Chương 176: Tớ sắp có chị dâu rồi!
Dạ Hồ Điệp
18/05/2022
Dằn vặt thêm gần hai tiếng nữa, trả lời qua loa lấy lệ với các fan, cuối cùng Cơ Tuyết cũng kết thúc được buổi live stream.
Sau khi dọn dẹp phòng làm việc và thay y phục, nàng chính thức nằm gục trên giường, thế nhưng nàng lại quên mất nơi này vẫn còn một cô nàng còn khó chơi hơn cả đám người trên mạng.
Mộc Ái Ái bò lên giường đè nàng xuống trong một tư thế rất ư là đáng đánh đòn. Nếu mà để hai người đàn ông thích ăn giấm kia nhìn thấy, e rằng cô nàng kia sẽ bị xé xác luôn không chừng.
Từ trên cao nhìn xuống gương mặt mỹ lệ của nàng, Mộc Ái Ái không khỏi xuýt xoa. Ài, cô là nữ nhân còn cảm thấy bị hớp hồn nữa là nam nhân.
Khẽ nheo mắt, lại hắng giọng một cái, cô cười như không cười cất giọng: "Khai mau, vị hôn phu là thế nào?"
Cơ Tuyết biết bản thân hôm nay tránh không khỏi, nàng chỉ có thể thoả hiệp: "Được được, tớ nói cho cậu biết là được chứ gì? Bây giờ mau buông tớ ra đi đã, cậu như thế này sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy!"
Mộc Ái Ái lả giả cười: "Ở đây làm gì có người thứ ba đâu mà cậu lo."
Nàng lạnh nhạt nói: "Cậu không thấy mệt thì cứ tiếp tục."
Liếc nàng một cái, Mộc Ái Ái mới chịu rời khỏi người nàng. Ầy, đích thực là có hơi mệt, lại đau tay nữa. Vậy sao mấy gã nam nhân có thể ở trên lâu như vậy nhỉ?
Ách, sao lại nghĩ đến mấy cảnh cấm trẻ em rồi thế này? Thật là xấu hổ, xấu hổ quá đi à! . Truyện Sủng
Nằm xuống giường, gác tay lên đầu, Mộc Ái Ái nghiêng người sang phía nàng, thúc giục: "Được rồi, cậu mau kể rõ ràng chi tiết xem nào!"
Cơ Tuyết vẫn trong tư thế nằm ngửa, mắt nhìn lên trần nhà, bắt đầu kể tường tận mọi chuyện xảy ra gần đây cho cô bạn thân nghe.
Mộc Ái Ái rất nhiều lần muốn lên tiếng hỏi nhưng khi thấy nàng dường như đang đè nén nội tâm, cô lại thôi không nói nữa, cứ thế để cho nàng một lần kể hết mọi chuyện.
Đến khi đã rõ ràng hết thảy, sắc mặt Mộc Ái Ái chưa từng hoà hoãn, lúc này càng thêm khó coi, lên tiếng hỏi: "Cậu thật sự muốn làm như vậy? Không suy nghĩ lại sao? Chuyện hệ trọng cả đời người mà cậu cứ làm như mua cá mua rau ngoài chợ vậy hả?"
Cơ Tuyết lắc đầu cười khổ: "Không còn cơ hội suy nghĩ lại rồi, anh tớ hẳn là đã nói với dì Tiêu, tớ không thể tùy hứng mà làm xấu mặt dì ấy được. Hơn nữa tớ cũng đã quyết định, tớ không có ý định thay đổi."
Nghe giọng điệu cương quyết của nàng, Mộc Ái Ái biết dù có khuyên như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không thể lay chuyển được quyết định của nàng, cô chính là quá hiểu con người của nàng.
Vì vậy ngoài ủng hộ và làm chỗ dựa cho nàng, cô cũng chẳng thể làm gì hơn.
