, điểm không đủ sẽ bị đúp lớp.
Đúp lớp, từ này rõ đáng sợ mà!
Tạ Tử Thanh cực kì thành khẩn nói: “Thưa thầy, em thật sự xin lỗi, sau này em sẽ nghiêm túc học tập trong lớp ạ.”
Walter nghiêm mặt, “Biết sai là tốt rồi, lần sau đừng vi phạm nữa.”
Tạ Tử Thanh lấy vở ra, nghiêm túc ghi chép tỏ rõ thái độ của mình.
Buổi trưa, Tạ Tử Thanh một mình “cu đơn” đi nhà ăn. Tuy rằng Andy cũng ở đó, nhưng anh cảm thấy khoa chiến đấu cơ giáp, chính là mấy người khoái đánh nhau, có người hỗ trợ thì sẽ không gặp mất mát gì, điều quan trọng là phải giữ mối quan hệ tốt với bạn học, nên anh cũng không đến đó.
Một người ăn cơm xong, cũng một người trở về phòng nghỉ ngơi, Tạ Tử Thanh hỏi thăm Đậu Đỏ một chút, sau đó về phòng mình, cảm giác cả người không còn tí sức nào, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Anh suy ngẫm nửa ngày, ra kết luận → người già rồi, luôn nghĩ đến phải có con nhỏ hầu bên cạnh là phải.
Lúc này, vòng tay đột nhiên có thông báo.
Tạ Tử Thanh ánh mắt sáng ngời, nhanh chóng mở vòng tay ra, lúc nhìn thấy cái tên quen thuộc kia, lại ỉu xìu như cọng bún thiu.
Chủ hồ cá vũ trụ: [Ba ưi! Con hôm nay lại gặp học đệ đáng yêu kia nữa đóó!! Em ấy so với ngày hôm qua còn đáng yêu hơn, con sắp không khống chế được nữa rồi, xoay vòng quanh.jpg]
Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Không khống chế được thì cắt đi ]
Chủ hồ cá vũ trụ: [Ù ôi —— ba ưi, ba bậy ghê, con đánh máy sai, thân]Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Ha ha]
Hết chương 29(1) Trong QT ghi là Lig, cơ mà Tạ Tử Thanh người Trung mà, sao hàng xóm lại tên nước ngoài, chắc kiểu trùng hợp bị nhầm thôi nên tớ để là Lí Cách.
Tạ Tử Thanh về lớp, lại nhận được tin nhắn của Angusgail.
[Trưa này có việc, không thể cùng cậu ăn trưa.]
Tạ Tử Thanh nhìn tin nhắn này, cũng không nghĩ nhiều, dù sao Angusgail cũng mười mấy tuổi rồi, có chuyện riêng là chuyện bình thường thôi, vì vậy anh trả lời lại nói: [Cậu cũng phải nhớ ăn cơm đấy nhá.]
Một lát sau, đối phương vẫn chưa trả lời lại, trong lòng Tạ Tử Thanh có chút bất an, lại không rõ là tại sao.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nguyên nhân, anh liền ném nó ra sau đầu, không nghĩ ngợi thêm nữa.
Vào giữa trưa, Walter dạy bọn anh nhận biết các loại hắc nguyên thạch.
Tạ Tử Thanh cố gắng nghiêm túc lắng nghe, nhưng trong đầu chỉ toàn là “Angus đang làm gì nhỉ?”. Anh lén lút nhìn Walter, thấy đối phương cũng không để ý mình, vì vậy anh rũ mắt xuống, bắt đầu ngẩn người ra nhìn chân mình.
Nhắc đến, ngay cả đôi giày anh đang đi, cũng là Angusgail chọn cho.
[Tử Thanh đi nó khẳng định đẹp] Angusgail đã nói như vậy.
Tạ Tử Thanh nhớ lại lúc đối phương nói những lời này, vẻ mặt nghiêm túc. Anh vốn cũng không để ý mình mặc cái gì, nhịn không được cà cà chân.
Thật sự là đẹp mắt sao?
Tạ Tử Thanh vẫn không thấy được, liền ủ rũ bỏ qua, Angus bảo đẹp, thì chính là đẹp đi.
Anh buồn bực ngán ngẩm nằm úp sấp trên bàn, nằm úp sấp, nằm úp sấp, ý thức dần bay xa.
