Chương 41: Sinh ra vì ngài
Lữ Thiên Dật
07/04/2022
Trong mắt Hoắc Thính Lan hiện lên một tia ngạc nhiên hiếm thấy, suýt chút nữa cười ra tiếng.
Rốt cuộc thì hình tượng của anh trong cái đầu nhỏ đó là thế nào đây...
Anh nhanh chóng kìm nén cảm xúc đang lộ ra bên ngoài của mình, nhịn cười ôm lấy người đang dùng chăn bao mình thành một con nhộng kia vào lòng.
"Thật ra cũng không phải chỉ vì chuyện đó." Anh ra vẻ tự giễu: "Chỉ là có đôi khi cảm thấy em có lẽ... không phải thích anh như vậy?"
"Em thích, thích ngài lắm mà!" Diệp Từ như bị nỗi oan thiên cổ, giãy giụa trong lòng anh. Hoắc Thính Lan rũ mắt, cậu lập tức ngẩng đầu, vội vàng đuổi theo đôi mắt cô đơn kia: "Tại sao, sao ngài lại nghĩ như vậy?"
Cho dù Hoắc Thính Lan đã sớm "loang lổ việc xấu", nhưng nước mắt ướt lạnh vương trên gò má anh là sự thật, một Alpha đỉnh cấp, lén khóc ban đêm, đây là đã đau lòng thành kiểu gì rồi.
... Cũng không có khả năng là nhỏ thuốc nhỏ mắt.
Điểm mấu chốt này có lẽ chú Hoắc vẫn phải có chứ?
...
Có chứ?!
Diệp Từ chần chờ nửa giây, dứt khoát bỏ qua phỏng đoán xấu xa của mình, cẩn thận hỏi: "Có phải em đã, đã làm sai ở đâu không? Ngài chỉ cần nói, em, em sẽ sửa ngay." Cậu nắm tay Hoắc Thính Lan, thành khẩn lấy lòng, như đang dỗ bạn gái đang đau lòng: "Chỉ, chỉ ở đâu, sửa ở đó."
Hoắc Thính Lan không biết xấu hổ mà hưởng thụ dỗ dành chiều chuộng của người yêu ngây thơ, bất đắc dĩ cười cười: "Bắt anh nói thẳng ra luôn sao?" Anh làm như mình cũng hơi xấu hổ, thấp giọng nói: "Thường ngày anh muốn âu yếm em, em cứ trốn mãi, cho nên anh..."
Nói đến nói đi quả nhiên vẫn là chuyện này, giống như cậu đoán.
Trước đây cậu cũng lo rằng bước đi của hai người nếu không thống nhất có phải cũng sẽ xảy ra hiểu lầm hay không, bởi vậy lần này lập tức đoán trúng.
Diệp Từ hoảng loạn liếm môi dưới, cổ họng nghèn nghẹn, vì để giải thích hiểu lầm, cậu tức nước vỡ bờ cứng rắn ngẩng đầu lên giải thích: "Không phải không thích, chỉ là hơi, ngượng ngùng... bởi vì ngài, có hơi, chính là..." Cậu ngập ngừng, muốn tìm một từ nhẹ nhàng một chút, nhưng chọn không được, chỉ đành nhỏ giọng nói: "Quá, quá..."
"Quá cái gì?" Hoắc Thính Lan bật cười, lần này thật sự nghe không rõ, anh quay đầu đưa lỗ tai lại gần, lặp lại lần nữa: "Dâm? Anh quá dâm?"
Diệp Từ đỏ mặt không hé răng, hơi hoảng sợ nhìn Hoắc Thính Lan cao giọng nhắc lại.
Quá dâm, câu oán giận này lộ ra một hương vị ngây thơ chưa trải sự đời, Hoắc Thính Lan phấn khởi như có một đốm lửa chạy từ xương cùng đến sau gáy, nghiêng người đè bé cưng rầm rì trách móc kia xuống giường, khóe môi không đè xuống được, ngậm cười tra khảo, giống như bị Diệp Từ vấy bẩn thanh danh, muốn đòi lại oan tình: "Anh dâm thế nào? Anh đã làm cái gì? Hả?"
"Thường ngày ngay cả, ngay cả lúc giảng môn sinh lý, tay ngài... cũng không yên phận." Diệp Từ lên án, nói đến chỗ mấu chốt, âm lượng lại thấp xuống: "Cứ..."
Hoắc Thính Lan cười, nhắc lại rõ ràng từng chữ: "Anh cứ sờ em?"
Kiểu vụng về tìm từ thế này đáng yêu quá đi.
Tại sao một hai phải lặp lại lớn tiếng như thế chứ?!
Diệp Từ trợn trắng hai mắt, tức muốn xỉu.
"Đó gọi là kiểm tra sức khỏe, chuyện kiểm tra sức khỏe mà, sao lại gọi là đùa giỡn lưu manh..." Hoắc Thính Lan vừa cãi chày cãi cối vừa đuổi theo hôn cậu, hôn đến khi gương mặt cậu ửng hồng, môi đỏ tươi, cơ thể chảy mồ hôi ròng ròng, hai cơ thể hưng phấn đến nóng hầm hập, pheromone ái muội giao hòa.
