Cám Ơn, Em Đã Đến Lúc Anh Ở Đỉnh Cao
Chương 18: Chấp nhận
Mỡ Mỡ
09/01/2021
Trạch Uy ôm lấy cơ thể nóng ran trong ngực từ từ cúi xuống bế cô lên mang trả lên phòng ngủ . Máu do lúc giật dây truyền nước thấm vào tay áo anh lại càng anh thêm không vui . Muốn trách móc lại không thể mở miệng xem ra cưng chiều cô đã trở thành một thói quen của anh mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra chỉ coi đó như cơm hàng ngày phải ăn vậy không lý do cũng không muốn tìm .
An Lạc nắm lấy ống tay áo nhìn anh tròn vo như đứa trẻ mắc tội muốn xin tha thứ .
" Đừng đi có được không ?" giọng cô vô cùng nhỏ rất khó nhận ra
Trạch Uy nắm lấy tay cô rồi ngồi xuống bên cạnh dùng bông sát trùng trên kệ tủ của Lý Trung Hải giút cô lau đi vết máu trên tay cô . Anh ta nói cô bị cảm nắng lại thêm bị sốc dẫn đến ngất sỉu không có gì lo lắng nhưng thực chất Trạnh Uy trong điện thoại nghe cô ngất sỉu trong đầu hoàn toàn trống rỗng chạy về khi nhìn thấy Liễu Vân Nguyệt và đừa bé cũng không hề để tâm .
Cuối cùng An Lạc mời an tâm nhắm mặt lại ngủ một giấc nhưng cô không hề hay biết Trạch Uy nhìn cô ngủ như vậy đôi mắt anh thẳm thẳm giống như vực đen tăm tối không ai có thể đọc nổi suy nghĩ trong đầu anh lúc này .
Trạch Uy lấy trong ngăn kéo đầu giường cạnh bên cô nằm trong cùng hòn đá nhỏ khắc chữ " Trạch " lúc vào đây cô đã đeo nó sau khi bà cô mất cô đã buôn bỏ mang vất đi không ngờ bị anh nhặc lại . Bà đã đi mang theo không chỉ là hồi ức tươi đẹp mà cả một quá khứ của cô trong đó có vui , buồn , hạnh phúc , chia ly , đau thương , mong chờ về một người . Để cô có thể bước sang trang mới từ bỏ quá khứ tiến về tương lai .
Nhưng cô vẫn không thể nào hiểu được ý nghĩa sợi dây chuyền đó và lời hừa năm xưa của đừa trẻ liệu người đó có quay lại tìm cô không ? Lúc cô cần người ấy tại sao không đến bên cô . Tất cả nhưng vẫn vương đó cứ để quá khứ lưu trữ đi .
Đêm đó , hai mẹ con Liễu Vân Nguyệt ngủ lại tại một phòng cho khách . An Lạc vì mệt mà ngủ một giấc đến đêm tỉnh lại Trạch Uy vẫn ở bên cạnh cô , An Lạc đưa tay ôm lấy eo anh vòng tay cô nhỏ bé lại ấm áp cô dựa vào ngực anh mang hơi ấm .
Lúc tỉnh dậy cô thấy Trạch Uy nhưng ngày thường đợi cô thức giấc . Anh đừng bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn thứ bên ngoài kia hai tay kẹp điếu thuốc lá từ nhả ra màng khói mịt dương như đang suy tư gì đó cô từ phía sau ôm lấy eo anh . Cũng lúc này cô nhận ra anh đang nhìn hai mẹ con Liễu Vân Nguyệt bên dười sân hai mẹ con họ lô đùa cười vui vẻ
Cô cũng là phụ nữ làm mẹ cũng là khát vọng lớn nhất của phụ nữ nhưng anh không cho cô đừa con cũng không nói lý do , không sao hết cô có thể chấp nhận vì anh là thế giời là gia đình là người thân duy nhất
Giờ An Lạc biết bản thân có hai sự lựa chọn một là cô ở lại chia sẻ chồng mình vời người phụ nữ khác hai là cô rời khỏi đây cuộc sống sau này cô cần phải lo nghĩ có thể lấy một người khác làm chồng .
