Chương 182: Ai nói anh không yêu em?
Dạ Hồ Điệp
18/05/2022
Cơ Phong khẽ nhíu mày: "Em chẳng phải vừa cùng Tuyết nhi uống rồi sao?"
Mộc Ái Ái dựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo, ngẩng đầu nhìn hắn, cười như không cười nói: "Ai quy định uống rồi thì không thể uống nữa? Nói chuyện thì nhất định phải có rượu không phải sao?"
Cô chính là muốn mượn rượu làm càn đấy có biết không hả? Cho dù bản thân không say cô cũng phải giả vờ sao cho giống, bởi vì những lời mà cô sắp nói cần rất nhiều can đảm, quá tỉnh táo sẽ khiến cô không đủ tự tin để nói.
Giả như kết quả không được như cô mong muốn, cô cứ mượn rượu giả điên để quên đi sạch sẽ, giống như chưa từng xảy ra.
Ngược lại, nếu hắn cũng có tình cảm với cô, thì rượu chính là cầu nối giúp cô và hắn có thể tiến xa hơn một bước.
Cô đã tính toán cẩn thận rồi, cho nên nhất định phải có rượu.
Cơ Phong trong lòng gợn sóng nhưng hắn cũng không từ chối yêu cầu của cô, gật đầu: "Được, chờ anh một lát."
Nói dứt lời, hắn đi về phía phòng bếp, sau đó cầm trên tay chai rượu và hai chiếc ly đế cao.
Mở nắp, rót lưng hai ly, đưa một ly đến trước mặt cô, hắn mỉm cười nói: "Của em."
Mộc Ái Ái nhận lấy, lắc lắc chất lỏng màu hổ phách bên trong, đưa lên mũi ngửi, sau đó nhấp một ngụm.
Trước đó ở club cô đã uống không ít nhưng là rượu đã pha chế, nồng độ cồn cũng không thấp nhưng hương vị lại không hấp dẫn như loại rượu lâu năm này.
Là hắn cất giữ rượu đắt tiền hay vì là cô nên mới được hắn tiếp đãi như thế, cô thật sự là rất muốn biết đấy.
Có điều, hiếu kỳ thì cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu, cô hiện tại không có can đảm để hỏi hắn vấn đề này, cho nên cứ ngồi lặng lẽ thưởng thức rượu ngon đi.
Cơ Phong nhìn cô làm động tác này thì bất giác cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bởi vì cảnh tượng này khi lọt vào mắt hắn, cô trở nên quyến rũ lạ thường.
Hắn không dám nhìn lâu, vội vã thu hồi tầm mắt, cầm lấy ly rượu một hơi uống cạn nhưng vẫn chẳng thể xua đi cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào.
Rót thêm một ly, hắn lại một hơi uống cạn. Lửa nóng trong người phút chốc bùng lên, hắn nhanh chóng cởi áo vest ngoài ném sang một bên như thể làm như vậy sẽ khiến cho bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.
Mộc Ái Ái thu hết mọi biểu cảm của hắn vào trong mắt, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt: "Chẳng phải anh muốn cùng tôi nói chuyện sao? Hiện tại cứ ngồi uống rượu là thế nào?"
"Ái Ái, anh... Thật ra anh..."
Cơ Phong ngập ngừng nhìn cô không nói nên lời.
Trên đường trở về đây hắn đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần nên giải thích cùng cô như thế nào. Vậy mà bây giờ hắn lại không biết phải bắt đầu như thế nào.
Mộc Ái Ái khẽ cười nhìn hắn, ánh mắt cũng cong lên thấy rõ khiến cho hắn càng thêm hoảng loạn.
Không thấy hắn nói gì, cô thu lại nụ cười, nhẹ giọng nói: "Vậy để tôi nói trước đi."
Hắn nhíu mày nhìn cô, sau đó gật đầu.
Cô nói: "Chuyện xảy ra giữa chúng ta anh không cần để trong lòng làm gì. Hôm đó là do tôi uống say nên mới không kiểm soát chính mình. Tôi còn phải cảm ơn anh nữa là khác, nếu như người đưa tôi đi không phải là anh mà là một tên biến thái thích hành hạ người khác thì không biết chừng tôi đã chẳng còn ngồi ở đây. Chúng ta đều đã là người trưởng thành, cần phải chịu trách nhiệm về hành vi của chính mình. Vì vậy anh không có lỗi gì cả, không cần phải để bụng, càng không cần phải chịu trách nhiệm với tôi."