Hoa vừa lúc, trăng vừa tròn, bầu không khí kiều diễm chín muồi, kỳ nhạy cảm của anh vừa mới bắt đầu, Diệp Từ cũng đã thả lỏng... mọi chuyện đều đã được chuẩn bị xong. Vốn dĩ có thể thuận nước đẩy thuyền đánh dấu vĩnh viễn, Hoắc Thính Lan lại sinh ra xúc động muốn dừng lại —— suy cho cùng thì đây vẫn là hiểu lầm. Anh vuốt ngược tóc ra sau, ngồi dậy, chống nhẹ phía trên Diệp Từ, cười: "Chọc em chơi thôi, anh không phải vì chuyện này..."
"... Hả?" Đôi mắt mê ly của Diệp Từ dần dần lấy lại tiêu cực, hiểu được ý của Hoắc Thính Lan, biết có lẽ vừa rồi là do tự mình đa tình, còn chủ động nhắc đến chuyện đánh dấu vĩnh viễn. Vẻ mặt cậu dần trở nên không còn thiết sống: "Vậy là, là chuyện gì... ngài nói là chuyện, chuyện tình cảm mà..."
Cậu cũng chỉ có thể nghĩ được đến chuyện đó mà thôi.
Hoắc Thính Lan hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng nói: "Anh mơ một giấc mơ."
Loại chuyện như "trở lại quá khứ sống thêm lần nữa" này, nếu Hoắc Thính Lan nghiêm túc nói cho Diệp Từ nghe, cũng chưa chắc Diệp Từ sẽ không tin.
Cho dù sự tín nhiệm của Diệp Từ với anh đã đứng bên bờ vực phá sản, nhưng bất kể thế nào, với những chuyện lớn Diệp Từ cũng sẽ tin anh.
Nhưng mà...
Tư tâm của anh cũng không nguyện ý để Diệp Từ biết được cậu đã rơi vài cảnh ngộ tuyệt vọng thế nào ở đời trước, bị người giẫm đạp ức hiếp ra sao, rồi làm sao mà tuổi xuân đoản mệnh.
Huống hồ, đoạn quá khứ u ám đó thậm chí còn không thể gọi là "quá khứ". Toàn bộ thời không đó đều đã không tồn tại nữa, còn nhắc lại nó để làm gì?
Nếu không cũng chỉ thêm khó chịu mà thôi.
Bởi vậy anh thay thế bằng "giấc mơ".
"Ác mộng sao?"
Vài giọt nước mắt kia trở thành kim bài miễn tử, Diệp Từ không rảnh truy cứu chuyện mình bị trêu đùa lúc nãy, Diệp Từ khẽ vuốt ve đầu Hoắc Thính Lan.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và Watt_pad: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Sợi tóc đen nhánh cọ qua lòng bàn tay không có keo vuốt tóc, thiếu đi mấy phần tinh anh, có vẻ chân thật hơn, cũng có vẻ yếu ớt hơn.
"Ngài nói ra đi, nói ra miệng rồi ác, ác mộng sẽ được phá giải, sẽ không trở thành sự thật."
Sau khi Diệp Từ tỉnh lại đã mở đèn ngủ, ánh sáng ấm áp như sương mù, quanh quẩn bên người, dụ dỗ người ta thành khẩn thẳng thắn bộc lộ cõi lòng.
"Anh mơ thấy em..." Anh mở miệng nói.
Về tai nạn đó, anh sợ giọng nói của mình lộ vẻ khác thường, cố gắng miêu tả ngắn gọn.
Nhưng Diệp Từ vẫn cảm giác được ẩn sau giọng nói kìm nén kia là đau đớn sâu đậm. Không phải như giấc mộng thoáng qua, mà là thấm dần theo năm tháng, chỉ nhẹ nhàng đè xuống, là có thể tràn ra đau đớn khôn nguôi.
Tay chân cậu luống cuống, hoảng sợ, vốn dĩ đã không biết dỗ dàng người khác, lúc này càng không biết làm gì hơn, chỉ có thể vuốt ve tấm lưng của Hoắc Thính Lan, vụng về lặp lại: "Nhưng em không phải vẫn đang yên ổn đó sao, chú Hoắc, em vẫn ổn này."
"Xin lỗi, mơ giống thật quá." Hoắc Thính Lan hắng hắng giọng, cười cười: "Có lẽ do quá để ý đến em... Không thể chịu nổi khả năng đó."
Diệp Từ gấp đến độ lòng bàn tay thấm mồ hôi, dùng hết sức bóp chặt lấy tay Hoắc Thính Lan, lật bàn tay anh lên, đưa năm ngón tay của mình luồn vào giữa khe hở bàn tay anh, siết chặt lại, hận không thể dùng tất cả sức lực của mình đổi thành lời an ủi —— quả nhiên cậu đã không đoán sai, chú Hoắc thật sự là một người thiếu cảm giác an toàn.
