Chương 5: Xuất viện
Nguyệt Thú
06/02/2022
Edit: huyenhuyen
Chương 5: Xuất viện
Cuối cùng cũng mong chờ ngày Cố Dã xuất viện, thời tiết hôm nay thật đẹp, cho nên lòng người cũng cảm thấy ấm áp.
Liên tiếp ngủ trên sô pha nhỏ trong bệnh viện hai đêm liền, Tô Ngôn thực sự không thể nói lên lời, sau khi đứng bên cửa sổ vươn vai, đấm vài cái thắt lưng đau nhức, cô nhìn ra ngoài thì thấy một đám trẻ con đang chơi đá bóng trên sân cỏ.
Tiếng cười của bọn trẻ thanh thúy và rất lớn, khiến cho Tô Ngôn bất giác cũng cười theo.
Khi Mạnh Hạo đến bệnh viện đã vào buổi chiều, lúc đó Tô Ngôn đang cắt táo cho Cố Dã ăn, thành thật mà nói thì kỹ năng gọt táo của Tô Ngôn thực sự không tốt lắm, một quả táo cắt thành ba phần cũng không tồi, Cố Dã liên tiếp ăn luôn toàn bộ ba phần táo đấy.
Vốn dĩ cô muốn giữ lại cho mình một miếng táo...
Mạnh Hạo tình cờ nhìn thấy hai người,có vẻ hai người họ chung sống khá hòa hợp.
" Cố tổng, tôi đi làm thủ tục xuất viện, tôi đặt quần áo của anh ở đây." Mạnh Hạo đưa chiếc túi trên tay mà đã bảo Cố Dã đã bảo anh mang theo trước đó.
"Tôi cũng đi." Tô Ngôn đứng dậy, tay vẫn cầm một con dao chuẩn bị gọt quả táo thứ tư.
Mạnh Hạo nhìn Cố Dã,thấy anh cũng không phản ứng gì liền gật đầu..
Đặt đồ vật trong tay xuống, Tô Ngôn đi theo Mạnh Hạo ra ngoài, ngẩng đầu nhìn anh hai lần muốn nói rồi lại thôi.
"Cô Tô, cô muốn nói gì?" Mạnh Hạo chủ động mở miệng, giọng nói trong trẻo, vừa đi vừa nói chuyện.
"Tôi liền nói ngay đây" Tô Ngôn xấu hổ gãi đầu, vốn dĩ cô là người thẳng thắn và trong lòng nghĩ cái gì không bao giờ có thể giấu được.
"Tôi không biết anh Mạnh năm nay bao nhiêu tuổi, đã có bạn gái chưa?"
Quả nhiên, Tô Ngôn vẫn đang nhớ về chị em gái ở nhà.
Mạnh Hạo: "..." Hỏi như vậy không phải là quá trực tiếp sao?
Tô Ngôn nói thêm, "Tôi thực sự giúp anh Mạnh tuấn tú lịch sự tìm và giới thiệu vài người bạn gái."
Mạnh Hạo: "... Cảm ơn cô Tô, bất quá tôi vẫn chưa có kế hoạch có bạn gái." Lời này đã nói ra đến mức độ này, hầu hết người bình thường đều có thể hiểu được.
Nhưng Tô Ngôn không phải người bình thường như vậy ---
"Chuyện này không sao, người tốt như anh nên có bạn gái sớm hơn, để sau này yên ổn làm việc." Tô Ngôn thuyết phục không biết mệt mỏi, hoàn toàn không để ý đến chính mình lúc này, cũng giống như bà mối.
Mạnh Hạo bước nhanh hơn,vốn dĩ trong nhà đã bị bố mẹ anh đã giục anh nhanh chóng hẹn hò, nhưng ở đây anh lại gặp một người phụ nữ rất thành thục hỗ trợ thu xếp làm mối...
Thật sự rất đáng sợ.
Bởi vì tiền đặt cọc và viện phí khi nhập viện đã được thanh toán nên Tô Ngôn chỉ có thể giúp tiền thuốc, vốn dĩ bác sĩ không khuyên xuất viện, nhưng Cố Dã nhất quyết bắt cô phải kê một đống thuốc để Cố Dã quay về đúng giờ và cố gắng thực hiện ít hoạt động nhất có thể.