Tạ Tử Thanh mơ một giấc mơ, anh bình thương rất ít khi nằm mơ, lần này lại mơ về đời trước, khi còn ở trên địa cầu.
Khi đó anh cùng cha mẹ cùng anh trai sống trong một thị trấn nhỏ. Nhà anh là một cái nhà lầu hai tầng nhỏ, đằng sau là một con kênh, trước cửa còn trồng mấy cây cam, mỗi khi đầu hạ, trên cây treo lủng lẳng những quả vàng vàng xanh xanh, nhìn vừa đẹp mắt, ăn lại rất ngon.
Phòng của Tạ Tử Thanh nằm ở giữa tầng hai. Tạ Tử Thanh lúc 10 tuổi vì dạ dày từ nhỏ đã không tốt, thân thể gầy yếu trông như mới chỉ khoảng 6, 7 tuổi.
Cậu bé ngồi trên cái ghế nhỏ của mình ngoan ngoãn đợi anh trai nấu thuốc xong bưng tới cho. Vốn là cậu không còn cần uống thuốc nữa, nhưng tối qua mới lỡ uống một ngụm nước lạnh, kết quả nôn mất cả một buổi tối, lại phải dùng thuốc trở lại.
“Ai…” Thở dài một hơi hệt như mấy ông cụ non, cậu lật sang trang kế của quyển truyện tranh, nhìn nhân chính cùng bạn bè vui sướng sau khi tìm thấy kho báu, trong mắt đều là ước ao.
Đến lúc nào cậu mới có thể cùng chơi đùa với những người bạn khác đây?
Uống hết thuốc, như thường lệ, anh cậu sẽ kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích. Một số chuyện đơn giản cậu có thể tự hiểu, khó hơn thì anh cậu sẽ vừa kể, vừa giải thích cho cậu nghe.
Cậu mỗi ngày đều phải ngủ đến 15 tiếng, còn dễ mệt, kiến thức có thể học được quá ít.
“Ngày xửa ngày xưa, có một bác tiều phu nhặt được một con rắn bị rét lạnh giữa trời mùa đông. Bác ta thấy thương con rắn, mới ôm nó vào lòng, con rắn được ủ ấm tỉnh lại, cắn một cái vào ngực bác tiều phu.” Giọng anh trai ôn hoà, trầm bổng vang lên, êm tai giống như những bài diễn văn Tạ Tử Thanh nghe trên ti vi.
“Con rắn này thật xấu, bác tiều phu cứu nó, nó còn cắn bác tiều phu.” Khuôn mặt nhỏ chẳng có mấy thịt của Tạ Tử Thanh phồng lên, nhìn ra có tinh thần hơn lúc trước một chút.
Anh trai tiếp tục kể: “Bác tiều phu bị cắn rất đau, tự mình gọi điện thoại kêu xe cứu thương, sau đó lấy túi bọc con rắn lại, chờ đến khi bác từ bệnh viện trở về, liền đem con rắn lột da, luộc lên rồi ăn sạch.” (Bún đã biết nguồn gốc mấy câu chuyện cổ tích thần sầu mà Tạ Tử Thanh hay kể là học từ ai rồi)
Tạ Tử Thanh nuốt một ngụm nước miếng: “Ăn ngon không ạ?”
Anh trai cười rộ lên, nhẹ nhàng véo một cái trên mặt cậu, “Anh còn chưa có được ăn đâu.”
Tạ Tử Thanh có hơi thất vọng, “Em cũng muốn ăn.”
Anh trai cười ngã lên ghế salon, “Em thèm đến thế kia à?”
Tạ Tử Thanh tức giận, quyết định tạm thời không để ý đến anh trai, đỡ lấy ghế sô pha đứng lên, hai cánh tay nhỏ gầy “hự hự” kéo cái ghế nhỏ, cố hết sức đi đến chỗ cửa kính, đặt cái ghế hẳn hoi rồi ngồi lên, quay lưng về ông anh trai nhà mình.
Từ nơi này có thể nhìn thấy kênh nước sau nhà, chỉ trong chốc lát, Tạ Tử Thanh liền thấy một đám con trai xêm xêm tuổi mình đang kéo nhau đến bờ kênh, lột quần áo rồi nhảy ùm vào trong nước.