"Vốn, vốn dĩ không có... khả năng đó đâu." Cậu liều mạng chỉ huy đầu lưỡi: "Em chắc chắn sẽ thật, thật chú ý bảo vệ bản thân, đời này em sẽ, sẽ không... đua xe nữa, ngài yên tâm. Dù sao cũng chỉ là, sở thích mà thôi... Thật, thật ra cũng không được tính, tính là sở thích, chỉ là khi tâm trạng không, không được vui, muốn chạy vài vòng, cho lòng thoải mái..."
Để những áp lực buồn khổ có chỗ phát tiết.
Nhưng hiện giờ cậu không cần nữa.
"Chuyện ngài, ngài cảm thấy nguy hiểm, sau này em, em sẽ không làm nữa." Diệp Từ thiên nhân giao chiến một lát, bỗng nhiên xoay người muốn xuống giường: "Câu lạc bộ bắn, bắn súng kia em cũng... không đi nữa."
Cậu cho rằng Hoắc Thính Lan đè trong lòng là chuyện này, cậu không muốn vì một sở thích không liên quan đến sự đau khổ của mình mà làm người yêu đau lòng, muốn lấy thẻ hội viên đến bẻ trước mặt anh.
"Quay lại." Hoắc Thính Lan buồn cười, nắm vòng eo gầy nhưng ẻo dai của cậu kéo trở lại, ôm dựa lên đầu giường, nhắm mắt, thành khẩn nói: "Chơi bắn súng thì không sao, có anh ở kế bên là được, còn đua xe... anh thật sự sợ hãi."
Anh không muốn dùng tình yêu để hạn chế tự do của Diệp Từ, nhưng chỉ có chuyện này, anh tình nguyện làm một người vô lý ngang ngược.
"Em biết rồi, thật sự biết rồi." Diệp Từ trịnh trọng gật đầu: "Ngài cũng không, không cần phải cảm thấy như vậy là... hạn chế tự do của em, em là một..." Cậu nuốt chữ Alpha đang ở đầu lưỡi xuống, không được tự nhiên đổi thành chữ khác: "Người đàn ông, còn đã kết, kết hôn, phải để ngài có, có cảm giác an toàn."
—— Tay nải Alpha này xem ra không mang được nữa rồi.
Hoắc Thính Lan cười cười, rất hưởng thụ khoảnh khắc được Diệp Từ dùng sức mạnh bạn trai che chở, bởi vậy không mới không phá vỡ ảo giác Alpha của Diệp Từ, chỉ dịu dàng nói: "Được."
Diệp Từ nhìn sắc mặt của anh, vẫn không yên tâm, sắp xếp từ ngữ một lát, dùng cách mà bác sĩ tâm lý dạy cậu đọc từng chữ, thả chậm tốc độ nói, giọng điệu nhẹ nhàng, nói từng chữ một: "Chú Hoắc, ngài không cảm thấy, duyên phận giữa em với ngài... đặc biệt sâu đậm sao? Thể chất của ngài như vậy, độ xứng đôi của gen, với người khác thấp như thế, chỉ cao với mỗi em, hơn nữa em, còn cố tình, phân hóa lần hai thành, Omega, giống như là, vì, vì để gặp được ngài."
"Vốn dĩ em với ngài đều, đều không phải là người cùng thế giới, đừng nói là... kết hôn, dù chỉ là liên quan đến nhau, cũng khó. Nhưng không chỉ, chỉ có độ xứng đôi, mà còn xảy ra rất nhiều chuyện... chuyện trời xui đất khiến, như hiệu ứng bươm bướm, mang chúng ta trói lại bên nhau." Cậu chưa từng nói mấy lời sến như vậy với ai, xấu hổ đến nỗi gương mặt và hốc mắt đều ửng đỏ, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng kia tràn ngập kiên định: "Duyên phận của em với ngài, chắc chắn vô cùng sâu đậm, cho dù muốn gỡ, cũng gỡ không ra. Nếu em, em không gặp được ngài, em cũng không dám tưởng tượng, cuộc sống sau này của em, sẽ ra sao... May mắn em, sớm gặp được ngài, sớm được ngài bảo vệ, em cảm thấy những chuyện đó, giống như đã được vận mệnh chú định, an bài sẵn."
"Đời này của em, được sinh ra vì ngài, chữa bệnh cho ngài." Cậu ra kết luận: "Ngài cũng vậy, sinh, sinh ra vì em, bảo vệ cho em. Ông trời cũng luyến để để, để chúng ta tách ra... Ngài đừng sợ hãi nữa, đừng cứ, lo lắng lung tung."
Hoắc Thính Lan nhìn chằm chằm đôi môi mỏng đang mấp máy của cậu, không chớp mắt, trong tai nổ vang, máu huyết chảy nhanh.
—— Có lẽ kiếp sau cả hai sẽ lại gặp nhau...
—— Duyên phận đậm sâu, gỡ cũng gỡ không ra...
—— Sớm gặp được nó, sớm bảo vệ cho nó...
—— Đều là do vận mệnh chú định an bài nha...
