Chương 87: Nương tử, vi phu đã đủ lưu manh sao?
Dạ Hồ Điệp
18/05/2022
Cơ Tuyết nghe giọng điệu không đứng đắn của Lăng Kỳ liền hiểu ý tứ của từ "bồi" trong miệng hắn.
Nàng không phải không muốn cùng hắn làm chuyện kia, chỉ là nàng không hiểu nổi vì sao từ ngày thành thân, cứ mỗi lần gặp hắn thì lại xảy ra cái chuyện... Ách, chuyện mười tám cộng này!
Nam nhân đều chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, hay là chỉ duy nhất nam nhân trước mặt nàng đây trời?
Cơ Tuyết vặn vẹo thân mình: "Tiêu Kỳ, chàng..."
Lời còn chưa nói ra, Lăng Kỳ đã nheo mắt tỏ vẻ không vui: "Nương tử, nàng gọi vi phu thế nào?"
Sắc mặt Cơ Tuyết liền đen một mảng, trong lòng lại thầm mắng hắn tám trăm lần.
Có biết trong hoàn cảnh này, tư thế này mà nàng gọi hắn như thế có bao nhiêu gọi tình sao? Giống như kiểu nàng đang mời gọi hắn vậy! Hắn là không biết hay cố tình không biết đây hả?
Nàng nhăn nhó: "Chàng buông thiếp ra đã."
Lăng Kỳ khoé miệng chợt cong lên, nở nụ cười tà mị: "Làm sao đây? Vi phu không nỡ buông rồi."
Nói đoạn, tay hắn bắt đầu không đứng đắn lần mò đến chiếc mền, tìm khe hở thò tay vào.
Cơ Tuyết vội túm chặt lại, mắt trợn tròn nhìn hắn: "Tiêu Kỳ, chàng muốn làm gì?"
Hắn nhướn mày, bạc môi khẽ nhếch: "Ngoan, gọi tướng công!"
Nàng nghiến răng ken két: "Tướng! Công!"
"Không thích gọi vi phu như vậy? Nhưng mà vi phu lại thích nương tử gọi như vậy, làm sao bây giờ?" Hắn cười khẽ.
Bàn tay to lớn của hắn cuối cùng cũng tìm được khe hở, chầm chậm mò vào lại vô tình chạm vào làn da non mịn của nàng bị lộ ra bên ngoài lớp y phục mỏng manh bên dưới chiếc chăn.
Hắn lại không chịu dừng lại động tác, tiếp tục vuốt ve bắp đùi của nàng. Khoé miệng hắn chợt cong lên thấy rõ: "Nương tử, mau gọi!"
Cơ Tuyết khi bị bàn tay chai sần của hắn chạm vào thì bất giác rùng mình một cái.
Hắn đây là đang khiêu khích trắng trợn, ép nàng phải vào khuôn khổ đây mà!
Nàng quyết không thoả hiệp đấy, hắn làm gì được nàng nào? Cùng lắm thì... chiến thôi, ai sợ ai chứ?
Quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn hắn, nàng cắn chặt răng quyết không chịu thua.
Lăng Kỳ nhìn vẻ quật cường ương ngạnh của nàng thì ý cười trên môi càng sâu thêm. Không ngờ Tuyết nhi của hắn lại có thể đáng yêu đến mức này.
Nhưng mà hắn còn muốn nhìn xem nàng còn có thể chống chế được bao lâu. Nếu nàng muốn cùng hắn chơi, hắn liền bồi nàng.
Đêm nay rất dài, hắn thừa thời gian cùng tinh lực. Hắn không tin nàng không chịu khuất phục.
Bàn tay trong chăn tiếp tục làm bậy, bàn tay bên ngoài dùng lực một chút kéo phăng tấm chăn ném qua một bên, lộ ra thân mình của nàng với bộ y phục xộc xệch không chỉnh tề, chỉ miễn cưỡng che đi những nơi cần che.
Đáy mắt Lăng Kỳ khi nhìn thấy cảnh đẹp dưới thân thì tinh quang chợt loé. Tuyết nhi của hắn thật đẹp!
Cơ Tuyết hai mắt trợn trừng, không kịp phòng bị trước hành động bất ngờ của hắn. Hai tay túm chặt y phục bao quanh thân, miệng hét lớn: "Tiêu Kỳ, chàng lưu manh!"
"Lưu manh?" Hắn cười đầy cợt nhả: "Vi phu cùng nương tử ân ái mà là lưu manh sao? Nếu như đã bị nương tử mắng là lưu manh rồi, không bằng ta làm chút chuyện của lưu manh, như vậy mới không bị mắng oan nhỉ?"
Tay hắn tiếp tục không chịu an phận, chầm chậm tiến tới bên trên vạt áo của nàng, chạm vào cần cổ, vuốt ve xương quai xanh tinh xảo.
Cơ Tuyết tay túm chặt vạt áo cũng không thể che chắn được toàn bộ thân mình, hơn nữa y phục nàng đang mặc trên người chỉ được Lăng Kỳ khoác hờ lên, nào có mặc được chỉnh tề. Cho nên hắn chỉ cần dùng thêm một chút lực, y phục mỏng manh liền không cánh mà bay.
Vẫn biết là thế nhưng hắn cũng chưa vội làm động tác kia, hắn vẫn muốn xem nàng sẽ còn vùng vẫy được đến lúc nào. Đêm nay, nàng nhất định là không thoát được rồi.
Cơ Tuyết toàn thân bất giác run lên, vặn vẹo thân mình cố thoát khỏi bàn tay tà ác của ai kia. Đáng tiếc, nàng càng vặn vẹo càng khiến y phục bị trượt xuống nhanh hơn. Hiện tại hạ thân của nàng đã muốn lộ ra bên ngoài rồi.
Lăng Kỳ lại được đà lấn tới, bàn tay tiếp tục đi lên trên vuốt ve bắp đùi của nàng, lại tiến thêm một tấc xoa nhẹ bờ mông căng tròn khiến Cơ Tuyết không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Lăng Kỳ nheo mắt nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nương tử, vi phu đã đủ lưu manh sao?"
Cơ Tuyết nghiến răng nghiến lợi: "Tiêu Kỳ, chàng vô sỉ!"
"Ha ha.." Hắn cười ngả ngớn: "Vậy không bằng vi phu làm chút chuyện vô sỉ cùng nàng?"
Nói dứt lời, Lăng Kỳ một tay kéo phăng y phục của nàng ném xuống giường, tức thì toàn thân trắng tựa bạch ngọc của nàng hiện ra trước mắt hắn khiến hạ thân hắn khẽ rục rịch. Hắn cũng đã không thể tiếp tục khống chế chính mình rồi.
Cơ Tuyết nhìn vào đôi mắt của hắn đang khắc hoạ cảnh xuân của nàng bên trong thì nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng phần nhiều lại là tức giận.
Vì sao ư? Nhìn xem nàng không mảnh vải che thân, còn hắn lại đang y phục chỉnh tề, làm sao không tức giận cho được?
Nuốt cơn tức giận xuống, Cơ Tuyết cũng không thèm che đậy chính mình nữa, nàng không tin hắn thấy nàng như thế này mà bản thân hắn lại có thể tiếp tục kiềm chế.
Nàng hiện tại có muốn thoát e cũng khó hơn lên trời. Sớm muộn gì cũng phải cùng hắn lăn giường, không bằng hiện tại chơi đùa một chút, để xem khả năng kiềm chế của hắn cao đến mức nào?
Nở nụ cười hồn nhiên, Cơ Tuyết khẽ động thân mình một cái. Lăng Kỳ trong lúc không phòng bị liền bị nàng đẩy ngã xuống giường, đổi tư thế cho nhau.
Nàng loã thể đè lên người hắn, khuôn ngực đầy đặn của nàng theo từng nhịp thở phập phồng lên xuống đập vào mắt hắn khiến hắn không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Tuyết nhi của hắn, quá sức mê người rồi.
Ức chế hạ thân đang nóng như lửa đốt, Lăng Kỳ điềm tĩnh đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của Cơ Tuyết, sau đó từng ngón tay mơn trớn theo đường cong cơ thể nàng khiến nàng không khỏi uốn éo muốn tránh thoát.
Thế nhưng đang nắm trong tay thế chủ động, nàng nhất định không thể chịu thua trước, cho nên vẫn cắn răng không hé nửa lời, chỉ khẽ nheo cặp mắt to tròn chăm chăm nhìn người bên dưới.
Lăng Kỳ bàn tay tà ác vẫn chầm chậm di chuyển xuống dưới, bạc môi khẽ nhếch cất giọng trầm khàn: "Nương tử, nàng có biết một khi đùa với lửa sẽ có hậu quả gì sao? Dường như nàng đã quên bài học lần trước? Hoặc là vi phu vẫn chưa thoả mãn được nàng?"
Cơ Tuyết sắc mặt khẽ biến. Nam nhân này làm sao lại có thể trơ trẽn nói ra những lời này mà mặt không đỏ, tim không nhảy như vậy chứ?
Không được, nàng tuyệt đối không thể đầu hàng trước.
Nghĩ là làm, Cơ Tuyết mặc kệ đôi bàn tay đang làm càn trên người nàng khơi mào dục vọng, nàng ngay lập tức nắm lấy đai lưng người nào đó giật mạnh một cái, sau đó cởi phăng toàn bộ y phục trên người hắn... Ách, chỉ là nửa thân trên thôi, nửa thân dưới nàng... thật sự là không có can đảm a.
Mặc kệ, nửa thân trên cũng tốt, nàng vốn thích nhất cơ bụng cùng cơ ngực của hắn.
Đến khi nhìn thấy băng vải quấn ngang ngực hắn, đáy mắt nàng khẽ biến. Nàng thế mà quên mất hắn đang bị thương. Nếu như vận động mạnh có khi nào ảnh hưởng đến vết thương trên vai hắn hay không a?
Thế nhưng nàng không lợi dụng điểm này là không được mà, phải nắm cho chắc mà khiêu khích một phen.
Cơ Tuyết tay chạm vào băng vải, khoé mắt cong lên, nở nụ cười ngọt ngào chưa từng thấy, cất giọng ôn nhu hơn nước: "Tướng công, chàng còn đang bị thương, làm sao bây giờ?"
Lăng Kỳ đáy mắt lưu chuyển, nhìn đến nụ cười nửa đùa bỡn, nửa khiêu khích của nàng thì khẽ nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nương tử là đang lo lắng cho vết thương của vi phu, hay là đang lo lắng vi phu bị thương mà không thoả mãn được nàng?"
Cơ Tuyết khoé miệng chợt co rút, vậy mà hắn cũng bẻ được lời nói của nàng. Nàng đúng là phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác rồi, liêm sỉ không còn lấy một mảnh!1
Được thôi, dù sao cũng đã lên thớt, cung đã lên dây, muốn chém muốn bắn mặc sức đi, nàng theo hầu đến cùng.
Vuốt ve cơ ngực săn chắc của hắn một chút, ngón tay nàng mơn trớn vẽ vòng tròn sau đó lại di chuyển đến cơ bụng tám múi rõ rệt, khẽ véo một cái. Ai nha, cảm giác không tồi, thật là cmn sướng tay nha.
Nam nhân cực phẩm như thế này đã dâng đến miệng không ăn thì đúng là ngu hết thuốc chữa rồi. Nàng chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy chứ! Mà nàng lại là sắc nữ chính hiệu đấy có biết không hả?
Nàng không phải không muốn cùng hắn làm chuyện kia, chỉ là nàng không hiểu nổi vì sao từ ngày thành thân, cứ mỗi lần gặp hắn thì lại xảy ra cái chuyện... Ách, chuyện mười tám cộng này!
Nam nhân đều chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, hay là chỉ duy nhất nam nhân trước mặt nàng đây trời?
Cơ Tuyết vặn vẹo thân mình: "Tiêu Kỳ, chàng..."
Lời còn chưa nói ra, Lăng Kỳ đã nheo mắt tỏ vẻ không vui: "Nương tử, nàng gọi vi phu thế nào?"
Sắc mặt Cơ Tuyết liền đen một mảng, trong lòng lại thầm mắng hắn tám trăm lần.
Có biết trong hoàn cảnh này, tư thế này mà nàng gọi hắn như thế có bao nhiêu gọi tình sao? Giống như kiểu nàng đang mời gọi hắn vậy! Hắn là không biết hay cố tình không biết đây hả?
Nàng nhăn nhó: "Chàng buông thiếp ra đã."
Lăng Kỳ khoé miệng chợt cong lên, nở nụ cười tà mị: "Làm sao đây? Vi phu không nỡ buông rồi."
Nói đoạn, tay hắn bắt đầu không đứng đắn lần mò đến chiếc mền, tìm khe hở thò tay vào.
Cơ Tuyết vội túm chặt lại, mắt trợn tròn nhìn hắn: "Tiêu Kỳ, chàng muốn làm gì?"
Hắn nhướn mày, bạc môi khẽ nhếch: "Ngoan, gọi tướng công!"
Nàng nghiến răng ken két: "Tướng! Công!"
"Không thích gọi vi phu như vậy? Nhưng mà vi phu lại thích nương tử gọi như vậy, làm sao bây giờ?" Hắn cười khẽ.
Bàn tay to lớn của hắn cuối cùng cũng tìm được khe hở, chầm chậm mò vào lại vô tình chạm vào làn da non mịn của nàng bị lộ ra bên ngoài lớp y phục mỏng manh bên dưới chiếc chăn.
Hắn lại không chịu dừng lại động tác, tiếp tục vuốt ve bắp đùi của nàng. Khoé miệng hắn chợt cong lên thấy rõ: "Nương tử, mau gọi!"
Cơ Tuyết khi bị bàn tay chai sần của hắn chạm vào thì bất giác rùng mình một cái.
Hắn đây là đang khiêu khích trắng trợn, ép nàng phải vào khuôn khổ đây mà!
Nàng quyết không thoả hiệp đấy, hắn làm gì được nàng nào? Cùng lắm thì... chiến thôi, ai sợ ai chứ?
Quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn hắn, nàng cắn chặt răng quyết không chịu thua.
Lăng Kỳ nhìn vẻ quật cường ương ngạnh của nàng thì ý cười trên môi càng sâu thêm. Không ngờ Tuyết nhi của hắn lại có thể đáng yêu đến mức này.
Nhưng mà hắn còn muốn nhìn xem nàng còn có thể chống chế được bao lâu. Nếu nàng muốn cùng hắn chơi, hắn liền bồi nàng.
Đêm nay rất dài, hắn thừa thời gian cùng tinh lực. Hắn không tin nàng không chịu khuất phục.
Bàn tay trong chăn tiếp tục làm bậy, bàn tay bên ngoài dùng lực một chút kéo phăng tấm chăn ném qua một bên, lộ ra thân mình của nàng với bộ y phục xộc xệch không chỉnh tề, chỉ miễn cưỡng che đi những nơi cần che.
Đáy mắt Lăng Kỳ khi nhìn thấy cảnh đẹp dưới thân thì tinh quang chợt loé. Tuyết nhi của hắn thật đẹp!
Cơ Tuyết hai mắt trợn trừng, không kịp phòng bị trước hành động bất ngờ của hắn. Hai tay túm chặt y phục bao quanh thân, miệng hét lớn: "Tiêu Kỳ, chàng lưu manh!"
"Lưu manh?" Hắn cười đầy cợt nhả: "Vi phu cùng nương tử ân ái mà là lưu manh sao? Nếu như đã bị nương tử mắng là lưu manh rồi, không bằng ta làm chút chuyện của lưu manh, như vậy mới không bị mắng oan nhỉ?"
Tay hắn tiếp tục không chịu an phận, chầm chậm tiến tới bên trên vạt áo của nàng, chạm vào cần cổ, vuốt ve xương quai xanh tinh xảo.
Cơ Tuyết tay túm chặt vạt áo cũng không thể che chắn được toàn bộ thân mình, hơn nữa y phục nàng đang mặc trên người chỉ được Lăng Kỳ khoác hờ lên, nào có mặc được chỉnh tề. Cho nên hắn chỉ cần dùng thêm một chút lực, y phục mỏng manh liền không cánh mà bay.
Vẫn biết là thế nhưng hắn cũng chưa vội làm động tác kia, hắn vẫn muốn xem nàng sẽ còn vùng vẫy được đến lúc nào. Đêm nay, nàng nhất định là không thoát được rồi.
Cơ Tuyết toàn thân bất giác run lên, vặn vẹo thân mình cố thoát khỏi bàn tay tà ác của ai kia. Đáng tiếc, nàng càng vặn vẹo càng khiến y phục bị trượt xuống nhanh hơn. Hiện tại hạ thân của nàng đã muốn lộ ra bên ngoài rồi.
Lăng Kỳ lại được đà lấn tới, bàn tay tiếp tục đi lên trên vuốt ve bắp đùi của nàng, lại tiến thêm một tấc xoa nhẹ bờ mông căng tròn khiến Cơ Tuyết không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Lăng Kỳ nheo mắt nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nương tử, vi phu đã đủ lưu manh sao?"
Cơ Tuyết nghiến răng nghiến lợi: "Tiêu Kỳ, chàng vô sỉ!"
"Ha ha.." Hắn cười ngả ngớn: "Vậy không bằng vi phu làm chút chuyện vô sỉ cùng nàng?"
Nói dứt lời, Lăng Kỳ một tay kéo phăng y phục của nàng ném xuống giường, tức thì toàn thân trắng tựa bạch ngọc của nàng hiện ra trước mắt hắn khiến hạ thân hắn khẽ rục rịch. Hắn cũng đã không thể tiếp tục khống chế chính mình rồi.
Cơ Tuyết nhìn vào đôi mắt của hắn đang khắc hoạ cảnh xuân của nàng bên trong thì nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng phần nhiều lại là tức giận.
Vì sao ư? Nhìn xem nàng không mảnh vải che thân, còn hắn lại đang y phục chỉnh tề, làm sao không tức giận cho được?
Nuốt cơn tức giận xuống, Cơ Tuyết cũng không thèm che đậy chính mình nữa, nàng không tin hắn thấy nàng như thế này mà bản thân hắn lại có thể tiếp tục kiềm chế.
Nàng hiện tại có muốn thoát e cũng khó hơn lên trời. Sớm muộn gì cũng phải cùng hắn lăn giường, không bằng hiện tại chơi đùa một chút, để xem khả năng kiềm chế của hắn cao đến mức nào?
Nở nụ cười hồn nhiên, Cơ Tuyết khẽ động thân mình một cái. Lăng Kỳ trong lúc không phòng bị liền bị nàng đẩy ngã xuống giường, đổi tư thế cho nhau.
Nàng loã thể đè lên người hắn, khuôn ngực đầy đặn của nàng theo từng nhịp thở phập phồng lên xuống đập vào mắt hắn khiến hắn không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Tuyết nhi của hắn, quá sức mê người rồi.
Ức chế hạ thân đang nóng như lửa đốt, Lăng Kỳ điềm tĩnh đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của Cơ Tuyết, sau đó từng ngón tay mơn trớn theo đường cong cơ thể nàng khiến nàng không khỏi uốn éo muốn tránh thoát.
Thế nhưng đang nắm trong tay thế chủ động, nàng nhất định không thể chịu thua trước, cho nên vẫn cắn răng không hé nửa lời, chỉ khẽ nheo cặp mắt to tròn chăm chăm nhìn người bên dưới.
Lăng Kỳ bàn tay tà ác vẫn chầm chậm di chuyển xuống dưới, bạc môi khẽ nhếch cất giọng trầm khàn: "Nương tử, nàng có biết một khi đùa với lửa sẽ có hậu quả gì sao? Dường như nàng đã quên bài học lần trước? Hoặc là vi phu vẫn chưa thoả mãn được nàng?"
Cơ Tuyết sắc mặt khẽ biến. Nam nhân này làm sao lại có thể trơ trẽn nói ra những lời này mà mặt không đỏ, tim không nhảy như vậy chứ?
Không được, nàng tuyệt đối không thể đầu hàng trước.
Nghĩ là làm, Cơ Tuyết mặc kệ đôi bàn tay đang làm càn trên người nàng khơi mào dục vọng, nàng ngay lập tức nắm lấy đai lưng người nào đó giật mạnh một cái, sau đó cởi phăng toàn bộ y phục trên người hắn... Ách, chỉ là nửa thân trên thôi, nửa thân dưới nàng... thật sự là không có can đảm a.
Mặc kệ, nửa thân trên cũng tốt, nàng vốn thích nhất cơ bụng cùng cơ ngực của hắn.
Đến khi nhìn thấy băng vải quấn ngang ngực hắn, đáy mắt nàng khẽ biến. Nàng thế mà quên mất hắn đang bị thương. Nếu như vận động mạnh có khi nào ảnh hưởng đến vết thương trên vai hắn hay không a?
Thế nhưng nàng không lợi dụng điểm này là không được mà, phải nắm cho chắc mà khiêu khích một phen.
Cơ Tuyết tay chạm vào băng vải, khoé mắt cong lên, nở nụ cười ngọt ngào chưa từng thấy, cất giọng ôn nhu hơn nước: "Tướng công, chàng còn đang bị thương, làm sao bây giờ?"
Lăng Kỳ đáy mắt lưu chuyển, nhìn đến nụ cười nửa đùa bỡn, nửa khiêu khích của nàng thì khẽ nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nương tử là đang lo lắng cho vết thương của vi phu, hay là đang lo lắng vi phu bị thương mà không thoả mãn được nàng?"
Cơ Tuyết khoé miệng chợt co rút, vậy mà hắn cũng bẻ được lời nói của nàng. Nàng đúng là phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác rồi, liêm sỉ không còn lấy một mảnh!1
Được thôi, dù sao cũng đã lên thớt, cung đã lên dây, muốn chém muốn bắn mặc sức đi, nàng theo hầu đến cùng.
Vuốt ve cơ ngực săn chắc của hắn một chút, ngón tay nàng mơn trớn vẽ vòng tròn sau đó lại di chuyển đến cơ bụng tám múi rõ rệt, khẽ véo một cái. Ai nha, cảm giác không tồi, thật là cmn sướng tay nha.
Nam nhân cực phẩm như thế này đã dâng đến miệng không ăn thì đúng là ngu hết thuốc chữa rồi. Nàng chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy chứ! Mà nàng lại là sắc nữ chính hiệu đấy có biết không hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.