Tạ Tử Thanh kéo cái ghế nhỏ lên trước, lại kéo thêm chút nữa, cuối cùng cả người gần như dính sát vào cửa kính.
Cậu chăm chú nhìn đám nhóc vui đùa trong nước, thỉnh thoảng thò tay xuống lấy cái gì đó ném lên bờ.
Tạ Tử Thanh ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh trai không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cậu, cậu hỏi: “Anh ơi, mấy bạn ấy đang làm gì vậy?”
Anh trai nói: “Mấy bạn đang bắt cá, lúc anh bằng tuổi em, cũng thích đi bắt cá lắm, cá lớn như vậy này.” Anh đưa ngón tay trỏ lên, “Mổ cá ra, rồi lấy tí rau trong vườn của mẹ, lại cho tí muối tí giấm, nấu lên ăn ngon cực kì.”
Tạ Tử Thanh mở to hai mắt, “Ngon lắm sao ạ?”
Anh trai bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên là không ăn được rồi.”
Tạ Tử Thanh không rõ: “Nhưng anh nói ăn ngon mà.”
Anh trai xoa xoa đầu cậu, “Ăn ngon không phải là cá ăn ngon, mà là chỉ tâm trạng kìa.”
Mấy nhóc con hì hì nháo nháo, sau đó lăn lộn chạy lên bờ.
Tạ Tử Thanh vô cùng mờ mịt, “Mấy bạn ấy làm sao vậy?”
Thái độ anh trai trở nên nghiêm nghị, anh vừa cởi nút áo vừa chạy ra ngoài, còn không quên dặn dò Tạ Tử Thanh, “Có người rơi xuống nước, em ngồi yên đó, đừng chạy theo.”
Anh trai rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói chuyện với cậu, Tạ Tử Thanh vừa mới duỗi chân ra, liền rụt lại.
Cả đám nhóc con đều lên bờ, trừ đứa nhỏ còn đang vùng vẫy trong nước.
Anh trai mau chóng lột áo sơ mi với quần ngoài, lao thân xuống nước, bơi tới chỗ đứa bé kia, lúc túm được thằng nhỏ lên bờ thì nó cũng đã mất ý thức.
“Anh ơi.” Tạ Tử Thanh nhìn anh trai cả người ướt sũng nước đặt đứa bé trên sa lon, biểu tình bất an.
Anh trai lau đi nước dính trên mặt, “Em ở lại trông nó, anh đi đun nước, Tạ Tử Thanh!”
Tạ Tử Thanh nhanh chóng rút tay về, một bộ em không làm gì hết.
Anh trai trừng cậu: “Trên người nó dính nước lạnh, không cho phép em chạm vào.”
Tạ Tử Thanh cúi đầu nhận sai: “Em biết rồi.”
Chờ đến khi anh trai đi vào trong bếp, cậu liền cẩn thận từng li từng tí tiến đến gần. Đây là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc với người lạ ← bác sĩ kiểm tra cho cậu không tính.
Cậu vừa mới tới gần, thằng nhóc kia đột nhiên ho một trận kinh thiên động địa.
Tạ Tử Thanh bị doạ ngồi thụp xuống đất.
“Đây là đâu?” Thằng nhóc tỉnh lại, nhìn không gian xa lạ, có chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
Sau đó nó thấy một đứa trẻ rất nhỏ còn ngồi trên đất, “Đây là nhà em à? Anh nhớ ban nãy anh bị chuột rút, là người trong nhà em cứu anh à?” Lúc nó nói chuyện vẫn có chút giọng mũi, có lẽ do nước tràn vào khoang mũi gây ra.
Tạ Tử Thanh có chút sợ hãi, chỉ nhìn nó chứ không nói câu nào.
Đứa trẻ kia cũng không thèm để ý, tự mình nói: “Tên anh là Lí Cách (1), nhà ở phía sau con kênh đó, trong nhà em có người lớn không? Nếu như không có anh về trước, ngày mai lại đến.”
Tạ Tử Thanh rụt rè nhìn nó.
Chờ đến lúc anh trai Tạ Tử Thanh đi ra, liền thấy em trai mình ngây ngốc ngồi dưới đất, người trên ghế salon đã không thấy bóng dáng.
Anh bước nhanh tới, ôm lấy em trai, “Sao lại ngồi bệt dưới đất thế này?”