An Lạc chấp nhận , chấp nhận chia sẻ anh với người khác chấp nhận tổn thương để được ở cạnh anh vì anh chính tâm nguyện sống là lý do để tiếp tục nếu mất anh cô sẽ chả còn gì .
" Để họ ở lại đi " Cô dựa vào lưng anh giọng nói nhẹ nhàng cô không oán không hận không trách không móc
Trạch Uy không nói gì ánh mắt của anh vẫn nhìn ra bên ngoài nhưng không phải hai mẹ con dưới sân mà là người phụ nữ sau lưng mình cho dù QI của anh cao thể nào cũng thể hiểu nổi
Trạch Uy mặc dù lạnh lùng lãnh đạm có chút vô tâm không nể hà ai bao giờ nhưng anh là người có đạo lý ai tốt ai xấu anh đều hiểu rõ
Mặc dù Trạch Nghiêm là anh trai cùng cha khác mẹ với Trạch Uy nhưng anh người hoàn toàn khác mẹ mình . Trong mắt Trạch Nghiêm thì Trạch Uy cũng là đừa trẻ đáng thương gánh chịu hậu quả người lớn gây ra anh luôn cố gắng bảo vệ Trạch Uy dù cho bản không mạnh mẽ như Trạch Uy , anh thực lòng thực dạ đối tốt với đừa em này .
Khi còn bé do một lần cứu Trạch Uy anh bị ngã xuống núi mặc dù bản thân không bị sao nhưng sức đề khán của anh yếu hơn người bình thường rất hay bị ốm lên rất ít đi ra ngoài cũng rất ít giao lưu bình thường chỉ đến nhà Trạch Uy vài lần trong năm .
Sau khi tiếp quản công ty Trạch Uy đã không về nhà lờn bình thường Trạch Nghiêm vẫn ghé chơi đôi khi tìm cớ qua đưa đồ đôi khi chỉ là anh thích qua đó chơi , tình cảm anh em cũng không hề thắm thiết cho mấy cũng không đến nỗi Trạch Uy đuổi ra khỏi cửa nhà chỉ là Trạch Uy sẽ không để ý đến anh .Trạch Uy tiếp quản công ty lên người anh trai như anh đây vô cùng nhàn nhã tận hưởng số cổ phần ít ỏi trong công ty sống nói dễ nghe thì là an phận khó nghe chính là sống trên mồ hôi em trai mình
An Lạc nắm lấy ống tay áo nhìn anh tròn vo như đứa trẻ mắc tội muốn xin tha thứ .
" Đừng đi có được không ?" giọng cô vô cùng nhỏ rất khó nhận ra
Trạch Uy nắm lấy tay cô rồi ngồi xuống bên cạnh dùng bông sát trùng trên kệ tủ của Lý Trung Hải giút cô lau đi vết máu trên tay cô . Anh ta nói cô bị cảm nắng lại thêm bị sốc dẫn đến ngất sỉu không có gì lo lắng nhưng thực chất Trạnh Uy trong điện thoại nghe cô ngất sỉu trong đầu hoàn toàn trống rỗng chạy về khi nhìn thấy Liễu Vân Nguyệt và đừa bé cũng không hề để tâm .
Cuối cùng An Lạc mời an tâm nhắm mặt lại ngủ một giấc nhưng cô không hề hay biết Trạch Uy nhìn cô ngủ như vậy đôi mắt anh thẳm thẳm giống như vực đen tăm tối không ai có thể đọc nổi suy nghĩ trong đầu anh lúc này .
Trạch Uy lấy trong ngăn kéo đầu giường cạnh bên cô nằm trong cùng hòn đá nhỏ khắc chữ " Trạch " lúc vào đây cô đã đeo nó sau khi bà cô mất cô đã buôn bỏ mang vất đi không ngờ bị anh nhặc lại . Bà đã đi mang theo không chỉ là hồi ức tươi đẹp mà cả một quá khứ của cô trong đó có vui , buồn , hạnh phúc , chia ly , đau thương , mong chờ về một người . Để cô có thể bước sang trang mới từ bỏ quá khứ tiến về tương lai .