Giọng nói dịu dàng của Lâm Dao trong mộng hãy còn bên tai, dần dần dung hợp với những âm tiết Diệp Từ thốt ra khỏi miệng, vô cùng tương tự, thậm chí một số câu còn giống hệt nhau.
Là trùng hợp?
Hay đời này thật sự là mệnh trung chú định?
Cảm giác trong khoảnh khắc này khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, đột nhiên anh ôm chặt lấy Diệp Từ còn đang ngửa mặt vắt óc dỗ dành anh, giọng nói còn hơi run rẩy.
"... Anh biết rồi, bé cưng."
Những tích tụ và tiếc nuối sâu trong nội tâm như hồ đóng băng lâu năm, chợt vỡ òa trong ngày xuân ấm áp.
Nước mùa xuân ồ ạt tràn đến, chảy mãnh liệt. Làm tan rã, xoa dịu khối bầm xanh bị tổn thương bởi giá rét. Lồng ngực được rót thứ bởi cảm xúc ấp áp kì diệu. Anh ôm chặt Diệp Từ, vùng đất lạnh trong góc tối tăm thức tỉnh, cỏ xuân mềm mại, um tùm chui từ đất lên, khiến cho lòng anh ngứa ngáy khó nhịn. Để giảm bớt cơn ngứa thấu xương này, anh chỉ có thể nâng mặt Diệp Từ lên, nhão nhão dính dính, nóng bỏng đến chân thành mà hôn cậu, không quan tâm gì khác, ôm thật chặt.
Anh muốn đánh dấu cậu vĩnh viễn, để êm nay, lúc này, thời khắc này.
"Bé cưng..." Vài phút sau, anh đỡ lấy Diệp Từ sắp tan thành một vũng nước, khảo sát thành quả học tập mấy ngày qua: "Còn nhớ rõ quá trình đánh dấu vĩnh viễn không?"
Diệp Từ nhẹ nhàng gật đầu.
"Cho dù em đã biết, anh vẫn phải nhắc nhở em thêm lần nữa." Hoắc Thính Lan kề sát trán mình vào trán cậu, thân mật cọ cọ chóp mũi, sau đó đứng dậy, vừa nói, vừa lấy ra một bình nhỏ chứa thuốc dạng con nhộng từ ngăn kéo trên tủ đầu giường, lấy nước uống hai viên. Đó là loại thuốc có tác dụng tránh thai bằng cách làm giảm hoạt động của tế bào sinh dục nào đó (*), giới hạn cho Alpha dùng —— đánh dấu vĩnh cửu chỉ có thể dùng thuốc để tránh thai... Anh không thể để Diệp Từ vì việc ngoài ý muốn đó mà chậm trễ việc học hành, nhưng cũng không muốn để Diệp Từ uống thuốc. Cho nên đành tự mình uống, bình thuốc này đã được đặt trong ngăn kéo mấy tháng nay rồi.
(*) Tế bào sinh dục nào đó aka tinh trùng :v
"Với Omega mà nói, đánh dấu vĩnh viễn không phải là một quá trình vui sướng 100%..." Nuốt viên thuốc con nhộng xuống, anh tiếp tục phổ cập khoa học.
Mới đầu, là vui sướng đơn thuần.
Nhưng đó gần như là sự sự dỗ ác liệt của quy luật tự nhiên.
Sau khi giai đoạn đánh dấu chân chính xảy ra, Omega cần phải mở ra chỗ sâu trong khoang sinh sản. Ở lần đầu, quá trình này thường kèm theo đau đớn và cảm giác bị xâm phạm, bị chinh phục mạnh mẽ về mặt tâm lý. Đây là hậu quả tất yếu do pheromone Alpha dung hợp sâu vào, không liên quan đến việc biểu hiện của Alpha đó có ôn tồn săn sóc hay không.
Bởi vậy, với một ít Omega có tính tình tương đối cao ngạo mà nói, sự khó chịu về mặt tâm lý thậm chí còn vượt qua cả sự đau đớn về thân thể.
"... Đặc biệt là với kiểu người như em, Omega nhưng có kết quả phân hóa lần đầu là Alpha, có lẽ em sẽ cảm thấy mâu thuẫn trong khoảnh khắc nào đó." Tên đã lên dây, nhưng Hoắc Thính Lan ngược lại vẫn rất kiên nhẫn, nhắc nhở trước cho Diệp Từ an tâm: "Đến lúc đó có lẽ anh sẽ hoàn toàn mất lý trí, dù cho em có khóc lóc xin tha, đánh anh, anh cũng khó mà bỏ dỡ đánh đấu... Hơn nữa đánh dấu vĩnh viễn cần phải tiến hành lặp đi lặp lại nhiều lần, có lẽ sẽ kéo dài liên tục vài ngày, em có sợ không?"
Diệp Từ khó khăn quay đầu lại, mở đôi mặt hạnh ướt nước do bị hôn, nói dối: "Không, không sợ, nói tiếp em cũng không, không phải là người thích khóc..."
Chuyện tới trước mắt, còn ráng túm lấy tay nải Alpha không bỏ.
Thật sự đáng yêu.
Hoắc Thính Lan cong môi, cúi người, lấp kín dư âm lời nói của cậu.