Ngón tay nhỏ nhắn của Tạ Tử Thanh chỉ về phía cửa, “Anh ấy đi.”
Anh trai nói: “Đi rồi thì thôi.”
Điều Tạ Tử Thanh không nghĩ tới chính là, đứa nhóc tên Lí Cách ngày thứ hai thật sự đến, trong tay cầm một cái bát, đứng ở cửa nhấn chuông.
Tạ Tử Thanh mở cửa, Lí Cách từ ngoài cửa lách mình đi vào, nhìn trong phòng một lượt, “Trong nhà em lại không có người lớn nữa à?”
Tạ Tử Thanh gật đầu, cha mẹ cậu bình thường rất bận, trong nhà chỉ có cậu và anh trai, anh trai buổi sáng cũng phải đi học lớp bổ túc, trong nhà chỉ còn mình cậu.
Lí Cách gõ gõ bát, “Kia cũng không liên quan, nhóc con, em ăn cơm chưa? Anh nấu cơm cho nha.” Nó nắn nắn bóp bóp cánh tay Tạ Tử Thanh, “Vừa nhìn đã biết em bình thường kén ăn, ăn nhiều cơm mới có thể cao như anh vậy. A? Nhà bếp nhà em ở đâu thế?”
Lí Cách mang sang một con gà, Tạ Tử Thanh nghe nó bảo, là bà nó làm cho.
Lí Cách làm cơm cực kì nhuần nhuyễn, vừa nhìn đã biết lúc thường hay làm cơm. Chỉ chốc lát, Tạ Tử Thanh liền ngửi thấy hương vị nồng đậm, cậu không khỏi phải tì vào bệ bếp, cố nhón ngón chân lên nhòm vào trong nồi.
“Ha ha, thế nào?” Rất thơm phải không, anh làm cơm ngon lắm đó.” Lí Cách đắc ý nói.
Quả thực ăn rất ngon, Tạ Tử Thanh xoa xoa bụng nhỏ phình phình của mình, mở tay ra, ngắm nghía viên bi trong lòng bàn tay.
Đây là lúc Lí Cách đi có lén lút đưa cho cậu.
Từ đó Lí Cách ngày nào cũng đến, có đôi khi là mang ít đồ ăn, có lúc lại mang đồ chơi sang → nó nói đây đều là bà nó làm cho nó mang sang.
Anh trai Tạ kinh ngạc phát hiện, khoảng thời gian gần đây em trai mình bắt đầu có thịt, dần dần lên cân, đây thực sự là một tiến bộ vĩ đại.
Lí Cách mang quả cam hái bên ngoài vào, rửa sạch sẽ rồi bóc cho Tạ Tử Thanh ăn, nhìn cậu bẹp bẹp gặm cắn, không nhịn được vỗ vỗ đầu cậu, phiền muộn nói: “Nhóc con, sao không thấy em lớn ra tí nào nhỉ?”
Tạ Tử Thanh liếc mắt nhìn nó.
Lí Cách đến gần thần thần bí bí nói: “Ngày mai là tết thiếu nhi, biết tết thiếu nhi không? Trường anh có tổ chức chương trình, anh biểu diễn đánh quyền, anh đánh đẹp lắm đấy, ngày mai dẫn em đi xem.”
Tạ Tử Thanh gật đầu.
“Tết thiếu nhi vui vẻ.” Lí Cách bóp bóp mặt cậu, “Ngày mai gặp.”
Tạ Tử Thanh do dự một chút nói: “Ngày mai gặp.”
“A!” Lí Cách mở to hai mắt, “Em biết nói sao?”
Tạ Tử Thanh nhặt hạt cam lên, đáp về phía người nó, nó thức thời mà che miệng lại, “A a, anh không nói.”
Thừa dịp Tạ Tử Thanh không chú ý, Lí Cách lại vỗ lên đầu cậu, làm mặt quỷ, “Đồ ngốc, tạm biệt.”
Tạ Tử Thanh lòng tràn đầy mong đợi ngày mai.
Lí Cách không có tới ← mãi cho đến trưa, cậu mới ý thức được chuyện này.
Trên trời tí tách tí tách đổ một cơn mưa nhỏ, gió lạnh thổi vào người lành lạnh.
Lúc xế chiều, Tạ Tử Thanh sốt cao.