Cũng may cô vừa nói chuyện với cái người tự xưng mình là hôn phu của nàng. Nếu như hắn đích thực là chính chủ, vậy nàng gả cho hắn cũng không phải không được. Ít nhất cô có thể cản nhận được hắn ta rất quan tâm đến nàng.
Hiện tại cô dường như đã hiểu ra ý tứ trong câu nói "Chẳng ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của chúng tôi" của hắn rồi. Hứ, hoá ra là tiểu Tuyết Tuyết chẳng biết gì về anh.
Xem như anh lợi hại, tôi đây cũng chẳng phải không có não mà đi thọc gậy bánh xe. Tôi chống mắt lên xem anh đối với tiểu Tuyết Tuyết có bao nhiêu phân lượng. Nếu anh không tốt với nàng, tôi đây sẽ là người đầu tiên khuyên nàng bỏ anh cho mà xem.
Nắm lấy bàn tay nàng, Mộc Ái Ái mỉm cười gật đầu: "Được, nếu như cậu đã quyết định thì tớ cũng sẽ không ngăn cản mà ủng hộ cậu hết mình. Nhưng mà nếu sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra giữa chừng, cậu không được hối hận mà phải cố gắng tìm cách giải quyết. Nếu như không được nữa thì nói với tớ, tớ mãi mãi là chỗ dựa của cậu, sẽ không bao giờ quay lưng với cậu."
Cơ Tuyết nghe vậy thì cảm động từ đáy lòng, quay người sang ôm chặt cô bạn, mỉm cười gật đầu: "Ừm, Ái Ái, cảm ơn cậu. Có cậu làm bạn thật là tốt."
Mộc Ái Ái cũng dang tay ôm lấy nàng, vỗ về tấm lưng của nàng, dịu dàng cất giọng: "Ngốc, cảm ơn cái gì, chúng mình là bạn thân đã bao nhiêu năm, tớ không thương cậu thì thương ai?"
Cơ Tuyết buông Mộc Ái Ái ra, nhìn chằm chằm cô nàng, cười lém lỉnh: "Dĩ nhiên phải thương chồng tương lai hơn chứ!"
Mộc Ái Ái xùy một tiếng, nói: "Chồng tương lai cái gì? Nói nhăng nói cuội. Biết đâu tớ không lấy chồng thì sao? Cậu nuôi tớ nhé!"
Nàng cười đầy mờ ám: "Ai nha, còn chưa đến lượt tớ nuôi cậu đâu. Có người tình nguyện rồi, chỉ là không biết ai kia có chịu hay không thôi!"
Mộc Ái Ái còn chưa nghe ra ý tứ của nàng, nhướn mày: "Ồ, là ai tình nguyện nuôi tớ mà tớ lại không biết chứ nhỉ, cậu nói tớ nghe xem nào? Nếu thật sự có á, tớ tình nguyện gả luôn mà không cần suy nghĩ."
Cơ Tuyết nắm lấy trọng điểm, đắc ý nói: "Ồ, đây là cậu nói nha, tớ không hề ép đâu đấy. Vậy nhanh nhanh một chút thu xếp đồ đạc chuyển nhà gấp đi, sau đó cầm theo hộ khẩu đi cục dân chính đăng ký. Ha ha... Tớ sắp có chị dâu rồi!"
Mộc Ái Ái nghe vậy thì sắc mặt xám xịt, nụ cười trên môi tắt ngúm, rơi vào trầm mặc. Cô vậy mà quên mất bạn thân của nàng là em gái của ai cơ chứ!
Nhìn thấy Mộc Ái Ái nét mặt thay đổi chỉ trong chốc lát, nàng biết bản thân đã chọc đúng chỗ đau của cô rồi. Nhưng mà nếu như đã lỡ đề cập đến rồi, vậy thì nàng cũng nên giúp anh trai nàng một tay vậy.
