Chương 157: Sao con lại muốn điều tra về cô bé đó?
Dạ Hồ Điệp
18/05/2022
Một loạt động tác quen thuộc của nàng đều lọt vào trong mắt Lăng Kỳ khiến hắn hoá đá tại chỗ. Hắn tự hỏi chính mình: "Tuyết Kỳ... là nàng sao?"
Lời khúc nhạc như đánh động vào thần trí khiến tai hắn như ù đi không còn nghe được những thanh âm về sau nữa, chỉ còn đọng lại trong đầu là hình ảnh của phong thư nàng để lại tại Bách Hoa sơn trang mà mãi đến lúc nàng rời đi hắn mới tìm được về.
Hắn hiện tại đích thị là từ thời không khác mà tới, cũng đã thay đổi thân phận, vậy nàng và hắn, liệu có thể nhận ra nhau hay không?
Có, hắn nhận ra nàng, đã tìm thấy nàng giữa biển người bao la mà hắn tưởng rằng không biết đến khi nào mới có thể cùng nàng tương ngộ.
Còn nàng?
Hắn bất chợt cảm thấy hoang mang nhưng rất nhanh lại nhìn thấy tia sáng soi rọi lòng hắn.
Nàng chẳng phải đã nói hắn nhất định phải đến tìm nàng hay sao?
Đúng, nàng không nhận ra hắn thì thế nào? Chỉ cần hắn nhận ra là được rồi không phải sao?
Nàng vẫn là nàng không phải là ai khác, vậy thì cứ để hắn khiến nàng một lần nữa yêu hắn, cam nguyện ở bên hắn không xa không rời!
Thu lại tâm trạng, Lăng Kỳ lúc này đưa mắt nhìn vào màn hình laptop, lúc này Tuyết Kỳ cũng vừa vặn hoàn thành khúc nhạc trong sự tán dương nồng nhiệt của những người có mặt tại hội trường.
Vú Trương nét mặt ôn hoà lên tiếng cảm thán: "Quá hay rồi! Cô bé Tuyết Kỳ này là người mà vú thấy gảy cổ tranh hay nhất, có hồn nhất từ trước đến nay đấy. Mấy khúc nhạc của cô bé ấy vú nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn cảm thấy như mới nghe lần đầu vậy, thật sự là khiến người ta yêu thích không thôi."
Lăng Kỳ nghe vậy chợt nhíu mày: "Vú đã từng nghe nàng ấy đàn?"
Vú Trương gật đầu: "Đúng vậy, vú nghe trên Weibo của cô ấy."
Hắn tỏ ra ngạc nhiên: "Weibo?"
Vú Trương lại gật đầu: "Đúng vậy, vú có theo dõi Weibo của cô ấy, để vú cho con xem."
Nói đoạn, vú Trương lấy điện thoại của mình mở Weibo Tuyết Kỳ lên cho hắn xem.
Hắn nhận lấy điện thoại, phóng to tấm ảnh đại diện hình chiếc mặt nạ của nàng, khoé miệng chợt cong lên.
Hình vẽ chiếc mặt nạ này so với chiếc mặt nạ mà khi xưa hắn đeo mà nói giống đến tám phần, có chăng là nàng đã sửa đổi một chút để cho giống trang sức dành cho nữ nhân mà thôi.
Chỉ cần dựa vào điểm này, hắn có thể khẳng định Tuyết Kỳ chính là nàng, là Tuyết nhi của hắn, bởi vì hắn không tin trên đời này lại có sự trùng hợp đến như vậy, lại có thể xuất hiện thêm một người có nhiều sự tương đồng với nàng đến vậy.
Không nói đến hình dáng bên ngoài, chỉ cần nhìn vào hình ảnh chiếc mặt nạ, sự thông tuệ về đàn tranh và những thói quen đã ăn sâu vào cốt tủy không thể một sớm một chiều liền thay đổi, hắn đã có thể khẳng định chắc chắn đó là nàng, tuyệt không thể nhầm lẫn.
