Cấm Phạm Quy

Chương 37: Ỷ lại

Lữ Thiên Dật

27/03/2022

Diệp Từ cúi người, đầu ngón tay niết lớp vải, vuốt nhẹ.

Lòng tay truyền đến cảm giác trơn trượt như mỡ dê.

Cậu vẫn mơ hồ, nhưng trực giác mách bảo có chuyện gì đó không ổn, khuôn mặt đột nhiên nóng bừng lên, che lại sau gáy thẳng tắp cứng đơ, những hình ảnh về đời người chạy trong đầu như đèn kéo quân...

May mắn Hoắc Thính Lan còn ngủ.

Lại qua nửa phút, cậu nuốt nuốt nước bọt, cúi người nhấc một góc chăn lên, chậm rãi kéo kéo ra.

Nếu động tác đủ nhẹ, đủ cẩn thận, nói không chừng có thể không làm kinh động đến chú Hoắc mà vẫn rút được chăn ra.

Ý tưởng rất tốt đẹp, đáng tiếc còn chưa kịp hành động, Hoắc Thính Lan bỗng nhiên trở mình, bất ngờ mở mắt ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Diệp Từ, mở miệng hỏi, giọng nói tỉnh táo giống như không hề ngủ: "Sao thế, bé cưng?"

Bản năng cảnh giác từ nguyên thủy giúp Alpha thông qua giấc ngủ vừa ngắn vừa nông có thể nhanh chóng khôi phục tinh lực, cấp bậc tuyến thể càng cao càng có khuynh hướng ngủ nông dễ thức.

Huống hồ, mùi hương tử lan ngọt ngào mang chút vị tanh kia đã nồng đến sặc mũi, muốn không tỉnh dậy cũng khó.

"Không, không có gì cả!" Diệp Từ bị ánh mắt bất ngờ nhìn chằm chằm của anh làm hết hồn, "Ngài ngủ, ngủ đi, em đi... WC."

Giấc ngủ của chú Hoắc làm sao mà... không phải, làm sao lại cảnh giác được đến vậy?!

Hoắc Thính Lan xoay người mở đèn, dùng khuỷu tay chống đầu nâng nửa người trên lên, quét mắt về phía cậu, cười cười, trêu chọc: "Sao lại có mùi ngòn ngọt thế nhỉ? Làm đổ nước trái cây à?"

"Hả? Dạ." Diệp Từ sửng sốt, tim đập bình bịch, tiếp lời anh nói lung tung: "Em không, không cẩn thận."

"Tại sao nửa đêm rồi còn lén ăn vụng? Hoắc Thính Lan dịu dàng nhìn Diệp Từ, quan tâm hỏi: "Cơm tối ăn không no? Đói bụng sao?"

"Cơm tối ăn, ăn no lắm." Diệp Từ nói năng lộn xộn: "Không phải do em... đang tuổi lớn sao, dễ, dễ bị đói."

"À." Hoắc Thính Lan như suy tư gì đó mà im lặng một lát, hơi hơi mỉm cười, thân mật trách cứ: "Còn đổ cả ra quần... lần sau nên cẩn thận một chút."

Hai mắt Diệp Từ vô hồn, cố gắng hết sức để kìm chế xúc động nhảy ra ngoài cửa sổ cho xong chuyện.

Hoắc Thính Lan bình thản ung dung: "Lần sau ăn khuya... mang anh theo với?"

"Lần, lần sau sẽ mang ngài theo." Diệp Từ gật đầu lung tung.

"Uống nước trái cây gì vậy?"

"Dâu, dâu tây."

"Lấy ở đâu?"

"... À ừm, tủ lạnh, phòng bếp."

"Em còn biết phòng bếp ở chỗ nào nữa sao?"

Giọng điệu kinh ngạc.

"..."

Nhìn ra bé chồng của mình đã thẹn đến mức hỏi gì cũng đáp lung tung rồi, Hoắc Thính Lan mất nhân tính túm lấy cậu trêu một hồi, nói một lô một lốc những lời vô nghĩa.

Nhu cầu Alpha của anh đã không được thỏa mãn trong một thời gian dài, hơn nữa người yêu sau khi mất đi mà tìm lại được bây giờ vẫn còn quá ngây thơ, tuyến thể cũng chưa phát triển hoàn thiện, vẫn luôn trong tình trạng cám treo mà heo nhịn đói...

Về mặt tâm lý khó tránh sẽ nghẹn ra một ít tật xấu nào đó.

Biểu hiện của tật xấu này là thích ăn hiếp bé con, càng ngoan ăn hiếp càng vui.

Diệp Từ: "..."

Vốn tưởng rằng chú Hoắc giúp cậu giải vây, cho cậu một bậc thang đi xuống.

