Chương 89: Giang sơn và mỹ nhân, vi phu chỉ cần nàng!
Dạ Hồ Điệp
18/05/2022
Dùng xong điểm tâm, Vu Minh trước đó được Lăng Kỳ chỉ thị trở về Trúc Uyển mang cây "Tiêu Nguyệt Mẫn" đến cho hắn, hắn nhận lấy đưa đến trước mặt Cơ Tuyết.
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, cất giọng hỏi: "Đây là...?"
Lăng Kỳ khẽ cười: "Chẳng phải sư phụ đã từng nói qua với nàng rồi hay sao? Hơn nữa ta cuối cùng vẫn là muốn tặng cho nàng."
Cơ Tuyết nhíu mày: "Nhưng mà sư phụ cũng từng nói qua đây là di vật của mẫu thân chàng!"
Hắn cười gượng: "Cũng không hẳn là di vật. Chỉ là trước đây từng là sở hữu của người mà thôi. Hơn nữa nàng đã là Vương phi của ta, cũng gọi người một tiếng Mẫu phi, tặng đồ cho nàng cũng là lẽ thường, trừ phi nàng không muốn nhận?"
Gốc gác của cây "Tiêu Nguyệt Mẫn" này hắn biết rõ mười mươi, mà hắn cũng không tiện nói cho nàng biết những chuyện thời xa xưa của Mẫu phi hắn, bởi vì cũng chẳng vẻ vang gì, có khi đương sự cũng không muốn có người nào khác nhắc lại.
Cơ Tuyết cười khẽ, ôm lấy cây cầm vào lòng: "Nhận chứ! Vì sao lại không nhận?"
Từ ngày tiếp xúc với cổ cầm, cây "Tiêu Nguyệt Mẫn" này là cây cầm tốt nhất mà nàng từng thấy qua, cũng đích thực với tên gọi "cổ cầm" của nó.
Ở hiện đại nàng đừng mơ đụng đến, cho dù có nhiều tiền đến mấy cũng chẳng thể nào kiếm được cây cầm hàng thật giá thật thế này đâu. Bây giờ có người mang đến tận tay tặng cho nàng, nàng không nhận thì ngu chết mất.
Hì hì... Đúng là hàng thật giá thật có khác, cảm giác đúng là một lời khó nói hết.
Ôi bảo bối thân yêu của chị, chị yêu cưng chết mất thôi!
Nhìn thấy Cơ Tuyết vui vẻ ôm cây cổ tranh, Lăng Kỳ bất giác có cảm tưởng bản thân sắp bị thất sủng rồi. Nhìn xem nàng ôm nó cứ như ôm con vậy, không nỡ rời tay luôn. Hắn còn chưa được nàng ôm chặt như thế đâu.
Hắn xụ mặt hỏi: "Nàng có vẻ rất thích nó nhỉ?"
Cơ Tuyết không thèm suy nghĩ gật mạnh đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy nha. Hai mấy năm rồi đây là cây cầm tốt nhất mà thiếp từng thấy. Làm sao lại không thích?"
Lăng Kỳ bắt được trọng điểm trong lời nói của nàng, nhíu mày: "Hai mấy năm? Ta nhớ không sai thì hình như nàng chỉ mới mười tám?"
Cơ Tuyết chột dạ, âm thầm tự vả chính mình: đúng là cái miệng hại cái thân, vui quá đến không thèm suy nghĩ, miệng quạ nhanh hơn não rồi.
Nàng cười gượng: "Hì hì... Chính là một cách để so sánh thôi, chàng không cần suy nghĩ nhiều a."
Lăng Kỳ nhìn nàng một cái thật sâu, trong lòng cảm thấy có chút gì đó lạ lạ nhưng nhất thời hắn không thể diễn giải khúc mắc trong lòng.
Nhưng mà thấy nàng vui vẻ như vậy, hắn cũng không muốn làm nàng mất hứng, cho nên cũng không tiếp tục đào sâu, chỉ gật đầu xem như ngầm đồng ý.
Thấy Lăng Kỳ không truy hỏi tới cùng, Cơ Tuyết thở hắt ra một hơi. Xém chút để lộ rồi, cũng may!
Đặt cây cổ cầm xuống trước mặt, nàng nhìn hắn cười ngọt ngào: "Không bằng thiếp gảy một khúc cho chàng nghe?"
Hắn gật đầu: "Được. Vừa gảy vừa hát đi. Ta muốn nghe nàng hát."
Cơ Tuyết nhìn hắn, gật đầu: "Được thôi. Chàng muốn nghe thể loại nào? Sâu lắng, nhẹ nhàng, da diết, vui vẻ, sôi động?"
"Tùy tâm trạng của nàng. Hiện tại nàng như thế nào liền tấu lên biểu thị tâm trạng của nàng!"
Cơ Tuyết cười càng thêm sáng lạn: "Ý tưởng không tồi nha. Để thiếp nghĩ xem khúc nào thì được nhỉ?"
Nàng vuốt cằm suy nghĩ một chút, không lâu sau nói ra tên một khúc nhạc: "Ái giang sơn canh ái mỹ nhân" (Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân).
Lăng Kỳ nhướn mày: "Ái giang sơn canh ái mỹ nhân? Là nói vi phu sao?"
Cơ Tuyết chống cằm nhìn hắn, khoé miệng cong lên nở nụ cười khuynh thành: "Không được sao?"
Hắn vuốt nhẹ gò má nàng, sau đó một ngón tay nâng cằm nàng lên, đáy mắt sáng lên, cất giọng cưng chiều: "Giang sơn và mỹ nhân, vi phu chỉ cần nàng!"
Cơ Tuyết nghe lời này, tim trong lồng ngực bất giác lỗi một nhịp: "Lời này là thật sao?"
"Nàng không tin ta?" Hắn chợt nhíu mày.
Nàng nhếch miệng cười: "Đáng sao?"
Hắn nhìn nàng, cất giọng thâm tình: "Rất đáng!"
"Không hối hận?"
"Tuyệt không hối hận!"
Dù không biết lời này của hắn có bao nhiêu thật lòng nhưng nàng lúc này đích thực là bị cảm động đến tận chân tâm rồi. Nam nhân cực phẩm thế này rơi vào tay nàng, đúng có có chút hời nha.
Nếu như hắn thật sự yêu nàng, nàng cũng nguyện ý giao trái tim nàng cho hắn. Một lần xuyên việt đến thế giới này đổi lại được hắn, nàng cũng thấy rất đáng!
"Một lời đã định!"
"Một lời đã định!"
Đè ép sự rụt rè của nữ nhân cổ đại, nàng - Cơ Tuyết của hiện đại - hai tay túm chặt y phục của hắn kéo gần khoảng cách, nghiêng đầu áp môi mình lên bạc môi lạnh lẽo của hắn.
Xúc cảm mềm mại cuốn lấy khiến Lăng Kỳ trong phút chốc bất động tại chỗ. Hắn tự hỏi chính mình: nàng đây là đang đáp lại hắn sao?
Không cần biết có phải hay không, nhưng nếu như nàng đã chủ động sà vào lòng hắn, hắn làm sao lại không nắm giữ thật chặt đây?
Có nằm mơ hắn cũng không dám trông mong nàng đáp lại hắn nhanh như vậy. Bây giờ có được rồi, hắn lại không thể phân biệt đâu là thực, đâu là mơ.
Nhưng mà cho dù có là mơ đi chăng nữa, hắn cũng sẽ biến nó thành thực. Hắn tin tưởng một điều như vậy.
Một tay siết lấy vòng eo mảnh mai của nàng, một tay chạm vào đầu nàng làm cho nụ hôn càng thêm sâu, dành lấy quyền chủ động cạy mở răng môi nàng, cùng môi lưỡi dây dưa.
Sau khi hôn đủ hắn mới chịu tách ra, lại ôm lấy nàng đã mềm nhũn vào ngực, cất giọng dịu dàng: "Tuyết nhi, có biết ta đợi ngày này bao lâu rồi không?"
Nàng ngẩng đầu hỏi: "Mất kiên nhẫn rồi?"
Hắn siết chặt nàng hơn, kiên định nói: "Dù có phải đợi nàng cả đời ta cũng nguyện ý."
Nép trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập rộn ràng của hắn, nàng biết, hắn không lừa gạt nàng. Những lời hắn nói, hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng.
Hai tay Cơ Tuyết vòng qua lưng hắn, siết chặt, khẽ gật đầu. Nói không cảm động là giả, nàng chính là đang chìm đắm trong mật ngọt của hắn rồi.
"Thiếp đàn cho chàng nghe nhé!" Buông Lăng Kỳ ra, Cơ Tuyết nhìn hắn dịu dàng nói.
Không đợi hắn lên tiếng, nàng ngồi ngay ngắn về vị trí cũ, hai bàn tay thon dài tựa bạch ngọc chạm vào dây đàn, gảy vài tiếng theo thói quen, sau đó bắt đầu khúc "Ái giang sơn canh ái mỹ nhân".
Sau khúc dạo đầu nhẹ nhàng, nàng bắt đầu cất giọng:
Đạo bất tẫn hồng trần xá luyến
Tố bất hoàn nhân gian ân oán
Thế thế đại đại đô thị duyên
Lưu trứ tương đồng đích huyết
Hát trứ tương đồng đích thủy
Giá điều lộ mạn mạn hựu trường viễn.
Hồng hoa đương nhiên phối lục diệp
Giá nhất bối tử thùy lai bồi
Miểu miểu mang mang lai hựu hồi
Vãng nhật tình cảnh tái phù hiện
Ngẫu tuy đoạn liễu ti hoàn liên
Khinh thán thế gian sự đa biến thiên.
Ái giang sơn canh ái mỹ nhân
Na cá anh hùng hảo hán ninh nguyện cô đan
Hảo nhi lang hồn thân thị đảm
Tráng chí hào tình tứ hải viễn danh dương.
Nhân sinh đoản đoản kỷ cá thu
Bất túy bất bãi hưu
Đông biên ngã đích mỹ nhân
Tây biên hoàng hà lưu.
Lai nha tửu lai cá
Bất túy bất bãi hưu
Sầu tình phiền sự biệt phóng tâm đầu.
(Chuyện thương ghét chốn hồng trần nói hoài không hết
Ân oán ở đời kể mãi không xong
Đời này sang đời khác đều là duyên cả
Chảy cùng một dòng máu
Uống cùng một dòng nước
Con đường này chậm rãi trải dài đằng đẵng.
Hoa hồng đương nhiên phải phối với lá xanh
Một đời này ai đến bồi ta
Giữa mênh mông mù mịt đến rồi đi.
Cảnh xưa cứ lại hiện về
Ngẫu đã đoạn nhưng tơ còn nối
Khẽ than thế sự khéo đổi dời.
Yêu giang sơn, càng yêu mỹ nhân
Ấy anh hùng hảo hán thà rằng cô độc
Nam nhi toàn thân khí đảm
Hào tình tráng chí muốn vang danh tứ hải.
Nhân sinh ngắn ngủi được mấy thu
Không say không nghỉ
Bên đông là mỹ nhân cười
Bên tây là hoàng hà chảy.
Rượu vừa đến lượt
Không say không nghỉ
Chuyện ưu phiền chớ để trong lòng.)
Hát một lần, Cơ Tuyết lại tấu thêm một lần toàn khúc nhạc với tiết tấu và âm vực hài hòa hơn, mang theo âm hưởng rộn ràng làm lòng người mê đắm.
Đây chính là nét riêng biệt của nàng và cũng chỉ có nàng làm được điều này.
Lăng Kỳ có đôi khi còn cho rằng nàng và hắn là người không cùng một thế giới.
Chính hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại có suy nghĩ này, chỉ là hắn có cảm giác như thế, cho nên trong lòng hắn luôn có một nỗi sợ hãi không tên... Hắn sợ, sợ một ngày nào đó nàng rời bỏ hắn hoặc bỗng nhiên biến mất, mà hắn không cách nào tìm được nàng!
Khúc nhạc kết thúc, Cơ Tuyết quay sang nhìn hắn, cười ngọt ngào: "Chàng thấy khúc nhạc này thế nào?"
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn, cất giọng hỏi: "Đây là...?"
Lăng Kỳ khẽ cười: "Chẳng phải sư phụ đã từng nói qua với nàng rồi hay sao? Hơn nữa ta cuối cùng vẫn là muốn tặng cho nàng."
Cơ Tuyết nhíu mày: "Nhưng mà sư phụ cũng từng nói qua đây là di vật của mẫu thân chàng!"
Hắn cười gượng: "Cũng không hẳn là di vật. Chỉ là trước đây từng là sở hữu của người mà thôi. Hơn nữa nàng đã là Vương phi của ta, cũng gọi người một tiếng Mẫu phi, tặng đồ cho nàng cũng là lẽ thường, trừ phi nàng không muốn nhận?"
Gốc gác của cây "Tiêu Nguyệt Mẫn" này hắn biết rõ mười mươi, mà hắn cũng không tiện nói cho nàng biết những chuyện thời xa xưa của Mẫu phi hắn, bởi vì cũng chẳng vẻ vang gì, có khi đương sự cũng không muốn có người nào khác nhắc lại.
Cơ Tuyết cười khẽ, ôm lấy cây cầm vào lòng: "Nhận chứ! Vì sao lại không nhận?"
Từ ngày tiếp xúc với cổ cầm, cây "Tiêu Nguyệt Mẫn" này là cây cầm tốt nhất mà nàng từng thấy qua, cũng đích thực với tên gọi "cổ cầm" của nó.
Ở hiện đại nàng đừng mơ đụng đến, cho dù có nhiều tiền đến mấy cũng chẳng thể nào kiếm được cây cầm hàng thật giá thật thế này đâu. Bây giờ có người mang đến tận tay tặng cho nàng, nàng không nhận thì ngu chết mất.
Hì hì... Đúng là hàng thật giá thật có khác, cảm giác đúng là một lời khó nói hết.
Ôi bảo bối thân yêu của chị, chị yêu cưng chết mất thôi!
Nhìn thấy Cơ Tuyết vui vẻ ôm cây cổ tranh, Lăng Kỳ bất giác có cảm tưởng bản thân sắp bị thất sủng rồi. Nhìn xem nàng ôm nó cứ như ôm con vậy, không nỡ rời tay luôn. Hắn còn chưa được nàng ôm chặt như thế đâu.
Hắn xụ mặt hỏi: "Nàng có vẻ rất thích nó nhỉ?"
Cơ Tuyết không thèm suy nghĩ gật mạnh đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy nha. Hai mấy năm rồi đây là cây cầm tốt nhất mà thiếp từng thấy. Làm sao lại không thích?"
Lăng Kỳ bắt được trọng điểm trong lời nói của nàng, nhíu mày: "Hai mấy năm? Ta nhớ không sai thì hình như nàng chỉ mới mười tám?"
Cơ Tuyết chột dạ, âm thầm tự vả chính mình: đúng là cái miệng hại cái thân, vui quá đến không thèm suy nghĩ, miệng quạ nhanh hơn não rồi.
Nàng cười gượng: "Hì hì... Chính là một cách để so sánh thôi, chàng không cần suy nghĩ nhiều a."
Lăng Kỳ nhìn nàng một cái thật sâu, trong lòng cảm thấy có chút gì đó lạ lạ nhưng nhất thời hắn không thể diễn giải khúc mắc trong lòng.
Nhưng mà thấy nàng vui vẻ như vậy, hắn cũng không muốn làm nàng mất hứng, cho nên cũng không tiếp tục đào sâu, chỉ gật đầu xem như ngầm đồng ý.
Thấy Lăng Kỳ không truy hỏi tới cùng, Cơ Tuyết thở hắt ra một hơi. Xém chút để lộ rồi, cũng may!
Đặt cây cổ cầm xuống trước mặt, nàng nhìn hắn cười ngọt ngào: "Không bằng thiếp gảy một khúc cho chàng nghe?"
Hắn gật đầu: "Được. Vừa gảy vừa hát đi. Ta muốn nghe nàng hát."
Cơ Tuyết nhìn hắn, gật đầu: "Được thôi. Chàng muốn nghe thể loại nào? Sâu lắng, nhẹ nhàng, da diết, vui vẻ, sôi động?"
"Tùy tâm trạng của nàng. Hiện tại nàng như thế nào liền tấu lên biểu thị tâm trạng của nàng!"
Cơ Tuyết cười càng thêm sáng lạn: "Ý tưởng không tồi nha. Để thiếp nghĩ xem khúc nào thì được nhỉ?"
Nàng vuốt cằm suy nghĩ một chút, không lâu sau nói ra tên một khúc nhạc: "Ái giang sơn canh ái mỹ nhân" (Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân).
Lăng Kỳ nhướn mày: "Ái giang sơn canh ái mỹ nhân? Là nói vi phu sao?"
Cơ Tuyết chống cằm nhìn hắn, khoé miệng cong lên nở nụ cười khuynh thành: "Không được sao?"
Hắn vuốt nhẹ gò má nàng, sau đó một ngón tay nâng cằm nàng lên, đáy mắt sáng lên, cất giọng cưng chiều: "Giang sơn và mỹ nhân, vi phu chỉ cần nàng!"
Cơ Tuyết nghe lời này, tim trong lồng ngực bất giác lỗi một nhịp: "Lời này là thật sao?"
"Nàng không tin ta?" Hắn chợt nhíu mày.
Nàng nhếch miệng cười: "Đáng sao?"
Hắn nhìn nàng, cất giọng thâm tình: "Rất đáng!"
"Không hối hận?"
"Tuyệt không hối hận!"
Dù không biết lời này của hắn có bao nhiêu thật lòng nhưng nàng lúc này đích thực là bị cảm động đến tận chân tâm rồi. Nam nhân cực phẩm thế này rơi vào tay nàng, đúng có có chút hời nha.
Nếu như hắn thật sự yêu nàng, nàng cũng nguyện ý giao trái tim nàng cho hắn. Một lần xuyên việt đến thế giới này đổi lại được hắn, nàng cũng thấy rất đáng!
"Một lời đã định!"
"Một lời đã định!"
Đè ép sự rụt rè của nữ nhân cổ đại, nàng - Cơ Tuyết của hiện đại - hai tay túm chặt y phục của hắn kéo gần khoảng cách, nghiêng đầu áp môi mình lên bạc môi lạnh lẽo của hắn.
Xúc cảm mềm mại cuốn lấy khiến Lăng Kỳ trong phút chốc bất động tại chỗ. Hắn tự hỏi chính mình: nàng đây là đang đáp lại hắn sao?
Không cần biết có phải hay không, nhưng nếu như nàng đã chủ động sà vào lòng hắn, hắn làm sao lại không nắm giữ thật chặt đây?
Có nằm mơ hắn cũng không dám trông mong nàng đáp lại hắn nhanh như vậy. Bây giờ có được rồi, hắn lại không thể phân biệt đâu là thực, đâu là mơ.
Nhưng mà cho dù có là mơ đi chăng nữa, hắn cũng sẽ biến nó thành thực. Hắn tin tưởng một điều như vậy.
Một tay siết lấy vòng eo mảnh mai của nàng, một tay chạm vào đầu nàng làm cho nụ hôn càng thêm sâu, dành lấy quyền chủ động cạy mở răng môi nàng, cùng môi lưỡi dây dưa.
Sau khi hôn đủ hắn mới chịu tách ra, lại ôm lấy nàng đã mềm nhũn vào ngực, cất giọng dịu dàng: "Tuyết nhi, có biết ta đợi ngày này bao lâu rồi không?"
Nàng ngẩng đầu hỏi: "Mất kiên nhẫn rồi?"
Hắn siết chặt nàng hơn, kiên định nói: "Dù có phải đợi nàng cả đời ta cũng nguyện ý."
Nép trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập rộn ràng của hắn, nàng biết, hắn không lừa gạt nàng. Những lời hắn nói, hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng.
Hai tay Cơ Tuyết vòng qua lưng hắn, siết chặt, khẽ gật đầu. Nói không cảm động là giả, nàng chính là đang chìm đắm trong mật ngọt của hắn rồi.
"Thiếp đàn cho chàng nghe nhé!" Buông Lăng Kỳ ra, Cơ Tuyết nhìn hắn dịu dàng nói.
Không đợi hắn lên tiếng, nàng ngồi ngay ngắn về vị trí cũ, hai bàn tay thon dài tựa bạch ngọc chạm vào dây đàn, gảy vài tiếng theo thói quen, sau đó bắt đầu khúc "Ái giang sơn canh ái mỹ nhân".
Sau khúc dạo đầu nhẹ nhàng, nàng bắt đầu cất giọng:
Đạo bất tẫn hồng trần xá luyến
Tố bất hoàn nhân gian ân oán
Thế thế đại đại đô thị duyên
Lưu trứ tương đồng đích huyết
Hát trứ tương đồng đích thủy
Giá điều lộ mạn mạn hựu trường viễn.
Hồng hoa đương nhiên phối lục diệp
Giá nhất bối tử thùy lai bồi
Miểu miểu mang mang lai hựu hồi
Vãng nhật tình cảnh tái phù hiện
Ngẫu tuy đoạn liễu ti hoàn liên
Khinh thán thế gian sự đa biến thiên.
Ái giang sơn canh ái mỹ nhân
Na cá anh hùng hảo hán ninh nguyện cô đan
Hảo nhi lang hồn thân thị đảm
Tráng chí hào tình tứ hải viễn danh dương.
Nhân sinh đoản đoản kỷ cá thu
Bất túy bất bãi hưu
Đông biên ngã đích mỹ nhân
Tây biên hoàng hà lưu.
Lai nha tửu lai cá
Bất túy bất bãi hưu
Sầu tình phiền sự biệt phóng tâm đầu.
(Chuyện thương ghét chốn hồng trần nói hoài không hết
Ân oán ở đời kể mãi không xong
Đời này sang đời khác đều là duyên cả
Chảy cùng một dòng máu
Uống cùng một dòng nước
Con đường này chậm rãi trải dài đằng đẵng.
Hoa hồng đương nhiên phải phối với lá xanh
Một đời này ai đến bồi ta
Giữa mênh mông mù mịt đến rồi đi.
Cảnh xưa cứ lại hiện về
Ngẫu đã đoạn nhưng tơ còn nối
Khẽ than thế sự khéo đổi dời.
Yêu giang sơn, càng yêu mỹ nhân
Ấy anh hùng hảo hán thà rằng cô độc
Nam nhi toàn thân khí đảm
Hào tình tráng chí muốn vang danh tứ hải.
Nhân sinh ngắn ngủi được mấy thu
Không say không nghỉ
Bên đông là mỹ nhân cười
Bên tây là hoàng hà chảy.
Rượu vừa đến lượt
Không say không nghỉ
Chuyện ưu phiền chớ để trong lòng.)
Hát một lần, Cơ Tuyết lại tấu thêm một lần toàn khúc nhạc với tiết tấu và âm vực hài hòa hơn, mang theo âm hưởng rộn ràng làm lòng người mê đắm.
Đây chính là nét riêng biệt của nàng và cũng chỉ có nàng làm được điều này.
Lăng Kỳ có đôi khi còn cho rằng nàng và hắn là người không cùng một thế giới.
Chính hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại có suy nghĩ này, chỉ là hắn có cảm giác như thế, cho nên trong lòng hắn luôn có một nỗi sợ hãi không tên... Hắn sợ, sợ một ngày nào đó nàng rời bỏ hắn hoặc bỗng nhiên biến mất, mà hắn không cách nào tìm được nàng!
Khúc nhạc kết thúc, Cơ Tuyết quay sang nhìn hắn, cười ngọt ngào: "Chàng thấy khúc nhạc này thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.