Thấy Lăng Kỳ quá chú tâm vào điện thoại của vú Trương mà quên mất việc phải đấu giá, Thẩm Xuyên nhìn hắn, lên tiếng nhắc nhở: "Lăng tổng, đã bắt đầu đấu giá rồi."
Hắn lúc này mới rời màn hình điện thoại nhìn lên màn hình laptop, sau đó cất giọng: "Cậu cứ theo chỉ thị của mẹ tôi mà làm. Bằng mọi giá phải lấy được cấy cổ cầm đó."
Thẩm Xuyên gật đầu: "Vâng, Lăng tổng."
Ánh mắt hắn lại trở về màn hình điện thoại, trong lòng lại âm thầm tính toán. Cây cổ cầm đang đấu giá kia là cầu nối khiến cho hắn mau chóng tìm được nàng, thật sự là vô cùng ý nghĩa. Vậy nên hắn sẽ đem nó tặng cho nàng làm quà gặp mặt, nhất định nàng sẽ rất thích nhỉ?
Nhớ đến Tiêu Nguyệt Mẫn, hắn chỉ có thể nói tiếng xin lỗi. Dù sao bà cũng mang đi tặng cho người khác, chi bằng để hắn làm chút việc có ý nghĩa đi. Hơn nữa mẹ chồng tặng quà cho con dâu cũng là lẽ thường thôi.
Lăng Kỳ lúc này thầm tưởng tượng ra hàng chục viễn cảnh khi ngày đầu tiên gặp mặt nàng sẽ như thế nào. Nàng sẽ ngạc nhiên sao, sẽ vui mừng mà khóc sao, sẽ ôm chặt lấy hắn sao?
Hắn chính là nôn nóng đến phát điên rồi. Nhưng là, vấn đề quan trọng trước mắt là phải tìm hiểu xem nàng đang ở nơi nào trên trái đất này mới được.
Nghĩ đến đây, Lăng Kỳ chợt ngẩng đầu hỏi vú Trương: "Vú biết Tuyết Kỳ ở nơi nào sao?"
Vú Trương lắc đầu: "Vú cũng không rõ, nhưng vú nghĩ hẳn là ở Trung Hoa."
Hắn nhíu mày: "Trung Hoa?"
Với những gì hắn biết, Trung Hoa cách nơi này của hắn rất xa, nhưng có thể ngồi trên máy bay vượt đại dương để đi đến đó.
Hắn chỉ mới nhìn thấy, còn chưa từng cảm nhận qua cảm giác bay trên bầu trời như thế nào, hiện tại hắn đã có cơ hội để trải nghiệm, cũng là để tìm đến nàng.
Quay sang Thẩm Xuyên, nhìn thấy y đang chăm chú vào màn hình laptop liên tục cập nhật dữ liệu, hắn lên tiếng hỏi: "Thế nào rồi?"
Thẩm Xuyên trả lời: "Có một người cũng đang muốn tranh giành cây cổ cầm này với chúng ta."
Hắn lại nhíu mày: "Ai cũng có hứng thú với cổ cầm?"
Y lắc đầu: "Tôi cũng không rõ."
Hắn quét mắt qua màn hình đang hiển thị, sau đó lên tiếng: "Tăng thêm một nửa giá hiện tại đi."
Thẩm Xuyên trợn tròn mắt: "Lăng tổng, đã tăng đến bảy con số rồi, anh còn muốn thêm một nửa?"
Hắn mắt không chớp lấy một cái, gật đầu: "Đúng vậy, đừng mất thêm thời gian nữa, chốt đi."
"Nhưng mà..."
Thẩm Xuyên còn chưa kịp nói lời nào, hắn liền cắt ngang: "Cậu nhìn một chút đơn vị tiền tệ đi, là nhân dân tệ chứ không phải USD, cậu bày ra vẻ mặt đó cho ai xem?"
Thẩm Xuyên lúc này mới dụi mắt nhìn vào màn hình, cười ngây ngốc: "Ha ha... Vậy mà tôi lại quên đây là sàn đấu giá trong nước. Được được, tôi liền lập tức tăng giá."
Quả nhiên khi Thẩm Xuyên gõ vào con số kia, đối phương đã không còn tiếp tục tranh giành cây cổ cầm nữa, vậy nên cuối cùng hiển nhiên rơi vào tay hắn.
Sau khi hoàn tất các thủ tục trên sàn đấu giá, Thẩm Xuyên quay sang hỏi Lăng Kỳ: "Lăng tổng, chuyển cây cổ cầm về đây sao?"
Hắn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Không cần, tạm thời để chỗ họ, tôi sẽ tự mình đến lấy."
Thẩm Xuyên tỏ ra ngạc nhiên: "Anh tự mình đến lấy? Làm sao có thể, chúng ta đang ở New York đấy!"
Hắn liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt nói: "Tôi không biết tự trở về?"
"Lăng tổng, anh lại muốn đến Trung Hoa?" Thẩm Xuyên lại trợn tròn mắt.
Lăng Kỳ vẫn tỏ ra lãnh đạm trả lời: "Đúng vậy, không thể sao? À, lấy danh nghĩa của mẹ tôi hẹn gặp Tuyết Kỳ, mời cô ấy gặp mặt ăn bữa cơm."
"Hẹn Tuyết Kỳ?"
Hai mắt Thẩm Xuyên trợn tròn hết cỡ, miệng há hốc không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Y theo hắn bao nhiêu năm nay, hắn chưa từng phá lệ gặp mặt bất lỳ đối tác nào, kể cả những người trong hội đồng quản trị.
Hiện tại lại nghe hắn đích thân muốn mời một người xa lạ, lại còn là nữ nhân, y làm sao lại không sửng sốt đây?
Lăng Kỳ liếc y: "Thế nào? Cũng không thể sao?"
Y nhăn mặt giải thích: "Lăng tổng, tôi không có ý đó. Chính là tháng trước anh vừa đến Trung Hoa liền gặp tai nạn, tôi sợ..."
Hắn lên tiếng cắt ngang: "Anh cũng nói chỉ là tai nạn thôi không phải sao? Lần này sẽ không có chuyện gì đâu."
Lăng Kỳ dám khẳng định như vậy là vì Tiêu Nguyệt Mẫn đã cho người điều tra vụ tai nạn kia, kết quả cho thấy chỉ là tai nạn mà thôi, không hề có bất cứ thế lực nhúng nào nhúng tay vào.
Nhưng vì để phòng ngừa tình huống xấu nhất có thể xảy ra, Tiêu Nguyệt Mẫn vẫn âm thầm cho người quan sát đám lão già kia, lại bố trí thêm cảnh vệ âm thầm bảo vệ hắn.
Còn hắn vẫn chăm chỉ luyện quyền cước để bảo vệ chính mình, cũng là để chuẩn bị sau này gặp nàng cũng có thể bảo vệ nàng chu toàn, không thể để chuyện trong quá khứ xảy ra thêm lần nữa.
Nhìn thấy sự kiên định của hắn, Thẩm Xuyên cũng không có ý ngăn cản nữa: "Được, nhưng tôi phải hỏi chủ tịch đã."
Hắn gật đầu: "Được, anh hỏi mẹ tôi đi rồi sắp xếp đến Trung Hoa sớm nhất có thể. Trước đó làm cho tôi một việc: Tôi muốn biết tất cả thông tin về Tuyết Kỳ, càng chi tiết càng tốt."
Thẩm Xuyên tỏ ra ngạc nhiên: "Tuyết Kỳ? Là người vừa gảy cổ cầm kia á?"
Vú Trương nghe vậy cũng không tránh khỏi kinh ngạc: "Sao con lại muốn điều tra về cô bé đó?"