Kết quả tại sao càng lúc càng không ổn thế này...



Thấy Diệp Từ sắp bị đùa giỡn đến hôn mê, lúc này Hoắc Thính Lan mới đại phát từ bi thu phép thần thông lại, lấy quần áo và ga giường mới từ tủ đồ ra, thả Diệp Từ đến phòng rửa mặt thay đồ.

Rối rắm thu dọn một hồi sau, Hoắc Thính Lan không kìm lòng được, đột nhiên đẩy Diệp Từ vào góc tường, chọc thủng tầng giấy cửa sổ, "phổ cập khoa học" vài câu đơn giản cho cậu.

Nói ngắn gọn, chính là...

"Mau lớn lên đi."

"Có thể đừng nói mấy chuyện, chuyện đó bây giờ được không, chú Hoắc..." Diệp Từ gục đầu xuống, mặt đỏ đến nỗi có thể chiên trứng gà, cảm thấy thẹn đến giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở.

Không chỉ có tuyến thể sau gáy, cậu đã hoàn toàn biến thành Omega.

Cố tình Hoắc Thính Lan còn dùng miệng lưỡi thấm thía, nửa cười nửa không, vạch trần không để yên cho cậu.

Để làm Hoắc Thính Lan tạm thời câm miệng, Diệp Từ khóc không ra nước mắt mà đồng ý chuyện tiếp theo ——

Về chuyện thiếu kiến thức ở phương diện nào đó của cậu.

Thật ra đã rất cấp bách rồi, trước đây chưa xác định quan hệ, có vài lời ngay cả Hoắc Thính Lan cũng cảm thấy khó nói, muốn dạy cũng không cách nào dạy được, hiện tại cuối cùng cũng đã có thể thoải mái dạy dỗ.

"... Quyết định như thế nhé? Hôm nay không nói nữa, trở về rồi sẽ từ từ dạy cho em." Hoắc Thính Lan cười hiền lành, lại ném nồi cho người ta: "Trước đó đưa sách phổ cập khoa học cho em mà em không xem, thật ra anh đã nghĩ nên tự mình dạy cho em, nhưng sợ da mặt em quá mỏng, hiểu lầm anh mượn cớ cợt nhã em... Vừa lúc đang nghỉ hè có thời gian, chờ thêm vài ngày nữa về nhà rồi, mỗi ngày một tiết, một tiết 40 phút, giảng cho xong quyển sách đó mới thôi, sắp xếp như vậy em thấy có được không?"

"Sao, sao... cũng được."

"Sau đó, khi nào có thời gian... đi bệnh viện kiểm tra một chút?"

Hoắc Thính Lan chỉ chỉ vào bụng Diệp Từ.

Diệp Từ nào dám nói không, chỉ ngóng trông chú Hoắc nhanh chóng rút tay lại, nói cái gì cũng ậm ừ đồng ý.

Hoắc Thính Lan cảm thấy hài lòng, lúc này mới chịu thả cho cậu đi ngủ.

...

.

[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và Watt_pad: SacFructose

Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]

.

Hôm sau.

Diệp Từ không muốn để kỳ nghỉ bào mòn ý chí chiến đấu, vẫn thức dậy sớm như lúc còn đi học, lợi dụng thời gian tỉnh táo nhất vào sáng sớm để học thuộc lòng thơ cổ và từ vựng tiếng Anh, sau đó mới đi ăn sáng.

Ăn sáng xong cậu lập tức về phòng làm bài, áp lực quá lớn sẽ gây hiệu quả ngược lại, dây đàn lúc cần chùng cũng phải vặn cho chùng. Cậu nghe theo hướng dẫn của Hoắc Thính Lan lập một bảng kế hoạch học tập, hoàn thành mục tiêu đặt ra mỗi ngày xong sẽ lập tức nghỉ ngơi, cũng coi như là nạp điện cho một năm gian khổ trong tương lai sắp đến.

Hoắc Thính Lan nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ học tập hôm nay sẽ dẫn cậu đi chơi, bên nhà cũ có trại nuôi ngựa, có thể cưỡi ngựa, gần đó còn có một câu lạc bộ bắn súng, có thể chơi bắn súng. Suy cho cùng thì cậu vẫn có lòng muốn đi chơi, dùng mười phần sức mạnh để học tập, hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn dự tính gần một giờ, buông bút hứng thú bừng bừng đi tìm người. Hoắc Thính Lan không ở trong căn phòng hôm qua hai người họ nghỉ ngơi, cũng không trả lời tin nhắn, cậu tùy tiện tìm một dì giúp việc hỏi thăm, đối phương nói ngài Hoắc đang uống trà ở phòng trà lầu hai, cậu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi qua tìm. Kết quả còn chưa kịp gõ cửa, đã nghe được giọng nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ của Lâm Dao truyền ra.

"... Em nó dù sao cũng là chồng của gia chủ nhà họ Hoắc, tương lai ít nhiều gì cũng phải theo con tham dự một vài sự kiện, nói chuyện không được lưu loát như vậy, tóm lại là không tốt..."

Thì ra là đang nói về chuyện nói lắp của cậu.

Lâm Dao nói không phải không có lý, tìm từ cũng uyển chuyển, nhưng Hoắc Thính Lan vẫn che chở, giọng nói chứa tiếng cười, dường như là đang chơi xấu: "Em ấy nói không lưu loát, không phải vẫn còn có con đây sao? Con đến làm người phát ngôn cho chồng mình, cũng vậy thôi..."

"Ây nha," Lâm Dao cười tủm tỉm chế nhạo anh: "Biết Tiểu Từ là thịt đầu tim của của con rồi, nửa câu khó nghe cũng nghe không được." Bà không vội không gấp, chỉ chậm rãi khuyên nhủ: "Mẹ biết, con sợ em nó cho rằng con chê em nó không đủ ưu tú, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của em nó, mẹ hiểu, cho nên mẹ mới không tìm em nó mà tìm con để nói đây, chuyện này vốn dĩ cũng không phải là việc gấp, mẹ cũng chỉ muốn nhắc con vậy thôi."

"Biết mẹ có lòng tốt." Hoắc Thính Lan cười cười, nhẹ nhàng dời đề tài, không nói chuyện này với Lâm Dao nữa.

Anh biết nguyên nhân dẫn đến chướng ngại giao tiếp của Diệp Từ.

Đời trước, năm thứ hai sau khi kết hôn Diệp Từ mới hoàn toàn buông lòng phòng bị với anh xuống, nói hết những chuyện đó với anh.

Là do chồng trước của Diệp Hồng Quân, cha kế của Diệp Từ, một Alpha cấp thấp.

Người này yêu đương với Diệp Hồng Quân hơn nửa năm trước khi kết hôn, vẫn luôn biểu hiện mình là một người thành thật ít nói, ôn hòa đôn hậu. Còn cẩn thận tỉ mỉ đối xử với hai mẹ con, dỗ dành Diệp Hồng Quân tin lầm mình và con cuối cùng cũng tìm được nơi nương tựa cho nửa đời sau rồi.



Nhưng mà, sau khi kết hôn mấy tháng, tên cặn bã đó dần dần xé lớp ngụy trang xuống trước mặt hai mẹ con họ.

Hắn có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng.

Mà tính cách khuyết tật này càng trầm trọng gấp đôi khi sau khi hắn nghiện ma túy.

Để danh chính ngôn thuận trút bạo lực, hoặc chỉ để tăng thêm thú vui cho hành vi bạo hành đơn điệu của mình, ngoài tay đấm chân đá, hắn còn dùng danh nghĩa "kiểm tra việc học thuộc lòng" để tra tấn bé Diệp Từ, lúc ấy chỉ mới bảy tuổi.

Việc học thuộc lòng này không chỉ giới hạn với những bài học trong sách giáo khoa, vì cố ý làm khó dễ, có khi cha kế còn tìm một số bài văn cổ tối nghĩa để bắt cậu học.

Trong quá trình Diệp Từ học bài, đọc sai, thiếu chữ, vấp chữ...

Đều sẽ bị đánh đập tàn nhẫn.

Diệp Hồng Quân ngăn cản, sẽ bị đánh chung.

Với bé Diệp Từ mà nói, "học thuộc lòng" là cụm từ đáng sợ nhất trong khoảng thời gian như địa ngục ấy.

Mà hành động "nói chuyện" thường sẽ bị cắt ngang bởi những cú đánh đập bất thình lình.

Đoạn thời gian đó bé Diệp Từ thường mang theo một thân đầy vết thương đi học, tay chân nhỏ bé khẳng khiu, bị những vết bầm tím bầm xanh che kín. Đứa nhỏ có chút xíu, những ngày nóng bức cũng phải mặc quần áo dài tay, nếu không sẽ không thể gặp người.

Diệp Hồng Quân vẫn luôn liều mạng bảo vệ con mình, nhưng thể lực của bà với Alpha chênh lệch quá xa, quá trình ly hôn cũng khó khăn lâu dài, bị muôn vàn cản trở, ngay cả sau khi thành công nhận được phán quyết ly hôn rồi vẫn luôn bị quấy rầy. Đến tận lúc con sâu độc đó vào tù vì buôn bán ma túy để lấy tiền hút chích, mấy năm sau ra tù lại vì hút ma túy quá liều mà chết đột ngột, cuộc sống của hai mẹ con mới hoàn toàn bình yên.

Đáng tiếc, sự bình yên này đến quá muộn.

Sau một thời gian dài bị ngược đãi, bé Diệp Từ dần ý thức được khi bản thân nói chuyện bình thường sẽ xuất hiện hiện tượng đổ mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng,... vì khẩn trương lo lắng, giống như bị người ép buộc "đọc thuộc lòng" ngày trước. Mà vấn đề dẫn tới sự căng thẳng lo âu không ngừng gia tăng, rồi lại xảy ra thêm nhiều vấn đề khác... cứ như vậy, dần dần hình thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Sau khi lớn lên, Diệp Từ phân hóa thành Alpha cấp A, có được năng lực tự bảo vệ mình, khi nghĩ đến cha kế dần dần cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa, nhưng chướng ngại giao tiếp đã ăn sâu bén rễ, khó có thể nhổ ra.

Để chữa được tật nói lắp này của Diệp Từ, việc điều trị tâm lý là một rào cản khó vượt qua được.

Đối với loại bạo hành và ngược đãi thế này, một số người bị hại có lòng tự trọng nhạy cảm sẽ có khuynh hướng giấu giếm, Hoắc Thính Lan không xác định được hiện tại Diệp Từ có đồng ý vạch trần vết sẹo năm xưa này trước mặt bác sĩ tâm lý hay không.

Bởi vậy, trước khi Diệp Từ chủ động tìm kiếm sự trợ giúp từ anh, anh sẽ không tạo bất kì áp lực nào cho cậu.

...

Phòng trà yên tĩnh lại.

Diệp Từ không dám ở đây, rón ra rón rén định thối lui, di động trong túi quần đột nhiên vang lên một tiếng.

—— Hoắc Thính Lan trả lời tin nhắn cho cậu.

Hành lang sau buổi trưa yên tĩnh, một tiếng vang này ngay cả Lâm Dao cũng nghe thấy rõ ràng, tất nhiên không thoát khỏi lỗ tai của Alpha cao cấp.

Hoắc Thính Lan bước nhanh ra khỏi phòng trà, sau khi Diệp Từ chuồn đi vài bước đã biết mình chạy không thoát, ngượng ngùng dừng bước chân, bị chặn vào góc tường.

"Còn học được nghe lén?" Đầu tiên Hoắc Thính Lan dùng giọng nói nhẹ nhàng trêu chọc một câu, tỏ vẻ không để ý, sau đó đè Diệp Từ lên tường, dùng cánh tay giam cậu lại, nhìn sắc mặt của cậu.

Thấy khuôn mặt Diệp Từ đỏ ửng, không giống như dáng vẻ tổn tương lòng tự trọng, lúc này anh mới yên tâm, không nhanh không chậm thử nói: "Nghe thấy cái gì rồi? Nói anh nghe nào."

Diệp Từ do dự một lát, ngước mắt, ánh mắt bình thản, không có sự đau đớn giãy giụa khi bị vạch trần vết sẹo cũ, chỉ có sự thẳng thắn thành khẩn và sự ỷ lại như một bé mèo con mềm mụp.

"Chú Hoắc, thật ra em, em cũng muốn, muốn chữa cho mình, nói lưu loát hơn." Diệp Từ hơi thẹn thùng, mở miệng.

"Cục cưng, sau lại ngoan thế hả..." Hoắc Thính Lan cười dịu dàng, sợ cậu cậy mạnh, châm chước một lát, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Những tình huống tham dự sự kiện này nọ em không cần quan tâm, em là chồng của anh, không ai có thể ép em làm chuyện em không thích, không muốn đi thì không đi, không muốn nói thì không cần phải nói... hiểu không?"

"Không liên quan, đến cái này." Diệp Từ lắc đầu, vẻ mặt không giống giả vờ: "Em vẫn luôn không, không nhắc đến chuyện đi chữa, bởi vì... trước đây cả, cả ngày em cũng không, nói được mấy câu với ai, em không, không nghĩ đến. Nhưng mà..." Cậu tiến tới một bước, vòng tay ôm lấy chiếc eo rắn chắc của Hoắc Thính Lan, nghiêng đầu áp mặt vào vai anh.

Góc độ này, Hoắc Thính Lan nhìn không thấy vẻ mặt của cậu, nhưng anh nghe được.

"Em chỉ hi vọng rằng, sau này có thể... không có chướng ngại gì cùng, cùng ngài, nói nhiều hơn một chút.

Đó là một giọng nói chứa đầy ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cấm Phạm Quy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook