Chương 101: Bỏ mặc nàng, ta không làm được
Dạ Hồ Điệp
18/05/2022
Lăng Kỳ nhìn hai người trước mặt, cân nhắc nói: "Vương Chi Dực trước khi trở về Đông Ly quốc đã từng nhắc nhở ta phải cẩn thận người bên cạnh mình. Ta nghĩ người mà y muốn nói đến chính là người ẩn giấu đằng sau."
Nam Cung Giác và Cơ Vũ đồng thời trợn tròn mắt nhìn nhau, tựa như có chung một suy nghĩ.
"Vương Chi Dực? Y không phải đứng về phía Lăng Kình hay sao? Chẳng lẽ y có lòng tốt như vậy? Hoặc đây là cái bẫy, muốn đổi hướng nghi ngờ của chúng ta?" Nam Cung Giác hỏi một loạt.
Cơ Vũ tán đồng: "Đúng vậy. Mặc dù y đã rút quân về nhưng không có nghĩa y sẽ không làm ra hành động gì tiếp theo. Lời của y chưa chắc có thể tin được."
Lăng Kỳ cũng gật đầu: "Ta biết, nhưng suy ngẫm kỹ một chút, lời của y cũng có thể cân nhắc, bởi vì trước đó chúng ta cũng đã từng nghi ngờ bên cạnh Hoàng thượng có nội gián hay sao? Bây giờ gộp hai sự việc lại, khả năng này tương đối cao."
Nam Cung Giác suy tư một hồi cũng gật đầu: "Ừ, cũng có phần đáng tin. Nhưng mà Cơ Phong ở bên cạnh Hoàng thượng lâu như vậy cũng không tra ra được điều gì bất thường. Vậy rốt cuộc người này là ai, có lai lịch gì mà lại tâm cơ thủ đoạn như vậy?"
Lăng Kỳ lắc đầu. Nếu hắn biết được người đó là ai thì Tuyết nhi của hắn làm sao lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy?
Hắn tự trách bản thân mình. Nếu như hắn chịu suy nghĩ thấu đáo hơn một chút, cân nhắc lời của Vương Chi Dực đã nói thì biết đâu nàng đã bình yên vô sự.
Hiện tại việc hắn cần làm là phải thật bình tĩnh, bình tĩnh chờ đợi đối phương tìm đến nói rõ mục đích. Trong lúc đó hắn cũng cần phải lên kế hoạch chu toàn, không thể để đối phương đạt được mục đích mà vẫn có thể đảm bảo nàng không phải chịu bất cứ tổn hại nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Cả ba người đều lâm vào trầm mặc, không ai nói với ai câu nào.
Không lâu sau đó, Vu Minh sau khi đi tra xét tung tích của Cơ Tuyết cũng đã trở về, đối Lăng Kỳ nói: "Chủ tử, theo những gì chúng thuộc hạ tra được, chiếc xe ngựa chở Vương phi sau khi va chạm với chiếc xe ngựa khác thì đã bị tráo đổi và chuyển hướng đi về phía ngoại thành. Lần theo đường đi thì phát hiện được một cây trâm cài tóc và đôi hoa tai bị ném bên đường ở ba nơi khác nhau. Thuộc hạ cho rằng có người cố ý để lại. Người đó hẳn là Vương phi."
Vu Minh vừa nói vừa đưa đồ vật tìm thấy trên đường cho Lăng Kỳ.
Hắn nhận lấy, mày rậm nhíu chặt. Sáng nay khi hắn rời đi nàng vẫn còn chưa thức giấc cho nên hắn không biết hôm nay nàng đeo trang sức nào.
Cố gắng nhớ lại hình dáng trang sức của nàng, so sánh với thứ đang ở trên tay hắn, đáy mắt hắn chợt co rút nhưng rất nhanh liền sáng lên.
"Đây đích thị là của nàng. Các ngươi tìm được ở nơi nào? Có tra ra được nàng bị mang đi đâu hay không?"
Vu Minh trả lời: "Thuộc hạ tìm thấy ở phía đường lớn bên ngoài cánh rừng ngoại thành, cách kinh thành khoảng mười dặm về phía tây. Tiếp tục men theo đường lộ đi đến ngã ba thì mất dấu. Thuộc hạ cho rằng đã có người cố ý xoá đi dấu vết."
Nam Cung Giác nhíu mày: "Nếu đã muốn xoá đi dấu vết vậy thì tại sao lại cố tình chừa lại mấy món đồ kia?"
Nhìn sang Lăng Kỳ, lão hỏi tiếp: "Ngươi khẳng định mấy món đồ này là của nha đầu kia sao?"
Hắn gật đầu: "Là của nàng."
Nam Cung Giác tiếp tục phân tích: "Nếu thật sự là của nha đầu kia thì có hai loại khả năng có thể xảy ra: hoặc là do chính nàng để lại manh mối, sau đó giữa chừng bị đối phương phát hiện liền xoá đi dấu vết phía sau, hoặc là do đối phương cố tình để lại cốt là để đánh lạc hướng điều tra của chúng ta."
Cơ Vũ tán đồng: "Rất có thể như vậy. Cả hai hướng đều không thể xác định đúng sự thực. Vậy không phải hoàn toàn không tìm được hướng đi tiếp theo hay sao?"
Lăng Kỳ cân nhắc, quay sang hỏi Vu Minh: "Có tiếp tục lần theo hai hướng đi kia hay không?"
Vu Minh gật đầu: "Thuộc hạ đã cử hai nhóm người chia ra hai ngã rẽ tiếp tục tìm kiếm. Nếu có tin tức gì liền sẽ quay về báo."
Hắn gật đầu: "Ừm."
Hiện tại không có bất kì tin tức gì của nàng đôi khi lại là tin tốt, có nghĩa nàng đang bình an không gặp nguy hiểm nào, hắn có thể tạm thời yên tâm và bình tĩnh lên kế hoạch kĩ càng chờ đối phương tìm đến nói lên yêu cầu của mình.
"Bên phía Lăng Kình thế nào? Y có động tĩnh gì hay không?" Hắn hỏi. . Truyện Nữ Cường
Vu Minh lắc đầu: "Kình Vương vô cùng an tĩnh, không hề có hành động bất thường nào."
"Chẳng lẽ sự việc lần này y không nhúng tay vào? Hoặc là y sớm đã lên kế hoạch, chỉ chờ đợi thời cơ thích hợp liền ra tay?" Nam Cung Giác nói ra suy nghĩ của mình.
Cơ Vũ tán đồng: "Đúng, Kình Vương tuyệt đối sẽ không im lặng như vậy. Y càng im lặng thì càng đáng ngờ. Ta dám chắc sự việc lần này có bàn tay của y nhúng vào."
Lăng Kỳ lại tiếp tục trầm mặc. Dù là thế lực ẩn giấu hay là Kình Vương, nàng cũng gặp phải bất trắc khi nằm trong tay họ. Chỉ mong người của hắn mau chóng truy ra được một chút manh mối, hoặc là xác định được nàng đang bình an cũng được. Có như thế hắn mới có đủ tỉnh táo để không mắc phải sai lầm.
Hít sâu một hơi, Lăng Kỳ lên tiếng: "Hiện tại ngồi đây suy đoán cũng không giải quyết được vấn đề gì, chỉ có thể chờ đợi đối phương tự mình tìm đến mới biết cần phải làm gì."
Nam Cung Giác không cho là đúng nói: "Lăng Kỳ, nha đầu kia mới chỉ bị bắt đi mà ngươi đã như thế này. Nếu như, ta chỉ nói nếu như thôi, nha đầu kia thật sự gặp bất trắc, ngươi sẽ thành cái dạng gì nữa đây?"
Lão dừng lại nhìn hắn một lát, sau đó lại tiếp tục: "Ta biết tiểu tử ngươi và nha đầu kia tình thâm, nhưng ngươi cũng phải biết cân nhắc thiệt hơn, địa vị cùng thân phận của ngươi không cho phép ngươi làm việc không suy nghĩ. Vận mệnh của Hoàng thượng, của Hoằng Quốc đều nằm trong tay ngươi. Ta nói như vậy ngươi hiểu sao?"
Lăng Kỳ mi tâm nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Giác, ánh mắt sâu không thấy đáy, cất giọng khàn đặc: "Sư phụ, ta biết, nhưng nàng là thê tử của ta, ta không thể bỏ mặc được. Nàng cũng là đồ đệ của người, người chẳng lẽ không màng đến sống chết của nàng? Người làm được sao?"
Hắn nhìn sang Cơ Vũ, nói với y: "Nàng cũng là muội muội của ngươi, ngươi bỏ mặc nàng sao?"
Cơ Vũ nhìn hắn, kiên định nói: "Nàng là muội muội ta, ta dĩ nhiên phải có trách nhiệm, cho nên ta mới ở đây. Ta hiểu tâm trạng của ngài, nhưng ngài không chỉ có trách nhiệm với nàng, ngài còn có trách nhiệm với Hoàng thượng, với con dân Hoằng Quốc."
Cơ Tuyết là muội muội mà y yêu thương nhất, y làm sao lại không nghĩ đến an nguy của nàng, cho nên khi hay tin nàng bị bắt, y đã tức tốc đến nơi này để biết rõ thực hư.
Còn Lăng Kỳ, y không trách hắn, bởi vì y biết hắn cũng không dễ dàng gì khi ở cương vị này. Chính y cũng chủ quan cho rằng sau sự việc kia Lăng Kình sẽ tạm thời không dấy lên phong ba. Nhưng người tính không bằng trời tính, nhanh như vậy đã có người ngấm ngầm ra tay vào lúc không ai ngờ đến.
Lăng Kỳ cười đau đớn: "Bỏ mặc nàng, ta không làm được, thật sự không làm được!"
Cơ Vũ quay sang nhìn Nam Cung Giác, lão cũng chỉ biết lắc đầu nhìn y. Chính lão cũng đang vô cùng rối chí không biết phải làm như thế nào. Hiện tại ngoài chờ đợi cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Hôm sau, Lâm Tố Sênh và Lăng Húc đúng giờ đi đến Học viện Cầm thánh nhưng cánh cửa lớn lại đóng chặt chứ không hề giống như mọi ngày đều mở toang để chào đón mọi người.
Lăng Húc đập cửa gọi, không lâu sau cánh cửa Học viện mở ra, một thư đồng của Cơ Tuyết nhìn thấy người đến là y thì nhất thời có chút hoảng hốt, nói lắp: "Thất... Thất... Thất điện hạ! Ngài... Ngài đến có chuyện gì sao?"
Lăng Húc nhìn y, lạnh lùng hỏi: "Hôm nay vì sao lại đóng cửa Học viện? Kỳ Vương phi đâu?"
Thư đồng trả lời: "Tiểu nhân không biết. Là Kỳ Vương căn dặn tạm thời đóng cửa Học viện."
Lăng Húc nhíu mày: "Cửu Hoàng thúc căn dặn? Vậy Cửu Hoàng thúc có bên trong hay không?"
Thư đồng lắc đầu: "Kỳ Vương không có ở đây."
Y trầm tư một lúc rồi xua tay: "Được rồi, ta biết rồi."
Dứt lời, Lăng Húc quay lưng đi về phía xe ngựa của mình vẫn đang dừng trước cửa Học viện
Nam Cung Giác và Cơ Vũ đồng thời trợn tròn mắt nhìn nhau, tựa như có chung một suy nghĩ.
"Vương Chi Dực? Y không phải đứng về phía Lăng Kình hay sao? Chẳng lẽ y có lòng tốt như vậy? Hoặc đây là cái bẫy, muốn đổi hướng nghi ngờ của chúng ta?" Nam Cung Giác hỏi một loạt.
Cơ Vũ tán đồng: "Đúng vậy. Mặc dù y đã rút quân về nhưng không có nghĩa y sẽ không làm ra hành động gì tiếp theo. Lời của y chưa chắc có thể tin được."
Lăng Kỳ cũng gật đầu: "Ta biết, nhưng suy ngẫm kỹ một chút, lời của y cũng có thể cân nhắc, bởi vì trước đó chúng ta cũng đã từng nghi ngờ bên cạnh Hoàng thượng có nội gián hay sao? Bây giờ gộp hai sự việc lại, khả năng này tương đối cao."
Nam Cung Giác suy tư một hồi cũng gật đầu: "Ừ, cũng có phần đáng tin. Nhưng mà Cơ Phong ở bên cạnh Hoàng thượng lâu như vậy cũng không tra ra được điều gì bất thường. Vậy rốt cuộc người này là ai, có lai lịch gì mà lại tâm cơ thủ đoạn như vậy?"
Lăng Kỳ lắc đầu. Nếu hắn biết được người đó là ai thì Tuyết nhi của hắn làm sao lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy?
Hắn tự trách bản thân mình. Nếu như hắn chịu suy nghĩ thấu đáo hơn một chút, cân nhắc lời của Vương Chi Dực đã nói thì biết đâu nàng đã bình yên vô sự.
Hiện tại việc hắn cần làm là phải thật bình tĩnh, bình tĩnh chờ đợi đối phương tìm đến nói rõ mục đích. Trong lúc đó hắn cũng cần phải lên kế hoạch chu toàn, không thể để đối phương đạt được mục đích mà vẫn có thể đảm bảo nàng không phải chịu bất cứ tổn hại nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Cả ba người đều lâm vào trầm mặc, không ai nói với ai câu nào.
Không lâu sau đó, Vu Minh sau khi đi tra xét tung tích của Cơ Tuyết cũng đã trở về, đối Lăng Kỳ nói: "Chủ tử, theo những gì chúng thuộc hạ tra được, chiếc xe ngựa chở Vương phi sau khi va chạm với chiếc xe ngựa khác thì đã bị tráo đổi và chuyển hướng đi về phía ngoại thành. Lần theo đường đi thì phát hiện được một cây trâm cài tóc và đôi hoa tai bị ném bên đường ở ba nơi khác nhau. Thuộc hạ cho rằng có người cố ý để lại. Người đó hẳn là Vương phi."
Vu Minh vừa nói vừa đưa đồ vật tìm thấy trên đường cho Lăng Kỳ.
Hắn nhận lấy, mày rậm nhíu chặt. Sáng nay khi hắn rời đi nàng vẫn còn chưa thức giấc cho nên hắn không biết hôm nay nàng đeo trang sức nào.
Cố gắng nhớ lại hình dáng trang sức của nàng, so sánh với thứ đang ở trên tay hắn, đáy mắt hắn chợt co rút nhưng rất nhanh liền sáng lên.
"Đây đích thị là của nàng. Các ngươi tìm được ở nơi nào? Có tra ra được nàng bị mang đi đâu hay không?"
Vu Minh trả lời: "Thuộc hạ tìm thấy ở phía đường lớn bên ngoài cánh rừng ngoại thành, cách kinh thành khoảng mười dặm về phía tây. Tiếp tục men theo đường lộ đi đến ngã ba thì mất dấu. Thuộc hạ cho rằng đã có người cố ý xoá đi dấu vết."
Nam Cung Giác nhíu mày: "Nếu đã muốn xoá đi dấu vết vậy thì tại sao lại cố tình chừa lại mấy món đồ kia?"
Nhìn sang Lăng Kỳ, lão hỏi tiếp: "Ngươi khẳng định mấy món đồ này là của nha đầu kia sao?"
Hắn gật đầu: "Là của nàng."
Nam Cung Giác tiếp tục phân tích: "Nếu thật sự là của nha đầu kia thì có hai loại khả năng có thể xảy ra: hoặc là do chính nàng để lại manh mối, sau đó giữa chừng bị đối phương phát hiện liền xoá đi dấu vết phía sau, hoặc là do đối phương cố tình để lại cốt là để đánh lạc hướng điều tra của chúng ta."
Cơ Vũ tán đồng: "Rất có thể như vậy. Cả hai hướng đều không thể xác định đúng sự thực. Vậy không phải hoàn toàn không tìm được hướng đi tiếp theo hay sao?"
Lăng Kỳ cân nhắc, quay sang hỏi Vu Minh: "Có tiếp tục lần theo hai hướng đi kia hay không?"
Vu Minh gật đầu: "Thuộc hạ đã cử hai nhóm người chia ra hai ngã rẽ tiếp tục tìm kiếm. Nếu có tin tức gì liền sẽ quay về báo."
Hắn gật đầu: "Ừm."
Hiện tại không có bất kì tin tức gì của nàng đôi khi lại là tin tốt, có nghĩa nàng đang bình an không gặp nguy hiểm nào, hắn có thể tạm thời yên tâm và bình tĩnh lên kế hoạch kĩ càng chờ đối phương tìm đến nói lên yêu cầu của mình.
"Bên phía Lăng Kình thế nào? Y có động tĩnh gì hay không?" Hắn hỏi. . Truyện Nữ Cường
Vu Minh lắc đầu: "Kình Vương vô cùng an tĩnh, không hề có hành động bất thường nào."
"Chẳng lẽ sự việc lần này y không nhúng tay vào? Hoặc là y sớm đã lên kế hoạch, chỉ chờ đợi thời cơ thích hợp liền ra tay?" Nam Cung Giác nói ra suy nghĩ của mình.
Cơ Vũ tán đồng: "Đúng, Kình Vương tuyệt đối sẽ không im lặng như vậy. Y càng im lặng thì càng đáng ngờ. Ta dám chắc sự việc lần này có bàn tay của y nhúng vào."
Lăng Kỳ lại tiếp tục trầm mặc. Dù là thế lực ẩn giấu hay là Kình Vương, nàng cũng gặp phải bất trắc khi nằm trong tay họ. Chỉ mong người của hắn mau chóng truy ra được một chút manh mối, hoặc là xác định được nàng đang bình an cũng được. Có như thế hắn mới có đủ tỉnh táo để không mắc phải sai lầm.
Hít sâu một hơi, Lăng Kỳ lên tiếng: "Hiện tại ngồi đây suy đoán cũng không giải quyết được vấn đề gì, chỉ có thể chờ đợi đối phương tự mình tìm đến mới biết cần phải làm gì."
Nam Cung Giác không cho là đúng nói: "Lăng Kỳ, nha đầu kia mới chỉ bị bắt đi mà ngươi đã như thế này. Nếu như, ta chỉ nói nếu như thôi, nha đầu kia thật sự gặp bất trắc, ngươi sẽ thành cái dạng gì nữa đây?"
Lão dừng lại nhìn hắn một lát, sau đó lại tiếp tục: "Ta biết tiểu tử ngươi và nha đầu kia tình thâm, nhưng ngươi cũng phải biết cân nhắc thiệt hơn, địa vị cùng thân phận của ngươi không cho phép ngươi làm việc không suy nghĩ. Vận mệnh của Hoàng thượng, của Hoằng Quốc đều nằm trong tay ngươi. Ta nói như vậy ngươi hiểu sao?"
Lăng Kỳ mi tâm nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Giác, ánh mắt sâu không thấy đáy, cất giọng khàn đặc: "Sư phụ, ta biết, nhưng nàng là thê tử của ta, ta không thể bỏ mặc được. Nàng cũng là đồ đệ của người, người chẳng lẽ không màng đến sống chết của nàng? Người làm được sao?"
Hắn nhìn sang Cơ Vũ, nói với y: "Nàng cũng là muội muội của ngươi, ngươi bỏ mặc nàng sao?"
Cơ Vũ nhìn hắn, kiên định nói: "Nàng là muội muội ta, ta dĩ nhiên phải có trách nhiệm, cho nên ta mới ở đây. Ta hiểu tâm trạng của ngài, nhưng ngài không chỉ có trách nhiệm với nàng, ngài còn có trách nhiệm với Hoàng thượng, với con dân Hoằng Quốc."
Cơ Tuyết là muội muội mà y yêu thương nhất, y làm sao lại không nghĩ đến an nguy của nàng, cho nên khi hay tin nàng bị bắt, y đã tức tốc đến nơi này để biết rõ thực hư.
Còn Lăng Kỳ, y không trách hắn, bởi vì y biết hắn cũng không dễ dàng gì khi ở cương vị này. Chính y cũng chủ quan cho rằng sau sự việc kia Lăng Kình sẽ tạm thời không dấy lên phong ba. Nhưng người tính không bằng trời tính, nhanh như vậy đã có người ngấm ngầm ra tay vào lúc không ai ngờ đến.
Lăng Kỳ cười đau đớn: "Bỏ mặc nàng, ta không làm được, thật sự không làm được!"
Cơ Vũ quay sang nhìn Nam Cung Giác, lão cũng chỉ biết lắc đầu nhìn y. Chính lão cũng đang vô cùng rối chí không biết phải làm như thế nào. Hiện tại ngoài chờ đợi cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Hôm sau, Lâm Tố Sênh và Lăng Húc đúng giờ đi đến Học viện Cầm thánh nhưng cánh cửa lớn lại đóng chặt chứ không hề giống như mọi ngày đều mở toang để chào đón mọi người.
Lăng Húc đập cửa gọi, không lâu sau cánh cửa Học viện mở ra, một thư đồng của Cơ Tuyết nhìn thấy người đến là y thì nhất thời có chút hoảng hốt, nói lắp: "Thất... Thất... Thất điện hạ! Ngài... Ngài đến có chuyện gì sao?"
Lăng Húc nhìn y, lạnh lùng hỏi: "Hôm nay vì sao lại đóng cửa Học viện? Kỳ Vương phi đâu?"
Thư đồng trả lời: "Tiểu nhân không biết. Là Kỳ Vương căn dặn tạm thời đóng cửa Học viện."
Lăng Húc nhíu mày: "Cửu Hoàng thúc căn dặn? Vậy Cửu Hoàng thúc có bên trong hay không?"
Thư đồng lắc đầu: "Kỳ Vương không có ở đây."
Y trầm tư một lúc rồi xua tay: "Được rồi, ta biết rồi."
Dứt lời, Lăng Húc quay lưng đi về phía xe ngựa của mình vẫn đang dừng trước cửa Học viện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.