Nhưng Tô Yếm sững sờ trợn tròn mắt khi thanh toán tiền thuốc ---
Như thế nào... đắt quá...
Chính trong túi mình chắc chắn không có đủ, bây giờ rút tiền không kịp, Tô Ngôn đành phải nhìn phía Mạnh Hạo xấu hổ cười cười, "Có muốn cho tôi mượn trước không?"
Khi trở lại phong bệnh, Cố Dã đã thay xong quần áo rồi, quả nhiên người dựa vào quần áo,
từng đường cắt may trên bộ quần áo vừa vặn làm tôn lên dáng người cao gầy của Cố Dã.
Mạnh Hạo dò hỏi Cố Dã nên về nhà hay quay lại công ty, ngón tay thon dài của Cố Dã sửa sang lại cổ áo. Làm cho đôi mắt Tô Ngôn cứ dán chặt vào các khớp ngón tay anh và cổ áo. Quả nhiên,những người có ngón tay đẹp làm những động tác như này thật là đẹp mắt. "Trở lại công ty đi."
Cố Dã cười nửa miệng nhìn Tô Ngôn, "Nhìn có đẹp không?" Nhân tiện nâng tay mình lên.
Tô Ngôn nhanh chóng quay mặt đi, Cố Dã cảm thấy tâm trạng vui vẻ khi thấy cô vụng về che đậy hành động vừa rồi của mình, nên vui lòng yêu cầu cô trở về nghỉ ngơi và sáng mai đi làm ở công ty.
Tô Ngôn hào hứng gật đầu rồi lao ra cùng với chiếc túi của mình với tốc độ nhanh như nước rút,sợ Cố Dã đổi ý kêu cô trở lại.
Đi ngang qua Mạnh Hạo, không quên thấp giọng nhắc nhở, "Nghĩ đi, ta nghiêm túc."
Mạnh Hạo có chút ngượng ngùng, cô gái này quá nhiệt tình quá đi.
Thời điểm Tô Ngôn bước ra khỏi cửa bệnh viện, cô thực sự có cảm giác mình vừa được ra tù.
A, trời thật xanh.
A, cỏ xanh quá.
A, hoa thơm quá.
Hắt hơi.
Tô Ngôn xoa mũi, không có chuyện gì, hôm nay vui vẻ. Sau đó, tôi lấy điện thoại ra và gửi cho một nhóm bạn bè.
Nội dung: Lao động cải tạo kết thúc.
Cộng thêm một tràng cười dài.
Thật không may, Cố Dã đang lướt qua vòng bạn bè trong xe, cũng có vẻ thích điều đó.
Lao động cải tạo kết thúc sao? Cố Dã cười lạnh, thật sự ngu ngốc ngây thơ mà.
Tô Ngôn đi xe buýt bất thình lình lạnh cả người.
*****
Tô Ngôn, sau khi được phóng thích về về nhà, thì quá mức thoải mái, cô đặt đồ ăn nhẹ và đồ uống, rồi cầm laptop xem tất cả các bộ phim đã cập nhật từ hai ngày qua.
Bộ phim hiện tại cô theo dõi được phát sóng trên khung giờ vàng 《 Xin chào, tiên sinh của tôi 》, nam chính là tác phẩm đầu tay nam ca sĩ Thẩm Tư Nam mà cô yêu thích, lần đầu Thẩm Tư Nam đóng phim truyền hình liền đóng vai nam 1, Tô Ngôn vô cùng kích động khi nhìn thấy heo nhà mình nuôi dưỡng nhiều năm rốt cuộc cũng đã thành cải trắng.
Ách, cách so sánh này có vẻ không đúng lắm...
Thẩm Tư Nam đóng vai một thiếu gia nghèo túng nhà giàu,được nữ chính tưởng là thiểu năng trí tuệ nên đem về chăm sóc, ai ngờ cậu bé ngốc lúc đầu lại che giấu một bí lớn như vậy...
Hơn một nửa bộ phim, nam chủ đã bắt đầu phản công,Thẩm Tư Nam từ lúc ngốc nghếch đến lãnh khốc nghiêm túc, làm quen với tất cả mọi thứ, không giống như lần đầu tiên anh ấy đóng phim.
