Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 79: Chương 79

Dịch Tu La

11/10/2016

huyện xưa tái hiện cám ơn em

Cộng đồng Đế Quốc Sói Hoang, box chủ nhân thảo luận

Chủ lầu: có đôi khi cảm thấy làm chủ thật mệt mỏi, chả trách trong giới S ít M nhiều.

1L: giờ anh mới biết? S chính là làm công cho M.

2L: S phải phụ trách dẫn dắt M, còn M chả cần suy nghĩ gì, nếu anh chỉ muốn hưởng thụ thì làm M cho rồi.

3L: cho nên song hướng mới nhiều, thuần chủ mới ít.

4L: cũng không thể nói vậy, khoái cảm của M xuất phát từ thân thể, là thứ trực tiếp nhất, còn khoái cảm của S chủ yếu xuất phát từ tâm lý, chẳng qua không phải ai cũng có thể thỏa mãn được khoái cảm tâm lý.

5L: kế bên có box vật nuôi thích hợp chủ thớt lắm đó, ra cửa quẹo phải không tiễn.

6L: hồi chưa vào giới thì thấy làm chủ đã thiệt, vào giới rồi mới biết làm chủ không dễ.

7L: ha ha ha, tôi nói rồi, người làm được chủ mới là tình yêu thật sự.



——————————————————————————-

Đường Tu Võ đẩy cửa phòng bệnh, đây là lần đầu tiên anh ở riêng với Vệ Thi.

Từ chỗ anh trai mình, anh đã biết được thân phận của đối phương, gặp mặt chính thức trong tình hình như này, thiệt trong lòng chẳng biết phải cảm giác như nào.

Anh em họ Đường mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nhờ một người bác xa nuôi nấng trưởng thành, người bác kia là quân nhân xuất ngũ, thích nhất là kể cho Tiểu Tu Võ nghe chuyện ở bộ đội thời thanh niên.

Người bác ấy đã qua đời vì bệnh vào năm Đường Tu Võ mười bốn tuổi, nhưng cũng đã gieo vào tâm hồn thơ ấu của anh giấc mộng quân lữ.

Hai anh em là cô nhi, hồi nhỏ thường hay bị những đứa trẻ không hiểu chuyện bắt nạt, người anh vì bảo vệ đứa em mà một mình gánh hết tất cả sỉ nhục và châm biếm, tình trạng này cứ kéo dài mãi đến khi em trai vào cấp 2 mới có chuyển biến, nhưng lớn lên trong hoàn cảnh như thế khiến anh trai đã quen với việc giấu mình thật sâu, không bao giờ thổ lộ chân tâm với người ngoài.

Khi biết anh trai bắt đầu chơi game online, có một dạo Đường Tu Võ đã rất vui mừng, ít nhất trong game sẽ cần phải giao tiếp với người khác, nhưng khi anh được nghỉ phép đến ký túc xá của anh trai thì lại phát hiện trong game có đứa ăn nói mất dạy với anh trai mình.

Dưới sự truy hỏi của em trai, Đường Tu Văn đành nói ra nguyên do, Đường Tu Võ biết được chân tướng sao có thể để mặc chuyện này xảy ra, nếu đã là hôn nhân hợp đồng ảo, vậy ngay từ ban đầu đã không cần thiết phải tồn tại.

Đường Tu Võ còn đang ngần ngại tìm cách mở đầu thì Vệ Thi đã mở mắt nhìn về phía anh, tựa hồ đang hỏi mục đích anh đến đây.

Anh lắc lắc đầu, chỉ muốn nói cho xong chuyện mình muốn nói rồi biến lẹ.

“Xin lỗi,” Đường Tu Võ thẳng thắn nói ra, “Hồi trước là tôi hiểu lầm, bị kích động mới ra tay đánh cậu, tôi xin lỗi cậu.”

“Còn nữa, cám ơn cậu, tuy tôi không muốn nói dối người khác, nhưng cơ hội được cử đi học lần này tôi thật sự không muốn buông tha, cho nên tình nghĩa này coi như tôi nợ cậu, nhất định sẽ trả.”

“Tôi chỉ muốn nói nhiêu đó thôi, tạm biệt.”

Anh xoay người dợm bước đi, Vệ Thi ở đằng sau đã mở miệng, “Xin lỗi.”

Bàn tay cầm lấy nắm đấm cửa của Đường Tu Võ khựng lại, anh thắc mắc quay đầu nhìn, “Sao cậu phải xin lỗi tôi?”

“Tiết thanh minh, vốn anh đến là để cùng anh trai đi bái tế cha mẹ đúng không.”