Trong thực tế, sau khi Tạ Tử Thanh phát sốt thì bệnh tình lại nặng hơn, cả nhà không thể không chuyển vào trong thành phố lớn để thuận tiện chữa bệnh cho cậu. Trẻ con trí nhớ kém, không bao lâu, Tạ Tử Thanh đã không còn nhớ rõ, đã có người từng nói muốn mang cậu đi xem mình đánh quyền nhưng hôm sau người đó lại không đến.
Trong giấc mơ, Tạ Tử Thanh nhìn thấy một cậu bé quàng khăn đỏ, đeo cặp sách vội vội vàng vàng chạy về phía ngôi nhà, lại bị một chiếc xe tải chở hàng mất khống chế lao tới. Máu như vẩy mực nhanh chóng nhuộm đỏ cả mặt đường, vô số đốm sáng hiện ra từ trong máu, biến mất trong không trung…
Tạ Tử Thanh hét lớn một tiếng “A”, đột nhiên bật dậy ngồi thẳng người.
“Tạ Tử Thanh!” Trong thanh âm ẩn chứa sự tức giận vô cùng lớn.
Tạ Tử Thanh ngẩng đầu lên thấy thầy Walter sắc mặt tái xanh mắng nhìn mình. Anh chủ động đứng lên tự giác nhận sai: “Em sai rồi, thưa thầy.”
Walter dường như bị chọc giận nở nụ cười, “Thật sự đây là lần đầu tiên thầy có một học sinh như em đấy. Lên lớp không nghe giảng không tính, ngủ cũng thôi đi, đằng này ngủ còn gặp ác mộng đến hét ra tiếng. Em xem em có quá đáng không?”
Tạ Tử Thanh đàng hoàng gật đầu: “Rất quá đáng ạ.”
Walter chỉ vào anh, ngón tay run rẩy: “Em lần sau mà còn như vậy, tôi sẽ trừ vào điểm số của em đấy.”
Tạ Tử Thanh rùng mình, ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Tại Học viện Đế quốc, điểm không đủ sẽ bị đúp lớp.
Đúp lớp, từ này rõ đáng sợ mà!
Tạ Tử Thanh cực kì thành khẩn nói: “Thưa thầy, em thật sự xin lỗi, sau này em sẽ nghiêm túc học tập trong lớp ạ.”
Walter nghiêm mặt, “Biết sai là tốt rồi, lần sau đừng vi phạm nữa.”
Tạ Tử Thanh lấy vở ra, nghiêm túc ghi chép tỏ rõ thái độ của mình.
Buổi trưa, Tạ Tử Thanh một mình “cu đơn” đi nhà ăn. Tuy rằng Andy cũng ở đó, nhưng anh cảm thấy khoa chiến đấu cơ giáp, chính là mấy người khoái đánh nhau, có người hỗ trợ thì sẽ không gặp mất mát gì, điều quan trọng là phải giữ mối quan hệ tốt với bạn học, nên anh cũng không đến đó.
Một người ăn cơm xong, cũng một người trở về phòng nghỉ ngơi, Tạ Tử Thanh hỏi thăm Đậu Đỏ một chút, sau đó về phòng mình, cảm giác cả người không còn tí sức nào, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Anh suy ngẫm nửa ngày, ra kết luận → người già rồi, luôn nghĩ đến phải có con nhỏ hầu bên cạnh là phải.
Lúc này, vòng tay đột nhiên có thông báo.
Tạ Tử Thanh ánh mắt sáng ngời, nhanh chóng mở vòng tay ra, lúc nhìn thấy cái tên quen thuộc kia, lại ỉu xìu như cọng bún thiu.
Chủ hồ cá vũ trụ: [Ba ưi! Con hôm nay lại gặp học đệ đáng yêu kia nữa đóó!! Em ấy so với ngày hôm qua còn đáng yêu hơn, con sắp không khống chế được nữa rồi, xoay vòng quanh.jpg]
Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Không khống chế được thì cắt đi ]
Chủ hồ cá vũ trụ: [Ù ôi —— ba ưi, ba bậy ghê, con đánh máy sai, thân]Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Ha ha]
Hết chương 29(1) Trong QT ghi là Lig, cơ mà Tạ Tử Thanh người Trung mà, sao hàng xóm lại tên nước ngoài, chắc kiểu trùng hợp bị nhầm thôi nên tớ để là Lí Cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.