Chương 44: Hỗn độn
Priest
13/10/2016
Tử Vân tự tây bắc thành Bình Dương, hôm nay bốn bề giới nghiêm, trong thành cấm quân bao vây kín bưng, không ít văn võ quan viên thần sắc ngưng trọng đứng hai bên đường, làm đầu chính là Trâu Yến Lai và một nam tửđội cao quan.
Con đường trước tự ngày xưa có một khu chợ, ngựa xe như nước rất là náo nhiệt, hiện giờ lại chỉ còn người mặc giáp cầm binh khí.
Trên đường có một cao lầu, tên là Long Vương các. Bình nhật đám đông náo nhiệt, đi trễ thậm chí chẳng chen được vào đại sảnh dưới lầu, chính là cao lầu đệ nhất trong thành Bình Dương, trên tầng đỉnh trừ hoàng cung đại nội, tầm mắt có thể nhìn thấy quá nửa đếđô. Hiện giờ lại canh phòng nghiêm ngặt, mành buông trên tầng đỉnh kia, thấp thoáng nhìn thấy bóng người lướt qua, thỉnh thoảng có Thái y vác hộp thuốc ra vào vội vã.
Nhìn vào thì thấy trong tầng đỉnh Long Vương các kia kê một cái giường, một thanh niên đứng cạnh giường, cúi đầu không nói câu nào. Một lão nhân râu tóc bạc trắng nằm trên giường, diện mục tiều tụy, hốc mắt hõm sâu, ánh mắt xuyên thấu qua tấm mành bị gió nhẹ thổi nhìn hướng Tử Vân tự, trong chăn lộ ra một bàn tay lốm đốm, nhưng trên người lại mặc áo bào màu vàng – thiên tử năm đó còn trẻ trung, đến Cửu Lộc sơn tá vận, hiện giờ lại già nua hom hem, Thái phó Nhan Chân ở ngay bên cạnh.
Thời điểm chính ngọ, mây đen che phủ trời đất đột nhiên bao kín thành Bình Dương, một tiếng sấm đinh tai nhức óc đánh xuống, trúng ngay cây hòe to trong viện của Tử Vân tự, sau đóđại môn đen kịt nặng nề kia chậm rãi mở ra từ chính giữa, đây từng là nơi các đời quốc sư bế quan, mà chức vị quốc sư vẫn bỏ trống từ tiền triều, đại môn Tử Vân tự dường nhưđã trăm ngàn năm chưa từng mở ra.
Trục cửa phát ra tiếng trầm trầm, giống như một lão nhân đã gần đất xa trời từ dưới mộ thò một bàn tay ra, khăng khăng túm thứ gìđó không chịu đi.
Bụi bặm tràn lan, nơi đây yên tĩnh đến mức phảng phất chỉ còn lại hô hấp của con người, rất lâu sau, chỗ cánh cửa tối om kia lại xuất hiện một bóng người. Đế vương trên giường trong Long Vương các không nhịn được nhổm dậy, thanh niên bên cạnh vội tiến lên đỡ lấy, đế vương tuổi già lại chỉ vươn cần cổ khô quắt, hệt như một con ba ba già bám trên mép nồi, đôi mắt đùng đục nhìn chằm chằm bóng người chỗ cửa kia.
Một nam nhân âm sắc khàn khàn xướng: “Ma quân xuất quan…”
Sau đó tiếng vô số người chồng lên nhau, cơ hồ không nghe rõ hai chữ“cung nghênh”đồng thời hô lên trong miệng họ, trên con hẻm giữa đám đông lộc cộc đẩy lên một chiếc xe ngựa, bốn cấm quân toàn thân khôi giáp hộ tống, chỉ thấy trên chiếc xe ngựa nọ có trói một thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, đầu tóc bù xù, người mặc áo tù, ngực dùng chu sa viết một chữ“tội” rõ to, cô bị bịt miệng, không kêu được câu nào, chỉ liều mạng rơi lệ.
Người nọ lại cao giọng nói: “Hiến tế…”
Nháy mắt thiếu nữđã bịđẩy đến cửa Tử Vân tự, bóng người ẩn nấp trong tối kia lúc này mới dần hiện ra, y lại là một nam nhân diện mục thập phần tuấn mỹ, tóc rối tung, giữa trán có một văn lộ màu đen, lại là hình dáng một đóa hoa, khiến người ta cảm thấy có vài phần quỷ dị.
Đôi mắt y cực lạnh lẽo, dường như là hai khối lưu ly chứ chẳng phải mắt người, y nhìn thiếu nữ, cô rùng mình một cái giống như toàn thân bị giội nước lạnh.
Người này chậm rãi vươn tay, bàn tay trùm trên đầu thiếu nữ, nhưng động tác hết sức nhẹ nhàng, giống như dùng ngón tay vuốt lại mái tóc bù xù của cô, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn y với nét mặt có vài phần mê hoặc, sau đómột cụm khí trắng bốc lên đỉnh đầu cô, đôi mắt bắt đầu mông lung, thứ nhét trong miệng cũng tự nhiên rơi mất, thiếu nữ lại lộ vẻ si mê ra mặt.
Sau đó thân thể cô lại nhanh chóng quắt queo như giọt nước bị hút khô. Cả người hóa thành một cây gậy gỗ, chỉ còn bộ khung xương và một cái đầu, cái đầu nọ có vẻ to đến kỳ dị, lắc lư chực rơi bị nam nhân kia nắm trong tay.
Trên mặt bốn quân nhân hộ vệ xe lộ ra vẻ kinh hãi không kìm nén được, chỉ thấy nam nhân xuất hiện trong Tử Vân tự nọ lại tiến lên một bước, bỗng nhiên vung tay, xương cốt toàn thân thiếu nữ hóa thành bột mịn, khoảnh khắc nát bấy, phấn xương cốt từ trong áo tù bay ra, chỉ còn lại một cái đầu vinh quang phơi phới lăn lên xe.
Thanh âm khàn khàn của nam nhân lại vang lên: “Lễ thành…”
Lão Hoàng đế thân trên gác cao chớp đôi mắt sắp không mở ra được, đôi tay như cây khô túm chặt thanh niên bên cạnh, hỏi Nhan Chân: “Đó là…Đó là cái gì thế?”
Câu này còn chưa dứt lời, Ma quân từ trong Tử Vân tựđi ra đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như có tri giác, ánh mắt đối lại lão Hoàng đế. Cặp mắt lạnh lùng kia giống như trong khoảnh khắc đâm xuyên qua ngực lão Hoàng đế, tích tắc ấy Hoàng đế cho rằng mình đã chết, ông ta chợt phát hiện, bị người kêu vạn tuế vạn vạn tuế nhiều năm như vậy, chung quy cũng chẳng biến thành con ba ba ngàn năm rùa vạn năm, cái bóng tử vong lớn lao vẫn đang từng chút một biến thành như bóng với hình trên con đường tuổi già.
“Đó là vận số.” Nhan Chân khom người nhẹ giọng đáp, “Vạn tuế, đó là vận số của Đại Càn ta.”
“Vận số… khụ khụ khụ…” Lão Hoàng đế ho một hồi, ánh mắt chậm rãi chuyển qua người Nhan Chân, trong lòng thầm nghĩ, vận số của một triều đại, một giang sơn, sao lại nằm trên một quái vật trong khoảnh khắc đã hút khô máu thịt toàn thân một người?
Nhưng màông ta không nói ra, rất nhiều năm trước kia, đối với người của Nhan gia, ông ta đã luôn khó lòng nói gì.
Đều nói Thái phó Nhan Hoài Phác vì nước tận trung, cuối cùng chết trên Cửu Lộc sơn, là vui buồn lẫn lộn, ban đầu ông ta cũng tin tưởng như vậy, lão Nhan thái phó tay cầm tay dạy dỗ lớn lên, tiên hoàng chết sớm, ông ta lên ngôi lúc còn quá trẻ, luống cuống đối mặt với Đại Càn tan hoang này, lão Nhan thái phó chính là cây gậy của ông ta.
Nhưng mà… một thiên tử, cần một cây gậy lúc nào cũng khẩn thiết dạy bảo bên tai sao?
Nhan gia phụ tử rốt cuộc có bản lĩnh gì, cha chết lại đến con không dứt.
Bởi vì Mật Tông sao? Bởi vì tam đại giáo tông sao?
Bởi vì bọn họ có những năng lực thần thần quỷ quỷ câu thông u minh này sao? Rốt cuộc ai mới là Hoàng đếĐại Càn?
Hoàng đế tuổi giàđột nhiên phẫn nộ, cảđời ông ta chưa từng phẫn nộ như vậy, giống như sinh mệnh nhen lên một mồi lửa cuối cùng, ông ta muốn rít gào, muốn gầm thét, muốn lớn tiếng quở mắng người trung niên tiên phong đạo cốt trước mặt này một câu “hoang đường”, nhưng mà chẳng còn sức lực.
Mồi lửa này chưa đốt lên mùa xuân thứ hai, trái lại đã muốn thiêu chết ông ta.
Ta sắp chết rồi. Hoàng đế liều mạng cầm tay Thái tửđang đỡ mình, trong lòng thầm nghĩ, ta là một… nam nhân yếu đuối.
“Lạc nhi.”Ông ta bỗng nhiên gọi một cách rõ ràng.
Thái tử cúi đầu nói: “Phụ hoàng.”
“Trẫm sau khi trăm tuổi, truyền ngôi cho con…” Khoảnh khắc ấy lão Hoàng đế nhìn khuôn mặt Thái tử tuổi trẻ, trong lòng chẳng biết đang nghĩ những gì, một câu này buột miệng mà ra.
Lại mang theo điềm xấu không nói thành lời.
Thái tử hai gối mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất, cao giọng nói: “Phụ hoàng!”
Nhan Chân lùi về sau một bước, cũng quỳ bên cạnh, ánh mắt bình đạm dời về phía mặt đất, lẳng lặng nghe.
Lão Hoàng đế thoáng như không nghe thấy, nói: “Con phải… tận chức thủ, cần chính vụ, trọng dụng hiền tài, tránh xa tiểu nhân, ban đêm không được quên mất nỗi lo của nước ta, không thể… không thể giây lát quên đi dạy dỗ của liệt tổ liệt tông, con… con… con…”
Con đừng giống như ta.
Lão Hoàng đế nhìn Thái tử bất kể thật giả, đôi mắt đỏ hoe, trong lòng thầm nói câu này, nhưng không nói ra miệng.
Con đừng yếu đuối như ta, con phải làm một nam nhân đường đường chính chính, làm một thiên tửđường đường chính chính, một lần nữa nhặt lại thể diện hoàng gia chúng ta đãđánh mất trăm ngàn năm, làm chủ nhân chân chính của giang sơn này.
Câu này như một đám chim nhỏ chiêm chiếp không ngừng, lao khắp tứ xứ, đâm lên ngực ông ta, nhưng thủy chung không thể chui ra. Lão Hoàng đế chỉ nắm tay Thái tử, cánh tay lộ rõ gân xanh kia lại có phần như là lão yêu trên núi, bị tay áo màu vàng ánh ra sắc xanh xao thảm đạm.
Sau đó ông ta một lần nữa giãy giụa đứng dậy khỏi giường như hồi quang phản chiếu, trong lúc hành động vén tấm thảm phủ trên người, mùi khai bốc lên – hóa ra làông ta nằm đã lâu, tè cả ra quần mà bản thân còn chưa biết.
Thị tòng chẳng ai dám lộ vẻ ghét bỏ, lão Hoàng đếđũng quần ướt này bước đôi chân quắt queo, hất những người chung quanh định đỡ mình, lảo đảo đi tới bên cửa sổ như một cây trúc biết động, xé màn “soạt” một tiếng, tất cả mọi người dưới lầu đều có thể nhìn thấy thiên nhan không có thể diện lắm của thiên tử, vội khiếp sợ cúi đầu, chỉ lo bị mù mắt.
Chỉ có nam nhân ra từ Tử Vân tự kia còn đứng đó, một cái bóng to gấp đôi người bình thường kéo dài phía sau, khóe miệng thoáng cóý cười không rõ lắm, nhìn lão Hoàng đế, qua giây lát, y chắp tay một cách hết sức lấy lệ và vô lễ, miệng rõ ràng nói: “Hoàng thượng vạn phúc.”
Lão Hoàng đế khuôn mặt co rút giây lát, sau đó nói: “Ha ha ha ha ha…”
Ông ta đột nhiên đưa tay nắm lấy song linh, cười to không ngừng, chẳng biết lại bị bệnh gì nữa. Nhưng mà không đợi đám Thái tử và Nhan Chân lên đỡ, tiếng cười của lão Hoàng đếđột nhiên nghẹn lại, ông ta ngửa đầu, thân thểưỡn lên như cá mắc cạn, sau đó bằng động tác ngửa mặt lên trời cười to này, rầm một tiếng ngã thẳng xuống.
Làm Thái tử sợ tới mức trợn mắt há mồm, hồi lâu mới lại gọi: “Phụ hoàng!”
Đáng thương ông ta hôm ấy, thật sự còn chưa có cơ hội nói ra lời khác.
Nhan Chân xông lên một bước, đến bên cạnh lão Hoàng đế, chìa ngón tay thử mũi, sắc mặt dần ngưng trọng, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Hoàng thượng… tấn thiên rồi.”
Lão Hoàng đế kéo gắt gao giang sơn Đại Càn này, sinh trong ưu hoạn, chết trong cười to, tuy không đủ thể diện nhưng chung quy là người đầu tiên từ xưa đến nay, cũng chẳng biết ở dưới chín suối có chịu nhắm mắt hay chăng.
Dù cho có Nhan thái phó tọa trấn, hiện trường cũng hỗn loạn hẳn, Trâu Yến Lai tiến lên một bước, khom lưng nói với người ra từ Tử Vân tự kia: “Mời Ma quân đi bên này, hạ quan có mấy câu muốn nói tỉ mỉ với ngài.”
Nam nhân nhìn hắn một cái, theo hắn rời khỏi nơi hỗn loạn, hai người một trước một sau ngồi trên một chiếc xe ngựa, trên xe có kẻ như mảnh vải sớm chờđợi từ lâu, Ma quân Bạch Ly thò tay, nó liền hớn hở kềđến như một con chó.
Trâu Yến Lai nói: “Cho phép hạ quan đưa Ma quân vào phủ.”
“Ngươi có chuyện gì.” Bạch Ly dựa lên xe, chẳng buồn ngẩng đầu mà hỏi.
“Đêm hôm qua hạ quan xem tinh tượng, thấy ngân hà thiên băng, đại tai đã khởi, tính toán cẩn thận, lại là mật ước bị hủy…”
Bạch Ly ngước lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, thanh âm nhẹđến mức phảng phất sợ thổi tung bụi bặm trong gió, hỏi: “Là… y làm?”
Trâu Yến Lai cúi đầu một chút, không thể nói gì.
“Y có động tác lúc này, ta xuất quan lúc này, ngươi nói có phải là chúng ta cũng có duyên phận hay không?” Bạch Ly hơi nhếch khóe miệng, dường như nở nụ cười, song ánh mắt vẫn lạnh đến mức khiến người ta kinh hồn bạt vía, chỉ nghe y tiếp tục nói, “Thi VôĐoan nếu khởi sự, tất xuống tay từ Huyền Tông, Trâu đại nhân có thể sớm chuẩn bị một chút.”
Trâu Yến Lai hơi nghi hoặc ngẩng đầu, Bạch Ly dường như biết vấn đề hắn không nói ra miệng – Huyền Tông chính làđứng đầu tam đại giáo tông, cho dù mật ước giáo tông mất hiệu lực thật, cũng chỉ hủy đi liên lụy giữa các đại giáo tông, nhưng mà quán tính trăm ngàn năm, xưa nay đồng hơi liền cành, dẫu mật ước không còn, liên minh đâu dễ dàng bị phá hoại như vậy?
Thi Vô Đoan sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa khiêu chiến Huyền Tông?
“Ta hiểu rõ y.” Bạch Ly lại chỉ nói nhẹ nhàng, “Ta từ nhỏđã hiểu rõ y.”
Con đường trước tự ngày xưa có một khu chợ, ngựa xe như nước rất là náo nhiệt, hiện giờ lại chỉ còn người mặc giáp cầm binh khí.
Trên đường có một cao lầu, tên là Long Vương các. Bình nhật đám đông náo nhiệt, đi trễ thậm chí chẳng chen được vào đại sảnh dưới lầu, chính là cao lầu đệ nhất trong thành Bình Dương, trên tầng đỉnh trừ hoàng cung đại nội, tầm mắt có thể nhìn thấy quá nửa đếđô. Hiện giờ lại canh phòng nghiêm ngặt, mành buông trên tầng đỉnh kia, thấp thoáng nhìn thấy bóng người lướt qua, thỉnh thoảng có Thái y vác hộp thuốc ra vào vội vã.
Nhìn vào thì thấy trong tầng đỉnh Long Vương các kia kê một cái giường, một thanh niên đứng cạnh giường, cúi đầu không nói câu nào. Một lão nhân râu tóc bạc trắng nằm trên giường, diện mục tiều tụy, hốc mắt hõm sâu, ánh mắt xuyên thấu qua tấm mành bị gió nhẹ thổi nhìn hướng Tử Vân tự, trong chăn lộ ra một bàn tay lốm đốm, nhưng trên người lại mặc áo bào màu vàng – thiên tử năm đó còn trẻ trung, đến Cửu Lộc sơn tá vận, hiện giờ lại già nua hom hem, Thái phó Nhan Chân ở ngay bên cạnh.
Thời điểm chính ngọ, mây đen che phủ trời đất đột nhiên bao kín thành Bình Dương, một tiếng sấm đinh tai nhức óc đánh xuống, trúng ngay cây hòe to trong viện của Tử Vân tự, sau đóđại môn đen kịt nặng nề kia chậm rãi mở ra từ chính giữa, đây từng là nơi các đời quốc sư bế quan, mà chức vị quốc sư vẫn bỏ trống từ tiền triều, đại môn Tử Vân tự dường nhưđã trăm ngàn năm chưa từng mở ra.
Trục cửa phát ra tiếng trầm trầm, giống như một lão nhân đã gần đất xa trời từ dưới mộ thò một bàn tay ra, khăng khăng túm thứ gìđó không chịu đi.
Bụi bặm tràn lan, nơi đây yên tĩnh đến mức phảng phất chỉ còn lại hô hấp của con người, rất lâu sau, chỗ cánh cửa tối om kia lại xuất hiện một bóng người. Đế vương trên giường trong Long Vương các không nhịn được nhổm dậy, thanh niên bên cạnh vội tiến lên đỡ lấy, đế vương tuổi già lại chỉ vươn cần cổ khô quắt, hệt như một con ba ba già bám trên mép nồi, đôi mắt đùng đục nhìn chằm chằm bóng người chỗ cửa kia.
Một nam nhân âm sắc khàn khàn xướng: “Ma quân xuất quan…”
Sau đó tiếng vô số người chồng lên nhau, cơ hồ không nghe rõ hai chữ“cung nghênh”đồng thời hô lên trong miệng họ, trên con hẻm giữa đám đông lộc cộc đẩy lên một chiếc xe ngựa, bốn cấm quân toàn thân khôi giáp hộ tống, chỉ thấy trên chiếc xe ngựa nọ có trói một thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, đầu tóc bù xù, người mặc áo tù, ngực dùng chu sa viết một chữ“tội” rõ to, cô bị bịt miệng, không kêu được câu nào, chỉ liều mạng rơi lệ.
Người nọ lại cao giọng nói: “Hiến tế…”
Nháy mắt thiếu nữđã bịđẩy đến cửa Tử Vân tự, bóng người ẩn nấp trong tối kia lúc này mới dần hiện ra, y lại là một nam nhân diện mục thập phần tuấn mỹ, tóc rối tung, giữa trán có một văn lộ màu đen, lại là hình dáng một đóa hoa, khiến người ta cảm thấy có vài phần quỷ dị.
Đôi mắt y cực lạnh lẽo, dường như là hai khối lưu ly chứ chẳng phải mắt người, y nhìn thiếu nữ, cô rùng mình một cái giống như toàn thân bị giội nước lạnh.
Người này chậm rãi vươn tay, bàn tay trùm trên đầu thiếu nữ, nhưng động tác hết sức nhẹ nhàng, giống như dùng ngón tay vuốt lại mái tóc bù xù của cô, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn y với nét mặt có vài phần mê hoặc, sau đómột cụm khí trắng bốc lên đỉnh đầu cô, đôi mắt bắt đầu mông lung, thứ nhét trong miệng cũng tự nhiên rơi mất, thiếu nữ lại lộ vẻ si mê ra mặt.
Sau đó thân thể cô lại nhanh chóng quắt queo như giọt nước bị hút khô. Cả người hóa thành một cây gậy gỗ, chỉ còn bộ khung xương và một cái đầu, cái đầu nọ có vẻ to đến kỳ dị, lắc lư chực rơi bị nam nhân kia nắm trong tay.
Trên mặt bốn quân nhân hộ vệ xe lộ ra vẻ kinh hãi không kìm nén được, chỉ thấy nam nhân xuất hiện trong Tử Vân tự nọ lại tiến lên một bước, bỗng nhiên vung tay, xương cốt toàn thân thiếu nữ hóa thành bột mịn, khoảnh khắc nát bấy, phấn xương cốt từ trong áo tù bay ra, chỉ còn lại một cái đầu vinh quang phơi phới lăn lên xe.
Thanh âm khàn khàn của nam nhân lại vang lên: “Lễ thành…”
Lão Hoàng đế thân trên gác cao chớp đôi mắt sắp không mở ra được, đôi tay như cây khô túm chặt thanh niên bên cạnh, hỏi Nhan Chân: “Đó là…Đó là cái gì thế?”
Câu này còn chưa dứt lời, Ma quân từ trong Tử Vân tựđi ra đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như có tri giác, ánh mắt đối lại lão Hoàng đế. Cặp mắt lạnh lùng kia giống như trong khoảnh khắc đâm xuyên qua ngực lão Hoàng đế, tích tắc ấy Hoàng đế cho rằng mình đã chết, ông ta chợt phát hiện, bị người kêu vạn tuế vạn vạn tuế nhiều năm như vậy, chung quy cũng chẳng biến thành con ba ba ngàn năm rùa vạn năm, cái bóng tử vong lớn lao vẫn đang từng chút một biến thành như bóng với hình trên con đường tuổi già.
“Đó là vận số.” Nhan Chân khom người nhẹ giọng đáp, “Vạn tuế, đó là vận số của Đại Càn ta.”
“Vận số… khụ khụ khụ…” Lão Hoàng đế ho một hồi, ánh mắt chậm rãi chuyển qua người Nhan Chân, trong lòng thầm nghĩ, vận số của một triều đại, một giang sơn, sao lại nằm trên một quái vật trong khoảnh khắc đã hút khô máu thịt toàn thân một người?
Nhưng màông ta không nói ra, rất nhiều năm trước kia, đối với người của Nhan gia, ông ta đã luôn khó lòng nói gì.
Đều nói Thái phó Nhan Hoài Phác vì nước tận trung, cuối cùng chết trên Cửu Lộc sơn, là vui buồn lẫn lộn, ban đầu ông ta cũng tin tưởng như vậy, lão Nhan thái phó tay cầm tay dạy dỗ lớn lên, tiên hoàng chết sớm, ông ta lên ngôi lúc còn quá trẻ, luống cuống đối mặt với Đại Càn tan hoang này, lão Nhan thái phó chính là cây gậy của ông ta.
Nhưng mà… một thiên tử, cần một cây gậy lúc nào cũng khẩn thiết dạy bảo bên tai sao?
Nhan gia phụ tử rốt cuộc có bản lĩnh gì, cha chết lại đến con không dứt.
Bởi vì Mật Tông sao? Bởi vì tam đại giáo tông sao?
Bởi vì bọn họ có những năng lực thần thần quỷ quỷ câu thông u minh này sao? Rốt cuộc ai mới là Hoàng đếĐại Càn?
Hoàng đế tuổi giàđột nhiên phẫn nộ, cảđời ông ta chưa từng phẫn nộ như vậy, giống như sinh mệnh nhen lên một mồi lửa cuối cùng, ông ta muốn rít gào, muốn gầm thét, muốn lớn tiếng quở mắng người trung niên tiên phong đạo cốt trước mặt này một câu “hoang đường”, nhưng mà chẳng còn sức lực.
Mồi lửa này chưa đốt lên mùa xuân thứ hai, trái lại đã muốn thiêu chết ông ta.
Ta sắp chết rồi. Hoàng đế liều mạng cầm tay Thái tửđang đỡ mình, trong lòng thầm nghĩ, ta là một… nam nhân yếu đuối.
“Lạc nhi.”Ông ta bỗng nhiên gọi một cách rõ ràng.
Thái tử cúi đầu nói: “Phụ hoàng.”
“Trẫm sau khi trăm tuổi, truyền ngôi cho con…” Khoảnh khắc ấy lão Hoàng đế nhìn khuôn mặt Thái tử tuổi trẻ, trong lòng chẳng biết đang nghĩ những gì, một câu này buột miệng mà ra.
Lại mang theo điềm xấu không nói thành lời.
Thái tử hai gối mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất, cao giọng nói: “Phụ hoàng!”
Nhan Chân lùi về sau một bước, cũng quỳ bên cạnh, ánh mắt bình đạm dời về phía mặt đất, lẳng lặng nghe.
Lão Hoàng đế thoáng như không nghe thấy, nói: “Con phải… tận chức thủ, cần chính vụ, trọng dụng hiền tài, tránh xa tiểu nhân, ban đêm không được quên mất nỗi lo của nước ta, không thể… không thể giây lát quên đi dạy dỗ của liệt tổ liệt tông, con… con… con…”
Con đừng giống như ta.
Lão Hoàng đế nhìn Thái tử bất kể thật giả, đôi mắt đỏ hoe, trong lòng thầm nói câu này, nhưng không nói ra miệng.
Con đừng yếu đuối như ta, con phải làm một nam nhân đường đường chính chính, làm một thiên tửđường đường chính chính, một lần nữa nhặt lại thể diện hoàng gia chúng ta đãđánh mất trăm ngàn năm, làm chủ nhân chân chính của giang sơn này.
Câu này như một đám chim nhỏ chiêm chiếp không ngừng, lao khắp tứ xứ, đâm lên ngực ông ta, nhưng thủy chung không thể chui ra. Lão Hoàng đế chỉ nắm tay Thái tử, cánh tay lộ rõ gân xanh kia lại có phần như là lão yêu trên núi, bị tay áo màu vàng ánh ra sắc xanh xao thảm đạm.
Sau đó ông ta một lần nữa giãy giụa đứng dậy khỏi giường như hồi quang phản chiếu, trong lúc hành động vén tấm thảm phủ trên người, mùi khai bốc lên – hóa ra làông ta nằm đã lâu, tè cả ra quần mà bản thân còn chưa biết.
Thị tòng chẳng ai dám lộ vẻ ghét bỏ, lão Hoàng đếđũng quần ướt này bước đôi chân quắt queo, hất những người chung quanh định đỡ mình, lảo đảo đi tới bên cửa sổ như một cây trúc biết động, xé màn “soạt” một tiếng, tất cả mọi người dưới lầu đều có thể nhìn thấy thiên nhan không có thể diện lắm của thiên tử, vội khiếp sợ cúi đầu, chỉ lo bị mù mắt.
Chỉ có nam nhân ra từ Tử Vân tự kia còn đứng đó, một cái bóng to gấp đôi người bình thường kéo dài phía sau, khóe miệng thoáng cóý cười không rõ lắm, nhìn lão Hoàng đế, qua giây lát, y chắp tay một cách hết sức lấy lệ và vô lễ, miệng rõ ràng nói: “Hoàng thượng vạn phúc.”
Lão Hoàng đế khuôn mặt co rút giây lát, sau đó nói: “Ha ha ha ha ha…”
Ông ta đột nhiên đưa tay nắm lấy song linh, cười to không ngừng, chẳng biết lại bị bệnh gì nữa. Nhưng mà không đợi đám Thái tử và Nhan Chân lên đỡ, tiếng cười của lão Hoàng đếđột nhiên nghẹn lại, ông ta ngửa đầu, thân thểưỡn lên như cá mắc cạn, sau đó bằng động tác ngửa mặt lên trời cười to này, rầm một tiếng ngã thẳng xuống.
Làm Thái tử sợ tới mức trợn mắt há mồm, hồi lâu mới lại gọi: “Phụ hoàng!”
Đáng thương ông ta hôm ấy, thật sự còn chưa có cơ hội nói ra lời khác.
Nhan Chân xông lên một bước, đến bên cạnh lão Hoàng đế, chìa ngón tay thử mũi, sắc mặt dần ngưng trọng, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Hoàng thượng… tấn thiên rồi.”
Lão Hoàng đế kéo gắt gao giang sơn Đại Càn này, sinh trong ưu hoạn, chết trong cười to, tuy không đủ thể diện nhưng chung quy là người đầu tiên từ xưa đến nay, cũng chẳng biết ở dưới chín suối có chịu nhắm mắt hay chăng.
Dù cho có Nhan thái phó tọa trấn, hiện trường cũng hỗn loạn hẳn, Trâu Yến Lai tiến lên một bước, khom lưng nói với người ra từ Tử Vân tự kia: “Mời Ma quân đi bên này, hạ quan có mấy câu muốn nói tỉ mỉ với ngài.”
Nam nhân nhìn hắn một cái, theo hắn rời khỏi nơi hỗn loạn, hai người một trước một sau ngồi trên một chiếc xe ngựa, trên xe có kẻ như mảnh vải sớm chờđợi từ lâu, Ma quân Bạch Ly thò tay, nó liền hớn hở kềđến như một con chó.
Trâu Yến Lai nói: “Cho phép hạ quan đưa Ma quân vào phủ.”
“Ngươi có chuyện gì.” Bạch Ly dựa lên xe, chẳng buồn ngẩng đầu mà hỏi.
“Đêm hôm qua hạ quan xem tinh tượng, thấy ngân hà thiên băng, đại tai đã khởi, tính toán cẩn thận, lại là mật ước bị hủy…”
Bạch Ly ngước lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, thanh âm nhẹđến mức phảng phất sợ thổi tung bụi bặm trong gió, hỏi: “Là… y làm?”
Trâu Yến Lai cúi đầu một chút, không thể nói gì.
“Y có động tác lúc này, ta xuất quan lúc này, ngươi nói có phải là chúng ta cũng có duyên phận hay không?” Bạch Ly hơi nhếch khóe miệng, dường như nở nụ cười, song ánh mắt vẫn lạnh đến mức khiến người ta kinh hồn bạt vía, chỉ nghe y tiếp tục nói, “Thi VôĐoan nếu khởi sự, tất xuống tay từ Huyền Tông, Trâu đại nhân có thể sớm chuẩn bị một chút.”
Trâu Yến Lai hơi nghi hoặc ngẩng đầu, Bạch Ly dường như biết vấn đề hắn không nói ra miệng – Huyền Tông chính làđứng đầu tam đại giáo tông, cho dù mật ước giáo tông mất hiệu lực thật, cũng chỉ hủy đi liên lụy giữa các đại giáo tông, nhưng mà quán tính trăm ngàn năm, xưa nay đồng hơi liền cành, dẫu mật ước không còn, liên minh đâu dễ dàng bị phá hoại như vậy?
Thi Vô Đoan sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa khiêu chiến Huyền Tông?
“Ta hiểu rõ y.” Bạch Ly lại chỉ nói nhẹ nhàng, “Ta từ nhỏđã hiểu rõ y.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.