Nắm lấy cánh tay Mộc Ái Ái, nàng nói: "Ái Ái à, tớ không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, có hiểu lầm gì nhưng mà cậu cũng không nên trốn trong vỏ ốc như thế. Anh tớ thật sự rất quan tâm cậu dù bị cậu đối xử lạnh nhạt, lại còn trốn tránh anh ấy. Cho anh ấy cơ hội giải thích đi có được không?"
Thấy cô bạn vẫn không chịu nói lời nào, nàng tiếp tục khuyên: "Ái Ái à, tớ là người ngoài cuộc cho nên rất sáng suốt, tớ nhìn ra hai người đều có tình cảm với đối phương. Nếu đã vậy thì tại sao không cùng nhau ngồi xuống nói cho rõ ràng mọi chuyện? Tìm được một người đối tốt với mình không phải dễ, hơn nữa còn là lưỡng tình tương duyệt. Đừng để mọi chuyện đi quá xa không thể vãn hồi, lúc đó muốn hối hận cũng muộn rồi."
Mộc Ái Ái lúc này dường như đã nghe lọt tai lời nàng nói, từ từ quay sang nhìn nàng, thở dài: "Ừm, tớ biết phải làm thế nào rồi."
Nàng nói đúng, từ khi xảy ra chuyện kia, cô luôn trốn tránh không dám đối mặt, lại cứ bị một câu nói "anh sẽ chịu trách nhiệm" của hắn làm cho tâm trí rối bời.
Có lẽ đã đến lúc cô phải đối mặt với hiện thực, cùng hắn giải quyết mớ bòng bong này cho triệt để.
Cô thích hắn nhưng không biết hắn xem cô là gì, lại e ngại thân phận bạn thân của em gái hắn, sợ chỉ một mình cô đơn phương. Một khi nói ra mà không được đáp lại, sau này hai người gặp mặt nhau sẽ vô cùng khó xử.
Nhưng nếu thực sự đúng như lời Cơ Tuyết nói hắn quan tâm cô, cũng có tình cảm với cô thì quá tốt rồi. Cô có biết bao mong chờ đoạn tình cảm này sẽ có một kết cục viên mãn.
Cơ Tuyết thấy cô chịu thoả hiệp, gật đầu cười: "Cậu nên sớm nghĩ thông có phải tốt hơn không?"
"Ài, đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi."
Cơ Tuyết tỏ ra ngạc nhiên: "Chuyện của tớ? Tớ thì có chuyện gì?"
Mộc Ái Ái cười gian: "Thì về vị hôn phu của cậu chứ còn gì nữa?"
"Chẳng phải tớ đã nói rồi đó sao?" Nàng nhướn mày.
"Gã Cửu đó thì thế nào? Cậu nghĩ xem hắn có phải là vị hôn phu của cậu hay không mà dám ở trước mặt bàn dân thiên hạ tự nhận mình là hôn phu của cậu, khẳng định chủ quyền trắng trợn như vậy? Nếu hắn thật sự không phải, hắn không sợ hôn phu thật của cậu đến tính sổ với hắn à?"
Cơ Tuyết chợt nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
Ái Ái nói cũng có lý. Thân phận thật sự của nàng không có mấy người biết, gã Cửu đó lại dám ở trên live stream của nàng mà tự nhận thân phận nhạy cảm kia, vậy thì tám phần mười là chính chủ rồi.
Liệu sẽ có khả năng khác sao? Nàng suy đi nghĩ lại thì hình như là không có.
Lấy điện thoại mở Weibo của gã Cửu lên xem, mi tâm Cơ Tuyết càng nhíu chặt.
Đúng thực là y hệt miêu tả của mọi người không hề sai biệt. Hình đại diện của hắn chính là nàng, lại có thể vẽ được đến mức này thì quá không tầm thường rồi. Là anh ta nhờ hoạ sĩ vẽ chăng?
Ài, hình như đây không phải trọng điểm. Trọng điểm chính là gã Cửu này rốt cuộc có phải là vị hôn phu của nàng hay không kìa!
Quay sang nhìn Mộc Ái Ái, nàng hỏi: "Cậu nghĩ tớ có nên nói chuyện với hắn để xác thực hay không?"
Sau khi dọn dẹp phòng làm việc và thay y phục, nàng chính thức nằm gục trên giường, thế nhưng nàng lại quên mất nơi này vẫn còn một cô nàng còn khó chơi hơn cả đám người trên mạng.
Mộc Ái Ái bò lên giường đè nàng xuống trong một tư thế rất ư là đáng đánh đòn. Nếu mà để hai người đàn ông thích ăn giấm kia nhìn thấy, e rằng cô nàng kia sẽ bị xé xác luôn không chừng.
Từ trên cao nhìn xuống gương mặt mỹ lệ của nàng, Mộc Ái Ái không khỏi xuýt xoa. Ài, cô là nữ nhân còn cảm thấy bị hớp hồn nữa là nam nhân.
Khẽ nheo mắt, lại hắng giọng một cái, cô cười như không cười cất giọng: "Khai mau, vị hôn phu là thế nào?"
Cơ Tuyết biết bản thân hôm nay tránh không khỏi, nàng chỉ có thể thoả hiệp: "Được được, tớ nói cho cậu biết là được chứ gì? Bây giờ mau buông tớ ra đi đã, cậu như thế này sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy!"
Mộc Ái Ái lả giả cười: "Ở đây làm gì có người thứ ba đâu mà cậu lo."
Nàng lạnh nhạt nói: "Cậu không thấy mệt thì cứ tiếp tục."
Liếc nàng một cái, Mộc Ái Ái mới chịu rời khỏi người nàng. Ầy, đích thực là có hơi mệt, lại đau tay nữa. Vậy sao mấy gã nam nhân có thể ở trên lâu như vậy nhỉ?
Ách, sao lại nghĩ đến mấy cảnh cấm trẻ em rồi thế này? Thật là xấu hổ, xấu hổ quá đi à! . Truyện Sủng
Nằm xuống giường, gác tay lên đầu, Mộc Ái Ái nghiêng người sang phía nàng, thúc giục: "Được rồi, cậu mau kể rõ ràng chi tiết xem nào!"
Cơ Tuyết vẫn trong tư thế nằm ngửa, mắt nhìn lên trần nhà, bắt đầu kể tường tận mọi chuyện xảy ra gần đây cho cô bạn thân nghe.
Mộc Ái Ái rất nhiều lần muốn lên tiếng hỏi nhưng khi thấy nàng dường như đang đè nén nội tâm, cô lại thôi không nói nữa, cứ thế để cho nàng một lần kể hết mọi chuyện.
Đến khi đã rõ ràng hết thảy, sắc mặt Mộc Ái Ái chưa từng hoà hoãn, lúc này càng thêm khó coi, lên tiếng hỏi: "Cậu thật sự muốn làm như vậy? Không suy nghĩ lại sao? Chuyện hệ trọng cả đời người mà cậu cứ làm như mua cá mua rau ngoài chợ vậy hả?"
Cơ Tuyết lắc đầu cười khổ: "Không còn cơ hội suy nghĩ lại rồi, anh tớ hẳn là đã nói với dì Tiêu, tớ không thể tùy hứng mà làm xấu mặt dì ấy được. Hơn nữa tớ cũng đã quyết định, tớ không có ý định thay đổi."
Nghe giọng điệu cương quyết của nàng, Mộc Ái Ái biết dù có khuyên như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không thể lay chuyển được quyết định của nàng, cô chính là quá hiểu con người của nàng.
Vì vậy ngoài ủng hộ và làm chỗ dựa cho nàng, cô cũng chẳng thể làm gì hơn.
Cũng may cô vừa nói chuyện với cái người tự xưng mình là hôn phu của nàng. Nếu như hắn đích thực là chính chủ, vậy nàng gả cho hắn cũng không phải không được. Ít nhất cô có thể cản nhận được hắn ta rất quan tâm đến nàng.
Hiện tại cô dường như đã hiểu ra ý tứ trong câu nói "Chẳng ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của chúng tôi" của hắn rồi. Hứ, hoá ra là tiểu Tuyết Tuyết chẳng biết gì về anh.
Xem như anh lợi hại, tôi đây cũng chẳng phải không có não mà đi thọc gậy bánh xe. Tôi chống mắt lên xem anh đối với tiểu Tuyết Tuyết có bao nhiêu phân lượng. Nếu anh không tốt với nàng, tôi đây sẽ là người đầu tiên khuyên nàng bỏ anh cho mà xem.
Nắm lấy bàn tay nàng, Mộc Ái Ái mỉm cười gật đầu: "Được, nếu như cậu đã quyết định thì tớ cũng sẽ không ngăn cản mà ủng hộ cậu hết mình. Nhưng mà nếu sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra giữa chừng, cậu không được hối hận mà phải cố gắng tìm cách giải quyết. Nếu như không được nữa thì nói với tớ, tớ mãi mãi là chỗ dựa của cậu, sẽ không bao giờ quay lưng với cậu."
Cơ Tuyết nghe vậy thì cảm động từ đáy lòng, quay người sang ôm chặt cô bạn, mỉm cười gật đầu: "Ừm, Ái Ái, cảm ơn cậu. Có cậu làm bạn thật là tốt."
Mộc Ái Ái cũng dang tay ôm lấy nàng, vỗ về tấm lưng của nàng, dịu dàng cất giọng: "Ngốc, cảm ơn cái gì, chúng mình là bạn thân đã bao nhiêu năm, tớ không thương cậu thì thương ai?"
Cơ Tuyết buông Mộc Ái Ái ra, nhìn chằm chằm cô nàng, cười lém lỉnh: "Dĩ nhiên phải thương chồng tương lai hơn chứ!"
Mộc Ái Ái xùy một tiếng, nói: "Chồng tương lai cái gì? Nói nhăng nói cuội. Biết đâu tớ không lấy chồng thì sao? Cậu nuôi tớ nhé!"
Nàng cười đầy mờ ám: "Ai nha, còn chưa đến lượt tớ nuôi cậu đâu. Có người tình nguyện rồi, chỉ là không biết ai kia có chịu hay không thôi!"
Mộc Ái Ái còn chưa nghe ra ý tứ của nàng, nhướn mày: "Ồ, là ai tình nguyện nuôi tớ mà tớ lại không biết chứ nhỉ, cậu nói tớ nghe xem nào? Nếu thật sự có á, tớ tình nguyện gả luôn mà không cần suy nghĩ."
Cơ Tuyết nắm lấy trọng điểm, đắc ý nói: "Ồ, đây là cậu nói nha, tớ không hề ép đâu đấy. Vậy nhanh nhanh một chút thu xếp đồ đạc chuyển nhà gấp đi, sau đó cầm theo hộ khẩu đi cục dân chính đăng ký. Ha ha... Tớ sắp có chị dâu rồi!"
Mộc Ái Ái nghe vậy thì sắc mặt xám xịt, nụ cười trên môi tắt ngúm, rơi vào trầm mặc. Cô vậy mà quên mất bạn thân của nàng là em gái của ai cơ chứ!
Nhìn thấy Mộc Ái Ái nét mặt thay đổi chỉ trong chốc lát, nàng biết bản thân đã chọc đúng chỗ đau của cô rồi. Nhưng mà nếu như đã lỡ đề cập đến rồi, vậy thì nàng cũng nên giúp anh trai nàng một tay vậy.
Nắm lấy cánh tay Mộc Ái Ái, nàng nói: "Ái Ái à, tớ không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, có hiểu lầm gì nhưng mà cậu cũng không nên trốn trong vỏ ốc như thế. Anh tớ thật sự rất quan tâm cậu dù bị cậu đối xử lạnh nhạt, lại còn trốn tránh anh ấy. Cho anh ấy cơ hội giải thích đi có được không?"
Thấy cô bạn vẫn không chịu nói lời nào, nàng tiếp tục khuyên: "Ái Ái à, tớ là người ngoài cuộc cho nên rất sáng suốt, tớ nhìn ra hai người đều có tình cảm với đối phương. Nếu đã vậy thì tại sao không cùng nhau ngồi xuống nói cho rõ ràng mọi chuyện? Tìm được một người đối tốt với mình không phải dễ, hơn nữa còn là lưỡng tình tương duyệt. Đừng để mọi chuyện đi quá xa không thể vãn hồi, lúc đó muốn hối hận cũng muộn rồi."
Mộc Ái Ái lúc này dường như đã nghe lọt tai lời nàng nói, từ từ quay sang nhìn nàng, thở dài: "Ừm, tớ biết phải làm thế nào rồi."
Nàng nói đúng, từ khi xảy ra chuyện kia, cô luôn trốn tránh không dám đối mặt, lại cứ bị một câu nói "anh sẽ chịu trách nhiệm" của hắn làm cho tâm trí rối bời.
Có lẽ đã đến lúc cô phải đối mặt với hiện thực, cùng hắn giải quyết mớ bòng bong này cho triệt để.
Cô thích hắn nhưng không biết hắn xem cô là gì, lại e ngại thân phận bạn thân của em gái hắn, sợ chỉ một mình cô đơn phương. Một khi nói ra mà không được đáp lại, sau này hai người gặp mặt nhau sẽ vô cùng khó xử.
Nhưng nếu thực sự đúng như lời Cơ Tuyết nói hắn quan tâm cô, cũng có tình cảm với cô thì quá tốt rồi. Cô có biết bao mong chờ đoạn tình cảm này sẽ có một kết cục viên mãn.
Cơ Tuyết thấy cô chịu thoả hiệp, gật đầu cười: "Cậu nên sớm nghĩ thông có phải tốt hơn không?"
"Ài, đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi."
Cơ Tuyết tỏ ra ngạc nhiên: "Chuyện của tớ? Tớ thì có chuyện gì?"
Mộc Ái Ái cười gian: "Thì về vị hôn phu của cậu chứ còn gì nữa?"
"Chẳng phải tớ đã nói rồi đó sao?" Nàng nhướn mày.
"Gã Cửu đó thì thế nào? Cậu nghĩ xem hắn có phải là vị hôn phu của cậu hay không mà dám ở trước mặt bàn dân thiên hạ tự nhận mình là hôn phu của cậu, khẳng định chủ quyền trắng trợn như vậy? Nếu hắn thật sự không phải, hắn không sợ hôn phu thật của cậu đến tính sổ với hắn à?"
Cơ Tuyết chợt nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
Ái Ái nói cũng có lý. Thân phận thật sự của nàng không có mấy người biết, gã Cửu đó lại dám ở trên live stream của nàng mà tự nhận thân phận nhạy cảm kia, vậy thì tám phần mười là chính chủ rồi.
Liệu sẽ có khả năng khác sao? Nàng suy đi nghĩ lại thì hình như là không có.
Lấy điện thoại mở Weibo của gã Cửu lên xem, mi tâm Cơ Tuyết càng nhíu chặt.
Đúng thực là y hệt miêu tả của mọi người không hề sai biệt. Hình đại diện của hắn chính là nàng, lại có thể vẽ được đến mức này thì quá không tầm thường rồi. Là anh ta nhờ hoạ sĩ vẽ chăng?
Ài, hình như đây không phải trọng điểm. Trọng điểm chính là gã Cửu này rốt cuộc có phải là vị hôn phu của nàng hay không kìa!
Quay sang nhìn Mộc Ái Ái, nàng hỏi: "Cậu nghĩ tớ có nên nói chuyện với hắn để xác thực hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.