Tô Ngôn nhìn nam chính trên máy tính đợi nữ chính dưới mưa cả đêm, cảm động rơi nước mắt.
Đã một đống tuổi như vậy mà như một cô bé, nói cảm động liên rơi lệ.
Bài hát chủ đề và đoạn kết trong bộ phim do chính Thẩm Tư Nam hát,giọng hát trầm ấm và đôi khi phẫn uất của anh ấy thực sự rất lôi cuốn.
Nói thật, giọng của Cố Dã có phần giống với Thẩm Tư Nam.
Tô Ngôn lắc đầu, blah blah blah, thời khắc tốt đẹp như vậy liên tưởng đến anh ta làm gì.
Khi Tô Ngôn lần đầu tiên nghe thấy tiếng hát của Thẩm Tư Nam là cô đang phát tờ rơi, trong thời tiết lạnh thấu xương của tháng 11, đường phố vắng vẻ thưa thớt người, một mình Tô Ngôn từng bước từng bước phát tờ rơi.
Cảm giác lúc đó thực sự muốn có tâm tư thì có bấy nhiêu tâm tư.
Quán cà phê bên đường lại nổi lên tiếng hát của Thẩm Tư Nam, chính là ca khúc đầu tiên anh tự sáng tác, nhưng chất giọng trầm ấm ẩn chứa nội lực vô hạn.
Năm đó, Tô Ngôn đã tốt nghiệp Đại học được hai năm, và Thẩm Tư Nam vừa mới ra mắt.
Bây giờ Thẩm Tư Nam là thần tượng được yêu thích nhất, còn Tô Ngôn thì sao...
Anh ấy kêu meo meo, cùng thần tượng lớn với fan cùng nhau phát triển và tiến bộ ở đâu?
Nữ chính lao vào cơn mưa, Thẩm Tư Nam đang ôn nhu tỏ tình, nữ chính chuẩn bị chấp nhận...
Thì điện thoại của cô vang lên...
Tô Nhan nhấn nút tạm dừng, cầm điện thoại liếc nhìn ID người gọi đến, ba chữ chói lọi hiện lên ---
Cố Tổng..
Tô Ngôn miễn cưỡng trả lời điện thoại, cổ họng vẫn còn hơi khàn vì vừa mới khóc.
"Khóc à?" Thanh âm trầm trầm của Cố Dã truyền vào tai Tô Ngôn thật dễ nghe. Với tư cách là người điều khiển giọng nói cấp cao, Tô Ngôn cảm thấy rất hưởng thụ.
Tô Ngôn: "Tôi không khóc, tôi đang xem TV."
"Cô đang xem gì vậy?" Cố Dã hỏi.
Tô Ngôn nói với anh và nhân tiện kể với Cố Dã về nam chính Thẩm Tư Nam trong phim.
Cố Dã ở đầu dây bên kia cau mày khi nghe.
Thẩm Tư Nam?
Thật tuyệt phải không? Anh ấy có đẹp trai không?
"Sáng mai đừng đến muộn, nhớ mang bữa sáng cho tôi." Cố Cũng cắt ngang bài phát biểu hùng hồn của cô.
Sau đó Tô Yếm nghe thấy âm thanh giòn giã vang lên ở cuối cùng và truyền đến âm thanh vội vàng theo sau.
Không biết lễ phép.
Sau khi Cố Dã cúp điện thoại, liền lên mạng tìm kiếm Thẩm Tư Nam, sau khi nhìn thấy công ty ký hợp đồng của là Hoa Hâm, anh mới suy nghĩ, nghệ sĩ của Hoa Hâm quả thực rất có thực lực.
Nhưng nhìn lại ngoại hình của anh ta, mắt không to bằng anh, mũi không thẳng, môi... không gợi cảm như anh, ừm... chân không dài bằng anh.
Thực sự không biết làm thế nào mà Cố Dã từ những hình ảnh trên mạng mà biết được chân của mọi người không dài bằng của mình...
Dựa trên nghiên cứu, Cố Dã đưa ra kết luận rằng gu của Tô Ngôn quá kém, quá tệ, không phải vậy là tồi tệ.
Vậy nên dám mới dám thả bồ câu của anh, làm cho anh đợi ở sân chơi một ngày.
Tác giả có lời muốn nói: '(*∩_∩*)′
Chương 5: Xuất viện
Cuối cùng cũng mong chờ ngày Cố Dã xuất viện, thời tiết hôm nay thật đẹp, cho nên lòng người cũng cảm thấy ấm áp.
Liên tiếp ngủ trên sô pha nhỏ trong bệnh viện hai đêm liền, Tô Ngôn thực sự không thể nói lên lời, sau khi đứng bên cửa sổ vươn vai, đấm vài cái thắt lưng đau nhức, cô nhìn ra ngoài thì thấy một đám trẻ con đang chơi đá bóng trên sân cỏ.
Tiếng cười của bọn trẻ thanh thúy và rất lớn, khiến cho Tô Ngôn bất giác cũng cười theo.
Khi Mạnh Hạo đến bệnh viện đã vào buổi chiều, lúc đó Tô Ngôn đang cắt táo cho Cố Dã ăn, thành thật mà nói thì kỹ năng gọt táo của Tô Ngôn thực sự không tốt lắm, một quả táo cắt thành ba phần cũng không tồi, Cố Dã liên tiếp ăn luôn toàn bộ ba phần táo đấy.
Vốn dĩ cô muốn giữ lại cho mình một miếng táo...
Mạnh Hạo tình cờ nhìn thấy hai người,có vẻ hai người họ chung sống khá hòa hợp.
" Cố tổng, tôi đi làm thủ tục xuất viện, tôi đặt quần áo của anh ở đây." Mạnh Hạo đưa chiếc túi trên tay mà đã bảo Cố Dã đã bảo anh mang theo trước đó.
"Tôi cũng đi." Tô Ngôn đứng dậy, tay vẫn cầm một con dao chuẩn bị gọt quả táo thứ tư.
Mạnh Hạo nhìn Cố Dã,thấy anh cũng không phản ứng gì liền gật đầu..
Đặt đồ vật trong tay xuống, Tô Ngôn đi theo Mạnh Hạo ra ngoài, ngẩng đầu nhìn anh hai lần muốn nói rồi lại thôi.
"Cô Tô, cô muốn nói gì?" Mạnh Hạo chủ động mở miệng, giọng nói trong trẻo, vừa đi vừa nói chuyện.
"Tôi liền nói ngay đây" Tô Ngôn xấu hổ gãi đầu, vốn dĩ cô là người thẳng thắn và trong lòng nghĩ cái gì không bao giờ có thể giấu được.
"Tôi không biết anh Mạnh năm nay bao nhiêu tuổi, đã có bạn gái chưa?"
Quả nhiên, Tô Ngôn vẫn đang nhớ về chị em gái ở nhà.
Mạnh Hạo: "..." Hỏi như vậy không phải là quá trực tiếp sao?
Tô Ngôn nói thêm, "Tôi thực sự giúp anh Mạnh tuấn tú lịch sự tìm và giới thiệu vài người bạn gái."
Mạnh Hạo: "... Cảm ơn cô Tô, bất quá tôi vẫn chưa có kế hoạch có bạn gái." Lời này đã nói ra đến mức độ này, hầu hết người bình thường đều có thể hiểu được.
Nhưng Tô Ngôn không phải người bình thường như vậy ---
"Chuyện này không sao, người tốt như anh nên có bạn gái sớm hơn, để sau này yên ổn làm việc." Tô Ngôn thuyết phục không biết mệt mỏi, hoàn toàn không để ý đến chính mình lúc này, cũng giống như bà mối.
Mạnh Hạo bước nhanh hơn,vốn dĩ trong nhà đã bị bố mẹ anh đã giục anh nhanh chóng hẹn hò, nhưng ở đây anh lại gặp một người phụ nữ rất thành thục hỗ trợ thu xếp làm mối...
Thật sự rất đáng sợ.
Bởi vì tiền đặt cọc và viện phí khi nhập viện đã được thanh toán nên Tô Ngôn chỉ có thể giúp tiền thuốc, vốn dĩ bác sĩ không khuyên xuất viện, nhưng Cố Dã nhất quyết bắt cô phải kê một đống thuốc để Cố Dã quay về đúng giờ và cố gắng thực hiện ít hoạt động nhất có thể.
Nhưng Tô Yếm sững sờ trợn tròn mắt khi thanh toán tiền thuốc ---
Như thế nào... đắt quá...
Chính trong túi mình chắc chắn không có đủ, bây giờ rút tiền không kịp, Tô Ngôn đành phải nhìn phía Mạnh Hạo xấu hổ cười cười, "Có muốn cho tôi mượn trước không?"
Khi trở lại phong bệnh, Cố Dã đã thay xong quần áo rồi, quả nhiên người dựa vào quần áo,
từng đường cắt may trên bộ quần áo vừa vặn làm tôn lên dáng người cao gầy của Cố Dã.
Mạnh Hạo dò hỏi Cố Dã nên về nhà hay quay lại công ty, ngón tay thon dài của Cố Dã sửa sang lại cổ áo. Làm cho đôi mắt Tô Ngôn cứ dán chặt vào các khớp ngón tay anh và cổ áo. Quả nhiên,những người có ngón tay đẹp làm những động tác như này thật là đẹp mắt. "Trở lại công ty đi."
Cố Dã cười nửa miệng nhìn Tô Ngôn, "Nhìn có đẹp không?" Nhân tiện nâng tay mình lên.
Tô Ngôn nhanh chóng quay mặt đi, Cố Dã cảm thấy tâm trạng vui vẻ khi thấy cô vụng về che đậy hành động vừa rồi của mình, nên vui lòng yêu cầu cô trở về nghỉ ngơi và sáng mai đi làm ở công ty.
Tô Ngôn hào hứng gật đầu rồi lao ra cùng với chiếc túi của mình với tốc độ nhanh như nước rút,sợ Cố Dã đổi ý kêu cô trở lại.
Đi ngang qua Mạnh Hạo, không quên thấp giọng nhắc nhở, "Nghĩ đi, ta nghiêm túc."
Mạnh Hạo có chút ngượng ngùng, cô gái này quá nhiệt tình quá đi.
Thời điểm Tô Ngôn bước ra khỏi cửa bệnh viện, cô thực sự có cảm giác mình vừa được ra tù.
A, trời thật xanh.
A, cỏ xanh quá.
A, hoa thơm quá.
Hắt hơi.
Tô Ngôn xoa mũi, không có chuyện gì, hôm nay vui vẻ. Sau đó, tôi lấy điện thoại ra và gửi cho một nhóm bạn bè.
Nội dung: Lao động cải tạo kết thúc.
Cộng thêm một tràng cười dài.
Thật không may, Cố Dã đang lướt qua vòng bạn bè trong xe, cũng có vẻ thích điều đó.
Lao động cải tạo kết thúc sao? Cố Dã cười lạnh, thật sự ngu ngốc ngây thơ mà.
Tô Ngôn đi xe buýt bất thình lình lạnh cả người.
*****
Tô Ngôn, sau khi được phóng thích về về nhà, thì quá mức thoải mái, cô đặt đồ ăn nhẹ và đồ uống, rồi cầm laptop xem tất cả các bộ phim đã cập nhật từ hai ngày qua.
Bộ phim hiện tại cô theo dõi được phát sóng trên khung giờ vàng 《 Xin chào, tiên sinh của tôi 》, nam chính là tác phẩm đầu tay nam ca sĩ Thẩm Tư Nam mà cô yêu thích, lần đầu Thẩm Tư Nam đóng phim truyền hình liền đóng vai nam 1, Tô Ngôn vô cùng kích động khi nhìn thấy heo nhà mình nuôi dưỡng nhiều năm rốt cuộc cũng đã thành cải trắng.
Ách, cách so sánh này có vẻ không đúng lắm...
Thẩm Tư Nam đóng vai một thiếu gia nghèo túng nhà giàu,được nữ chính tưởng là thiểu năng trí tuệ nên đem về chăm sóc, ai ngờ cậu bé ngốc lúc đầu lại che giấu một bí lớn như vậy...
Hơn một nửa bộ phim, nam chủ đã bắt đầu phản công,Thẩm Tư Nam từ lúc ngốc nghếch đến lãnh khốc nghiêm túc, làm quen với tất cả mọi thứ, không giống như lần đầu tiên anh ấy đóng phim.
Tô Ngôn nhìn nam chính trên máy tính đợi nữ chính dưới mưa cả đêm, cảm động rơi nước mắt.
Đã một đống tuổi như vậy mà như một cô bé, nói cảm động liên rơi lệ.
Bài hát chủ đề và đoạn kết trong bộ phim do chính Thẩm Tư Nam hát,giọng hát trầm ấm và đôi khi phẫn uất của anh ấy thực sự rất lôi cuốn.
Nói thật, giọng của Cố Dã có phần giống với Thẩm Tư Nam.
Tô Ngôn lắc đầu, blah blah blah, thời khắc tốt đẹp như vậy liên tưởng đến anh ta làm gì.
Khi Tô Ngôn lần đầu tiên nghe thấy tiếng hát của Thẩm Tư Nam là cô đang phát tờ rơi, trong thời tiết lạnh thấu xương của tháng 11, đường phố vắng vẻ thưa thớt người, một mình Tô Ngôn từng bước từng bước phát tờ rơi.
Cảm giác lúc đó thực sự muốn có tâm tư thì có bấy nhiêu tâm tư.
Quán cà phê bên đường lại nổi lên tiếng hát của Thẩm Tư Nam, chính là ca khúc đầu tiên anh tự sáng tác, nhưng chất giọng trầm ấm ẩn chứa nội lực vô hạn.
Năm đó, Tô Ngôn đã tốt nghiệp Đại học được hai năm, và Thẩm Tư Nam vừa mới ra mắt.
Bây giờ Thẩm Tư Nam là thần tượng được yêu thích nhất, còn Tô Ngôn thì sao...
Anh ấy kêu meo meo, cùng thần tượng lớn với fan cùng nhau phát triển và tiến bộ ở đâu?
Nữ chính lao vào cơn mưa, Thẩm Tư Nam đang ôn nhu tỏ tình, nữ chính chuẩn bị chấp nhận...
Thì điện thoại của cô vang lên...
Tô Nhan nhấn nút tạm dừng, cầm điện thoại liếc nhìn ID người gọi đến, ba chữ chói lọi hiện lên ---
Cố Tổng..
Tô Ngôn miễn cưỡng trả lời điện thoại, cổ họng vẫn còn hơi khàn vì vừa mới khóc.
"Khóc à?" Thanh âm trầm trầm của Cố Dã truyền vào tai Tô Ngôn thật dễ nghe. Với tư cách là người điều khiển giọng nói cấp cao, Tô Ngôn cảm thấy rất hưởng thụ.
Tô Ngôn: "Tôi không khóc, tôi đang xem TV."
"Cô đang xem gì vậy?" Cố Dã hỏi.
Tô Ngôn nói với anh và nhân tiện kể với Cố Dã về nam chính Thẩm Tư Nam trong phim.
Cố Dã ở đầu dây bên kia cau mày khi nghe.
Thẩm Tư Nam?
Thật tuyệt phải không? Anh ấy có đẹp trai không?
"Sáng mai đừng đến muộn, nhớ mang bữa sáng cho tôi." Cố Cũng cắt ngang bài phát biểu hùng hồn của cô.
Sau đó Tô Yếm nghe thấy âm thanh giòn giã vang lên ở cuối cùng và truyền đến âm thanh vội vàng theo sau.
Không biết lễ phép.
Sau khi Cố Dã cúp điện thoại, liền lên mạng tìm kiếm Thẩm Tư Nam, sau khi nhìn thấy công ty ký hợp đồng của là Hoa Hâm, anh mới suy nghĩ, nghệ sĩ của Hoa Hâm quả thực rất có thực lực.
Nhưng nhìn lại ngoại hình của anh ta, mắt không to bằng anh, mũi không thẳng, môi... không gợi cảm như anh, ừm... chân không dài bằng anh.
Thực sự không biết làm thế nào mà Cố Dã từ những hình ảnh trên mạng mà biết được chân của mọi người không dài bằng của mình...
Dựa trên nghiên cứu, Cố Dã đưa ra kết luận rằng gu của Tô Ngôn quá kém, quá tệ, không phải vậy là tồi tệ.
Vậy nên dám mới dám thả bồ câu của anh, làm cho anh đợi ở sân chơi một ngày.
Tác giả có lời muốn nói: '(*∩_∩*)′
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.