...
...
...
Khi tất cả kết thúc, đã là bốn ngày sau.
Rốt cuộc thì hình tượng của anh trong cái đầu nhỏ đó là thế nào đây...
Anh nhanh chóng kìm nén cảm xúc đang lộ ra bên ngoài của mình, nhịn cười ôm lấy người đang dùng chăn bao mình thành một con nhộng kia vào lòng.
"Thật ra cũng không phải chỉ vì chuyện đó." Anh ra vẻ tự giễu: "Chỉ là có đôi khi cảm thấy em có lẽ... không phải thích anh như vậy?"
"Em thích, thích ngài lắm mà!" Diệp Từ như bị nỗi oan thiên cổ, giãy giụa trong lòng anh. Hoắc Thính Lan rũ mắt, cậu lập tức ngẩng đầu, vội vàng đuổi theo đôi mắt cô đơn kia: "Tại sao, sao ngài lại nghĩ như vậy?"
Cho dù Hoắc Thính Lan đã sớm "loang lổ việc xấu", nhưng nước mắt ướt lạnh vương trên gò má anh là sự thật, một Alpha đỉnh cấp, lén khóc ban đêm, đây là đã đau lòng thành kiểu gì rồi.
... Cũng không có khả năng là nhỏ thuốc nhỏ mắt.
Điểm mấu chốt này có lẽ chú Hoắc vẫn phải có chứ?
...
Có chứ?!
Diệp Từ chần chờ nửa giây, dứt khoát bỏ qua phỏng đoán xấu xa của mình, cẩn thận hỏi: "Có phải em đã, đã làm sai ở đâu không? Ngài chỉ cần nói, em, em sẽ sửa ngay." Cậu nắm tay Hoắc Thính Lan, thành khẩn lấy lòng, như đang dỗ bạn gái đang đau lòng: "Chỉ, chỉ ở đâu, sửa ở đó."
Hoắc Thính Lan không biết xấu hổ mà hưởng thụ dỗ dành chiều chuộng của người yêu ngây thơ, bất đắc dĩ cười cười: "Bắt anh nói thẳng ra luôn sao?" Anh làm như mình cũng hơi xấu hổ, thấp giọng nói: "Thường ngày anh muốn âu yếm em, em cứ trốn mãi, cho nên anh..."
Nói đến nói đi quả nhiên vẫn là chuyện này, giống như cậu đoán.
Trước đây cậu cũng lo rằng bước đi của hai người nếu không thống nhất có phải cũng sẽ xảy ra hiểu lầm hay không, bởi vậy lần này lập tức đoán trúng.
Diệp Từ hoảng loạn liếm môi dưới, cổ họng nghèn nghẹn, vì để giải thích hiểu lầm, cậu tức nước vỡ bờ cứng rắn ngẩng đầu lên giải thích: "Không phải không thích, chỉ là hơi, ngượng ngùng... bởi vì ngài, có hơi, chính là..." Cậu ngập ngừng, muốn tìm một từ nhẹ nhàng một chút, nhưng chọn không được, chỉ đành nhỏ giọng nói: "Quá, quá..."
"Quá cái gì?" Hoắc Thính Lan bật cười, lần này thật sự nghe không rõ, anh quay đầu đưa lỗ tai lại gần, lặp lại lần nữa: "Dâm? Anh quá dâm?"
Diệp Từ đỏ mặt không hé răng, hơi hoảng sợ nhìn Hoắc Thính Lan cao giọng nhắc lại.
Quá dâm, câu oán giận này lộ ra một hương vị ngây thơ chưa trải sự đời, Hoắc Thính Lan phấn khởi như có một đốm lửa chạy từ xương cùng đến sau gáy, nghiêng người đè bé cưng rầm rì trách móc kia xuống giường, khóe môi không đè xuống được, ngậm cười tra khảo, giống như bị Diệp Từ vấy bẩn thanh danh, muốn đòi lại oan tình: "Anh dâm thế nào? Anh đã làm cái gì? Hả?"
"Thường ngày ngay cả, ngay cả lúc giảng môn sinh lý, tay ngài... cũng không yên phận." Diệp Từ lên án, nói đến chỗ mấu chốt, âm lượng lại thấp xuống: "Cứ..."
Hoắc Thính Lan cười, nhắc lại rõ ràng từng chữ: "Anh cứ sờ em?"
Kiểu vụng về tìm từ thế này đáng yêu quá đi.
Tại sao một hai phải lặp lại lớn tiếng như thế chứ?!
Diệp Từ trợn trắng hai mắt, tức muốn xỉu.
"Đó gọi là kiểm tra sức khỏe, chuyện kiểm tra sức khỏe mà, sao lại gọi là đùa giỡn lưu manh..." Hoắc Thính Lan vừa cãi chày cãi cối vừa đuổi theo hôn cậu, hôn đến khi gương mặt cậu ửng hồng, môi đỏ tươi, cơ thể chảy mồ hôi ròng ròng, hai cơ thể hưng phấn đến nóng hầm hập, pheromone ái muội giao hòa.