Nhưng cô vẫn không thể nào hiểu được ý nghĩa sợi dây chuyền đó và lời hừa năm xưa của đừa trẻ liệu người đó có quay lại tìm cô không ? Lúc cô cần người ấy tại sao không đến bên cô . Tất cả nhưng vẫn vương đó cứ để quá khứ lưu trữ đi .
Đêm đó , hai mẹ con Liễu Vân Nguyệt ngủ lại tại một phòng cho khách . An Lạc vì mệt mà ngủ một giấc đến đêm tỉnh lại Trạch Uy vẫn ở bên cạnh cô , An Lạc đưa tay ôm lấy eo anh vòng tay cô nhỏ bé lại ấm áp cô dựa vào ngực anh mang hơi ấm .
Lúc tỉnh dậy cô thấy Trạch Uy nhưng ngày thường đợi cô thức giấc . Anh đừng bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn thứ bên ngoài kia hai tay kẹp điếu thuốc lá từ nhả ra màng khói mịt dương như đang suy tư gì đó cô từ phía sau ôm lấy eo anh . Cũng lúc này cô nhận ra anh đang nhìn hai mẹ con Liễu Vân Nguyệt bên dười sân hai mẹ con họ lô đùa cười vui vẻ
Cô cũng là phụ nữ làm mẹ cũng là khát vọng lớn nhất của phụ nữ nhưng anh không cho cô đừa con cũng không nói lý do , không sao hết cô có thể chấp nhận vì anh là thế giời là gia đình là người thân duy nhất
Giờ An Lạc biết bản thân có hai sự lựa chọn một là cô ở lại chia sẻ chồng mình vời người phụ nữ khác hai là cô rời khỏi đây cuộc sống sau này cô cần phải lo nghĩ có thể lấy một người khác làm chồng .
An Lạc chấp nhận , chấp nhận chia sẻ anh với người khác chấp nhận tổn thương để được ở cạnh anh vì anh chính tâm nguyện sống là lý do để tiếp tục nếu mất anh cô sẽ chả còn gì .
" Để họ ở lại đi " Cô dựa vào lưng anh giọng nói nhẹ nhàng cô không oán không hận không trách không móc
Trạch Uy không nói gì ánh mắt của anh vẫn nhìn ra bên ngoài nhưng không phải hai mẹ con dưới sân mà là người phụ nữ sau lưng mình cho dù QI của anh cao thể nào cũng thể hiểu nổi
Trạch Uy mặc dù lạnh lùng lãnh đạm có chút vô tâm không nể hà ai bao giờ nhưng anh là người có đạo lý ai tốt ai xấu anh đều hiểu rõ
Mặc dù Trạch Nghiêm là anh trai cùng cha khác mẹ với Trạch Uy nhưng anh người hoàn toàn khác mẹ mình . Trong mắt Trạch Nghiêm thì Trạch Uy cũng là đừa trẻ đáng thương gánh chịu hậu quả người lớn gây ra anh luôn cố gắng bảo vệ Trạch Uy dù cho bản không mạnh mẽ như Trạch Uy , anh thực lòng thực dạ đối tốt với đừa em này .
Khi còn bé do một lần cứu Trạch Uy anh bị ngã xuống núi mặc dù bản thân không bị sao nhưng sức đề khán của anh yếu hơn người bình thường rất hay bị ốm lên rất ít đi ra ngoài cũng rất ít giao lưu bình thường chỉ đến nhà Trạch Uy vài lần trong năm .
Sau khi tiếp quản công ty Trạch Uy đã không về nhà lờn bình thường Trạch Nghiêm vẫn ghé chơi đôi khi tìm cớ qua đưa đồ đôi khi chỉ là anh thích qua đó chơi , tình cảm anh em cũng không hề thắm thiết cho mấy cũng không đến nỗi Trạch Uy đuổi ra khỏi cửa nhà chỉ là Trạch Uy sẽ không để ý đến anh .Trạch Uy tiếp quản công ty lên người anh trai như anh đây vô cùng nhàn nhã tận hưởng số cổ phần ít ỏi trong công ty sống nói dễ nghe thì là an phận khó nghe chính là sống trên mồ hôi em trai mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.