Hắn trầm mặc một hồi, sau đó mới lên tiếng: "Con tạm thời chưa thể nói rõ được, sau này đợi mọi việc diễn ra đúng như dự liệu của con, con sẽ nói rõ mọi chuyện cho vú biết, được chứ?"
Lời khúc nhạc như đánh động vào thần trí khiến tai hắn như ù đi không còn nghe được những thanh âm về sau nữa, chỉ còn đọng lại trong đầu là hình ảnh của phong thư nàng để lại tại Bách Hoa sơn trang mà mãi đến lúc nàng rời đi hắn mới tìm được về.
Hắn hiện tại đích thị là từ thời không khác mà tới, cũng đã thay đổi thân phận, vậy nàng và hắn, liệu có thể nhận ra nhau hay không?
Có, hắn nhận ra nàng, đã tìm thấy nàng giữa biển người bao la mà hắn tưởng rằng không biết đến khi nào mới có thể cùng nàng tương ngộ.
Còn nàng?
Hắn bất chợt cảm thấy hoang mang nhưng rất nhanh lại nhìn thấy tia sáng soi rọi lòng hắn.
Nàng chẳng phải đã nói hắn nhất định phải đến tìm nàng hay sao?
Đúng, nàng không nhận ra hắn thì thế nào? Chỉ cần hắn nhận ra là được rồi không phải sao?
Nàng vẫn là nàng không phải là ai khác, vậy thì cứ để hắn khiến nàng một lần nữa yêu hắn, cam nguyện ở bên hắn không xa không rời!
Thu lại tâm trạng, Lăng Kỳ lúc này đưa mắt nhìn vào màn hình laptop, lúc này Tuyết Kỳ cũng vừa vặn hoàn thành khúc nhạc trong sự tán dương nồng nhiệt của những người có mặt tại hội trường.
Vú Trương nét mặt ôn hoà lên tiếng cảm thán: "Quá hay rồi! Cô bé Tuyết Kỳ này là người mà vú thấy gảy cổ tranh hay nhất, có hồn nhất từ trước đến nay đấy. Mấy khúc nhạc của cô bé ấy vú nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn cảm thấy như mới nghe lần đầu vậy, thật sự là khiến người ta yêu thích không thôi."
Lăng Kỳ nghe vậy chợt nhíu mày: "Vú đã từng nghe nàng ấy đàn?"
Vú Trương gật đầu: "Đúng vậy, vú nghe trên Weibo của cô ấy."
Hắn tỏ ra ngạc nhiên: "Weibo?"
Vú Trương lại gật đầu: "Đúng vậy, vú có theo dõi Weibo của cô ấy, để vú cho con xem."
Nói đoạn, vú Trương lấy điện thoại của mình mở Weibo Tuyết Kỳ lên cho hắn xem.
Hắn nhận lấy điện thoại, phóng to tấm ảnh đại diện hình chiếc mặt nạ của nàng, khoé miệng chợt cong lên.
Hình vẽ chiếc mặt nạ này so với chiếc mặt nạ mà khi xưa hắn đeo mà nói giống đến tám phần, có chăng là nàng đã sửa đổi một chút để cho giống trang sức dành cho nữ nhân mà thôi.
Chỉ cần dựa vào điểm này, hắn có thể khẳng định Tuyết Kỳ chính là nàng, là Tuyết nhi của hắn, bởi vì hắn không tin trên đời này lại có sự trùng hợp đến như vậy, lại có thể xuất hiện thêm một người có nhiều sự tương đồng với nàng đến vậy.
Không nói đến hình dáng bên ngoài, chỉ cần nhìn vào hình ảnh chiếc mặt nạ, sự thông tuệ về đàn tranh và những thói quen đã ăn sâu vào cốt tủy không thể một sớm một chiều liền thay đổi, hắn đã có thể khẳng định chắc chắn đó là nàng, tuyệt không thể nhầm lẫn.
Thấy Lăng Kỳ quá chú tâm vào điện thoại của vú Trương mà quên mất việc phải đấu giá, Thẩm Xuyên nhìn hắn, lên tiếng nhắc nhở: "Lăng tổng, đã bắt đầu đấu giá rồi."
Hắn lúc này mới rời màn hình điện thoại nhìn lên màn hình laptop, sau đó cất giọng: "Cậu cứ theo chỉ thị của mẹ tôi mà làm. Bằng mọi giá phải lấy được cấy cổ cầm đó."
Thẩm Xuyên gật đầu: "Vâng, Lăng tổng."
Ánh mắt hắn lại trở về màn hình điện thoại, trong lòng lại âm thầm tính toán. Cây cổ cầm đang đấu giá kia là cầu nối khiến cho hắn mau chóng tìm được nàng, thật sự là vô cùng ý nghĩa. Vậy nên hắn sẽ đem nó tặng cho nàng làm quà gặp mặt, nhất định nàng sẽ rất thích nhỉ?
Nhớ đến Tiêu Nguyệt Mẫn, hắn chỉ có thể nói tiếng xin lỗi. Dù sao bà cũng mang đi tặng cho người khác, chi bằng để hắn làm chút việc có ý nghĩa đi. Hơn nữa mẹ chồng tặng quà cho con dâu cũng là lẽ thường thôi.
Lăng Kỳ lúc này thầm tưởng tượng ra hàng chục viễn cảnh khi ngày đầu tiên gặp mặt nàng sẽ như thế nào. Nàng sẽ ngạc nhiên sao, sẽ vui mừng mà khóc sao, sẽ ôm chặt lấy hắn sao?
Hắn chính là nôn nóng đến phát điên rồi. Nhưng là, vấn đề quan trọng trước mắt là phải tìm hiểu xem nàng đang ở nơi nào trên trái đất này mới được.
Nghĩ đến đây, Lăng Kỳ chợt ngẩng đầu hỏi vú Trương: "Vú biết Tuyết Kỳ ở nơi nào sao?"
Vú Trương lắc đầu: "Vú cũng không rõ, nhưng vú nghĩ hẳn là ở Trung Hoa."
Hắn nhíu mày: "Trung Hoa?"
Với những gì hắn biết, Trung Hoa cách nơi này của hắn rất xa, nhưng có thể ngồi trên máy bay vượt đại dương để đi đến đó.
Hắn chỉ mới nhìn thấy, còn chưa từng cảm nhận qua cảm giác bay trên bầu trời như thế nào, hiện tại hắn đã có cơ hội để trải nghiệm, cũng là để tìm đến nàng.
Quay sang Thẩm Xuyên, nhìn thấy y đang chăm chú vào màn hình laptop liên tục cập nhật dữ liệu, hắn lên tiếng hỏi: "Thế nào rồi?"
Thẩm Xuyên trả lời: "Có một người cũng đang muốn tranh giành cây cổ cầm này với chúng ta."
Hắn lại nhíu mày: "Ai cũng có hứng thú với cổ cầm?"
Y lắc đầu: "Tôi cũng không rõ."
Hắn quét mắt qua màn hình đang hiển thị, sau đó lên tiếng: "Tăng thêm một nửa giá hiện tại đi."
Thẩm Xuyên trợn tròn mắt: "Lăng tổng, đã tăng đến bảy con số rồi, anh còn muốn thêm một nửa?"
Hắn mắt không chớp lấy một cái, gật đầu: "Đúng vậy, đừng mất thêm thời gian nữa, chốt đi."
"Nhưng mà..."
Thẩm Xuyên còn chưa kịp nói lời nào, hắn liền cắt ngang: "Cậu nhìn một chút đơn vị tiền tệ đi, là nhân dân tệ chứ không phải USD, cậu bày ra vẻ mặt đó cho ai xem?"
Thẩm Xuyên lúc này mới dụi mắt nhìn vào màn hình, cười ngây ngốc: "Ha ha... Vậy mà tôi lại quên đây là sàn đấu giá trong nước. Được được, tôi liền lập tức tăng giá."
Quả nhiên khi Thẩm Xuyên gõ vào con số kia, đối phương đã không còn tiếp tục tranh giành cây cổ cầm nữa, vậy nên cuối cùng hiển nhiên rơi vào tay hắn.
Sau khi hoàn tất các thủ tục trên sàn đấu giá, Thẩm Xuyên quay sang hỏi Lăng Kỳ: "Lăng tổng, chuyển cây cổ cầm về đây sao?"
Hắn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Không cần, tạm thời để chỗ họ, tôi sẽ tự mình đến lấy."
Thẩm Xuyên tỏ ra ngạc nhiên: "Anh tự mình đến lấy? Làm sao có thể, chúng ta đang ở New York đấy!"
Hắn liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt nói: "Tôi không biết tự trở về?"
"Lăng tổng, anh lại muốn đến Trung Hoa?" Thẩm Xuyên lại trợn tròn mắt.
Lăng Kỳ vẫn tỏ ra lãnh đạm trả lời: "Đúng vậy, không thể sao? À, lấy danh nghĩa của mẹ tôi hẹn gặp Tuyết Kỳ, mời cô ấy gặp mặt ăn bữa cơm."
"Hẹn Tuyết Kỳ?"
Hai mắt Thẩm Xuyên trợn tròn hết cỡ, miệng há hốc không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Y theo hắn bao nhiêu năm nay, hắn chưa từng phá lệ gặp mặt bất lỳ đối tác nào, kể cả những người trong hội đồng quản trị.
Hiện tại lại nghe hắn đích thân muốn mời một người xa lạ, lại còn là nữ nhân, y làm sao lại không sửng sốt đây?
Lăng Kỳ liếc y: "Thế nào? Cũng không thể sao?"
Y nhăn mặt giải thích: "Lăng tổng, tôi không có ý đó. Chính là tháng trước anh vừa đến Trung Hoa liền gặp tai nạn, tôi sợ..."
Hắn lên tiếng cắt ngang: "Anh cũng nói chỉ là tai nạn thôi không phải sao? Lần này sẽ không có chuyện gì đâu."
Lăng Kỳ dám khẳng định như vậy là vì Tiêu Nguyệt Mẫn đã cho người điều tra vụ tai nạn kia, kết quả cho thấy chỉ là tai nạn mà thôi, không hề có bất cứ thế lực nhúng nào nhúng tay vào.
Nhưng vì để phòng ngừa tình huống xấu nhất có thể xảy ra, Tiêu Nguyệt Mẫn vẫn âm thầm cho người quan sát đám lão già kia, lại bố trí thêm cảnh vệ âm thầm bảo vệ hắn.
Còn hắn vẫn chăm chỉ luyện quyền cước để bảo vệ chính mình, cũng là để chuẩn bị sau này gặp nàng cũng có thể bảo vệ nàng chu toàn, không thể để chuyện trong quá khứ xảy ra thêm lần nữa.
Nhìn thấy sự kiên định của hắn, Thẩm Xuyên cũng không có ý ngăn cản nữa: "Được, nhưng tôi phải hỏi chủ tịch đã."
Hắn gật đầu: "Được, anh hỏi mẹ tôi đi rồi sắp xếp đến Trung Hoa sớm nhất có thể. Trước đó làm cho tôi một việc: Tôi muốn biết tất cả thông tin về Tuyết Kỳ, càng chi tiết càng tốt."
Thẩm Xuyên tỏ ra ngạc nhiên: "Tuyết Kỳ? Là người vừa gảy cổ cầm kia á?"
Vú Trương nghe vậy cũng không tránh khỏi kinh ngạc: "Sao con lại muốn điều tra về cô bé đó?"
Hắn trầm mặc một hồi, sau đó mới lên tiếng: "Con tạm thời chưa thể nói rõ được, sau này đợi mọi việc diễn ra đúng như dự liệu của con, con sẽ nói rõ mọi chuyện cho vú biết, được chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.