Đường Tu Võ không nói tiếp, chỉ nghi hoặc nhìn đối phương.

“Xin lỗi, tôi đã hại các anh không thể gặp cha mẹ, chờ tôi khỏi hẳn rồi, có thể cùng đi không?”



Đường Tu Võ mở cửa phòng đang muốn đi ra ngoài thì nghênh diện có một người đi tới, anh tức tốc lách người mới tránh khỏi va chạm ngoài ý muốn.

“Ooops,” Người tới thì không cho là vậy, “Không đụng vào chú em chứ hở.”

Bộ dáng người kia luộm thà luộm thuộm, Đường Tu Võ không thèm để ý mà vòng qua gã đi ra ngoài.

Người kia quay đầu dõi theo Đường Tu Võ rời đi, sau đó mới rề rà đi vào trong phòng, nói với người trên giường, “Người vừa nãy chính là em trai Lưu Ly Khấu?”

“Anh ta lớn hơn anh, đừng có tùy tiện xưng hô chú em.”

Mộ Dung ung dung đi về phía chiếc giường trống không kế bên Vệ Thi, ngồi xuống, “Vậy chú nhỏ hơn anh đúng không? Gọi anh đến có chuyện gì hả, chú em Đế Thích đại đại.”

Vệ Thi không để ý tới trêu chọc của gã, “Còn nhớ người lần trước anh bảo tôi điều tra không?”

“Cái thằng bỉ ổi đóng giả Linh Đang Nhi đó hả? Nó làm sao?”



“Hai ngày trước nó cũng nằm viện, nằm ngay trên chiếc giường anh đang ngồi.”

Mộ Dung không nói gì cúi đầu ngắm nhìn, “Trùng hợp vậy? Còn cùng một phòng bệnh với cậu, nó nhận ra cậu không?”

“Không nhận ra.”

“Sao nó lại nằm viện?”

“Nó bảo mình bị đụng xe, nhưng thực rõ ràng, trên người nó có dấu vết gây ra bởi đánh nhau, khi y tá thay băng cho nó tôi nhìn thấy.”

Mộ Dung trưng ra vẻ mặt rất chi là khoa trương, “Không phải chớ Đế Thích đại, đã thành như này rồi mà còn có tinh lực đi hỏi nhiều như vậy? Cậu có phải người không thế?”

“Tôi không phải bị thương ở đầu,” Vệ Thi từ đầu tới đuôi đều nhắm mắt, chẳng thèm nhìn Mộ Dung lấy một cái, “Có một lần nó nói chuyện điện thoại ở ngoài hành lang, cảm xúc khác thường, âm thanh rất lớn, tôi nghe thử, kết quả nghe được tên nó gọi đối phương.”

“Tên gì?”

“Hồ Lê.”

“Hồ Lê? Hồ Lê kia?”

“Tôi không chắc.”

“Nếu là thật, vậy hai thằng này làm sao mà dính đến nhau thế nhỉ?”

“Cái này tôi cũng không biết, chỉ là cảm thấy chuyện này tất yếu phải nói với anh.”

“Được, anh biết rồi,” Mộ Dung đứng lên vỗ Vệ Thi, “Thiệt vất vả cho cậu, trọng thương mà còn không rút khỏi mặt trận.”

Mộ Dung sờ mó bản thân từ trên xuống dưới, cuối cùng mò ra được một cây kẹo que trong túi, “Tới gấp quá, chả chuẩn bị quà thăm bệnh gì, cậu nhận lấy cái này, nhất định không được chê đấy.”



Diệp Lãng ngồi trong phòng làm việc của mình, trên chiếc bàn trước mặt có đặt một cây bút ghi âm.

Hắn nhìn chằm chằm cây bút mười phút mà chẳng có nhúc nhích, hắn không muốn nghe lén chuyện riêng của Hồ Lê, nhưng trực giác hắn lại cho hay ở trong này có cất giấu bí mật to lớn liên quan đến Lăng Dương.

Có lẽ là bí mật hắn luôn một mực tìm kiếm, nhưng lại không nhẫn tâm vạch trần.

Hắn cầm cây bút ghi âm, vỏ ngoài của nó nhất thời như nóng rẫy, tựa hồ đang ngăn cản hắn phát hiện ra chân tướng.

Hắn ấn nút lựa chọn, đi thẳng đến đoạn ghi âm Lăng Dương tỏ tình, tự ngược mà nghe lại một lần, cả quá trình chỉ có mình Lăng Dương nói chuyện, bên phía được tỏ tình từ đầu tới đuôi không nói lấy một từ.

Màn thổ lộ của Lăng Dương rất ngắn, nhưng nói ra rất gian nan, mỗi một chữ như được bật ra từ kẽ răng, Diệp Lãng chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ như xuyên cả linh hồn đến hiện trường, ngay cả từng biểu cảm nhỏ nhặt trên mặt Lăng Dương cũng có thể thấy rõ mồn một.

Diệp Lãng nhớ lại những lời mà rất lâu về trước Lăng Dương từng nói với hắn bằng thân phận Linh Đang Nhi:

—— tui quen hắn mười sáu năm, những chuyện lúc nhỏ đều do nghe người lớn kể lại, còn tui chỉ biết từ lúc có ký ức thì đã ở cạnh hắn rồi, loại cảm giác này giống như bọn tui sinh ra đã là một phần của nhau.

—— cứ thế hai đứa là anh em thân thiết nhất của nhau, hắn có bạn gái rồi, nhưng hôm ấy chẳng biết tui ăn trúng cái gì mà lại chạy tới tỏ tình với hắn.

—— hắn không có trực tiếp từ chối tui, mà là đến một chữ cũng không muốn nói, ngay cả một câu không được cũng không có.

Phát xong đoạn ghi âm này, Diệp Lãng nhấn nút tiếp theo, từ trong bút ghi âm truyền đến một đoạn ghi âm mới tinh, lần trước khi Diệp Lãng kiểm tra cây bút còn chưa có đoạn này, Diệp Lãng nhìn thời gian ghi âm, ngay sau khi tỏ tình không lâu.

Hắn đặt cây bút ghi âm lên bàn, cẩn thận phân biệt các âm thanh phát từ trong đó, tựa hồ là đang đánh thứ gì đó, thỉnh thoảng còn kèm theo một hai tiếng kêu rên không rõ ràng.

Tiếng đánh kéo dài ước chừng hơn một phút đồng hồ, từ bên trong truyền ra âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Một giọng nam cười lên hai tiếng, “Thằng nhóc này yếu xìu, anh chả có hứng thú gì.”

Diệp Lãng từng nghe thấy giọng này rồi, là tay trống Thân Mã trong ban nhạc Hồ Lê, ngày ấy khi Lăng Dương nhìn thấy gã ở cửa quán bar, cả người trở nên rất kỳ lạ, như là rơi vào một nỗi sợ hãi tột độ.

Ngay sau đó một giọng nữ hoàn toàn xa lạ vang lên, lời của cô hiển nhiên không phải nói với Thân Mã mà là nói với người còn lại.

“Chúng ta cũng coi như lớn lên trong cùng một đơn vị, quen biết nhau mười mấy năm đi, vậy mà cậu dám chen chân với tôi? A Hổ coi cậu là anh em, không ngờ cậu còn không biết xấu hổ, dám nói với anh ấy những lời này, ha!”

“Nếu không phải đến ông trời cũng ngứa mắt cậu, phơi bày bằng chứng cậu làm bên thứ ba ra trước mặt tôi thì Phạm Bối Bối này có bị một thằng con trai ‘giựt chồng’ cũng không biết, đúng thật là buồn cười! Việc này mà truyền ra, chẳng phải tôi sẽ thành trò cười cho cả khu sao?”

“Lăng Dương, nói thật với cậu, tôi gai mắt cậu từ lâu lắm rồi, cậu rành rành là một thằng nhà quê, nhưng ỷ vào mình thân với A Hổ và họ Bạch mà cả ngày chạy vào khu nhà bọn tôi, cậu cho cậu là ai, cậu cho rằng cậu xứng sao?”

“Cậu biết rõ A Hổ là một cặp với tôi vậy mà còn cả ngày quấn lấy anh ấy, mấy cái này tôi nhịn hết, không ngờ cậu còn được voi đòi tiên mà ôm thứ suy nghĩ nhơ nhớp này với anh ấy, cậu xứng làm anh em với ảnh sao?”

“Tôi cho cậu hay, cậu không xứng! Thân phận của cậu không xứng với anh ấy, gia thế nhà cậu không xứng với anh ấy, ngay cả giới tính của cậu cũng không xứng với anh ấy, A Hổ vốn không thích con trai!”

“Đáng nhẽ cậu vẫn còn cơ hội làm một con chim có thể bay lên trời nhưng đáng tiếc giờ cậu chỉ có thể làm một con gà không biết bay, gà làm sao có thể xứng đôi với chim đây?”