Hoa vừa lúc, trăng vừa tròn, bầu không khí kiều diễm chín muồi, kỳ nhạy cảm của anh vừa mới bắt đầu, Diệp Từ cũng đã thả lỏng... mọi chuyện đều đã được chuẩn bị xong. Vốn dĩ có thể thuận nước đẩy thuyền đánh dấu vĩnh viễn, Hoắc Thính Lan lại sinh ra xúc động muốn dừng lại —— suy cho cùng thì đây vẫn là hiểu lầm. Anh vuốt ngược tóc ra sau, ngồi dậy, chống nhẹ phía trên Diệp Từ, cười: "Chọc em chơi thôi, anh không phải vì chuyện này..."
"... Hả?" Đôi mắt mê ly của Diệp Từ dần dần lấy lại tiêu cực, hiểu được ý của Hoắc Thính Lan, biết có lẽ vừa rồi là do tự mình đa tình, còn chủ động nhắc đến chuyện đánh dấu vĩnh viễn. Vẻ mặt cậu dần trở nên không còn thiết sống: "Vậy là, là chuyện gì... ngài nói là chuyện, chuyện tình cảm mà..."
Cậu cũng chỉ có thể nghĩ được đến chuyện đó mà thôi.
Hoắc Thính Lan hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng nói: "Anh mơ một giấc mơ."
Loại chuyện như "trở lại quá khứ sống thêm lần nữa" này, nếu Hoắc Thính Lan nghiêm túc nói cho Diệp Từ nghe, cũng chưa chắc Diệp Từ sẽ không tin.
Cho dù sự tín nhiệm của Diệp Từ với anh đã đứng bên bờ vực phá sản, nhưng bất kể thế nào, với những chuyện lớn Diệp Từ cũng sẽ tin anh.
Nhưng mà...
Tư tâm của anh cũng không nguyện ý để Diệp Từ biết được cậu đã rơi vài cảnh ngộ tuyệt vọng thế nào ở đời trước, bị người giẫm đạp ức hiếp ra sao, rồi làm sao mà tuổi xuân đoản mệnh.
Huống hồ, đoạn quá khứ u ám đó thậm chí còn không thể gọi là "quá khứ". Toàn bộ thời không đó đều đã không tồn tại nữa, còn nhắc lại nó để làm gì?
Nếu không cũng chỉ thêm khó chịu mà thôi.
Bởi vậy anh thay thế bằng "giấc mơ".
"Ác mộng sao?"
Vài giọt nước mắt kia trở thành kim bài miễn tử, Diệp Từ không rảnh truy cứu chuyện mình bị trêu đùa lúc nãy, Diệp Từ khẽ vuốt ve đầu Hoắc Thính Lan.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và Watt_pad: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
Sợi tóc đen nhánh cọ qua lòng bàn tay không có keo vuốt tóc, thiếu đi mấy phần tinh anh, có vẻ chân thật hơn, cũng có vẻ yếu ớt hơn.
"Ngài nói ra đi, nói ra miệng rồi ác, ác mộng sẽ được phá giải, sẽ không trở thành sự thật."
Sau khi Diệp Từ tỉnh lại đã mở đèn ngủ, ánh sáng ấm áp như sương mù, quanh quẩn bên người, dụ dỗ người ta thành khẩn thẳng thắn bộc lộ cõi lòng.
"Anh mơ thấy em..." Anh mở miệng nói.
Về tai nạn đó, anh sợ giọng nói của mình lộ vẻ khác thường, cố gắng miêu tả ngắn gọn.
Nhưng Diệp Từ vẫn cảm giác được ẩn sau giọng nói kìm nén kia là đau đớn sâu đậm. Không phải như giấc mộng thoáng qua, mà là thấm dần theo năm tháng, chỉ nhẹ nhàng đè xuống, là có thể tràn ra đau đớn khôn nguôi.
Tay chân cậu luống cuống, hoảng sợ, vốn dĩ đã không biết dỗ dàng người khác, lúc này càng không biết làm gì hơn, chỉ có thể vuốt ve tấm lưng của Hoắc Thính Lan, vụng về lặp lại: "Nhưng em không phải vẫn đang yên ổn đó sao, chú Hoắc, em vẫn ổn này."
"Xin lỗi, mơ giống thật quá." Hoắc Thính Lan hắng hắng giọng, cười cười: "Có lẽ do quá để ý đến em... Không thể chịu nổi khả năng đó."
Diệp Từ gấp đến độ lòng bàn tay thấm mồ hôi, dùng hết sức bóp chặt lấy tay Hoắc Thính Lan, lật bàn tay anh lên, đưa năm ngón tay của mình luồn vào giữa khe hở bàn tay anh, siết chặt lại, hận không thể dùng tất cả sức lực của mình đổi thành lời an ủi —— quả nhiên cậu đã không đoán sai, chú Hoắc thật sự là một người thiếu cảm giác an toàn.
"Vốn, vốn dĩ không có... khả năng đó đâu." Cậu liều mạng chỉ huy đầu lưỡi: "Em chắc chắn sẽ thật, thật chú ý bảo vệ bản thân, đời này em sẽ, sẽ không... đua xe nữa, ngài yên tâm. Dù sao cũng chỉ là, sở thích mà thôi... Thật, thật ra cũng không được tính, tính là sở thích, chỉ là khi tâm trạng không, không được vui, muốn chạy vài vòng, cho lòng thoải mái..."
Để những áp lực buồn khổ có chỗ phát tiết.
Nhưng hiện giờ cậu không cần nữa.
"Chuyện ngài, ngài cảm thấy nguy hiểm, sau này em, em sẽ không làm nữa." Diệp Từ thiên nhân giao chiến một lát, bỗng nhiên xoay người muốn xuống giường: "Câu lạc bộ bắn, bắn súng kia em cũng... không đi nữa."
Cậu cho rằng Hoắc Thính Lan đè trong lòng là chuyện này, cậu không muốn vì một sở thích không liên quan đến sự đau khổ của mình mà làm người yêu đau lòng, muốn lấy thẻ hội viên đến bẻ trước mặt anh.
"Quay lại." Hoắc Thính Lan buồn cười, nắm vòng eo gầy nhưng ẻo dai của cậu kéo trở lại, ôm dựa lên đầu giường, nhắm mắt, thành khẩn nói: "Chơi bắn súng thì không sao, có anh ở kế bên là được, còn đua xe... anh thật sự sợ hãi."
Anh không muốn dùng tình yêu để hạn chế tự do của Diệp Từ, nhưng chỉ có chuyện này, anh tình nguyện làm một người vô lý ngang ngược.
"Em biết rồi, thật sự biết rồi." Diệp Từ trịnh trọng gật đầu: "Ngài cũng không, không cần phải cảm thấy như vậy là... hạn chế tự do của em, em là một..." Cậu nuốt chữ Alpha đang ở đầu lưỡi xuống, không được tự nhiên đổi thành chữ khác: "Người đàn ông, còn đã kết, kết hôn, phải để ngài có, có cảm giác an toàn."
—— Tay nải Alpha này xem ra không mang được nữa rồi.
Hoắc Thính Lan cười cười, rất hưởng thụ khoảnh khắc được Diệp Từ dùng sức mạnh bạn trai che chở, bởi vậy không mới không phá vỡ ảo giác Alpha của Diệp Từ, chỉ dịu dàng nói: "Được."
Diệp Từ nhìn sắc mặt của anh, vẫn không yên tâm, sắp xếp từ ngữ một lát, dùng cách mà bác sĩ tâm lý dạy cậu đọc từng chữ, thả chậm tốc độ nói, giọng điệu nhẹ nhàng, nói từng chữ một: "Chú Hoắc, ngài không cảm thấy, duyên phận giữa em với ngài... đặc biệt sâu đậm sao? Thể chất của ngài như vậy, độ xứng đôi của gen, với người khác thấp như thế, chỉ cao với mỗi em, hơn nữa em, còn cố tình, phân hóa lần hai thành, Omega, giống như là, vì, vì để gặp được ngài."
"Vốn dĩ em với ngài đều, đều không phải là người cùng thế giới, đừng nói là... kết hôn, dù chỉ là liên quan đến nhau, cũng khó. Nhưng không chỉ, chỉ có độ xứng đôi, mà còn xảy ra rất nhiều chuyện... chuyện trời xui đất khiến, như hiệu ứng bươm bướm, mang chúng ta trói lại bên nhau." Cậu chưa từng nói mấy lời sến như vậy với ai, xấu hổ đến nỗi gương mặt và hốc mắt đều ửng đỏ, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng kia tràn ngập kiên định: "Duyên phận của em với ngài, chắc chắn vô cùng sâu đậm, cho dù muốn gỡ, cũng gỡ không ra. Nếu em, em không gặp được ngài, em cũng không dám tưởng tượng, cuộc sống sau này của em, sẽ ra sao... May mắn em, sớm gặp được ngài, sớm được ngài bảo vệ, em cảm thấy những chuyện đó, giống như đã được vận mệnh chú định, an bài sẵn."
"Đời này của em, được sinh ra vì ngài, chữa bệnh cho ngài." Cậu ra kết luận: "Ngài cũng vậy, sinh, sinh ra vì em, bảo vệ cho em. Ông trời cũng luyến để để, để chúng ta tách ra... Ngài đừng sợ hãi nữa, đừng cứ, lo lắng lung tung."
Hoắc Thính Lan nhìn chằm chằm đôi môi mỏng đang mấp máy của cậu, không chớp mắt, trong tai nổ vang, máu huyết chảy nhanh.
—— Có lẽ kiếp sau cả hai sẽ lại gặp nhau...
—— Duyên phận đậm sâu, gỡ cũng gỡ không ra...
—— Sớm gặp được nó, sớm bảo vệ cho nó...
—— Đều là do vận mệnh chú định an bài nha...
Giọng nói dịu dàng của Lâm Dao trong mộng hãy còn bên tai, dần dần dung hợp với những âm tiết Diệp Từ thốt ra khỏi miệng, vô cùng tương tự, thậm chí một số câu còn giống hệt nhau.
Là trùng hợp?
Hay đời này thật sự là mệnh trung chú định?
Cảm giác trong khoảnh khắc này khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, đột nhiên anh ôm chặt lấy Diệp Từ còn đang ngửa mặt vắt óc dỗ dành anh, giọng nói còn hơi run rẩy.
"... Anh biết rồi, bé cưng."
Những tích tụ và tiếc nuối sâu trong nội tâm như hồ đóng băng lâu năm, chợt vỡ òa trong ngày xuân ấm áp.
Nước mùa xuân ồ ạt tràn đến, chảy mãnh liệt. Làm tan rã, xoa dịu khối bầm xanh bị tổn thương bởi giá rét. Lồng ngực được rót thứ bởi cảm xúc ấp áp kì diệu. Anh ôm chặt Diệp Từ, vùng đất lạnh trong góc tối tăm thức tỉnh, cỏ xuân mềm mại, um tùm chui từ đất lên, khiến cho lòng anh ngứa ngáy khó nhịn. Để giảm bớt cơn ngứa thấu xương này, anh chỉ có thể nâng mặt Diệp Từ lên, nhão nhão dính dính, nóng bỏng đến chân thành mà hôn cậu, không quan tâm gì khác, ôm thật chặt.
Anh muốn đánh dấu cậu vĩnh viễn, để êm nay, lúc này, thời khắc này.
"Bé cưng..." Vài phút sau, anh đỡ lấy Diệp Từ sắp tan thành một vũng nước, khảo sát thành quả học tập mấy ngày qua: "Còn nhớ rõ quá trình đánh dấu vĩnh viễn không?"
Diệp Từ nhẹ nhàng gật đầu.
"Cho dù em đã biết, anh vẫn phải nhắc nhở em thêm lần nữa." Hoắc Thính Lan kề sát trán mình vào trán cậu, thân mật cọ cọ chóp mũi, sau đó đứng dậy, vừa nói, vừa lấy ra một bình nhỏ chứa thuốc dạng con nhộng từ ngăn kéo trên tủ đầu giường, lấy nước uống hai viên. Đó là loại thuốc có tác dụng tránh thai bằng cách làm giảm hoạt động của tế bào sinh dục nào đó (*), giới hạn cho Alpha dùng —— đánh dấu vĩnh cửu chỉ có thể dùng thuốc để tránh thai... Anh không thể để Diệp Từ vì việc ngoài ý muốn đó mà chậm trễ việc học hành, nhưng cũng không muốn để Diệp Từ uống thuốc. Cho nên đành tự mình uống, bình thuốc này đã được đặt trong ngăn kéo mấy tháng nay rồi.
(*) Tế bào sinh dục nào đó aka tinh trùng :v
"Với Omega mà nói, đánh dấu vĩnh viễn không phải là một quá trình vui sướng 100%..." Nuốt viên thuốc con nhộng xuống, anh tiếp tục phổ cập khoa học.
Mới đầu, là vui sướng đơn thuần.
Nhưng đó gần như là sự sự dỗ ác liệt của quy luật tự nhiên.
Sau khi giai đoạn đánh dấu chân chính xảy ra, Omega cần phải mở ra chỗ sâu trong khoang sinh sản. Ở lần đầu, quá trình này thường kèm theo đau đớn và cảm giác bị xâm phạm, bị chinh phục mạnh mẽ về mặt tâm lý. Đây là hậu quả tất yếu do pheromone Alpha dung hợp sâu vào, không liên quan đến việc biểu hiện của Alpha đó có ôn tồn săn sóc hay không.
Bởi vậy, với một ít Omega có tính tình tương đối cao ngạo mà nói, sự khó chịu về mặt tâm lý thậm chí còn vượt qua cả sự đau đớn về thân thể.
"... Đặc biệt là với kiểu người như em, Omega nhưng có kết quả phân hóa lần đầu là Alpha, có lẽ em sẽ cảm thấy mâu thuẫn trong khoảnh khắc nào đó." Tên đã lên dây, nhưng Hoắc Thính Lan ngược lại vẫn rất kiên nhẫn, nhắc nhở trước cho Diệp Từ an tâm: "Đến lúc đó có lẽ anh sẽ hoàn toàn mất lý trí, dù cho em có khóc lóc xin tha, đánh anh, anh cũng khó mà bỏ dỡ đánh đấu... Hơn nữa đánh dấu vĩnh viễn cần phải tiến hành lặp đi lặp lại nhiều lần, có lẽ sẽ kéo dài liên tục vài ngày, em có sợ không?"
Diệp Từ khó khăn quay đầu lại, mở đôi mặt hạnh ướt nước do bị hôn, nói dối: "Không, không sợ, nói tiếp em cũng không, không phải là người thích khóc..."
Chuyện tới trước mắt, còn ráng túm lấy tay nải Alpha không bỏ.
Thật sự đáng yêu.
Hoắc Thính Lan cong môi, cúi người, lấp kín dư âm lời nói của cậu.
...
...
...
Khi tất cả kết thúc, đã là bốn ngày sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.