Cơ Phong mày rậm nhíu chặt, hắn không cho là đúng nói: "Ái Ái, đừng nói bản thân như vậy. Người sai là anh. Là anh lợi dụng em uống say mà xuống tay, cho nên anh là người cần phải chịu trách nhiệm."
Mộc Ái Ái đáy lòng trùng xuống. Lại là câu chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm con khỉ mốc ấy. Cô chính là không muốn nghe thấy câu này có biết không?
Ly rượu cầm trên tay lập tức được trút hết vào miệng. Một ly này giống như giọt nước tràn ly làm cho thần trí cô mất dần sự tỉnh táo.
Cô cười tự giễu, sau đó cầm lấy chai rượu rót vào ly của mình, tiếp tục uống. Ánh mắt cô mỗi lúc một nhoè đi, nước mắt như trực chờ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cơ Phong thấy cô còn muốn uống nữa, hắn vội vàng tiến đến nắm chặt bàn tay đang cầm chiếc ly, kéo xa ra.
"Đừng uống nữa, sẽ say."
Cô cười như không cười nhìn hắn, cất giọng chua chát: "Say thì thế nào? Tôi không phải chưa từng say!"
Lấy đi ly rượu của cô đặt ra một chỗ thật xa, sau đó hắn nhìn vào đôi mắt mờ sương của cô, khàn khàn nói: "Ái Ái, đừng như vậy. Em muốn trút giận lên anh thì cứ việc, anh sẽ không bỏ chạy, nhưng mà đừng hành hạ mình như vậy, anh sẽ đau lòng."
Mộc Ái Ái phá lên cười: "Ha... Anh đau lòng? Anh việc gì phải đau lòng? Tôi mới là người nên đau chứ!"
Hắn chợt lắc đầu, đưa hai bàn tay của mình ôm lấy gương mặt cô, thâm tình nói: "Ái Ái, nhìn em như vậy anh thật sự đau lòng. Em muốn thế nào thì mới chịu tha thứ cho anh?"
Cô lúc này đã không thể cầm cự được thêm nữa, hai hàng nước mắt cứ thế rơi xuống không cách nào ngăn được.
Nhìn thấy một mặt yếu đuối của nữ nhân trước mặt, Cơ Phong lòng càng thêm quặn lại. Hắn đưa tay gạt đi hai hàng lệ của cô, sau đó ôm cô vào lòng.
Mộc Ái Ái như tìm được điểm tựa, khóc thành tiếng, hai tay liên tục đấm vào ngực hắn, thút thít nói: "Tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Tôi không cần sự thương hại của anh. Tôi yêu anh nhiều như vậy, tôi không muốn nhận sự thương hại của người không yêu tôi."
Nghe được lời này, Cơ Phong như bị đứng hình mất mấy giây, cố gắng tiếp thu lời vừa nghe thấy. Hắn buông cô ra, giữ lấy hai bên sườn cô bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ai nói anh không yêu em? Mộc Ái Ái em nghe cho rõ, anh yêu em, yêu từ rất lâu rồi nhưng anh không biết em đối với anh như thế nào nên mới chần chừ không dám nói vì sợ quan hệ của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến tình bạn của em và Tuyết nhi."
Mộc Ái Ái không dám tin, vẫn lắc đầu: "Không thể nào! Anh đừng gạt tôi!"
Hai bàn tay của hắn giữ lấy hai bên sườn mặt của cô tăng thêm lực, không cho cô lắc đầu phản kháng.
"Anh không gạt em. Lần này anh về nước, cũng chuyển trụ sở công ty về đây chính là để theo đuổi em. Cho nên hiện tại anh muốn nói với em, Mộc Ái Ái, anh yêu em, muốn theo đuổi em, em đồng ý làm bạn gái anh có được không?"
Nước mắt vừa được lau đi thì đến lúc này khi nghe được những lời nói ra từ miệng người đàn ông mà mình yêu, Mộc Ái Ái lại không thể cầm lòng được, tiếp tục khóc như mưa.
Cơ Phong lúng túng không biết phải làm thế nào chỉ có thể ôm cô thật chặt, vỗ về an ủi: "Đừng khóc, là lỗi của anh."
Cô nàng Mộc Ái Ái được nước lấn tới, tiếp tục đấm thùm thụp vào ngực hắn, vừa khóc vừa cười nói: "Vì sao không nói sớm? Anh có biết những ngày qua tôi khổ sở như thế nào không?"
Hắn ôm cô càng thêm chặt, ôn nhu cất giọng: "Là lỗi của anh, là anh không chịu tìm em sớm hơn, để em phải chịu ủy khuất. Em muốn đánh anh, mắng anh thế nào cũng được, anh sẽ không phản kháng."
Nghe giọng điệu của hắn có chút giễu cợt, Mộc Ái Ái liền đẩy hắn ra, lau sạch nước mắt trên mặt, mếu máo nói: "Ai muốn đánh anh chứ?"
Hắn trườn người về phía cô, áp sát cô dựa vào ghế sofa, ánh mắt nhìn cô ánh lên tinh quang, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười như có như không: "Không nỡ có phải hay không?"
Cô trợn tròn mắt: "Ai không nỡ chứ? Da anh dày như vậy, em chính là sợ đau tay."
Nghe giọng điệu nũng nịu của cô, Cơ Phong đáy lòng tan chảy, một cánh tay nhanh chóng vòng qua siết chặt eo cô kéo sát về người mình, tay còn lại mơn trớn trên gò má mịn màng của cô khiến cô đứng hình trong chốc lát.
Nhìn biểu cảm ngây ngốc của cô, hắn nở nụ cười hài lòng, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà anh lại không thể kiềm lòng được, muốn ức hiếp em thì phải làm thế nào?"
"Anh dám?" Mộc Ái Ái trừng mắt.
Hắn cười khẽ, sau đó cúi xuống gặm cánh hai cánh môi đang mấp máy run rẩy. Đầu lưỡi nhanh chóng cạy mở hàm răng, cùng môi lưỡi của cô giao triền.
Mộc Ái Ái ngây ngốc trong chốc lát nhưng rất nhanh liền chìm đắm vào, cùng hắn dây dưa một chỗ.
Tình yêu mình được đáp lại, chỉ hôn thôi chưa đủ để thoả mãn đối phương. Cả hai nhanh chóng trút bỏ mọi thứ vướng víu, hoà cùng một thể.
Một đêm ân ái chỉ vừa bắt đầu.
Mộc Ái Ái dựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo, ngẩng đầu nhìn hắn, cười như không cười nói: "Ai quy định uống rồi thì không thể uống nữa? Nói chuyện thì nhất định phải có rượu không phải sao?"
Cô chính là muốn mượn rượu làm càn đấy có biết không hả? Cho dù bản thân không say cô cũng phải giả vờ sao cho giống, bởi vì những lời mà cô sắp nói cần rất nhiều can đảm, quá tỉnh táo sẽ khiến cô không đủ tự tin để nói.
Giả như kết quả không được như cô mong muốn, cô cứ mượn rượu giả điên để quên đi sạch sẽ, giống như chưa từng xảy ra.
Ngược lại, nếu hắn cũng có tình cảm với cô, thì rượu chính là cầu nối giúp cô và hắn có thể tiến xa hơn một bước.
Cô đã tính toán cẩn thận rồi, cho nên nhất định phải có rượu.
Cơ Phong trong lòng gợn sóng nhưng hắn cũng không từ chối yêu cầu của cô, gật đầu: "Được, chờ anh một lát."
Nói dứt lời, hắn đi về phía phòng bếp, sau đó cầm trên tay chai rượu và hai chiếc ly đế cao.
Mở nắp, rót lưng hai ly, đưa một ly đến trước mặt cô, hắn mỉm cười nói: "Của em."
Mộc Ái Ái nhận lấy, lắc lắc chất lỏng màu hổ phách bên trong, đưa lên mũi ngửi, sau đó nhấp một ngụm.
Trước đó ở club cô đã uống không ít nhưng là rượu đã pha chế, nồng độ cồn cũng không thấp nhưng hương vị lại không hấp dẫn như loại rượu lâu năm này.
Là hắn cất giữ rượu đắt tiền hay vì là cô nên mới được hắn tiếp đãi như thế, cô thật sự là rất muốn biết đấy.
Có điều, hiếu kỳ thì cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu, cô hiện tại không có can đảm để hỏi hắn vấn đề này, cho nên cứ ngồi lặng lẽ thưởng thức rượu ngon đi.
Cơ Phong nhìn cô làm động tác này thì bất giác cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bởi vì cảnh tượng này khi lọt vào mắt hắn, cô trở nên quyến rũ lạ thường.
Hắn không dám nhìn lâu, vội vã thu hồi tầm mắt, cầm lấy ly rượu một hơi uống cạn nhưng vẫn chẳng thể xua đi cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào.
Rót thêm một ly, hắn lại một hơi uống cạn. Lửa nóng trong người phút chốc bùng lên, hắn nhanh chóng cởi áo vest ngoài ném sang một bên như thể làm như vậy sẽ khiến cho bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.
Mộc Ái Ái thu hết mọi biểu cảm của hắn vào trong mắt, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt: "Chẳng phải anh muốn cùng tôi nói chuyện sao? Hiện tại cứ ngồi uống rượu là thế nào?"
"Ái Ái, anh... Thật ra anh..."
Cơ Phong ngập ngừng nhìn cô không nói nên lời.
Trên đường trở về đây hắn đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần nên giải thích cùng cô như thế nào. Vậy mà bây giờ hắn lại không biết phải bắt đầu như thế nào.
Mộc Ái Ái khẽ cười nhìn hắn, ánh mắt cũng cong lên thấy rõ khiến cho hắn càng thêm hoảng loạn.
Không thấy hắn nói gì, cô thu lại nụ cười, nhẹ giọng nói: "Vậy để tôi nói trước đi."
Hắn nhíu mày nhìn cô, sau đó gật đầu.
Cô nói: "Chuyện xảy ra giữa chúng ta anh không cần để trong lòng làm gì. Hôm đó là do tôi uống say nên mới không kiểm soát chính mình. Tôi còn phải cảm ơn anh nữa là khác, nếu như người đưa tôi đi không phải là anh mà là một tên biến thái thích hành hạ người khác thì không biết chừng tôi đã chẳng còn ngồi ở đây. Chúng ta đều đã là người trưởng thành, cần phải chịu trách nhiệm về hành vi của chính mình. Vì vậy anh không có lỗi gì cả, không cần phải để bụng, càng không cần phải chịu trách nhiệm với tôi."
Cơ Phong mày rậm nhíu chặt, hắn không cho là đúng nói: "Ái Ái, đừng nói bản thân như vậy. Người sai là anh. Là anh lợi dụng em uống say mà xuống tay, cho nên anh là người cần phải chịu trách nhiệm."
Mộc Ái Ái đáy lòng trùng xuống. Lại là câu chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm con khỉ mốc ấy. Cô chính là không muốn nghe thấy câu này có biết không?
Ly rượu cầm trên tay lập tức được trút hết vào miệng. Một ly này giống như giọt nước tràn ly làm cho thần trí cô mất dần sự tỉnh táo.
Cô cười tự giễu, sau đó cầm lấy chai rượu rót vào ly của mình, tiếp tục uống. Ánh mắt cô mỗi lúc một nhoè đi, nước mắt như trực chờ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cơ Phong thấy cô còn muốn uống nữa, hắn vội vàng tiến đến nắm chặt bàn tay đang cầm chiếc ly, kéo xa ra.
"Đừng uống nữa, sẽ say."
Cô cười như không cười nhìn hắn, cất giọng chua chát: "Say thì thế nào? Tôi không phải chưa từng say!"
Lấy đi ly rượu của cô đặt ra một chỗ thật xa, sau đó hắn nhìn vào đôi mắt mờ sương của cô, khàn khàn nói: "Ái Ái, đừng như vậy. Em muốn trút giận lên anh thì cứ việc, anh sẽ không bỏ chạy, nhưng mà đừng hành hạ mình như vậy, anh sẽ đau lòng."
Mộc Ái Ái phá lên cười: "Ha... Anh đau lòng? Anh việc gì phải đau lòng? Tôi mới là người nên đau chứ!"
Hắn chợt lắc đầu, đưa hai bàn tay của mình ôm lấy gương mặt cô, thâm tình nói: "Ái Ái, nhìn em như vậy anh thật sự đau lòng. Em muốn thế nào thì mới chịu tha thứ cho anh?"
Cô lúc này đã không thể cầm cự được thêm nữa, hai hàng nước mắt cứ thế rơi xuống không cách nào ngăn được.
Nhìn thấy một mặt yếu đuối của nữ nhân trước mặt, Cơ Phong lòng càng thêm quặn lại. Hắn đưa tay gạt đi hai hàng lệ của cô, sau đó ôm cô vào lòng.
Mộc Ái Ái như tìm được điểm tựa, khóc thành tiếng, hai tay liên tục đấm vào ngực hắn, thút thít nói: "Tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Tôi không cần sự thương hại của anh. Tôi yêu anh nhiều như vậy, tôi không muốn nhận sự thương hại của người không yêu tôi."
Nghe được lời này, Cơ Phong như bị đứng hình mất mấy giây, cố gắng tiếp thu lời vừa nghe thấy. Hắn buông cô ra, giữ lấy hai bên sườn cô bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ai nói anh không yêu em? Mộc Ái Ái em nghe cho rõ, anh yêu em, yêu từ rất lâu rồi nhưng anh không biết em đối với anh như thế nào nên mới chần chừ không dám nói vì sợ quan hệ của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến tình bạn của em và Tuyết nhi."
Mộc Ái Ái không dám tin, vẫn lắc đầu: "Không thể nào! Anh đừng gạt tôi!"
Hai bàn tay của hắn giữ lấy hai bên sườn mặt của cô tăng thêm lực, không cho cô lắc đầu phản kháng.
"Anh không gạt em. Lần này anh về nước, cũng chuyển trụ sở công ty về đây chính là để theo đuổi em. Cho nên hiện tại anh muốn nói với em, Mộc Ái Ái, anh yêu em, muốn theo đuổi em, em đồng ý làm bạn gái anh có được không?"
Nước mắt vừa được lau đi thì đến lúc này khi nghe được những lời nói ra từ miệng người đàn ông mà mình yêu, Mộc Ái Ái lại không thể cầm lòng được, tiếp tục khóc như mưa.
Cơ Phong lúng túng không biết phải làm thế nào chỉ có thể ôm cô thật chặt, vỗ về an ủi: "Đừng khóc, là lỗi của anh."
Cô nàng Mộc Ái Ái được nước lấn tới, tiếp tục đấm thùm thụp vào ngực hắn, vừa khóc vừa cười nói: "Vì sao không nói sớm? Anh có biết những ngày qua tôi khổ sở như thế nào không?"
Hắn ôm cô càng thêm chặt, ôn nhu cất giọng: "Là lỗi của anh, là anh không chịu tìm em sớm hơn, để em phải chịu ủy khuất. Em muốn đánh anh, mắng anh thế nào cũng được, anh sẽ không phản kháng."
Nghe giọng điệu của hắn có chút giễu cợt, Mộc Ái Ái liền đẩy hắn ra, lau sạch nước mắt trên mặt, mếu máo nói: "Ai muốn đánh anh chứ?"
Hắn trườn người về phía cô, áp sát cô dựa vào ghế sofa, ánh mắt nhìn cô ánh lên tinh quang, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười như có như không: "Không nỡ có phải hay không?"
Cô trợn tròn mắt: "Ai không nỡ chứ? Da anh dày như vậy, em chính là sợ đau tay."
Nghe giọng điệu nũng nịu của cô, Cơ Phong đáy lòng tan chảy, một cánh tay nhanh chóng vòng qua siết chặt eo cô kéo sát về người mình, tay còn lại mơn trớn trên gò má mịn màng của cô khiến cô đứng hình trong chốc lát.
Nhìn biểu cảm ngây ngốc của cô, hắn nở nụ cười hài lòng, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà anh lại không thể kiềm lòng được, muốn ức hiếp em thì phải làm thế nào?"
"Anh dám?" Mộc Ái Ái trừng mắt.
Hắn cười khẽ, sau đó cúi xuống gặm cánh hai cánh môi đang mấp máy run rẩy. Đầu lưỡi nhanh chóng cạy mở hàm răng, cùng môi lưỡi của cô giao triền.
Mộc Ái Ái ngây ngốc trong chốc lát nhưng rất nhanh liền chìm đắm vào, cùng hắn dây dưa một chỗ.
Tình yêu mình được đáp lại, chỉ hôn thôi chưa đủ để thoả mãn đối phương. Cả hai nhanh chóng trút bỏ mọi thứ vướng víu, hoà cùng một thể.
Một đêm ân ái chỉ vừa bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.