“Cậu cho rằng cậu lôi kéo anh ấy chơi game với cậu, đi thi đấu với cậu thì có nghĩa bản thân còn có thể kề vai sát cánh với ảnh? Đừng ngây thơ thế! Cậu chỉ còn đôi tay này là ngang hàng với ảnh thôi, nhưng giờ thì cũng coi nó là quá khứ đi!”



“Cho dù là một đôi chân gà, tôi cũng phải bẻ gãy nó, đây là cái giá cho việc cậu đã mơ tưởng hão huyền!”

Tiếng cười của Thân Mã vang lên lần hai, “Xem anh phát hiện cái gì trong điện thoại của nó này, hóa ra thằng *** này ưa trò này.”

Tiếng bước chân nặng nề.

“Nếu mày đã thích thứ này vậy để anh thỏa mãn mày nha.”

Âm thanh của gã tràn đầy sự khinh miệt, “Nhận ra không? Hắc Ưng của Mỹ, mũi thép đế thép, tao mới mua đấy, mày được lời rồi.”

“A ——————!!!” Một tiếng thét tê tâm liệt phế.

Âm thanh chói tai của đứa con gái, “Còn tay kia nữa! Năm đó cậu gãy một đôi cánh, hôm nay tôi phế thêm cặp móng của cậu, để xem về sau cậu còn kiêu ngạo thế nào!”

Một giọng nam khác xen vào, “Ai đó!”

“Có người đến.”

“Xí, hôm nay đúng là may cho cậu, đi.”

Bíp —— Ghi âm kết thúc.

Diệp Lãng đan hai tay đỡ trán, biểu cảm trên mặt từ tốn không gợn sóng tựa như mặt nước đọng, nửa ngày trôi qua, hắn đưa tay, nhấn nút replay.



Diệp Lãng đứng dưới cửa nhà Lăng Dương, ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng ngủ của cậu.

Đằng sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, người tới nhón chân đi đến gần từng chút một, sau đó bổ nhào tới, một cánh tay ôm lấy cổ Diệp Lãng, miệng bắt chước âm thanh súng tự động, “Tạch tạch tạch tạch!”

Diệp Lãng bị xung lượng đâm cho nghiêng ngả về phía trước mất nửa bước mới đứng vững, Lăng Dương mượn lực hướng tâm chuyển từ đằng sau ra tới trước mặt Diệp Lãng, tay kia còn đang nâng một cây kem ốc quế.

“Nghĩ gì thế? Tới rồi cũng không chịu lên.”

Tay Lăng Dương còn móc tại cổ Diệp Lãng, khoảng cách giữa hai người chỉ có mười cm.

Diệp Lãng nhìn chăm chú vào hai mắt Lăng Dương ở cự ly gần, ánh mắt cậu trong veo, không lẫn chút tạp chất nào.

“Cám ơn em.” Diệp Lãng bỗng nhiên mở miệng.

Mặt Lăng Dương ngớ ra, “Hả? Cám ơn em cái gì?”

Diệp Lãng lắc đầu, “Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn cám ơn.”

Cám ơn em, đã khoác lớp da dê tiếp cận anh.

Cám ơn em, cố lấy can đảm bày tỏ với anh.

Cám ơn em, từng tờ rồi từng tờ memo.

Cám ơn em, cắt đứt tình duyên cũng không trốn chạy.

Cám ơn em, đưa tấm khiên bện từ lời nói dối hướng về anh, đưa đầu mâu làm từ chân tướng nhắm về mình.

Cám ơn em, trải qua bao nhiêu đau đớn, vẫn cười được như xưa.

Từ nay về sau, hãy để anh làm MT của em, che chở trước mặt em, gách vác mọi thương tích cho em.

“Anh hôm nay lạ quá nha,” Lăng Dương đưa cây kem ốc quế trong tay lên miệng, bỗng nhiên hét toáng lên, “Kem ốc quế của em đâu?”

Cậu cúi xuống đất nhìn trái nhìn phải, “A a a vừa nãy nhào tới làm rớt xuống đất rồi!”

Lăng Dương nâng cây ốc quế trụi lủi trong tay, khóc không ra nước mắt, “Em còn chưa ăn nữa, giờ thì cho kiến ăn hết rồi.”

Diệp Lãng nắm tay cậu, “Đi.”

“Đi đâu?”

“Đi mua kem ốc quế.”

“Được, vậy lần này em muốn hai viên!”

“Ba viên được không?”

“Thiệt? Vậy em muốn dâu tây, vani, sôcôla nữa, a, dưa lưới cũng ngon lắm, ư ư ư, khó chọn quá đi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cám Ơn Em Vẫn Cười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook