Chương 164: Chẳng lẽ đây là phu nhân Lăng tổng trong truyền thuyết?
Dạ Hồ Điệp
18/05/2022
Vượt đại dương gần hai mươi giờ bay liên tục, Lăng Kỳ cuối cùng cũng về đến đế đô.
Do đã được sắp xếp từ trước cho nên hiện tại hắn liền có thể một đường về đến nơi ở mới của mình.
Căn biệt thự xa hoa cách trung tâm thành phố chừng ba mươi phút lái xe bình thường được chính chủ nhân của thân thể này cho người mua cách đây vài tháng để chuẩn bị cho chuyến về nước lâu dài, đáng tiếc y lại không có cơ hội sử dụng cho nên vẫn luôn để trống.
Bước xuống xe, Lăng Kỳ nhìn một chút khung cảnh xung quanh liền cảm thấy vô cùng hài lòng bởi vì lối kiến trúc tổng thể khá giống với cảnh vật thời cổ đại nơi hắn được sinh ra và lớn lên.
Cánh cổng lớn bằng gỗ trạm trổ, ngay cả tay nắm cửa cũng mang đậm hơi thở cổ xưa. Đằng sau cánh cửa lớn kia là một khoảng sân rộng rãi, hai bên được trồng nhiều loại cây xanh và hoa cỏ, còn có một đình viện được dựng lên với bốn cây cột bằng đá, mái ngói đỏ che chắn, bên dưới cũng đặt một chiếc bàn đá tròn ở giữa.
Thứ duy nhất khác biệt cũng như nổi bật nhất dĩ nhiên là căn nhà hai tầng đứng sừng sững giữa mảnh đất này. Tuy có hai tầng lầu nhưng lại được thiết kế theo kiểu cung điện thời xưa. Nhìn thoáng qua hệt như Hoàng cung Hoằng Quốc thu nhỏ.
Lăng Kỳ khẽ chậc lưỡi. Cũng quá xa hoa rồi. Nhưng mà nếu sau này nàng gả cho hắn rồi, nơi này trở thành phủ đệ cũng thật không tồi, nàng hẳn là sẽ thích.
Đi lên cầu thang gỗ vào phòng ngủ chính, nội thất bên trong cũng hoàn toàn bằng gỗ trạm trổ tinh xảo, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên. Phong cách này đích thực là sở thích của hắn, đơn giản nhưng lại trang trọng.
Ngắm một lượt gian phòng hơn trăm mét vuông, hắn lại cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó. Trầm tư hồi lâu, hắn bỏ lại vali hành lý tại đó rồi đi xuống phòng khách.
Nhìn thấy Thẩm Xuyên vẫn còn đang đi khắp mọi ngóc ngách trong căn biệt thự tìm tòi, Lăng Kỳ lên tiếng gọi: "Thẩm Xuyên!"
Nghe điểm danh, Thẩm Xuyên vội vàng chạy đến trước mặt hắn, bày ra dáng vẻ nghiêm túc: "Vâng, Lăng tổng có gì dặn dò?"
Hắn nói: "Anh cho người mua bút vẽ, giấy vẽ, khung vẽ, cả khung tranh nữa, mang đến đây cho tôi."
Thẩm Xuyên ngơ ngác một hồi rồi lại hỏi: "Lăng tổng muốn vẽ tranh sao? Anh muốn vẽ kiểu tranh nào? Tranh lụa, thủy mặc, sơn dầu... Anh muốn sử dụng bút vẽ hay cọ vẽ?"
Lăng Kỳ chợt nhíu mày: "Có nhiều loại như vậy sao?"
Thẩm Xuyên gãi đầu: "À, tôi không biết vẽ tranh, chỉ biết đại khái là hình như có các loại như vậy."
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi cất giọng: "Vậy mang hết tất cả đến đây đi."
Y trợn tròn mắt nhìn hắn, sau đó cũng gật đầu gọi điện thoại cho người đi mua. Uớc chừng một giờ đồng hồ sau, ba thùng đồ nghề vẽ tranh các loại đã được mang đến trước mặt hắn khiến hắn không khỏi sửng sốt.
Này cũng quá nhiều rồi. Đúng là thế giới này có quá nhiều thứ mới lạ mà hắn còn chưa từng nghe nói đến chứ đừng nói thấy qua.
Cũng may trong khoảng thời gian chờ đợi hắn cũng đã lên mạng tìm hiểu về các thể loại tranh vẽ cũng như cách pha màu các kiểu. Bây giờ nhìn qua một lượt các đồ vật bày ra trước mắt, hắn cũng xem như không quá lạ lẫm.
Ngẩng đầu nhìn Thẩm Xuyên đang trố mắt nhìn, hắn lên tiếng: "Giúp tôi bày giá vẽ đi. Lấy tờ giấy khổ lớn nhất ấy."
Y nhận lệnh, chọn ra tờ giấy lụa khổ lớn nhất treo lên giá vẽ.
Lăng Kỳ cũng không rảnh rỗi, lấy chiếc khay bắt đầu pha màu.
Trong đầu hắn đã tưởng tượng ra bản thân sẽ vẽ thứ gì, cho nên hắn rất nhanh liền có thể pha màu vô cùng thành thạo.
Chuẩn bị đầy đủ đồ nghề, Lăng Kỳ cầm cọ vẽ trên tay, chấm màu rồi bắt đầu chú tâm hoạ nên hình ảnh trong đầu.
Thẩm Xuyên đứng một bên nhìn đến mê mẩn. Y ở bên cạnh hắn đã lâu, chỉ thấy hắn cầm bút ký tên văn kiện chứ chưa từng nhìn thấy hắn cầm cọ vẽ tranh bao giờ. Hiện tại chính mắt nhìn thấy lão bản của mình đang cầm cọ vẽ, lại vô cùng thuần thục, hai mắt y không khỏi mở lớn, miệng há hốc không dám tin vào mắt mình.
Nữ nhân diễm lệ mặc y phục cổ trang được hoạ vô cùng sống động trên giấy, không ai khác chính là người trong lòng của hắn, Vương phi của hắn - Tuyết nhi.
Trước đây hắn đã từng hoạ nàng biết bao nhiêu lần nhưng cũng chỉ bằng mực đen hoạ trên giấy vàng, không thể nào phô bày được hết vẻ đẹp của nàng.
Hiện tại hắn một lần nữa hoạ nàng, dùng mực màu hoạ trên giấy lụa trắng tinh, hắn lại có thể hoạ được toàn bộ sự diễm lệ cùng cốt cách của nàng một cách rõ ràng.
Hơn một giờ sau, Lăng Kỳ cuối cùng cũng buông bút.
Nhìn thành quả trước mặt, khoé miệng hắn cong lên nở nụ cười hiếm thấy. Thẩm Xuyên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn còn thấy kinh ngạc hơn cả khi nhìn thấy nữ nhân được hắn hoạ trên giấy.
Vì sao ư? Chính là, lão bản mặt lạnh của hắn đang cười nha, tuy không rõ ràng nhưng đích thực là nụ cười vui vẻ từ sâu nội tâm.
Anh ta nhìn lại nữ nhân hắn hoạ, không biết phải dùng ngôn từ nào để diễn tả vẻ đẹp của nàng.
Nói nàng diễm lệ vẫn chưa đủ, khuynh quốc khuynh thành lại vô cùng trần tục, chim sa cá lặn, sắc nước hương trời lại cũng thấy chưa đủ văn nhã.
Chỉ có thể nói rằng anh ta sống trên đời này ba mươi năm vẫn chưa từng gặp qua nữ nhân nào đẹp như nàng.
Thẩm Xuyên bất chợt há hốc miệng, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng nhìn lão bản của mình, tự hỏi chính mình: "Chẳng lẽ đây là phu nhân Lăng tổng trong truyền thuyết?"
Anh ta liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn nữ nhân trong tranh. Hành động này cứ lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng anh ta lại dùng ánh mắt nghi hoặc dừng lại trên bức hoạ, lại tự hỏi chính mình: "Chẳng lẽ Lăng tổng có sở thích khác thường, lại thích nữ nhân mặc y phục cổ đại?"
Thẩm Xuyên một tay khoanh tay trước ngực, một tay miết cằm suy nghĩ. Bỗng ánh mắt y sáng rực lên, miệng không tự chủ thốt lên hai tiếng "Tuyết Kỳ", bởi vì anh ta đã từng nhìn thấy một nữ nhân cũng mặc y phục cổ đại, mà lão bản của anh ta còn đặc biệt có hứng thú, muốn anh ta đi điều tra chi tiết về nàng.
Lăng Kỳ nghe người bên cạnh nhắc đến nàng, hắn chợt nhíu mày, quay sang nhìn bằng ánh mắt sắc bén khiến anh ta không khỏi rùng mình.
Lạnh, đúng là lạnh muốn đóng băng mà. Chỉ vô tình nói ra cái tên thôi mà, có cần phải nhìn bằng ánh mắt đó không chứ?
Bà chủ tương lai này, anh ta nhất định phải vuốt mông ngựa thật tốt, có bà chủ che chở, anh ta nhất định vượt qua được mọi giông bão.
Thẩm Xuyên cười gượng nhìn hắn, nịnh nọt nói: "Ách, Lăng tổng, tôi chỉ là đoán mò mà thôi. Vị tiểu thư xinh đẹp này nhất định là bà chủ tương lai của tôi rồi!"
Lăng Kỳ lườm anh ta một cái, xem như tạm chấp nhận cái danh phận mà y trao cho nữ nhân của hắn. Bà chủ tương lai sao? Nghe cũng vui tai đấy!
Không thèm để ý đến sắc mặt Thẩm Xuyên đã xanh như tàu lá chuối, hắn lên tiếng: "Lấy khung tranh lại đây."
"Vâng, Lăng tổng."
Thẩm Xuyên vâng dạ rồi xách mông đi lấy khung tranh đã được mua về, sau đó cùng hắn lồng bức hoạ vào, tìm một nơi lý tưởng treo bức vẽ lên.
Ngẩng đầu nhìn nữ nhân tuyệt sắc sống động, hắn khẽ cười, sau đó lại đi đến bên giá vẽ, đặt một tờ lụa trắng lên, tiếp tục công trình vẽ người trong lòng.
Thẩm Xuyên mắt chữ a, miệng chữ o ngơ ngác đứng ở một bên không dám lên tiếng. Lão bản lại muốn vẽ, vậy y có nên rời đi hay tiếp tục ở lại ăn cẩu lương đây trời?
Lăng Kỳ phe phẩy được vài nét, dường như hiểu được nỗi lòng của y, mắt vẫn dán vào giá vẽ, tay vẫn không ngừng di chuyển, cất giọng lạnh nhạt: "Đã thu xếp ổn thoả chưa?"
Thẩm Xuyên nghe hắn nói, mắt trợn tròn, ấp úng hỏi lại: "Ách, Lăng tổng, thu xếp... thu xếp chuyện gì vậy?"
Lăng Kỳ chợt dừng lại động tác tay, khẽ nhíu mày, quay sang nhìn anh ta một cái khiến y rùng mình, sau đó mới lên tiếng: "Cuộc hẹn tối nay với Tuyết Kỳ."
Thẩm Xuyên lúc này mới hiểu ra, gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng vâng, mọi thứ đã được chuẩn bị theo yêu cầu của Lăng tổng."
Hắn nhẹ gật đầu, xem như là hài lòng, lại nhìn về giá vẽ, tiếp tục múa cọ, cất giọng đuổi người: "Được rồi, vậy anh trở về nghỉ ngơi đi, đến giờ hẹn cho xe đến đón tôi là được rồi, anh không cần phải theo đâu."
Thẩm Xuyên như được ban lệnh đặc xá, gật đầu vâng dạ rồi nhanh chóng chuồn khỏi.
Anh ta đi rồi, hắn cầm lấy điện thoại đặt báo thức, sau đó tiếp tục hoạ chân dung nàng, trong lòng thầm nghĩ: "Tuyết nhi, ta sắp gặp được nàng rồi. Hi vọng những thứ ta chuẩn bị sẽ khiến nàng vui vẻ."
Do đã được sắp xếp từ trước cho nên hiện tại hắn liền có thể một đường về đến nơi ở mới của mình.
Căn biệt thự xa hoa cách trung tâm thành phố chừng ba mươi phút lái xe bình thường được chính chủ nhân của thân thể này cho người mua cách đây vài tháng để chuẩn bị cho chuyến về nước lâu dài, đáng tiếc y lại không có cơ hội sử dụng cho nên vẫn luôn để trống.
Bước xuống xe, Lăng Kỳ nhìn một chút khung cảnh xung quanh liền cảm thấy vô cùng hài lòng bởi vì lối kiến trúc tổng thể khá giống với cảnh vật thời cổ đại nơi hắn được sinh ra và lớn lên.
Cánh cổng lớn bằng gỗ trạm trổ, ngay cả tay nắm cửa cũng mang đậm hơi thở cổ xưa. Đằng sau cánh cửa lớn kia là một khoảng sân rộng rãi, hai bên được trồng nhiều loại cây xanh và hoa cỏ, còn có một đình viện được dựng lên với bốn cây cột bằng đá, mái ngói đỏ che chắn, bên dưới cũng đặt một chiếc bàn đá tròn ở giữa.
Thứ duy nhất khác biệt cũng như nổi bật nhất dĩ nhiên là căn nhà hai tầng đứng sừng sững giữa mảnh đất này. Tuy có hai tầng lầu nhưng lại được thiết kế theo kiểu cung điện thời xưa. Nhìn thoáng qua hệt như Hoàng cung Hoằng Quốc thu nhỏ.
Lăng Kỳ khẽ chậc lưỡi. Cũng quá xa hoa rồi. Nhưng mà nếu sau này nàng gả cho hắn rồi, nơi này trở thành phủ đệ cũng thật không tồi, nàng hẳn là sẽ thích.
Đi lên cầu thang gỗ vào phòng ngủ chính, nội thất bên trong cũng hoàn toàn bằng gỗ trạm trổ tinh xảo, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên. Phong cách này đích thực là sở thích của hắn, đơn giản nhưng lại trang trọng.
Ngắm một lượt gian phòng hơn trăm mét vuông, hắn lại cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó. Trầm tư hồi lâu, hắn bỏ lại vali hành lý tại đó rồi đi xuống phòng khách.
Nhìn thấy Thẩm Xuyên vẫn còn đang đi khắp mọi ngóc ngách trong căn biệt thự tìm tòi, Lăng Kỳ lên tiếng gọi: "Thẩm Xuyên!"
Nghe điểm danh, Thẩm Xuyên vội vàng chạy đến trước mặt hắn, bày ra dáng vẻ nghiêm túc: "Vâng, Lăng tổng có gì dặn dò?"
Hắn nói: "Anh cho người mua bút vẽ, giấy vẽ, khung vẽ, cả khung tranh nữa, mang đến đây cho tôi."
Thẩm Xuyên ngơ ngác một hồi rồi lại hỏi: "Lăng tổng muốn vẽ tranh sao? Anh muốn vẽ kiểu tranh nào? Tranh lụa, thủy mặc, sơn dầu... Anh muốn sử dụng bút vẽ hay cọ vẽ?"
Lăng Kỳ chợt nhíu mày: "Có nhiều loại như vậy sao?"
Thẩm Xuyên gãi đầu: "À, tôi không biết vẽ tranh, chỉ biết đại khái là hình như có các loại như vậy."
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi cất giọng: "Vậy mang hết tất cả đến đây đi."
Y trợn tròn mắt nhìn hắn, sau đó cũng gật đầu gọi điện thoại cho người đi mua. Uớc chừng một giờ đồng hồ sau, ba thùng đồ nghề vẽ tranh các loại đã được mang đến trước mặt hắn khiến hắn không khỏi sửng sốt.
Này cũng quá nhiều rồi. Đúng là thế giới này có quá nhiều thứ mới lạ mà hắn còn chưa từng nghe nói đến chứ đừng nói thấy qua.
Cũng may trong khoảng thời gian chờ đợi hắn cũng đã lên mạng tìm hiểu về các thể loại tranh vẽ cũng như cách pha màu các kiểu. Bây giờ nhìn qua một lượt các đồ vật bày ra trước mắt, hắn cũng xem như không quá lạ lẫm.
Ngẩng đầu nhìn Thẩm Xuyên đang trố mắt nhìn, hắn lên tiếng: "Giúp tôi bày giá vẽ đi. Lấy tờ giấy khổ lớn nhất ấy."
Y nhận lệnh, chọn ra tờ giấy lụa khổ lớn nhất treo lên giá vẽ.
Lăng Kỳ cũng không rảnh rỗi, lấy chiếc khay bắt đầu pha màu.
Trong đầu hắn đã tưởng tượng ra bản thân sẽ vẽ thứ gì, cho nên hắn rất nhanh liền có thể pha màu vô cùng thành thạo.
Chuẩn bị đầy đủ đồ nghề, Lăng Kỳ cầm cọ vẽ trên tay, chấm màu rồi bắt đầu chú tâm hoạ nên hình ảnh trong đầu.
Thẩm Xuyên đứng một bên nhìn đến mê mẩn. Y ở bên cạnh hắn đã lâu, chỉ thấy hắn cầm bút ký tên văn kiện chứ chưa từng nhìn thấy hắn cầm cọ vẽ tranh bao giờ. Hiện tại chính mắt nhìn thấy lão bản của mình đang cầm cọ vẽ, lại vô cùng thuần thục, hai mắt y không khỏi mở lớn, miệng há hốc không dám tin vào mắt mình.
Nữ nhân diễm lệ mặc y phục cổ trang được hoạ vô cùng sống động trên giấy, không ai khác chính là người trong lòng của hắn, Vương phi của hắn - Tuyết nhi.
Trước đây hắn đã từng hoạ nàng biết bao nhiêu lần nhưng cũng chỉ bằng mực đen hoạ trên giấy vàng, không thể nào phô bày được hết vẻ đẹp của nàng.
Hiện tại hắn một lần nữa hoạ nàng, dùng mực màu hoạ trên giấy lụa trắng tinh, hắn lại có thể hoạ được toàn bộ sự diễm lệ cùng cốt cách của nàng một cách rõ ràng.
Hơn một giờ sau, Lăng Kỳ cuối cùng cũng buông bút.
Nhìn thành quả trước mặt, khoé miệng hắn cong lên nở nụ cười hiếm thấy. Thẩm Xuyên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn còn thấy kinh ngạc hơn cả khi nhìn thấy nữ nhân được hắn hoạ trên giấy.
Vì sao ư? Chính là, lão bản mặt lạnh của hắn đang cười nha, tuy không rõ ràng nhưng đích thực là nụ cười vui vẻ từ sâu nội tâm.
Anh ta nhìn lại nữ nhân hắn hoạ, không biết phải dùng ngôn từ nào để diễn tả vẻ đẹp của nàng.
Nói nàng diễm lệ vẫn chưa đủ, khuynh quốc khuynh thành lại vô cùng trần tục, chim sa cá lặn, sắc nước hương trời lại cũng thấy chưa đủ văn nhã.
Chỉ có thể nói rằng anh ta sống trên đời này ba mươi năm vẫn chưa từng gặp qua nữ nhân nào đẹp như nàng.
Thẩm Xuyên bất chợt há hốc miệng, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng nhìn lão bản của mình, tự hỏi chính mình: "Chẳng lẽ đây là phu nhân Lăng tổng trong truyền thuyết?"
Anh ta liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn nữ nhân trong tranh. Hành động này cứ lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng anh ta lại dùng ánh mắt nghi hoặc dừng lại trên bức hoạ, lại tự hỏi chính mình: "Chẳng lẽ Lăng tổng có sở thích khác thường, lại thích nữ nhân mặc y phục cổ đại?"
Thẩm Xuyên một tay khoanh tay trước ngực, một tay miết cằm suy nghĩ. Bỗng ánh mắt y sáng rực lên, miệng không tự chủ thốt lên hai tiếng "Tuyết Kỳ", bởi vì anh ta đã từng nhìn thấy một nữ nhân cũng mặc y phục cổ đại, mà lão bản của anh ta còn đặc biệt có hứng thú, muốn anh ta đi điều tra chi tiết về nàng.
Lăng Kỳ nghe người bên cạnh nhắc đến nàng, hắn chợt nhíu mày, quay sang nhìn bằng ánh mắt sắc bén khiến anh ta không khỏi rùng mình.
Lạnh, đúng là lạnh muốn đóng băng mà. Chỉ vô tình nói ra cái tên thôi mà, có cần phải nhìn bằng ánh mắt đó không chứ?
Bà chủ tương lai này, anh ta nhất định phải vuốt mông ngựa thật tốt, có bà chủ che chở, anh ta nhất định vượt qua được mọi giông bão.
Thẩm Xuyên cười gượng nhìn hắn, nịnh nọt nói: "Ách, Lăng tổng, tôi chỉ là đoán mò mà thôi. Vị tiểu thư xinh đẹp này nhất định là bà chủ tương lai của tôi rồi!"
Lăng Kỳ lườm anh ta một cái, xem như tạm chấp nhận cái danh phận mà y trao cho nữ nhân của hắn. Bà chủ tương lai sao? Nghe cũng vui tai đấy!
Không thèm để ý đến sắc mặt Thẩm Xuyên đã xanh như tàu lá chuối, hắn lên tiếng: "Lấy khung tranh lại đây."
"Vâng, Lăng tổng."
Thẩm Xuyên vâng dạ rồi xách mông đi lấy khung tranh đã được mua về, sau đó cùng hắn lồng bức hoạ vào, tìm một nơi lý tưởng treo bức vẽ lên.
Ngẩng đầu nhìn nữ nhân tuyệt sắc sống động, hắn khẽ cười, sau đó lại đi đến bên giá vẽ, đặt một tờ lụa trắng lên, tiếp tục công trình vẽ người trong lòng.
Thẩm Xuyên mắt chữ a, miệng chữ o ngơ ngác đứng ở một bên không dám lên tiếng. Lão bản lại muốn vẽ, vậy y có nên rời đi hay tiếp tục ở lại ăn cẩu lương đây trời?
Lăng Kỳ phe phẩy được vài nét, dường như hiểu được nỗi lòng của y, mắt vẫn dán vào giá vẽ, tay vẫn không ngừng di chuyển, cất giọng lạnh nhạt: "Đã thu xếp ổn thoả chưa?"
Thẩm Xuyên nghe hắn nói, mắt trợn tròn, ấp úng hỏi lại: "Ách, Lăng tổng, thu xếp... thu xếp chuyện gì vậy?"
Lăng Kỳ chợt dừng lại động tác tay, khẽ nhíu mày, quay sang nhìn anh ta một cái khiến y rùng mình, sau đó mới lên tiếng: "Cuộc hẹn tối nay với Tuyết Kỳ."
Thẩm Xuyên lúc này mới hiểu ra, gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng vâng, mọi thứ đã được chuẩn bị theo yêu cầu của Lăng tổng."
Hắn nhẹ gật đầu, xem như là hài lòng, lại nhìn về giá vẽ, tiếp tục múa cọ, cất giọng đuổi người: "Được rồi, vậy anh trở về nghỉ ngơi đi, đến giờ hẹn cho xe đến đón tôi là được rồi, anh không cần phải theo đâu."
Thẩm Xuyên như được ban lệnh đặc xá, gật đầu vâng dạ rồi nhanh chóng chuồn khỏi.
Anh ta đi rồi, hắn cầm lấy điện thoại đặt báo thức, sau đó tiếp tục hoạ chân dung nàng, trong lòng thầm nghĩ: "Tuyết nhi, ta sắp gặp được nàng rồi. Hi vọng những thứ ta chuẩn bị sẽ khiến nàng vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.